Cao H Ngon Lua Chay Bong Noi Quan Ngu
Sau những hình phạt thể xác tàn bạo của Thiếu tướng Karson, cơ thể Ngô Việt đau nhức như bị nghiền nát. Vùng hậu môn và đáy chậu của anh bị thương nặng, mỗi cử động đều khiến anh nhăn mặt vì đau đớn âm ỉ. Chính lúc này, Chính Dương hoàn thành nhiệm vụ, trở về doanh trại với trái tim nặng trĩu nỗi nhớ mong. Vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Ngô Việt, những vết bầm tím tím đỏ lan khắp cơ thể anh, Chính Dương đã linh cảm có chuyện chẳng lành. Anh vội vã chạy đến bên người yêu, ôm chặt lấy thân thể gầy gò của Ngô Việt vào lòng. "Việt... có chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" Chính Dương thì thầm, giọng anh run rẩy vì lo lắng. Sau những lời gặng hỏi đầy yêu thương và xót xa, Ngô Việt cuối cùng cũngRun rẩy kể lại những gì anh đã phải trải qua trong suốt tuần qua dưới bàn tay tàn nhẫn của Thiếu tướng Karson.Cơn giận dữ của Chính Dương bùng nổ dữ dội như ngọn núi lửa phun trào khi nghe Ngô Việt nghẹn ngào kể về những hành vi bạo dâm mà anh phải chịu đựng. Tim anh thắt lại như có ai đó bóp nghẹt, nỗi ghen tuông và xót xa cho người mình yêu khiến anh không thể kiềm chế được nữa. "Tên khốn kiếp đó! Hắn dám đối xử với cậu như vậy!" Chính Dương nghiến răng kèn kẹt, nắm chặt tay thành đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Ánh mắt anh rực lửa căm hờn, chỉ muốn xé xác kẻ đã dám làm tổn thương người anh yêu. "Hắn đã làm gì em? Nói cho anh biết tất cả, Việt!" giọng Chính Dương vừa giận dữ vừa đau đớn.Ngô Việt chỉ biết cúi đầu im lặng, những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, thấm ướt tấm quân phục bạc màu. Anh cảm thấy xấu hổ và nhục nhã khi phải kể lại những chuyện kinh khủng này với Chính Dương, người mà anh luôn kính trọng và yêu thương. Anh không dám ngước mắt nhìn vào đôi mắt đầy sự quan tâm và đau khổ của Chính Dương, sợ rằng anh sẽ thấy trong đó sự thất vọng và ghê tởm. "Em... em xin lỗi..." Ngô Việt lí nhí, giọng anh nghẹn lại.Chính Dương ôm chặt Ngô Việt hơn, anh vùi mặt vào mái tóc mềm mại của người yêu, hít sâu mùi hương quen thuộc. "Đừng xin lỗi, ngốc ạ," anh thì thầm, giọng anh dịu dàng hơn, xoa nhẹ tấm lưng gầy gò của Ngô Việt. "Không phải lỗi của em. Lỗi là ở tên súc sinh đó. Anh sẽ không để hắn yên đâu, anh hứa." Anh nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của Ngô Việt lên, nhẹ nhàng lau khô những giọt nước mắt trên má anh. "Anh ở đây với em rồi, Việt. Anh sẽ chăm sóc em." Ánh mắt Chính Dương ánh lên một tia kiên quyết, anh nhìn thẳng vào mắt Ngô Việt, truyền cho anh sự an ủi và sức mạnh. "Anh yêu em. Rất nhiều."Sau một hồi cố gắng trấn tĩnh cơn ghen tuông đang gặm nhấm trái tim, Chính Dương quyết định đưa Ngô Việt đến gặp Jason để kiểm tra vết thương. Anh biết về những lần Jason bí mật chạm vào Ngô Việt trước đây, những ánh mắt Jason dành cho người yêu anh không giấu nổi sự thèm khát. Nhưng trong tình huống này, anh không còn lựa chọn nào khác. Anh muốn Ngô Việt được điều trị tốt nhất, và Jason là người duy nhất anh tin tưởng có thể giúp Ngô Việt lúc này, dù trong lòng anh vẫn không ngừng dấy lên sự bất an và lo lắng.Tại phòng vật lý trị liệu vắng vẻ, Jason tỏ ra lo lắng thật sự khi