TruyenHHH.com

CẬU BA [HANH QUỐC]

Chương 18

CianaCp06

"Cậu ba ơi, bà ba có mua tô bún cho cậu nè cậu"

Mặt trời đã lên đỉnh đầu mà căn phòng của Thái Hanh vẫn khoá chặt. Lạ thay, mọi khi Thái Hanh là người thức sớm nhất trong nhà, hà cớ chi bữa nay lại ngủ tới giờ này hổng biết có gặp bất trắc chi hông.

Bà ba đi chợ sớm thấy cái chỗ bán bún mà Hanh thích bữa nay bán lại, bà mua cho Hanh một phần bỏ vô cái cà mèn, cứ tưởng là về sẽ thấy Hanh rồi đưa cho anh, nhưng giờ đã là trưa sắp qua chiều tới nơi rồi mà chớ thấy bóng dáng nó đâu, bà có nhờ con Phượng kêu dùm nhưng cũng bằng không.

"Bây lui xuống đi để bà"

Bà vừa đập cửa vừa vọng vào.

"Nè Hanh! Con có bị cái chi hông sao mà ngủ dữ dị con? Mở cửa cho má coi coi con"

Chính Quốc trong lòng anh bị đánh thức, em ọ ẹ chui rút vào lòng ngực người lớn. Hanh cũng bị ánh sáng làm chói mắt nên bất giác kéo mền che huốt đầu em thay vì che cho mình.

"Hanh!! Bây đâu rồi?"

"Dạ má..." Anh ngáy ngủ lên tiếng, giọng nói khàn đặc vang lên.

"Mèn ơi! Tổ cha mày! Thức dậy má biểu coi"

"Con mệt, muốn ngủ" Lười biếng trở mình sang hướng Quốc, em vì thế mà xoay mặt ra ngoài nhưng lại bị Thái Hanh bắt bỏ vào lòng.

"Bây mở cửa, làm cái chuyện chi mờ ám hay gì mà hông mờ cửa cho má? Mày giấu nhỏ nào trỏng phải hông?"

Nghe đến đoạn này Quốc mở trừng mắt ra nhìn anh.

"Nhỏ nào là sao? Cậu hay mang gái về hay sao mà bà ba nói dị" em thỏ thẻ trách móc.

"Hổng có có, mà đa nghi thôi, anh chung tình mỗi Quốc hà"

"Thằng trời đánh! Mày để má mày đứng đợi gãy dò rồi nè!"

Nghe vậy Hanh Quốc nhanh chóng ngồi dậy, chỉnh đốn quần áo tóc tai mới dám mở cửa.

"Ai daaa"

Vừa mở cửa đã bị bà ba nhéo tai đau điếng.

"Tổ cha bây! Tối qua ăn trộm hay chi mà giờ mới thức, cái miệng chảy ke mà chớ có hay kìa"

"Bà ba đừng trách cậu, tối qua cậu hổng có ngủ được, tới gần sáng mới có thể chọp mắt"

Thấy Quốc bao che cho Hanh thì bả cũng cho qua chứ biết sao giờ.

"Má có mua một phần bún cho con trong cái cà mèn để trên bếp, còn Quốc thì bà có mua cho con cái bánh lá mít nhân dừa mà con thích đó, hai đứa ăn lẹ kẻo mất ngon"

"Thiệt hả bà? Con cảm ơn bà nhiều lắm"

"Thôi má đi trước, hai đứa ăn đi nghen"

Bà ba khuất bóng thì Chính Quốc ngã quỵ xuống ôm chặt lấy bụng.

"Em sao dị? Em bị đau hả?"

"Tại cậu đó, em ráng từ nãy tới giờ đau muốn chết, đau lưng đau bụng sắp chết rồi nè!"

"Xin lỗi Quốc nghen"

"Lỗi phải gì cũng tái phạm lại hà, em ghét cậu!"

Sau khi ăn xong thì trở về buồng, anh nằm bên cạnh xoa xoa bụng dưới nhằm giúp Quốc đỡ đau, cúi xuống hôn trán em rồi thỏ thẻ.

"Thương chưa kìa, có đỡ đau chưa em?"

"Còn chút chút, mà lần sau cậu đừng làm mạnh quá nha, em đau dữ lắm"

"Rồi hổng làm mạnh nữa, sẽ nâng niu em"





...



"Quốc ơi, Quốc à, Quốc !" Thái Hanh đang ngồi dưới ghế bóp chân cho em, cho chừa cái tội chọc ghẹo người ta. Hồi nãy, em bị vấp cái thềm rồi té xuống một cái bịch đau ơi là đau, đầu gối trầy một chút cũng đủ rướm máu, cái tên Hanh kia thấy chớ, nhưng mà hắn nhìn em cười! Hắn cười em! Hông đi lại đỡ mà đứng ôm cột cười em. Đáng bị giận suốt đời, từ đây về sau đừng hồng ôm ấp Quốc đây!

"Quốc ơi, Hanh xin lỗi mà"

Mặt em hầm hầm nhìn ra cửa sổ, hổng thèm mảy may tới Hanh dù anh năn nỉ khan cả cổ.

