Cam Y Chi Ha Lam Sac Su 135 Chuong Full Hoan Fanfic Con Cap Nhat
Ad thấy hay và sưu tầm lưu trữ thôi nha, người dịch: Thùy Linh, nguồn: Dịch quán CYCH[From weibo @大卷卷宝宝] Ở Phong Lâm Ao, Sau khi Lục Dịch cầu thần phật hiển linh, Kim Hạ tỉnh lại, ngẫm lại những gì đã xảy ra giữa hai người khiến tôi hiểu ra được nhiều điều.
Trong dòng hồi tưởng của tôi, có một Kim Hạ vì cầu xin Lâm đại phu cứu hắn, tự mình làm cơm mà tay đầy vết bỏng.
Vì hắn làm thuốc dẫn, không tiếc thân mình để rắn cắn, trên tay có biết bao nhiêu là vết cắt để dẫn máu ra.
Vì bón thuốc cho hắn mà bị cắn vào môi.
Vì hắn mà trúng độc, khuôn mặt trắng bệch.
Cùng với những ngày nàng kề cận chăm sóc hắn không rời nửa bước.
Vì không muốn mọi người lo lắng mà một mình bước trong đêm, một mình phát độc trong căn nhà hoang, bản thân nàng cứ tưởng mình cứ thế chết đi trong cô độc...
Lục Dịch đã biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng sau khi chính bản thân hắn trúng độc, hắn mới thực sự hiểu nàng trọng tình trọng nghĩa đến như thế nào.
Bởi vậy ở Hàng Châu, hắn mới không màng đến vết thương vẫn đang rỉ máu, liểu mạng quay trở lại bảo vệ nàng. Hắn nói sợ nàng gặp nguy hiểm tới tính mạng vẫn ngốc nghếch đợi hắn trở lại. Nàng cười nói với hắn, nàng không ngốc tới mức như thế, nhưng Lục Dịch hiểu nàng là người thế nào. Hắn biết nàng sẽ không tự phát giác được bản thân mình đã hi sinh nhiều đến thế nào, kể cả có mất mạng.
Hắn biết nàng ngốc đến thế nào!
Bởi vậy, không chỉ không màng đến vết thương quay trở lại, hắn còn phải tự mình nói với nàng: Ta sẽ, vì nàng, không màng tới tính mạng.
Nàng yêu ta nhiều thế nào, ta sẽ yêu nàng nhiều hơn thế, ta Lục Dịch là người lãnh đạm, nhưng vì nàng ta có thể không màng tất cả, kể cả mạng của chính mình.
Lời nói của hắn có ẩn ý: Mạng của nàng là mạng của ta, bởi vậy nàng phải tự bảo vệ tốt cho chính mình, đồ ngốc.
Bởi vậy sau đó rất nhiều lần hắn đều nhắc nàng: Phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, cho dù là vì ta, nhất định phải cẩn thận. Chính là vì càng hiểu nàng là người thế nào, hắn lại càng không thể yên lòng vì nàng.
Bộ phim này tuy kĩ xảo còn nghèo, nhưng tình cảm và tiểu tiết lại được chăm chút rất kĩ, vết thương trên tay Kim Hạ, khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt rơi trên giấy, sự lo lắng của Lục Dịch, lời hắn nhắc đi nhắc lại nàng phải cẩn thận, ... tất cả những tình tiết này đều được ống kính ghi lại rất cẩn thận và chỉnh chu. Điều này đã làm rung động trái tim của mỗi chúng ta, khiến chúng ta có cảm giác, ở một chiều không gian nào đó, Lục Dịch và Kim Hạ là hai người có thật, và khi tất cả sóng gió đã qua, họ nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
_____
[From weibo @口袋淼] Cảm nhận Tập 41: Kim Hạ những ngày xa Lục Dịch - Viên bổ khoái có gì khác với trước đây?
Những ngày Lục Dịch ra chiến trường Sầm Cảng, một mình Kim Hạ đã làm rất nhiều việc. Nỗi nhớ nhung tuy da diết nhưng trong bức thư nàng gửi hắn chỉ gói gọn trong ba chữ " Ta đợi chàng". Trong suốt thời gian không có hắn ở cạnh, nàng không giống những tiểu thư khuê các bình thường chìm đắm trong cảm xúc nhớ nhung mà vẫn là một Hạ gia thông minh lanh lợi. Nhưng tập phim này làm cho tôi có cảm giác nàng hiện tại đã có chút khác với trước kia.
Kim Hạ đã đập tan ý đồ hành thích nàng của Thuần Vu Mẫn, lại còn phát hiện được hành tung của Vương Ma Tử cũng như bí mật hắn tự vận chuyển binh khí. Xem đến đây tôi chợt suy nghĩ, Kim Hạ ngày càng giống Lục Dịch rồi, mà sự giống nhau này không chỉ đơn giản ở động tác ngồi vắt chân hay chắp tay sau lưng mà là lối tư duy, suy luận của nàng ngày càng giống hắn.
Nhớ lại cảnh phim Kim Hạ đứng trên tầng lầu, âm thầm quan sát Vương Ma Tử vận chuyển trộm binh khí, dáng vẻ nàng tập trung tinh thần, ánh mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng như mèo rình chuột, Điệu bộ của nàng lúc này giống hệt như dáng vẻ Lục Dịch ngồi trên vách núi âm thầm theo dõi Tào Khôn ở đầu phim, cảnh giác, cơ trí, và đầy tự tin nắm chắc kẻ thù trong lòng bàn tay . Nàng ngăn cản Đại Dương nhất thời kích động muốn bắt Vương Ma Tử, cũng giống như trước kia đã biết bao nhiêu lần nàng nóng nảy muốn lao về phía trước lại bị đại nhân ngăn cản. Kim Hạ không phải sau khi quen biết Lục Dịch mới biết phá án. Từ trước đó nàng đã là một chuyên gia về truy tìm tung tích, thông minh lanh lợi. Tuy nhiên sau khi gặp đại nhân và được hắn lấy thân mình làm gương mà dạy dỗ, từ một tiểu bổ khoái cơ trí nàng đã có thêm vài phần bộ dạng "Lục phu nhân" đứng đắn, trầm ổn cùng tự tin.
