Chương 19: Cắt móng tay
Ngay khi Từ Gia cho rằng cha sẽ luôn ôm cô như vậy, người đàn ông lại rút tay ra, đỡ lấy eo cô bắt đầu dạy cô sử dụng nạng. Hắn không hổ là giáo sư được hoan nghênh nhất của đại học A, giảng giải đúng trọng tâm, chậm rãi kể ra còn thông tục dễ hiểu, còn nói cho cô dùng hai cái nạng sẽ càng dễ di chuyển hơn. Từ Gia lại nghe đến thất thần, ngực cô còn tàn lưu xúc cảm bàn tay của cha, tê dại, núm vú trở nên rất cứng rắn.Cô thậm chí còn muốn cha đặt tay lên lần nữa, nhưng ý nghĩ xấu hổ như vậy, cô chỉ dám suy nghĩ mà thôi. Cơ thể ngây ngô luôn dễ dàng bị tình dục dụ hoặc, tối qua Từ Gia mới nếm được chút ngon ngọt, cũng đã có chút ăn tủy biết vị. Lăn lộn một lát, cuối cùng Từ Gia có thể dựa vào hai cái nạng tự mình di chuyển, nhưng mà chân cô còn chưa khôi phục, phần lớn thời gian đều ngồi xe lăn. Khi cô tiến vào phòng tắm rửa mặt, Từ Dịch Thu sẽ đẩy xe lăn tới, đợi cô đi ra là có thể ngồi. Nhớ tới vừa rồi cô suýt nữa té ngã, Từ Dịch Thu nói với cô: “Vẫn nên tĩnh dưỡng trước, đừng lộn xộn.” “Vâng.” Đợi Từ Gia rửa mặt mũi xong, ngồi trên xe lăn đi về phòng khách, thì thấy cha và bà nội trước bàn ăn nói chuyện phiếm.Bà nội nghe thấy Từ Gia đi ra, quan tâm hỏi cô: “Gia Gia, chân còn đau không?
Đứa bé đáng thương, bị thương gân cốt cần 100 ngày, phải ở nhà dưỡng thương một thời gian mới được.” “Bà nội, cháu không đau như vậy.” Thực ra vẫn rất đau, động một tí chân sẽ đau. Từ Dịch Thu đặt báo trong tay xuống, đứng dậy nói với Từ Gia: “Dì giúp việc xin nghỉ, bữa sáng chỉ có cháo trắng và bánh bao, có được không?” Từ Gia gật đầu, đẩy xe lăn đi tới bên cạnh bàn ăn, người đàn ông bế cô từ xe lăn đặt lên ghế trước, mới xoay người vào phòng bếp. Bà cụ dỗ cô, nói: “Cha cháu sáng sớm đã đi mua xương, nấu tận hai tiếng, rất thơm, giữa trưa cháu uống nhiều canh một chút, bổ chân.”Từ Gia nhìn về phía phòng bếp, lúc này cha đang quay lưng về phía cô, cô không nhịn được cười, khóe miệng hiện rõ má lúm đồng tiền. “Vâng ạ.” Cô nói. Đợi bữa sáng bưng lên, Từ Gia an tĩnh ăn cơm, bà nội ở bên cạnh câu được câu không nói chuyện phiếm với Từ Gia. Tâm sự người và mọi việc ở quê, lại dò hỏi Từ Gia tình hình ở Nghi Thành.
