TruyenHHH.com

Canh Bao Rung Dong


Hai người nhìn nhau một lúc lâu.

Dư Đan nhìn dáng vẻ mờ mịt của cô, giơ tay gõ đầu cô, "Nói người đại diện của em chú ý là được. "

Tống Linh Linh cười nhạt, "Em biết rồi. "

Cô ngửa đầu nhìn Dư Đan với vẻ mặt chân thành, "Cảm ơn chị Đan. "

Dư Đan nhìn cô, "Em bình an diễn xong những cảnh kế tiếp là chị Đan cảm ơn em rồi."

Cô ấy lẩm bẩm: "Chị không muốn nhìn thấy nữ chính của mình bị thương nữa."

Tống Linh Linh đáp ứng: "Em sẽ chú ý mà."

Dư Đan hắng giọng, vỗ đầu cô, "Biểu hiện của em rất tốt, phải tự tin với chính mình hơn chứ."

Tống Linh Linh giật mình, chớp mắt nhìn cô ấy.

Dư Đan không nói tiếp chủ đề này với cô nữa, hàn huyên hai câu lại bị Giang Trục kêu đi thảo luận kịch bản.

Tống Linh Linh thất thần nhìn hai người đang thảo luận gần đó.

Đến lúc chuông điện thoại vang lên mới kéo suy nghĩ của cô về.

Là điện thoại của Đường Vân Anh, biết cô quay phim ngã bị thương nên cố ý tới hỏi thăm tình hình cụ thể.

Tống Linh Linh bảo cô ấy yên tâm, mình không có chuyện gì lớn.

Trước khi cúp điện thoại cô mới nói chuyện Dư Đan đã nói với cô cho Đường Vân Anh nghe.

"Chị biết rồi." Đường Vân Anh nhạt giọng: "Hạ Hạ nói với chị rồi, tài khoản marketing muốn nổi tiếng sẽ đăng mấy tấm ảnh này, nhưng đoàn phim đều là người, mọi người đều nhìn thấy em bị thương không thể đi được nên Giang Trục mới ôm em đi tìm bác sĩ, cho nên cứ xem như có người muốn làm như vậy chúng ta cũng không sợ."

Nói đến đây cô ấy dừng lại nói: "Chị bỗng nhiên nghĩ đến một ý tưởng không để cho người khác có cơ hội."

"Ý tưởng gì ạ?" Tống Linh Linh kinh ngạc.

Đường Vân Anh: "Đợi chút nữa em sẽ biết."

Cô ấy nói, "Chị đi hỏi bên Giang Trục trước đã."

"...Vâng." Tống Linh Linh ngoan ngoãn không hỏi thêm nữa.

Sau khi Đường Vân Anh dặn dò cô mấy câu thì nhanh chóng cúp máy.

Mà Tống Linh Linh bị thương chỉ có thể ngồi trên ghế quan sát các diễn viên khác đóng phim.

...

Buổi tối Tống Linh Linh về khách sạn mới biết được lời buổi chiều Đường Vân Anh nói với mình là có ý gì.

Trong thời gian quay phim, blog chính thức của « Hẻm nhỏ » vốn hiếm khi đăng Weibo, đã cập nhật một bài vào lúc 7 giờ tối.

Vẫn là ba tấm ảnh.

Một tấm là hình Tống Linh Linh bị ngã trên cầu thang, một tấm là hình cô tay chân quấn băng ngồi trên ghế đọc kịch bản, còn một tấm là hình Giang Trục ôm cô đi tìm bác sĩ.

Bài viết đi kèm với weibo này là: Đau lòng Tô Vãn, nhân tiện lén lút cho mọi người xem năng lực bá đạo tổng tài max của đạo diễn Giang.

Bài đăng này vừa xuất hiện, những người mê phim đang đợi ảnh trong phim kích động.

"A a a a đạo diễn Giang yyds*!"

(yyds: mãi mãi là thần.)

"Bé đáng thương Tô Vãn bị ngã sao, tay ngã có nghiêm trọng không!"

"Oa, buổi chiều tôi còn nghe một người bạn trong đoàn phim nói Tống Linh Linh quay cảnh té từ trên cầu thang xuống không dùng thế thân, sau đó bị thương ở tay với chân, mấy tấm hình này chính là sau khi bị thương thì đạo diễn Giang ôm cô ấy đi tìm bác sĩ phải không!"

