TruyenHHH.com

Canh Bao Rung Dong


Thuận lợi đăng ký xong, Tống Linh Linh mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn Giang Trục gửi cho cô sau khi hai người tách ra.

Giang Trục: "Nói lời giữ lời?"

Tống Linh Linh nhìn thời gian, mấy phút sau khi cô nói chuyện với anh ở bãi đỗ xe anh đã gửi tin nhắn cho cô.

Vì gặp phải người hâm mộ khi vào khu vực kiểm tra an ninh nên cô không kịp kiểm tra tin nhắn anh gửi cho mình.

Bây giờ nhìn thấy Tống Linh Linh không nhịn được cười.

Rốt cuộc cô không đáng tin cậy cỡ nào mới khiến anh phải gửi cho cô một câu nghi vấn để nhấn mạnh như vậy chứ.

Thật ra thì không phải Giang Trục không tin cô, chỉ là anh không nghĩ tới cô lại đồng ý công khai quan hệ của hai người sau khi phim đóng máy nhanh như vậy.

Trước khi Tống Linh Linh nói lời này Giang Trục đã làm tốt tư tưởng hai người sẽ yêu đương không công khai trong mấy năm này rồi.

Vì anh hiểu được sự lo lắng của Tống Linh Linh.

Diễn viên nữ công khai chuyện yêu đương có thể sẽ gây ra ảnh hưởng có lớn có nhỏ.

Sự nghiệp của Tống Linh Linh hiện đang trên đà phát triển nên không công khai là lựa chọn tốt nhất.

...

Trước khi chuyển điện thoại sang chế độ máy bay Tống Linh Linh trịnh trọng trả lời anh: "Em lừa anh khi nào chưa?"

Có lẽ Giang Trục đang lái xe nên không thể trả lời cô ngay.

Tống Linh Linh chuyển điện thoại sang chế độ máy bay rồi nói một câu với Lâm Hạ liền bắt đầu đi ngủ.

Từ Bắc Thành bay đến Cam Thành cần khoảng ba giờ.

Cô muốn ngủ bù trên máy bay trước.

Có thể là do cơ thể còn hơi yếu, Tống Linh Linh ngủ thiếp đi cho đến khi máy bay hạ cánh.

Sau khi hạ cánh, cô, Lâm Hạ và trợ lý mới Tiêu Trại cùng nhau đi lấy hành lý.

Sau khi lấy hành lý, ba người gặp tài xế đến đón và trợ lý của Chu Đình Thâm rồi lên đường đến địa điểm quay phim.

Có lẽ sợ Tống Linh Linh lo lắng nên Chu Đình Thâm đặc biệt nhờ trợ lý cùng tài xế tới đón cô.

Trợ lý của Chu Đình Thâm tên Tiết Văn Vĩ, cũng trạc tuổi Trì Bân, có điều anh ấy vui tính hơn Trì Bân một chút, cũng biết ăn nói hơn một chút.

"Linh Linh."

Ngồi trên xe anh ấy quay đầu nhìn Tống Linh Linh, "Ngồi xuống chuẩn bị tinh thần đi, địa điểm quay phim của chúng ta còn cách nơi này hơn năm giờ đi xe lận."

Tống Linh Linh cười một tiếng, "Em đã chuẩn bị tinh thần rồi."

Cô nhìn anh ấy, "Anh Tiết mới đến hôm nay sao?"

"Không phải." Tiết Văn Vĩ nói cho cô, "Tối qua anh đã đến rồi."

Tống Linh Linh sững sờ, "Thầy Chu không cần trợ lý lâu như vậy sao?"

Tiết Văn Vĩ nhìn cô sâu xa nói, "Có người không yên tâm nên bảo anh Thâm phải để anh đi đón em."

Cái người này là ai Tống Linh Linh nghe xong liền biết.

Cô khựng lại mỉm cười nói: "Chờ khi nào về Bắc Thành em mời mọi người ăn cơm."

Tiết Văn Vĩ gật đầu, "Không thành vấn đề."

Anh ấy nói: "Trước khi mời cơm em giúp anh ký vài cái tên là được."

Anh ấy quay đầu nhìn về phía Tống Linh Linh giải thích nói: "Bạn gái anh rất thích em."

Tống Linh Linh vội vàng đồng ý, "Không thành vấn đề."

Có Tiết Văn Vĩ ở đây nên không khí trong xe vẫn khá hòa hợp.

Tiết Văn Vĩ không chỉ có thể trò chuyện với Tống Linh Linh, mà anh ấy còn có thể nói chuyện với Lâm Hạ và Tiêu Trại. Lái xe ít nói nhưng khi được nhắc đến cũng sẽ nói một hai câu.

Tài xế là người địa phương, anh ấy còn thỉnh thoảng giới thiệu cho họ những đặc sản địa phương và phong cảnh độc đáo ở đây.

Địa điểm quay bộ phim mới là một vùng núi hẻo lánh, tín hiệu không tốt lắm.

Đây là một câu chuyện phản ánh hiện thực.

Câu chuyện được chuyển thể từ nguyên mẫu, Tống Linh Linh đã nhìn thấy những tin tức như vậy vài năm trước.