Nghe giọng điệu của bà cụ là có chút oán trách mẹ Từ Gia, trách cô ta dẫn theo Từ Gia vừa đi là tận 6 năm, còn không cho Từ Dịch Thu đi thăm, nói rõ là muốn cả đời không qua lại với nhau. Từ Gia nghe thấy thế thì trong lòng khó chịu, nhìn về phía cha với vẻ chờ mong, là vì mẹ không cho, cha mới không đi thăm cô sao? Từ Dịch Thu vừa đọc báo vừa nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy thế nói với bà cụ.“Mẹ, chuyện quá khứ mẹ đừng nhắc lại nữa.” Lúc này bà cụ mới kết thúc đề tài.Hiếm khi cả nhà ngồi bên nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa làm chuyện của mình. Trong lòng Từ Gia vô cùng hưởng thụ, cô tìm đề tài hỏi cha: “Hôm nay cha không cần đến trường sao?” “Trong nhà không có ai chăm sóc hai người, cha xin nghỉ.” Hắn nói rất ít, nói xong lại tiếp tục đọc báo, Từ Gia cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm với bà nội. Đợi Từ Gia ăn bữa sáng xong, bà nội đề nghị đến ban công ngồi một lát, hóng gió. Đôi mắt của bà ấy không nhìn thấy, có rất ít chuyện có thể làm, đến ban công hóng gió cũng coi như là một hoạt động của bà ấy. Từ Gia lại được cha ôm đến ban công, cô dựa vào trong lòng cha, lỗ tai đỏ bừng, nghĩ thầm cô đều có xe lăn và nạng, sao cha còn luôn thích ôm cô, có phải hắn cũng giống như cô, muốn thân thiết với cô hơn một chút hay không? Bên ngoài ban công có hai cái ghế sô pha thấp, bà cụ nói là ngày thường dì giúp việc ngồi cùng với bà ấy. Từ Gia xung phong nhận việc:
“Sau này có cháu ở nhà, sẽ ra ngoài ngồi với bà.” “Gia Gia thật ngoan.” Bà cụ nắm lấy tay cháu gái, yêu thích không buông tay xoa bóp.Hai người thả lỏng ngồi dựa vào sô pha, tay Từ Gia còn bị bà nội nắm lấy, ấm áp rất thoải mái, bỗng nhiên bà nội nói: “Gia Gia, móng tay của cháu quá dài, nên cắt đi.” Ở trước mặt trưởng bối, đứa bé vĩnh viễn đều là đứa bé, luôn thích nhọc lòng. Móng tay của Từ Gia mới cắt xong, lúc này chiều dài vừa vặn, tô móng tay vào sẽ rất đẹp.
Cô nhìn ngón chân của mình một lát, nói: “Tay thì bình thường, chỉ có móng chân là quá dài, nên cắt ạ.” “Để cha cháu cắt cho, mỗi lần cha cháu cắt cho bà, đều cắt rất tốt.” Bà cụ cười nói. Từ Gia hơi ngượng ngùng, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, đâu cần cha cắt móng tay cho cô, vội nói: “Không cần đâu ạ, bà nội, cháu tự mình cắt được.” “Một chân của cháu bị thương, di chuyển chắc chắn không tiện.” Bà cụ nói, không đợi Từ Gia từ chối, lập tức quay đầu nói với con trai đang ở phòng khách: “A Thu, con cắt móng chân giúp Gia Gia đi!”Từ Dịch Thu cầm thuốc của con gái, bưng cốc nước đang chuẩn bị đến ban công, nghe thấy thế thì dừng bước lại, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới tiếp tục đi ra ngoài. Hắn đưa thuốc cho con gái trước, nhìn cô uống xong mới hỏi: “Con muốn cắt móng chân à?” Từ Gia hơi ngượng ngùng nói: “Tay thì không cần, cắt móng chân ạ.” Người đàn ông lập tức cúi đầu nhìn chân cô, đôi mắt âm trầm nói: “Con đợi một lát, cha đi lấy dụng cụ.”
Đứa bé đáng thương, bị thương gân cốt cần 100 ngày, phải ở nhà dưỡng thương một thời gian mới được.” “Bà nội, cháu không đau như vậy.” Thực ra vẫn rất đau, động một tí chân sẽ đau. Từ Dịch Thu đặt báo trong tay xuống, đứng dậy nói với Từ Gia: “Dì giúp việc xin nghỉ, bữa sáng chỉ có cháo trắng và bánh bao, có được không?” Từ Gia gật đầu, đẩy xe lăn đi tới bên cạnh bàn ăn, người đàn ông bế cô từ xe lăn đặt lên ghế trước, mới xoay người vào phòng bếp. Bà cụ dỗ cô, nói: “Cha cháu sáng sớm đã đi mua xương, nấu tận hai tiếng, rất thơm, giữa trưa cháu uống nhiều canh một chút, bổ chân.”Từ Gia nhìn về phía phòng bếp, lúc này cha đang quay lưng về phía cô, cô không nhịn được cười, khóe miệng hiện rõ má lúm đồng tiền. “Vâng ạ.” Cô nói. Đợi bữa sáng bưng lên, Từ Gia an tĩnh ăn cơm, bà nội ở bên cạnh câu được câu không nói chuyện phiếm với Từ Gia. Tâm sự người và mọi việc ở quê, lại dò hỏi Từ Gia tình hình ở Nghi Thành.
