TruyenHHH.com

Carol: Hậu truyện

Chapter 9: Những bức ảnh

elise_lumos

Ánh nắng chói chang xuyên qua mi mắt khiến Therese phải trở mình quay đi để rồi nhận ra Carol không còn nằm cạnh mình nữa. Ngay lập tức, Therese bật dậy và cảm thấy tim mình như vừa nhảy khỏi lồng ngực. Cô thở dốc, trân trân nhìn vào chiếc gối trắng tinh một lúc lâu trước khi nằm xuống lần nữa. Therese vắt tay qua trán, cảm thấy đầu mình choáng váng còn mắt thì đau nhức, cô đã không ngờ được việc lệch múi giờ lại khiến mình rã rời thế này. Carol thì có vẻ không bị ảnh hưởng nhiều, hoặc là đã quen, vì chị đã dậy từ sớm và bảo Therese rằng chị sẽ sang dinh thự một lát. Cô không biết chị đã đi bao lâu rồi, cũng không thể tìm thấy một cái đồng hồ trong phòng, nhưng dựa vào những gì ngoài cửa sổ, cô chắc mẩm bây giờ đã gần trưa.

Therese đi vào nhà bếp vì nhớ rằng Carol đã làm sandwich cho mình. Cô vừa ăn bữa sáng muộn, vừa uống ly sữa đã nguội lạnh trong lúc đi lên tầng ba và vào căn phòng đọc sách mà cô đã muốn khám phá từ hôm qua. Căn phòng chiếm cả nửa tầng, với hai kệ sách cao đến trần nhà đặt thành hình chữ 'L'. Hai chiếc ghế bành duy nhất trong phòng được bên nhau ở góc kệ sách và ngăn cách bởi một chiếc bàn tròn nhỏ.

Có rất nhiều ảnh đóng khung cỡ trung được treo thành hai dãy trên một bức tường. Dãy phía trên là hình của mẹ Carol, hầu hết là chụp cùng chị lúc nhỏ. Ngài Gilbert Logue chỉ xuất hiện ở vài tấm hiếm hoi, nhưng luôn mang vẻ tươi cười. Ba người họ trông như một gia đình hạnh phúc nhất và hoàn hảo nhất. Điều đó khiến Therese cảm thấy tiếc cho Carol.

"Lorraine. Lorraine Cecil." Therese lẩm bẩm tên bà nhiều lần như thể sợ rằng mình đang lẫn lộn sang tên người khác.

Mái tóc vàng của Lorraine sáng bật cả bức ảnh trắng đen, có lẽ còn sáng hơn cả màu nắng vàng trên tóc Carol. Therese dám chắc Lorraine có đôi mắt màu xanh dương vì trông nó giống hệt mắt Carol trong những bức ảnh cô từng chụp. Ồ, phải nói là Carol có đôi mắt giống mẹ mới đúng chứ. Không chỉ đôi mắt, Carol giống mẹ gần như mọi thứ, từ đôi gò má cho đến sóng mũi, từ vầng trán tinh anh cho đến chiếc cổ cao yêu kiều. Điểm khác biệt duy nhất là Carol có khuôn miệng rộng hơn và đôi môi mỏng hơn, có lẽ là thừa hưởng từ cha.

Therese nhìn xuống dãy hình dưới, nơi ảnh Carol được treo theo thứ tự thời gian. Cô có thể thấy được quá trình lớn lên của chị. Từ một đứa trẻ tóc vàng đáng yêu, lanh lợi và có đôi mắt chứa đựng cả bầu trời hạnh phúc cho đến một thiếu nữ mới lớn xinh đẹp trong những bộ váy dạ hội lộng lẫy. Carol đã nói thật, chị đã sống như một công chúa. Nhưng những bức hình đã dừng lại khi chị chỉ là một nữ sinh trung học, có lẽ là năm chị mười lăm hay mười sáu tuổi.