"Ô ô ô đau lòng chị gái nhỏ."

"Cứu mạng... vào thời điểm này mà tôi còn cảm thấy góc nghiêng của Tống Linh Linh ngồi trên ghế thật đẹp quá, có loại cảm giác yếu ớt."

"Ảnh chụp cũng quá có không khí rồi."

"gkd*! Không thể chờ được muốn đi xem phim mới của đạo diễn Giang quá đi ! !"

(*gkd: nhanh lên.)

...

Tống Linh Linh dùng tài khoản phụ lên weibo đọc bình luận một lúc, có chút nghi hoặc thảo luận với Lâm Hạ.

"Những bình luận này thật sự không phải của thủy quân đoàn phim mua đó chứ?"

Không phải nói chuyện vì cô, khen cô, khen Giang Trục thì cũng không có ai nói cô đạo đức giả cả.

Tống Linh Linh thoáng có chút không quen.

Lâm Hạ bất đắc dĩ nhìn cô, " Hẻm nhỏ của chúng ta chưa tuyên truyền đã nổi tiếng! Fan trên weibo vốn đã nhiều, chưa đến mức phải mua thủy quân."

"Thế sao." Tống Linh Linh bán tín bán nghi, "Nhưng chị vẫn cảm thấy khu bình luận này quá hài hòa rồi, rất giống thuỷ quân."

Lâm Hạ: "Chị bị thương mà bọn họ còn mắng chị thì cũng quá không có tình người rồi."

Nghe vậy Tống Linh Linh nhíu mày, "Đây không phải là trạng thái bình thường trong giới sao?"

Dân mạng thì có tình người gì chứ.

Lâm Hạ bị cô chặn lời, suy nghĩ một chút đúng là như vậy.

Cô ấy chịu rồi, "Không quan tâm nữa, dù sao sau này cũng sẽ không có chuyện chị cần đạo diễn Giang ôm chị nữa là được."

Cô ấy cầm điện thoại nói thầm, "Chị Anh không hổ là người đại diện, nhanh như vậy đã nghĩ được cách này."

Tống Linh Linh gật đầu phụ họa.

Cô cũng cảm thấy ý tưởng này của Đường Vân Anh không tệ, có thể tránh khỏi rất nhiều hiểu lầm và chuyện xấu không cần thiết.

Hai người ngồi trên sô pha chơi điện thoại, Lâm Hạ giục Tống Linh Linh đi rửa mặt.

Tống Linh Linh u oán nhìn cô ấy, "Không muốn động đậy."

Lâm Hạ chỉ vết thương của cô, "Chị nhanh đi đi, rửa xong em sẽ bôi thuốc cho chị."

Cô ấy bôi thuốc cho Tống Linh Linh xong thì về phòng mình.

Tống Linh Linh thở dài một tiếng, "Được rồi, chị đi."

Cô đứng dậy, "Nếu không thì em cũng về phòng tắm rửa trước đi rồi lại đến."

"Cũng được ạ." Lâm Hạ cũng muốn tắm rửa sớm rồi lên giường nằm.

Trước khi đi cô ấy xác nhận với Tống Linh Linh: "Chị thật sự không cần em giúp sao?"

Tống Linh Linh bất đắc dĩ, "Chị còn chưa đến nổi không thể đi lại được, nhiều nhất cũng chỉ đi chậm một chút, em tranh thủ thời gian xuống đi, nửa tiếng sau lên là được."

"Được thôi."

Sau khi Lâm Hạ đi, Tống Linh Linh chậm rãi di chuyển cơ thể, đi vào phòng tắm.

Một bên khác Giang Trục phải quay một cảnh đêm của Từ Mãn.

Kết thúc công việc, đồng hồ vửa điểm 8 giờ.

Khoảng cách giữa trường quay ở Bắc Thành khá gần với khách sạn, lúc rời khỏi phim trường, Giang Trục nghe được giọng Từ Mãn buổi chiều không ở phim trường đang lo lắng hỏi thăm tình hình với trợ lý mình.

"Cậu có hỏi trợ lý của Linh Linh chưa, bây giờ em ấy thế nào rồi?"

