Cam Sac Bi Ai
Chương Thứ Tư
Tsukimi-no-miya: Bài học đầu tiên của Hổ Nhỏ ("Vọng")
- Thương tích trên đầu ngươi là do đâu mà có vậy?Tsukimi-no-miya cất tiếng hỏi trong lúc ngồi chờ Tử Đằng Công Tử đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó "hết sức cần thiết" cho buổi dạy học của hắn.- Là do thần lỡ nói ra những lời gây mất lòng người ta nên mới bị trừng phạt đấy ạ.Tiểu Hoàng Tử đoán được ngay từ trước là một kẻ chuyên làm những chuyện mờ ám như hắn kiểu gì cũng có ngày này, nhưng thay vì buông một câu "đáng đời ngươi lắm" đầy hả hê, thì cậu lại thấp giọng hỏi thêm:- Thế vết thương có để sẹo hay không?Một biểu cảm ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt Tử Đằng Công Tử rồi vụt biến mất ngay. Hắn mỉm cười lịch thiệp, đáp- Cái này thì quan Thái Y không đảm bảo ạ. Dù sao thì hạ thần cũng vô cùng cảm kích khi Hoàng Tử đã quan tâm đến cái mạng hèn này của thần ạ.- Không phải là ta quan tâm đâu. - Hoàng Tử nhỏ vội vàng giải thích. - Chỉ là ngay cả vết thương trên đầu của ngươi cũng trông thật quỷ dị.- Thì ra là thế ạ.Tử Đằng Công Tử kết thúc cuộc đối thoại của hai người bằng một câu nhẹ bẫng như thế. Thái độ của hắn cũng hết sức dửng dưng, như thể ngấm ngầm thừa nhận việc mình xứng đáng nhận lấy kết cục tồi tệ cho mọi hành vi "không đường hoàng ngay thẳng" của mình. Đến ngay cả thứ mùi hương thơm ngất ngây tỏa ra từ người hắn cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an. Hắn quả là một kẻ xấu xa.- Giờ thì chúng ta bắt đầu bài học nhé, thưa Hoàng Tử.Dứt lời, hắn rút ra từ bên trong ống tay áo một bộ bài màu trắng, Trên một mặt của mỗi quân bài có ghi một chữ Hán rất lớn. Mặt còn lại hoàn toàn trơn láng, chẳng hề có hình minh họa bắt mắt giống như những bộ bài mà đám phi tần vẫn thường chơi. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một loại bài kỳ lạ như thế này. Tiểu Hoàng Tử cứ thế chăm chú ngắm nhìn hắn đặt úp mặt chữ của từng quân bài một xuống sàn. Cả thảy là chín quân bài được xếp thành ba hàng theo chiều nằm ngang. Khi đã xong xuôi, người thầy mới tinh của Tiểu Hoàng Tử vui vẻ cất lời.- Giờ thì xin Nhị Hoàng Tử hãy chọn lấy một quân bài đi ạ.Ánh mắt đầy nghi hoặc của Tsukimi-no-miya lướt nhanh qua gương mặt khôi ngô của Tử Đằng Công Tử. Đứa con trai cưng của Thiên Hoàng Nhật Bản khẽ chau đôi lông mày thanh tú, rồi vén nhẹ tay áo, lật lá bài ở ngoài cùng bên trái hàng thứ hai lên. Trên mặt lá bài đó làm một chữ "Nguyệt" có kích thước chừng một ngón tay được viết bằng những nét bút vô cùng sắc sảo.- Đây là chữ của ngươi đấy ư?- Vâng ạ. Có vấn đề gì không, thưa Hoàng Tử.- À không... - Tiểu Hoàng Tử tỏ ra ngại ngùng. - Chữ của ngươi đẹp thật đấy.- Cảm ơn Nhị Hoàng Tử đã khen tặng. - Hắn không ngại bày ra vẻ mặt đầy hoan hỉ. - Thần cũng phải cố gắng thể hiện thế nào để không phụ sự kỳ vọng của Bệ Hạ và Nhị Hoàng Tử chứ ạ.Tử Đằng Công Tử khẽ chạm vào cổ tay Tiểu Hoàng Tử, rồi ấn nhẹ xuống. Hắn còn hơi nhướng người lên, làm bộ như để trông cho rõ trên là bài đấy viết chữ gì.- Thì ra là chữ "Nguyệt" (月). Thưa Hoàng Tử, bằng vốn hiểu biết của mình, liệu ngài có thể nói cho thần đôi điều về chữ Hán này không?- "Nguyệt" là mặt trăng. Cũng là một tháng dài nhung nhớ. Người ta cần bốn nét để họa nên chữ"Nguyệt". "Nguyệt" là tri kỷ của thi nhân và là người tình của nhi nữ. "Nguyệt" có khi khuyết, khi tròn. "Nguyệt" là Lý Bạch. "Nguyệt" là Đỗ Phủ. "Nguyệt" còn là...tên của ta.- Và nó có nghĩa là...?- Ngắm trăng mà lòng không nguôi nỗi nhớ người.Trong lúc hai thầy trò nói chuyện, một cơn gió mạnh thổi vào làm đứt tấm rèm bằng vải. Tấm lụa màu lam ngọc bị hất tung lên cao, thấm chút nắng vàng, hóa thành dải sông xanh chơi vơi giữa không trung. Tử Đằng Công Tử vừa nhìn thấy khung cảnh ấy liền tức cảnh sinh tình. Hắn liền đọc hai câu thơ của Trương Nhược Hư. "Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?"Đoạn quay sang nhìn Tsukimi-no-miya.- Cả tên ngài cũng thật đẹp. - Cái tên đó là do cha ta đặt. Nếu muốn nịnh bợ thì ngươi hãy đi mà nịnh bợ Phụ hoàng của ta ấy. - Tiểu Hoàng Tử phụng phịu nói.- Nhưng đó chẳng phải là điều vô cùng đẹp đẽ và đáng trân trọng sao, thưa Hoàng Tử. Việc bậc phụ mẫu thận trọng đặt cho con mình một cái tên thật đẹp và giàu ý nghĩa cũng là một trong những cách thể hiện tình yêu thương của họ mà.Rồi hắn mỉm cười ấm áp.- Tình yêu của đấng sinh thành là một thứ gì đó vô cùng trân quý.Bỗng dưng, Tử Đằng Công Tử vờ làm điệu bộ giật mình hốt hoảng, đưa quạt lên che nửa khuôn mặt.