TruyenHHH.com

[Cao H] ĐẦU QUẢ TIM - HẠ ĐA BỐ LÍ NGANG.

🧡 Chương 4: Bí Mật

ImSoYuu

𝐄𝐝𝐢𝐭𝐨𝐫: 𝐒𝐎 𝐘𝐔𝐔

Trời đã xế chiều, ánh hoàng hôn cũng đã dần buông xuống, trên con đường quen thuộc từ trường về nhà như mọi ngày, Tần Huyên vẫn là người lái xe chở Tần Niệm về. Như cảm giác được thân thể của Tần Niệm ở phía sau có hơi nhích lùi một chút, cho nên Tần Huyên có hơi nhíu mày lại, nói: "Em làm gì vậy?"

"Anh, quần áo của anh bị ướt."

Tần Niệm tuy lớn lên ở nông thôn, nhưng lại là bé ngoan thích sạch sẽ, lúc này trên người Tần Huyên lại có mùi hơi hôi, còn ướt đẫm mồ hôi, làm cô không muốn tới gần.

Tần Huyên không có trả lời em gái, mà chỉ trưng ra bộ mặt nghiêm nghị ra lệnh cho cô, "Ngồi yên, ôm chặt."

Tần Niệm cúi đầu, lén bĩu môi bày tỏ sự bất mãn, không muốn nghe lời anh.

Ai ngờ đúng lúc này, xe điện thình lình bị xóc nảy, cả người Tần Niệm theo quán tính là lắc lư qua lại. Cô sợ tới mức thiếu chút nữa là hét to, chờ đến khi tinh thần dần phục hồi lại, liền phát hiện hai tay của mình đã ôm chặt lấy người đàn ông ở phía trước.

Tần Niệm: "......"

Tuy biết chắc đây là trò đùa dai của anh trai, nhưng cô không dám mở miệng để mắng hắn a, chỉ có thể chửi thầm trong lòng: Quỷ ấu trĩ!

Cảm giác được em gái ngồi đằng sau dùng lực ôm lấy mình, Tần Huyên rốt cuộc cũng vừa lòng, cười haha nói: "Thật ngoan!"

Hừ!

Khi về đến nhà, đã thấy mẹ Tần - tên thật là Lưu Nhụy, đã làm xong cơm tối và đang đợi bọn họ.

Lưu Nhụy vừa trải qua sinh nhật tuổi 41, nhưng thoạt nhìn vẫn còn trẻ đẹp như cũ, dáng người cũng được duy trì rất tốt, vừa cao gầy và tinh tế.

Ngoại hình của Tần Niệm cơ bản đều được di truyền những ưu điểm từ mẹ Tần, mà anh trai Tần Huyên, chỉ có đôi mắt là giống mẹ Tần, còn lại đều là giống cha Tần như đúc, sắp ra dáng một người đàn ông trưởng thành.

"Tiểu bảo bối của mẹ đã đi học về rồi à, mau tới cho mẹ ôm một cái nào!" Lưu Nhụy chân mang dép lê, lạch cạch lạch cạch từ trong phòng phòng bếp chạy ra.

Tần Niệm đang đứng thay giày ở chỗ cửa ra vào, Tần Huyên thì đang đứng ở trước mặt, hắn đã thay giày xong trước của cô.

Thấy vẻ mặt hớn hở của mẹ Tần đang chạy tới, tuy biết rõ 3 từ 'tiểu bảo bối' mà bà gọi là gọi em gái hắn, nhưng hắn vẫn cố ý dang rộng hai tay, ra dáng như đang cảm động nói:

"Mẹ à......"

Lưu Nhụy nhìn thì mảnh mai, nhưng sức lực thì không yếu, một phen đẩy Tần Huyên ra, ghét bỏ nói: "Con tránh ra!"

Tần Niệm nhìn trò khôi hài đang diễn ra ngay trước mắt, nhịn cười, ngọt ngào mà gọi to: "Mẹ......"

"Ai uiii! Bảo bối tâm can của mẹ." Bà ôm chặt lấy con gái, "Hôm nay ở trường học có gì vui không nè?"

"Cũng có vui ạ" Tần Niệm nói.

Tần Huyên bị đẩy qua sát tường, chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Em ấy đã học cấp ba rồi, không còn là đứa trẻ đi mẫu giáo a"

"Ai cần con lo, lo bản thân của con đi kìa, hôi muốn chết, mau đi tắm rửa đi!" Lưu Nhụy làm vẻ ghét bỏ đứa con trai, sau đó lại nhìn con gái và nói :

"Tối nay có món thịt kho tàu với cánh gà chiên mà con thích đó, con nhớ ăn nhiều một chút... Đúng rồi, con có mấy gói hàng chuyển phát nhanh, mẹ đã giúp con đem vào trong phòng con rồi ."