Khi đến nhà Vương Ma Tử để tìm chứng cứ, Kim Hạ cố ý chọn lúc hắn không có ở nhà bởi mục tiêu chính của nàng là vợ con hắn. Đại Dương thắc mắc Lục phiến môn từ trước đến nay trừ gian diệt ác nhưng chưa từng làm ảnh hưởng đến người nhà phạm nhân. Kim Hạ cũng thừa nhận cách này có chút không từ mọi thủ đoạn để đạt mục đích, tuy không giống với phong cách của nàng từ trước đến nay nhưng tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể làm như vậy. Sự tình cấp bách lạm quyền không từ mọi thủ đoạn không phải chính là tác phong làm việc chính thống của Cẩm Y Vệ hay sao? Nhưng tất nhiên Kim Hạ cũng không hung dữ như Cẩm Y Vệ, không từ thủ đoạn chứ không hề tàn bạo độc ác. Bởi vậy khi xông vào nhà Vương Ma Tử, nàng nói với vợ hắn tránh ra chứ cũng không hề có ý làm hại mẹ con họ.
Kim Hạ nhờ một người tinh thông tiếng Nhật như Kỳ phu nhân làm phiên dịch nhưng cũng không hỏi ra được manh mối gì có ích. Trong lúc không có manh mối, Đại Dương hỏi nàng có muốn thả mẹ con bọn họ ra không.
-"Nếu là Cẩm Y Vệ thì liệu có thả người hay không?"
-"Tất nhiên là không" Đại Dương trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
-"Vậy không phải đúng rồi sao, chúng ta việc gì phải thả họ ra, giữ lại vợ con hắn chắc chắn sẽ có lúc dùng đến." Kim Hạ khoanh tay kiên định nói.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, trong hoàn cảnh tình cảm đang nảy nở của Dịch Hạ, bỗng nhiên phải xa nhau, tại sao nỗi nhung nhớ của cả hai dành cho người còn lại có thể được khống chế tốt đến như vậy. Những ngày hai người không ở bên nhau tại sao có thể chuyên tâm khống chế bản thân đi đúng quỹ đạo, mỗi người bảo vệ một phương trời như vậy? Là bởi vì một bức thư tuy chỉ có vỏn vẹn 3 chữ "ta đợi chàng" nhưng cả hai người đều tâm linh tương thông. Là bởi vì hình bóng của người còn lại đã sớm khắc sâu trong lòng mỗi người bọn họ.Tình yêu khiến hai người đồng hóa lẫn nhau, càng ở bên nhau nhiều thì họ lại càng trở nên giống nhau. Lục Dịch có được sự ấm áp và thân thiện của Kim Hạ, Kim Hạ có được lối tư duy nhạy bén nhưng không kém phần trầm ổn của Lục Dịch. Khi không có chàng bên cạnh, ta liền biến thành dáng vẻ của chàng, cũng vì chàng, ta sẽ cố gắng trở thành phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình. Bởi vậy mới nói hai người họ trên thực tế chưa bao giờ thực sự rời xa nhau.
_______
[From @琛仔最近有点乱] Cảnh hôn trên mái nhà - Kim Hạ mắc bẫy Lục Dịch?
Để có cảnh hôn trên mái nhà, chúng ta cần cảm ơn công lao của nha hoàn Thuần Vu Mẫn.Vốn Lục Dịch được nha hoàn của thuần Vu Mẫn dẫn đi để xem Kim Hạ "bẽ mặt", nhưng cảnh tượng đập vào mắt mà chính hắn cũng không ngờ tới là "vợ" mình đang đứng trên mái nhà chỉ trăng mắng linh tinh. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Có lẽ sợ bộ dạng xấu hổ này của Kim Hạ bị người khác nhìn thấy có hại đến thanh danh của nàng, bèn lệnh cho a hoàn lui xuống, một mình tự đối phó với Kim Hạ. Đó cũng là một tình tiết cho thấy hắn đã âm thầm bảo vệ và nghĩ cho nàng đến thế nào.
Nhìn thấy Kim Hạ say mơ màng không biết trời đất gì lại còn suýt chút nữa rơi xuống, hắn cả kinh phi thân lên cứu nàng, cũng đồng thời tóm lấy bình rượu trong tay nàng. Đại nhân có chút tức giận, dù sao cũng từng nói với nàng ở "bên ngoài" không được phép uống rượu (Đại nhân là gì của người ta mà cấm người ta uống rượu 😒? "Bên ngoài" là những đâu? Thế còn bên trong là ở đâu? Đại nhân, ngài nghĩ gì vậy?) Một người luôn lãnh đạm, kiêu ngạo, trấn tĩnh như hắn cũng có lúc không kiềm chế được bực bội mà đổ bình rượu đi như vậy.
Điều làm hắn càng ngạc nhiên là khi say rượu, Kim Hạ từ một người bình thường hiểu rõ từng ánh mắt của hắn, tuy to gan nhưng luôn có chừng mực lại biến thành sắc nữ chính hiệu. Bàn tay nhỏ của nàng cả gan ôm lấy mặt hắn, "Đại nhân thật đẹp, còn đẹp hơn cả các cô nương ở Tiêu Tương Các". Lục Dịch tuy ngạc nhiên nhưng dù sao cũng đã quen với việc Kim Hạ "động tay động chân" với mình, hơn nữa hắn lại có chút thưởng thức với việc Kim Hạ "sàm sỡ" và tán thưởng nhan sắc của hắn.
Nhưng không ai ngờ Kim Hạ khi say rượu lại có thể biến thành chú mèo hoang có thể ghẹo chết người khác. "Đại nhân, ta từng hôn ngài." Dường như lòng hắn có chút chấn động, người thông minh như đại nhân nghe đến 3 từ Phong Lâm Ao lập tức biết chuyện gì đã xảy ra. Dù hắn được người khác gọi là Đại nhân nhiều năm nhưng chung quy vẫn chỉ là một cậu thiếu niên 22 tuổi chưa từng trải trong chuyện tình cảm. Tôi nghĩ lúc đó Lục Dịch bề ngoài thì có vẻ khống chế cảm xúc rất giỏi, nhưng trong lòng hắn đang nổi từng đợt sóng gió.
