Canh Hon
Đã là nữa đêm nhưng Cục Công an Nam Thành vẫn sáng đèn như cũ.Sau khi Đội Trọng Án và Đội kỹ thuật về Cục, họ làm việc suốt đêm không có thời gian nghỉ ngơi, bộ váy mang về từ thôn Đại An được nghi ngờ là của nạn nhân Nghê Duyệt cần phải giám định, còn Trương Lương thì trực tiếp đưa vào phòng thẩm vấn, Giang Ly không định cho anh ta thời gian khuây khỏa, lập tức dẫn người đến hỏi cung.Tô Ngôn đến văn phòng, theo lý thì cô có thể tan ca về nhà, nhưng nghĩ đến Trịnh Tuệ cô liền thấy đau đầu. Ngồi một lát, sau đó cô mới quyết định lấy điện thoại ra, mở máy, sau khi máy chạy xong, quả nhiên điện thoại hiện lên hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Trịnh Tuệ.Phải mất một lúc thì những tin đẩy đó mới dừng lại, gửi cho Trịnh Tuệ một tin mình ở tăng ca, rồi lại khóa máy. Sau đó cô úp mặt xuống bàn ngủ, lúc này hình như có người ra vào văn phòng hai lần, trong lúc mơ màng cô có nghe thấy một vài tiếng động, nhưng cũng không ngẩng đầu xem.Chắc khoảng một tiếng sau, cô từ từ ngồi dậy dụi mắt, nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, gần bốn giờ sáng. Bây giờ đang là mùa hè, chân trời có một tia sáng mờ nhẹ, trừ cô ra thì trong văn phòng vẫn không có ai, rất rõ ràng là việc thẩm vấn Trương Lương chưa thu được kết quả.Đầu óc thanh tỉnh, Tô Ngôn liền đứng dậy ra khỏi văn phòng, đi đến phòng nước cuối dãy, lấy vài gói cà phê hòa tan trong ngăn tủ ra, pha xong thì cầm hai ly cà phê giấy đi thang máy xuống tầng hai, tầng lầu phòng thẩm vấn.Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã nghe thấy mùi thuốc lá thoang thoảng.Lần theo, quả nhiên thấy được Giang Ly và Thái Thành Tề đang ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ nghỉ ngơi, hai người đều đang phun mây phun sương. Cô bước đến, nhẹ nhàng đặt hai ly cà phê lên bàn kính trong suốt, sau đó xoay người mở cửa sổ đang bị đóng chặt: "Đội trưởng Giang, anh Thái, chỗ này cấm hút thuốc, lỡ chuông cảnh báo vang lên thì náo nhiệt lắm đó."Cô nói xong thì Giang Ly cũng đã dập tắt điếu thuốc, thở ra một hơi dài, cầm lấy một ly cà phê, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."Thái Thành Tề gắng sức hút hai hơi mới dập tắt, lắc đầu uống hai ngụm cà phê rồi mới giải thích: "Em đừng lo, chuông cảnh báo ở tít đằng kia, không kêu đâu. Anh nói em nghe, tụi anh mà không ra đây hút thuốc thanh tỉnh đầu óc thì sao trụ nổi một đêm được.""Anh Hạng......" Tô Ngôn chỉ vào phòng thẩm vấn đang đóng chặt cửa."Để anh đem cà phê vào cho nó." Thái Thành Tề cười hì hì đứng dậy, bưng cà phê vào.Tô Ngôn chỉ nhìn thấy được một bên mặt của Hạng Dương, còn Trương Lương ngồi đối diện trầm mặc im lặng gục đầu xuống, không khí bên trong như dừng lại, yên lặng đến đáng sợ.Rầm.Cánh cửa sắt dày nặng khép lại, ngăn cản tầm nhìn của cô, ly cà phê trong tay Giang Ly đã uống sạch. Cô do dự giây lát mới ngồi xuống chỗ Thái Thành Tề vừa ngồi, sau đó đẩy ly cà phê còn lại về phía Giang Ly: "Đội trưởng Giang......"Giang Ly nhìn cô một cái, cũng không khách sáo với cô, cả ngày hôm qua chưa được ăn một bữa đàng hoàn, tối còn phải thức trắng đêm, dạ dày không thoải mái lắm, tâm trạng cũng khó tránh khỏi bực bội. Cũng may nhờ hai ly cà phê mà tâm trạng ổn định lên hẳn, sau đó hỏi: "Sao không về nhà nghỉ ngơi?""Lúc về văn phòng cũng ngủ một giấc rồi, tỉnh dậy thì đã bốn giờ rồi, cũng không cần thiết phải về nhà cho lắm." Tô Ngôn có vẻ hơi ngại ngùng, nhỏ nhẹ trả lời, hai tay đan chặt để trước đầu gối, giống như đang khẩn trương khi đối mặt với cấp trên."Thực tập sắp xong rồi đúng không?" Giang Ly lại hỏi.Tô Ngôn sửng sốt, sau đó ngồi nhớ lại, vốn dĩ kỳ thực tập của nguyên chủ cũng không dài, chưa đến nữa năm, đầu tiên là ngây người ở văn phòng hơn ba tháng, bị tai nạn xe thì xin nghỉ hai tháng, vậy thì quả thật sắp hết kỳ thực tập rồi. Cô gật gật đầu: "Chưa đến một tháng nữa.""Tốt nghiệp có muốn làm cảnh sát không? Tương lai chuẩn bị làm điều tra hay hành chính?"Có muốn làm cảnh sát không? Tô Ngôn khẽ nhíu mày, dưới sự không đồng ý của ba mẹ, nguyên chủ kiên quyết báo danh trường cảnh sát thay vì chuyên ngành quản lý, chắc là cô ấy vô cùng nhiệt huyết với ngành này?Lúc cô đang suy tư, Giang Ly lại nở một nụ cười gần như không thấy được: "Tới Đội Trọng Án cũng được mấy ngày rồi, thấy sao?"Mặc dù khi còn là bộ đội đặc công, mấy ngày không ngủ là chuyện rất bình thường, trên phương diện tinh thần thì Tô Ngôn hoàn toàn có thể chịu đựng được, nhưng hai ngày nay cơ thể này thường xuyên cảm thấy rất mệt mỏi, nên đối với người bình thường, vậy chắc là......"Rất mệt." Cô ăn ngay nói thật.Giang Ly còn định nói thêm gì đó thì cửa phòng thẩm vấn được mở ra, Hạng Dương mắt đỏ đừng bước ra, tay còn cầm theo nửa ly cà phê uống dỡ. Anh ta vừa ngáp vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Giang Ly, hùng hùng hổ hổ nói: "Mẹ nó, thằng ranh này khó chơi quá, em thấy nó định chơi trò "Im lặng là vàng" với chúng ta đến cùng, những người đã ngồi trong đó vài năm thì khác, chúng rất hiểu quy trình thẩm vấn.""Đợi đến lúc giám định bộ váy được tìm thấy ở nhà nó trùng khớp với váy của nạn nhân Nghê Duyệt, bằng chứng thép xuất hiện trước mặt nó rồi, xem thử nó có mở miệng hay không.""Còn vụ án đầu tiên vào chín năm trước nữa, lúc đó phát hiện trong móng tay người bị hại có mẫu da không thuộc về nạn nhân, anh đã kêu Phương Giai Mậu lấy mẫu DNA của Trương Lương đi xét nghiệm rồi, chỉ cần đối chứng được là được, anh cũng không quan tâm đến những thông tin có thể moi ra được từ miệng hắn lắm." Giang Ly nói vậy, thấy vụ án có thể được giải quyết theo hướng này, nhưng hình như anh cũng không mấy vui vẻ.Tô Ngôn đảo mắt, vốn có chút do dự, nhưng sau khi thấy biểu hiện của Giang Ly, cô cân nhắc trước khi mở lời: "Thật ra em luôn cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, Trương Lương tàn tật không thể nào là giả đúng không? Nếu hắn ta lợi dụng việc mình tàn tật nhờ vã hai nạn nhân đưa mình về nhà, sau đó giết chết, vậy...... hắn thay đồ cho nạn nhân bằng cách nào? Hơn nữa chúng ta chỉ tìm thấy bộ váy nạn nhân Nghê Duyệt mặc lúc còn sống, không hề tìm ra những bộ đồ mang phong cách thập niên trước được mặc trên người nạn nhân khi chúng ta phát hiện thi thể......"Giang Ly nghe cô nói thì chỉ nhướng mày, vẻ mặt không quá ngạc nhiên, hiển nhiên trong lòng đã sớm nghĩ đến điểm này. Mà Hạng Dương thì lại đưa ra một giả thiết: "Cũng có thể thương tật của hắn đã tốt lên, bề ngoài vô hại của hắn đơn thuần chỉ là một phương thức để lợi dụng lòng thương của người bị hại thì sao?""Không thể." Giang Ly lắc lắc đầu: "Sau khi hắn được ra trại, những thủ tục thăm khám liên quan vẫn còn đó, tổn thương cột sống lưng vĩnh viễn, không thể hồi phục, nếu có thể hồi phục thì đó là một kỳ tích trong y học.""Cho dù hắn có thể tự mình thực hiện hàng loạt các hành động giết hại nạn nhân, đổi quần áo cho nạn nhân, vậy cuối cùng hắn chuyển xác nạn nhân đến con suối bằng cách nào? Phải biết rằng, muốn đâu thì Trương Lương cũng phải ngồi xe lăn, so với người bình thường thì càng thu hút sự chú ý của người khác hơn, làm vậy thì không phải quá mạo hiểm sao? Nếu hắn thật sự làm như vậy, chắc chắn sẽ có nhân chứng nhìn thấy. Chúng ta cũng đến con suối đó hôm phát hiện án mạng, con suối cách đường chính