TruyenHHH.com

Candyz Summertime Sadness


Tiết học vẫn đang diễn ra , mọi người đang chuẩn bị khởi động bằng cách chạy hai vòng sân trường Haerin bình thường sẽ được đặc cách không tham gia nhưng khi chuyển về đây em muốn ra sân cùng các bạn , vì ngôi trường cũ mọi người không ngừng trêu chọc em là đứa ẻo lả công chúa nên không ra học cùng họ nhưng em có lý do riêng của mình mà ? Bản thân em đâu muốn chuyện ấy đâu , bởi số phận đã vậy cho dù em có gào lên cũng chẳng làm được gì . Biết bản thân mình đặc biệt nên chỉ có thể chạy nửa vòng sân rồi trở về chỗ nghỉ ngơi , xem mọi người học .

"Chắc em khó khăn trong việc vận động lắm đúng không ?"

"Vâng ạ , bẩm sinh đã vậy em cũng chẳng biết làm cách nào . " Đáp lời thầy giáo bộ môn với thái độ bình thản như đã được hỏi vô số lần từ trước .

Mở chai nước lấy trong túi ra chiếc hộp thiếc nhỏ mở ra , bên trong chứa khoảng mười viên thuốc trắng tinh , bỏ một viên vào miệng đây là thuốc mà bệnh viện kê đơn khi còn ở Seoul cứ hai tháng sẽ tái khám một lần nên thuốc họ cho rất nhiều , có ai từng uống thuốc đến nổi mất vị giác chưa ? Còn Haerin là thường xuyên tác dụng phụ của thuốc ai mà tránh được , không uống thì chết phương án nào tốt hơn ?

Nhìn em ngồi trong bóng râm mát Danielle tò mò trong lòng , em có bệnh sao , đó là gì có nặng lắm không ? Giờ nàng lại khó hiểu với mình đây , bất giác thôi đã chạy lệch hàng hành động ấy làm em ngồi bên mỉm cười , cái gì khiến cô nàng này chăm chú thế kia ?

Tận dụng giải lao mười phút mọi người chia nhau đi mua nước giải khát còn họ Kang thì tranh thủ gọi cho gia đình , em trốn sau vách tường nơi có cây dẻ quạt vẫn còn xanh um vắng người tránh bị ồn ào .

"Alo mẹ hả , là con đây"

"Ồ Haerin à con , giờ này con được nghỉ trưa sao ?"

"Dạ vâng , được nghỉ mười phút nên con liền gọi cho mẹ , hôm nay con đã chạy được nửa vòng sân trường lận đó mẹ "

"Wow Haerinie của mẹ giỏi quá ta , nhớ cẩn thận nha con , không được hoạt động quá sức đây đó"

"Nae , con biết con ra sao mà , bệnh của con chính con hiểu rõ"

"... thương con gái của mẹ"

Chờ bà nói xong em liền cúp máy , ngước nhìn những chiếc là dẻ quạt mát mắt trên cây cổ thụ khổng lồ tạo bóng mát , áp tay lên lồng ngực trái tim này có lúc đáng thương có lúc nó đáng trách , nó đáng thương vì số phận không cho phép , nó đáng trách bởi vì nằm trong lòng của một cô gái trẻ đầy hoài bão , nó phải tiếp tục đập dù có kiệt sức đi nữa nó cũng không được nghỉ ngơi , vết mổ lớn hằng trên da là nguyên do em không dùng được sữa , được trao sự sống là vinh hạnh rồi em không dám đòi hỏi thêm gì . Nấp nơi khuất , nàng khẽ cúi đầu không cố ý đâu chỉ là vô tình nàng nghe được những gì em nói qua điện thoại , chỉ là lòng nàng có chút bận tâm .

[...]

Năm giờ chiều , gió lộng khiến sóng trở nên dữ dội ngồi trên mỏm đá cái đường ra biển , bên cạnh là cái bánh sinh nhật được cắm sẵn nến đủ màu sắc , nay là sinh nhật của em gái Haerin , Kang nhỏ đã đi rồi em ấy từng nói vô cùng yêu biển cả nên muốn đón sinh nhật tại bờ cát ngắm nhìn những con sóng lớn dạt vào bờ . Ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn chiếc bánh kem còn nguyên , đột nhiên thở dài đứa trẻ thiếu may mắn đã rời bỏ Haerin rồi phải làm sao để nguôi ngoai nỗi nhớ tích tụ ?

Chóng tay lên dãy ngăn cách , nàng đứng đây ngắm người được nửa tiếng rồi , năng lượng người phát ra chẳng có gì tích cực cả , luôn là một mảng lớn màu đen che khuất , đôi khi người ta mang nỗi đau quá lớn xung quanh người đó sẽ luôn là màu buồn bã vậy có phải người đang bị như thế không , hay chỉ là nàng lo thừa ?

