TruyenHHH.com

Canh Mot Treo Tuong Canh Hai Bo Vao Phong Xuyen Khong

Gặp lại được Khuất Liễu Phong, trong lòng Lưu Mật Nhi không khỏi thoáng qua một trận tim đập nhanh. Người này, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, Bây giờ tìm tới cửa không biết sẽ làm cái gì.

Ban ngày nên Phượng Cảnh Duệ chắc chắn sẽ không xuất hiện, nhất là lúc Phượng Dương đang ở bên cạnh. Theo lời nói của Phượng Cảnh Duệ, Phượng Dương không còn ra lệnh cấm với hắn nữa, nhưng nàng cho rằng, Phượng Dương đã sớm biết hắn đã đi ra rồi. Chỉ cần không quấy rầy hắn và Cơ Hoàn Hoàn thì hắn có thể làm như không thấy.

Nhìn Khuất Liễu Phong dẫn đầu đám người trong nháy mắt đã tập trung trước Minh cốc, Phượng Dương chỉ thản nhiên mà nhìn lướt qua Khuất Liễu Phong, tiếp đó cúi đầu nắm tay Cơ Hoàn Hoàn, "Về đi!"

Nhìn thấy Khuất Liễu Phong ở phía sau, Cơ Hoàn Hoàn càng thêm kiên trì, "Không! Hắn sẽ làm tổn thương chàng!"

Phượng Dương cười lạnh, "Hắn không có cơ hội!"

"Đừng!" Nhớ lại chuyện nhiều năm trước, Cơ Hoàn Hoàn kiên định lắc đầu một cái, "Ta muốn ở cùng với chàng!"

Phượng Dương trầm mặc nhìn nàng một hồi lâu, chậm rãi đưa tay hai người đang nắm cùng nhau để lên môi rồi nhẹ nhàng hôn xuống, hành động này khiến Khuất Liễu Phong đứng cách đó không xa trong nháy mắt sắc mặt biến thành đen.

"Phượng Dương, nhiều năm không gặp, sẽ không quên hết lễ nghĩa chứ?" Khuất Liễu Phong cắn răng nghiến lợi nói.

Mười ngón tay giao nhau, Phượng Dương dắt Cơ Hoàn Hoàn lạnh nhạt chuyển mắt nhìn về phía Khuất Liễu Phong, âm trầm cười một tiếng, "Khuất Liễu Phong?"

Khuất Liễu Phong lạnh lùng hừ một tiếng.

Phượng Dương: "Mấy năm nay, ngươi già đi không ít!"

Khuất Liễu Phong đanh mặt nhìn hắn, Phượng Dương nói không sai, hơn hai mươi năm, hắn đã già đi không ít, nhưng như vậy thì thế nào. Chỉ có điều, nhìn người bên cạnh Phượng Dương hơn hai mươi năm lại cơ hồ không có gì thay đổi là Cơ Hoàn Hoàn. Hắn không nhịn được hít một hơi, "Cơ Hoàn Hoàn!"

Cơ Hoàn Hoàn theo bản năng núp sau lưng Phượng Dương, khiếp sợ nhìn Khuất Liễu Phong.

Vì vậy, sắc mặt Phượng Dương càng trầm hơn, "Mang theo người của ngươi. Cút ra khỏi nơi này!"

Khuất Liễu Phong cắn răng mở miệng, "Không thể nào, Phượng Cảnh Duệ đã làm mất bí mật đó, hiện tại chỉ có ngươi biết Hoàng Lăng ở nơi nào. Ta muốn ngươi dẫn ta đi!" Hắn nói lên yêu cầu của mình. Chỉ cần có tài phú, cái gì hắn cũng có thể có được, dĩ nhiên. . . Còn có thứ vốn là vật của mình.

Nghĩ tới đó, Khuất Liễu Phong không nhịn được liếc mắt nhìn Cơ Hoàn Hoàn.

Phượng Dương là ai chứ? Coi thê như mạng. Làm sao có thể cho phép có người ngay trước mặt lại trêu chọc thê tử của mình? Người mà ngay cả con trai ruột cũng không thể tiếp cận, làm sao hắn có thể ngồi nhìn đây?

Lúc Khuất Liễu Phong vừa nói xong câu đó, đồng thời, Phượng Dương cũng đã động.

