TruyenHHH.com

Canh Sat Day Gio Tay Len Nhi Pe Dao

Tình yêu và nước mắt...

Chỉ cách nhau một cánh cửa mà thôi...

Khi bạn mở cánh cửa ấy ra...

Nước mắt và tình yêu sẽ hòa làm một...
___________________________________

Có những tình yêu chưa kịp bắt đầu đã kết thúc....

Có những tình yêu đến từ hai phía nhưng vẫn không thể yêu nhau...

Và cô nàng cảnh sát của chúng ta_ một người vô cùng mạnh mẽ, một nữ cảnh sát kiên cường, một người con gái dũng cảm...

Nhưng dù sao đi nữa cô vẫn là con gái.

Cho dù cô có mạnh mẽ cách mấy, kiên cường thế nào cô vẫn giữ trong mình một trái tim bé bỏng, một trái tim vô cùng yếu đuối.

Trong từ điển của "tình yêu" không hề chứa sự mạnh mẽ. Dù bạn là ai, là nam hay nữ, là cha mẹ hay ông bà, là học sinh hay giáo viên, là nông dân hay quan chức, là vua hay tổng thống. Bạn đều đã từng trải qua nỗi đau của tình yêu, niềm vui, sự hạnh phúc mà tình yêu mang lại. Vậy tình yêu là gì? Tình yêu là một thứ trừu tượng mang lại những hương vị thật ngọt ngào cùng đắng cay cho chúng ta. Và trong hương vị đắng cay ấy là những nỗi đau khiến chúng ta phải khắc cốt ghi tâm. Những nỗi đau nào có thể thống khổ bằng nỗi đau nhìn người mình yêu thương đau khổ vì chính mình chứ.

Thế mà Sakura và Syaoran của chúng ta đang phải gánh chịu nỗi đau ấy và đang đối mặt với chúng. Và người bị tổn thương nhiều nhất không ai khác chính là Syaoran. Anh đã dùng chính bàn tay của mình đẩy Sakura ra xa và làm tổn thương cô. Nói là Làm tổn thương cô nhưng thực ra là làm tổn thương chính anh, anh đã dùng bàn tay này giành xé bản thân mình, tự lấy dao đâm vào tim mình mà thôi.

Bây giờ anh phải làm gì đây? Khi Sakura đang ở trước mặt anh, tùy tụy và hốc hác đi nhiều. Tất cả cũng là tại anh.

Không kiềm chế được cảm xúc, Syaoran bước tới gần Sakura hơn và...

-Cậu Li, chúng ta nên đi thôi...

Yamazaki biết Syaoran định làm gì.... Vì thế anh phải ngăn cản lại nếu vì một cảm xúc nhất thời mà một lần nữa Syaoran lại làm cho cả hai phải đau khổ thì tốt hơn hết cả hai nên im lặng.

Syaoran chợt ngừng bước... rồi khẽ cười... một nụ cười chế nhạo, khinh bỉ bản thân mình vô dụng không giúp ích được gì cho cô ấy, chỉ mang đến tai họa mà thôi.

-Chúng ta đi...

Chỉ một lời nói nhẹ nhàng như cơn gió thổi ngang qua. Chỉ một cử chỉ nhỏ nhưng lại khiến người khác phải đau lòng...

-Vâng...

Thế rồi anh bước đi, bước về phía cô...

Cô đứng hình, nước mắt khẽ ngưng tụ...

Và...

Anh bước qua, bước ngang qua cô...

Một cách tàn nhẫn, khuôn mặt ấy lạnh như băng, chỉ còn sự vô cảm tồn tại mà thôi.

...- anh đi ngang qua, đụng vào vai cô nhưng mà...

Cảm giác lúc đó là... một tảng băng khổng lồ bước qua cô, một tảng băng lạnh ngắt, một thân xác vô hồn...

Vô thức... từ trong khóe mắt... chảy ra một dòng nước mặn mùi biển... dòng nước không màu... bởi vì không màu nên đâu ai có thể thấu hiểu nỗi đau ấy, nỗi đau từ thể xác đến tâm hồn...

"Syaoran..."

Người con gái đó chỉ biết đứng đó mặc cho dòng nước mắt chảy xuống, thật nhiều, thật nhiều...

Mỗi dòng nước mắt chảy xuống như ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh... rỉ máu... càng ngày càng rỉ máu...