- Thôi chết, thật ngại quá. Thần lại nói lạc đề đi đâu mất rồi. Giờ chúng ta hãy quay lại bài học nhé. Ban nãy, Nhị Hoàng Tử có nói: ""Nguyệt" là Lý Bạch". Quả thực vậy. Nhắc tới trăng thì không thể không nghĩ tới Thanh Liên Cư Sĩ. Thần cũng muốn kiểm tra một chút. Hoàng Tử có thể đọc một bài thơ bất kỳ của Lý Bạch cho thần nghe có được hay chăng?Tsukimi-no-miya ngẫm nghĩ một hồi, rồi khẽ đằng hắng trước khi oang oang cất tiếng ngâm. "Sàng tiền minh nguyệt quang Nghi thị địa thượng sươngCử đầu vọng minh nguyệtĐê đầu tư cố nhân"Nghe Hoàng Tử nhỏ đọc xong bài thơ, Tử Đằng Công Tử liền bật cười, khiến cậu không khỏi cảm thấy nóng mặt.- Ngươi cười cái gì vậy?- Thưa Hoàng Tử, hai chữ cuối là "cố hương" chứ không phải "cố nhân" ạ. Tuy nhiên, thần lỡ bật cười không phải vì sự nhầm lẫn của ngài, mà chỉ là...thầm cảm khái. Sao tâm hồn của ngài có thể trong sáng đến thế?- Ngươi...ngươi lại nói vớ vẩn gì đấy?- Có lẽ ngài sẽ cho thần là kẻ nhiều chuyện, nhưng theo ngu ý của riêng thần, chút nhầm lẫn nhỏ này xảy ra là do Hoàng Tử luôn giữ lấy một bóng trăng trong lòng mình. Hẳn là lúc đọc bài thơ này, ngài đang nghĩ tới Ái Thượng Lam Liên Hoa điện Nữ Ngự phải không ạ?- Cứ suy diễn theo cách mà ngươi muốn.Trong lồng ngực của Tiểu Hoàng Tử đang dồn lên từng đợt sóng cồn. Sự thật là khi buộc miệng thốt ra từ "cố nhân", hình ảnh xuất hiện trong đầu óc cậu không phải đuôi váy màu cầu vồng của người mẹ luôn khuất mặt trong những giấc mộng chập chờn hằng đêm, mà là vẻ đượm buồn trên gương mặt của Tử Đằng Công Tử lúc hắn nói về "ánh trăng" rọi chiếu tâm hồn mình. "Người đó là ai mới được? Phải chăng là một nạn nhân bất hạnh của hắn. Bất hạnh đến nỗi một kẻ xấu xa như hắn, suốt cả cuộc đời này, cũng chẳng thể nào quên được. Người trong một đêm trăng rằm đã trở thành miếng mồi ngon cho con ác linh trú ngụ trong con mắt trái của ma nhân."- Giờ thì xin Hoàng Tử hãy chọn lấy lá bài thứ hai đi ạ.Nhị Hoàng Tử của Thiên Hoàng di ngón tay dọc theo những khoảng trống được tạo nên bởi các lá bài, rồi quyết định lật ngửa lá đặt ở vị trí chính giữa hàng thứ ba. Trên mặt của lá bài có ghi chữ "Vương".- Hoàng Tử cứ làm tương tự như với chữ "Nguyệt" thôi ạ.- Chữ "Vương" (王) cấu thành từ bốn nét. - Tiểu Hoàng Tử khẽ khàng lên tiếng. - "Vương" là người thống trị thiên hạ. Là Phụ Hoàng ở hiện tại và là Hoàng Huynh ở tương lai, nhưng sẽ không bao giờ là thứ mà bản thân ta có thể trở thành.Câu trả lời của Tiểu Hoàng Tử khiến cho Tử Đằng Công Tử hết sức kinh ngạc. Như thể không tin tưởng vào thính lực của mình, hắn phải hỏi lại cho chắc chắn.- Đó thực sự là điều mà ngài nghĩ ư?- Nếu phải thì sao?Tử Đằng Công tử không đáp mà chỉ cười gượng, như thể vẫn còn đang ngần ngại điều gì đó. Thấy vậy, Nhị Hoàng Tử của thành Heian-kyo lập tức ra lệnh:- Ngươi cứ nói đi. Một kẻ như ngươi mà còn giả vờ ái ngại với ai cơ chứ?- Vậy tức là Hoàng Tử sẽ cho phép thần bày tỏ tâm tư mà không hề trách tội?- Để xem ngươi sẽ nói gì với ta đã.- A, thật khó cho thần quá. - Hắn kêu lên đầy lo lắng, nhìn kiểu gì cũng biết là đang diễn cho cậu xem. - Ngài đã nuốt lấy một nửa sinh mạng của thần rồi, giờ đây nửa phần sinh mạng còn lại của thần cũng rơi vào tay ngài rồi sao?Tiểu Hoàng Tử luôn tự hỏi làm sao mà gã đàn ông này luôn có thể thốt ra những ngôn từ vô phép vô thiên đó với một thái độ thản nhiên đến nhường ấy. Người ta đồn thổi, rằng thứ chảy trong người "Công tử ngọt ngào nhất thành Heian" Sugawara no Mitsue không phải là máu người mà là mật ngọt. Vậy thứ đang chảy trong cơ thể con người tà ma này là gì mới được? Nếu là máu đỏ thì thật quá tầm thường, còn nếu là độc dược thì lại có đôi chút hạ phẩm so với hắn. Quả nhiên, tất cả mọi thứ liên quan đến hắn đều rặt những điều bí ẩn. Có lẽ Tiểu Hoàng Tử đã dần quen với kiểu nói chuyện quên tiệt đi cả việc giữ gìn liêm sỉ của hắn, nên chẳng buồn tức giận nữa, chỉ cất giọng chán chường.- Ta cho phép đấy. Ngươi muốn nói gì cũng được.- Chỉ là thần nhận thấy, ở vào độ tuổi của mình thì Nhị Hoàng Tử quả là một đứa trẻ hiểu chuyện. Mà những đứa trẻ hiểu chuyện thì thường rất dễ lâm vào tình cảnh bất hạnh. Điều đó khiến thần càng muốn dốc lòng bảo vệ người.- Đó là giao kèo của chúng ta mà, phải không? - Tiểu Hoàng Tử nghiêm giọng hỏi.