"Em hỏi rồi, Hạ Hạ nói không có chuyện gì lớn, bọn họ đều về khách sạn nghỉ ngơi rồi."

Từ Mãn ừm một tiếng nhíu mày, "Vậy chúng ta cũng tranh thủ thời gian trở về thôi, anh đi thăm Linh Linh một chút."

Anh ấy lầm bầm, "Sao buổi trưa tôi không ở đó Linh Linh liền bị thương rồi. Tô Vãn quả nhiên không thể không có Trần Dặc mà."

Hai người vừa nói chuyện vừa ra ngoài, tiếng nói cũng dần bay xa.

...

Trì Bân đang nói chuyện với Giang Trục thì nhận ra anh đã lâu không trả lời mình.

Anh ấy ho nhẹ, "Anh Trục."

Giang Trục lạnh lùng nhìn anh ấy một cái.

Trì Bân ngượng ngùng: "Anh có nghe thấy chuyện em vừa nói không."

Giang Trục: "Lúc nào?"

Trì Bân vừa bàn giao công việc với anh.

Trừ quay phim, gần đây Giang Trục còn có một hoạt động phải tham gia.

Hoạt động tổ chức ở Giang Thành, cả đi cả về mất ít nhất một ngày.

Trì Bân: "Đã quyết định thời gian, thứ bảy tuần này."

Anh ấy nhìn Giang Trục, "Em cũng vừa xác nhận thầy Chu của « Vảy ngược » cũng sẽ đi."

Bây giờ chỉ xem Giang Trục có thể dành thời gian để bay một chuyến đến đó không.

Giang Trục nhìn lịch trình, nhàn nhạt nói: "Buổi chiều hôm đó trực tiếp đến tham gia, buổi tối trở về."

"Gấp gáp vậy sao?" Trì Bân đề nghị, "Nếu không chúng ta nghỉ một ngày."

"Không được."

Giang Trục từ chối.

Bộ phim này quay tốn không ít thời gian, cách trước mắt là tiến độ có thể không chậm trễ thì không được chậm trễ.

Thật ra trước khi nói với Giang Trục anh ấy đã đoán được anh sẽ sắp xếp như vậy, nhưng vẫn không khỏi lo lắng cho tình trạng cơ thể của anh.

"Được rồi, vậy em trả lời người chịu trách nhiệm bên đó."

Giang Trục đáp lại.

Nói xong, Trì Bân nhịn không được: "Anh Trục, anh nói chúng ta có thể nhận mấy giải?"

Nghe vậy Giang Trục nhìn anh ấy một cái, "Cậu có lòng tin như vậy?"

"Đương nhiên." Không chỉ có Trì Bân, ngay cả rất nhiều dân mạng cũng đang đặt cược xem « Vảy ngược » có thể ôm được bao nhiêu giải thưởng ở Liên hoan phim Quốc tế Giang Thành.

Giang Trục có thể giành được giải đạo diễn xuất sắc nhất ở trong nước hay không.

Ngược lại Giang Trục cũng không quan tâm có dành được giải hay không.

Anh ấy trầm ngâm suy nghĩ, cũng không nói suy nghĩ của mình ra.

Lúc tiếng chuông cửa vang lên, Tống Linh Linh vừa tắm rửa xong.

Lâm Hạ đã sớm tắm xong quay lại.

Thấy người đứng ở cửa, Lâm Hạ cười ha hả nói: "Anh Từ Mãn tìm chị Linh Linh sao?"

Từ Mãn nhìn cô ấy, "Có tiện vào không?"

Tống Linh Linh vừa ngồi xuống sô pha đáp: "Vào đi."

Dứt lời cô thuận tay lấy chăn đắp lên chân.

Phòng của bọn họ ở Bắc Thành đều là phòng suite, rộng rãi, sáng sủa.

Ngày đầu tiên vào ở, Lâm Hạ đã cảm thán nói Giang Trục không hổ là tiểu thiếu gia nhà họ Giang, ngay cả khách sạn đoàn phim bọn họ ở đã có thể nhìn ra đoàn phim của bọn họ là đoàn phim có tiền.

Từ Mãn chào hỏi với Tống Linh Linh rồi hỏi thăm tình hình vết thương của cô.

Tống Linh Linh bật cười, "Không có chuyện gì lớn mà, chỉ là trầy da chút thôi, ngày mai là có thể quay phim bình thường rồi."

