TruyenHHH.com

Cất cho tôi những ngày xanh nắng hạ

Điều chân thật duy nhất: 2

mottophotai

Tôi ghét nhất là trò nói dối vào ngày Cá tháng Tư. Nhưng bọn con trai thì có vẻ khá thích thú với trò đấy. Bọn nó thả vào một cái hộp những mảnh giấy yêu cầu việc phải nói dối và tên người sẽ nói dối vào đấy. Tôi không mấy khi từ chối những trò vô bổ trong lớp. Được thôi. Tôi nghĩ, nói dối thì khó gì, rồi thọc tay vào trong hộp.

"Tỏ tình với XX."

Tôi tự chửi thề trong đầu. Mấy thằng bạn thì cười hô hố xung quanh.

"Vẫn là tỏ tình nhưng... với người khác được không?" Tôi hỏi.

Bọn nó còn cười to hơn.

Đã tỏ tình thì phải tỏ tình với người thật sự nên nhận được chứ. Chẳng phải người ta vẫn hay dùng trò này để đỡ bị quê hay sao. Thế mà dù nhận được một tỷ lời động viên nhiệt tình từ lũ bạn, tôi chẳng thể tập trung thêm một tí nào. Từ lúc nhận tờ giấy đến cuối buổi, tôi cứ len lén nhìn về phía bạn ấy.

Tôi đã biết bạn ấy từ hồi cấp ba. Bạn ấy là người hay chụp mấy tấm ảnh xinh xinh bằng máy ảnh để đăng trên trang trường. Nhưng bạn ấy chỉ chụp những gì bạn ấy thích thôi, chẳng bao giờ chụp những thứ mọi người đang quan tâm hay được nhờ vả.

"Cậu gì đó ơi, cậu có thể chụp bọn tớ một tấm không?"

Có một hôm lũ đội tuyển chúng tôi đã bảo với bạn ấy như vậy khi thấy bạn xách máy ngang qua. Nhưng bạn ấy còn chẳng thèm quay lại. Vì bạn ấy còn chẳng nghe chúng tôi gọi khi đang đeo tai nghe kín mít. Nhưng cái hình ảnh về một cô gái tâm hồn treo ngược cành cây, hay nhìn chăm chú một cái gì đó đã làm tôi ấn tượng rất lâu. Cho đến khi vào đại học. Cho đến khi bạn ấy trở thành một trong những sinh viên nổi bật của khoa với những bức ảnh độc đáo được nhận thưởng. Tôi biết rằng bạn ấy không chỉ là một cô gái đầu óc mơ màng treo ngược cành cây như thế.

Vì cuộc đời chẳng mấy khi đối xử dịu dàng nên chúng mình hay tìm điều ngọt ngào ở những thứ khác, chứ không phải nhau?

Điều gì ngọt ngào cơ chứ, nếu không phải là cậu? Tôi định hỏi như thế, nhưng rồi lại im lặng. Rất nhiều người khác đã nói với tôi rằng, tôi thu hút họ. Nhưng bạn ấy không phải một ai đó khác. Dù bạn ấy không nghĩ về tôi như cách tôi nghĩ về bạn, tôi vẫn muốn ở bên cạnh bạn ấy.

Những cốc trà dâu ngọt gắt. Hai tiếng chỉ đế ngồi im, chỉ để thở, chỉ để than vãn thật nhiều thật nhiều, chỉ để len lén nhìn về bạn ấy, chỉ để nghe bạn ấy thi thoảng kể một xíu nhỏ về cuộc đời mình.

Bạn ấy đâu chỉ là một cô gái mộng mơ. Cũng chẳng phải chỉ là cô sinh viên giỏi giang được bao nhiêu người chú ý. Bạn ấy có thể nói chuyện ngang tàng, chê cái này, chửi cái kia loạn xạ. Nếu có một ai đó nghe được những câu chuyện bạn ấy nói, thấy được những dáng vẻ bạn ấy từng thể hiện, như vẫn luôn thể hiện trước mặt tôi, chắc hẳn người đó sẽ nghĩ khác về bạn ấy nhiều lắm. Nhưng tôi thì chỉ mỉm cười. Tôi thấy mình mỉm cười suốt. Vì bạn ấy đã kể điều ấy trước mặt tôi mà không phải một ai khác.

Nhưng, đâu dám chắc bạn ấy chỉ kể những điều đó với mình tôi. Vì tôi để ý đến bạn ấy, nên tôi muốn cho bạn thấy những điều chân thật nhất của bản thân mình. Còn bạn ấy đâu có như vậy. Nếu những ngày tháng ngồi đối diện nhau chỉ là mảnh vụn vặt thoáng qua trong đời, chỉ là những hai tiếng tiện đường tạt qua uống một cốc trà ngọt gắt, có cũng được, không có cũng chàng sao. Nếu thật sự bạn ấy nghĩ như thế, tôi nghĩ, mình sẽ buồn được hoài. Một vạn cốc trà dâu cũng chẳng đủ ngọt ngào để bù đắp lại được. Mà không có bạn ấy, ngọt ngào cũng có để làm gì đâu.

Suốt hơn một tháng, nằm trong bệnh viện, giữa những trắng tinh và khô khốc mùi sát khuẩn, tôi tha thiết thèm cái âm thanh hổ lốn nhộn nhạo ở quán trà, nơi mỗi chiều thứ Bảy chúng tôi vẫn thường ghé qua. Bạn ấy có đang ở đấy không nhỉ, có đang nhìn vào khoảng không của cái ban công rộng ngoài cửa sổ, nơi mấy cánh hoa mỏng manh đang dập dờn trong gió. Liệu bạn ấy có chờ tôi đến rồi nhoẻn miệng cười.

"Đây rồi, bạn trẻ. Rong chơi hơi lâu mắc công tôi đợi hoài."

Và rồi tôi sẽ ngồi xuống ghế, nhẩn nha nhấp một ngụm trà. Bạn ấy sẽ nhíu mày, còn tôi nhăn mặt. Ngọt quá đi mất. Nhưng chúng tôi sẽ lại cười khà. Như nhiều lần bạn ấy vẫn đợi khi tôi đột nhiên biến mất.

Tôi cũng chẳng muốn biến mất. Tôi chẳng muốn bạn ấy ngồi ở đây mà đợi hoài đợi mãi. Nhưng biết làm sao được. Còn lý do gì hợp lý hơn là những cuộc hẹn bất ngờ, những trận bóng đá để đem ra chống chế.

Bạn ấy đã không còn đợi tôi nữa thật.

Tôi đến quán, gọi một cốc trà. Ngồi xuống ghế mà bạn ấy văn thường ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bụi hoa cũ người ta đã dẹp đi rồi, thay vào đó là một loài hoa khác. Hoa gì với hoa gì cũng như nhau thôi, tôi cũng chẳng biết tên. Bạn ấy ở đây hay không ở đây đợi, tôi vẫn sẽ tiếc nuối thôi. Nhưng có lẽ bạn ấy không đợi, tôi sẽ đỡ buồn. Vì nếu bạn ấy lỡ đợi, nếu bạn ấy lỡ nghĩ về tôi như cách tôi nghĩ về bạn ấy. Phải làm sao đây, khi tôi đã chẳng còn mấy thời gian nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com