- Vâng, ngài nói không sai. Đó chính là một trong những giao kèo giữa hai chúng ta. - Tử Đằng Công Tử đáp. - Tuy nhiên, dẫu ngài không nuôi mộng Quân Vương, nhưng thưa Hoàng Tử, ngài cũng đã sinh ra với thân phận Hòa Cung (Miya). Nếu qua Đại Lục, ngài sẽ được giới thiệu với tước vị là "Vương Tử". Số mệnh ngài vốn dĩ cũng đã gắn với chữ "Vương" rồi. Thầy Mạnh Tử từng dày: "Dĩ đức hành nhân giả vương, vương bất đãi đại." Một âm đọc là vương, âm khác đọc là vượng. Vua đi tới đâu, dân phải được ấm no tới đó. Lấy nhân đức mà trị vì thiên hạ, ấy mới là bậc quân chủ đích thực.Thần đã từng nói, ngài sinh ra trên ngôi cao, dưới ngài là con dân trăm họ. Bách tính lầm than thì ngài cũng chẳng thể ăn no ngủ kỹ, hay ngâm thơ, vẽ hoa vẽ bướm. Quyền lực lúc nào cũng đi đôi với trách nhiệm. Dù sau này ngài có mang họ "Genji" hay "Taira" đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng thể hoàn toàn trở thành thường dân được đâu ạ.Tiểu Hoàng Tử nuốt lấy từng lời Tử Đằng Công Tử nói, như loài cây dại cố hút cho bằng sạch chất dinh dưỡng trong đất. Cậu vốn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trị vì thiên hạ, và có vẻ ngay chính Phụ Hoàng của cậu cũng không hề muốn đứa con trai yêu quý nhất mực của mình vướng vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị nơi cung cấm. Bên cạnh đó, phía sau Đông Cung còn có sự hỗ trợ của gia tộc Fujiwara hùng mạnh.Thế nhưng, những điều mà gã đàn ông này nói dường như đang thổi bùng lên ý chí tranh đấu bên trong chàng Hoàng Tử nhỏ. Mặc dù cậu vẫn chưa thể xác định được mục tiêu cũng như đối tượng cho cuộc đấu tranh của mình.- Dẫu ngươi có thuyết giảng hay ho thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì khi mà ta vốn mang một xuất thân như thế.- Tiểu Hoàng Tử cay đắng nói.- Xuất thân của ngài không có vấn đề gì cả. - Ánh mắt Tử Đằng Công Tử đột ngột trở nên sắc lạnh, còn giọng nói của hắn khô khốc hẳn đi. - Mẫu thân của ngài là công chúa của thành Mặt Trăng cơ mà.Hoàng Tử nhỏ giương đôi mắt to tròn, ươn ướt lên nhìn Tử Đằng Công Tử, giọng run run vì xúc động.- Ngươi nói đúng. Mẹ ta là công chúa của ngôi thành Mặt Trăng.- Giờ tới phiên thần nhé. - Giọng nói của Tử Đằng Công Tử bất chợt trở nên vui tươi. - Thần muốn xem thử nhân duyên giữa hai chúng ta thế nào.Nói xong, con trai của quan Sadaiben liền cầm lá đầu tiên của hàng trên cùng lên bằng tay phải rồi đặt nó lên bàn tay trái của mình. Hắn còn làm bộ che che giấu giấu như thể là cái gì đó bí mật lắm vậy.- Ngài nghĩ thần đã trúng được chữ gì, thưa Nhị Hoàng Tử?- Ta không biết. Chữ "Hung" ( 凶) chăng?Tiểu Hoàng Tử trả lời câu hỏi của Tử Đằng Công Tử bằng giọng lạnh tanh.- Ôi chao, thật là lạnh lùng làm sao. Thần thật sự muốn được Nhị Hoàng Tử đối xử ân cần, quan tâm một chút.Rồi hắn chìa lá bài của mình ra trước mặt Tsukimi-no-miya.- Là chữ "Vong" (亡) ư? - Tiểu Hoàng Tử thoáng tái mặt. - Ngươi nghĩ gì mà lại bỏ một chữ xui xẻo như vậy vào chứ?- Nhưng chẳng phải ban nãy ngài thậm chí còn đoán chữ "Hung" hay sao?Hắn vờ tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại.- Ngươi cũng biết là ta chỉ... - Nhị Hoàng Tử mím chặt môi, chẳng biết đáp trả cái tên tâm địa thâm sâu này ra sao để không bị hắn vặn vẹo chữ nghĩa, rồi đẩy cậu vào tình thế e dè, lúng túng.- Ngài lúc ấy chỉ muốn trêu chọc thần một chút, nhưng giờ đây khi thấy thần bốc trúng lá bài có viết con chữ không được may mắn này thì ngài lại đâm ra lo lắng? Liệu thần có thể xem đây là một biểu hiện của sự quan tâm từ ngài hay không?Tử Đằng Công Tử tỳ người vào bàn học của Tsukimi-no-miya, rồi khẽ nghiêng đầu. Toàn bộ gương mặt khôi ngô, tuấn tú của hắn được thu trọn vào trong đôi mắt cậu. Mùi hương hoa nồng nàn tỏa ra từ cơ thể hắn dường như mang sự sống, cứ thế quấn chặt lấy người cậu không rời. Có khi nào làn hương đó thực chất là một giống yêu tinh mà hắn đã triệu tới để phụng sự cho mình? Càng lúc Tiểu Hoàng Tử càng trở nên rối trí, chỉ biết giơ hai ông tay áo lên che đi gương mặt đỏ gay gắt như hoa lựu của mình. Cậu lớn tiếng ra lệnh cho gã đàn ông mờ ám tránh ra xa.- Thần lại thất lễ rồi.Tử Đằng Công Tử lùi ra đằng sau chừng vài phân, ngồi xếp bằng ngay ngắn lại trước khi tiếp tục "bài học" hãy còn dang dở.- Tuy nhiên, xin Nhị Hoàng Tử đừng đặt nặng chuyện sống chết quá. Ai rồi cũng sẽ đi tới ngưỡng tận của đời mình thôi. Chủ yếu là phải sống làm sao để lúc nhắm mắt xuôi tay, quay đầu nhìn lại cả kiếp người cũng không thấy ân hận hay tiếc nuối. Giờ thì xin người hãy giảng cho thần đôi điều về chữ "Vong" đi.