10.
Còn chứ em , từ khi em nở nụ cười có người đã đánh mất trái tim mình vào em rồi , có người vẫn đang thầm cầu nguyện cho em ngoài hàng ghế chờ đợi, mỗi nhịp thở đi liền với cái chớp nháy của ánh đèn trên đầu cánh cửa , ngay khi nó tắt cùng lúc các y bác sĩ bước ra , người đã vội vàng lao tới hỏi thăm về em . "Bác sĩ bạn cháu như nào rồi ạ , cậu ấy không sao chưa !? C-cháu thấy cậu ấy ho ra máu , có nghiêm trọng lắm không ?" "Bạn của cháu đã không sao nữa rồi cháu yên tâm , bây giờ cháu có thể đi thăm cậu ấy rồi đó , số phòng là 11/4 D" ông mỉm cười , từ trước đến giờ ông chưa từng thấy ai được đưa tới phòng cấp cứu lại bình thản như đứa trẻ đó , sự điềm tĩnh nói rõ tình trạng đã làm ông phát sợ trong vài giây , con bé hiểu tất cả đến cả vết khâu bị rách ở đâu em cũng có thể chỉ rõ tránh động phải những vết cũ thật khâm phục con người em . Vắt chân lên cổ mà chạy ngay khi nghe xong , nàng dò từng số phòng chỉ sợ mình nhìn nhầm mà thôi . Chỉ là khâu lại vết thương hở nên em đã đề nghị không cần gây mê , chỉ cần tiêm một lượng thuốc giảm đau vừa đủ là được vì vậy mà bản thân mới cảm nhận rõ từng mũi kim luồn qua da thịt của mình , nó không đau nhưng đủ làm em chảy vài giọt nước mắt bởi nó là tất yếu . Ngồi trên giường trầm ngâm nhìn ra tán cây nghiêng ngả ngoài cửa kính , trong nó gầy gò yếu ớt tựa như bản thân em , mùa thu nên những chiếc lá đang dần lụi tàn tượng trưng cho các phần sự sống , mỗi chiếc lá đại diện cho một phần linh hồn nhỏ nhoi ngày nào nó còn vướng trên cành ắt ngày đó con người ra sẽ mãi tồn tại trên cái thế gian ấu trĩ chỉ biết nói những lời thương cảm nhảm nhí , sự giả tạo tăng dần theo thời gian và rồi bóng tối bao trùm chỉ là vấn đề thời gian . Nhìn cái cây đang cố gồng mình chống chọi cuồn phong chỉ mỉa mai nếu nó trụ nổi qua mùa thu này nó sẽ là thứ đáng để người ta đem ra răn dạy thế hệ trẻ nhưng nếu nó chết đi và ngã xuống con người sẽ tìm thứ khác để thay thế nó và như một vòng lập , họ sẽ không còn nhớ đến sự tồn tại của nó sau này . Không thứ gì thật sự chết đi cả , chúng chỉ chết khi ai đó quên mất sự có mặt của chúng xung quanh mình , đó mới là thế giới thật bây giờ tàn nhẫn và lạnh lùng . "Kang Haerin ! Không sao chứ , cậu còn đau ở đâu không ?" "D-Danielle ? Sao cậu còn ở đây ?" Bàng hoàng không thể nào như vậy , em không tin có người đã đợi em . "Cậu vào phòng phẫu thuật xong thì mất trí à , không ở đây thì ở đâu , tớ đi rồi ai lo cho cậu" 'ai lo cho cậu' ? Nghe lầm đúng không , chắc là tai em không còn tốt để nghe thấy những lời tốt đẹp mà Danielle cô nàng ấy thốt ra nữa . "Cậu đã đợi tớ sao , cậu đã không rời đi à , cậu đã không bỏ tớ lại sao ?" "Nói gì vậy , dù không biết vì sao nhưng tớ muốn ở lại với cậu , một thân một mình tớ không thể hiểu cảm giác đó ra sao nhưng chắc nó tồi tệ lắm " đi tới đứng trước mặt em , rạng rỡ như vầng dương sáng ngời chính bởi nụ cười đang hiện hữu trên môi , hiện thực của em bao trùm toàn màn đêm dày đặc nhưng hãy nhớ có bóng tối ắt có ánh sáng song hành , và ánh sáng ấy đến từ mặt trời dần chạm tới trái tim em . "Trái tim tôi , cậu có biết nó trong như thế nào không...?" "Tim của tôi đã từng chia năm xẻ bảy , hàng chục mũi dao chỉa thẳng vào nó , họ mở tâm thất