khoảng 50m, đường đi toàn là đá cuội và các tảng đá lớn, xe lăn khó mà đến đó được.""Nói vậy thì đúng thật!" Hạng Dương xoa tay: "Chẳng lẽ sau khi tàn tật nó đã tìm được đồng phạm?!"Việc đó cũng có thể xảy ra, có nhiều trường hợp tương tự như vậy trên thế giới, ngoài những hung thủ giết người hàng loạt thích chia sẽ chuyện giết người với người khác ra, cũng còn có rất nhiều hung thủ giết người hàng loạt sẽ tìm đồng phạm trợ giúp lúc tuổi đã xế chiều hoặc sức lực không còn như trước, bọn chúng sẽ cùng nhau phạm hết tội này đến tội khác."Thôn Đại An chỉ lớn nhiêu đó, dân địa phương cũng không nhiều, nó sẽ tìm ai giúp nó đây......" Hạng Dương bắt đầu sàn lọc tất cả những người dân mà anh ta đã tiếp xúc: "Ông chủ Triệu?...... Bác gái chủ tiệm đầu thôn Đông?...... Bí thư Bùi thì càng không thể...... Aizz! Mọi người nói xem có phải là Bùi Toa Toa không, bạn gái nhỏ của thằng ranh này đó!" Nhưng nói xong thì anh ta lại lật ngược lời nói: "Không thể nào...... tối qua cô ta còn bị sốc nặng nữa là, em còn lo sợ cô ta sẽ ngất xỉu tại chỗ.""Đừng nhìn bề ngoài mà phán đoán." Giang Ly nói."Đội trưởng Giang thấy sao? Anh nghĩ là ai?" Hạng Dương hỏi."Anh chỉ nghe theo bằng chứng." lúc Giang Ly lên tiếng, điện thoại trong túi vang lên, anh nghe điện thoại rồi trả lời vài tiếng, sau đó ngắt máy: "Phương Giai Mậu gọi đến, nói rằng bộ váy tìm được trong nhà Trương Lương thuộc về nạn nhân Nghê Duyệt. Còn nữa......mẫu da lưu giữ trong vụ án chưa phá chín năm trước hoàn troàn trùng khớp với DNA của Trương Lương.""Đi! Ông đây muốn nhìn xem nó còn ngụy biện gì với loạt chứng cứ trước mặt này!" Hạng Dương nói xong, chạy vào phòng thẩm vấn nhanh như chớp.Giang Ly ngắm nghía điện thoại, hai mắt không có tiêu cự, dường như đang lâm vào trầm tư. Phải mất một lúc sau anh mới hoàn hồn, liếc nhìn điện thoại, đứng lên nói: "Hôm nay là thứ bảy, em nên nghỉ ngơi đi, tối qua đã không về nhà rồi, lát nữa có thể về sớm ngủ bù, anh đến Đội Kỹ Thuật xem báo cáo cụ thể."Tô Ngôn cũng đứng lên theo, nghe thấy mình được phép về nhà nghỉ ngơi cũng không từ chối, chỉ vươn vai một cái, khớp xương vang lên vài tiếng "răng rắc" giòn tan, miệng thì lầm bà lầm bầm: "Cuối tuần rồi...... cũng không phải mỗi tuần này không, đi làm thật đúng là mệt. Không dễ gì được nghỉ ngày cuối tuần, hay là mình đi chơi nhỡ~~~?"Bàn chân đang bước của Giang Ly đột nhiên thu trở về, lẳng lặng nhìn cô biểu diễn."Đi đâu giờ ta...... hình như trước đó mình có tìm hiểu rồi thì phải, địa điểm du lịch xếp hạng nhất ở Nam Thành hình như là thôn Đại An, ừm vậy mình đi thôn Đại An thôi." Nói tới đây, cô còn tự mình gật đầu mấy cái xem như chốt kèo."Chỗ đó bây giờ đều không có du khách, em đi làm gì?" Lúc Giang Ly hỏi câu này, giọng nói lại mang theo vài phần ý cười."Anh nói sao vậy đội trưởng Giang." Tô Ngôn chớp chớp mắt giả vờ giả vịt: "Đều đã có DNA chứng minh thân phận hung thủ rồi mà, đến thôn Đại An cần gì phải lo lắng sợ sệt nữa, chèo thuyền trên sông, nghĩ thôi đã thấy thích rồi.""Vậy, chúc em du lịch vui vẻ." Giang Ly ném ra những lời này xong, chân dài bước vài bước đến thang máy, chớp mắt liền biến mất.Tô Ngôn đứng tại chỗ nhún vai, cô còn tưởng Giang Ly sẽ cản cô lại, không ngờ...... Xem ra trong lòng người này cũng có tính toán riêng, đối với án mạng ở thôn Đại An, chắc là không cam lòng kết án một cách mơ hồ như vậy?Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn ' tiểu gia muốn kiên ♂ rất ' cùng 'murasaki' đánh thưởng ~Cảm ơn các bảo bảo dinh dưỡng dịch, moah moahCầu cất chứa a cứu cứu hài tử đi...,.......,
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com