TruyenHHH.com

Canh Mot Treo Tuong Canh Hai Bo Vao Phong Xuyen Khong

 Trước khi Phượng Cảnh Duệ quay trở lại, Diệp Ly Tâm đã về rồi. Sau đó hai người rời đi, khiến Lưu Mật Nhi có phần ngoài ý muốn.

Sao Minh Chủ Võ Lâm có thể xuất hiện trong khách điếm? Lại nói rõ muốn gặp nàng? Mang theo thắc mắc, Lưu Mật Nhi cẩn thận ngồi đối diện Khuất Liễu Phong, chờ hắn nói chuyện.

Ánh mắt Khuất Liễu Phong đầy tang thương, nhìn chằm chằm Lưu Mật Nhi, mà hình như hắn cũng không định mở miệng nói chuyện.

Là ai đi nữa, bị nhìn chằm chằm như vậy cũng đều cảm thấy không thoải mái, Lưu Mật Nhi phá vỡ trầm mặc, "Phượng Cảnh Duệ không có ở đây, ngài có việc gì tìm hắn, ta có thể chuyển lời giúp ngài!"

"Ta tới gặp ngươi!"Ngoài ý muốn, giọng Khuất Liễu Phong trở nên sắc bén, điều này khiến Lưu Mật Nhi khẩn túc, đôi mi thanh tú căng lên.

*khẩn túc: khẩn trương nghiêm túc

Lưu Mật Nhi ngồi thẳng người, "Ta đang ở ngay trước mặt ngài, có chuyện gì, mời nói!"

Dường như Khuất Liễu Phong không quen bị đối xử như vậy, nhưng hắn cũng chỉ trầm ngâm mở miệng, "Ngươi thật không lễ phép!"

"Lễ phép của ta dành cho đúng người. Ngài là trưởng bối, nhìn ta không chớp mắt, cũng chẳng nhìn thấy lễ phép ở chỗ nào cả. Ngài bảo ta nói đúng hay sai?" Lưu Mật Nhi nhếch môi cười, cãi lại.

Mày Khuất Liễu Phong khẽ nhíu lại, "Ta là vai trên, ta là cậu Phượng Cảnh Duệ đó!"

*vai trên: vai vế

Lưu Mật Nhi khẽ nhếch môi, "Giờ tới nhận thân thích cơ à? Vậy lễ vật đâu?"

Khuất Liễu Phong nhướng mày, "Lễ vật?"

Lưu Mật Nhi gật đầu một cách hiển nhiên, "Đương nhiên, chẳng lẽ ngài đi bồi đắp tình cảm không mang lễ vật à?"

Miệng Khuất Liễu Phong co rút, "Ngươi có thể nói tiếp!"

"Miệng người một khi mở ra, ngoài ăn còn có thể nói! Chẳng qua, còn phải xem người đó có đáng giá được nghe lời dễ nghe hay không!" Lưu Mật Nhi cố ý nói ra những lời gai góc. Có thể do lúc trước nàng biết sơ qua một chút về quan hệ của Phượng Dương với người này, không có cách nào, nàng thật sự là không có cách nào bày ra vẻ mặt ôn hoà đối với hắn.

"Ta không nhớ là ta có đắc tội với ngươi!" Khuất Liễu Phong nói.

Lưu Mật Nhi nghe vậy, hơi gật đầu. Cũng phải. Nàng sắp xếp lại cảm xúc của chính mình, sau đó mới mở miệng, "Chúng ta chỉ là người xa lạ, ngài cũng không có mạo phạm ta, ngược lại, ta cũng thấy bất ngờ, vì sao ngài lại muốn gặp ta?"

"Nghe Nguyệt Minh nói, ngươi là thê tử Phượng Cảnh Duệ!" Khuất Liễu Phong hỏi.

Hoàng Phủ Nguyệt Minh nói? Lưu Mật Nhi trầm ngâm, nhún nhún vai, "Hình như đây là chuyện của ta với Phượng Cảnh Duệ. Sao những người khác thích nói nhiều thế nhỉ?" Nàng không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Nghe vậy, Khuất Liễu Phong nâng tay xoa mày, "Ngươi thật là không lễ phép! Sao Hoàn Hoàn lại cho hắn cưới ngươi?"