bằng lưỡi dao sắt nhọn sự lạnh lẽo ấy tôi có thể tự mình cảm nhận rõ mồn một . Gia đình tôi họ cố gắng từng ngày để chạy chữa cho đứa con gái họ đứt ruột sanh ra khỏi tay tử thần để rồi bây giờ nó chỉ muốn chết đi cho xong , nó là một đứa vô ơn , thờ ơ với những gì mọi người đã trao cho nó , suốt khoảng thời gian dài nó trách móc bố mẹ mình và rồi đến khi nó nhận ra mọi chuyện quá muộn màng , nó không còn thời gian để hối tiếc " "Tôi nói mọi thứ với cậu không mong cậu có thể thấu cảm cho tôi , tôi chỉ mong cậu lắng nghe những lời tâm sự tôi không còn ai để bộc bạch tâm tư" "Cậu hiểu không , bố mẹ tôi họ hiện tại đang có cho mình hạnh phúc mới sau bao năm bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân hạnh phục giả tạo , rồi họ sẽ có cho mình gia đình mới đến lúc đó tôi đã trở về với cát bụi nên không đủ tư cách để giận hờn hay trách khứ gì họ cả , vì họ là người sanh ra tôi" Lời nói cứa rách nỗi lòng người nghe , cho dù có là ai đi nữa nàng như bị đẩy ra xa khỏi con người thật sự của em , tại sao vậy ? Nàng không thể làm gì hơn khi nghe từng câu từng chữ em bộc lộ , khổ sở vì nỗi đau thể xác , uất ức vì nỗi đau tin thần , tâm hồn người đã chết từ khi nào mới có thể thốt ra những nốt trầm trong bản nhạc như thế ? Vòng tay ôm lấy cơ thể đang run lên Haerin kích động đến nổi chỉ biết cấu chặt tay mình , móng tay dài làm nó tươm máu , hơi thở dồn dập nàng hiểu hiện tại em ra sao nhưng ngọn sóng càng lớn càng dữ dội hậu quả nói gây ra chỉ có tổn hại mà thôi , sinh vật biển vì sóng trôi dạt vào bờ từ từ chết đi giống như cảm xúc của em ngay lúc này . Kang Haerin bình thường dịu dàng tĩnh lặng thứ làm em mất kiểm soát chắc nó khủng khiếp lắm . Vuốt ve mái tóc xoa dịu đi nỗi uất ức trong em , chỉ còn cách này để em không còn kích động làm ra những chuyện quá khích gây ảnh hưởng vết thương mới khâu xong ."Buông tôi ra đi Danielle ! Tôi không cần ai quan tâm hết , tôi có thể tự lo cho bản thân mình được" "Không cần ai quan tâm sao ? Cậu muốn vết thương lại rách thêm lần nữa à , tớ không nói vết thương cậu vừa phải khâu lại , tớ nói mọi vết thương trên trái tim cậu , nó sẽ rách nếu không một ai quan tâm để ý cậu , trước giờ con người cậu là ai tớ không cần biết nhưng ngay thời phút này hãy để tớ bắt đầu quan tâm đến cậu , ở bên cậu vì chúng ta là bạn mà đúng không ?" "Không...ta không phải là bạn" "...tại sao" "Tớ đang nói tới tương lai , bây giờ cậu xem tớ là bạn nhưng tương lai , thời gian sẽ thay đổi chúng ta . " Chiều tối , khung cảnh bắt đầu hiu quạnh những ngọn đèn vụt sáng chỉ người vẫn gặm nhấm tương tư , tâm khảm của Haerin là thứ không một ai có thể đọc được cho dù người đó có là ai . Quay mặt sang nhìn nàng vật vả trên ghế dài thầm nghĩ lại từng lời qua đi , cuộc đời này đâu phải những dòng thơ dạt dào cảm xúc , nó chỉ là một tác phẩm tự sự đến bi thương có ta và bầu trời , biển cả bao vay sẽ nhấn chìm ta sâu vào lòng nó , một ngày ta sẽ chết , à không ta đã chết từ rất lâu rồi , thể xác ta duy trì bởi các lần cứu chữa , linh hồn ta mục rữa vì chẳng còn tình thương . Cặp mắt vô hồn lơ đãng , bóng hình phản chiếu qua mặt kính sớm đã không còn nhận ra Kang Haerin ngày trước từng như thế nào , giờ khuôn mặt người lạ lẫm lỗi lầm