Tần Huyên đứng bên cạnh bị mẹ Tần tỏ ra ghét bỏ, cũng không ngại, chỉ hơi nhún nhún vai, cầm lấy cặp xách rồi đi lên phòng ở lầu hai.

Chỉ còn lại mỗi Tần Niệm là ngoan ngoãn mà nói: "Cảm ơn mẹ."

Có thể là do khi còn nhỏ đã phải chia xa nhau lâu, làm Lưu Nhụy cảm thấy mình đã thiếu nợ con gái quá nhiều. Cho nên sau khi đón con gái quay trở về, thì tình thương của mẹ trong người bà đã lan tràn, đem con gái sủng đến vô điều kiện, muốn đem tình thương thiếu hụt bao năm qua mà bù đắp lại.

"Con mau đi rửa tay rồi ăn cơm đi, mẹ có việc còn phải ra khỏi nhà một chuyến.....Dì Trương của con lại thất tình nữa rồi, nên gọi mẹ qua đó để còn có người trút bầu tâm sự."

"Dạ."

Sau đó Lưu Nhụy dặn dò với cô vài câu, rồi cầm lấy túi xách, thay giày rồi mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi chào mẹ Tần xong, Tần Niệm mới xoay người về phòng của mình để cất cặp sách. Nghe được tiếng cửa phòng tắm ở bên ngoài đóng lại, liền biết là Tần Huyên đã đi tắm rửa.

Tần Niệm ngồi ở trong phòng thẩn thờ một lát, rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Đi đến trước phòng bếp để rửa sạch tay, rồi sau đó đem hai bộ chén đũa đặt lên bàn cơm, còn chưa kịp để cô ngồi xuống, liền nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng gọi của Tần Huyên.

"Tần Niệm ơi...em gái à...!"

Tần Niệm sửng sốt, đi đến trước cửa phòng tắm, hỏi: "Anh, có chuyện gì?"

Trong phòng tắm truyền ra tiếng rìa rào của nước chảy, giọng nói của Tần Huyên cũng đầy rầu rĩ, liền nghe thấy hắn nói:

"Anh quên lấy quần lót, em giúp anh đi vào trong phòng mở ngăn tủ lấy dùm anh một cái với."

Tần Niệm: "......"

Thời gian mấy phút trôi qua nhưng không có tiếng trả lời lại, Tần Huyên bên trong hỏi vọng ra: "Em có nghe thấy không...heyyy?"

"Nghe thấy rồi." Tần Niệm nói.

Rồi sau đó xoay người đi đến phòng của anh trai, cô cảm thấy tai của mình có chút nóng, cảm giác có chút khó xử a.

Đẩy cửa phòng của Tần Huyên ra, đập vào ngay trước mặt mà căn phòng được bày bố theo phong cách vận động của phái nam. Bên trong phòng có rất nhiều các loại thiết bị vận động, poster, mô hình gì đó, Tần Niệm nhìn đến hoa mắt chóng mặt ngang.

Tần Huyên tuy là một học bá, lại không phải thuộc dạng mọt sách, hắn yêu thích tự do, tính cách hướng ngoại, có đôi khi thậm chí còn có chút quậy phá, nhưng nam sinh như vậy thì lại rất thu hút phái nữ.

Ở trong ấn tượng của Tần Niệm, Tần Huyên thường xuyên rất được nhiều các bạn nữ tặng quà với thư tay, còn có trên WeChat thì vẫn luôn nhận được rất nhiều lời mời kết bạn.

Đi đến trước tủ quần áo, Tần Niệm cúi người kéo một ngăn tủ ra, cô cũng không biết quần lót của anh trai đặt ở ngăn nào, vì thế thuận tay chọn đại một ngăn kéo bên trái mở ra.

Mới phát hiện ra bên trong ngăn kéo có một ít công cụ để vẽ tranh, còn có một chồng giấy phác hoạ.

Tần Huyên có vẽ tranh sao?

Tần Niệm nghi hoặc mà nhìn những trang giấy đó, cô trước giờ không biết anh trai có sở thích vẽ tranh nha?

Nhìn chồng giấy được đặt ngay ngắn bên trong ngăn tủ, Tần Niệm nhất thời tò mò, liền đem một bức lên để nhìn thử.

Chờ cho đến khi nhìn thấy rõ bức tranh, gương mặt trắng nõn của Tần Niệm ngay lập tức đỏ bừng.
.......
....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com