Quả nhiên đại nhân nghe xong câu này, không vội bắt Kim Hạ xuống đất mà ngược lại còn ngồi xuống cạnh nàng. "Vậy, cô có cảm giác gì?Quên rồi sao? Ta cũng quên rồi. Hay là thử lại lần nữa?". Mọi người đều nói Lục Dịch giỏi giăng bẫy khiến Kim Hạ vào tròng, nhưng tôi nghĩ khi đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều, có lẽ chỉ là câu nói tự nhiên bật ra từ tình cảm của chính bản thân hắn. Ngẫm mà xem, sau khi trải qua lần vào sinh ra tử của cả hai ở Phong Lâm Ao, rồi lại đến Đan Thanh Các, một câu" Đại nhân dù sao cũng là đại nhân" khiến cho tình yêu mới nảy nở cùng dũng khí hắn của hắn trở thành con rùa rụt đầu vào mai. Đến nay lại biết "vợ" từng hôn hắn. Tuy chỉ là bón thuốc, nhưng cũng xem là cái hôn thực sự, có lẽ tình cảm của bản thân hắn cũng không phải tình cảm đơn phương. Lúc đó đại nhân gấp rút cần một lời khẳng định cho suy nghĩ đó nên đã hỏi nàng có cảm giác gì. Nói đi nói lại thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên lần đầu nếm trải cảm giác của tình yêu, có chút trẻ con và bồng bột. Câu "ta cũng quên rồi" sao nghe đầy tiếc nuối và sầu não. Nếu nói câu" Hay là thử lại lần nữa" là đại nhân đang bẫy Kim Hạ, thì chi bằng nói rằng chính hắn cũng đang mất kiểm soát, hắn không khống chế nổi tình cảm cũng như ham muốn chiếm hữu nàng của bản thân. Hắn cần một sự khẳng định cho tình cảm của mình, hắn gấp gáp muốn chứng minh tình cảm của bản thân không phải là đơn phương, và Kim Hạ cũng có tình cảm với hắn.
Nhìn Kim Hạ chầm chậm đưa môi đến cạnh hắn, rồi lại ngượng ngùng thu về, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa. Tình cảm lấn át lí trí, tất cả mọi sự điềm tĩnh, khống chế, kể cả lễ giáo quy định hắn đều không còn để ý đến nữa, lúc này hắn chỉ muốn cảm nhận Kim Hạ một cách chân thật nhất, bởi vậy mới quyết tuyệt kéo nàng lại hôn thật sâu, tự mình cảm nhận nàng một cách chân thực nhất.
Còn về chiếc trâm sau nụ hôn đó, có lẽ là khi Lục Dịch đã tìm lại được lí trí, hắn biết rõ bản thân nhân lúc nàng say rượu đã trở thành một tên "đăng đồ tử" chân chính. Tuy trong lòng rất thích nhưng hắn cũng biết đó không phải việc quang minh lỗi lạc gì, cho nên cây trâm vốn sớm chuẩn bị để Trâm hoa đại hội tặng cho nàng đã được lấy ra dùng trước, để thể hiện trách nhiệm của hắn cho nàng và cho chuyện xảy ra hôm nay.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Dịch triệt để thanh tỉnh. Dựa vào tính cách và những gì hắn được cha dạy dỗ, hắn biết bản thân đã sai. Tuy hắn yêu nàng nhưng dù sao hắn trong lúc tình cảm chưa được bày tỏ với nàng, nàng lại không tỉnh táo mà chiếm tiện nghi của nàng. Hắn hối hận, lại cảm thấy mất mặt, càng không dám biện bạch, và khi nàng mang trâm đến tận cửa hỏi, hắn thực sự hoảng hốt, đành lấy Sầm Phúc ra làm bia đỡ. Không ngờ nghe thấy nàng nói câu " vậy mà ta cứ tưởng..." khiến hắn không nhịn được mà hỏi nàng tưởng là như thế nào, mang theo sự chờ đợi cùng cẩn thận dè dặt mà trước nay chưa từng có nơi hắn.
Nhưng Kim Hạ nghe xong đã trở lại là người có chừng mực, biết tiến lùi và hiểu lễ tiết, sao dám nói với hắn là "cứ tưởng là đại nhân tặng". Cứ như vậy, vì một chiếc trâm mà hai người đều buồn, ai cũng giấu tình cảm và mong đợi vào sâu trong lòng mà không ai dám nói ra.
Tuy nhiên tình cảm một khi đã nảy nở, có muốn giấu cũng chẳng giấu được bao lâu. Trong buổi Trâm hoa đại hội, chỉ bằng một câu" chỉ có tiếng đàn khắc sâu vào lòng ta" cũng đã đủ để bày tỏ tình cảm của đại nhân với Kim Hạ. Và sau đó bản thân hắn và nàng có lẽ đều đã có được một đáp án hoàn mỹ nhất cho tình cảm của hai người, không còn lo lắng bất an hay ngờ vực gì nữa.
_____
[From weibo @口袋淼] Từ "Viên bổ khoái" thành "Kim Hạ" __ Từ việc thay đổi cách xưng hô đến chuyển biến trong tình cảm của Lục Dịch.
Lần đầu tiên xem phim, một dòng đạn mạc khiến tôi ấn tượng sâu sắc là: "Còn gọi Viên bổ khoái làm gì nữa, gọi là Kim Hạ đi" ( đạn mạc là dòng bình luận hay chạy chạy trên màn hình bên họ đó :>>) Có thể thấy hành trình theo đuổi phu nhân của Lục đại nhân khiến cho toàn thể quần chúng đang mong ngóng phát đường cũng cảm thấy sốt cả ruột. Mặc dù mới xem lại lần 2 đến tập 15, tôi vẫn muốn điểm qua dòng thời gian sự thay đổi trong cách xưng hô của Lục Đại nhân đối với Kim Hạ.Tập 7 "Kim Hạ giao cho ta là được rồi, ngươi có thể đi được rồi." Đây là lần đầu tiên Lục Dịch gọi nàng là Kim Hạ thay vì Viên bổ khoái như bình thường. Tạ Viên Viên cõng nàng say khướt trở về, Lục Dịch liền đón lấy nàng, có chút gì đó ghen tuông bế nàng về phòng. Câu Kim Hạ này có lẽ là Lục Đại nhân chỉ thuận miệng nói ra. Cảnh cùng ăn mì dưới gốc hoa đào, Lục Dịch lúc này dường như cũng chưa rõ tình cảm với Kim Hạ là thế nào. Ý ghen và địch ý đối với Tạ Tiêu, cách Lục Dịch bế Kim Hạ về phòng (mở ngoặc là hoàn toàn có thể dìu hoặc là cõng, nhưng Lục đại nhân cứ thích bế), một tiếng