Canh Hon
"Đội kỹ thuật vừa tìm được hình ảnh 'cô gái ngoại lai' thường xuyên đến làm bạn với Trương Lương vào cuối tuần trong miệng Triệu Quảng từ video camera giám sát của thôn Đại An, hình ảnh cô gái xuất hiện vào khoảng thời gian một tháng trước. Hai người bọn họ tạt ngang trước của siêu thị, chỉ gần bốn giây." Giang Ly nghe xong lời cô nói thì im lặng một lúc, sau đó cất lời, thuận tiện rút một tấm ảnh chụp trong bộ hồ sơ trên bàn ra: "Người ở đội kỹ thuật dựa vào bốn giây ngắn ngủi đó để tiến hành so sánh tư thế đi, chiều cao, thói quen đi đứng của Bùi Toa Toa, qua đó xác định được 'cô gái ngoại lai' chính là Bùi Toa Toa."Tô Ngôn đi đến cầm lấy bức ảnh, nhìn cô gái đang trùm kín mít đẩy chiếc xe lăn trong ảnh, hình như đang cúi đầu nói chuyện với Trương Lương: "Cho nên cơ bản là không có 'cô gái ngoại lai' nào hết, tất thảy đều là Bùi Toa Toa tự biên tự diễn?""Ừm, anh cảm thấy cô ta cố tình đắp nặn ra hình tượng này là vì không muốn để người trong thôn phát hiện mối quan hệ quá mức gắn kết của bọn họ, không chừng vốn dĩ cô ta muốn mượn hình tượng này, để vào lúc mọi chuyện bị phát giác thì bản thân hoàn toàn trong sạch." Giang Ly phân tích."Nhưng sau khi mọi chuyện vỡ lẽ, cô ta đột nhiên lại thay đổi chủ ý, không lựa chọn ẩn nấp nữa, mà là chủ động xuất hiện trước mặt chúng ta, còn bán đứng đồng bọn Trương Lương của mình nữa." Ánh mắt Tô Ngôn vẫn luôn nhìn chằm chằm bức ảnh, lẩm bẩm nói: "Bởi vì đột nhiên cô ta nghĩ ra được một cách có thể danh chính ngôn thuận khiến ba cô ta chết oan chết uổng, đối với cô ta, ở lại thôn Đại An gây án không phải là một kế hoạch lâu dài, nhưng thể trạng hiện tại của Trương Lương không đáp ứng được sự thỏa mãn cho cô ta, cho nên cô ta liền dứt khoát vứt bỏ. Một mũi tên trúng hai con nhạn, quả thật là một kế hay.""Em định cắt đứt sự trung thành của Trương Lương với cô ta thế nào?" Hình như Giang Ly vô cùng hứng thú với ý tưởng của cô.Sau khi im lặng một lúc lâu, đột nhiên Tô Ngôn ngẩng đầu mỉm cười nhìn người đối diện, nụ cười có vài phần giảo hoạt lấy lòng: "Đội trưởng Giang, thương lượng một chút nhé, anh dẫn em đến phòng hồ sơ được không?"......Ánh sáng trong phòng lưu trữ hồ sơ của Cục công an thành phố cũng không tốt lắm, do các kệ sách cao tầng đều chất đầy thùng đựng hồ sơ, tài liệu của các vụ án cũ mới khác nhau, tuy mấy năm gần đây bộ công an đã thực hiện công tác hiện đại hóa hồ sơ, nhưng rất nhiều thứ liên quan đến vụ án không thể lưu trữ bằng công nghệ thông tin được. Diện tích phòng lưu trữ hồ sơ rất lớn, các thùng đựng hồ sơ đều bị phủ lên một lớp bụi dày cộm, rõ ràng là đã lâu chưa ai đụng đến.Trời càng tối, ánh đèn trong phòng cũng sáng hơn, nhân viên trực phòng hồ sơ cũng đã tan tầm, cả căn phòng to như vậy nhưng lúc này cũng chỉ có mỗi Tô Ngôn ngồi một mình trên bàn dài. Mặt bàn chất đầy hồ sơ, bóng dáng Tô Ngôn dường như đã bị che khuất bởi chúng.Bỗng nhiên, ngoài cửa sắt phòng hồ sơ có người bấm mật mã mở cửa, không lâu sau thì Thái Thành Tế thò đầu nhìn vào, phải mất một lúc mới nhìn thấy cô: "Anh nói nè, có phải đến cơm tối em cũng chưa ăn không?"Tô Ngôn ngẩng đầu xoa nhẹ đôi mắt có chút đau nhứt, nhìn phần cơm Thái Thành Tề đem đến, tươi cười cảm kích: "Cảm ơn anh Thái.""Phía Trương Lương anh giải quyết xong rồi à?" Cô vừa ăn vừa tò mò hỏi."