- Chữ "Vong" thuộc bộ "Đầu" (亠), được tạo thành bởi ba nét, nghĩa là mất đi, là tiêu tán, là bị tận diệt đến ngọn cỏ cũng chẳng còn lưu dấu vết. Hình phạt lớn nhất đối với một con người hẳn là "vong quốc diệt tộc". Nỗi đau lớn nhất của một người con là "phụ mẫu vong thân". Bản thân chữ này cả hình lẫn âm đều không đẹp. Thơ văn có sử dụng chữ "Vong" không phải khóc lóc đưa tiễn người đã khuất thì cũng là than van oán thán số kiếp bi ai. Nói chung là một chữ ẩn tàng điềm gở.Tsukimi-no-miya đưa bàn tay búp măng nhỏ nhắn của mình lên che đi chữ Hán xui xẻo trên tay Tử Đằng Công Tử, đoạn lén liếc nhìn người thầy học trẻ tuổi của mình. Gã dưỡng tử nhà quan Sadaiben nở nụ cười điềm đạm, đặt quân bài xuống nền nhà, bên cạnh một bông hoa Anh Đào vẫn còn nguyên vẹn năm cánh, rồi mới rành rọt trình bày ý kiến của mình.- Những điều Nhị Hoàng Tử nói đều không sai, nhưng nghe qua cũng đủ hiểu, rằng chúng phần nào xuất phát từ định kiến của ngài đối với chữ "Vong". Riêng với bản thân thần đây thì chẳng có chữ Hán nào là xấu cả, mỗi chữ đều mang ý nghĩa và vẻ đẹp của riêng nó. Thân xác tiêu vong có thể khiến cây cối nở hoa đơm trái. Vương triều cũ suy vong rồi mới có thể mở ra một thời đại mới. Đó là cách thế giới này phát triển, tịnh tiến không ngừng. Tựa hồ một mũi tên, một khi đã rời khỏi dây cung thì chỉ có thể lao về phía trước. Nền móng còn sót lại của những ngôi thành cổ đổ nát đến ngàn năm vẫn sẽ kể mãi câu chuyện về những kỷ nguyên huy hoàng. Thanh kiếm Kusanagi vẫn hát mãi bản hùng ca về chiến công hiển hách của Susanoo-no-mikoto trước Orochimaru. Trong trang sử của nước Sở dường như có dòng máu của nàng Ngu Cơ đang chảy. Nếu chỉ vì chút ác cảm mà gieo tiếng xấu, há chẳng phải giống như dân Ngô mất nước do mệnh trời lại đi oán trách Tây Thi hay sao? Vả lại...Tử Đằng Công Tử kéo tay áo lên, dùng ngón trỏ thanh thoát vẽ một chữ "Tâm" (心) bên dưới chữ "Vong" trên lá bài màu trắng.- Dứt bỏ trái tim này thì mới có thể quên đi. Đây cũng là "Vong" (忘) , nhưng lại là "Vong"của bộ "Tâm" (心). Thần bỗng nhớ về một bài waka của nàng Ono-no-komachi như sau:"wa ga mi kosoaranu ka to nomitadoraruretoubeki hito niwasurareshi yori"("Thân ta ắt hẳnNay đã vong rồiHoang mang ngập lốiVì người yêu dấu Đã lãng quên ta")Giọng Tử Đằng Công Tử khi ngâm khúc waka như tiếng sóng rì rầm tâm sự chuyện thiên trường địa cửu của thế gian. Tiểu Hoàng Tử lim dim đôi mắt. Linh hồn cậu như đang được ru hời giữa muôn trùng sóng biếc, để rồi dần chìm sâu vào giấc mơ của một con cá nhỏ. Con cá lại mơ về mặt trăng tròn đầy. Cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy khiến cậu không khỏi buột miệng cảm khái:- Ví von tình cảnh bị người thương lạnh nhạt bỏ bê với cái chết, chẳng phải là quá đáng thương hay sao?- Luôn cảm thấy bất an trong tình yêu là một đặc quyền của phụ nữ. Chính vì họ mong manh đến nhường ấy nên mới thật dễ thương.Rồi hắn bỗng trầm giọng, nói tiếp.- Nhưng một khi đã thành bậc quân chủ thì ngài chớ nên để bản thân rơi vào lưới tình. "Mỹ nhân khuynh thành" vốn là lời nguyền từ thời thượng cổ. Hậu nhân nghe tích xưa có trách cứ thì cũng nên trách hôn quân vô đạo.- Thế nhưng ta thấy họ chỉ thêu dệt mọi chuyện để đổ hết tội lỗi lên đầu nữ nhân.- Ngài nói đúng vấn đề rồi đấy, thưa Hoàng Tử. Chính vì thế thần mới nói, rằng phụ nữ thật đáng thương. Ngài nên quan tâm và thương yêu họ.- Chuyện đó không cần ngươi nhắc.- Và cả chữ "Vong" nữa. Ngài đã có thêm chút thiện cảm nào với nó chưa ạ? - Tử Đằng Công Tử thì thầm với cậu học trò thuộc dòng dõi quyền quý của mình.- Thật ra thì...ta thấy nó có chút đáng thương. - Tiểu Hoàng tử ngập ngừng đáp.- Giờ chúng ta qua một phần đặc biệt nhé. Ở đây chúng ta có ba chữ: "Nguyệt", "Vương" và "Vong" . Nếu giờ đem ghép chúng lại thì sẽ thành ra chữ gì nào?Tsukimi-no-miya trầm ngâm suy ngẫm một hồi, rồi hồ hởi reo lên.- Là chữ "Vọng" (望).- Đúng rồi đấy ạ. Nhị Hoàng Tử quả nhiên là tinh tường, nhạy bén.Tử Đằng Công Tử vỗ tay tán thưởng. Dù Tiểu Hoàng Tử sau đó liền lớn tiếng phê bình con trai nhà quan Sadaiben đã tâng bốc quá lời, nhưng lời khen tặng của hắn khiến cậu không khỏi cảm thấy lâng lâng vui sướng.- Thưa Hoàng Tử, Vọng là Hy Vọng, và đồng thời cũng là Tuyệt Vọng. Là trông ngóng đêm ngày, nhưng cũng mang nghĩa là oán trách. Là tiến tới, là hướng về, nhưng cũng là nhìn ngắm từ đằng xa. Cấu tạo của nó vẽ lên khung cảnh một vị vua nhìn vầng trăng của mình biến mất vào trong đám mây mờ. Buồn mà đẹp là bản chất của "Vọng", ngài có nghĩ thế không?- Phụ Hoàng đã từng dạy cho ta. "Vọng Nguyệt" (望月) có nghĩa là đêm rằm, bởi ai rồi trong cuộc đời mình cũng sẽ có lúc ngóng đợi ánh trăng tròn. Đôi khi còn chẳng vì lý do gì cả.