Phải rồi... Khi nhận ra rằng kể từ cái chết của mẹ, Carol đã không treo thêm hình mình nữa, Therese cảm thấy như không gian đang đè nặng xuống và thời gian thì đã ngừng trôi. Carol có lẽ đã từng rất cô đơn. Và căn nhà rộng lớn chứa đầy hình ảnh của mẹ này chắc hẳn đã làm cảm giác ấy tồi tệ hơn rất nhiều. Thật ngu ngốc làm sao khi cô từng nghĩ rằng chị sẽ không đời nào hiểu được sự cô độc của mình.

Mình vẫn chẳng biết gì cả.

Therese chằm chằm nhìn vào bức ảnh cuối cùng, Carol trong sinh nhật mười lăm của chị, tươi cười rạng rỡ trước chiếc bánh kem, bên cạnh là cha mẹ và...Abby. Phải rồi, có lẽ Carol chưa bao giờ thật sự cô đơn cả, vì chị luôn có Abby. Therese cảm thấy bản thân mình thật thảm hại làm sao khi vừa thấy tội nghiệp Abby vừa muốn trở thành chị ta.

Cảm giác sẽ ra sao khi được lớn lên cùng Carol?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khi Therese đi xuống lầu với chiếc ly sữa đã cạn trên tay, Carol cũng từ phía cửa chính đi đến, hai người gặp nhau ở chân cầu thang. Carol đang không vui, Therese có thể lập tức nhận ra điều đó. Mái tóc của chị có đôi chỗ bị rối và mất nếp. Mắt chị đỏ hoe và ráo hoảnh. Chiếc cúc áo trên cùng bị mở ra, cổ áo thì xộc xệch. Therese chưa bao giờ thấy chị mang một vẻ tuyệt vọng và u uất như vậy.

Carol nhìn cô trong giây lát rồi cụp mắt xuống, bờ vai chị nâng lên cùng một hơi hít sâu. "Therese, em có thể...ừm, tự lo bữa trưa chứ? Chị không đói..." Giọng Carol ngắt quãng một cách nhọc nhằn, chị dường như còn chẳng có đủ hơi để hít thở.

Therese co rúm người lại vì nỗi sợ đang chạy trong từng thớ thịt và mang theo sự tê liệt lan ra khắp cơ thể. Cô muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng quai hàm cô cứ cứng lại, tay chân thì như đã chẳng còn là của cô nữa. Cô không mở miệng được, nhưng nếu có thể, có lẽ cô cũng chẳng thể nói được gì. Therese cứ đứng đó, trân trân nhìn Carol, cảm thấy như mắt mình sắp nổ tung vì nước mắt, trong đầu chỉ có những câu từ lộn xộn mà cô chẳng thể sắp xếp nổi.

Carol nhìn lên Therese lần nữa rồi chỉ lắc đầu, lặng lẽ đi qua cô trên những bậc thang. Trống ngực Therese ngày một dồn dập hơn và rồi đột ngột dừng lại khi cô vô thức đưa tay ra sau và nắm lấy cổ tay Carol. Ánh mắt mệt mỏi và hoài nghi của chị khiến những nhịp đập trong cô vỡ vụn.

"Chuyện gì vậy, Therese?" Carol vẫn nhẹ giọng với cô, nhưng Therese có thể nghe được trong đó sự mất kiên nhẫn.

"Em..." Therese cụp mắt xuống, quay mặt đi, không còn chút can đảm nào để đối diện với ánh nhìn chằm chằm của Carol. "Có chuyện gì ở bên đó sao chị?" Therese thì thầm, sợ rằng Carol sẽ nghe ra được sự run rẩy trong giọng mình.

Không nhận được một câu trả lời từ Carol, Therese ngẩng mặt nhìn lên chị và ngay lập tức ước gì mình đã không làm thế. Màu xanh lạnh lẽo và trống rỗng trong đôi mắt ấy sẽ là thứ mà cô không bao giờ quên được.

"Không, Therese. Không có gì cả." Carol nói một cách chắc chắn. Làm sao chị có thể chắc chắn như thế với một lời nói dối? Rồi chị gỡ tay cô ra, gượng gạo mỉm cười. "Chị buồn ngủ quá. Em đừng để mình bị đói nhé."