Chỉ có điều lúc đầu Chu Đình Thâm tìm cô, cô cũng không nghĩ đến, mãi đến khi cùng đạo diễn Dư Gia Mộc gặp mặt trò chuyện cô mới nhớ tới tin tức này.

Dư Gia Mộc không tính là một đạo diễn mới.

Anh từng sản xuất phim điện ảnh và phim tài liệu nhưng vì không có tiền đầu tư nên hầu như không được tuyên truyền rộng rãi. Cũng vì vậy nên không nhiều người đã xem những bộ phim tài liệu mà anh ấy đã từng quay.

Tống Linh Linh cũng là sau khi gặp mặt trò chuyện hợp tác với anh ấy mới lên mạng tìm những bộ phim điện ảnh, phim tài liệu mà anh ấy đã tham gia đạo diễn.

Sau khi xem hết phim Dư Gia Mộc quay, Tống Linh Linh trở nên rất tò mò về người này và câu chuyện mà anh sẽ quay.

Sau khi ký hợp đồng xong Tống Linh Linh lấy được kịch bản hoàn chỉnh đầu tiên.

Ban đầu Chu Đình Thâm đưa cô chỉ là một đoạn ngắn của kịch bản.

Sau khi xem hết kịch bản hoàn chỉnh Tống Linh Linh bỗng nhiên biết vì sao Chu Đình Thâm đồng ý đến quay, cũng biết vì sao Giang Trục cũng sẽ ủng hộ anh ấy quay.

Một bộ phim như vậy có thể không làm cho cô nổi tiếng, có thể không kiếm được tiền, nhưng nó có ý nghĩa.

Đó là một bộ phim ý nghĩa mà Tống Linh Linh sẽ chọn.

Cảnh sắc ngoài cửa sổ xe rất yên bình.

Khí hậu Cam Thành không chỉ khô mà còn lạnh hơn Bắc Thành một chút.

Tống Linh Linh chăm chú nhìn núi non trùng điệp ngoài cửa sổ, nghĩ ngợi lung tung.

Cô đang lọc kịch bản trong đầu.

Bỗng dưng điện thoại rung lên.

Tống Linh Linh mở ra xem, là Giang Trục gửi tin nhăn hỏi cô đã tới chưa.

Tống Linh Linh cười một tiếng: "Đạo diễn Giang anh hỏi hơi trễ rồi."

Tin nhắn vừa gửi đi Giang Trục liền gọi tới.

"Alo."

Tống Linh Linh ngồi ở hàng thứ hai nhỏ giọng nhận điện thoại của anh.

Bên Giang Trục yên tĩnh vài giây rồi hỏi cô: "Gặp trợ lý của Chu Đình Thâm rồi chứ?"

Tống Linh Linh: "Đều lên xe rồi."

Giang Trục lên tiếng: "Vậy thì tốt."

Anh nói: "Anh hỏi Chu Đình Thâm rồi, từ sân bay đến nơi quay phim cần hơn năm tiếng."

Tống Linh Linh cong môi, "Sao chuyện gì anh cũng biết thế."

"Ừm." Giang Trục dừng một chút, nói nhỏ, "Lo lắng cho em."

Nghe vậy lỗ tai Tống Linh Linh không khỏi nóng lên.

Cô không tiếng động vểnh môi, cụp mắt nhìn ra cửa sổ, "Em cũng không phải con nít."

Có gì mà lo lắng chứ.

Nhưng dối với Giang Trục Tống Linh Linh chính là con nít.

Anh muốn lo lắng mọi thứ có thể xảy ra với cô.

Hai người yên lặng một lúc, nghe tiếng hít thở của người kia, không muốn phá vỡ.

Một lúc sau, Tống Linh Linh mới nhớ tới nói: "Đúng rồi, em nghe anh Tiết nói ở chỗ quay phim tín hiệu có thể không tốt lắm."

Giang Trục: "Anh biết."

Tống Linh Linh nhướng mày, "Vậy có thể anh sẽ thường xuyên không liên lạc được với em rồi."

Giang Trục cười khẽ nói: "Chỉ cần em bình an vô sự, vậy thì không có vấn đề."

Tống Linh Linh vui nhìn ra cửa sổ, mơ hồ nói: "Có Lâm Hạ và Tiêu Trại ở đây chẳng lẽ em còn không bình an vô sự sao?"

Giang Trục: "Có lẽ vậy."

Tống Linh Linh: "Vậy là được rồi không phải sao?"

Cô an ủi Giang Trục, "Anh đừng có quá lo cho em nữa."

Hai người tán gẫu, cân nhắc trong xe còn có người, Tống Linh Linh cũng không dám nói chuyện quá buồn nôn.

Cúp điện thoại mới trả lời câu Giang Trục nói với cô trong điện thoại, anh nói có hơi nhớ cô rồi.

Tống Linh Linh cầm điện thoại trả lời anh: "Em cũng nhớ anh."

Mặc dù mới với xa cách hơn bốn tiếng nhưng có hơi nhớ rồi.