Thì ra đến tận bây giờ anh mới hiểu tình cảm mà anh dành cho cô không phải là nhất thời rung động giống giấc mộng xuân không để lại dấu vết. Hóa ra anh đã trao tất cả tình cảm thương xót cho cô từ rất lâu. Tình cảm đó nhạt nhẽo như dòng nước nhưng cũng bén rễ rất sâu. Đến chết cũng không thể tiết bỏ. Vậy mà bây giớ chính bàn tay anh phải vứt bỏ cái tình cảm "ngu ngốc" ấy.

-Đại tá Li, anh khóc à...

Yamazaki ngồi trên xe, mắt hướng nhìn chiếc gương chiếu hậu, lòng buồn rười rượi...
Thì ra hương vị đắng cay của tình yêu là đây. Nó khiến cho vị đại tá lạnh lùng, có trái tim băng giá cũng phải biết khóc là gì, biết đau khổ là sao. Người ta thường nói "con trai rất ít khi khóc nhưng nếu đã khóc thì ắt là nỗi đau ấy phải gấp ngàn lần so với con gái" mà với một người như anh- một con người lạnh lùng, kiêu ngạo lại rơi lệ trước mặt anh thế này thì chắc nỗi đau ấy rất lớn....

Dù chỉ là một giọt nước mắt rơi thôi mà đã khiến cho đôi mắt hổ phách kiêu ngạo đỏ hoe đến như vậy rồi. Đó chỉ là do anh đang kiềm chế cảm xúc của mình mà thôi. Nhưng cảm xúc ấy không thể nào giữ hết trong lòng được cuối cùng cũng có những nỗi đau vẫn phải tràn ra ngoài mà thôi. Ly nước đầy tất phải tràn, lũ lụt rồi cũng sẽ lặn xuống biển... Không thứ gì có thể giữ mãi trong lòng được...

Những giọt nước mắt tràn ly ấy tuy rằng rất nhỏ bé nhưng lại chất chứa hàng vạn nỗi đau mà anh phải gánh chịu... nỗi đau đến tận xương tủy... đến chết cũng không phai...
______
-Sakura... cậu ổn chứ?

Chiharu thật sự rất lo lắng cho cô bạn thân của mình. Trải qua nỗi đau tình yêu này nếu cô vượt qua được cô sẽ trưởng thành hơn nhưng nếu ngược lại... thật sự đến chính bản thân Chiharu cũng không dám nghĩ đến.

-Mình không sao. Chúng ta đi thôi.

Sakura vội vàng quệt đi những giọt nước mắt vô tâm ấy... Cô nắm tay Chiharu thật chặt và chạy đi. Chạy thật nhanh, chạy nhanh đến mức có thể khiến cô quên hết tất cả, quên hết những nỗi buồn chất chứa trong cô, quên hết nỗi đau cô phải gánh chịu.

Nhưng nỗi đau ấy không chỉ có 2 người phải gánh chịu mà còn có những con người vô tình cũng phải chịu tổn thương...

"Sakura..."

Và ở đâu đó, nơi ánh mắt người thứ ba luôn theo dõi, từng cử chỉ, từng hành động, tâm trạng, lời nói của họ đều bị người ấy quan sát hết...

"Syaoran..."

Nước mắt cũng vô tình mà rơi... một nỗi buồn chôn giấu đã lâu giờ cũng đã thoát ra...

Miệng khẽ nhếch lên tạo nên một nụ cười nửa miệng... cười trong nước mắt...

Tay bấu chặt lại... cố gắng không để những cảm xúc vỡ òa ra mạnh mẽ hơn...

Nhưng trái tim không bao giờ nghe theo lý trí... càng kiềm chế, cảm xúc càng mạnh mẽ hơn... nước mắt tuôn trào càng nhiều...

-Melin... cậu ổn chứ?- là Naoko, cô vô cùng lo lắng khi thấy Melin tự nhiên lại khóc nhiều đến như vậy, không biết cậu ấy có bị đau ở đâu không?

-Không, tớ không sao. Tớ ổn mà. Thôi, tớ đi họp đây- Melin vội chạy đi, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, cố gắng không để ai phát hiện ra... tình cảm tội lỗi này ...

-MELIN...- Naoko thực sự không hiểu... Melin đang khóc vì cái gì, chạy trốn vì cái gì...