Từ Mãn nhìn dáng vẻ bình thường của cô, gật gật đầu, "Vậy là tốt rồi."

Tống Linh Linh nhìn anh ấy, "Sao đêm nay anh kết thúc việc trễ thế?"

Cô chỉ nhớ có một cảnh diễn.

Nhắc tới việc này Từ Mãn bất đắc dĩ thở dài, "Em nói xem."

Tống Linh Linh bật cười, "NG mấy lần?"

"Mười lần." Từ Mãn yếu ớt, "Anh cảm thấy đạo diễn Giang quay phim yêu cầu càng ngày càng cao rồi."

Có mấy lần anh tự cảm thấy rất tốt nhưng Giang Trục vẫn bảo anh quay lại.

Làm đi làm lại gần mười lần Giang Trục mới miễn cưỡng để anh qua.

Tống Linh Linh buồn cười, "Đạo diễn Giang cũng vì tốt cho anh thôi."

Từ Mãn nhìn cô một chút, "Anh cảm thấy em ngày càng thích nói chuyện vì đạo diễn Giang rồi đó."

Tống Linh Linh sững sờ, vô thức phản bác lại, "Em nào có chứ."

"Em có." Từ Mãn gật đầu, "Không tin thì hỏi Lâm Hạ đi."

Tống Linh Linh quay đầu nhìn Lâm Hạ.

Lâm Hạ mơ màng chớp mắt một cái, do dự nói: "Em thấy cũng được?"

Kể từ sau khi biết chị Linh Linh đã từng là fan phim của Giang Trục, Lâm Hạ cảm thấy Tống Linh Linh càng nói nhiều lời vì Giang Trục hơn, càng bảo vệ cho anh hơn thì cũng không quá đáng.

Dù nói thế nào cũng "từng yêu".

"Xem đi." Lâm Hạ vừa trả lời, Tống Linh Linh lập tức ngạo kiều nâng cằm với Từ Mãn, "Lâm Hạ cũng không cảm thấy vậy."

Từ Mãn cạn lời.

Hai người tán gẫu một chút thì Từ Mãn đứng lên tạm biệt.

"Anh về phòng mình đây, em cần gì có thể gọi anh bất cứ lúc nào nhé." Từ Mãn dặn dò.

Tống Linh Linh khoát tay với anh ấy, "Không tiện đi lại, em không tiễn anh nữa."

Từ Mãn vui vẻ, "Không cần em tiễn."

Hai người trò chuyện vui vẻ.

Cửa phòng vẫn luôn không đóng.

Lúc Giang Trục về khách sạn đi ngang qua đúng lúc đụng phải Từ Mãn muốn đi.

Vừa nhìn thấy Giang Trục, tinh thần Từ Mãn không tự giác căng thẳng.

Anh ấy lập tức kêu: "Đạo diễn Giang."

Giang Trục nhìn anh ấy một cái, xuyên qua anh ấy nhìn về phía người đang ngồi trong phòng khách.

Bước chân anh hơi ngừng lại, ngữ khí lãnh đạm, "Đến thăm Tống Linh Linh?"

Từ Mãn vội vàng gật đầu, "Không yên tâm nên em qua đây xem một chút."

Giang Trục gật đầu, quay đầu nhìn thẳng người ngồi trên sô pha, "Đụng nước rồi?"

"..."

Lúc đối mặt với gương mặt lạnh lùng này của anh, không hiểu sao Tống Linh Linh có cảm giác chột dạ.

Cô khẩn trương mím môi, nói khẽ: "Tôi bảo Hạ Hạ bôi thuốc lại cho tôi."

"Ừm."

Giang Trục cụp mắt nhìn tấm chăn trên chân cô, bỏ lại một câu: "Nghỉ ngơi sớm một chút."

Cửa đóng lại.

Tống Linh Linh dựa vào ghế thở ra một hơi.

Lâm Hạ không hiểu nhìn cô, "Chị Linh Linh, vết thương đau sao?"

"...Không phải."

Lâm Hạ: "Vậy sao chị thở ra như vậy."

Cô ấy còn tưởng cô đang đau không chịu nổi.

Tống Linh Linh nghẹn lời, muốn giải thích là vì Giang Trục. Nhưng nghĩ lại thì cô không có lời giải thích nào tốt hết.

