Canh Bao Rung Dong
"Giám định?"Nghe được từ này, Tống Linh Linh có chút mê mang, "Giám định gì?""Giám định cô ——" Giang Trục cũng không sợ cô tức giận, nói thẳng: "Có thích hợp diễn Tô Vãn hay không.""."Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Giang Trục, Tống Linh Linh phản ứng lại anh đang trêu chọc mình.Cô nghẹn lời, lẩm bẩm vô lý, không thích hợp anh cũng không có cơ hội đổi ý.Tống Linh Linh thái độ bất cần, "Tôi cũng đã diễn đến bây giờ rồi, dù sao anh cũng không đến mức vẫn đổi tôi chứ đạo diễn Giang."Giang Trục bật cười, "Đúng là không đến mức đó."Tống Linh Linh đang muốn tiếp lời thì Giang Trục lại lên tiếng, "Cho dù đến mức đó cũng không nỡ."Nghe vậy Tống Linh Linh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Trục.Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên, không nhận ra được lời nói của mình khiến người ta hiểu lầm cỡ nào.Nhìn đôi mắt kinh ngạc của Tống Linh Linh, anh biết rõ còn cố hỏi, "Thế nào, không tin lời của đạo diễn Giang?""..."Tống Linh Linh mím môi, "Không phải."Cô không nói gì một lúc, thu hồi ánh mắt trên người anh, "Chỉ là tôi có chút bất ngờ.""Bất ngờ gì." Giang Trục hỏi lại.Tống Linh Linh dừng một chút, mơ hồ không rõ nói: "Không có gì ạ."Giang Trục nhìn cô nửa ngày, lúc nhìn thấy cô tai hình như có chút đỏ thì anh mới không hỏi nữa.Hai người an tĩnh đọc kịch bản.Lúc gặp chỗ không hiểu, Tống Linh Linh cũng sẽ mặt dày hỏi anh.Giang Trục đang phân tích những sự kiện trong kịch bản, anh là một người thầy giỏi. Anh biết gì nói nấy, sẽ nói hết những gì mình biết cho Tống Linh Linh, anh sẽ giải thích, thậm chí là cho ví dụ để Tống Linh Linh dễ hiểu.Giọng nói hai người xen kẽ nhau khiến căn biệt thự quạnh quẽ có độ ấm hơn.Đến năm giờ, tiếng chuông cửa vang lên.Tống Linh Linh lập tức ngẩng đầu, "Là cô Lưu Chi sao?"Giang Trục nhìn cô, "Ngồi đành hoàng, tôi đi mở cửa.""...Vâng."Tuy nói thế nhưng Tống Linh Linh vẫn nhịn không được rướn cổ lên nhìn ra cổng.Giang Trục mở cửa, Lưu Chi xuất hiện trong tầm mắt của Tống Linh Linh."Dì Lưu." Giang Trục vẫn rất lễ phép trước mặt Lưu Chi.Lưu Chi cười hiền lành, nhìn Giang Trục từ trên xuống dưới rồi cười nói: "Sao lại cảm thấy ốm hơn lần gặp trước rồi, quay phim mệt lắm sao."Giang Trục nghiêng người để bà ấy vào nhà, nhạt giọng nói: "Dì vẫn trẻ giống lần gặp trước."Lưu Chi liếc anh một cái, "Chỉ có con biết nói chuyện."Dẫn người đến chỗ Tống Linh Linh, Giang Trục giới thiệu hai người, "Dì Lưu, đây chính là Tống Linh Linh."Nói xong anh nhìn về phía Tống Linh Linh, "Cô Lưu."Tống Linh Linh khẩn trương lên tiếng, "Chào Cô Lưu, con là Tống Linh Linh, người gọi con Linh Linh là được ạ.""