Giang Trục: "Sao lúc nãy lại không nói?"

Tống Linh Linh: "Trong xe đều là người."

Cô ngại.

Giang Trục: "Thế sao?"

Tống Linh Linh: "."

Tống Linh Linh: "Anh mau làm xong phim đi nhé."

Giang Trục: "Hửm?"

Tống Linh Linh: "Muốn anh đến tham ban em."

Giang Trục cười cười đồng ý: "Nhanh thôi."

Tống Linh Linh tin Giang Trục sẽ đến tham ban cô ngay sau khi anh hết bận.

Cân nhắc Giang Trục còn làm việc Tống Linh Linh không nói nhiều với anh nữa.

Kịch bản kể về câu chuyện bắt cóc và buôn người.

Nhân vật Tống Linh Linh diễn là người bị bắt cóc vào năm bảy tám tuổi , sau đó bị bán đến một vùng núi hẻo lánh và trở thành "con dâu nuôi từ bé" của một gia đình ở vùng núi.

Gia đình này nuôi cô ấy đến năm mười sáu tuổi rồi ép buộc cô ấy phải kết hôn với đứa con trai ngốc nghếch của một gia đình nông dân.

Từ ngày bị bán đến nơi này cô ấy vẫn luôn nghĩ cách trốn đi.

Nhưng không có kết quả.

Ở đây quá xa.

Không có tín hiệu, không có đường cái rộng lớn, cô ấy thậm chí không thể tìm được đường ra khỏi làng.

Biết cô ấy muốn chạy trốn, gia đình mua cô ấy đã nhốt cô trong nhà suốt mấy năm trời.

Trong mấy năm này họ không cho cô tiếp xúc với bất kỳ ai, nhốt cô đến nỗi khiến cô xảy ra vấn đề về tâm thần.

Sau đó, cô ấy bị ép buộc kết hôn sinh con.

Sau khi kết hôn sinh con cô ấy chưa bao giờ từ bỏ ý định bỏ trốn.

Cô ấy vẫn luôn cố gắng vì điều này. Trong đầu cô ấy luôn có những suy nghĩ, cho dù đầu óc trở nên không bình thường, cô ấy vẫn nhớ rằng mình còn có cha mẹ và anh trai đang chờ cô ấy về nhà.

Cuộc đời của cô ấy không thể giao phó ở đây được.

Sau đó nữa, cô ấy nghe người trong thôn nói có người lạ từ bên ngoài đến chỗ mình lấy cảnh quay chụp.

Cô ấy đã có một kế hoạch trong đầu, bí mật gặp gỡ đối phương, phát tín hiệu cầu cứu với họ.

Sau khi đi người kia đi nửa tháng, trong thôn bọn họ cuối cùng cũng có người xa lạ xuất hiện lần nữa.

Người xa lạ này chính là anh trai đã tìm cô ấy vài chục năm.

Nhân vật Tống Linh Linh phải diễn chính là nhân vật nữ bị lừa bán này.

Còn Chu Đình Thâm diễn vai anh trai cô.

Người đã làm lạc mất cô và phải mất hơn mười năm để tìm thấy cô.

Cốt truyện rất thê thảm nhưng lại là một câu truyện có thật.

Ngay cả trong môi trường xã hội và mạng thông suốt hiện nay, vẫn có nhiều trường hợp mua bán người.

Dư Gia Mộc chính là muốn quay lại những chuyện này để cảnh tỉnh và nhắc nhở mọi người.

Mọi việc không thể lơ là.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.*

(*Có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra.)

Một số người thực sự xấu xa đến tận xương, họ không có đạo đức, chứ đừng nói đến khả năng suy nghĩ của người bình thường.

Mấy tiếng trong xe Tống Linh Linh lại đọc hơn phân nửa kịch bản.

Mỗi lần đọc cô đều không nhịn được đỏ mắt.

Bản thân cô không hẳn là một người sống tình cảm.

Nhưng cô quá đau lòng cho nữ chính trong kịch bản, vốn dĩ cô ấy có tuổi thơ đẹp đẽ lãng mạn nhất, có những năm tháng trưởng thành thanh xuân vui vẻ nhất. Nhưng vì ý đồ xấu của người khác, cô ấy đã mất tất cả những gì thuộc về mình.

Vốn dĩ cô ấy có thể giống mọi người được đi học đọc sách, tốt nghiệp rồi đi làm, yêu đương sau đó kết hôn.

Nhưng những chuyện này cô ấy đều đã không còn làm được nữa rồi.

Thế giới của cô ấy chìm trong bóng tối, không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Cô ấy đã trải qua cuộc sống không ánh sáng không tự do vài chục năm.

Đoạn kết của cốt truyện là một lời bộc bạch.

Cô ấy được người nhà tìm thấy, sau khi được cứu ra thì tinh thần lên xuống thất thường, vì bị giam cầm quá nhiều năm nên cơ thể cũng đã sớm suy sụp.

Không qua một năm cô ấy đã rời khỏi thế giới này.

...

"Chị Linh Linh?" Chú ý tới động tĩnh của cô, Lâm Hạ quay đầu nhìn cô, "Chị lại đọc rồi khóc hả?"