"Thương Quốc lắm, Quốc đừng giận Hanh mà, hứa từ nay về sau hổng dám cười Quốc nữa mà"

Anh cúi xuống ôm chân em lên hôn chụt chụt, mang tiếng là hầu cận kiêm người thương của Thái Hanh nhưng được anh chăm kĩ lắm nên lúc nào cũng thơm tho, ngửi phát là muốn ôm hôn chụt chụt.

"Quốc, đừng giận nữa, xin Quốc đó "

"Là cậu chọc em! Sao lúc cười như sắp lòi cả ruột ra thì là hổng nghĩ tới hậu quả là em sẽ giận cậu? Hả?"

"Thôi mà, thôi mà hổng dám nữa mà"

"Hứ! Đáng bị giận"

"Xin lỗi Quốc bé bỏng của tui, đừng giận mà, giận là mông hổng còn đẹp nữa đó"

"Hổng đẹp là cậu sẽ hổng còn thương em nữa chứ gì? Em biết mà, cậu ăn được em rồi bây giờ lật lọng, hết thương người ta rồi"

"Nào có, thương Quốc nhiều ơi là nhiều"

"Dị sao hồi nãy cười em?Tới lúc em khóc mới bế em vô?"

"Thôi xin lỗi hổng có lần sau, hứa, thề " anh chấm ngón trỏ vào lưỡi rồi giơ lên

"Hứa nghen chưa, đừng làm người ta khóc nữa nghen chưa"

"Biết rồi mà biết rồi mà" Anh đứng dậy ôm chầm lấy Quốc hôn thiệt nhiều cái lên má. Nằm ôm hôn hít nhau đủ kiểu hồi lâu bỗng có người gõ cửa.

"Dạ thưa cậu ba, ông cả cho gọi cậu lên nhà có chuyện cần biểu" thằng Tèo đứng ngoài cửa nói vọng vào.

Em liền đẩy con sâu nghiện đang chui rút trong lòng mình ra quánh cái chát lên vai anh.

"Ưm... đang ôm "

"Cậu đàng hoàng lại có người"

"Tao biết rồi,  mày đi làm việc đi " Lật mặt còn hơn là chiên cá, con người lúc nãy nhõng nhẽo bây giờ hạ giọng lên tiếng.

"Dạ con đi"

Sau khi dứt lời, Thái Hanh đứng dậy quần áo chỉnh tề, tóc tai gọn gàng, hôn nhẹ vào má em một cái rồi mới luyến tiếc lên nhà trên.

...

"Cha biểu con"

Anh kéo ghế ra ngồi cạnh cha mình.

"Thì cũng hổng có chi hệ trọng, cha chỉ định hỏi bây chuyện của bây với con bé Tiểu Vy tiến triển tới đâu rồi"

"Dạ con với cổ cần có thời gian tìm hiểu nhau thưa cha, chứ giờ con vẫn chưa muốn tiến đến chuyện hôn sự"

"Sao mà được, gia đình người ta giàu có, con bé đó cũng xinh đẹp giỏi thấy mồ, bây hổng lẹ tay lẹ chân hổng chừng bị người ta cưới mất đó"

"Chuyện cưới sinh là chuyện cả đời, con đã hổng chịu thì có cưới về, chừng đó cọ hổng là tròn bổn phận thì tội người ta"

"Vậy thì theo ý bây, chừng nào muốn cưới nói với cha, cha cho người tổ chức liền "

Anh hướng mắt về phía Chính Quốc đang đứng bên cạnh, hai tay bấu vào nhau,  mặt gục xuống còn môi thì chu chu ra,  nếu không có cha mình ở đây thì cái con người đó hổng yên với anh.

" Nhưng mà cha ơi, con cảm thấy không có tình cảm với cổ"

"Thì chẳng phải lúc nãy con nói cần một thời gian sao? Cứ từ từ, không gấp đâu "

"Nếu hổng còn chuyện chi cần bảo nữa con xin phép lui vào làm mớ sổ sách còn lại, cỡ ban chiều tối con đưa cha xem "

"Ừm đi đi"




...



"Cậu..."

Em lẻng bẻng đi phía sau anh nhỏ giọng nói.

"Có chuyện chi hở em?"

Thái Hanh dừng lại quay ra sau xoa đầu em hỏi.

"Cậu... sẽ cưới người ta sao?" em rươm rướm nước mắt nhìn anh.

"Hổng có có, tui nói dị để cha yên bụng, chứ sau một thời gian tui và cô ấy sẽ cùng, ngoan hổng được khóc, tui vẫn ở đây với em mà" Anh hôn nhẹ lên trán an ủi em. Em chòm người ôm Hanh, ảnh cũng thuận theo ôm chặt em nhỏ vào lòng.

Bà cả vô tình đi ngang thấy chuyện liền sảng hồn, bả nhếch mép một cái rồi quay người đi.

"Cái nhà này sắp một phèn rình rang hết cho mà coi, ông trời đúng là hổng phụ lòng mình, công sức đi chùa ăn chay niệm phật cuối cùng cũng đã được đền đáp xứng đáng"

...

#Mie

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com