TruyenHHH.com

Canh Bao Rung Dong


Cô chưa mở camera trong phòng, rèm đã được kéo lại trước khi đi ngủ.

Nói với Đường Vân Anh hai câu xong Tống Linh Linh cúp điện thoại.

Lúc cô mở weibo, tên cô và Phạm Gia Việt đang ở vị trí thứ tám trên hotsearch.

Vị trí không cao nhưng cũng không thấp.

Tống Linh Linh nhíu mày, nhìn bài viết và hình ảnh mà tài khoản marketing tung ra trong chủ đề #quan hệ thân mật của Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt bị lộ#, coi thường lườm một cái.

Ảnh mà tài khoản marketing tung ra, có tấm chụp Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt chào hỏi lúc vào biệt thự, cũng có hình hai người trong biệt thự, còn có hình chụp cùng lúc quay phim trước đó. Tất cả đều là góc độ chụp lén, kiểu có thể khiến người không biết chuyện gì vừa nhìn thấy sẽ hiểu lầm.

Sau khi weibo này vừa xuất hiện, cư dân mạng bắt đầu đào sâu khảo cổ.

Kỳ thật ảnh chụp tài khoản marketing tung ra không có cảnh ôm hôn gì, đa số đều là hình hai người đối mặt nói chuyện, hoặc là do góc độ đánh lừa thị giác.

Nhưng dân mạng cũng rất có bản lĩnh, tìm ra hết những vòng tay, dây chuyền, thậm chí là nhãn hiệu quần áo giống nhau, cứ thế mà đem ra so sánh với Phạm Gia Việt, nói vòng tay nào đó là kiểu tình nhân hóa ra hai người đã ngấm ngầm lén lút phát đường lâu như vậy rồi.

Cũng có người nói đồ cô mặc là nhãn hiệu mà Phạm Gia Việt làm đại ngôn, cô đây là đang tuyên truyền cho người mình thích.

Đương nhiên càng nhiều hơn chính là mắng cô đang cọ nhiệt độ của Phạm Gia Việt.

Nói cô vì nổi tiếng mà không từ thủ đoạn.

Nhìn thấy những bình luận này, Tống Linh Linh cho dù có biết được một chút thủ đoạn trong giới, biết một bộ phận dân mạng không có đầu óc nhưng cô vẫn không nhịn được phải cạn lời.

Trong mắt cư dân mạng cô ấy kém đến vậy sao?

Kém đến mức sẽ coi trọng Phạm Gia Việt sao?

Lời này Tống Linh Linh chỉ dám oán thầm ở trong lòng.

Cô vội vàng quét mắt nhìn weibo, sau đó lại gọi cho Đường Vân Anh.

"Chị Anh." Tống Linh Linh bình tĩnh nói, "Trực tiếp làm sáng tỏ."

Đường Vân Anh nhướng mày, "Chắc chắn?"

Tống Linh Linh: "Vô cùng chắc chắn."

Cô nói: "Em biết nếu không làm sáng tỏ sẽ có chỗ tốt."

Phim mới của cô và Phạm Gia Việt sắp lên sóng, không ít fan sự nghiệp sẽ cho rằng hai người đang lăng xê, xào cp để làm tăng độ nổi tiếng cho hai người và phim mới của bọn họ, nhưng kiểu nổi tiếng như vậy Tống Linh Linh không cần cũng được.

Sở dĩ Đường Vân Anh gọi cho cô là để cô sau khi xem hết weibo thì trả lời mình.

Cô ấy là người đại diện, biết cách làm sao để marketing tốt nhất đối với nghệ sĩ. Tương tự như vậy, cô ấy tôn trọng sự lựa chọn của Tống Linh Linh.

Ngày đầu tiên Tống Linh Linh ký hợp đồng đã nói với cô ấy, cô thà là một diễn viên nhỏ thỉnh thoảng có thể đóng phim còn hơn nổi tiếng một cách danh không chính ngôn không thuận.

Coi như là không có phim để quay cũng không sao.

Cô vào giới giải trí là vì sở thích, không phải thiếu tiền.

Mặc dù Đường Vân Anh cảm thấy lời cô nói với mình có chút buồn cười, có chút kiêu ngạo.

Cứ coi như cô không muốn kiếm tiền nhưng công ty cũng phải kiếm tiền chứ.