gọi Kim Hạ, tất cả đều cho thấy ý thức về chủ quyền cũng như tình cảm dành cho Kim Hạ xuất phát từ nội tâm Lục Dịch mà chính hắn cũng không để ý. Lục đại nhân, người xem, xét về mặt tình cảm người cũng chỉ là một kẻ tay nhanh hơn não thôi =)))Tập 21 "Kim Hạ" Ở Phong Lâm Ao Kim Hạ đưa súng lên thái dương nàng, trong lúc cấp bách cuối cùng đại nhân đã đứng trước mặt nàng thốt lên một câu Kim Hạ. Thực ra ở tập 8 khi hai người cùng nhau ăn mì dưới gốc đào, Lục Dịch có lẽ đã cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Kim Hạ có sự biến đổi. Cách Kim Hạ ngăn cánh hoa đào không rơi vào bát khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp mà rất lâu rồi hắn không có được. Điều này làm hắn chấn động, tâm trạng có chút hoảng hốt, chưa ăn hết bát mì đã vội vàng rời đi. Tuy nhiên trải qua việc Tạ Tiêu đến cầu thân, đêm hội thả đèn hoa đăng, Kim Hạ từ chối Tạ Tiêu v...v.. khiến Lục Dịch bắt đầu cảm thấy bất an, không chắc Kim Hạ có tình cảm với mình hay không. Với tính cách của Lục Dịch, nếu biết trong lòng Kim Hạ chưa có ý trung nhân, hắn cũng không lập tức bày tỏ với Kim Hạ, hắn cứ đợi như vậy, đợi đến một ngày Kim Hạ hiểu lòng hắn. Cho đến tận khi ở Phong Lâm Ao, Kim Hạ đồng ý lấy mạng đổi mạng cho hắn, hắn cuối cùng cũng đợi được đáp án của Kim Hạ - điều mà hắn chờ đợi đã lâu.Tập 24 " Kim Hạ ngồi bên cạnh ta". Bữa cơm ở Phong Lâm Ao, không chỉ trước mặt Tạ Tiêu mà trước mặt tất cả mọi người hắn vẫn luôn gọi nàng là Kim Hạ. Trải qua 2 lần Kim Hạ suýt bỏ mạng để cứu hắn, Lục Dịch đã hiểu tình cảm mình dành cho nàng, hắn cũng không muốn dấu giếm tình cảm này với mọi người nữa. Tập 25 "Lâm đại phu, sức khỏe Kim Hạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, người xem bệnh giúp nàng đi" Trở về quan dịch ở Hàng Châu, hắn vẫn gọi nàng là Kim Hạ.
Nhưng sau đó lại "Viên bổ khoái, nếu không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh". Ở Hàng Châu Kim Hạ cùng Tạ Tiêu đi ra ngoài còn chưa trở về thì hắn nhận được công vụ, chẳng kịp đợi Kim Hạ trở về, hắn đã phải gấp gáp đi đến Đan Thanh Các. Lần này lại gọi nàng là Viên bổ khoái thể hiện ý ghen tuông và kiêu ngạo khi hắn gặp lại nàng. Ai bảo nàng cả ngày chỉ toàn chạy lung tung cùng với tên Tạ Tiêu kia, không ở cạnh ta??
"Chỉ là....đại nhân sao", lúc này hắn không còn ý ghen tuông nữa. Tâm ý của Kim Hạ dành cho hắn mà hắn nhận định ở Phong Lâm Ao bỗng chốc bị lung lay, Lục Dịch mặc nhiên cho rằng tình cảm Kim Hạ dành cho hắn chỉ đơn thuần là cung kính. Từ "Kim Hạ", hắn lại gọi nàng là "Viên bổ khoái" rồi.Tập 29 "Làm gì mà cứ nhìn ta chằm chằm như vậy" – "Bởi vì đại nhân tướng mạo xuất chúng, đẹp trai a~~" Lục Dịch bắt gặp ánh mắt Kim Hạ ngắm mình, nghe xong câu nàng khen, hắn bề ngoài thì nói "Bây giờ cô mới phát hiện sao" nhưng trong lòng thì âm thầm vui mừng. Có điều gì đó dường như lại được khẳng định chắc chắn rồi.Tập 30 " Viên bổ khoái, chúng ta không phải là đi thưởng thức mỹ sắc". Cũng là Viên bổ khoái nhưng lần này so với lần trước ở Đan Thanh Các hoàn toàn không giống nhau. Lần này gọi nàng là Viên bổ khoái không phải nhằm giữ khoảng cách khi đi làm nhiệm vụ, mà ngữ khí của hắn thể hiện sự thân thiết và ăn ý ngầm giữa hai người khi họ kề vai sát cánh chung sức chiến đấu cùng nhau.Tập 32 "Nàng ấy là người như thế nào, trong lòng ta tự biết". Đứng trước việc biểu muội của mình bôi nhọ Kim Hạ, hắn không gọi Kim Hạ là Viên bổ khoái, mà là "nàng ấy". Nàng ấy là người của ta, là người ta hiểu rõ nhất, cảm phiền biểu muội thức thời một chút.Tập 35 "Tìm được Viên bổ khoái chưa? Tạ Tiêu đâu? Kim Hạ không đi tìm hắn sao? " Màn cướp hôn đó chính Lục Dịch cũng cực kì gấp gáp, cuối cùng cũng đối diện với chuyên gia bị thồn cẩu lương – Sầm Phú hắn cũng đã gọi một tiếng Kim Hạ. Kể từ đó ngày cướp dâu cho đến tận cuối bộ phim, bất luận là ở riêng hai người hay trước mặt tất cả mọi người, cho dù sau đó hai người có chia tay nhau, hắn cũng không hề gọi nàng bằng danh xưng Viên bổ khoái nữa. Bởi vì từ ngày đó trở đi tình cảm của hai người dành cho nhau đã hoàn toàn được xác định rồi.Cmt ở dưới:
-Đại nhân lúc thì gọi Viên bộ khoái, lúc thì gọi Kim Hạ nhưng Kim Hạ từ đầu tới cuối luôn gọi là Đại nhân, tuy nhiên ngữ khí hoàn toàn khác nhau, tình cảm cũng vậy. Người khác gọi hắn là Đại nhân để thể hiện quan hàm của hắn, còn Kim Hạ tuy cũng gọi hắn là Đại nhân nhưng đối với hắn cũng như với Kim Hạ đều là xưng hô đặc biệt của nàng dành riêng cho hắn, Lục Dịch cũng khá hưởng thụ cách xưng hô này. "Đại nhân" tức là người gánh vác cả bầu trời cho Kim Hạ.
-Bổ sung một chút, tập 17 khi Kim Hạ đối diện với đám hắc y nhân vẫn quay lại nhặt vòng tay giúp hắn,trong lúc nguy cấp hắn cũng gọi nàng là Kim Hạ.
-Tôi cảm thấy dù sau này hai người có kết hôn thì nàng vẫn sẽ gọi hắn là Đại nhân, coi như là cách gọi yêu nàng dành riêng cho hắn đi.
