Canh Mot Treo Tuong Canh Hai Bo Vao Phong Xuyen Khong
Cốc chủ Minh cốc Phượng Cảnh Duệ muốn thành thân với giai nhân, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp giang hồ, người đã nhận được ân huệ của Minh cốc rối rít tới cửa, phủ Hoàng Phủ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt. Dĩ nhiên cũng có một vài người đối địch với Minh cốc tới cửa bới móc.
Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Đường sát thủ rồi. Những người tới cửa gây chuyện, dĩ nhiên không cần Phượng Cảnh Duệ phải ra tay, cũng đã được giải quyết.
Loại bỏ chuyện lần trước Đường sát thủ treo đầu dê bán thịt chó, Đường sát thủ đương nhiên sẽ không làm tiếp. Nhưng lại không giải thích tại sao xuất hiện chuyện như vậy.
Mắt thấy ngày thành thân càng đến gần, người của Đường sát thủ cũng từ từ xuất hiện, xuất hiện từng ngày từng ngày, mặt khác thì lần này mục tiêu không chỉ một mình Phượng Cảnh Duệ. Mục tiêu của bọn họ từ một mình Phượng Cảnh Duệ giờ đã tăng lên hai, nói cách khác Lưu Mật Nhi cũng bị liệt vào danh sách.
Lần này Phượng Cảnh Duệ dường như không có tức giận như trước.
Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân. Không đợi bái đường xong thì từ ngoài cửa đã có một nhóm sát thủ nhảy vào. Phượng Cảnh Duệ nổi giận, phất áo hỉ màu đỏ ném từng sát thủ ra ngoài rồi quay lại bái đường.
"Nhất Bái Thiên Địa!" Người chủ trì hô to.
"Đợi đã nào...!" Mấy người mới vừa bị quét ra ngoài bước đến.
Phượng Cảnh Duệ nổi giận quay đầu: "Muốn chết!"
Người tới lập tức cúi đầu: "Cốc chủ, lão Cốc chủ đưa quà mừng tới!"
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhướng mày, tính tình của phụ thân hắn, hắn cũng không phải không biết. Quà mừng? Tám phần là mẫu thân làm! Bảo Vô Ngân kiểm lại, rồi Phượng Cảnh Duệ bảo người chủ trì tiếp tục.
"Nhị Bái Cao Đường!"
"Đợi đã nào...!" Lần này là Diệp Ly Tâm.
Diệp Ly Tâm bước ra ngoài chỉ vào Phượng Cảnh Duệ: "Ta không cho phép ngươi thành thân với nàng!"
"Tại sao?" Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, hắn thành thân sao lại khó khăn như vậy?
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì hắn là người của ta!" Diệp Ly Tâm nói đại một lý do.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày: "Nói hươu nói vượn, Mật Nhi là nữ nhân, sao lại là người của ngươi!"
Diệp Ly Tâm không vui: "Ta không tin, ngươi lấy khăn voan xuống để cho ta kiểm tra!"
Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, "Đây là quyền lợi của ta!"
Diệp Ly Tâm: "Vậy ngươi còn không thừa nhận nàng là nam nhân!"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."
Tân khách xung quanh cũng đã bắt đầu bàn luận ầm ĩ, Phượng Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhấc lên khăn voan lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lưu Mật Nhi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thời gian như ngừng lại, cô nương này sao có thể là một nam nhân!
Mặt của Diệp Ly Tâm vô cùng đau khổ, quay đầu rời đi.
"Phu thê giao bái, đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ!" Người chủ trì lặng lẽ thở nhẹ một hơi, đã làm xong rồi.
Phượng Cảnh Duệ hài lòng dắt tân nương vào động phòng.
Hỉ nương và a hoàn đứng đầy phòng, trên bàn nến đỏ đã đốt, thức ăn trên bàn cũng không thiếu. Đi vào trong phòng, Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay, phân phó với hỉ nương và các a hoàn: "Các ngươi đi xuống đi!" Hắn cũng không thích lễ tiết rườm rà như vậy.
Hỉ nương đã chuẩn bị một đống lớn lời chúc mừng thì ngay lúc này hoàn toàn không dùng được, không thể làm gì khác hơn là lui khỏi phòng!
Lúc bên trong chỉ còn hai người, mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi, môi mỏng khẽ nhếch lên, lạnh lùng mở miệng: "Mật Nhi đâu?"
Thân là tân nương tử, sắc mặt Lưu Mật Nhi sững sờ, không biết mở miệng như thế nào: "Biểu ca. . . . . . Không, là phu quân, chàng hỏi cái gì? Mật Nhi không hiểu!"
Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh: "Ta hiểu là được. Mật Nhi đâu?" Hắn hỏi lần nữa.
Lưu Mật Nhi lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ: "Làm sao ngươi biết ta không phải nàng!
Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Đường sát thủ rồi. Những người tới cửa gây chuyện, dĩ nhiên không cần Phượng Cảnh Duệ phải ra tay, cũng đã được giải quyết.
Loại bỏ chuyện lần trước Đường sát thủ treo đầu dê bán thịt chó, Đường sát thủ đương nhiên sẽ không làm tiếp. Nhưng lại không giải thích tại sao xuất hiện chuyện như vậy.
Mắt thấy ngày thành thân càng đến gần, người của Đường sát thủ cũng từ từ xuất hiện, xuất hiện từng ngày từng ngày, mặt khác thì lần này mục tiêu không chỉ một mình Phượng Cảnh Duệ. Mục tiêu của bọn họ từ một mình Phượng Cảnh Duệ giờ đã tăng lên hai, nói cách khác Lưu Mật Nhi cũng bị liệt vào danh sách.
Lần này Phượng Cảnh Duệ dường như không có tức giận như trước.
Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân. Không đợi bái đường xong thì từ ngoài cửa đã có một nhóm sát thủ nhảy vào. Phượng Cảnh Duệ nổi giận, phất áo hỉ màu đỏ ném từng sát thủ ra ngoài rồi quay lại bái đường.
"Nhất Bái Thiên Địa!" Người chủ trì hô to.
"Đợi đã nào...!" Mấy người mới vừa bị quét ra ngoài bước đến.
Phượng Cảnh Duệ nổi giận quay đầu: "Muốn chết!"
Người tới lập tức cúi đầu: "Cốc chủ, lão Cốc chủ đưa quà mừng tới!"
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhướng mày, tính tình của phụ thân hắn, hắn cũng không phải không biết. Quà mừng? Tám phần là mẫu thân làm! Bảo Vô Ngân kiểm lại, rồi Phượng Cảnh Duệ bảo người chủ trì tiếp tục.
"Nhị Bái Cao Đường!"
"Đợi đã nào...!" Lần này là Diệp Ly Tâm.
Diệp Ly Tâm bước ra ngoài chỉ vào Phượng Cảnh Duệ: "Ta không cho phép ngươi thành thân với nàng!"
"Tại sao?" Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, hắn thành thân sao lại khó khăn như vậy?
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì hắn là người của ta!" Diệp Ly Tâm nói đại một lý do.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày: "Nói hươu nói vượn, Mật Nhi là nữ nhân, sao lại là người của ngươi!"
Diệp Ly Tâm không vui: "Ta không tin, ngươi lấy khăn voan xuống để cho ta kiểm tra!"
Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, "Đây là quyền lợi của ta!"
Diệp Ly Tâm: "Vậy ngươi còn không thừa nhận nàng là nam nhân!"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."
Tân khách xung quanh cũng đã bắt đầu bàn luận ầm ĩ, Phượng Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhấc lên khăn voan lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lưu Mật Nhi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thời gian như ngừng lại, cô nương này sao có thể là một nam nhân!
Mặt của Diệp Ly Tâm vô cùng đau khổ, quay đầu rời đi.
"Phu thê giao bái, đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ!" Người chủ trì lặng lẽ thở nhẹ một hơi, đã làm xong rồi.
Phượng Cảnh Duệ hài lòng dắt tân nương vào động phòng.
Hỉ nương và a hoàn đứng đầy phòng, trên bàn nến đỏ đã đốt, thức ăn trên bàn cũng không thiếu. Đi vào trong phòng, Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay, phân phó với hỉ nương và các a hoàn: "Các ngươi đi xuống đi!" Hắn cũng không thích lễ tiết rườm rà như vậy.
Hỉ nương đã chuẩn bị một đống lớn lời chúc mừng thì ngay lúc này hoàn toàn không dùng được, không thể làm gì khác hơn là lui khỏi phòng!
Lúc bên trong chỉ còn hai người, mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi, môi mỏng khẽ nhếch lên, lạnh lùng mở miệng: "Mật Nhi đâu?"
Thân là tân nương tử, sắc mặt Lưu Mật Nhi sững sờ, không biết mở miệng như thế nào: "Biểu ca. . . . . . Không, là phu quân, chàng hỏi cái gì? Mật Nhi không hiểu!"
Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh: "Ta hiểu là được. Mật Nhi đâu?" Hắn hỏi lần nữa.
Lưu Mật Nhi lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ: "Làm sao ngươi biết ta không phải nàng!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com