Ai có thể nghĩ tới ông chủ công ty cảm thấy Tống Linh Linh thú vị liền đồng ý những yêu cầu này của cô. Chỉ có điều nếu có kịch bản mà Đường Vân Anh xem trọng thì cô phải đi thử.

Họ không mời rượu người khác, chỉ là vẫn phải đến lộ mặt ăn một bữa cơm khi cần thiết.

...

Nghĩ tới những thứ này Đường Vân Anh không còn miễn cưỡng cô nữa.

"Vậy chị để công ty đăng bài thanh minh."

Tống Linh Linh đáp lại, "Làm phiền chị rồi."

Đường Vân Anh hứ cô một tiếng, "Đây là chuyện chị phải làm mà." Cô ấy nghĩ nghĩ thấp giọng nói, "Những tấm hình trên mạng chắc hẳn không phải do nhân viên công tác chụp được. Phim mới của hai người cuối tuần sẽ phát sóng, không thích hợp cạch mặt với anh ta trong lúc này."

Cô ấy đoán bên Phạm Gia Việt cũng chính là nắm được điểm này nên mới dám không kiêng nể gì mà để lộ những bức ảnh này cho tài khoản marketing như thế.

Tống Linh Linh đương nhiên biết rõ mưu kế nhỏ đó trong lòng Phạm Gia Việt.

Cô mím môi, lạnh nhạt nói: "Em biết ý của chị, cho nên bây giờ chúng ta chỉ cần chứng cứ đủ sức làm sáng tỏ là được."

Đường Vân Anh: "Được."

Trước khi cúp điện thoại cô ấy nói thêm mấy câu với Tống Linh Linh: "Tối nay chị làm xong sẽ trực tiếp đến sân bay, nói chuyện với em về chuyện khác của công ty ở sân bay."

Tống Linh Linh bật cười, "Được."

Sân bay Nam Thành.

Tối hôm qua sau khi Giang Trục gặp mặt nói chuyện xong với anh trai thì đã về Nam Thành lúc sáng sớm.

Vừa xuống máy bay, ngồi lên xe, Trì Bân liền quay đầu nhìn về phía anh, "Anh Trục, Linh Linh lại lên hotsearch rồi."

"..."

Một đêm không ngủ, Giang Trục đang định nghỉ ngơi một lúc, mở mắt ra nhìn về phía anh ấy.

Trì Bân đã hiểu, đưa điện thoại cho anh nói: "Cùng lên với diễn viên nam hợp tác với cô ấy trong bộ phim trước, tài khoản marketing tung ra không ít ảnh chụp chung của hai người họ, nói hai người quan hệ thân mật, có thể đang lén lút yêu đương."

Nghe vậy Giang Trục khẽ xì một tiếng.

"Ánh mắt của cô ấy cũng không kém như vậy."

Trì Bân hơi nghẹn lời, hậm hực sờ chóp mũi, không dám tiếp lời.

Giang Trục cụp mắt, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, nhấn mở từng tấm hình mà tài khoản marketing tung ra.

Xem xong anh ném lại điện thoại cho Trì Bân.

" Tìm góc độ chụp." Anh lạnh nhạt nói, "Còn có vài tấm là ảnh ghép."

Nghe vậy, Trì Bân ngẩn người.

Đến lúc đối diện với ánh mắt của Giang Trục anh ấy mới phản ứng được, "Em hiểu rồi, em sẽ liên hệ với người đại diện của Linh Linh để nói chuyện."

Giang Trục không nói được, cũng không nói không được.

Hành động này của anh trong mắt Trì Bân hiển nhiên là thái độ ngầm đồng ý.

Đột nhiên Trì Bân ôi một tiếng, "Tốc độ của đoàn đội Linh Linh thật nhanh." Giang Trục mở mắt ra.

Trì Bân tự giác báo cáo, "Công ty cô ấy đăng weibo làm sáng tỏ, còn đăng mấy tấm ảnh tương ứng với những tấm ảnh mà tài khoản marketing tung ra."

Công ty Tống Linh Linh đăng ảnh chụp làm sáng tỏ, góc chụp khác với ảnh tài khoản marketing tung ra.

