TruyenHHH.com

Canh Mot Treo Tuong Canh Hai Bo Vao Phong Xuyen Khong

"Tại sao ta và ngươi ở chung một phòng?" Lưu Mật Nhi tức giận nhìn Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ liếc nhìn nàng, "Chúng ta là phu thê!"

"Biểu huynh muội!" Lưu Mật Nhi nghiêm mặt nói.

"Chúng ta thành thân rồi!" Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc nói.

"Người bái đường với ngươi là Hoàng Phủ Nguyệt Minh!" Lưu Mật Nhi không quên.

Mặt Phượng Cảnh Duệ sắp biến sắc, hắn cắn răng nghiến lợi nói, "Lão bà của ta gọi là Lưu Mật Nhi!"

Lưu Mật Nhi nhún nhún vai, "Trên thế giới này người gọi là Lưu Mật Nhi không chỉ có một mình ta!"

"Nàng đang ám chỉ hôm nay ta nên làm cho gạo sống nấu thành cơm sao?" Phượng Cảnh Duệ cười tà tiến lên, vươn tay thăm dò.

Lưu Mật Nhi duỗi tay dùng sức đánh Phượng Cảnh Duệ một cái, lắc mình trốn hắn, "Ngươi rốt cuộc vì sao cứ phải ngủ chung với ta?"

"Động phòng!" Phượng Cảnh Duệ hắng giọng cười. Xoay người cầm một quyển sách lên nhìn.

Đây không phải là lần đầu tiên Lưu Mật Nhi thấy Phượng Cảnh Duệ làm như vậy, nàng nghi ngờ tiến lên trước, "Ngươi rốt cuộc đang xem cái gì? Mỗi ngày đều xem nhập thần như vậy?"

Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Nàng muốn biết?"

Lưu Mật Nhi gật đầu.

Phượng Cảnh Duệ đặt quyển sách xuống, nhíu mày nhìn nàng, ngón trỏ ngoắc ngoắc: "Tới đây, ta sẽ nói cho nàng biết!"

"Bỗng nhiên lúc này ta không muốn biết gì nữa!" Lưu Mật Nhi xoay gót chân đi tới giường hẹp, dù sao cũng không phải là ngày đầu tiên ở cùng phòng với hắn, dù sao ngủ cũng quan trọng hơn.

Bên hông bỗng bị nắm chặt, trong nháy mắt Lưu Mật Nhi bị người nọ kéo lên trên đùi, Phượng Cảnh Duệ buồn cười mở miệng: "Nàng không phải muốn biết sao?"

Lưu Mật Nhi cúi đầu nhìn cánh tay đang đặt bên hông, không vui nói, "Buông ra, buông ra!"

Phượng Cảnh Duệ càng thắt chặt cánh tay khống chế người ở trên người mình, cười nhạt, "Biểu ca sẽ tốt bụng nói cho biểu muội biết, biểu muội cần gì phải từ chối như vậy?"

Lưu Mật Nhi, ". . . . . ."

"Mật Nhi, vì cái gì phải là kháng cự ta vậy?" Giọng của Phượng Cảnh Duệ nỉ non dường như chỉ hai người có thể nghe được. Trong giọng nói lộ ra ý bất đắc dĩ.

Cơ thể đang giãy giụa của Lưu Mật Nhi dừng lại, thật lâu cũng không nói.

Phượng Cảnh Duệ than thở, "Mật Nhi... Mật Nhi, nàng rõ ràng có ý với ta, tại sao không chịu thừa nhận?"

Lưu Mật Nhi quét mắt nhìn hắn, "Ngươi cũng biết? Bây giờ ta thật sự hy vọng những sát thủ Đường kia một đao giải quyết ngươi nhanh lên, xong việc!"

Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, "Đây là lời thật lòng của nàng sao?"

"Dĩ nhiên!" Lưu Mật Nhi hất cằm.

Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm, "Mật Nhi lại nói chuyện cười!"

Lưu Mật Nhi, "Tuyệt đối không, coi như bây giờ có người đến giết ngươi, ta cũng sẽ không chớp mắt!" Nàng nói vô cùng khí phách.

Phượng Cảnh Duệ cười ha hả, nghiêng người hôn trộm, "Đi ngủ thôi!"

Lưu Mật Nhi nhanh chóng nhảy xuống bắp đùi của hắn, hai tay khoanh lại thành tư thế phòng bị: "Ta không cần ngủ với ngươi!"

"Chúng ta lại trở về vấn đề cũ rồi!"

Lưu Mật Nhi gật đầu.

Phượng Cảnh Duệ nhìn lướt qua cơ thể nhỏ bé của nàng, lơ đãng nói: "Nếu như ta thật sự muốn làm gì nàng, nàng cảm thấy, nàng có cơ hội phản đối sao?"

Cái này. . . . . . Không có!

Lưu Mật Nhi bất đắc dĩ suy sụp hạ vai xuống, đáp án đã rõ ràng rồi.

Phượng Cảnh Duệ hài lòng nhếch môi. Vừa định tiến lên, ánh mắt đột nhiên lạnh lùng, bàn tay vung lên đẩy Lưu Mật Nhi qua một bên, chào người tới. Thân hình khẽ nhúc nhích tránh ra. Chân mày hắn chợt lóe lên, cơ thể ngạo nghễ đón lưỡi đao đang tiến tới.

Phượng Cảnh Duệ rên lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi. Ngụm máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ y phục màu trắng của hắn.

Lưu Mật Nhi đang ngây ngốc nhìn cảnh tượng phía trước, thật khó khăn mới hồi hồn lại. Một giây sau, nàng bỗng thét chói tai, "Trời ơi, Phượng Cảnh Duệ, ngươi làm sao vậy?"

Giọng nói của nàng xuyên qua vách tới chỗ đám người Vô Trần, Vô Ngân và Diệp Ly Tâm ở phòng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com