Quay về nhà , cái bánh em đã để lại ở ngọn hải đăng gần đó suốt dọc đường vô hồn mà bước tiếp , nơi này quá bình yên chẳng có thứ gì khiến người ra suy sụp nhưng có em đây , thế gian trước mắt nó nặng nề sẽ có ngày em không gánh nổi nữa .

Mở cửa vào nhà , mệt mỏi không muốn làm bất cứ gì lập tức lên phòng mở tung cửa sổ để ánh chiều thoả sức chiếu sáng khắp ngóc ngách căn phòng treo đầy các bức tranh Haerin tự tay vẽ , một sắc độ u ám đến khó tả những hình người không có trái tim , hay từng khuôn mặt mờ nhoè mắt mũi . Bật đèn sáng , cởi bỏ đồng phục thay bộ quần áo cũ , đi đến chọn khung vải để lên giá đỡ muốn tự hoạ thêm một bức vẽ . Tóc búi bằng bút chì , nghệch ngoạc cọ sơn dầu là chất liệu rất khó sử dụng nhưng ông trời đâu cướp hết của ai thứ gì , tuy bệnh tật bẩm sinh nhưng tài năng trời phú , từ nhỏ đã bộc lộ khả năng làm cho ông bà Kang hạnh phúc và tự nào về em hơn những người bạn cùng tuổi , khi vẽ nụ cười sẽ hiện trên môi nên ông bà đáp ứng mọi thứ vì không biết nụ cười ấy sẽ tắt khi nào .

Ba tiếng trôi qua nhanh như cái chớp mắt hỗn hển vì mỏi mòn , màu vẽ dính đầy áo thun đang mặc , bức tranh hoàn mỹ hiện ra một cách rõ nét . Hơn tám giờ bụng đã kêu chẳng muốn nấu nướng có vài cái bánh mình nó tuy khô khan nhưng không còn lựa chọn nào khác .

'ting toong' là âm thanh chuông cửa , đoán là họ Kim sang chơi miệng đang gặm dỡ ổ bánh mì liền đi xuống mở cửa . Cổng nhà màu xanh được mở toang , thân hình nhỏ bé ấy đập vào mắt Haerin , sao nàng lại đến nhà em vào giờ này , mông lung khi nhìn Danielle mắt nàng được ánh sao ưu ái , nụ cười nàng được hậu thuẫn bởi Chúa trời , hình ảnh người con gái đó hiện tại sao mà long lanh đến lạ thường . Long lanh bởi vì nàng thấy mình phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm , cuống lấy nỗi đau nuôi dưỡng một tâm hồn cơ cực .

"Haerin này , cậu đã ăn tối chưa ?"

"Tớ đang ăn đây"

Nheo mày , cái bánh mì này là bữa tối của em sao , khô khan như vậy sao mà nuốt trôi cơ chứ .

"Chuyện là tớ có nấu ít đồ ăn , biết cậu sống một mình chắc đến bữa ăn sẽ buồn lắm nên chúng ta thể ăn cùng nhau không ?"

"Cậu...muốn ăn cùng tớ sao ? "

"Ưm , có gì đâu , dù sao cậu và tớ là bạn rồi còn gì ăn cùng nhau một bữa cơm có sao đâu"

"Ừm , vào nhà đi"

Nép sang bên mời nàng vào nhà . Qua khỏi cái cổng là sân nhỏ nhà gồm một trệt một lầu , đèn thấp sáng khắp nơi tạo cho nàng cảm giác ấm cúng , vào tới trong mọi thứ ngăn nắp không chút bụi bẩn bám trên tường hay sàn nhà , vách ngăn đã mở , nó thông hướng thẳng ra biển ngôi nhà này quả là lý tưởng .

"Ở một mình cậu có buồn không ?"

"Tớ không , như này tớ còn cảm thấy thoải mái hơn khi ở cùng gia đình " nhẹ nhàng trả lời lấy ít trái cây trong tủ lạnh ra cùng nhau ăn , bác sĩ dặn hãy ăn nhiều chất sơ nên trong tủ lạnh lúc nào cũng có ít trái cây đủ loại .

"Mấy bức tranh này đẹp thật đấy , cậu mua nó ở Seoul hả ?" Ngó nghiêng khắp phòng khách , nhận ra rằng nhà em treo rất nhiều tranh nhỏ có , lớn có theo mắt nhìn của nàng không một bức nào tệ , nó thật sự mang tính nghệ thuật cao .