-Naoko, hãy để Melin yên đi. Cậu ấy cần ở một mình.- Rika hơn ai hết có thể thấu hiểu nỗi lòng mà Melin đang nắm giữ.

Đôi mắt buồn thăm thẳm ấy chính là nỗi đau của tình yêu đơn phương. Cậu ấy đang ghen tị với tình yêu cao cả của hai người có thể hy sinh hạnh phúc bản thân để người mình yêu hạnh phúc. Tình yêu này dù hương vị rất đắng nhưng sâu thẳm trong nó là sự ngọt ngào không thể cưỡng nỗi.

Melin... có lẽ cậu rất muốn mình ở vị trí giống Sakura đúng không... dù có hơi đau đớn một tí nhưng vẫn có ai đó luôn theo dõi, quan sát cậu như Syaoran luôn thầm theo dõi Sakura đúng không. Như vậy thật hạnh phúc, mặc dù hạnh phúc đó mình không nhìn thấy, cảm nhận được nhưng còn đỡ hơn tình yêu đơn phương lõi bóng một mình đúng không.

"Melin... mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Hãy tin vào trái tim của cậu."

Một nụ cười, nụ cười xoa dịu nỗi đau...
____________
Kít...- là tiếng xe hơi thắng gấp...

Cánh cổng mở ra... chiếc xe hơi màu trắng chạy vào trông có vẻ chủ nhân của chiếc xe ấy rất hối hả...

-Chào mừng cô chủ đã trở về- là tiếng chào mừng hớn hở của những người hầu nhà Hiragizawa...

-Chào mọi người- vẫn là câu nói mọi khi nhưng sao hôm nay có một chút gì đó rất phẫn nộ cùng giận dữ...

-Cô chủ, cô uống ít nước cho bớt giận đi ạ.- một nữ hầu thấy Nakuru trông có vẻ rất giận dữ vội lấy nước cho cô...

Nakuru gật đầu rồi uống một ngụm nước.

-Kobato, Eriol đâu rồi?- Nakuru đưa cho Kobato ly nước, giọng khàn đặc hỏi...

-Dạ, cậu chủ đang ở trên phòng ạ. Từ sáng tới giờ cậu chủ không có ra ngoài mà cứ nhốt mình ở trong phòng không ạ- Kobato trông có vẻ rất lo lắng...

-Cái thằng chết tiệt này, đã làm tổn thương người khác rồi bây giờ lại muốn tự làm tổn thương chính mình nữa à.- nói xong, cô liền giậm chân ầm ầm bước lên cầu thang...
__________
Cạch...- cánh cửa mở ra...

-Eriol... -Nakuru vô cùng giận dữ, hét toáng lên...

Nhưng mà...

-A... chị Nakuru, chị về rồi sao. Em đang bận tay. Chưa sắp xếp xong mấy tấm thiệp cưới cho chị nữa. Còn mấy vị thương gia của mẹ nữa. Như vậy chắc không kịp rồi. Chắc phải gửi bằng đường bưu điện cho nó lẹ vậy. Còn bên chị thì sao phát cho họ hàng mình xong chưa?- Eriol cười tươi, tay vừa sắp xếp đống thiệp cưới bừa bộn vừa miệng nói luyên thuyên...

Nakuru biết, biết rất rõ, Eriol đang có chuyện, thằng bé đang dùng chính nụ cười giả dối đó để che giấu đi nỗi muộn phiền trong lòng mình.

Nakuru bước từng bước một đến thật gần Eriol...

-Ukm... Yoko Nakagawa... hình như là bạn của anh Touya đúng không chị? Thực sự em cũng không chắc nữa. Chị xem thử đi...- Eriol tươi cười, đưa tấm thiệp có ghi tên "Yoko Nakagawa" cho Nakuru.

Nhưng đáp lại sự nhiệt tình ấy lại là...

Phịch...- tấm thiệp bị Nakuru hất xuống đất, mặt giận dữ, tay bấu chặt gấu váy, cô cúi đầu xuống cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Eriol đứng hình như chưa hiểu gì rồi bất ngờ nhếch mép khẽ cười, nụ cười chế nhạo và khinh bỉ. Anh cuối xuống lượm tấm thiệp lên. Và...

-Eriol... nói đi. Em giải thích đi. Tại sao em lại làm vậy? Tại sao em lại đối xử với Sakura và Syaoran như vậy.-Nakuru điên cuồng hét lên...