- Bệ Hạ quả nhiên là một bậc quân vương sâu sắc vô cùng. Thần thật sự vô cùng ngưỡng mộ.Lời tán tụng của Tử Đằng Công Tử dành cho Thiên Hoàng nghe rất đỗi chân thành, không hề gợn chút mảy may dối trá. Trong đôi mắt quỷ dị của hắn chan chứa một thứ cảm xúc không thể gọi tên.- Buổi học của chúng ta đến đây là kết thúc. Hôm nay Nhị Hoàng Tử đã thể hiện vô cùng xuất sắc. Giờ thì thần có bài tập về nhà cho ngài đây.Vừa nghe tới "bài tập về nhà", chàng Hoàng Tử nhỏ liền kêu lên đầy thảng thốt:- Hả? Bài tập về nhà ư? Không phải là chép năm mươi trang "Tứ Thư Ngũ Kinh" đấy chứ?- Không đâu ạ. Thần không giống với Semishiki sama đâu ạ. Thần cũng ghét trò tập chép lắm. Mà nói là bài tập về nhà cũng không đúng. Đây là việc mà thần cần Nhị Hoàng Tử chiếu cố cho thần.- Nhờ ta chiếu cố ư?- Dạ phải, thưa Hoàng Tử. Ngài cũng thấy là bộ bài này là do thần tự chuẩn bị, nhưng do tài hèn sức mọn nên chỉ có thể viết được vài chữ Hán lên thôi, chứ chẳng nghĩ ra thơ phú gì hay ho để điểm xuyết thêm cho chúng cả. Nay thần nhận thấy Nhị Hoàng Tử tư chất quá là thông minh đĩnh ngộ. Liệu ngài có thể viết cho thần mấy vần thơ lên mặt sau của những lá bài này không ạ? Là thơ của thi nhân hay do ngài tự sáng tác đều được cả. Không, phải nói là nếu là do ngài viết tặng thì đúng là phước phần của hạ thần đây. Mong được Hoàng Tử rộng lòng chiếu cố ạ.Nói tới đây, hắn cúi đầu hành lễ với cậu. Tử Đằng Công Tử đã khẩn thiết cầu xin đến thế thì Tiểu Hoàng Tử cũng chả phải là một vị chủ tử lòng dạ sắc đá. Cậu nhanh chóng chấp nhận lời khẩn cầu của hắn, và còn cam đoan là sẽ hoàn thành trọn vẹn ba mươi sáu lá bài trước buổi học tiếp theo vào hai ngày tới.- Không bút mực nào thể hiện được lòng biết ơn của thần dành cho Nhị Hoàng Tử lúc này. Giờ chúng ta hãy thu dọn, rồi cho phép thần tiễn ngài về điện nhé.***Trước khi cả hai cùng rời phòng học, Tử Đằng Công Tử lấy đôi dép của mình cho Tsukimi-no-miya đi tạm. "Nếu ngài không thấy phiền", hắn lịch sự nói trước khi giúp cậu xỏ chân vào dép. Kích thước của đôi dép to gấp đôi bàn chân cậu, nhưng không hiểu sao lại tạo cảm giác hết sức an tâm nơi Hoàng Tử bé. Thu xếp mọi thứ xong xuôi, cả hai cùng lên đường về lại cung điện Ánh Trăng. Lúc hai thầy trò đi ngang qua một gốc cây Mộc Lan, Tiểu Hoàng Tử bỗng giơ tay lên cao vẫy chào ai đó khiến cho Tử Đằng Công Tử không khỏi thắc mắc.- Ngài đang vẫy tay với ai thế ạ?- À, là Tam Công Chúa, em gái của ta. Điện của em ấy ở đằng kia kìa.Từ miệng Tử Đằng Công Tử bật kêu lên một tiếng đầy ẩn ý, rồi gã con trai nhà quan Sadaiben quay sang nhìn như bị thôi miên về phía tấm kichou màu lá Phong đỏ thắm cùng họa tiết hình bươm bướm được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Thấy thái độ đáng ngờ của hắn, Tiểu Hoàng Tử liền gằn giọng răn đe.- Đừng mơ mộng những chuyện viển vông nhé. Sẽ không bao giờ có chuyện ta và Phụ Hoàng gả muội ấy cho ngươi đâu.- Thần không có ý nghĩ phạm thượng thế đâu ạ. - Tử Đằng Công Tử cười khổ thanh minh. -Chỉ là thần có cảm giác là đã từng gặp công chúa trước đây rồi.- Vậy mà ngươi dám bảo là không có ý gì? Rõ ràng là đang gián tiếp buông lời tán tỉnh muội ấy còn gì?- Ngài lại nói oan cho thần rồi đấy. Xin hãy đặt chút lòng tin nơi thần đi ạ.- Chừng nào ngươi bớt bày trò tà ma thì hãy nói tới chuyện lòng tin với ta nhé.Trong lúc cả hai mải "luận bàn" về chủ đề lòng tin thì chân đã bước tới trước "Nguyệt Quang" điện lúc nào chẳng hay. Vừa nhác thấy bóng áo choàng của bà Omi, Tử Đằng Công Tử lập tức dừng lại, kính cẩn thưa chuyện với vị tiểu chủ. - Thần chỉ có thể tiễn người đến đây thôi vì ở cầu thang có rải muối ạ.Tiểu Hoàng Tử nhìn trân trối vào gương mặt trắng bệch của gã đàn ông bên cạnh.- Ngươi sợ muối ư? - Thần không còn cách nào khác. - Hắn chua chát nói. - Đôi dép đó, lúc nào ngài cho người mang tới chỗ thần cũng được ạ.Dứt lời, Tử Đằng Công Tử chắp tay cáo từ, rồi quay lưng bước đi vội vã trước ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng của Tiểu Hoàng Tử. *** Tối hôm đó, Tsukimi-no-miya vừa ngắm vầng trăng khuyết bén ngót như cái lưỡi hái của nàng thôn nữ treo bên ngoài cửa, vừa trầm mặc nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm nay. Thật sự dưỡng tử của quan Sadaiben dạy dỗ không tệ chút nào. Thậm chí, cậu phải thú thực, rằng ngồi học với hắn thú vị gấp hàng trăm, à không, hàng nghìn lần việc ngồi nghe ông thầy Ve Sầu ngày xưa tụng đi tụng lại mấy bài trong "Kinh Thi". Nghĩ tới đó, Tiểu Hoàng Tử liền đem bộ bài trắng toát ra, rồi miệt mài tìm cho bằng được lá bài có ghi chữ "Vọng" trong số ba mươi sáu lá. Chẳng hiểu sao, cậu lại nhớ tới tình tiết hồn ma của nàng công chúa gặp gỡ vị anh hùng tới từ phương xa dưới vầng trăng sáng vằng vặc trong quyển truyện do chính tay mẹ cậu chắp bút. Thế là, vị Hoàng Tử nhỏ liền lấy nghiêng ra mài mực, rồi cầm bút lông lên múa những nét uyển chuyển, mềm mại lên mặt phía sau của quân bài. "Đêm trăng trònGặp người trong mộngTay áo ướtLà do suối lệ sầuHay bởi ánh trăng trong?"