Tống Linh Linh hắng giọng nhận khăn giấy cô ấy đưa cho nén đi những giọt nước mắt đang chực trào ra, nghẹn ngào nói: "Đau lòng quá."

Cô không dám nghĩ đến nếu như chuyện này xảy ra trên người mình thì cô có thể kiên cường chống đỡ mấy chục năm như thế hay không.

Lâm Hạ vỗ vỗ vai cô nhỏ giọng thầm thì, "Thật ra em có hơi lo lắng."

Tống Linh Linh nhìn cô ấy, "Chuyện gì?"

Lâm Hạ nói thật, "Em lo chị sẽ bị trầm cảm sau khi quay bộ phim này mất."

Cô ấy sợ Tống Linh Linh sẽ đắm chìm trong nhân vật không thoát ra được.

Tống Linh Linh liền giật mình trầm mặc một lúc rồi nói: "Chị sẽ kiểm soát tốt mà."

Lâm Hạ gật đầu.

"Em sẽ ở bên chị."

Tống Linh Linh khó khăn gượng cười với cô ấy.

Lâm Hạ: "..."

Trên đường đến địa điểm chụp, ban đầu con đường bằng phẳng.

Sau mấy tiếng, đường cái biến thành đường được lát bằng đá nhỏ vụn, ngồi trong xe giống như đi xe bập bênh.

Đi lên trước nữa con đường càng hẹp lại, xóc nảy hơn.

Tống Linh Linh đang thắt dây an toàn cũng cảm giác mình sắp văng ra rồi.

Lung la lung lay lảo đảo hai giờ.

Trước khi Tống Linh Linh sắp nôn thì cuối cùng bọn họ cũng đến một ngôi làng gần địa điểm quay phim.

Trước khi đến đây quay phim, Dư Gia Mộc và đoàn đội của anh ấy đã trả tiền thuê nhà ở đây, thuê một số căn nhà để các diễn viên và nhân viên ở.

Tống Linh Linh nghe Tiết Văn Vĩ nói xong thì hơi bối rối, "Chỗ này còn chưa phải là nơi quay phim sao?"

Tiết Văn Vĩ gật đầu, "Nơi quay phim còn phải đi vào trong nữa."

Anh ấy nhìn Tống Linh Linh, "Ở đó xe con vào không được chỉ có thể ngồi xe ba gác."

"..."

Tống Linh Linh trầm mặc nửa ngày rồi nhẹ gật đầu.

"Được."

Sau khi xuống xe, Tống Linh Linh chào hỏi các nhân viên và được họ đưa đến nơi ở của cô.

Điều kiện ở đây còn khó khăn hơi Tống Linh Linh nghĩ.

Phòng hơi bẩn, giường cũng không được tính là giường, hơi giống một cái giường đất*. Cô ở chung với Lâm Hạ và hai diễn viên nữ khác.

(*giường đất: một bệ sưởi truyền thống, dài từ 2 mét trở lên, được sử dụng để sinh hoạt, làm việc, giải trí và ngủ ở miền bắc Trung Quốc.)

Có điều hai diễn viên nữ kia không có nhiều cảnh quay nên vẫn chưa tới.

Đối diện phòng các cô là phòng của diễn viên nam.

Tiết Văn Vĩ nói Chu Đình Thâm và hai nam diễn viên khác, còn có anh ấy đều ở bên kia, có lẽ Tiêu Trại cũng ở đấy.

Giới thiệu xong xuôi, đến hơn bảy giờ Chu Đình Thâm và Dư Gia Mộc ra ngoài lấy cảnh đã về.

Sau khi gặp nhau, Chu Đình Thâm cố ý hàn huyên vài câu với Tống Linh Linh.

"Cảm giác thế nào?"

Tống Linh Linh ăn ngay nói thật, "Thầy Chu, ở đây còn khó khăn hơi tôi tưởng."

Chu Đình Thâm cười một tiếng, "Có thể kiên trì không?"

Tống Linh Linh gật đầu.

Tuy có hơi khó nhưng cô cảm thấy mình có thể.

Chu Đình Thâm mỉm cười, "Có chuyện gì có thể trực tiếp nói với tôi, tôi đã đồng ý với đạo diễn Giang phải chăm sóc tốt cho cô rồi."

Nói đến đây Tống Linh Linh dí dỏm nói: "Em cũng đồng ý với chị Diệc Dao phải trông chừng anh một chút rồi."

Chu Đình Thâm: "Cô ấy thật sự giao nhiệm vụ này cho cô?"

Tống Linh Linh: "Đúng vậy."

Chu Đình Thâm cười nhẹ, "Không tệ."

Tống Linh Linh đang muốn hỏi anh ấy cái gì không tệ thì Dư Gia Mộc đến tìm cô, "Linh Linh."

Anh ấy trầm tĩnh nhìn Tống Linh Linh, "Có thời gian không?"

Tống Linh Linh gật đầu, "Đạo diễn Dư."

Chu Đình Thâm hiểu rõ ra hiệu nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi qua kia đi dạo đây."