Hai tay Therese buông thõng xuống, cô đứng đó một lúc, lắng nghe tiếng bước chân của Carol lên từng bậc thang. Tiếng chị đóng sầm cánh cửa lại như vừa đâm vào tim Therese một nhát. Cô thở hắt ra, cảm thấy lồng ngực mình đang thắt lại.

Quá nhiều, quá nhiều bí mật. Có nhiều chuyện Therese không muốn kể cho Carol, và chị cũng chưa bao giờ kể về những chuyện khiến chị buồn phiền. Tại sao cô và chị không thể đơn giản nói ra mọi thứ? Trong đầu Therese chỉ có đúng một câu trả lời, là vì cô quá tự cao để trải lòng với bất kì ai và là vì cô không đủ tin cậy để Carol có thể chia sẻ. Tại sao khoảng cách giữa hai người còn xa hơn cả lần cô gặp chị ở Frankenberg vậy?

Tất cả là lỗi của mình.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Therese khẽ khàng mở cửa và đi lại giường, chậm rãi ngồi xuống để không đánh thức Carol. Cô yêu vẻ mặt lúc này của chị, thật yên bình. Cô chỉ ước gì Carol luôn có thể tìm được sự yên bình ấy khi ở cùng cô, chứ không chỉ trong giấc ngủ.

Therese nhìn Carol một hồi lâu, muốn đưa tay chạm vào chị nhưng rồi chỉ siết chặt lấy ga giường. Cuối cùng, khi Therese cúi xuống định sẽ hôn lên trán Carol thì tiếng gõ cửa vang lên từ bên dưới. Cô khựng lại, buồn bã nhìn xuống chị.

"Em xin lỗi." Therese thì thầm.

Khi mở cửa, Therese phải mất một lúc để nhận ra bên ngoài là một đứa bé. "Rindy? Em đến đây một mình sao?" Therese ngạc nhiên hỏi, cúi người xuống để ngang tầm với chiều cao của cô bé.

Rindy nhìn Therese một cách sợ sệt, hai tay ép chặt một chiếc phong bì vào ngực và bước lùi ra sau.

"Sao vậy? Em sợ chị sao?" Therese hỏi một cách dịu dàng. Cô chưa bao giờ thích trẻ con cả, nhưng nét ngây ngô trong đôi mắt xanh giống hệt Carol ấy luôn khiến cô xiêu lòng.

Đáp lại Therese, Rindy chỉ gật đầu và tiếp tục chằm chằm nhìn cô bằng vẻ dè chừng. "Mommy đâu rồi ạ?"

"Oh..." Therese cảm thấy ngạc nhiên, vì lần cuối cô gặp Rindy, cô bé rất ngây thơ và hồn nhiên, nhưng giờ thì lại cảnh giác và lo sợ như thế này. "Ừm, Carol đang ngủ rồi. Sao em không vào trong nhỉ?"

"Em không thể tới gần chị." Rindy nói và lùi ra sau thêm một bước nữa.

"Tại sao vậy?" Therese nhẹ nhàng hỏi và tươi cười với em.

"Vì em sẽ bị lây bệnh và không thể cưới hoàng tử."

Trong một khoảnh khắc, Therese không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Bàng hoàng, giận dữ, nghi ngờ và hụt hẫng, Therese thậm chí còn không thể nghe được suy nghĩ của mình. Đứa trẻ năm tuổi trước mặt cô vừa nói ra điều mà chắc hẳn hầu hết những người quanh nghĩ về cô, điều mà đôi khi chính cô cũng hoài nghi rằng liệu nó sai hay đúng. Nhưng Therese biết chắc mình ghét điều đó, vì cái chữ "bệnh" đó đã từng hành hạ Carol và có lẽ cũng là thứ khiến chị phải kín tiếng như hiện giờ. Rindy chỉ là một đứa trẻ, Therese biết mình không thể nổi giận với con bé, nhưng cô phải làm gì đây...