Tsukimi-no-miya: Bài học đầu tiên của Hổ Nhỏ ("Vọng")
- Thương tích trên đầu ngươi là do đâu mà có vậy?Tsukimi-no-miya cất tiếng hỏi trong lúc ngồi chờ Tử Đằng Công Tử đang loay hoay tìm kiếm thứ gì đó "hết sức cần thiết" cho buổi dạy học của hắn.- Là do thần lỡ nói ra những lời gây mất lòng người ta nên mới bị trừng phạt đấy ạ.Tiểu Hoàng Tử đoán được ngay từ trước là một kẻ chuyên làm những chuyện mờ ám như hắn kiểu gì cũng có ngày này, nhưng thay vì buông một câu "đáng đời ngươi lắm" đầy hả hê, thì cậu lại thấp giọng hỏi thêm:- Thế vết thương có để sẹo hay không?Một biểu cảm ngạc nhiên thoáng hiện lên trên gương mặt Tử Đằng Công Tử rồi vụt biến mất ngay. Hắn mỉm cười lịch thiệp, đáp- Cái này thì quan Thái Y không đảm bảo ạ. Dù sao thì hạ thần cũng vô cùng cảm kích khi Hoàng Tử đã quan tâm đến cái mạng hèn này của thần ạ.- Không phải là ta quan tâm đâu. - Hoàng Tử nhỏ vội vàng giải thích. - Chỉ là ngay cả vết thương trên đầu của ngươi cũng trông thật quỷ dị.- Thì ra là thế ạ.Tử Đằng Công Tử kết thúc cuộc đối thoại của hai người bằng một câu nhẹ bẫng như thế. Thái độ của hắn cũng hết sức dửng dưng, như thể ngấm ngầm thừa nhận việc mình xứng đáng nhận lấy kết cục tồi tệ cho mọi hành vi "không đường hoàng ngay thẳng" của mình. Đến ngay cả thứ mùi hương thơm ngất ngây tỏa ra từ người hắn cũng khiến cho người ta cảm thấy bất an. Hắn quả là một kẻ xấu xa.- Giờ thì chúng ta bắt đầu bài học nhé, thưa Hoàng Tử.Dứt lời, hắn rút ra từ bên trong ống tay áo một bộ bài màu trắng, Trên một mặt của mỗi quân bài có ghi một chữ Hán rất lớn. Mặt còn lại hoàn toàn trơn láng, chẳng hề có hình minh họa bắt mắt giống như những bộ bài mà đám phi tần vẫn thường chơi. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một loại bài kỳ lạ như thế này. Tiểu Hoàng Tử cứ thế chăm chú ngắm nhìn hắn đặt úp mặt chữ của từng quân bài một xuống sàn. Cả thảy là chín quân bài được xếp thành ba hàng theo chiều nằm ngang. Khi đã xong xuôi, người thầy mới tinh của Tiểu Hoàng Tử vui vẻ cất lời.- Giờ thì xin Nhị Hoàng Tử hãy chọn lấy một quân bài đi ạ.Ánh mắt đầy nghi hoặc của Tsukimi-no-miya lướt nhanh qua gương mặt khôi ngô của Tử Đằng Công Tử. Đứa con trai cưng của Thiên Hoàng Nhật Bản khẽ chau đôi lông mày thanh tú, rồi vén nhẹ tay áo, lật lá bài ở ngoài cùng bên trái hàng thứ hai lên. Trên mặt lá bài đó làm một chữ "Nguyệt" có kích thước chừng một ngón tay được viết bằng những nét bút vô cùng sắc sảo.- Đây là chữ của ngươi đấy ư?- Vâng ạ. Có vấn đề gì không, thưa Hoàng Tử.- À không... - Tiểu Hoàng Tử tỏ ra ngại ngùng. - Chữ của ngươi đẹp thật đấy.- Cảm ơn Nhị Hoàng Tử đã khen tặng. - Hắn không ngại bày ra vẻ mặt đầy hoan hỉ. - Thần cũng phải cố gắng thể hiện thế nào để không phụ sự kỳ vọng của Bệ Hạ và Nhị Hoàng Tử chứ ạ.Tử Đằng Công Tử khẽ chạm vào cổ tay Tiểu Hoàng Tử, rồi ấn nhẹ xuống. Hắn còn hơi nhướng người lên, làm bộ như để trông cho rõ trên là bài đấy viết chữ gì.- Thì ra là chữ "Nguyệt" (月). Thưa Hoàng Tử, bằng vốn hiểu biết của mình, liệu ngài có thể nói cho thần đôi điều về chữ Hán này không?- "Nguyệt" là mặt trăng. Cũng là một tháng dài nhung nhớ. Người ta cần bốn nét để họa nên chữ"Nguyệt". "Nguyệt" là tri kỷ của thi nhân và là người tình của nhi nữ. "Nguyệt" có khi khuyết, khi tròn. "Nguyệt" là Lý Bạch. "Nguyệt" là Đỗ Phủ. "Nguyệt" còn là...tên của ta.- Và nó có nghĩa là...?- Ngắm trăng mà lòng không nguôi nỗi nhớ người.Trong lúc hai thầy trò nói chuyện, một cơn gió mạnh thổi vào làm đứt tấm rèm bằng vải. Tấm lụa màu lam ngọc bị hất tung lên cao, thấm chút nắng vàng, hóa thành dải sông xanh chơi vơi giữa không trung. Tử Đằng Công Tử vừa nhìn thấy khung cảnh ấy liền tức cảnh sinh tình. Hắn liền đọc hai câu thơ của Trương Nhược Hư. "Giang bạn hà nhân sơ kiến nguyệt?Giang nguyệt hà niên sơ chiếu nhân?"Đoạn quay sang nhìn Tsukimi-no-miya.- Cả tên ngài cũng thật đẹp. - Cái tên đó là do cha ta đặt. Nếu muốn nịnh bợ thì ngươi hãy đi mà nịnh bợ Phụ hoàng của ta ấy. - Tiểu Hoàng Tử phụng phịu nói.