Lúc thân thể Phượng Dương rời khỏi Cơ Hoàn Hoàn, Lưu Mật Nhi nhanh chóng đỡ lấy Cơ Hoàn Hoàn, đưa mắt nhìn Phượng Dương và Khuất Liễu Phong quấn lấy nhau.

Phượng Dương có sức mạnh vô cùng, nhưng mà những người khác cũng sẽ không ngồi nhìn, lúc Phượng Dương động thủ, những thứ lâu la kia cũng đã bắt đầu hướng Lưu Mật Nhi với Cơ Hoàn Hoàn mà đến.

Bỗng chốc trước mắt thoáng qua hai người áo đen, vũ khí múa lên, vây hai người lại hoàn toàn không cho kẻ nào đến gần.

Lưu Mật Nhi không biết những người này, nhưng Cơ Hoàn Hoàn biết. Nhiều năm trước nàng đã gặp những người này một lần.

"Là ám vệ!" Cơ Hoàn Hoàn không khỏi thở nhẹ một hơi, "Có ám vệ ở đây, sẽ không có chuyện gì!"

Lưu Mật Nhi cũng chưa thể yên tâm như nàng vậy, nàng chưa từng thấy qua những người này, cũng không tin tưởng chỉ có hai người có thể bảo vệ cả Minh cốc an toàn.

Thiệt là, Phượng Cảnh Duệ lúc này chết đi đâu chứ!

Càng nghĩ càng tức giận, Lưu Mật Nhi không nhịn được hô to, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi chết rồi sao?"

Người áo đen chợt nghe đến tên thiếu chủ, động tác chợt cứng đờ, chỉ trong chớp nhoáng này, trên người nhất thời bị thương chảy máu.

Liếm liếm vết thương. Từ trong miệng hắn phát ra một âm thanh tương tự tiếng tiêu . . .

Phượng Dương lạnh lùng nâng khóe miệng nhìn Khuất Liễu Phong đang chật vật không chịu nổi. Nhìn thấy Khuất Liễu Phong nhếch nhác vô cùng, hắn vừa lòng hơn nhiều. Quần áo trên người hoàn toàn không rối loạn, cầm thanh kiếm nơi tay lạnh lùng mở miệng, "Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"

Khuất Liễu Phong rên lên một tiếng, những năm này võ công Phượng Dương lại tinh tiến. Nhiều năm trước mình đánh không lại hắn, mình bây giờ vẫn như cũ đánh không lại. Nhưng mà, không sao. Khóe miệng hắn tràn máu cười nhìn Phượng Dương, "Sẽ không, Hoàn Hoàn sẽ không để cho ngươi giết ta!"

"Ngươi cho rằng, lần này ta sẽ nghe nàng sao?"

Khuất Liễu Phong cười ha hả, trong tiếng cười kèm theo mấy tiếng ho buồn bực, "Phượng Dương, khác nhau giữa ta và ngươi chính là, ta sẽ buông tha một ít đồ vật, sau đó sẽ tìm trở về. Ta giao Hoàn Hoàn cho ngươi, ta cũng sẽ đoạt nàng lại! Ngươi yêu nàng, cho nên mặc kệ nàng yêu cầu gì, ngươi đều sẽ đáp ứng! Nếu không, hai mươi năm trước ngươi cũng sẽ không mặc cho ta xâm lược!"

Nghe vậy Phượng Dương giận quá hóa cười, chậm rãi thu hồi chuôi kiếm, cười nhẹ nhàng. "Ngươi nói đúng! Ta sẽ không giết ngươi!"

Trái tim Khuất Liễu Phong rét lạnh, "Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi muốn sống, liền còn sống!" Phượng Dương xoay người, "Ta để cho ngươi trơ mắt nhìn trận giết chóc này. Từ lúc bắt đầu đến kết thúc. Để cho ngươi chính miệng mình nếm thử tư vị vật trong tay ngươi lần lượt ra đi mùi vị thế nào!"

Khuất Liễu Phong trợn to hai mắt, "Ngươi . . ."

"Đừng quên, đây là ngươi giao cho ta đấy chứ?" Phượng Dương khát máu cười một tiếng, ánh sáng trong mắt từ âm hiểm biến thành bình tĩnh.