Lời này khiến Lưu Mật Nhi không vui. Nàng đứng vụt dậy, hai tay chống nạnh nhìn Khuất Liễu Phong, "Ta kém chỗ nào? Ta xứng với hắn hay không cũng không tới lượt Minh Chủ Võ Lâm như ngài nhận xét? Còn về Phượng Cảnh Duệ, thứ nhất hắn không phải con trai của ngài, thứ hai hắn không có quan hệ gì với ngài, ngài dựa vào cái gì nói ta như vậy? Ngàn vàng khó mua, ta lại cam tâm tình nguyện. Phượng Cảnh Duệ thích ta, làm sao?" Nàng vô cùng tức giận.

Mẹ nó, một Hoàng Phủ Nguyệt Minh luôn nói bóng nói gió rằng nàng không xứng với Phượng Cảnh Duệ. Bây giờ lại xuất hiện một ông già cũng nói như vậy. Đặc biệt sao, có bản lĩnh, các ngươi làm thịt lão nương luôn đi!

"Ngươi không biết sao?" Khuất Liễu Phong mở miệng nói, "Phượng Cảnh Duệ đã đánh trên lôi đài, nếu hôm nay không có ai khiêu chiến với hắn, Minh Chủ tương lai chắc chắn là hắn rồi!"

Lưu Mật Nhi phát hiện, lúc Khuất Liễu Phong nói câu này, quai hàm hắn căng cứng, hai tay không tự giác nắm thật chặt. Trong lòng nàng có chút không nỡ, lại vẫn lại là lạnh giọng nói, "Vậy là hắn sắp giống như ngài rồi."

"Hắn không thể làm Minh Chủ!" Đột nhiên, giọng Khuất Liễu Phong trở lên lạnh lẽo, "Thân phận của hắn không xứng đáng."

Lưu Mật Nhi lui về phía sau một bước, sự không đành lòng của nàng đối với Khuất Liễu Phong cũng bay sạch. Nàng bật cười, lắc đầu, "Hắn không xứng sao? Còn ngài?"

"Mặc kệ là ai cũng được? Nhưng không thể là hắn!"

"Vì sao?"

"Bởi vì hắn là con của Phượng Dương, ta không cho phép con của Phượng Dương mạnh hơn ta!"Sắc mặt Khuất Liễu Phong đột nhiên thay đổi, đôi mắt đỏ rực nhìn Lưu Mật Nhi, "Ta không cho phép Phượng Dương mạnh hơn ta!"

Lưu Mật Nhi toàn thân run lên, rụt rè mở miệng, "Ngài muốn làm như thế nào?"

Đột nhiên, Khuất Liễu Phong cười ha hả, "Nghe nói, Phượng Cảnh Duệ bảo vệ ngươi vô cùng, đúng không?" Dường như cảm xúc của hắn đã bình tĩnh lại. Đôi mắt đen tối nhìn Lưu Mật Nhi chằm chằm.

Lưu Mật Nhi cảm thấy mình giống như con mồi bị người ta nhìn chằm chằm, không thể nào di chuyển.

Khuất Liễu Phong cong môi cười, "Nếu hắn bảo vệ ngươi như vậy, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, hắn sẽ không thể manh động."

Lưu Mật Nhi khẩn trương nuốt nước miếng, "Ngài không biết hắn đang cố ý diễn kịch cho ngài xem hả?"

"Không có khả năng, ngươi cho rằng vì sao ta đồng ý các ngươi đến trọ ở khách điếm? Ngươi nghĩ rằng ta không biết ngươi và Phượng Cảnh Duệ ở chung một phòng sao?"

Một hồi ảo não quét qua khuôn mặt Mật Nhi, tên Phượng Cảnh Duệ chết tiệt, biết ngay là ngươi không có lòng tốt mà!

"Ta để cho Nguyệt Minh quan sát, nàng thấy các ngươi ở cùng một chỗ, nói cách khác, hắn không diễn kịch!" Khuất Liễu Phong gằn từng chữ, "Chỉ cần khống chế ngươi, Phượng Cảnh Duệ... Ha ha!"

Hai từ ha ha của hắn thôi cũng khiến sống lưng Lưu Mật Nhi lạnh toát. Vừa muốn chạy, liền thấy trước mặt bỗng dưng tối sầm, trong nháy mắt cả người mất đi tri giác.

Khuất Liễu Phong nhìn Lưu Mật Nhi nằm dưới đất, khoé môi cong lên một cách lạnh lùng, "Phượng Dương, bây giờ, ta muốn thứ gì của ngươi, ngươi đều phải nhả ra. Tất cả là của ta! Của ta... khà khà!"