Nghĩ đến đây, cô mệt mỏi nói: "Em không hiểu đâu."

Lâm Hạ: "Chị không nói sao em hiểu được chứ."

Tống Linh Linh trừng cô ấy một cái, "Mau về nghỉ đi, chị cũng về phòng đây."

Cô định xem kịch bản một chút rồi ngủ.

"Được ạ." Lâm Hạ dặn dò, "Có việc gì chị cứ gọi cho em, điện thoại của em hai mươi bốn giờ đều vì chị mà đợi lệnh."

Tống Linh Linh ra dấu ok với cô ấy rồi chậm rãi vào phòng.

Vào phòng, cô nửa nằm nhìn kịch bản một chút, trong đầu Tống Linh Linh không khỏi hiện lên hình ảnh Giang Trục ôm mình đến phòng làm việc vủa bác sĩ.

Cằm anh siết chặt, vòng tay ôm cô thật chặt và mạnh mẽ, bước đi vững chãi.

Giống như bài đăng nói, năng lực bá đạo tổng tài max.

Tống Linh Linh bỗng đưa tay vỗ đầu mình.

Cô đang nghĩ gì vậy chứ.

Tống Linh Linh vỗ mặt bình tĩnh lại, ép buộc mình chú ý vào kịch bản.

Về phần việc Giang Trục ôm cô đi tìm bác sĩ, tạm thời cô cũng không có cách nào xóa bỏ chuyện anh lấy cô so sánh với diễn viên nữ khác.

Tống Linh Linh chính là người thù dai lại hẹp hòi như thế.

Sáng hôm sau tại phim trường.

Từ Mãn liên tục NG dưới ánh mắt áp bách của Giang Trục.

Anh ấy không thể diễn tốt cảnh này.

Quay tới quay lui vài chục lần Giang Trục cũng mệt rồi.

Anh nâng mắt nhìn người cách đó không xa, "Nghỉ ngơi hai mươi phút."

Từ Mãn: "... Thật xin lỗi, chậm trễ tiến độ của mọi người rồi."

Nhân viên công tác cười ha hả nói: "Trước kia là Linh Linh , bây giờ là Từ Mãn, một đôi hai người cũng rất xứng đôi đó."

Vừa dứt lời, nhân viên công tác mơ hồ cảm nhận được một ánh mắt lành lạnh.

Nhưng anh ta ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy đoàn phim có thay đổi gì.

"Vương đạo."

Giang Trục ngồi trên ghế, "Anh giảng kịch bản cho Từ Mãn một chút đi."

Phó đạo diễn Vương cười, "Được chứ, Từ Mãn mau tới đây, tôi phân tích cảm xúc cảnh này cho cậu."

Từ Mãn đến chỗ anh ấy.

Mà Tống Linh Linh ở bên cạnh quan sát không khỏi cho Từ Mãn một ánh mắt đồng tình.

Quá thảm rồi.

Thiệt thảm giống cô lúc trước mà.

Tống Linh Linh đang suy nghĩ thì trước mặt xuất hiện một cái bóng.

Cô khẽ nâng mắt, nhìn người người đứng gần mình.

"Đạo diễn Giang."

Giang Trục cầm kịch bản trong tay, kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi: "Có chắc chút nữa có thể quay phim không?"

Hôm nay Tống Linh Linh có hai cảnh quay.

Trước lúc muốn đến đoàn phim, Giang Trục có hỏi cô có muốn dời lại hay không.

Cô không nghĩ đến Giang Trục sẽ còn hỏi lại lần nữa.

Cô trố mắt mấy giây rồi nhìn vết thương trên chân mình, "Chắc chắn."

Tống Linh Linh nhìn Giang Trục, "Tôi không sao đâu đạo diễn Giang, hôm nay cũng chỉ có hai cảnh đứng yên quay, tôi cũng không cần chạy, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."

Giang Trục nhìn vẻ kiên trì của cô, cũng không thuyết phục nữa.

"Tôi nói cho cô một chút về cảnh quay kế tiếp."

Tống Linh Linh nghiêm chỉnh lại, "Được ạ."

Mỗi lần Giang Trục giảng kịch bản cho Tống Linh Linh xong cô đều có cảm giác hiểu thông.