"...Được."

Sau khi anh ấy đi, Tống Linh Linh nhìn Dư Gia Mộc.

Chẳng biết tại sao cô luôn cảm thấy ánh mắt Dư Gia Mộc nhìn cô có chút lạ. Nhưng cụ thể lạ chỗ nào thì trong lúc nhất thời Tống Linh Linh lại không nói ra được.

"Đạo diễn Dư, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"

Dư Gia Mộc hoàn hồn, chuyển ánh mắt khỏi gương mặt cô, cụp mắt hỏi: "Đọc hết kịch bản rồi chứ?"

Tống Linh Linh đáp: "Đọc hết rồi ạ."

Dư Gia Mộc móc ra một điếu thuốc từ trong túi, quay đầu nhìn Tống Linh Linh, "Có để ý không?"

Tống Linh Linh nhìn dáng vẻ cau mày của anh ấy, lắc đầu, "Không để ý."

Có lẽ Dư Gia Mộc thực sự hơi khó chịu, nên cũng không quan tâm đến sự tồn tại của cô, châm một điếu thuốc.

Anh ấy hút vài hơi rồi quay đầu nhìn Tống Linh Linh, nặng nề nói: "Tôi cần nhờ cô một chuyện."

Tống Linh Linh liền giật mình, "Anh nói đi."

Dư Gia Mộc nhìn cô giải thích nói: "Người cô phải diễn là Dư Duy sau mười sáu tuổi."

Dư Duy là nữ chính trong kịch bản.

Dư Gia Mộc nhìn chằm chằm Tống Linh Linh, cổ họng khô khốc, "Cô ấy đã bị giam ở chỗ này gần mười năm, cô ấy không trắng và sạch sẽ như cô."

Tống Linh Linh khựng lại, cô đã biết đại khái Dư Gia Mộc muốn nói gì với mình.

"Tôi biết." Cô gật đầu, "Trong kịch bản có nói."

Cô chủ động hỏi, "Vậy tôi phải làm thế nào?"

Dư Gia Mộc nói thẳng, "Có vài hiệu quả hóa trang không thể làm ra được."

Ngay cả khi các chuyên gia trang điểm ngày nay có kỹ năng và công cụ để bôi đen Tống Linh Linh, người bây giờ đang trắng trẻo và dịu dàng, thì hiệu quả vẫn khác với Dư Duy thật, người dính đầy bụi bẩn và đã lâu không tắm rửa.

Chuyện Dư Gia Mộc cần Tống Linh Linh làm là không tắm rửa.

Anh ấy muốn một Dư Duy chân thật nhất.

"..."

Nghe được thỉnh yêu cầu của anh ấy, Tống Linh Linh cũng không phải rất bất ngờ.

Cô mấp máy môi nhìn Dư Gia Mộc, "Phải kiên trì bao lâu?"

Dư Gia Mộc nhìn cô, "Cô cảm thấy mình có thể kiên trì bao lâu?"

"... Tôi không biết."

Bình thường Tống Linh Linh một ngày không tắm rửa đã không thoải mái.

Nhưng vì phim nên cô cảm thấy mình có thể kiên trì.

Dư Gia Mộc, "Mặt và vùng da hở ở bàn tay, bàn chân và cổ."

Anh ấy dừng một chút rồi nói: "Chí ít phải hơn một tháng."

"?"

Tống Linh Linh choáng váng.

"Hơn một tháng?"

Dư Gia Mộc đáp lại.

Anh ấy nhìn Tống Linh Linh, "Có thể không?"

Tống Linh Linh cảm thấy mình không thể rồi.

Không phải cô không muốn mà là cô cảm thấy mình sẽ không chịu được. Mặc dù cô có thể đơn giản cọ rửa những nơi khác, nhưng cô chỉ là cảm thấy không thoải mái.

"Thợ trang điểm thật sự không thể làm tôi bẩn sao?" Cô đấu tranh hỏi.

Dư Gia Mộc: "Có cách, tôi đã để thợ trang điểm và nhân viên công tác thử qua nhưng hiệu quả không như tôi muốn."

Anh ấy muốn hiệu quả chân thật nhất.

Tống Linh Linh ngẩn người.

Cô nhìn Dư Gia Mộc nói thật, "Đạo diễn Dư, anh có thể cho tôi suy nghĩ một đêm không?"

Dư Gia Mộc ừm một tiếng.

Ngay lúc Tống Linh Linh quay người muốn đi, anh ấy bỗng gọi cô lại.

"Linh Linh."

Tống Linh Linh dừng lại quay đầu nhìn anh.

Ánh mắt Dư Gia Mộc nhìn cô có cảm xúc rất phức tạp. Anh ấy rít hơi thuốc cuối cùng, nói bằng giọng già dặn như một người năm mươi sáu mươi tuổi: "Cô rất giống Dư Duy."

Nói xong lời này Dư Gia Mộc đi trước.

Tống Linh Linh ngây người một lúc rồi tìm Lâm Hạ hỏi thăm, "Em có thấy chị giống Dư Duy không?"

Lâm Hạ: "Dạ?"