Được chắc?" Vẻ mặt Thái Thành Tề rất bất lực, vung tay: "Anh Hạng của em đang đối phó bên đó, tụi anh quả thật đang định giằng co với hắn, tụi anh bàn bạc xong hết rồi, thay ca đối phó hắn, không lẽ hai người không đấu nỗi một mình hắn?" Nói xong thì đưa tay sờ soạn mấy thùng hồ sơ trên bàn: "Còn em nữa, lúc anh về văn phòng thì không thấy em với Đội trưởng Giang đâu, hỏi thăm mới biết được hai người đến đây, nhưng Đội trưởng Giang đâu? Anh còn mang cơm cho ảnh nữa nè.""Chắc khoảng hơn tiếng trước, có một cuộc gọi đến bảo anh ấy đi đâu đó, giờ vẫn chưa thấy về." Tô Ngôn đang nhai cơm trong miệng, nói chuyện hơi không rõ."Có kết quả gì không?""Đầu tiên là em kiểm tra thông tin trên dữ liệu máy tính trước, sàng lọc một vài vụ án trong lúc Trương Lương ngồi tù, sau đó em lật tìm từng vụ án và chứng cứ." Tô Ngôn chỉ chỉ mấy thùng tài liệu chứng cứ trên đất, không hai mươi thì cũng mười bảy mười tám thùng: "Nhưng đều loại trừ tất cả, bất kể là nguyên nhân chết hay là địa điểm vứt xác, phương pháp hoặc thủ pháp, đều không xuất hiện một nửa bóng người của Bùi Toa Toa."Phải biết rằng, một khi kẻ giết người hàng loạt đã hình thành khuôn mẫu vốn có của riêng mình thì sẽ khó thay đổi cách thức ra tay, bởi vì đó là thứ đại diện cho danh tính của cô ta, không có sát thủ nào dễ dàng vứt bỏ việc xác thực danh tính của chính mình."Lỡ cô ta thật sự thu tay thì sao?" Thái Thành Tề hỏi."Không đâu." Tô Ngôn nhuần nhuyễn và cơm còn lại vào miệng, sau đó lau miệng tiếp tục kiểm tra hồ sơ còn lại và vật chứng liên quan: "Nếu cô ta khống chế được chính mình, thì Bùi Linh sẽ không có bộ dạng nửa sống nửa chết như hiện nay, dù sao thì[1] hễ cô ta có thể kiềm chế được khát vọng của mình thì thôn Đại An sẽ không xuất hiện hai vụ án tử, đây là một việc tối kỵ."Thái Thành Tề cảm thấy cô nói cũng có lý, nâng tay nhìn đồng hồ: "Còn hai tiếng nữa là anh đổi ca với anh Hạng của em, anh phụ em tìm!"Có thêm người gia nhập, tốc độ loại trừ hồ sơ nhanh hơn nhiều, tiếc là lật đến tờ hồ sơ cuối cùng Tô Ngôn cũng vẫn chưa tìm được thứ mà cô muốn. Mày như dính sát vào nhau, chẳng lẽ đúng như lời Thái Thành Tề nói, cô nghĩ sai rồi?Không, chắc chắn có điểm nào đó cô đã bỏ qua......Từng phút từng giây trôi qua, Thái Thành Tề nhìn người đối diện vẫn không hề nhúc nhích, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một cái, tự nhiên thấy hoảng trong trong, anh ấy thử nhỏ giọng gọi, không được hồi đáp. Nuốt một ngụm nước miếng, tăng âm lượng: "Em gái Ngôn...... Em gái Ngôn?!"Khẽ giật mình một cái, Tô Ngôn bước ra khỏi thế giới suy ngẫm của mình, ánh mắt đặt trên người Thái Thành Tề.Thái