là do mình mà ra nên bây giờ Chúa mới trách phạt người nặng nề như vậy , lạc lối vô định . Tình yêu là gì nhỉ ? Sao con người ta có thể vì tình yêu mà từ bỏ những gì mình đang có , thứ tình yêu không tồn tại đâu có nghĩa không tồn tại tình thương suốt biết bao năm gắn kết ? Em không hiểu , em chỉ muốn ở cạnh bố mẹ giống như lúc còn nhỏ , khoảng thời gian đó cho dù đối với họ có gượng gạo đi nữa nhưng đối với đứa trẻ trong sáng tựa tờ giấy nó sẽ không hiểu ra và đắm chìm vào niềm vui sướng của riêng nó mà thôi . [...] Sáng hôm nay là một ngày u ám , lạ lùng nhỉ Busan vốn là nơi tràn ngập nắng ấm nhưng kể từ khi em có mặt nó liền khoác lên mình cái màu buồn rầu ủ rũ , em thật sự muốn biết lý do . Chìm nơi chiêm bao ác mộng , khoé mắt bất giác trào nước mặn em sắp chết ngạt trong lòng đại dương sâu thẳm đen tối bỗng một cánh tay như dùng hết sức lôi kéo em trở về với thực tại . "Haerin à , Haerin mau tỉnh dậy đi , tại sao cậu lại khóc ?" Nhẹ nhàng lay động cánh tay người nằm trên giường , Danielle dậy từ rất sớm để trông chừng em ngủ , mẹ nàng nói làm như thế sẽ khiến người ta yên tâm hơn dù có hay không nàng vẫn chẳng muốn ngủ tiếp , nhìn Haerin đơn côi nằm ở đó mà chỉ mong mình có thể đến gần em hơn . Mở mắt to , mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán nắm chặt tay vì cơn ác mộng lần này , kì lạ thay khi vừa tỉnh giấc em đã quên sạch mình thấy cái gì . "Không sao chứ ?" Đỡ em ngồi dạy , vuốt ve tấm lưng để trấn an người . "Tớ không sao " nụ cười rạng rỡ nở trên môi , lấy lại tin thần khoẻ khoắn sống trong đống tiêu cực ai mà chẳng mệt mỏi ? Hãy để em tươi tắn hơn , em không muốn mỗi ngày khi mở mắt đều là một nỗi buồn khó quên . "Tớ cứ sợ cậu gặp cái gì , đã đỡ hơn chưa từ khuya tới giờ vết thương cậu cứ không ngừng rỉ máu tớ phải gọi bác sĩ đến để thay băng gạc mới cho cậu , nó không đau chứ ?" "Không sao đâu mà , chúng ta nên về thôi Danielle" đưa tay ý muốn nàng đỡ mình ngồi dậy , cơn đau âm ỉ khiến em chẳng thể nào tự mình đi lại bởi vì nó sẽ làm vết thương đổ máu . "Tùy cậu thôi , dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ , cậu có muốn ăn cơm cuộn không khi về tớ sẽ nấu cho cậu ?" Vòng cánh tay Haerin qua cổ , ôm lấy eo cùng nhau rời khỏi bệnh viện , ở trong này có mỗi một đêm cái mùi thuốc sát trùng làm nàng khó chịu sao trông em có vẻ bình thản , phải rồi với căn bệnh này có lẽ đã đến bệnh viện thường xuyên . "Tất nhiên rồi , à mà Dani" "Hả ?" "Cái tát hôm qua còn đau không ? Hôm qua tớ thấy chúng đánh cậu một cái lại thấy đau giùm cậu , thật là sao thời đại này người ta lại cứ thích đánh nhau vậy ?" "Ganh ghét và thù hằn đương nhiên không tránh khỏi , tớ ngưỡng mộ cậu vì cậu không như họ , cậu trưởng thành chín chắn hơn rất nhiều " "Hahaha , chúng ta như nhau cả thôi , không ai chín chắn hơn ai cả , chúng ta chỉ là những đứa trẻ còn để bụng những thứ nhỏ nhặt nhưng đánh cậu như thế tớ thấy hơi quá đáng""Bị như thế rồi mà vẫn cười cho được , hết đau rồi sao ?" "Còn chứ , biết sao không tại vì có sự hiện diện của cậu giúp tớ hồi phục nhanh chóng đó ""Nói thế thôi nhưng không có thêm cơm cuộn đâu nha , ăn ít thôi đó""Vâng vâng , tớ biết rồi mà"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com