Im lặng một lúc, Eriol quay mặt sang hướng khác khẽ cười một cách vô cùng tự nhiên và nói như thể chuyện này không hề liên quan gì tới mình:

-Chị hôm nay sao vậy? Uống nhầm thuốc à, hay là uống thuốc rồi nên mới bị vậy.- Eriol giả bộ đánh trống lãng như không quan tâm...

-Chị không sao cả. Mà người có sao chính là em đấy. Em đã làm cái gì khiến cho Syaoran và Sakura ra nông nỗi như vậy- Nakuru bước từng bước thật nhẹ đến bên Eriol...

Cô nắm chặt 2 vai của anh, khẽ cúi đầu thì thầm:

-Nếu có chuyện gì buồn hãy chia sẻ với chị. Chúng ta là chị em cơ mà. Tuy rằng khác giới nhưng nếu em chia sẻ với chị, chị cũng sẽ thấu hiểu thôi- Nakuru dùng ánh mắt thật dịu dàng đầy quan tâm, dùng lời nói thật nhỏ nhẹ đầy ngọt ngào cố gắng làm cho anh có thể tin tưởng cô...

Nhưng không....

Đáp lại những cử chị ân cần đó là một cái hất tay thật mạnh, ánh mắt đầy lạnh lùng chưa hề có ở anh bây giờ lại...

Nakuru đứng hình, lần đầu tiên Eriol đối xử với cô như vậy, thằng bé không còn là đứa em trai ngỗ nghịch, dễ thương, luôn nở nụ cười trên môi nữa. Mà là một tảng băng khổng lồ vô cảm. Một con người sao có thể thay đổi nhanh đến như vậy.

-E... eriol... không... không... tại sao? Tại sao?- Nakuru run rẩy, cô thực sự đang rất sợ đứa em trai duy nhất của mình.

Eriol nhẹ nhàng quay lưng lại, nở một nụ cười khinh bỉ trong khi lòng anh như đang khóc. Anh rất ghét nước mắt, và càng ghét hơn khi thấy nước mắt của người chị duy nhất của anh đang rơi lệ. Vì thế anh không muốn nhìn thấy chị của anh khóc, anh không bao giờ muốn thế. Nhưng bây giờ....

-Em đã thay đổi. Em đã thay đổi thật rồi. Không còn là Eriol ngày xưa nữa. Em bây giờ không khác gì một... một con ác quỷ- cô hoảng loạn đến nỗi không kiểm soát được lời nói của mình. Vô tình làm tổn thương anh một cách đau đớn.

Còn anh, anh thì sao? Khi lắng nghe những lời nói cay độc từ chị của mình, anh phải xử xự như thế nào đây.

-Còn chị thì sao? Chắc chị không thay đổi chứ? Chị đã làm gì, đã hạ nhục gia tộc mình như thế nào chị không biết sao?- Eriol lại dùng chính những lời nói cay nghiệt nhất dành cho cô.

-Em...- nước mắt ngừng rơi, phải chăng là điềm báo của sự chẳng lành...

-Chị thân đương kim tiểu thư của nhà họ Hiragizawa lớn mạnh bây giờ lại đổi thành phu nhân của nhà họ Kinomoto thấp hèn. Chị ngu ngốc, chịu thiệt thòi suốt 9 năm qua để được cái gì. Một buổi tiệc cưới và chức danh phu nhân Kinomoto. Haha... ngu ngốc, ngu ngốc! Tự đâm đầu vào chịu khổ mà không biết mình bị lừa dối một cách trắng trợn. Chị là ai, là con của thủ trưởng bộ cảnh sát Tokyo, là con của chủ tịch tập đoàn Madoushi. Biết bao nhiều người muốn làm chồng của chị, làm con rể của nhà họ Hiragizawa. Cơ nhiên chị lại chọn một tên cảnh sát quèn hám danh hám lợi sử dụng đàn bà làm cầu thang để hắn tiến thân...

Và...

Bốp...- một cái rõ đau, dấu bàn tay 5 ngón vẫn còn đỏ chót bên má anh...

....- im lặng một cách đáng sợ... giọt nước mắt lặng lẽ mà rơi...

-Chị... chị đã hiểu rồi. Nỗi lòng của em chị đã thấu hiểu. Nhưng làm ơn khi em tức giận, hãy cố gắng kiềm chế bản thân mình, đừng để những lời nói trong lúc giận dữ làm tổn thương nhau khi cơn giận tan biến. Vì lúc đó dù em có xin lỗi thì cũng đã quá muộn rồi.