Người chưa quen thuộc tính Phượng Dương có thể cho là, đây là lúc tâm tình hắn trở lại bình thường. Nhưng mà, người quen biết hắn sẽ biết được, đây chỉ là một trong những tính cách của Phượng Dương. Vì vậy, Cơ Hoàn Hoàn sau khi phát hiện, lập tức muốn đến gần Phượng Dương.

Lưu Mật Nhi một tay lôi kéo nàng, "Người không thể đi!"

Cơ Hoàn Hoàn quay đầu lại, "Không được, ta nhất định phải đi, nếu không hắn sẽ giết hết những người ở đây!" Nàng kinh ngạc nói, "Ta không muốn nhìn bộ dáng kia của hắn!" Hắn sẽ hối hận, sẽ tự trách, sẽ bắt đầu tự giận mình. Cơ Hoàn Hoàn không thể tưởng tượng được Phượng Dương thời điểm đó.

Lưu Mật Nhi chậm rãi buông tay, nhìn Cơ Hoàn Hoàn vọt vào đám người, né tránh đâm đầu vào vũ khí, đột nhiên hồi hồn, nàng kêu to, "Cẩn thận!"

Tiếng nói vừa rơi, chỉ thấy một bóng trắng bỗng chốc hiện lên, một thoáng ôm Cơ Hoàn Hoàn trở lại bên người Lưu Mật Nhi một lần nữa. Đồng thời, theo Phượng Cảnh Duệ vừa đến có 18 ám vệ đồng thời gia nhập. Một cuộc giết chóc lại bắt đầu!

"Phượng Cảnh Duệ!" Lưu Mật Nhi quát to một tiếng.

Cơ Hoàn Hoàn lúc này mới hồi hồn, ngưng mắt nhìn khuôn mặt tương tự Phượng Dương, thật lâu sau nàng cũng chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Phượng Cảnh Duệ để Cơ Hoàn Hoàn xuống, mặt lạnh nhìn nàng, "Người tự đâm đầu vào chỗ chết sao?"

Cơ Hoàn Hoàn nuốt nước miếng, "Ta muốn tìm cha ngươi!"

Phượng Cảnh Duệ mím môi, "Ta biết rồi!" Tiếp đó bóng trắng chợt lóe, xuất hiện giữa Phượng Dương và Phượng Cảnh Duệ.

Thấy Phượng Cảnh Duệ, Khuất Liễu Phong kinh ngạc, "Làm sao ngươi biết chỗ này?"

Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Ngươi mù à? Nơi này là địa bàn của người nào, ngươi không biết?"

"Ta cho phép ngươi đi ra sao?" Phượng Dương hét lớn một tiếng, "Cút về!"

Nghe được lời của cha mình, Phượng Cảnh Duệ càng thêm lạnh nhạt quay đầu lại, "Ngươi cho rằng ta tới giúp ngươi? Là nàng muốn tìm ngươi, ta mới tới!" Hắn chỉ vào Cơ Hoàn Hoàn cách đó không xa.

Phượng Dương quay đầu lại, thấy Cơ Hoàn Hoàn đôi mắt ngập nước đang lo lắng nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng, hắn phất tay áo rời đi, đồng thời ném lại một câu, "Không cho phép giết hắn!"

Phượng Cảnh Duệ oa oa kêu to, "Tại sao?" Có chuyện vậy sao?

Phượng Dương không để ý đến, nhảy lấy đà đi tới bên người Cơ Hoàn Hoàn. Lưu lại một mình Phượng Cảnh Duệ đối phó Khuất Liễu Phong.

Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua Khuất Liễu Phong, chậm rãi ngồi xổm trước mặt hắn không hiểu mở miệng, "Như ngươi vậy cũng có thể làm Võ Lâm Minh Chủ, tại sao?" Hắn thật không hiểu, người bị Phượng Dương "giáo dục" đến mức này, tại sao có thể làm Minh Chủ đây?

Khuất Liễu Phong với sắc mặt thối thối nhìn hắn, "Ta mặc kệ chuyện của ngươi!"