Carol... Therese bất chợt nhận ra, có lẽ đây là lí do khiến Carol như lúc nãy. Rindy hẳn cũng đã nói như thế với chị. Therese chẳng dám nghĩ đến nỗi đau mà điều đó mang lại cho chị.

"Chị có thể đưa cái này cho mommy không? Em phải về ăn trưa, daddy sẽ nổi giận nếu biết em đến đây." Tiếng Rindy vang lên khiến Therese giật mình nhận ra từ nãy đến giờ mình chỉ nhìn chằm chằm em trong vô thức.

"Ừm...cái gì vậy em?" Therese hỏi, nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn đang chìa ra chiếc phong bì thủ công có những nét bút màu nghệch ngoạc trên đó.

"Quà sinh nhật cho mommy ạ. Em đã làm lâu rồi nhưng không đưa được cho mommy." Rindy đáp với đôi mắt mở tròn xoe.

Tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Rindy cũng chỉ được gặp mẹ vài lần trong năm? Chỉ vì người mẹ vô tâm của mình mà Therese đã luôn xem nhẹ tình cảm mẹ con của những người khác. Giờ thì nhìn vào đôi mắt trong sáng và buồn bã ấy, Therese bỗng cảm thấy chạnh lòng, không chỉ vì nó giống hệt Carol, mà còn vì cô thấy bản thân mình trong đó. Cô tự hỏi khi Rindy lớn lên, liệu con bé sẽ hiểu hay sẽ căm ghét cô như cái cách cô căm ghét mẹ mình? Suy cho cùng, chính cô là người chia cắt mẹ con họ.

"Được rồi, chị sẽ đưa cho mẹ em." Therese đáp và cầm lấy chiếc phong bì. "Để chị dẫn em về nhé. Đừng lo, chỉ một lát thôi." Therese dịu dàng cười với em và cầm lấy chiếc ô ở góc cửa.

Rindy tròn xoe mắt, ngập ngừng nhìn lên Therese nhưng rồi cũng đứng vào dưới bóng ô và bước đi cùng cô. Therese bâng quơ nhìn xung quanh, dù cho màu xanh lục của cỏ cây đang sáng rực dưới ánh nắng vàng gắt, bầu trời kia vẫn nhuốm một màu xanh lạnh lẽo và khiến cả vùng vịnh kia trông như chứa đầy nước mắt tuyệt vọng của ai đó.

"Vậy...Rindy này. Em có biết tại sao cha mẹ em không sống với nhau nữa không?" Therese chậm rãi hỏi, cười nhẹ và nhìn xuống đôi mắt đang ngơ ngác nhìn lên mình.

"Daddy nói là do mommy không chịu chữa bệnh ạ." Rindy đáp.

Dĩ nhiên anh ta sẽ nói thế rồi. "Ồ, không đâu, Rindy. Đó không phải là bệnh. Đó là thứ mà người ta gọi là tình yêu, em có từng nghe về nó không?"

"Dạ có ạ. Hoàng tử sẽ yêu công chúa." Rindy reo lên đáp lại.

Therese cười toe khi nhìn thấy vẻ mặt phấn khích đó. "Phải, phải. Người bình thường cũng sẽ yêu nhau. Hai người yêu nhau thì sẽ muốn ở bên nhau. Em có biết tại sao không?" Therese hỏi tiếp bằng giọng trẻ con, thầm tự hỏi liệu mình có đang hiểu đúng về chữ yêu.

"Vì họ sẽ có thể sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi ạ?" Rindy trả lời như đang kể lại cái kết của một câu chuyện cổ tích nào đó.

"Đúng vậy. Còn nếu hai người không cảm thấy hạnh phúc khi bên nhau, họ sẽ chỉ đơn giản...không muốn ở bên nhau nữa. Em hiểu không?"

"Vậy là mommy không yêu daddy sao?" Rindy hỏi ngay.