Nakuru lau khô nước mắt rồi nhẹ nhàng quay đi...

Cô đang cố im lặng trong lúc trái tim bị tổn thương nhiều nhất...

-Chị Nakuru... em...- Eriol dường như vô cùng ân hận với những lời mình đã thốt ra...

Bước chân chợt dừng lại, giọng nói nhỏ nhẹ mà đau lòng đến tận xương tủy:

-Em hãy ở một mình mà suy nghĩ lại những việc mình đã làm thì tốt hơn...

Nói rồi cô bỏ đi, dáng đi sao mà đau thương tới thế, sao mà uất ức thế này... Nỗi đau này ai có thể hiểu... nỗi đau bởi chính người mình thương yêu gây ra... chua xót, đắng cay... y như cảm giác bị phản bội...

"Eriol... chị hiểu mà"

"Em xin lỗi, chị của em"
_______________________________
-Cuộc họp bắt đầu.- lại là tiếng dõng dạc của Touya.

-Chắc các bạn đã biết Tereda trốn thoát vào tối hôm qua. Nhờ một vụ nổ bom tại nhà tạm giam khiến 2 đồng chí của chúng ta bị thương nặng. Với khả năng này có thể suy luận rằng có người ngầm giúp đỡ hắn ta trốn thoát. Và tôi đã biết người đó là ai.

Ngay khi câu nói của Touya vừa dứt, tiếng xôn xao trở nên mạnh mẽ hơn, những nghi vấn được đặt lên càng nhiều...

-Là ai thưa Đại úy?- Yamazaki là người lên tiếng đầu tiên.

-Tôi thực sự không muốn tố giác người đó. Tôi đang chờ sự tự giác của người đó. Vì vậy trong một khoảng thời gian tôi sẽ không nhắc đến truyện này. Ít nhất là một tháng...

-Vậy rốt cuộc là ai?- cả phòng xôn xao...

Rầm...- giận dữ, Touya đập tay xuống bàn thật mạnh, ra hiệu sự im lặng...

-Vấn đề chính hôm nay của cuộc họp này là bắt giữ cho bằng được tên Tereda. Và việc này sẽ được tiến hành vào cuối tuần này.

Tất cả mọi người đều bất ngờ vì lời nói này của Touya. Cuối tuần này? Chẳng phải là đám cưới của Đại úy Kinomoto và tiểu thư nhà Hiragizawa hay sao. Tại sao lại...?

-Chắc mọi người đang rất bâng khuân vì lời tuyên bố này của tôi. Nhưng tôi xin khẳng định lại Tereda nhất định sẽ bị bắt vào cuối tuần này vào lúc 12h chúng ta sẽ tổ chức đội hình để bắt tên tội phạm gian manh này

-Nhưng đó là lúc buổi tiệc bắt đầu khởi lễ.- Chiharu cũng bắt đầu lên tiếng

Nhưng đáp lại những câu hỏi đáng ngờ ấy là một cái nhếch mép đầy đau khổ.

-Đúng, đó là lúc bắt đầu buổi tiệc. Nhưng mọi người nên hiểu công ra công, tư ra tư, không thể lẫn lộn vì vậy kế hoạch vẫn phải xảy ra. Không gì bàn cãi nữa. Tôi sẽ xây dựng đội hình mọi người chỉ việc làm hết sức mình.

Im lặng một lúc. Cả phòng liền hô to dõng dạc "Rõ, thưa sếp!"

-Chiharu và Yamazaki sẽ chỉ huy đội số 1 ở vị trí Cửa ra vào. Hãy kiểm soát thật kỹ nhưng đừng để bọn chúng phát hiện

Rika và Naoko sẽ chỉ huy đội số 2 ở vị trí phía đông đại sảnh. Hãy quan sát thật kĩ nhưng đừng để bị phát hiện.

Meilin và Sakura sẽ chỉ huy đội số 3 ở vị trí phía tây đại sảnh.

Còn tôi và Eriol sẽ chỉ huy đội số 4 ở trung tâm đại sảnh. Hôm nay Eriol xin nghỉ phép nên tôi sẽ họp riêng với cậu ấy vào lúc khác.