Nhưng có thể khiến dân mạng biết rõ hai người không có bất cứ cử chỉ thân mật nào, đơn giản là bạn bè hợp tác nói chuyện bình thường. Điều thú vị hơn là mỗi bức ảnh do công ty của cô đăng đều rõ ràng hơn tài khoản tiếp thị, còn kèm theo văn bản giải thích.

Tấm 1 – 3 là ở trường quay, trong ảnh không chỉ có Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt mà bên cạnh còn có nhân viên công tác, hai người đứng chung một chỗ thảo luận kịch bản.

Tấm 4 – 6 là hai người chạm mặt trong một hoạt động nào đó, hàn huyên đơn giản hai câu, trong ảnh có vài đứa trẻ, bọn họ sẽ không, cũng không thể tiếp xúc thân mật gì.

Ngay sau khi bài đăng thanh minh và những bức ảnh tương ứng này được đưa ra, cư dân mạng ăn dưa cảm thấy vừa sốc vừa thích thú.

Đây là lần đầu tiên họ thấy một nghệ sĩ làm sáng tỏ những vụ bê bối của mình, vừa nhìn liền hiểu, trong sạch, minh bạch.

Trong lúc nhất thời fan hâm mộ của Tống Linh Linh và người qua đường đều bị hấp dẫn.

"Tôi biết ngay là tài khoản marketing muốn thu hút lượt xem nên mới làm vậy mà! ! Linh Linh của chúng ta mới không có cọ nhiệt độ ai đó!"

"Công ty này làm sáng tỏ cũng có chút thú vị đó chứ."

"Trâu bò! Ai có thể nghĩ tới Tống Linh Linh có thể tìm được tất cả ảnh tương ứng với của tài khoản marketing tung ra chứ? Nhìn kỹ một chút thì, bối cảnh và trang phục đều giống nhau như đúc, xem ra quả thật chính là vấn đề về góc chụp rồi."

"Sau này nghệ sĩ làm sáng tỏ chuyện xấu đều có thể theo tiêu chuẩn này chứ?"

"Ha ha ha ha ha nhìn công ty trả lời, nói chủ ý này là chính Tống Linh Linh nghĩ ra. Cô ấy cũng quá thú vị rồi."

"Cứu mạng, cô ấy thật đáng yêu! ! ! !"

"Bên Tống Linh Linh lập tức làm sáng tỏ như thế, bên Phạm Gia Việt đang làm gì vậy? Vẫn còn giả chết sao?"

...

Một màn này của Tống Linh Linh trực tiếp khiến fan của Phạm Gia Việt và anti fan đều ngậm miệng lại.

Thái độ cô cực lực làm sáng tỏ như vậy còn ai dám nói là cô muốn cọ nhiệt? Nếu muốn lăng xê thật thì công ty cô cũng không đáp trả nhanh như vậy, càng sẽ không tốn công tốn sức tìm hình tương ứng như vậy, văn bản đã chỉnh sửa được trình bày trước mặt mọi người.

Trì Bân chú ý tới Giang Trục nhìn màn hình điện thoại khóe môi nhếch lên.

Trì Bân ngầm hiểu, khen: "Linh Linh thông minh thật."

Giang Trục trả điện thoại cho Trì Bân, liếc nhìn anh ấy một cái, "Lần này miễng cưỡng thông minh."

Trì Bân: "..."

Vậy mới chỉ coi là miễn cưỡng thôi sao?

Bỗng dưng Giang Trục gọi anh ấy, "Đi điều tra Phạm Gia Việt này một chút."

Trì Bân: "Hả?"

Giang Trục biết anh ấy muốn hỏi cái gì, vẻ mặt bình tĩnh: "Tôi không muốn trong giai đoạn phim của mình tuyên truyền lại nhìn thấy một tên tôm tép nhãi nhép như vậy nữa."

"..."

Trì Bân đã hiểu.

Giang Trục bảo anh đi điều tra người này là muốn sớm nắm Phạm Gia Việt trong tay, phòng cho anh ta đến lúc đó cọ nhiệt Tống Linh Linh không thành rồi giội nước bẩn ở sau lưng cô, ảnh hưởng đến hình tượng của Tống Linh Linh, phá hư ngày tuyên truyền phim của bọn họ.

Mặc dù có chút gượng ép, nhưng Trì Bân vẫn là quyết định thuyết phục mình tin tưởng ——

Giang Trục chỉ là vì phim ảnh, chứ không chỉ vì riêng Tống Linh Linh.