Đối diện với ánh mắt mờ mịt của Tống Linh Linh, cô ấy lắc đầu, "Đương nhiên không giống rồi."

Tống Linh Linh nhíu mày, "Vậy sao Dư Gia Mộc lại nói chị rất giống Dư Duy."

"Đạo diễn Dư nói?" Lâm Hạ nhỏ giọng.

Tống Linh Linh gật đầu.

Lâm Hạ ngẫm nghĩ một lúc rồi ghé vào tai cô nhỏ giọng nói: "Vậy có thể do chị giống Dư Duy vốn nên sống ở một thành phố lớn và lớn lên trong một gia đình ấm áp."

Tống Linh Linh ngạc nhiên nhìn cô ấy, "Sao em lại nói vậy?"

"Vì đạo diễn Dư nói chị giống." Lâm Hạ nói cho cô nghe tin tức mình hóng hớt được, "Em nghe trợ lý của thầy Chu nói nguyên nhân đạo diễn Dư quay bộ phim này chính là để kỷ niệm."

Tống Linh Linh: "Chị biết."

"Không phải loại kỷ niệm kia." Lâm Hạ giải thích, "Nhân vật chính trong câu truyện hình như là người quen của đạo diễn Dư."

Tống Linh Linh sửng sốt, "Cái gì?"

Lâm Hạ gật đầu, "Anh ấy chỉ lỡ miệng, em hỏi lại nhưng anh Tiết cũng không nói."

Cô ấy nói thầm, "Có điều hai người đều họ Dư, em lại có hơi tin tưởng."

Không phải ai cũng nguyện ý tới một ngọn núi như vậy để quay một bộ phim như vậy.

Họ Dư này cũng không hiếm thấy.

Trước đó Tống Linh Linh cũng không nghĩ theo hướng này, hơn nữa kịch bản cũng không phải do Dư Gia Mộc viết, cô càng không liên hệ Dư Gia Mộc và Dư Duy với nhau.

Mãi cho đến khi Lâm Hạ nói điều này, cô ấy mới nghĩ về những biểu hiện và lời nói kỳ lạ của Dư Gia Mộc từ khi thấy cô, liên tưởng với nhau.

Nếu như lời Tiết Văn Vĩ nói là sự thật,

Như vậy Dư Gia Mộc có lẽ là anh ruột của Dư Duy bị lừa bán trong thực tế.

Điều này có thể giải thích vì sao sau khi nhìn thấy cô Dư Gia Mộc không suy nghĩ nhiều đã quyết định là cô. Cũng là biết vì sao anh ấy lại nói cô giống Dư Duy.

Mọi thứ dường như đều được giải thích.

Đêm đó sau khi ăn cơm tối xong, Tống Linh Linh tìm Dư Gia Mộc.

Cô đồng ý với yêu cầu của anh ấy.

Một tháng không tắm mà thôi, chịu đựng một chút sẽ qua thôi.

Chỉ có điều chuyện một tháng không tắm rửa này còn gian nan hơn cô nghĩ nhiều.

Cô không tính là người có bệnh sạch sẽ nhưng cô thích sạch sẽ.

Không tắm đối với cô mà nói thật sự rất khó khăn.

Chỉ một tuần sau khi khởi động máy, Tống Linh Linh không chịu đựng nổi nữa.

Hôm nay điện thoại cô hiếm khi có chút tín hiệu.

Cô nhịn không được gọi điện thoại kể khổ với Giang Trục.

"Cả người em đều thối hoắc rồi."

Tống Linh Linh ủy khuất nói, "Em muốn tắm quá."

Giang Trục nghe giọng nói của cô, có chút đau lòng, "Dư Gia Mộc nói thế nào?"

"Anh ấy không cho em tắm." Tống Linh Linh ngồi xổm trong góc gãi đầu, "Ngay cả đầu anh ấy cũng không cho em gội."

Giang Trục: "..."

Anh ngừng lại thấp giọng hỏi: "Không thoải mái rồi đúng không?"

"Vâng."

Tống Linh Linh sờ tóc mình, "Em cảm giác dầu trên tóc có thể xào rau được luôn rồi."

Cô nói thầm, "May là anh không ở đây."

"?"

Giang Trục hơi sững sờ, "Sao lại may là anh không ở đó?"

Tống Linh Linh không biết nói gì, thẳng thắn nói, "Nếu anh ở đây thì hình tượng mỹ nữ của em trong lòng anh liền mất tiêu rồi."

Trước mặt bạn trai Tống Linh Linh vẫn rất yêu cái đẹp, thích sạch sẽ và rất cần hình tượng.

Giang Trục bật cười, "Anh không để ý đâu."

"Em để ý." Tống Linh Linh nhấn mạnh, "Dù sao em cũng không thể để anh nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của em đâu."

Cô thở dài, "Dáng vẻ của em bây giờ em còn chê mà."

Giang Trục an ủi cô, nhưng phát hiện chẳng có tác dụng gì.

Tống Linh Linh vào giờ phút này ai cũng không an ủi được.