_______
Trong dòng hồi tưởng của tôi, có một Kim Hạ vì cầu xin Lâm đại phu cứu hắn, tự mình làm cơm mà tay đầy vết bỏng.
Vì hắn làm thuốc dẫn, không tiếc thân mình để rắn cắn, trên tay có biết bao nhiêu là vết cắt để dẫn máu ra.
Vì bón thuốc cho hắn mà bị cắn vào môi.
Vì hắn mà trúng độc, khuôn mặt trắng bệch.
Cùng với những ngày nàng kề cận chăm sóc hắn không rời nửa bước.
Vì không muốn mọi người lo lắng mà một mình bước trong đêm, một mình phát độc trong căn nhà hoang, bản thân nàng cứ tưởng mình cứ thế chết đi trong cô độc...
Lục Dịch đã biết nàng là người trọng tình trọng nghĩa, nhưng sau khi chính bản thân hắn trúng độc, hắn mới thực sự hiểu nàng trọng tình trọng nghĩa đến như thế nào.
Bởi vậy ở Hàng Châu, hắn mới không màng đến vết thương vẫn đang rỉ máu, liểu mạng quay trở lại bảo vệ nàng. Hắn nói sợ nàng gặp nguy hiểm tới tính mạng vẫn ngốc nghếch đợi hắn trở lại. Nàng cười nói với hắn, nàng không ngốc tới mức như thế, nhưng Lục Dịch hiểu nàng là người thế nào. Hắn biết nàng sẽ không tự phát giác được bản thân mình đã hi sinh nhiều đến thế nào, kể cả có mất mạng.
Hắn biết nàng ngốc đến thế nào!
Bởi vậy, không chỉ không màng đến vết thương quay trở lại, hắn còn phải tự mình nói với nàng: Ta sẽ, vì nàng, không màng tới tính mạng.
Nàng yêu ta nhiều thế nào, ta sẽ yêu nàng nhiều hơn thế, ta Lục Dịch là người lãnh đạm, nhưng vì nàng ta có thể không màng tất cả, kể cả mạng của chính mình.
Lời nói của hắn có ẩn ý: Mạng của nàng là mạng của ta, bởi vậy nàng phải tự bảo vệ tốt cho chính mình, đồ ngốc.
Bởi vậy sau đó rất nhiều lần hắn đều nhắc nàng: Phải tự bảo vệ bản thân thật tốt, cho dù là vì ta, nhất định phải cẩn thận. Chính là vì càng hiểu nàng là người thế nào, hắn lại càng không thể yên lòng vì nàng.
Bộ phim này tuy kĩ xảo còn nghèo, nhưng tình cảm và tiểu tiết lại được chăm chút rất kĩ, vết thương trên tay Kim Hạ, khuôn mặt trắng bệch, giọt nước mắt rơi trên giấy, sự lo lắng của Lục Dịch, lời hắn nhắc đi nhắc lại nàng phải cẩn thận, ... tất cả những tình tiết này đều được ống kính ghi lại rất cẩn thận và chỉnh chu. Điều này đã làm rung động trái tim của mỗi chúng ta, khiến chúng ta có cảm giác, ở một chiều không gian nào đó, Lục Dịch và Kim Hạ là hai người có thật, và khi tất cả sóng gió đã qua, họ nhất định sẽ sống thật hạnh phúc.
_____
[From weibo @口袋淼] Cảm nhận Tập 41: Kim Hạ những ngày xa Lục Dịch - Viên bổ khoái có gì khác với trước đây?
Những ngày Lục Dịch ra chiến trường Sầm Cảng, một mình Kim Hạ đã làm rất nhiều việc. Nỗi nhớ nhung tuy da diết nhưng trong bức thư nàng gửi hắn chỉ gói gọn trong ba chữ " Ta đợi chàng". Trong suốt thời gian không có hắn ở cạnh, nàng không giống những tiểu thư khuê các bình thường chìm đắm trong cảm xúc nhớ nhung mà vẫn là một Hạ gia thông minh lanh lợi. Nhưng tập phim này làm cho tôi có cảm giác nàng hiện tại đã có chút khác với trước kia.
Kim Hạ đã đập tan ý đồ hành thích nàng của Thuần Vu Mẫn, lại còn phát hiện được hành tung của Vương Ma Tử cũng như bí mật hắn tự vận chuyển binh khí. Xem đến đây tôi chợt suy nghĩ, Kim Hạ ngày càng giống Lục Dịch rồi, mà sự giống nhau này không chỉ đơn giản ở động tác ngồi vắt chân hay chắp tay sau lưng mà là lối tư duy, suy luận của nàng ngày càng giống hắn.
Nhớ lại cảnh phim Kim Hạ đứng trên tầng lầu, âm thầm quan sát Vương Ma Tử vận chuyển trộm binh khí, dáng vẻ nàng tập trung tinh thần, ánh mắt chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của bọn chúng như mèo rình chuột, Điệu bộ của nàng lúc này giống hệt như dáng vẻ Lục Dịch ngồi trên vách núi âm thầm theo dõi Tào Khôn ở đầu phim, cảnh giác, cơ trí, và đầy tự tin nắm chắc kẻ thù trong lòng bàn tay . Nàng ngăn cản Đại Dương nhất thời kích động muốn bắt Vương Ma Tử, cũng giống như trước kia đã biết bao nhiêu lần nàng nóng nảy muốn lao về phía trước lại bị đại nhân ngăn cản. Kim Hạ không phải sau khi quen biết Lục Dịch mới biết phá án. Từ trước đó nàng đã là một chuyên gia về truy tìm tung tích, thông minh lanh lợi. Tuy nhiên sau khi gặp đại nhân và được hắn lấy thân mình làm gương mà dạy dỗ, từ một tiểu bổ khoái cơ trí nàng đã có thêm vài phần bộ dạng "Lục phu nhân" đứng đắn, trầm ổn cùng tự tin.
Khi đến nhà Vương Ma Tử để tìm chứng cứ, Kim Hạ cố ý chọn lúc hắn không có ở nhà bởi mục tiêu chính của nàng là vợ con hắn. Đại Dương thắc mắc Lục phiến môn từ trước đến nay trừ gian diệt ác nhưng chưa từng làm ảnh hưởng đến người nhà phạm nhân. Kim Hạ cũng thừa nhận cách này có chút không từ mọi thủ đoạn để đạt mục đích, tuy không giống với phong cách của nàng từ trước đến nay nhưng tình thế cấp bách, cũng chỉ có thể làm như vậy. Sự tình cấp bách lạm quyền không từ mọi thủ đoạn không phải chính là tác phong làm việc chính thống của Cẩm Y Vệ hay sao? Nhưng tất nhiên Kim Hạ cũng không hung dữ như Cẩm Y Vệ, không từ thủ đoạn chứ không hề tàn bạo độc ác. Bởi vậy khi xông vào nhà Vương Ma Tử, nàng nói với vợ hắn tránh ra chứ cũng không hề có ý làm hại mẹ con họ.