Bỏ qua những yếu tố khác, thật ra cô cũng rất thích Giang Trục giảng kịch bản cho mình.

Anh luôn có cách phân tích giải thích độc đáo của mình, có thể khiến Tống Linh Linh nắm được thay đổi trong cảm xúc của nhân vật một cách nhanh nhất, từ đó có thể diễn tốt hơn.

Cảnh đơn của Từ Mãn sau khi nghỉ ngơi hai mươi phút sau cuối cùng cũng thông qua.

Sau khi thông qua chính là cảnh đối diễn của anh ấy với Tống Linh Linh.

Trong khoảng thời gian này hai người đã quen hơn nhiều, ăn ý mười phần.

Cảnh đối diễn dễ dàng hơn rất nhiều so với lúc vừa tiến tổ.

Cảnh này NG hai lần liền thuận lợi thông qua.

Ngay cả phó đạo diễn Vương cũng không khỏi cảm khái, "Bây giờ Linh Linh nhập vai nhanh hơn rồi."

Phó đạo diễn Lâm: "Cảnh này cũng không khó."

Dư Đan nhíu mày, "Sao lại không khó rồi?" Cô ấy cười nói, "Tôi cảm thấy cảnh tiến triển tình cảm thật ra rất khó, là Linh Linh thông minh nên mới có thể qua trong một lần, đúng không đạo diễn Giang."

Lúc làm việc Dư Đan gọi Giang Trục là đạo diễn Giang.

Ba người đồng loạt nhìn về phía anh.

Giang Trục nâng mắt, ừ một tiếng.

Anh đồng ý với Dư Đan.

Có câu trả lời của anh, Dư Đan khiêu khích nhìn phó đạo diễn Lâm, "Cậu xem, đạo diễn Giang cũng nói như vậy."

Phó đạo diễn Lâm nghẹn lời, nổi giận đùng đùng rời đi.

Nhìn anh ta đi xa, phó đạo diễn Vương nhịn không được: "Sao chị lại chọc giận cậu ta vậy chứ?"

Dư Đan hừ nhẹ, "Tôi không quen nhìn cậu ta cứ soi mói Linh Linh."

Phó đạo diễn Vương thở dài, "Chị cũng không phải không biết quan hệ tốt của cậu ta với Trương Viện Hinh."

Dư Đan đương nhiên biết.

Nhưng cô ấy nhìn không quen.

Nói thật nếu không phải phó đạo diễn Lâm có chút năng lực trong phương diện xã giao, lại thêm phía đầu tư của bộ phim này có quan hệ thân thích với cậu ta thì Giang Trục đã sớm đem đuổi cậu ta ra khỏi đoàn phim rồi.

Nghĩ đến đây, Dư Đan dùng kịch bản đụng tay Giang Trục một cái.

Giang Trục nhìn cô ấy.

Dư Đan: "Cậu nói chị biết, phần sau của phim nếu phó đạo diễn Lâm muốn hợp tác với cậu, cậu còn muốn hợp tác nữa không?"

Vấn đề ngây thơ như vậy hỏi ra từ miệng Dư Đan đúng là làm người ta ngoài ý muốn mà.

Giang Trục vẫn cười một tiếng, nói: "Chị cảm thấy thế nào."

Dư Đan: "Chị cảm thấy không được đâu, chị thấy cậu cũng sẽ không, nhưng lỡ như sẽ thì sao."

"Ừm."

Giang Trục ngẩng đầu kêu nhân viên điều chỉnh ánh sáng, dành thời gian trả lời một câu: "Không có lỡ như."

Không chỉ có đoàn phim anh không có lỡ như, những đoàn phim của đạo diễn lớn khác cũng sẽ không có chuyện lỡ như này.

Sở dĩ Giang Trục không yêu cầu thay người giữa chừng là vì anh có thể bảo đảm bây giờ trong đoàn phim của anh phó đạo diễn Lâm không thể làm được bất cứ chuyện gì, cũng không làm hại bất cứ ai.

Giữa trưa lúc ăn cơm trong đoàn phim, Tống Linh Linh bất ngờ nhận được một phần cơm hộp khác biệt.

Cô nhìn đồ ăn trước mặt, có chút khó hiểu, "Hạ Hạ, đây là em tự đặt cho chị sao?"

"Không phải ạ."