Chỉ có tắm rửa gội đầu mới có thể làm cô tìm về được sự tự tin mình đã thất lạc.

Trong nháy mắt, Tống Linh Linh lại kiên trì hơn nửa tháng.

Mỗi ngày cô chỉ có thể dùng nước lau sơ người, khi lau người thì không được lau mặt, cổ, tay. Điều kỳ quặc hơn nữa là Tống Linh Linh vẫn phải đeo găng tay khi chạm vào nước, bởi vì vết bẩn trên ngón tay và mu bàn tay của cô có thể sạch sẽ khi cô chạm vào nước.

Tống Linh Linh trải qua cuộc sống vừa giày vò vừa thống khổ ở đoàn làm phim.

Giang Trục cũng không dễ dàng.

Mỗi ngày anh đều làm thêm giờ chỉ vì muốn hoàn thành phần sau của « Hẻm Nhỏ » rồi nộp đi để thẩm định.

Như vậy anh có thể đến tham ban Tống Linh Linh rồi.

Có mấy lần Giang Trục đến nhà kế bên ăn chực Thẩm Điệp đều hỏi anh khi nào thì Tống Linh Linh về, cô ấy muốn hẹn Tống Linh Linh đi tắm suối nước nóng. Giữa mùa đông là lúc thích hợp nhất để tắm suối nước nóng.

Cô ấy có hơi nhớ Tống Linh Linh rồi.

Không chỉ mình Thẩm Điệp nhớ mà Giang Trục cũng nhớ.

Ngoài Giang Trục, người hâm mộ của Tống Linh Linh vẫn luôn kêu gọi trong siêu thoại và weibo của cô bọn họ đã không nhìn thấy một Tống Linh Linh tươi mới lâu lắm rồi, họ muốn thấy cô đăng ảnh, muốn biết động thái của cô.

Đáng tiếc là công ty vẫn không công bố tin tức gì mới của cô.

Phim mới của Tống Linh Linh tham gia cũng không tuyên truyền rộng rãi.

Chuyện này lúc ký hợp đồng đã nói, Dư Gia Mộc không cử hành nghi thức khai máy, trước khi phim đóng máy bọn họ đều phải giữ bí mật về nhân vật.

Vì vậy rất ít người hâm mộ biết Tống Linh Linh đã vào đoàn phim.

Cho dù có biết cô đi quay phim thì họ cũng không biết cô quay phim gì.

Thoáng một cái đã đến cuối tháng mười hai.

Bầu không khí năm mới rộn ràng hơn, không khí mùa đông cũng thế.

Bắc Thành có tuyết rơi.

Giang Trục chụp hình gửi cho Tống Linh Linh, mấy ngày sau anh mới nhận được tin nhắn trả lời của Tống Linh Linh. Là ảnh chụp một lớp tuyết rất dày.

Trên núi tuyết rơi dày đặc đã mấy ngày nay, nếu giẫm xuống đất có thể cao tới bắp chân.

Bởi vì tuyết rơi nên tín hiệu trên núi càng kém hơn.

Việc quay chụp cũng phải dừng lại hai ngày.

Lúc Giang Trục nhận được tin nhắn của Tống Linh Linh anh đang ở sân bay.

Ngày hôm sau là đêm giao thừa.

Lần đầu tiên đón năm mới với Tống Linh Linh, anh vẫn muốn cùng cô qua đêm giao thừa.

Xem xong tin nhắn cô gửi đến, Giang Trục im lặng cong môi.

Giang Trục: "Hôm nay em có cảnh quay không?"

Tống Linh Linh: "Có, đạo diễn Dư bảo hôm nay phải quay cả ngày, còn có mấy cảnh quay đêm nữa."

Ngày mai tuyết lại rơi.

Nếu không quay nữa thì bọn họ không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Giang Trục: "Anh biết rồi, phải chú ý an toàn đó."

Tống Linh Linh: "Vâng, anh đón giao thừa với chị Thẩm Điệp bọn họ sao?"

Giang Trục: "Không cùng với hai người họ."

Tống Linh Linh: "?"

Giang Trục: "Tạm thời vẫn chưa biết."

Tống Linh Linh: "Hả, tín hiệu ở chỗ em lại yếu rồi, không nói chuyện với anh nữa em đi quay phim đây."

Lúc Giang Trục nhận được tin nhắn cuối cùng này của Tống Linh Linh thì anh đã ở trên máy bay.

Sau khi đến Cam Thành, Giang Trục thuê một chiếc xe muốn đến chỗ Tống Linh Linh đang quay phim.

Thế nhưng người địa phương lại nó cho anh biết vì tuyết lớn nên đường núi chị chặn lại, xe không thể lên được.

Giang Trục nhíu mày, ôm ý nghĩ lái được đến đâu thì lái đến đó, anh lái thẳng đến chỗ cô.

Đêm khuya Giang Trục thuận lợi lái đến nơi có thể dừng xe rất gần với chỗ Tống Linh Linh quay phim.

Hỏi thăm người dân gần đó anh mới biết đi lên trước nữa xe hoàn toàn không vào được.

Bọn họ muốn lên núi chỉ có thể dựa vào xe ba gác.