- Nhưng đó chẳng phải là điều vô cùng đẹp đẽ và đáng trân trọng sao, thưa Hoàng Tử. Việc bậc phụ mẫu thận trọng đặt cho con mình một cái tên thật đẹp và giàu ý nghĩa cũng là một trong những cách thể hiện tình yêu thương của họ mà.Rồi hắn mỉm cười ấm áp.- Tình yêu của đấng sinh thành là một thứ gì đó vô cùng trân quý.Bỗng dưng, Tử Đằng Công Tử vờ làm điệu bộ giật mình hốt hoảng, đưa quạt lên che nửa khuôn mặt.- Thôi chết, thật ngại quá. Thần lại nói lạc đề đi đâu mất rồi. Giờ chúng ta hãy quay lại bài học nhé. Ban nãy, Nhị Hoàng Tử có nói: ""Nguyệt" là Lý Bạch". Quả thực vậy. Nhắc tới trăng thì không thể không nghĩ tới Thanh Liên Cư Sĩ. Thần cũng muốn kiểm tra một chút. Hoàng Tử có thể đọc một bài thơ bất kỳ của Lý Bạch cho thần nghe có được hay chăng?Tsukimi-no-miya ngẫm nghĩ một hồi, rồi khẽ đằng hắng trước khi oang oang cất tiếng ngâm. "Sàng tiền minh nguyệt quang Nghi thị địa thượng sươngCử đầu vọng minh nguyệtĐê đầu tư cố nhân"Nghe Hoàng Tử nhỏ đọc xong bài thơ, Tử Đằng Công Tử liền bật cười, khiến cậu không khỏi cảm thấy nóng mặt.- Ngươi cười cái gì vậy?- Thưa Hoàng Tử, hai chữ cuối là "cố hương" chứ không phải "cố nhân" ạ. Tuy nhiên, thần lỡ bật cười không phải vì sự nhầm lẫn của ngài, mà chỉ là...thầm cảm khái. Sao tâm hồn của ngài có thể trong sáng đến thế?- Ngươi...ngươi lại nói vớ vẩn gì đấy?- Có lẽ ngài sẽ cho thần là kẻ nhiều chuyện, nhưng theo ngu ý của riêng thần, chút nhầm lẫn nhỏ này xảy ra là do Hoàng Tử luôn giữ lấy một bóng trăng trong lòng mình. Hẳn là lúc đọc bài thơ này, ngài đang nghĩ tới Ái Thượng Lam Liên Hoa điện Nữ Ngự phải không ạ?- Cứ suy diễn theo cách mà ngươi muốn.Trong lồng ngực của Tiểu Hoàng Tử đang dồn lên từng đợt sóng cồn. Sự thật là khi buộc miệng thốt ra từ "cố nhân", hình ảnh xuất hiện trong đầu óc cậu không phải đuôi váy màu cầu vồng của người mẹ luôn khuất mặt trong những giấc mộng chập chờn hằng đêm, mà là vẻ đượm buồn trên gương mặt của Tử Đằng Công Tử lúc hắn nói về "ánh trăng" rọi chiếu tâm hồn mình. "Người đó là ai mới được? Phải chăng là một nạn nhân bất hạnh của hắn. Bất hạnh đến nỗi một kẻ xấu xa như hắn, suốt cả cuộc đời này, cũng chẳng thể nào quên được. Người trong một đêm trăng rằm đã trở thành miếng mồi ngon cho con ác linh trú ngụ trong con mắt trái của ma nhân."- Giờ thì xin Hoàng Tử hãy chọn lấy lá bài thứ hai đi ạ.Nhị Hoàng Tử của Thiên Hoàng di ngón tay dọc theo những khoảng trống được tạo nên bởi các lá bài, rồi quyết định lật ngửa lá đặt ở vị trí chính giữa hàng thứ ba. Trên mặt của lá bài có ghi chữ "Vương".- Hoàng Tử cứ làm tương tự như với chữ "Nguyệt" thôi ạ.- Chữ "Vương" (王) cấu thành từ bốn nét. - Tiểu Hoàng Tử khẽ khàng lên tiếng. - "Vương" là người thống trị thiên hạ. Là Phụ Hoàng ở hiện tại và là Hoàng Huynh ở tương lai, nhưng sẽ không bao giờ là thứ mà bản thân ta có thể trở thành.Câu trả lời của Tiểu Hoàng Tử khiến cho Tử Đằng Công Tử hết sức kinh ngạc. Như thể không tin tưởng vào thính lực của mình, hắn phải hỏi lại cho chắc chắn.- Đó thực sự là điều mà ngài nghĩ ư?- Nếu phải thì sao?Tử Đằng Công tử không đáp mà chỉ cười gượng, như thể vẫn còn đang ngần ngại điều gì đó. Thấy vậy, Nhị Hoàng Tử của thành Heian-kyo lập tức ra lệnh:- Ngươi cứ nói đi. Một kẻ như ngươi mà còn giả vờ ái ngại với ai cơ chứ?- Vậy tức là Hoàng Tử sẽ cho phép thần bày tỏ tâm tư mà không hề trách tội?- Để xem ngươi sẽ nói gì với ta đã.- A, thật khó cho thần quá. - Hắn kêu lên đầy lo lắng, nhìn kiểu gì cũng biết là đang diễn cho cậu xem. - Ngài đã nuốt lấy một nửa sinh mạng của thần rồi, giờ đây nửa phần sinh mạng còn lại của thần cũng rơi vào tay ngài rồi sao?Tiểu Hoàng Tử luôn tự hỏi làm sao mà gã đàn ông này luôn có thể thốt ra những ngôn từ vô phép vô thiên đó với một thái độ thản nhiên đến nhường ấy. Người ta đồn thổi, rằng thứ chảy trong người "Công tử ngọt ngào nhất thành Heian" Sugawara no Mitsue không phải là máu người mà là mật ngọt. Vậy thứ đang chảy trong cơ thể con người tà ma này là gì mới được? Nếu là máu đỏ thì thật quá tầm thường, còn nếu là độc dược thì lại có đôi chút hạ phẩm so với hắn. Quả nhiên, tất cả mọi thứ liên quan đến hắn đều rặt những điều bí ẩn. Có lẽ Tiểu Hoàng Tử đã dần quen với kiểu nói chuyện quên tiệt đi cả việc giữ gìn liêm sỉ của hắn, nên chẳng buồn tức giận nữa, chỉ cất giọng chán chường.- Ta cho phép đấy. Ngươi muốn nói gì cũng được.- Chỉ là thần nhận thấy, ở vào độ tuổi của mình thì Nhị Hoàng Tử quả là một đứa trẻ hiểu chuyện. Mà những đứa trẻ hiểu chuyện thì thường rất dễ lâm vào tình cảnh bất hạnh. Điều đó khiến thần càng muốn dốc lòng bảo vệ người.