Được rồi mọi người cố gắng chuẩn bị tinh thần thật tốt và vững vàng để hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc nhất. Nếu không ai có ý kiến gì thì cuộc họp xin được phép kết thúc tại đây.

Ngay khi mọi người vừa đứng lên thì...

Chợt một cánh tay giơ lên, giọng nói trong trẻo lần đầu tiên vang lên:

-Tôi muốn đổi đội hình

Lời nói ấy đã khiến cho cả phòng im lặng một lúc lâu...

Touya khẽ cười, anh đã hiểu rồi. Cô em gái bé nhỏ của anh luôn là đứa cứng đầu nhất. Dù anh cố gắng giao nhiệm vụ nhẹ nhàng cho nó nhưng nó chả bao giờ ngoan ngoãn ở trong vòng tay bảo vệ ấy cả. Nó luôn muốn tự lập, luôn tự mình lao vào mguy hiểm, luôn cố gắng thách thức bản thân mình. Con nhỏ ngốc ở bên cạnh nó suốt hai mươi mấy năm trời. Chả lẽ mình không hiểu hay sao.

Đúng như Touya nghĩ...

-Tôi xin đổi đội hình số 3 sang đội hình số 4. Tôi muốn trực tiếp chỉ huy ở trung tâm đại sảnh.

Lời nói thốt ra, cả căn phòng như chấn động. Đó chính là khu vực nguy hiểm nhất thế mà Sakura lại muốn liều mình ư.

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng giọng nói đáng mong chờ nhất cũng vang lên.

-Được thôi, vậy có ai có ý kiến gì phản đối không. Vậy chúng ta thống nhất nhé. Sakura sẽ đổi vị trí với Eriol.

____________

Cuộc họp kết thúc một cách tốt đẹp và thành công.

Căn phòng chỉ còn lại mỗi mình Sakura.

Im lặng, không gian tĩnh mịch bao phủ khắp căn phòng.

Cô cô đơn với cái bóng lẻ loi. Đầu gục xuống, úp mặt xuống bàn. Nước mắt tựa muốn rơi nhưng lại không thể rơi. Nước mắt đã khô rồi. Chỉ còn lại nụ cười chua chát mà thôi.

Nụ cười và nước mắt...

Nỗi đau và hạnh phúc . . .

Người ta thường khóc khi bị tổn thương

Thường cười khi thật hạnh phúc . . .

Nhưng có một điều nghịch lý rằng :

Khi người ta QUÁ đớn đau, người ta lại cười

Khi người ta QUÁ hạnh phúc, người ta lại khóc

Bởi lẽ rằng giọt nước mắt chẳng đủ đắng cay để xóa nhòa vết xước ...

Cũng bởi lẽ rằng nụ cười chẳng đủ để diễn tả niềm vui ....

Cô vẫn cười, bởi điều nghịch lý này.

-Sakura...

Là giọng nói rất trầm ấm, một giọng nói vô cùng quen thuộc

Sakura ngốc đầu dậy xem chủ nhân của giọng nói quen thuộc này là ai.

Và...

Cảm xúc chợt vỡ òa... nước mắt tựa như không còn bây giờ lại trào về một cách mạnh mẽ...

Bởi cảm xúc thật, con người thật, mặt nạ giả dối chỉ được gỡ xuống khi đứng trước con người này mà thôi.

-Tomoyo...

Là hành động theo thói quen, là cảm xúc tự nhiên mà đến. Cô chạy òa vào lòng Tomoyo... Chỉ biết gục đầu vào lòng người con gái ấy mà khóc, khóc thật nhiều, khóc như chưa từng khóc.

Cô bạn mái tóc tím và đôi mắt thạch ngọc ngà luôn ánh lên một ánh nhìn thật ấm áp. Nhẹ nhàng dùng bàn tay mịn màng vuốt ve người bạn thân đã chịu quá nhiều tổn thương.

"Xin lỗi cậu, Sakura. Lúc cậu cần tớ nhất, tớ lại không ở bên cạnh cậu. Tớ xin lỗi."

Nước mắt vẫn cứ rơi... giọt lệ mãi vẫn không dừng...

Phải làm gì đây khi người bạn thân nhất của cô đang phải chịu nhiều tổn thương. Cô không thể làm gì hết, chỉ có thể ngồi ở đây, ở bên cạnh cậu ấy, để cậu ấy khóc hết nỗi lòng của mình.

Khóc...

Giọt lệ cứ thế mà tuôn rơi...