Xem xong weibo công ty đăng, Tống Linh Linh rời giường "đi làm" .

Chiếc khăn che trước máy quay được vén lên, khuôn mặt mộc của cô xuất hiện trong khuôn hình.

Đánh răng rửa mặt xong, Tống Linh Linh cũng không gấp gáp trang điểm, trực tiếp ra khỏi phòng.

Đi xem mấy bạn nhỏ đang ngủ trước sau đó cô đến nhà bếp làm đồ ăn sáng.

Tổ quay phim và đạo diễn chương trình nhìn cô, đều không nhịn được thảo luận.

"Tâm trạng của Linh Linh cũng không tệ lắm."

Đạo diễn chống cằm nhìn, "Cô gái nhỏ này cứ tiếp tục giữ vững như vậy tiền đồ tương lai hẳn sẽ không tệ."

Trợ lý đạo diễn bật cười, "Đạo diễn Lưu, ngài coi trọng cô ấy vậy sao?"

Đạo diễn Lưu hừ nhẹ, "Ừm."

Ông khẳng định, "Tôi dám cam đoan, sau khi tập này chương trình của chúng ta tuyên truyền Tống Linh Linh có thể thu hút không ít fan chương trình, còn có thể hấp dẫn không ít tổ chế tác chương trình tạp kỹ tìm cô ấy."

Không sợ bị lộ mặt mộc trước ống kính, sau khi rời giường cũng chỉ đơn giản rửa mặt liền bắt đầu nấu cơm cho các bạn nhỏ, không yếu đuối, không làm bộ, một nghệ sĩ thẳng thắn như vậy rất khó không khiến người ta thích.

Tất nhiên, điều này không loại trừ vì cô đẹp tự nhiên, dù không trang điểm cô cũng ăn ảnh hơn hầu hết những người trang điểm.

Tống Linh Linh không biết những chuyện này, cô chỉ biết phải làm cho tốt việc của mình.

Trong lúc làm bữa sáng cho mấy bạn nhỏ, đã có vài bạn nhỏ lục tục rời giường.

Cô nấu cháo, hấp bánh bao hình chú heo nhỏ cho mấy bạn nhỏ, chăm sóc chúng thay quần áo, rửa mặt.

Đứa trẻ khóc cô cũng không nóng không vội, dịu dàng an ủi, làm tốt từng chuyện từng chuyện một.

Khách thường trú thức giậy, đúng lúc thay cô chia sẻ chút công việc.

Một lúc sau Phạm Gia Việt cũng thức dậy.

Hai người chạm mặt, anh ta nhấp môi, gọi Tống Linh Linh: "Linh Linh, chuyện trên mạng..."

Lời còn chưa nói hết liền bị Tống Linh Linh cắt ngang.

"Anh có thể đến lấy cháo cho bọn nhỏ không?"

Phạm Gia Việt dừng lại, mắt nhìn máy quay cách đó không xa, "Được."

Bình luận lúc cảnh này được phát sóng —— xem ra một chữ Tống Linh Linh cũng không muốn nói nhiều thêm với Phạm Gia Việt.

Ăn sáng xong, Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt lại chơi cùng bọn trẻ tới trưa.

Giữa trưa mọi người cùng nhau nấu cơm.

Ăn xong Tống Linh Linh và Phạm Gia Việt phải rời đi.

Lúc thu dọn hành lý để rời đi, vài bạn nhỏ ôm Tống Linh Linh khóc, thút thít không cho cô đi, hỏi cô lúc nào có thể trở lại.

Trái lại bên Phạm Gia Việt, một bạn nhỏ luyến tiếc anh ta cũng không có.

Anh ta lúng túng đứng bên cạnh, cụp mắt nhìn Tống Linh Linh ngồi xuống an ủi các bạn nhỏ, giúp chúng lau nước mắt, cố gắng áp chế tính khí của mình.

Chờ hai người thật sự ra khỏi ống kính, Phạm Gia Việt nhịn không được nói với Tống Linh Linh, "Cô rất được bọn trẻ yêu thích nhỉ, bọn trẻ đều rất dính cô, trước kia cô từng chăm sóc con nít sao?"