Đến khi Vô Ngân phát hiện ra sự bất thường thì Lưu Mật Nhi đã biến mất. Trên mặt Vô Ngân hiện lên sự bất an, không nghĩ ngợi, liền chạy ra cửa khách điếm. Đứng trước cửa khách sạn, lấy một hộp diêm từ trong ngực ra, châm lửa đốt vật trong tay, sau đó hướng lên trời mà ném.

Nháy mắt, trên bầu trời xuất hiện nhiều hơn mấy tiếng trầm đục, nàng nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn lại, ban ngày Tình Thiên nở rộ trên không trung, không rõ hình dạng, toả sáng dưới bầu trời vô cùng rõ nét. Bốp bốp bốp nở rộ liên tiếp ba lần, Vô Ngân xoay người, chạy theo hướng hội trường Đại hội Võ lâm.

Dường như cùng lúc đó, đám người ở trong hội trường cũng nhiều hơn, tiểu thương, người xem diễn trò, người nọ người kia đều chạy tới hội trường.

Nghe thấy âm thanh đó, Phượng Cảnh Duệ biến sắc, chân dài đảo qua, lắc mình mấy cái giải quyết tập kích trí mạng ở phía sau, giải quyết xong người đối diện, hắn xoay người, khoanh tay đứng nhìn Vô Ngân.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không thấy Mật Nhi cô nương!" Vô Ngân rụt rè mở miệng. Lúc nàng nói, giọng hơi khàn nhưng nói chưa xong thì người nàng thì đã bay ra ngoài rồi.

Nụ cười trên mặt Phượng Cảnh Duệ lóe sáng một cách lạnh lẽo, bỗng nhiên xoay người nhìn đám tinh tú trong võ lâm, trầm mặc không nói.

Toàn bộ người Đệ Nhất Lâu đến, vây hội trường của Đại hội võ lâm lại, Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh một tiếng, vén vạt áo lên, chậm rãi đi tới vị trí cao nhất ngồi xuống, hắn giận quá hóa cười, "Phải uỷ khuất các vị tiền bối trong hội rồi, Phượng Cảnh Duệ chỉ muốn tìm người thôi."

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi có phần không để chúng ta vào mắt rồi đó!" Có người giận giữ chỉ vào Phượng Cảnh Duệ mắng.

Phượng Cảnh Duệ cười lạnh nhạt, cúi đầu sờ đoá hoa khắc trên ghế, chờ người kia nói xong, hắn mới mở miệng, "Khâu chưởng môn, cần gì phải nổi giận, ta chỉ muốn người thôi mà. Tìm được, thì thôi. Tìm không thấy..." Hắn không nói hết.

Có tiền bối võ lâm nhìn Phượng cảnh duệ, "Nếu cần giúp đỡ, Phượng lâu chủ có thể cung cấp một chút tin tức cho mọi người, mọi người cùng nhau giúp đỡ!"

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu: "Không được, ta sợ các ngươi chạy mất! Đệ Nhất Lâu của ta tin tức tuy nhanh, nhưng là sức mạnh lại không so được với các vị, cho nên, mọi người cứ ở trong này là an toàn nhất!"

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi..."

"Ta chỉ muốn tìm người! Ta nghĩ, các ngươi cũng không muốn chuyện hai mươi mấy năm trước lại diễn ra một lần nữa chứ! Các vị!" Hắn lạnh nhạt uy hiếp.

Lời này vừa nói ra, lập tức nhóm người tinh anh trong võ lâm im lặng. Lần Đại hội võ lâm hai mươi mấy năm trước, bọn họ đều tham dự, đó là một trận gió mưa máu tanh!

Phản ứng của bọn họ khiến Phượng Cảnh Duệ gật đầu, "Được, các vị đều đã hiểu rồi!" Nói xong, hắn không mở miệng nữa. Ngồi ở trên đó chờ...

Mãi đến...

"Phượng Cảnh Duệ, nhanh lên, Mật Nhi tỷ tỷ bị ông già mang đi rồi! Anh của ta đang cản hắn đó!" Diệp Ly Tâm thở hổn hển chạy tới, hét to với Phượng Cảnh Duệ.