Lâm Hạ nói, "Cái này là do trợ lý sinh hoạt mang đến, mấy ngày này chị không thể ăn chua cay, cũng không thể ăn hải sản nên bọn họ đã mua cho chị đồ ăn khác."

Tất cả diễn viên trong đoàn phim Giang Trục sẽ không thiên vị, mọi người cũng sẽ ăn cơm hộp giống nhân viên.

Thỉnh thoảng có chút khác biệt là cơm hộp của họ sẽ có thêm một hai món thịt.

Tống Linh Linh giật mình, đảo mắt nhìn một vòng, "Vậy chút nữa chị sẽ đi cảm ơn trợ lý sinh hoạt."

Lâm Hạ: "Em giúp chị cảm ơn rồi."

"Vậy cũng không giống." Tống Linh Linh cúi đầu ăn cơm, "Tự chị đi mới có thành ý hơn chứ."

Còn bó hoa lúc đóng máy lần trước cô còn chưa cảm ơn người ta.

Ăn cơm xong Tống Linh Linh đến bên cạnh nghỉ ngơi đọc kịch bản.

Đọc một lúc mắt cô có chút mệt mỏi.

Cô chọc chọc cánh tay Lâm Hạ, mơ hồ nói: "Chị ngủ một lát, nửa tiếng nữa gọi chị dậy."

Lâm Hạ cầm quạt điện nhỏ quạt cho cô, đáp lại, "Em biết rồi, chị ngủ đi."

Có điều không đợi Lâm Hạ gọi Tống Linh Linh đã bị tiếng động của đoàn phim đánh thức.

Trong lỗ tai cô đều là âm thanh kích động của nhân viên công tác.

Tống Linh Linh mê mang mở mắt, lọt vào tai chính là âm thanh kích động của Lâm Hạ: "Trời ơi! ! Thầy Chu đến đoàn phim chúng ta tham ban ! !"

"..."

Tống Linh Linh khẽ giật mình, chợt hỏi: "Thầy Chu nào?"

"Chu Đình Thâm." Lâm Hạ hưng phấn nắm cánh tay cô, "Đẹp trai quá đi, chị Linh Linh, anh ấy cực đẹp trai luôn."

Tống Linh Linh tỉnh táo lại, nhìn theo hướng Lâm Hạ chỉ.

Dưới ánh nắng, có một đám người đứng cách đó không xa.

Mà hai người đứng giữa làm cho người ta chú ý nhất.

Là Giang Trục và Chu Đình Thâm.

Ai có thể nghĩ tới trong một buổi chiều bình thường như thế, Chu Đình Thâm lại đến đoàn phim Hẻm Nhỏ tham ban chứ.

Như nhận ra ánh nhìn chăm chú của cô, Giang Trục nhìn qua cô.

Ánh nắt hai người ngắn ngủi giao nhau.

Phút chốc Tống Linh Linh nhìn thấy Giang Trục nghiêng đầu nói với Chu Đình Thâm hai câu.

Chu Đình Thâm cũng nhìn về phía cô.

Một giây sau hai người nhấc chân đi về phía cô.

" Chu ... Thầy Chu."

Tống Linh Linh khẩn trương đến nói lắp, cô đang muốn đứng lên chào hỏi với anh ấy thì bị Giang Trục quát, "Ngồi đàng hoàng."

"..."

Chu Đình Thâm cười một tiếng, "Xin chào, em là Linh Linh phải không?"

Tống Linh Linh xấu hổ gật đầu, "Vâng, em là Tống Linh Linh."

Chu Đình Thâm vươn tay với cô, trong mắt có ý cười thản nhiên, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu."

Tống Linh Linh: "Dạ?"

Cô nhìn bàn tay trước mặt, đang muốn đưa tay ra nắm thì tay Chu Đình Thâm đã bị Giang Trục lấy kịch bản đẩy ra.

"?"

Đối đầu với ánh mắt nghi hoặc của hai người, Giang Trục hỏi: "Cậu có phải quên mình có bạn gái rồi không?"

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Đình Thâm: ? Tôi có bạn gái thì không thể bắt tay với nữ diễn viên khác sao?

Kiều Diệc Dao: Đúng thế, tôi cũng không để ý đâu.

Tác giả: Để tôi nhìn xem ai để ý rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com