Tống Linh Linh không để ý đến nhân viên bên cạnh, khẽ cười: "Không phải chỉ có trẻ con mới thích dính lấy tôi đúng không?"

Nghe ra ý tại ngôn ngoại của cô, sắc mặt Phạm Gia Việt khó coi, "Thật sao?"

Anh ta giả ngu, "Tôi cũng không biết."

Tống Linh Linh: "Có điều tôi cũng không phải ai cũng có thể dính. "Cô ấy cười nhẹ nhàng, "Tôi phân biệt người."

"..."

Mơ hồ cảm thấy hai người sắp cãi nhau, nhân viên công tác liên tục ho khan, "Linh Linh, Gia Việt, đạo diễn Lưu bảo hai người qua bên kia ngồi, còn phải cảm ơn hai người có thể đến giúp đỡ."

Tống Linh Linh cười một tiếng, "Là tôi phải cảm ơn đạo diễn Lưu đã cho tôi cơ hội này."

Gặp mặt với đạo diễn Lưu, Tống Linh Linh còn được đạo diễn Lưu hỏi phương thức liên lạc, nói sau này có chương trình thích hợp sẽ tìm cô, hi vọng cô đừng từ chối.

Tống Linh Linh không từ chối, thoải mái đáp ứng, nói chỉ cần mình thời gian nhất định sẽ đi.

Gặp đạo diễn xong, cô và Phạm Gia Việt mỗi người đi một ngả.

Tống Linh Linh không muốn nghe anh ta giải thích, cô quả thật một chữ cũng không muốn nói với anh ta. Cô chỉ sợ mình nói nhiều với anh ta một câu liền phải lên hotsearch một lần.

Ai biết Phạm Gia Việt lại có ý đồ xấu gì hãm hại cô.

Đối phó với loại đàn ông không biết xấu hổ này, Tống Linh Linh cảm thấy cách thích hợp nhất chính là phớt lờ anh ta và không cho anh ta bất cứ cơ hội nào để mê hoặc dân mạng.

Lúc Tống Linh Linh đến sân bay Đường Vân Anh đã ở đó.

"Cảm giác thế nào?" Đường Vân Anh nhìn cô cười, "Mệt không?"

Tống Linh Linh gật đầu, "Có chút ạ."

Cô từng chăm sóc trẻ con, nhà dì lớn của cô có mở nhà trẻ, trước kia cô đến đó giúp nhiều lần nên cũng biết một chút trong phương diện chăm sóc mấy bạn nhỏ này.

Đường Vân Anh cười cười, "Chút nữa lên máy bay nghỉ ngơi thật tốt."

Cô ấy không nói chuyện khác với Tống Linh Linh nữa, vào thẳng vấn đề, "Scandal của em và Phạm Gia Việt hôm nay xem như đã giải thích triệt để. Chị đoán bên đó sẽ không làm chuyện sau lưng như thế này nữa, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ liệu có thủ đoạn nào khác hay không. Nói tóm lại chúng ta hết sức đề phòng là được."

Nói đến đây cô ấy có chút rầu rĩ, "Nhưng cuối tuần này phim mới của hai người phát sóng, không tương tác qua lại là không thể."

Tống Linh Linh mỉm cười, "Em biết."

Cô nhìn Đường Vân Anh, "Chị Anh cứ yên tâm đi, em biết nên làm thế nào."

Cô sẽ tuyên truyền như bình thường, chỉ là những tương tác vượt ra ngoài ranh giới của việc tuyên truyền, cô sẽ không làm.

Đường Vân Anh hiểu rõ Tống Linh Linh, biết cô là một nghệ sĩ có chừng mực.

"Được, tự em nắm chắc tâm lý là tốt rồi."

Đường Vân Anh không nói chuyện này tiếp với cô, "Thời gian không còn sớm, đi đăng ký đi. Có chuyện gì điện thoại cho chị là được."

Tống Linh Linh cười khẽ, mắt cong cong, "Vậy làm phiền chị Anh rồi."

Đường Vân Anh liếc cô một cái, "Chị là người đại diện của em, chị không xử lý những chuyện này cho em thì ai xử lý hả. Đừng nói loại lời phiền phức hay phiền phức này, em yên tâm quay phim là được."

". . . Được." Tống Linh Linh ôm cô ấy một cái, "Em đi đây."