Nói xong, trên ghế đâu còn bóng dáng nào của Phượng Cảnh Duệ. Diệp Ly Tâm ngồi phịch xuống đất, không khỏi sững sờ. Nếu không phải do nàng học võ không tinh, nàng cũng không phải mệt như vậy.

Khuất Liễu Phong nhìn Diệp Lâu Dương - người đang đứng ở đối diện chặn hắn lại, "Tránh ra!"

Mặt Diệp Lâu Dương không chút thay đổi, "Để nàng lại!"

"Cút ngay!"Khuất Liễu Phong có chút ngoài ý muốn, Lưu Mật Nhi được hoan nghênh như vậy sao?

Mặt Diệp Lâu Dương trầm xuống, không mở miệng cũng không di chuyển.

Lúc Khuất Liễu Phong đánh, hắn cũng đánh! Hai người cứ kiên trì đánh nhau như vậy khiến Lưu Mật Nhi chịu không nổi hét to, "Hai người các ngươi nghỉ một lát được không, ta muốn ói lắm rồi!"

Ngay lập tức, Khuất Liễu Phong ném Lưu Mật Nhi xuống đất, nhằm hướng Diệp Lâu Dương đánh tới.

Về võ công, Diệp Lâu Dương hoàn toàn không phải là đối thủ của Khuất Liễu Phong, nhưng nguyên nhân khiến hai người có thể đánh lâu như vậy, là do Khuất Liễu Phong đề phòng độc của Diệp Lâu Dương. Cho nên hắn ta phải đề phòng mọi lúc.

Đột nhiên, Lưu Mật Nhi được ai đó ôm vào trong ngực, hơi thở quen thuộc khiến cho nàng thở ra, mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ!"

Hai tay Phượng Cảnh Duệ buộc chặt, giải huyệt cho nàng, sau đó đỡ nàng đứng dậy.

Nhìn thấy vẻ mặt Phượng Cảnh Duệ lạnh tanh, trong lòng Lưu Mật Nhi sợ hãi, khiếp đảm mở miệng, "Phượng Cảnh Duệ?" Người này không phải hắn chứ?

Lạnh nhạt nhìn nàng một cái, Phượng Cảnh Duệ đẩy nàng ra, lạnh lùng nhìn hai người kia đang đánh nhau.

Diệp Lâu Dương nhìn thấy Phượng Cảnh Duệ xuất hiện liền vươn người nhảy lên, ngăn cảnh hành động của Khuất Liễu Phong. Sau đó liền biến mất.

Khuất Liễu Phong chậm rãi xoay người dừng lại nhìn vẻ mặt tối tăm của Phượng Cảnh Duệ, lúc này hắn giống như nhìn thấy Phượng Dương của hai mấy năm trước.

Phượng Cảnh Duệ liếc mắt nhìn Khuất Liễu Phong, ôm lấy Lưu Mật Nhi, cũng không quay đầu lại, rời đi. Ghé vào vai Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi không hiểu nổi hành động của Phượng Cảnh Duệ, không giống như là phong cách của hắn.

Trở lại khách điếm, nàng mới dám mang suy nghĩ của mình ra hỏi hắn, "Vì sao ngươi..."

Phượng Cảnh Duệ đưa cho nàng một tờ giấy. Lưu Mật Nhi cầm lên nhìn, chữ viết thanh tú hiện trên mặt giấy: "Khuất như người nhà, tha một mạng!" Kí tên là nương.

Lúc này, Lưu Mật Nhi mới hiểu, thì ra đây là yêu cầu của Cơ Hoàn Hoàn. Nhưng mà, tờ giấy này tới tay hắn khi nào vậy?

Không đợi nàng hỏi điều đó, Phượng Cảnh Duệ đã khiêng người nàng lên ấn trên chân mình, bàn tay to, dày rộng đánh bốp bốp vào mông Lưu Mật Nhi.

Bàn tay đánh vào người bỏng rát, Lưu Mật Nhi hét lên, "Ngươi điên rồi."

Phượng Cảnh Duệ hoàn toàn không để ý tới nàng, bàn tay to, dày rộng liên tiếp đánh vào mông nàng.

Lưu Mật Nhi mắng to, nóng rát đau đớn khiến nước mắt nàng lộp bộp rơi xuống, điều đó cũng không làm cho Phượng Cảnh Duệ ngừng tay.

"Phượng Cảnh Duệ, tên hỗn đản nhà ngươi, ta không phải trẻ con, vậy mà ngươi dám đánh mông ta  

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com