Phượng Cảnh Duệ khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lẽo, "Ngươi biết không? Ta rất muốn giết ngươi! Nhưng mà. . ." Ngừng lại, sau đó là tiếng Khuất Liễu Phong như tiếng giết heo thét đến chói tai, Phượng Cảnh Duệ chậm rãi mở miệng, "Chết, đối với ngươi mà nói thật quá tiện nghi rồi."

Khuất Liễu Phong nhìn cổ tay với hai chân của mình, cả người nằm trên mặt đất, hắn tức giận gào thét, "Phượng Cảnh Duệ, ngươi có gan thì giết ta đi!"

Phượng Cảnh Duệ sờ mũi một cái, "Thành thật mà nói, ta không thích giết người! Bởi vì hành hạ người còn kích thích hơn! Còn nữa", hắn nghiêm túc mở miệng, "Ta còn có chỗ nhu nhược mà ngươi không có cơ hội biết." Nói xong, hắn chậm rãi xoay người hướng về phía Lưu Mật Nhi đi tới.

Khuất Liễu Phong giận dữ nhìn Phượng Cảnh Duệ bên cạnh Lưu Mật Nhi, hắn tàn nhẫn nâng lên khóe môi. Phượng Cảnh Duệ, ngươi chờ xem! Ta nhất định sẽ để ngươi trả giá thật lớn!

"Làm sao ngươi đi ra được? Phượng Dương. . ." Lưu Mật Nhi lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ dùng cánh tay dài ôm lấy cả người nàng vào trong ngực, thở dài hít một hơi, "Mùi vị Mật Nhi thật thơm!"

Lưu Mật Nhi tức giận thúc cùi chỏ vào người hắn một cái, trừng mắt hỏi, "Ta hỏi ngươi chưa trả lời!"

"Vừa rồi không phải hắn không nói gì sao?" Phượng Cảnh Duệ nhún nhún vai, "Vậy là không ngại rồi!"

Lưu Mật Nhi lúc này mới khẽ gật đầu, quay lại nhìn một mảnh máu tanh trước cửa cốc, từ những thi thể tản ra nồng đậm mùi máu tanh. Lưu Mật Nhi không nhịn được xoay mặt.

"Có thể không . . ."

"Không thể!" Phượng Cảnh Duệ không chút do dự cho nàng đáp án!

Lưu Mật Nhi nhìn từng người không ngừng động tác trước mặt. Mà trong 18 ám vệ trừ hai người lúc trước tư tưởng không tập trung mà bị một chút thương tích bên ngoài, những người khác hoàn toàn không hề bị thương.

Những người này, rốt cuộc là ai?

"Ha ha ha. . . Tiểu Phượng Dương, đi ra gặp ta!" Một tràng tiếng cười the thé truyền đến, Phượng Cảnh Duệ vội vàng che hai tai Lưu Mật Nhi, trầm mặt nhìn người đang rơi xuống.

Một bộ áo gấm thượng hạng, một khuôn mặt đầy nếp nhăn trắng toát, đùa bỡn ngón tay hình hoa lan đã báo trước người kia là ai.

Lưu Mật Nhi chấn động trong lòng, theo bản năng nắm chặt Phượng Cảnh Duệ. Tên Ngụy công công này vẫn khiến cho người ta một loại cảm giác rất âm trầm. Hắn và Khuất Liễu Phong nhất định có chuyện gì đó không thể cho ai biết.

Cùng một thời gian, Phượng Dương chậm rãi xoay người, chống lại cặp mắt kia. Thân thể cao lớn của hắn cứng đờ. Cơ Hoàn Hoàn lập tức ôm thân thể hắn, "Tướng công . . ."

Phượng Dương khẽ hồi hồn, dùng sức lấy hơi, lúc này mới giơ tay vuốt tóc Cơ Hoàn Hoàn, "Không việc gì!"

Cơ Hoàn Hoàn lo lắng nhìn Ngụy công công đột nhiên xuất hiện, nàng nhận ra được người kia là ai! Chỉ là không nghĩ đến, đã nhiều năm như vậy, hắn vẫn không quên.

Như hoàn toàn không thấy thi thể dưới chân, Ngụy công công chậm rãi tiến lên, dừng lại ở cự ly cách Phượng Dương không xa, vuốt cái cằm sáng bóng, liếc nhìn Phượng Dương, "Tiểu Phượng Dương, nhiều năm không thấy. Ngươi vẫn . . . Mê người như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com