TruyenHHH.com

[𝔸𝕝𝕝𝕋𝕒𝕜𝕖𝕞𝕚𝕔𝕙𝕚] Căn Bệnh Nghệ Thuật

Văn Án

_Emma31_

"Mày thật kiêu ngạo Takemicchi, kiêu ngạo đến mức khiến tao phải ghê tởm"

Mikey nhìn em với ánh mắt sắt như dao, chỉ hận không thể xé em ra thành trăm mảnh.

Takemichi im lặng cúi đầu, không dám ngẩn lên, em nên nói gì đây, nói gì để họ thông cảm cho em đây...

Tài năng của em nó là một căn bệnh, nếu nói đúng hơn nó là một lời chúc phúc của thần, lời chúc phúc quá lớn khiến cơ thể em không chịu đựng được.

Em đang bị chính tài năng của mình ăn mòn đi mạng sống.

Tại sao họ không chịu hiểu cho em mà lại tin tưởng cô ấy, em đã nghĩ rằng chúng ta đã rất thân nhau, những kí ức năm đó bây giờ đã chẳng bằng một câu nói của cô ấy.

Em mệt mỏi rồi, em chẳng còn gì để hy vọng nữa.

Nhìn những chú chim đang bay lượng một cách tự do trên bầu trời, Takemichi bất giác cảm thấy ghen tị, bọn chúng có thể tự do bay lượn, đi đến đâu mà chúng muốn, con em như một lễ vật được trưng bày, mãi mãi bị giam trong cài lồng không lối thoát.

"Con muốn làm gì vậy Takemichi"

"Con muốn tự do mẹ ạ..."

Takemichi ngồi bên thành cửa sổ đón nhận luồng gió mắt từ bên ngoài, cái cảm giác thoải mái này đã bao lâu rồi em mới được cảm nhận lại nhỉ?

Bà Hanagaki cảm thấy có điều gì đó không ổn liển vội chạy tới, bà hoảng hốt bảo: "Con yêu, con mau rời khỏi đó đi, chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được, xin con đừng nghĩ ​quẩn"

Em quay đầu nhìn bà với ánh mắt đầy sự thống khổ, nói: "Nó đã chẳng còn là căn bệnh nữa rồi"

"Nó là lời nguyền"

"Sớm hay muộn con cũng phải chết"

Nhẹ nhàng đón lấy cánh hoa anh đào đang từ từ rơi xuống, Takemichi nở một nụ cười hạnh phúc vốn tưởng đã biến mất từ lâu, em nhìn về mẹ mình lần cuối, em cười nhẹ, đôi mắt có chút híp lại nói: "Con yêu quý gia đình mình lắm"

"Cảm ơn vì đã cho con làm con của cha mẹ ở kiếp này"

Vừa dứt lời em liền ngã người gieo mình xuống lầu, thật thoải mái, em đã không còn chịu đựng đau đớn từ lời nguyền nữa rồi, Touman à, nếu có kiếp sau, tao mong sẽ không bao giờ gặp lại bọn mày một lần nữa.

Kiếp này tao đã quá mệt mỏi rồi, hãy buôn tha cho tao đi

.

.

.

.

.


















































































































.

.

.

.

.

"Kiếp trước là bọn tao phụ mày, kiếp này sẽ khác, làm ơn đó hãy nhìn lấy bọn tao một lần đi hỡi ánh dương bé nhỏ"

===============

Idea gốc của Jun ban đầu là của tôi cho nó, giờ nó rời rồi thì tôi phải gánh hết '-'.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com