Thành Tề cười một cái, tự dựng lại thấy hơi ngại ngùng: "À, em nghĩ gì mà thơ thẩn cả người vậy? Anh nói hôm nay dừng lại ở đây được không? Dọn dẹp lại một chút rồi em cũng về nghỉ ngơi đi, chạy theo tụi anh ba ngày trời ở ngoài, một cô gái nhỏ như em sao chịu nổi?""Anh Thái, lúc Lại Hướng Minh đến đây, có phải anh ta từng nói sau khi Bùi Toa Toa tốt nghiệp phổ thông thì không tiếp tục đi học nữa, mà quyết định đi làm đúng không?""Hình như là vậy...... Đúng là có nói vậy.""Vậy anh có nhớ nơi làm việc của Bùi Toa Toa mà anh ta nhắc đến không?" Cô hỏi."Hình như không nhắc đến...... Anh không nhớ là anh có nghe qua không nữa." Thái Thành Tề gãi gãi đầu, không chắc lắm."Anh Thái, em đột nhiên nghĩ đến một việc, giờ phải về văn phòng xác nhận một chút!" Tô Ngôn vội vàng đứng lên, sốt ruột hoang mang muốn rời đi, đi được một nữa chợt khựng lại: "Ngại quá, cảm phiền anh thu dọn giùm em nha, cảm ơn anh Thái!" Vừa nói xong, bóng dáng của cô cũng mất dạng.Thái Thành Tề:......Mặc dù có hơi bất lực, nhưng toàn bộ Đội Trọng Án chỉ có duy nhất một đóa hoa này thôi, có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể chiều thôi chứ sao! Đợi lúc anh ấy hì hà hì hục xếp gọn những thùng hồ sơ xong rồi trở lại văn phòng, thì thấy được Tô Ngôn đặt ống nghe điện thoại bàn xuống, hai mắt còn sáng hơn cả bóng đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu."Tình huống sao rồi?" Thái Thành Tề thuận miệng hỏi, nhìn dáng vẻ tràn đầy tinh thần của cô gái nhỏ khác xa với dáng vẻ vừa rồi trong phòng hồ sơ: "Gọi cho ai vậy?""Lại Hướng Minh, muốn xác nhận một vài việc với anh ta." Tô Ngôn mỉm cười: "Kết quả giống như suy đoán của em, sau khi Bùi Toa Toa tốt nghiệp phổ thông thì lập tức đến làm việc ở thành phố lân cận, nói là đã tìm được một công việc văn thư, nhưng Bùi Linh và Lại Hướng Minh cũng không rõ lắm. Chẳng qua là khoảng hơn hai tháng thì Bùi Toa Toa sẽ về lại Nam Thành, có lúc là về thôn Đại An, có lúc là vào thành phố thăm Bùi Linh.""Cho nên, ý của em là...... Những năm đó, có khả năng lớn là cô ta gây án ở Thành phố Giang Nguyên?" Thái Thành Tề nhất thời phấn chấn tinh thần: "Má ơi, người này quá giảo hoạt, không phải nói loại biến thái như này đều sẽ không dễ dàng rời bỏ vùng thoải mái của mình à? Không ngờ rằng cô ta lại hoàn toàn làm trái ngược!""Bởi vì việc Trương Lương đột ngột bị bắt giam là một biến số lớn đối với cô ta vào thời điểm đó, có khả năng là chuyện này đã khiến cô ta phải ra khỏi vùng thoải mái." Tô Ngôn nói xong thì xoa xoa tay, nịnh nọt nhìn anh ấy: "Anh Thái, Đội trưởng Giang bị cục trưởng gọi đi chắc là liên quan đến việc video quay lén ở thôn Đại An, một phút một chốc chắc không về kịp, chắc phải phiền anh đánh một tờ báo cáo trình lên cấp trên, điều chúng ta cần lúc này là yêu cầu Cục Công An thành phố Giang Nguyên phối hợp."Thái Thành Tề tức đến bật cười: "Lúc trước quả thật nhìn lầm em rồi, không ngờ cô nhóc con như em lại rất biết sai sử người khác đó!"