nhìn thấy tình trạng của Ngô Việt. Khuôn mặt ngây ngô thường ngày của Ngô Việt giờ đây tái nhợt, đôi mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi và đau đớn. Jason nhẹ nhàng đỡ Ngô Việt nằm lên chiếc giường lớn cố định, cẩn thận nâng hai chân anh đặt lên giá đỡ, banh rộng ra, phơi bày vùng kín sưng tấy và bầm tím. Chính Dương đứng một bên, ánh mắt anh ta không rời khỏi Ngô Việt, vừa lo lắng tột độ vừa dò xét từng cử chỉ của Jason, sự chiếm hữu trong lòng anh trỗi dậy mạnh mẽ khi nhìn thấy ánh mắt Jason có phần chăm chú quá mức vào cơ thể Ngô Việt.Jason đeo đôi găng tay y tế mỏng tang, cẩn thận quan sát vùng hậu môn sưng tấy và bầm tím của Ngô Việt. Làn da non nớt xung quanh lỗ nhỏ ửng đỏ, những nếp nhăn bị kéo căng đến đáng thương. Anh ta cầm một ống nghiệm thủy tinh nhỏ, bôi trơn đầu ống bằng một loại gel trong suốt, rồi nhẹ nhàng đưa vào bên trong hậu môn Ngô Việt để kiểm tra mức độ tổn thương. "Ư... nhẹ thôi... đau..." Ngô Việt rên rỉ, giọng anh yếu ớt như sợi chỉ mành. Anh cố gắng thả lỏng cơ thể nhưng vẫn cảm thấy căng thẳng và xấu hổ khi bị Jason chạm vào nơi riêng tư nhất của mình."Tôi biết, tôi biết," Jason thì thầm, giọng anh ta dịu dàng như một lời ru, nhưng ánh mắt anh ta lại ánh lên một tia thèm khát không thể che giấu khi nhìn vào hậu môn đang hé mở đầy mời gọi của Ngô Việt. Anh ta nhẹ nhàng xoay ống nghiệm bên trong, quan sát kỹ lưỡng từng ngóc ngách, dường như không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào. Chính Dương đứng bên cạnh, siết chặt nắm tay đến mức các khớp ngón tay anh trắng bệch, ánh mắt anh ta cảnh giác như một con sói bảo vệ con mồi, không rời khỏi từng động tác của Jason. Trong lòng Chính Dương, ký ức về những lần Karson cưỡng ép Ngô Việt lại hiện về, những trò chơi BDSM mà Karson thích thú hành hạ Ngô Việt, những giọt nước mắt và tiếng rên rỉ đầy khoái lạc lẫn đau đớn của người yêu anh... Ý nghĩ đó khiến lòng Chính Dương càng thêm bất an và khó chịu. Anh không muốn bất kỳ ai, kể cả Jason, chạm vào Ngô Việt theo cách đầy nhục dục như thế này.Sau khi Jason nhẹ nhàng tách hai bên mông Ngô Việt, ánh mắt anh ta thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy vết thương ửng đỏ và sưng tấy quanh hậu môn còn trinh nguyên của cậu. "Có vẻ như bị tổn thương khá nặng," Jason nói, giọng anh ta trầm xuống, mang theo một chút lo lắng. "Cần phải điều trị cẩn thận." Anh ta nói rồi quay sang Chính Dương, ánh mắt anh ta có chút khó chịu: "Cậu giúp tôi giữ cậu ấy nhé, để tôi bôi thuốc cho dễ."Jason lấy ra một tuýp thuốc mỡ màu trắng đục và bắt đầu thoa nhẹ nhàng lên vùng hậu môn sưng tấy của Ngô Việt. Những ngón tay thon dài của Jason cố tình chạm vào những vùng da nhạy cảm xung quanh hậu môn, thỉnh thoảng anh ta lại ấn nhẹ vào khu vực gần tuyến tiền liệt của Ngô Việt, khiến cậu khẽ rên rỉ, một sự pha trộn giữa đau đớn và khoái cảm thoáng qua trên khuôn mặt ngây ngô của cậu. Chính Dương đứng bên cạnh, nhìn thấy rõ những cử chỉ có phần cố ý của Jason, trong lòng anh dấy lên một sự khó chịu và ghen tuông khó tả, nhưng anh ta cố gắng kìm nén, giữ cho vẻ mặt mình bình thản. Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve dương vật đang xìu của Ngô Việt qua lớp quần mỏng, những ngón tay ấm áp của anh khẽ mút nhẹ vào đầu khấc còn hơi e ấp, cố gắng giúp cậu thả lỏng cơ thể đang căng thẳng."Ư... Dương... nhẹ thôi..." Ngô Việt thều thào, khuôn mặt cậu ửng đỏ vì xấu hổ khi Chính Dương phải chứng kiến cảnh tượng này, dù cậu không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Hậu môn cậu vẫn còn đau rát và có cảm giác bỏng rát khó chịu."Không sao đâu, Việt. Cứ thả lỏng đi, sẽ nhanh thôi," Chính Dương an ủi, giọng anh ta dịu dàng như một dòng suối ấm áp, nhưng ánh mắt anh ta vẫn không rời khỏi bàn tay đang di chuyển đầy toan tính của Jason trên cơ thể Ngô Việt. Anh ta cảm thấy một ngọn lửa ghen tuông âm ỉ cháy trong lòng, nhưng anh ta biết đây không phải là thời điểm thích hợp để thể hiện sự chiếm hữu của mình. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Ngô Việt, cố gắng truyền cho cậu sự an tâm và tin tưởng.Những buổi điều trị cứ thế tiếp diễn hàng ngày trong suốt ba tuần, biến căn phòng y tế dã chiến thành một sân khấu của những dục vọng thầm kín. Jason luôn tìm mọi cách kéo dài thời gian khám bệnh cho Ngô Việt, lợi dụng việc thoa thuốc để không ngừng chọc phá và kích thích hậu môn non nớt của cậu. Anh ta bắt đầu sử dụng những ống nghiệm có đường kính to hơn, thô bạo đưa vào lỗ nhỏ nhắn của Ngô Việt, khiến cậu nhăn mặt vì đau đớn và khó chịu, nhưng sâu thẳm bên trong lại trào dâng một cảm giác nhộn nhạo kỳ lạ. Chính Dương luôn ở bên cạnh Ngô Việt như hình với bóng, anh kiên nhẫn giúp cậu thả lỏng bằng cách mút mát chiếc dương vật non nớt của Ngô Việt, đôi khi anh còn dùng tay vuốt ve và kích thích nhẹ nhàng, khiến nó cương cứng trở lại dù Ngô Việt đang phải chịu đựng sự xâm phạm khó chịu ở phía sau.Vào buổi điều trị cuối cùng, sau khi đã nong rộng hậu môn của Ngô Việt bằng những ống nghiệm lớn đến mức đáng lo ngại, Jason quyết định chơi trò chơi bệnh hoạn của mình đến cùng. Anh ta bôi một lượng lớn thuốc mỡ trơn tuột lên bàn tay rồi từ từ đưa các ngón tay vào sâu bên trong lỗ đít vẫn còn đang rỉ máu của Ngô Việt. Cảm giác căng đầy và ấm áp đến kỳ lạ khiến Ngô Việt khẽ rên rỉ, đôi mắt nhắm nghiền cố gắng kìm nén tiếng kêu đau đớn. Jason không hề thương xót, anh ta nhẹ nhàng di chuyển các ngón tay bên trong, xoa bóp những thành mềm mại và ấm áp, cố tình chạm vào những điểm nhạy cảm nhất. Khi ngón tay anh ta chạm đến tuyến tiền liệt nhỏ bé của Ngô Việt, một tiếng rên rỉ lớn bất ngờ thoát ra từ cổ họng cậu, cơ thể cậu co giật mạnh mẽ, và một dòng tinh dịch nóng hổi, đặc quánh bắn ra, ướt đẫm bàn tay Chính Dương đang tận tình mút mát dương vật cậu. Đó là lần đầu tiên Ngô Việt bắn tinh do bị fisting, một khoảnh khắc vừa xấu hổ vừa khoái lạc đến tột cùng. Cậu xấu hổ nhắm chặt mắt, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng sâu trong lòng lại trào dâng một cảm xúc khoái lạc kỳ lạ và khó tả. Chính Dương nhìn dòng tinh dịch trắng đục trên tay mình, rồi nhìn sang Ngô Việt với ánh mắt đầy yêu thương và chiếm hữu, đồng thời không quên liếm sạch những giọt tinh dịch nóng hổi đó. Anh biết rằng, dù trong hoàn cảnh nào, cơ thể non nớt của Ngô Việt vẫn luôn phản ứng mạnh mẽ với những kích thích tình dục bệnh hoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com