"Đi đi."

Nhìn Tống Linh Linh kiểm an xong, Đường Vân Anh mới rời khỏi sân bay.

Thật ra cô ấy đến đây cũng là muốn xem nghệ sĩ của mình, sau khi xác định tâm trạng của Tống Linh Linh không tệ lắm, không bị ảnh hưởng bởi scandal lung tung thì cô ấy cũng yên tâm.

Lúc Tống Linh Linh đáp máy bay đã là giờ tan tầm cao điểm.

Một đường vừa đi vừa dừng, đến khách sạn đã tám giờ.

Chăm sóc mấy bạn nhỏ còn mệt hơn quay phim, sau khi Tống Linh Linh vào phòng rửa mặt liền trực tiếp chui vào chăn.

Cô muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai quay phim thật tốt.

Lâm Hạ và Thịnh Vân Miểu biết sắp xếp của cô nên tự giác không đến quấy rầy.

Nhưng có người không biết.

Vừa tiến vào mộng đẹp không lâu, Tống Linh Linh bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Cô nhíu mày chui vào trong chăn, nỗ lực muốn đem âm thanh chói tai kia ngăn cách bên ngoài.

Tính khí khi thức dậy của Tống Linh Linh không nhỏ, đặc biệt là ở thời điểm mỏi mệt còn lớn hơn.

Lâm Hạ rất ít gọi cô thức dậy, một là biết thói xấu đó của cô, một cái khác là nếu cô có chuyện phải làm thì Tống Linh Linh sẽ dậy trước khi báo thức vang lên và Lâm Hạ đến gọi.

Chuông cửa vang lên một hồi lâu không ngừng.

Tống Linh Linh không thể nhịn được nữa vén chăn lên nổi giận đùng đùng xuống giường, mở cửa.

Cửa mở ra.

Giang Trục cúi đầu xuống liền đối mặt với gương mặt tràn ngập khó chịu lại mỏi mệt của Tống Linh Linh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh nửa ngày.

Giang Trục nhíu mày hỏi: "Sao mới rời khỏi đoàn làm phim hai ngày đã bị ăn hiếp thành như vậy."

"...?"

Tống Linh Linh mơ màng chớp mắt một cái, ý thức bị cơn buồn ngủ quét sạch, một hồi lâu mới phản ứng được ý tứ trong lời này của Giang Trục.

Anh tưởng rằng mặt mũi cô không vui là vì scandal gây ra.

Nghĩ đến đây, Tống Linh Linh chậm chạp ngẩng đầu nhìn về phía anh, ". . .Tôi đáp trả lại rồi mà."

Giang Trục nhìn cô, "Vậy đã coi là đáp trả?"

Tống Linh Linh trừng mắt nhìn, không phải rất muốn cùng anh tiếp tục cái đề tài này.

Mí mắt cô đang đánh nhau, dựa vào cửa mơ hồ không rõ hỏi: "Đạo diễn Giang, anh đến đây tìm tôi chính là để phê bình tôi sao?"

"..."

Giang Trục không nói gì, ánh mắt thẳng tắp rơi vào khuôn mặt trắng nõn của cô.

Bởi vì buồn ngủ nên ngay cả con mắt Tống Linh Linh cũng không mở ra.

Trong lúc Giang Trục trầm mặc, cô lại ngáp một cái.

"Đạo diễn Giang." Tống Linh Linh tủi thân mở mắt ra, trong hốc mắt có nước mắt sinh lý do buồn ngủ, "Nếu như không có việc gì gấp thì có thể thả tôi đi ngủ không?"

Giang Trục tự biết mình quấy rầy đến giấc ngủ của cô, thật ra anh chỉ đến xem một chút cũng không có việc gì gấp.

Suy nghĩ, anh mở miệng: "Đi đi, ngủ —— "

Chữ "ngon" còn chưa nói ra Tống Linh Linh đã không lưu tình đóng cửa phòng lại, đem anh và câu ngủ ngon của anh chặn bên ngoài.

Giang Trục: ". . ."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Trục: Sập cửa vào mặt đạo diễn như thế muốn bị trừng phạt thế nào đây.

Fan cp: Thế này thế kia, thế này thế kia.

Linh Linh: ?

Giang Trục: Ý kiến hay.

Tác giả: ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com