......Hạng Dương gắng gượng đến hơn nửa đêm cũng không thấy Thái Thành Tề đến, cuối cùng vẫn nhờ một người đồng nghiệp khác thay ca, anh ấy cũng không hơi đâu mà tra hỏi Thái Thành Tề đã đi đâu, về ký túc xá rồi thì lập tức ngã người ngủ. Kết quả là hôm sau, sau khi ăn sáng xong, quay lại phòng thẩm vấn, Thái Thành Tề vẫn biệt tăm. Anh ấy thấy hơi kỳ lạ, tràn đầy tinh thần sau khi ngủ một giấc, anh ấy đến lay Trương Lương với hai mi mắt đang đánh nhau dậy, lúc thấy đối phương đang gắng gượng mở mắt, anh ấy liền trở lại ngồi vào bàn: "Nói nghe coi, anh với Bùi An làm như thế nào để bắt cóc Nghê Duyệt mà không bị ai phát hiện......" Anh ấy lật lại ghi chép lúc trước: "Bắt cóc đến nơi gây án của hai người, phòng chứa đồ nhà Bùi An."Trương Lương nghe câu hỏi quen thuộc này, không phản ứng, ngay cả mí mắt cũng không nâng. Lòng hắn như gương sáng hiểu rõ mọi chuyện, cảnh sát đang chiến đấu để làm hao mòn ý chí của hắn, hỏi đi hỏi lại nhiều câu hỏi, mong rằng hắn sẽ lộ ra sơ hở trong lúc trả lời vì tinh thần cạn kiệt. "Hôm đó tôi đẩy xe qua cửa Nông Gia Nhạc Kiêu Dương, cố ý bị kẹt bởi một hòn đá, sau đó nhờ cô ta giúp......" Hắn mở miệng nói, đáp án y đúc những lần trước, không sai một chữ.Hạng Dương kiềm nén lửa giận, đang định hỏi câu tiếp theo, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị mở ra, sau đó là Thái Thành Tề dẫn theo Tô Ngôn hăng hái, mặt mày hồng hào đi vào.Không biết vì sao, đầu óc Trương Lương bỗng nhiên thanh tĩnh, mí mắt giật liên hồi.Trước tiên là Thái Thành Tề hỏi Hạng Dương xem tình huống ra sao, nghe nói hắn vẫn là dáng vẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như cũ [2] thì anh ấy cười lạnh ra tiếng: "Mày một lòng một dạ hộ chủ[3], nhưng tiếc thay...... chậc chậc." Anh ấy chỉ nói một nửa, sau đó nhận lấy tài liệu trong tay Tô Ngôn, ung dung thong thả lấy ra mấy bức ảnh được chụp theo thứ tự đặt ngay trước mặt Trương Lương: "Nhìn coi, quen không? Nguyên nhân tử vong của họ đều là bị đập từ sau gáy, bị tiêm khí vào người dẫn đến tắc nghẽn mạch máu, quần áo họ mặc trên người không thấy quen hả?"Đồng tử đột nhiên co lại, nét mặt Trương Lương hiện ra vẻ không tin, cơ bắp toàn thân đều căng cứng. Nhưng trạng thái này duy trì không quá hai giây, sau đó hắn liếc mắt nhìn sang hướng khác: "Các người đúng là không hiểu được!"Thấy phản ứng của hắn, Tô Ngôn cười như không, chuyện này...... Xem như thành!----------------------------------------------------[1]Nguyên văn: 退一万步来说: Thường diễn tả việc đặt một giả thiết mấu chốt, một sự việc không nên xảy ra hay không thể xảy ra. Có thể dùng từ này với nghĩa: dù gì đi chăng nữa, dù sao thì, ít nhất thì... Ví dụ: Sao bà có thể đánh nó được chứ? Nó cũng đã 30 tuổi đầu rồi. Dù gì đi chăng nữa, cho dù nó là một thằng nhóc con thì việc bà đánh nó cũng là một việc sai trái.[2]Nguyên văn: 死鸭子嘴硬 : Vịt chết còn cứng mỏ[3]Nguyên văn: 忠心护主: Trung tâm hộ chủ
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com