Được được được." Lưu Chi hiền lành đánh giá Tống Linh Linh, một chút cũng không nghiêm khắc như trong truyền thuyết, "Quả nhiên giống Tiểu Giang nói, rất xinh đẹp."Tống Linh Linh khẽ giật mình.Giang Trục che miệng ho nhẹ, "Dì Lưu ngồi bên này đi."Lưu Chi cười đáp ứng.Sắp xếp Lưu Chi ngồi xuống, Giang Trục vào bếp rót cho bà cốc nước.Tống Linh Linh vốn định đi theo nhưng bị Giang Trục nhìn một cái, lại thành thật ngồi xuống.Lưu Chi nhìn cô hai tay đặt trên đùi của, dáng vẻ căng thẳng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, "Nhìn thấy cô Lưu nên căng thẳng rồi?"Tống Linh Linh nhìn đôi mắt như có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, không dám nói dối, "Một xíu ạ."Lưu Chi cười khẽ, "Không cần khẩn trương. Cô Lưu không hung dữ như vậy."Nghe vậy, Tống Linh Linh nhịn không được cười lên, "Con không phải sợ cô hung dữ, chỉ là..." Cô thành thật nói, "Con không phải là diễn viên xuất thân chính quy."Tống Linh Linh nhớ mang máng mình từng coi một cuộc phỏng vấn của Lưu Chi, phóng viên hỏi bà ấy có ý kiến thế nào khi bây giờ có ngày càng nhiều người không có kỹ thuật diễn xuất căn bản vào giới giải trí làm diễn viên.Lúc ấy Lưu Chi trả lời không có ý kiến.Bà rất thẳng thắng nói, không có bản lĩnh thì đừng làm những chuyện mình không làm được.Diễn viên không phải nghề mà ai muốn làm đều có thể làm, bà ấy hi vọng tiêu chuẩn của diễn viên có thể cao hơn một chút, không phải cứ đẹp trai đẹp gái một chút thì liền có thể làm diễn viên, diễn viên cũng phải có tiêu chuẩn.Tiêu chuẩn thấp nhất mà bà ấy muốn chính là được đào tạo chính quy.Sau khi đoạn phỏng vấn đó được đăng lên, không ít người cảm thấy Lưu Chi nói có lý, nhưng cũng có không ít người mắng bà.Có vài người ban đầu không thể học biểu diễn nhưng có thiên phú, diễn có thể còn tốt hơn so với người có xuất thân chính quy, vì sao không thể làm diễn viên. Đương nhiên cũng có người nói, đây chỉ là số ít, đa số những người như vậy diễn chỉ làm cay mắt người xem.Nghe vậy, Lưu Chi ngẩn người.Bà ấy ôn hòa cười, "Ta biết."Tống Linh Linh ngước mắt.Lưu Chi trấn an cô, "Trước khi mời ta đến tiểu Giang cũng đã nói qua với ta, ta đã xem qua diễn xuất của con, rất tốt."Nếu như không phải cảm thấy còn có thể, Lưu Chi cũng sẽ không nể mặt Giang Trục mà đến thiên vị Tống Linh Linh.Ánh mắt Tống Linh Linh sáng lên, tràn đầy mừng rỡ, "Thật sao ạ?""Đương nhiên." Lưu Chi thản nhiên, "Con là một diễn viên có linh khí."Thiên phú có thể không nhiều nhưng Tống Linh Linh thắng ở linh động.Hai người trò chuyện, Giang Trục từ phòng bếp ra, "Dì Lưu, dì đừng khen cô ấy."Tống Linh Linh: "..."Lưu Chi: "Sao thế?" Bà ấy nói đùa với Giang Trục, "Chỉ cho con khen không cho dì Lưu khen sao?""?"Tống Linh Linh sững sờ, ngước mắt nhìn Giang Trục.Ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, Giang Trục chuyển ánh mắt trước, "Ý con là dì nên dạy cô ấy học rồi."Lưu Chi nhìn anh nửa ngày, tạm thời buông tha anh."