Kim Hạ nhờ một người tinh thông tiếng Nhật như Kỳ phu nhân làm phiên dịch nhưng cũng không hỏi ra được manh mối gì có ích. Trong lúc không có manh mối, Đại Dương hỏi nàng có muốn thả mẹ con bọn họ ra không.
-"Nếu là Cẩm Y Vệ thì liệu có thả người hay không?"
-"Tất nhiên là không" Đại Dương trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.
-"Vậy không phải đúng rồi sao, chúng ta việc gì phải thả họ ra, giữ lại vợ con hắn chắc chắn sẽ có lúc dùng đến." Kim Hạ khoanh tay kiên định nói.
Tôi bỗng nhiên hiểu ra, trong hoàn cảnh tình cảm đang nảy nở của Dịch Hạ, bỗng nhiên phải xa nhau, tại sao nỗi nhung nhớ của cả hai dành cho người còn lại có thể được khống chế tốt đến như vậy. Những ngày hai người không ở bên nhau tại sao có thể chuyên tâm khống chế bản thân đi đúng quỹ đạo, mỗi người bảo vệ một phương trời như vậy? Là bởi vì một bức thư tuy chỉ có vỏn vẹn 3 chữ "ta đợi chàng" nhưng cả hai người đều tâm linh tương thông. Là bởi vì hình bóng của người còn lại đã sớm khắc sâu trong lòng mỗi người bọn họ.Tình yêu khiến hai người đồng hóa lẫn nhau, càng ở bên nhau nhiều thì họ lại càng trở nên giống nhau. Lục Dịch có được sự ấm áp và thân thiện của Kim Hạ, Kim Hạ có được lối tư duy nhạy bén nhưng không kém phần trầm ổn của Lục Dịch. Khi không có chàng bên cạnh, ta liền biến thành dáng vẻ của chàng, cũng vì chàng, ta sẽ cố gắng trở thành phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình. Bởi vậy mới nói hai người họ trên thực tế chưa bao giờ thực sự rời xa nhau.
_______
[From @琛仔最近有点乱] Cảnh hôn trên mái nhà - Kim Hạ mắc bẫy Lục Dịch?
Để có cảnh hôn trên mái nhà, chúng ta cần cảm ơn công lao của nha hoàn Thuần Vu Mẫn.Vốn Lục Dịch được nha hoàn của thuần Vu Mẫn dẫn đi để xem Kim Hạ "bẽ mặt", nhưng cảnh tượng đập vào mắt mà chính hắn cũng không ngờ tới là "vợ" mình đang đứng trên mái nhà chỉ trăng mắng linh tinh. Hắn không khỏi cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại. Có lẽ sợ bộ dạng xấu hổ này của Kim Hạ bị người khác nhìn thấy có hại đến thanh danh của nàng, bèn lệnh cho a hoàn lui xuống, một mình tự đối phó với Kim Hạ. Đó cũng là một tình tiết cho thấy hắn đã âm thầm bảo vệ và nghĩ cho nàng đến thế nào.
Nhìn thấy Kim Hạ say mơ màng không biết trời đất gì lại còn suýt chút nữa rơi xuống, hắn cả kinh phi thân lên cứu nàng, cũng đồng thời tóm lấy bình rượu trong tay nàng. Đại nhân có chút tức giận, dù sao cũng từng nói với nàng ở "bên ngoài" không được phép uống rượu (Đại nhân là gì của người ta mà cấm người ta uống rượu 😒? "Bên ngoài" là những đâu? Thế còn bên trong là ở đâu? Đại nhân, ngài nghĩ gì vậy?) Một người luôn lãnh đạm, kiêu ngạo, trấn tĩnh như hắn cũng có lúc không kiềm chế được bực bội mà đổ bình rượu đi như vậy.
Điều làm hắn càng ngạc nhiên là khi say rượu, Kim Hạ từ một người bình thường hiểu rõ từng ánh mắt của hắn, tuy to gan nhưng luôn có chừng mực lại biến thành sắc nữ chính hiệu. Bàn tay nhỏ của nàng cả gan ôm lấy mặt hắn, "Đại nhân thật đẹp, còn đẹp hơn cả các cô nương ở Tiêu Tương Các". Lục Dịch tuy ngạc nhiên nhưng dù sao cũng đã quen với việc Kim Hạ "động tay động chân" với mình, hơn nữa hắn lại có chút thưởng thức với việc Kim Hạ "sàm sỡ" và tán thưởng nhan sắc của hắn.
Nhưng không ai ngờ Kim Hạ khi say rượu lại có thể biến thành chú mèo hoang có thể ghẹo chết người khác. "Đại nhân, ta từng hôn ngài." Dường như lòng hắn có chút chấn động, người thông minh như đại nhân nghe đến 3 từ Phong Lâm Ao lập tức biết chuyện gì đã xảy ra. Dù hắn được người khác gọi là Đại nhân nhiều năm nhưng chung quy vẫn chỉ là một cậu thiếu niên 22 tuổi chưa từng trải trong chuyện tình cảm. Tôi nghĩ lúc đó Lục Dịch bề ngoài thì có vẻ khống chế cảm xúc rất giỏi, nhưng trong lòng hắn đang nổi từng đợt sóng gió.