"À không , làm gì có tiền mà mua , tớ tự vẽ đấy"

"Thật hả !? Wow...không ngờ cậu lại là một hoạ sĩ đó "

"Hoạ sĩ gì chứ , chán thì vẽ thôi tớ không hay như thế đâu " ngồi xuống trước mặt nàng , rót hai cốc nước ép nguyên chất cho cả hai , im lặng nhiều khi không tốt như em nghĩ , đôi khi có người tâm sự là điều đáng trải nghiệm .

"À Haerin àh"

"Hửm"

"Mặt cậu dính màu kìa"

"À ở đâu ?" Luống cuống lấy tay chùi , nhưng vệt màu lì lợm vẫn không chịu rời khỏi mà tránh nén bàn tay em .

Thấy em khó khăn , Danielle rướn người đưa tay lau vết màu xanh đỏ dính trên má giúp họ Kang bất cẩn trong lúc vẽ tranh , phì cười vẻ ngoài lúng túng đó đối với mấy lúc em im lặng nàng lại thích nghe em nói .

Mở hộp cơm mình mang sang , vài cuộn cơm rong biển thêm rau xanh tuy không đẹp mắt bởi lần đầu tiên nàng vào bếp , mẹ Marsh còn phải đứng kế bên hướng dẫn rời mắt một chút liền cắt vào tay , ôi trời con bé nhà mình hôm nay biết vào bếp cơ à ? Bà Marsh cũng bất ngờ suýt thì bật ngửa , có phải Danielle June Marsh bà sinh ra không thế ?

"Hì , tớ chính tay làm đó tuy hong có đẹp nhưng mong cậu đừng chê"

"Được cậu chính tay làm cho là may mắn rồi , tớ xin phép nha" gắp bỏ lát cơm cuộn vào miệng , ngon đấy chứ .

"Ngon không Haerin ?" Nghiêng đầu chờ đợi , hồi hộp không biết hương vị món ăn mình nấu ra sao .

"Ngon lắm ! Rất ngon luôn đó"

"Vậy hả , cậu ăn ngon vậy tớ vui lắm "

"Cậu có muốn ăn cùng không ?"

"À cậu ăn cho no đi , tớ có ăn ít bánh ở nhà nên còn no"

"Ồ " Độn đầy cơm ở má khiến nó căng phồng đủ biết hợp khẩu vị em cỡ nào , xấu đẹp chả quan trọng , quan trọng là tay nghề của Danielle đỉnh cao làm Haerin ăn không muốn nghỉ .

Thấy em như vậy , nàng vui lắm , cứ sợ em sẽ chê cơ thành công mỹ mãn rồi .

"Thôi đến giờ tớ về , hộp cơm khi nào trả tớ cũng được không sao hết" đứng dậy định ra về bởi trời càng ngày càng khuya , nàng không có thói quen quay về nhà trễ .

"Khoang đã"

"Hả ?"

"Tay cậu chảy máu kìa ,

Nghe nói mới giật mình nhìn lại , vết thương do dao cắt rỉ màu , bàn tay có năm ngón nhưng đứt hết bốn ngón sao không chịu băng bó ? Cầm lấy đôi bàn tay vô số vết tích sâu còn chảy máu , em nhíu mày đến tủ để đồ y tế lục tìm vài cái băng cá nhân giúp nàng băng lại vết thương tránh nhiễm trùng .

"Cẩn thận nha , có đứt tay thì lần sao nhớ băng lại nhiễm trùng nguy hiểm lắm đó"

"C-cảm ơn cậu"

"Cảm ơn gì chứ , có vài cái băng cá nhân , thôi để tớ đưa cậu về "

"Ơ thôi không cần đâu , tớ về được cậu ở lại ăn đi nha tớ về đây"

"Hẹn gặp lại"

"Hẹn gặp lại vào sáng mai !"

[...]


Vào ngày 20 tháng 6, tôi không thể tham gia buổi tập thể dục vì bị bệnh. Với bệnh tim, sự tự tin của tôi giảm đi và càng ngày tình hình càng trở nên tồi tệ, tôi lo lắng rằng có thể tôi sẽ chết. Bệnh này gây ra sự mệt mỏi và khó khăn liên tục. Tôi yêu nghệ thuật. Dù tôi ra đi, nghệ thuật sẽ luôn giữ kỷ niệm về tôi. Sau khi vẽ tranh, Chúa đã mang đến hy vọng cho tôi với nụ cười tươi sáng và ánh sáng ấm áp. Tuy nhiên, sự nghi ngờ vẫn chưa tan biến. Tôi hy vọng các bạn có một bữa ăn ngon miệng và mong rằng những người giống như tôi có thể ăn được trước khi qua đời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com