Lệ cay khóe vì một người không thuộc về mình. Nhưng nước mắt đó cũng chỉ làm vết thương thêm đau.

Vì sao cậu lại khóc?

Dẫu biết rằng thời gian không thể quay lại. Chỉ còn cách để nước mắt lắp đầy nỗi đau thương mà bản thân phải gánh chịu.

-Sakura này... Có một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi ....Nhưng khi một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác lại mở ra. Ðiều bạn cần làm là thôi không chờ đợi nơi cánh cửa đã đóng, hãy tìm một cánh cửa khác đang mở ra cho mình.

Đến đây, cô chợt đỡ Sakura đứng dậy. Rồi nhẹ nhàng quệt đi những giọt nước mắt đang lăn dài bên má, cô khẽ nói:

-Ðừng khóc vì mọi việc đã qua, hãy cười vì mọi việc đang chờ phía trước. Sakura nhé... tớ tin tưởng cậu có thể làm được mà.

-Nhưng... Tomoyo liệu có cánh cửa nào mở ra cho tớ hay không. Tớ không thể... tớ không thể làm được...- Sakura vừa khóc vừa cố gắng lắc đầu phủ định. Điều đó... điều đó cô không thể thực hiện được... bởi vết thương lòng này quá lớn... nó cứ giày vò... giày vò cô mãi... đến chết cũng không phai

Tomoyo kiên quyết nhìn Sakura một cách đầy tin tưởng. Hai tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt hốc hác, đầy mệt mỏi vì khóc nhiều ấy lên... rồi nhẹ cười, một nụ cười đầy dịu dàng:

- Tương lai tươi sáng thường dựa trên quá khứ đã quên lãng, cậu không thể sống thanh thản nếu cậu không vứt bỏ mọi nỗi buồn đã qua. Vì vậy hãy bỏ tất cả lại phía sau cùng với những giọt nước mắt đau thương này. Hãy tin tưởng bản thân có thể làm được.

-Tớ...

-Đừng nói gì hết. Hãy lắng nghe con tim bạn nói những điều bạn nên làm. Mọi người luôn luôn ở bên cạnh bạn.

Nhìn thật sâu vào đôi mắt thạch anh ấy... Sakura chợt nắm thật chặt tay người bạn luôn luôn ở bên cạnh khi cô cần nhất.

-Ukm... tớ nhất định sẽ làm được. Hãy tin tưởng tớ, Tomoyo...

Tomoyo nhẹ lắc đầu.

-Không, không phải tớ mà tất cả mọi người đều tin tưởng cậu, Sakura...

Nước mắt lần nữa lại rơi. Nhưng nước mắt lần này không phải vì quá đau đớn mà là vì quá hạnh phúc. Hạnh phúc vì cô không cô đơn, không chỉ có một mình. Mà bên cạnh cô còn có những con người luôn yêu quý cô, luôn tin tưởng cô, luôn chờ đợi cô. Cô sẽ làm hết sức mình để không ai phải phụ lòng.

"Cảm ơn mọi người vì luôn ở bên cạnh tôi"
________________

-Touya, cậu thật là quan tâm em gái mình đến vậy. Còn giấu giếm gì nữa.- Yukito khẽ cười...

-Hừ, ai thèm quan tâm con nhỏ ngốc ấy chứ.- touya quay đầu sang hướng khác tránh cái ánh mắt như con cừu của Yukito

-Vậy ai là người bắt máy bay sang tận Mỹ để đón Tomoyo trở về vậy hả. Con bé đang bận công tác ở Mỹ cũng vì cậu mà phải trở về đấy

-Hừ, dù cho tớ không có làm vậy Tomoyo cũng sẽ trở về thôi. Hai đứa nó cũng đã thân với nhau lâu lắm rồi mà. Tớ chỉ là người báo tin thôi.

-Ukm, cậu nói cũng phải. Thật may mắn vì có Tomoyo. Nếu không không biết Sakura có chịu nổi cú sốc này không.

-Ukm- Touya, ánh mắt buồn rầu nhìn cô em gái ngốc nghếch của mình. Bề ngòai trông có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất là một cô gái vô cùng yếu đuối.

"Sakura... cố gắng lên"

HẾT CHAP 29
________________
P/S: cảm ơn vì sự ủng hộ nhiệt tình của mọi người bấy lâu nay. Mong mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ cho Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com