Quả nhiên đại nhân nghe xong câu này, không vội bắt Kim Hạ xuống đất mà ngược lại còn ngồi xuống cạnh nàng. "Vậy, cô có cảm giác gì?Quên rồi sao? Ta cũng quên rồi. Hay là thử lại lần nữa?". Mọi người đều nói Lục Dịch giỏi giăng bẫy khiến Kim Hạ vào tròng, nhưng tôi nghĩ khi đó hắn cũng không nghĩ gì nhiều, có lẽ chỉ là câu nói tự nhiên bật ra từ tình cảm của chính bản thân hắn. Ngẫm mà xem, sau khi trải qua lần vào sinh ra tử của cả hai ở Phong Lâm Ao, rồi lại đến Đan Thanh Các, một câu" Đại nhân dù sao cũng là đại nhân" khiến cho tình yêu mới nảy nở cùng dũng khí hắn của hắn trở thành con rùa rụt đầu vào mai. Đến nay lại biết "vợ" từng hôn hắn. Tuy chỉ là bón thuốc, nhưng cũng xem là cái hôn thực sự, có lẽ tình cảm của bản thân hắn cũng không phải tình cảm đơn phương. Lúc đó đại nhân gấp rút cần một lời khẳng định cho suy nghĩ đó nên đã hỏi nàng có cảm giác gì. Nói đi nói lại thì hắn cũng chỉ là một thiếu niên lần đầu nếm trải cảm giác của tình yêu, có chút trẻ con và bồng bột. Câu "ta cũng quên rồi" sao nghe đầy tiếc nuối và sầu não. Nếu nói câu" Hay là thử lại lần nữa" là đại nhân đang bẫy Kim Hạ, thì chi bằng nói rằng chính hắn cũng đang mất kiểm soát, hắn không khống chế nổi tình cảm cũng như ham muốn chiếm hữu nàng của bản thân. Hắn cần một sự khẳng định cho tình cảm của mình, hắn gấp gáp muốn chứng minh tình cảm của bản thân không phải là đơn phương, và Kim Hạ cũng có tình cảm với hắn.
Nhìn Kim Hạ chầm chậm đưa môi đến cạnh hắn, rồi lại ngượng ngùng thu về, cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa. Tình cảm lấn át lí trí, tất cả mọi sự điềm tĩnh, khống chế, kể cả lễ giáo quy định hắn đều không còn để ý đến nữa, lúc này hắn chỉ muốn cảm nhận Kim Hạ một cách chân thật nhất, bởi vậy mới quyết tuyệt kéo nàng lại hôn thật sâu, tự mình cảm nhận nàng một cách chân thực nhất.
Còn về chiếc trâm sau nụ hôn đó, có lẽ là khi Lục Dịch đã tìm lại được lí trí, hắn biết rõ bản thân nhân lúc nàng say rượu đã trở thành một tên "đăng đồ tử" chân chính. Tuy trong lòng rất thích nhưng hắn cũng biết đó không phải việc quang minh lỗi lạc gì, cho nên cây trâm vốn sớm chuẩn bị để Trâm hoa đại hội tặng cho nàng đã được lấy ra dùng trước, để thể hiện trách nhiệm của hắn cho nàng và cho chuyện xảy ra hôm nay.
Buổi sáng ngày hôm sau, Lục Dịch triệt để thanh tỉnh. Dựa vào tính cách và những gì hắn được cha dạy dỗ, hắn biết bản thân đã sai. Tuy hắn yêu nàng nhưng dù sao hắn trong lúc tình cảm chưa được bày tỏ với nàng, nàng lại không tỉnh táo mà chiếm tiện nghi của nàng. Hắn hối hận, lại cảm thấy mất mặt, càng không dám biện bạch, và khi nàng mang trâm đến tận cửa hỏi, hắn thực sự hoảng hốt, đành lấy Sầm Phúc ra làm bia đỡ. Không ngờ nghe thấy nàng nói câu " vậy mà ta cứ tưởng..." khiến hắn không nhịn được mà hỏi nàng tưởng là như thế nào, mang theo sự chờ đợi cùng cẩn thận dè dặt mà trước nay chưa từng có nơi hắn.
Nhưng Kim Hạ nghe xong đã trở lại là người có chừng mực, biết tiến lùi và hiểu lễ tiết, sao dám nói với hắn là "cứ tưởng là đại nhân tặng". Cứ như vậy, vì một chiếc trâm mà hai người đều buồn, ai cũng giấu tình cảm và mong đợi vào sâu trong lòng mà không ai dám nói ra.
Tuy nhiên tình cảm một khi đã nảy nở, có muốn giấu cũng chẳng giấu được bao lâu. Trong buổi Trâm hoa đại hội, chỉ bằng một câu" chỉ có tiếng đàn khắc sâu vào lòng ta" cũng đã đủ để bày tỏ tình cảm của đại nhân với Kim Hạ. Và sau đó bản thân hắn và nàng có lẽ đều đã có được một đáp án hoàn mỹ nhất cho tình cảm của hai người, không còn lo lắng bất an hay ngờ vực gì nữa.
_____
[From weibo @口袋淼] Từ "Viên bổ khoái" thành "Kim Hạ" __ Từ việc thay đổi cách xưng hô đến chuyển biến trong tình cảm của Lục Dịch.
Lần đầu tiên xem phim, một dòng đạn mạc khiến tôi ấn tượng sâu sắc là: "Còn gọi Viên bổ khoái làm gì nữa, gọi là Kim Hạ đi" ( đạn mạc là dòng bình luận hay chạy chạy trên màn hình bên họ đó :>>) Có thể thấy hành trình theo đuổi phu nhân của Lục đại nhân khiến cho toàn thể quần chúng đang mong ngóng phát đường cũng cảm thấy sốt cả ruột. Mặc dù mới xem lại lần 2 đến tập 15, tôi vẫn muốn điểm qua dòng thời gian sự thay đổi trong cách xưng hô của Lục Đại nhân đối với Kim Hạ.Tập 7 "Kim Hạ giao cho ta là được rồi, ngươi có thể đi được rồi." Đây là lần đầu tiên Lục Dịch gọi nàng là Kim Hạ thay vì Viên bổ khoái như bình thường. Tạ Viên Viên cõng nàng say khướt trở về, Lục Dịch liền đón lấy nàng, có chút gì đó ghen tuông bế nàng về phòng. Câu Kim Hạ này có lẽ là Lục Đại nhân chỉ thuận miệng nói ra. Cảnh cùng ăn mì dưới gốc hoa đào, Lục Dịch lúc này dường như cũng chưa rõ tình cảm với Kim Hạ là thế nào. Ý ghen và địch ý đối với Tạ Tiêu, cách Lục Dịch bế Kim Hạ về phòng (mở ngoặc là hoàn toàn có thể dìu hoặc là cõng, nhưng Lục đại nhân cứ thích bế), một tiếng gọi Kim Hạ, tất cả đều cho thấy ý thức về chủ quyền