TruyenHHH.com

Canh Dong Tuyet Dai


Tôi gặp lại Lâm Mân Dã trong trường học.

Anh quyên góp cho nhà trường một tòa thư viện, vậy nên trường học mời anh đến để phỏng vấn.

"Anh Lâm tuổi trẻ tài cao, có thể hỏi vì sao anh lại quyết định đầu tư vào giáo dục được không?"

Anh nhàn nhạt nói:

"Tôi mong những người muốn học đều có sách để đọc."

"Mong muốn này có liên quan đến trải nghiệm trong quá khứ của anh không?"

Lâm Mân Dã yên lặng.

Ba năm trước, anh mất trí nhớ, bị ai đó ném vào nơi khỉ ho cò gáy, trải qua một năm khó khăn nhất trong cuộc đời... Chuyện này, không ai biết.

Tôi ngồi dưới sân khấu, nhìn anh từ xa.

Lúc này, Lâm Mân Dã mặc một bộ vest đắt tiền, nét mặt lạnh lùng.

Còn tôi, chỉ là một nữ sinh nghèo mới nộp đơn xin trợ cấp.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi không đến 100 mét.

Nhưng lại giống như xa tận chân trời.

Bạn cùng phòng của tôi hai tay ôm mặt, u mê nói, "Đẹp trai quá đi mất, không hổ là chồng của tớ."

Một bạn cùng phòng khác, "Là chồng tớ!"

Những cậu ấm cô chiêu nổi tiếng trên mạng cũng không phải là ít.

Nhưng người vừa có dáng vóc, vừa có gương mặt còn đẹp hơn cả minh tinh trong giới giải trí như Lâm Mân Dã thì quả thật rất hiếm.

Tất cả mọi người đều gọi anh là chồng.

"Đúng rồi, các cậu có biết tin đồn ba năm trước chồng tớ bị mất tích không?"

"Tớ nghe nói anh ấy chỉ ra nước ngoài học tập chứ không phải là mất tích."

"Tuyết Nha, cậu nghe qua chưa?" Bạn cùng phòng đột nhiên lôi tôi vào.

Tôi lắc đầu, "Không biết."

"Nghe nói anh ấy được tìm thấy ở phía tây bắc, Tuyết Nha, không phải cậu đến từ tây bắc sao, cậu không hóng được gì à?"

"Không."

Tôi không giỏi nói dối, nhưng may là ánh đèn trong hội trường mờ ảo, che đi nét mặt có tật giật mình của tôi.

Ba năm trước, Lâm Mân Dã không chỉ ở phía Tây Bắc.

Mà còn đang ở nhà tôi.

Cùng ăn cùng ở với tôi hơn một năm.

Chúng tôi từng ôm nhau ngủ trên một cái giường.

Những bí mật này chỉ có thể chôn giấu trong tim.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com