Nghe giọng điệu của bà cụ là có chút oán trách mẹ Từ Gia, trách cô ta dẫn theo Từ Gia vừa đi là tận 6 năm, còn không cho Từ Dịch Thu đi thăm, nói rõ là muốn cả đời không qua lại với nhau. Từ Gia nghe thấy thế thì trong lòng khó chịu, nhìn về phía cha với vẻ chờ mong, là vì mẹ không cho, cha mới không đi thăm cô sao? Từ Dịch Thu vừa đọc báo vừa nghe bọn họ nói chuyện, nghe thấy thế nói với bà cụ.“Mẹ, chuyện quá khứ mẹ đừng nhắc lại nữa.” Lúc này bà cụ mới kết thúc đề tài.Hiếm khi cả nhà ngồi bên nhau, vừa nói chuyện phiếm vừa làm chuyện của mình. Trong lòng Từ Gia vô cùng hưởng thụ, cô tìm đề tài hỏi cha: “Hôm nay cha không cần đến trường sao?” “Trong nhà không có ai chăm sóc hai người, cha xin nghỉ.” Hắn nói rất ít, nói xong lại tiếp tục đọc báo, Từ Gia cũng chỉ có thể nói chuyện phiếm với bà nội. Đợi Từ Gia ăn bữa sáng xong, bà nội đề nghị đến ban công ngồi một lát, hóng gió. Đôi mắt của bà ấy không nhìn thấy, có rất ít chuyện có thể làm, đến ban công hóng gió cũng coi như là một hoạt động của bà ấy. Từ Gia lại được cha ôm đến ban công, cô dựa vào trong lòng cha, lỗ tai đỏ bừng, nghĩ thầm cô đều có xe lăn và nạng, sao cha còn luôn thích ôm cô, có phải hắn cũng giống như cô, muốn thân thiết với cô hơn một chút hay không? Bên ngoài ban công có hai cái ghế sô pha thấp, bà cụ nói là ngày thường dì giúp việc ngồi cùng với bà ấy. Từ Gia xung phong nhận việc:
“Sau này có cháu ở nhà, sẽ ra ngoài ngồi với bà.” “Gia Gia thật ngoan.” Bà cụ nắm lấy tay cháu gái, yêu thích không buông tay xoa bóp.Hai người thả lỏng ngồi dựa vào sô pha, tay Từ Gia còn bị bà nội nắm lấy, ấm áp rất thoải mái, bỗng nhiên bà nội nói: “Gia Gia, móng tay của cháu quá dài, nên cắt đi.” Ở trước mặt trưởng bối, đứa bé vĩnh viễn đều là đứa bé, luôn thích nhọc lòng. Móng tay của Từ Gia mới cắt xong, lúc này chiều dài vừa vặn, tô móng tay vào sẽ rất đẹp.
Cô nhìn ngón chân của mình một lát, nói: “Tay thì bình thường, chỉ có móng chân là quá dài, nên cắt ạ.” “Để cha cháu cắt cho, mỗi lần cha cháu cắt cho bà, đều cắt rất tốt.” Bà cụ cười nói. Từ Gia hơi ngượng ngùng, cô đã bao nhiêu tuổi rồi, đâu cần cha cắt móng tay cho cô, vội nói: “Không cần đâu ạ, bà nội, cháu tự mình cắt được.” “Một chân của cháu bị thương, di chuyển chắc chắn không tiện.” Bà cụ nói, không đợi Từ Gia từ chối, lập tức quay đầu nói với con trai đang ở phòng khách: “A Thu, con cắt móng chân giúp Gia Gia đi!”Từ Dịch Thu cầm thuốc của con gái, bưng cốc nước đang chuẩn bị đến ban công, nghe thấy thế thì dừng bước lại, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới tiếp tục đi ra ngoài. Hắn đưa thuốc cho con gái trước, nhìn cô uống xong mới hỏi: “Con muốn cắt móng chân à?” Từ Gia hơi ngượng ngùng nói: “Tay thì không cần, cắt móng chân ạ.” Người đàn ông lập tức cúi đầu nhìn chân cô, đôi mắt âm trầm nói: “Con đợi một lát, cha đi lấy dụng cụ.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com