cũng như tình cảm dành cho Kim Hạ xuất phát từ nội tâm Lục Dịch mà chính hắn cũng không để ý. Lục đại nhân, người xem, xét về mặt tình cảm người cũng chỉ là một kẻ tay nhanh hơn não thôi =)))Tập 21 "Kim Hạ" Ở Phong Lâm Ao Kim Hạ đưa súng lên thái dương nàng, trong lúc cấp bách cuối cùng đại nhân đã đứng trước mặt nàng thốt lên một câu Kim Hạ. Thực ra ở tập 8 khi hai người cùng nhau ăn mì dưới gốc đào, Lục Dịch có lẽ đã cảm nhận được tình cảm của mình dành cho Kim Hạ có sự biến đổi. Cách Kim Hạ ngăn cánh hoa đào không rơi vào bát khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp mà rất lâu rồi hắn không có được. Điều này làm hắn chấn động, tâm trạng có chút hoảng hốt, chưa ăn hết bát mì đã vội vàng rời đi. Tuy nhiên trải qua việc Tạ Tiêu đến cầu thân, đêm hội thả đèn hoa đăng, Kim Hạ từ chối Tạ Tiêu v...v.. khiến Lục Dịch bắt đầu cảm thấy bất an, không chắc Kim Hạ có tình cảm với mình hay không. Với tính cách của Lục Dịch, nếu biết trong lòng Kim Hạ chưa có ý trung nhân, hắn cũng không lập tức bày tỏ với Kim Hạ, hắn cứ đợi như vậy, đợi đến một ngày Kim Hạ hiểu lòng hắn. Cho đến tận khi ở Phong Lâm Ao, Kim Hạ đồng ý lấy mạng đổi mạng cho hắn, hắn cuối cùng cũng đợi được đáp án của Kim Hạ - điều mà hắn chờ đợi đã lâu.Tập 24 " Kim Hạ ngồi bên cạnh ta". Bữa cơm ở Phong Lâm Ao, không chỉ trước mặt Tạ Tiêu mà trước mặt tất cả mọi người hắn vẫn luôn gọi nàng là Kim Hạ. Trải qua 2 lần Kim Hạ suýt bỏ mạng để cứu hắn, Lục Dịch đã hiểu tình cảm mình dành cho nàng, hắn cũng không muốn dấu giếm tình cảm này với mọi người nữa. Tập 25 "Lâm đại phu, sức khỏe Kim Hạ còn chưa hoàn toàn hồi phục, người xem bệnh giúp nàng đi" Trở về quan dịch ở Hàng Châu, hắn vẫn gọi nàng là Kim Hạ.
Nhưng sau đó lại "Viên bổ khoái, nếu không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng linh tinh". Ở Hàng Châu Kim Hạ cùng Tạ Tiêu đi ra ngoài còn chưa trở về thì hắn nhận được công vụ, chẳng kịp đợi Kim Hạ trở về, hắn đã phải gấp gáp đi đến Đan Thanh Các. Lần này lại gọi nàng là Viên bổ khoái thể hiện ý ghen tuông và kiêu ngạo khi hắn gặp lại nàng. Ai bảo nàng cả ngày chỉ toàn chạy lung tung cùng với tên Tạ Tiêu kia, không ở cạnh ta??
"Chỉ là....đại nhân sao", lúc này hắn không còn ý ghen tuông nữa. Tâm ý của Kim Hạ dành cho hắn mà hắn nhận định ở Phong Lâm Ao bỗng chốc bị lung lay, Lục Dịch mặc nhiên cho rằng tình cảm Kim Hạ dành cho hắn chỉ đơn thuần là cung kính. Từ "Kim Hạ", hắn lại gọi nàng là "Viên bổ khoái" rồi.Tập 29 "Làm gì mà cứ nhìn ta chằm chằm như vậy" – "Bởi vì đại nhân tướng mạo xuất chúng, đẹp trai a~~" Lục Dịch bắt gặp ánh mắt Kim Hạ ngắm mình, nghe xong câu nàng khen, hắn bề ngoài thì nói "Bây giờ cô mới phát hiện sao" nhưng trong lòng thì âm thầm vui mừng. Có điều gì đó dường như lại được khẳng định chắc chắn rồi.Tập 30 " Viên bổ khoái, chúng ta không phải là đi thưởng thức mỹ sắc". Cũng là Viên bổ khoái nhưng lần này so với lần trước ở Đan Thanh Các hoàn toàn không giống nhau. Lần này gọi nàng là Viên bổ khoái không phải nhằm giữ khoảng cách khi đi làm nhiệm vụ, mà ngữ khí của hắn thể hiện sự thân thiết và ăn ý ngầm giữa hai người khi họ kề vai sát cánh chung sức chiến đấu cùng nhau.Tập 32 "Nàng ấy là người như thế nào, trong lòng ta tự biết". Đứng trước việc biểu muội của mình bôi nhọ Kim Hạ, hắn không gọi Kim Hạ là Viên bổ khoái, mà là "nàng ấy". Nàng ấy là người của ta, là người ta hiểu rõ nhất, cảm phiền biểu muội thức thời một chút.Tập 35 "Tìm được Viên bổ khoái chưa? Tạ Tiêu đâu? Kim Hạ không đi tìm hắn sao? " Màn cướp hôn đó chính Lục Dịch cũng cực kì gấp gáp, cuối cùng cũng đối diện với chuyên gia bị thồn cẩu lương – Sầm Phú hắn cũng đã gọi một tiếng Kim Hạ. Kể từ đó ngày cướp dâu cho đến tận cuối bộ phim, bất luận là ở riêng hai người hay trước mặt tất cả mọi người, cho dù sau đó hai người có chia tay nhau, hắn cũng không hề gọi nàng bằng danh xưng Viên bổ khoái nữa. Bởi vì từ ngày đó trở đi tình cảm của hai người dành cho nhau đã hoàn toàn được xác định rồi.Cmt ở dưới:
-Đại nhân lúc thì gọi Viên bộ khoái, lúc thì gọi Kim Hạ nhưng Kim Hạ từ đầu tới cuối luôn gọi là Đại nhân, tuy nhiên ngữ khí hoàn toàn khác nhau, tình cảm cũng vậy. Người khác gọi hắn là Đại nhân để thể hiện quan hàm của hắn, còn Kim Hạ tuy cũng gọi hắn là Đại nhân nhưng đối với hắn cũng như với Kim Hạ đều là xưng hô đặc biệt của nàng dành riêng cho hắn, Lục Dịch cũng khá hưởng thụ cách xưng hô này. "Đại nhân" tức là người gánh vác cả bầu trời cho Kim Hạ.
-Bổ sung một chút, tập 17 khi Kim Hạ đối diện với đám hắc y nhân vẫn quay lại nhặt vòng tay giúp hắn,trong lúc nguy cấp hắn cũng gọi nàng là Kim Hạ.
-Tôi cảm thấy dù sau này hai người có kết hôn thì nàng vẫn sẽ gọi hắn là Đại nhân, coi như là cách gọi yêu nàng dành riêng cho hắn đi.
_______
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com