Được, chúng ta lên lớp."Nói đến đây bà ấy nhìn về phía Giang Trục, "Con muốn làm người xem?"Giang Trục nhìn Tống Linh Linh, "Không ạ."Anh nói: "Con lên lầu làm việc, hai người cứ tự nhiên."Nghe thấy Giang Trục nói vậy, Tống Linh Linh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.Cô không sợ bị Giang Trục xem, nhưng cô sợ lúc cô diễn không tốt bị Lưu Chi nói có Giang Trục ở bên cạnh nghe.Tống Linh Linh tạm thời không hiểu suy nghĩ trong nội tâm của mình nhưng cô chỉ là không muốn bị Giang Trục nhìn thấy mình "mất mặt" trước mặt người khác.Như vậy sẽ làm cô cảm thấy đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương*.(*ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)–Sau khi Giang Trục đi, Lưu Chi liền chính thức dạy học cho Tống Linh Linh.Bà chọn một đoạn ngắn trong phim mới của cô để Tống Linh Linh xem, bảo cô diễn lại đoạn đó một lần nữa, rồi nói cho cô biết chỗ nào có vấn đề.Từ lầu một của biệt thự thỉnh thoảng vang lên tiếng trò chuyện, tô điểm thêm màu sắc cho hoàng hôn buổi tối.Trên lầu ngược lại tương đối yên tĩnh.Giang Trục xử lý xong công việc trong tay, Nhậm Nhu điện thoại tới."Alo."Nhậm Nhu nghe giọng điệu lãnh đạm của anh, hứ một tiếng: "Con không biết là mẹ gọi điện cho con nhỉ?"Giang Trục nhéo nhéo đôi mắt chua xót, "Biết ạ.""Biết mà con còn lạnh nhạt như thế hả." Nhậm Nhu oán trách anh.Giang Trục bất đắc dĩ, "Mẹ tìm con có chuyện gì sao?""Không có chuyện thì không thể tìm con?" Nhậm Nhu cảm thấy như mình cố ý gây chuyện vậy.Giang Trục nghẹn lời, không biết nên phản bác bà ấy hay không, dứt khoát im lặng.Nhậm Nhu biết tính cách của con trai nhỏ của mình, cũng không nói nhiều với anh chuyện này nữa. Bà hừ nhẹ hai tiếng, "Con ăn cơm chưa?"Giang Trục: "Vẫn chưa ạ."Nhậm Nhu nhìn đồng hồ trên tường, "Sáu giờ rưỡi rồi, hôm nay con nghỉ ngơi sao?""Có chút việc." Giang Trục nhạt giọng nói, "Ăn trễ chút."Nhậm Nhu: "Mẹ thấy là con không cần dạ dày của mình nữa rồi."Giang Trục lại im lặng.Nhậm Nhu oán giận anh vài câu mới vào thẳng chủ đề, "Ngày mai về nhà ăn cơm?"Giang Trục: "Buổi sáng?"Nhậm Nhu: "?"Bà mơ màng, "Con muốn về nhà ăn sáng?""Con chỉ có thời gian buổi sáng." Giang Trục thông báo sự thật.Nhậm Nhu nghẹn lời, "Giữa trưa và buổi tối đều không có?""Vâng."Nhậm Nhu không hiểu cau mày, "Sao lại không có? Mẹ nghe trợ lý của con nói ba ngày này con đều nghỉ ngơi, xem như con có công việc phải xử lý thì dành thời gian về nhà ăn cơm tối rồi lại làm tiếp cũng không được sao?"Giang Trục: "Có diễn viên phải lên lớp.""Diễn viên lên lớp thì liên quan gì tới con." Nhậm Nhu hỏi lại.Giang Trục: "Có."Nghe vậy, Nhậm Nhu bén nhạy bắt lấy gì đó.Bà nhướng mày, mở lớn âm thanh điện thoại rồi hỏi, "Quan hệ thế nào?"Giang Trục trả lời: "Cô ấy là diễn phim của đoàn phim con.""..."Lời mắng chửi của Nhậm Nhu đảo mấy vòng bên miệng, chịu đựng, "Đây là con nói có quan hệ với con?"Bà giận mà không có chỗ phát tiết.Giang Trục hắng giọng.Nhậm Nhu bị thái độ của anh làm tức giận muốn đánh người.Bà hít sâu, khống chế lửa giận của mình, "Sao lúc trước mẹ không phát hiện diễn viên của đoàn phim con lên lớp con sẽ ở đó?"Dứt lời bà mới nhớ tới hỏi: "Là diễn viên nam hay nữ?""...Diễn viên nữ."
