TruyenHHH.com

(Cao H) Hành Trình Chiếm Đoạt Vợ Yêu

Chương 9: Không ngờ bọn họ lại lục đục như vậy

Truongtichthda

   Muốn tới trường phải đi bộ ra khỏi khu biệt thự này, sau đó đi tiếp năm trăm mét mới đến.

   Mà hiện tại Dung không ổn chút nào, mới ra khỏi cổng được vài bước chân nhưng bước nào bước nấy đều khiến giữa hai chân đau nhức.

   Dáng đi của cô cũng không ổn, hơi... Khập khiễng.

   Một chiếc xe SH dừng ngay bên cạnh cô, Lâm kéo tay cô lên xe ngồi, còn cẩn thận đội mũ bảo hiểm cho cô.

   Nụ cười của hắn như ánh ban mai ấm áp, lúc cười để lộ hàm răng trắng khiến gương mặt đẹp trai càng rạng rỡ, trong lành.

- Anh đưa em đến trường nhé!

   Dung bị hắn ấn ngồi đằng sau xe, đành miễn cưỡng gật đầu để hắn đèo đi.

   Hắn dừng lại trước một quán ăn sáng mua cho cô một chiếc bánh mì thịt nướng và một túi sữa tươi. Lúc đưa cho cô lại thấy cô đang nhìn vào hiệu thuốc bên cạnh.

- Chờ em một chút.

   Trông thấy Dung muốn bước vào hiệu thuốc, hắn nhanh chóng kéo tay cô lại.

- Không cần mua.

   Cô nhíu mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc cứng rắn của hắn, chỉ đành nhẹ giọng nói:

- Nhanh thôi mà, em vào mua hai phút sẽ ra ngay.

   Chiếc bánh mì đựng trong túi giấy và bịch sữa tươi được ấn vào tay cô, Lâm kéo cô ngồi lên xe, động tác mạnh mẽ đến mức gần như thô bạo, siết chặt hai bả vai cô gằn từng chữ:

- Không cần phải mua, tôi đã nói là tôi sẽ cưới em.

   Giọng của hắn vừa rõ ràng vừa lớn khiến người qua đường và khách ăn sáng trong quán tò mò nhìn sang. Nhưng hắn chẳng những không để tâm mà còn ngồi lên xe, vòng tay ra đằng sau kéo cô dựa sát vào người mình rồi vặn tay ga.

***

   Cả một buổi sáng Dung không có tâm trí đâu mà học bài, tận lúc tan học vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi về.

   Chiều nay không có tiết nên Dung ở nhà, bà Diễm chính là bà chủ của cô, lúc Dung vào bếp mới biết bà chủ đi công tác từ Thái Lan về.

   Bác Ba bảo cô cất cặp rồi lên nhà, bà chủ gọi cô.

   Không biết có chuyện gì, Dung đành lên nhà tìm bà chủ.

   Bà Diễm là một người phụ nữ tuổi trung niên nhưng vẻ bề ngoài trông vô cùng trẻ. Làn da được chăm sóc kỹ lưỡng nên căng bóng mịn màng, vóc dáng đẫy đà như thiếu nữ hai mươi. Nếu không khoác lên mình bộ đồ quý phái màu trầm đắt tiền, nếu đuôi mắt tinh tế của bà bớt sắc xảo, nếu ánh mắt không mang vẻ thâm trầm từng trải... Hẳn sẽ không ai nghĩ đây là một quý bà bốn mươi tám tuổi, mà là một thiếu nữ vừa tròn hai mươi.

   Bà Diễm đưa cô vào thư phòng, nở nụ cười từ tốn đúng mực bảo cô ngồi xuống rồi pha trà cho cô.

   Dung không nén nổi tò mò, vừa nhận lấy chén trà bằng hai tay vừa nghe bà hỏi về chuyện học hành của mình.

   Cô không phải dạng người thông minh có khiếu học tập nhưng chăm chỉ và có chí tiến thủ, nên thành tích học tập cũng không đến nỗi nào.

   Cô may mắn được bà chủ cứu giúp, không biết báo đáp bằng cách nào cả nên chỉ có thể cố gắng học tập thật tốt, sau này sẽ dùng chính công sức và thực lực của mình để cống hiến cho bà, coi như trả ơn dù cái ơn này đối với bà còn chẳng đáng nhắc tới.

   Dung cảm thấy khi bà hỏi thăm về việc học tập của mình ánh mắt bà không thực sự tập trung, và đây cũng không phải vấn đề quan trọng đến mức phải gọi cô vào phòng riêng để nói chuyện thế này. Bình thường khi bà chủ hỏi thăm cô đều là lúc tình cờ chạm mặt.

   Quả nhiên một lúc sau bà mới ấp úng nói.

- Bác có chuyện này muốn nói với cháu...

   Cô bất giác đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn bà Diễm.

- Bác cứ nói đi ạ!

   Dung nghe thấy tiếng thở dài não nề của bà, khuôn mặt đẹp đẽ được trang điểm tỉ mỉ tuy không để lại dấu vết của thời gian là mấy, nhưng nhìn vào đó có thể thấy được đôi nét già dặn thâm trầm từng trải.

- Công ti này của bác là tâm huyết và công sức của bác trai đã khuất, nó ngày một phát triển và hùng mạnh nhưng sự dẫn dắt của bác không phải yếu tố quan trọng nhất.

   Bà Diễm ngừng lại nâng chén trà uống một ngụm mới nói tiếp.

- Phần lớn là dựa vào sự giúp đỡ của chú ruột thằng Quân nên công ti mới có thể bền vững như ngày hôm nay, điều này chắc cháu đã biết. Nhưng Dung à, trên đời này không ai cho không ai bất cứ thứ gì cả. Công ti có người để chống lưng bao lâu nay, giờ cũng đã đến lúc làm bậc thang cho người đó trèo lên rồi.

   Dung không hiểu, ý của bà rốt cuộc là gì?

- Chú Tôn của thằng Quân muốn nó liên hôn với con gái của một tập đoàn lớn nước ngoài. Đây vốn dĩ là chuyện vui tốt cho cả ba bên, dù sao chuyện lấy hôn nhân ra nâng đỡ sự nghiệp cũng không phải hiếm lạ gì nữa. Nhưng hiện giờ tình trạng công ti đang có dấu hiệu lung lay từ tận gốc rễ.

   Sắc mặt của bà Diễm vô cùng nghiêm trọng khiến Dung cũng mơ hồ cảm thấy bất an.

- Kể ra thì sẽ hơi lằng nhằng khó hiểu, đại khái là công ti bây giờ bất ổn, mà phe cánh của chú Tôn đã cắm rễ sâu vào công ti rồi. Biểu hiện gần đây của chú ta cũng nhập nhằng khiến bác không thể không đề phòng. Bác sợ chú ta liên thủ với tập đoàn kia nhằm lật đổ công ti ta.

   Dung kinh hãi, sao có thể như vậy? Anh em bọn họ gắn bó như keo sơn, mỗi năm đến tết Nguyên Đán chú Tôn và cả gia đình còn sang đây chúc tết, mở tiệc ăn uống rất linh đình. Mà Lâm chính là con trai duy nhất của chú ấy, rất thân thiết với cậu chủ Quân, hắn còn ở đây chơi tận vài ngày cơ mà? Không thể ngờ được bọn họ lại có thể lục đục như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com