Một đứa trẻ thông minh. Therese thầm trầm trồ nhưng rồi cảm thấy chút tự hào ánh lên, vì đó là con gái của Carol mà. "Không hẳn, mẹ em từng yêu cha em, Rindy. Nhưng không như hoàng tử và công chúa trong truyện em đọc, tình yêu của người bình thường có thể biến mất sau một thời gian. Em hiểu không?" Therese nói tiếp, cố diễn giải theo cách dễ hiểu nhất.

"Vậy là mommy không còn yêu daddy nữa ạ?"

"Đúng rồi đấy." Therese dừng lại để cúi người xuống xoa đầu Rindy, thầm mừng vì con bé không có vẻ gì là tức giận vì điều đó. "Mẹ em không còn thấy hạnh phúc bên cha em nữa. Vậy nên hai người họ mới không sống cùng nhau nữa."

"Vậy tại sao daddy lại nói rằng mommy bị bệnh ạ?" Rindy hỏi, đôi mắt tròn xoe lại ánh lên sự tò mò ngây thơ.

Therese trở nên lúng túng, nhất thời không biết nói gì. Cô biết Harge đang cố đẩy Rindy ra xa khỏi Carol, nhưng cô biết mình không thể nói sự thật với em vì dù sao đó vẫn là cha của em. "Ừm...có lẽ cha em chỉ hiểu lầm thôi. Vì mẹ em đã yêu người khác, nên ông ấy mới buồn và hiểu lầm như vậy. Không có căn bệnh nào có thể tạo ra tình yêu đâu, Rindy."

"Thật ạ?"

"Ừ. Không phải ông Bryan của em là bác sĩ sao? Em có thể hỏi ông ấy." Therese mỉm cười và gõ nhẹ ngón tay lên chóp mũi của Rindy. Rồi cô đứng thẳng dậy, nắm lấy bàn tay nhỏ của Rindy và bước tiếp những bước nhỏ.

"Nhưng daddy vẫn yêu mommy mà?"

Không, không đâu, Rindy. "Có lẽ vậy. Nhưng nếu cha mẹ em tiếp tục sống cùng nhau thì mẹ em sẽ buồn vì không còn yêu cha em nữa. Em có muốn mẹ buồn không?"

"Không ạ."

"Ừ. Rindy thật là ngoan."

Rindy im lặng đi cùng Therese một lát trước khi lần nữa cất tiếng bằng giọng điệu ngọt ngào và dễ thương ấy. "Vậy bây giờ mommy đang hạnh phúc đúng không ạ?"

Chị mong là vậy, Rindy. "Cái này em phải tự hỏi mẹ chứ." Therese đáp, cảm nhận được chút nghèn nghẹn ở cổ họng. "Nhưng em biết không, Carol cũng rất yêu em đấy. Em cũng là một niềm hạnh phúc của mẹ. Carol sẽ buồn nếu em buồn hoặc không ngoan, hoặc là...không yêu chị ấy."

"Em lúc nào cũng yêu mommy mà, và cũng rất ngoan nữa."

"Ừ, chị biết." Therese mỉm cười, thả tay Rindy ra để xoa đầu em. Rốt cuộc thì em vẫn còn quá nhỏ để biết được những lời nói ngây ngô của mình ảnh hưởng đến người khác thế nào. "Vậy nên Carol luôn rất yêu em và tự hào về em nữa... Được rồi, tới đây là ổn rồi nhỉ. Em mau vào trong đi, và lần sau nhớ đội mũ đấy." Therese dừng lại khi chỉ còn cách dinh thự độ hơn mười bước chân.

"Vâng ạ. Em chào chị Therese." Rindy vẫy tay tạm biệt rồi chạy nhanh đi.

Therese đứng lại một lát để chắc chắn con bé đã đến được hiên nhà rồi mới quay đi. Cô bước nhanh, không muốn bắt gặp người nhà Logue và Harge hay thậm chí là bất kì người làm nào, cũng không biết tại sao mình phải như vậy.

Có vẻ như Therese đã quá lạc quan về chuyến đi này. Giờ cô chỉ mong cho bữa tiệc mừng thọ qua đi thật nhanh và yên ổn để cô có thể cùng Carol trở về New York - nơi mà hai người thuộc về.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com