Ánh mắt Nhậm Nhu sáng lên, "Bạn gái?"Giang Trục: "Không phải."Nhậm Nhu: "Vậy sao con muốn ở đó!"Nếu như là bạn gái bà còn có thể miễn cưỡng chấp nhận.Giang Trục biết mình không nói thật thì bà ấy sẽ hỏi tiếp, anh suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói: "Con mời dì Lưu tới.""À.""Đợi đã." Nhậm Nhu à xong mới cảm thấy chỗ nào không thích hợp.Bà ngờ vực hỏi: "Con mời dì Lưu đến dạy cho diễn viên của đoàn mình?"Giang Trục đáp lại.Nhậm Nhu: "..."Bà không nói gì nửa ngày, có chút xem không hiểu Giang Trục.Bà nhịn một chút nhưng nhịn không được, "Không phải là con ——""Đạo diễn Giang." Tống Linh Linh học xong lên lầu tìm Giang Trục, thấy cửa thư phòng của anh không đóng, cô gõ cửa nói: "Cô Lưu nói bà ấy phải về rồi."Nhậm Nhu nhướng mày, đem nhưng lời khác đè lại.Giang Trục ngước mắt nhìn cô, đứng dậy nói: "Học xong rồi?""Vâng." Tống Linh Linh gật đầu, "Cô ấy nói xế chiều ngày mai sẽ đến."Lưu Chi dạy cho ai sẽ không truyền thụ quá nhiều nội dung trong một ngày.Bà ấy dạy từng bước, để Tống Linh Linh tiêu hóa hết những gì đã học trong hai tiếng hôm nay trước rồi lại tiếp tục.Giang Trục biết rõ thói quen của bà ấy."Tôi biết rồi." Anh nhìn điện thoại còn chưa cúp, nói nhỏ, "Mẹ, con còn có việc cúp trước đây."Nói xong anh cũng không đợi Nhậm Nhu lên tiếng nữa trực tiếp cúp máy.Hai người xuống lầu.Lưu Chi buồn cười nhìn họ, "Dì đã nói không cần Linh Linh nói cho con." Bà chỉ, "Trợ lý đến rồi, dì về trước đây."Giang Trục gật đầu, "Dì Lưu con tiễn dì.""Không cần." Lưu Chi dò xét, "Dì Lưu còn chưa già đến mức để người khác tiễn."Bà nhìn Tống Linh Linh rồi nói với Giang Trục, "Ánh mắt con không tệ."Giang Trục cười khẽ, "Con cũng cảm thấy như vậy."Lưu Chi cười cười, "Linh Linh, vậy cô đi trước nhé.""Cô Lưu ngày mai gặp ạ."Sau khi Lưu Chi đi, Giang Trục mới nhìn người đứng bên cạnh."Đói bụng chưa?"Tống Linh Linh thành thật trả lời, "Chưa đói."Giang Trục: "... Tôi đói.""?"Tống Linh Linh không hiểu nhìn anh.Giang Trục: "Đi thôi.""Đi đâu?" Tống Linh Linh vô thức hỏi.Giang Trục: "Ăn cơm."Tống Linh Linh nghĩ đến mình còn phải giữ gìn cân nặng của Tô Vãn, "Không cần đâu đạo diễn Giang.""Sao lại không cần?" Giang Trục nhướng mày, cười như không cười nhìn cô, "Tôi giúp cô mời cô Lưu đến dạy học, chẳng lẽ cô không có ý định mời tôi ăn một bữa?""...?"——————–Tác giả có lời muốn nói:Linh Linh: ? Được! Tôi mời, anh tự đi mà ăn, ăn xong thì đưa mã thanh toán cho tôi trả tiền là được chứ gì.Giang Trục: ?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com