Nhưng đã nửa đêm cho dù có cho nhiều tiền hơn nữa Giang Trục cũng không mời được thôn dân đồng ý lái xe ba gác đưa anh lên núi.

...

Tống Linh Linh cũng không biết những chuyện này.

Cô vẫn luôn quay phim.

Sau khi hoàn thành cảnh quay vào một đêm trước đêm giao thừa, đoàn người Tống Linh Linh về nghỉ ngơi.

Lúc ngủ dậy tuyết lại tuyết rơi.

Đúng lúc Dư Gia Mộc muốn quay hai cảnh trong tuyết, lúc Tống Linh Linh còn buồn ngủ cô đã an vị trước máy giám sát nghe anh ấy giảng kịch bản.

Quay xong hai cảnh này tay chân Tống Linh Linh đã lạnh run.

Sắc mặt cô tái xanh, Lâm Hạ vội vàng rót cho cô một cốc nước ấm, "Chị Linh Linh, uống nước đi."

Tống Linh Linh hắng giọng bưng ly nước ngồi trên ghế đẩu.

Cô nhấp hai ngụm, đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút.

"Hạ Hạ."

Tống Linh Linh nhìn tuyết rơi trên bầu trời, cảm khái nói: "Dư Duy thật đáng thương."

Lâm Hạ nhìn cô, "Chị cũng rất đáng thương."

Cô ấy đã ở cùng Tống Linh Linh lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy có trải nghiệm quay phim như vậy.

Nói thật cho dù ai tới đoàn làm phim này một tháng đều sẽ đau lòng cho Tống Linh Linh.

Tống Linh Linh buồn cười nhìn cô ấy, "Chị thì có gì đáng thương chứ, chị chỉ diễn lại sự đau khổ của Dư Duy trong phim, nhưng nổi đau mà cô ấy phải chịu đựng trong thực tế thì chị không diễn ra được."

Những thống khổ mà cô ấy gặp phải là những điều mà Tống Linh Linh không cách nào cảm nhận được.

Lâm Hạ thấy cô như vậy có chút không biết nên an ủi cô thế nào.

Cô ấy thở dài một tiếng, vỗ vai cô, "Chỉ còn một tháng nữa là cảnh quay trong núi sẽ đóng máy rồi."

Tống Linh Linh cười cười.

Phim thì đã đóng máy.

Nhưng câu truyện này sẽ không kết thúc.

"Chị hơi đói rồi." Tống Linh Linh nhìn Lâm Hạ, "Thật muốn ăn canh gà nóng hổi."

Lâm Hạ không nói gì, "Về nhà ăn."

Tống Linh Linh bĩu môi.

Đột nhiên cô ấy nghe được nhân viên công tác xung quanh xôn xao.

"Ai vậy nhỉ?"

Theo bản năng Tống Linh Linh nhìn theo hướng mọi người chỉ.

Đường trên núi không dễ đi nên họ cắm trại trên một ngọn đồi tương đối bằng phẳng để quay phim và nghỉ ngơi.

Cách đó không xa có một con đường mòn, bọn họ đã đi qua rất nhiều lần.

Ban đầu, nó không được coi là một con đường, nhưng sau khi đi nhiều, nó trở thành một con đường.

Đột nhiên tuyết rơi lớn hơn.

Bay xuống trên dù anh để lại dấu vết.

Tống Linh Linh không nhúc nhích nhìn người đang đi về phía mình, nhất thời hoảng hốt.

Có phải cô xuất hiện ảo giác không?

Nghĩ đến đây cô lẩm bẩm: "Lâm Hạ hình như chị có hơi hoa mắt rồi."

Lâm Hạ: "..."

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nhỏ giọng nói: "Chị Linh Linh, chị không có đâu."

Tống Linh Linh mắt cũng không dám chớp hoảng hốt nói: "Không có sao?"

Nếu như không có sao cô lại thấy Giang Trục chứ.

Lâm Hạ đang muốn nói chuyện thì Giang Trục đã đến gần.

Trong tay anh còn cầm theo một cái túi, sau khi đến gần Tống Linh Linh, anh hơi khom lưng, che dù trên đầu Tống Linh Linh giúp cô chặn tuyết.

"Choáng váng rồi?"

Giọng Giang Trục trầm thắp mang theo chút ý cười.

Tống Linh Linh khẽ ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.

"Anh..." Cô mấp máy môi, khẽ chớp chớp mắt, "Sao anh lại đến đây?"

Giang Trục nhướng mày nhìn cô từ trên xuống dưới, "Anh đến đón giao thừa với bạn gái."

Anh ngừng lại nói nhỏ: "Cũng không biết bạn gái anh có hoan nghênh anh không nữa."

"Hoan nghênh."

Cô nói, "Rất hoan nghênh."

Giang Trục cười một tiếng, giang hai tay với cô, "Vậy còn không ôm bạn trai em một cái?"

"..."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Linh Linh: Em hôi lắm.

Đạo diễn Giang: Anh không chê.

Tác giả: Anh dám chê sao?

Ngày mai phim sẽ đóng máy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com