- Đó là giao kèo của chúng ta mà, phải không? - Tiểu Hoàng Tử nghiêm giọng hỏi.- Vâng, ngài nói không sai. Đó chính là một trong những giao kèo giữa hai chúng ta. - Tử Đằng Công Tử đáp. - Tuy nhiên, dẫu ngài không nuôi mộng Quân Vương, nhưng thưa Hoàng Tử, ngài cũng đã sinh ra với thân phận Hòa Cung (Miya). Nếu qua Đại Lục, ngài sẽ được giới thiệu với tước vị là "Vương Tử". Số mệnh ngài vốn dĩ cũng đã gắn với chữ "Vương" rồi. Thầy Mạnh Tử từng dày: "Dĩ đức hành nhân giả vương, vương bất đãi đại." Một âm đọc là vương, âm khác đọc là vượng. Vua đi tới đâu, dân phải được ấm no tới đó. Lấy nhân đức mà trị vì thiên hạ, ấy mới là bậc quân chủ đích thực.Thần đã từng nói, ngài sinh ra trên ngôi cao, dưới ngài là con dân trăm họ. Bách tính lầm than thì ngài cũng chẳng thể ăn no ngủ kỹ, hay ngâm thơ, vẽ hoa vẽ bướm. Quyền lực lúc nào cũng đi đôi với trách nhiệm. Dù sau này ngài có mang họ "Genji" hay "Taira" đi chăng nữa thì cũng sẽ chẳng thể hoàn toàn trở thành thường dân được đâu ạ.Tiểu Hoàng Tử nuốt lấy từng lời Tử Đằng Công Tử nói, như loài cây dại cố hút cho bằng sạch chất dinh dưỡng trong đất. Cậu vốn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện trị vì thiên hạ, và có vẻ ngay chính Phụ Hoàng của cậu cũng không hề muốn đứa con trai yêu quý nhất mực của mình vướng vào vòng xoáy tranh quyền đoạt vị nơi cung cấm. Bên cạnh đó, phía sau Đông Cung còn có sự hỗ trợ của gia tộc Fujiwara hùng mạnh.Thế nhưng, những điều mà gã đàn ông này nói dường như đang thổi bùng lên ý chí tranh đấu bên trong chàng Hoàng Tử nhỏ. Mặc dù cậu vẫn chưa thể xác định được mục tiêu cũng như đối tượng cho cuộc đấu tranh của mình.- Dẫu ngươi có thuyết giảng hay ho thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có nghĩa lý gì khi mà ta vốn mang một xuất thân như thế.- Tiểu Hoàng Tử cay đắng nói.- Xuất thân của ngài không có vấn đề gì cả. - Ánh mắt Tử Đằng Công Tử đột ngột trở nên sắc lạnh, còn giọng nói của hắn khô khốc hẳn đi. - Mẫu thân của ngài là công chúa của thành Mặt Trăng cơ mà.Hoàng Tử nhỏ giương đôi mắt to tròn, ươn ướt lên nhìn Tử Đằng Công Tử, giọng run run vì xúc động.- Ngươi nói đúng. Mẹ ta là công chúa của ngôi thành Mặt Trăng.- Giờ tới phiên thần nhé. - Giọng nói của Tử Đằng Công Tử bất chợt trở nên vui tươi. - Thần muốn xem thử nhân duyên giữa hai chúng ta thế nào.Nói xong, con trai của quan Sadaiben liền cầm lá đầu tiên của hàng trên cùng lên bằng tay phải rồi đặt nó lên bàn tay trái của mình. Hắn còn làm bộ che che giấu giấu như thể là cái gì đó bí mật lắm vậy.- Ngài nghĩ thần đã trúng được chữ gì, thưa Nhị Hoàng Tử?- Ta không biết. Chữ "Hung" ( 凶) chăng?Tiểu Hoàng Tử trả lời câu hỏi của Tử Đằng Công Tử bằng giọng lạnh tanh.- Ôi chao, thật là lạnh lùng làm sao. Thần thật sự muốn được Nhị Hoàng Tử đối xử ân cần, quan tâm một chút.Rồi hắn chìa lá bài của mình ra trước mặt Tsukimi-no-miya.- Là chữ "Vong" (亡) ư? - Tiểu Hoàng Tử thoáng tái mặt. - Ngươi nghĩ gì mà lại bỏ một chữ xui xẻo như vậy vào chứ?- Nhưng chẳng phải ban nãy ngài thậm chí còn đoán chữ "Hung" hay sao?Hắn vờ tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại.- Ngươi cũng biết là ta chỉ... - Nhị Hoàng Tử mím chặt môi, chẳng biết đáp trả cái tên tâm địa thâm sâu này ra sao để không bị hắn vặn vẹo chữ nghĩa, rồi đẩy cậu vào tình thế e dè, lúng túng.- Ngài lúc ấy chỉ muốn trêu chọc thần một chút, nhưng giờ đây khi thấy thần bốc trúng lá bài có viết con chữ không được may mắn này thì ngài lại đâm ra lo lắng? Liệu thần có thể xem đây là một biểu hiện của sự quan tâm từ ngài hay không?Tử Đằng Công Tử tỳ người vào bàn học của Tsukimi-no-miya, rồi khẽ nghiêng đầu. Toàn bộ gương mặt khôi ngô, tuấn tú của hắn được thu trọn vào trong đôi mắt cậu. Mùi hương hoa nồng nàn tỏa ra từ cơ thể hắn dường như mang sự sống, cứ thế quấn chặt lấy người cậu không rời. Có khi nào làn hương đó thực chất là một giống yêu tinh mà hắn đã triệu tới để phụng sự cho mình? Càng lúc Tiểu Hoàng Tử càng trở nên rối trí, chỉ biết giơ hai ông tay áo lên che đi gương mặt đỏ gay gắt như hoa lựu của mình. Cậu lớn tiếng ra lệnh cho gã đàn ông mờ ám tránh ra xa.- Thần lại thất lễ rồi.Tử Đằng Công Tử lùi ra đằng sau chừng vài phân, ngồi xếp bằng ngay ngắn lại trước khi tiếp tục "bài học" hãy còn dang dở.- Tuy nhiên, xin Nhị Hoàng Tử đừng đặt nặng chuyện sống chết quá. Ai rồi cũng sẽ đi tới ngưỡng tận của đời mình thôi. Chủ yếu là phải sống làm sao để lúc nhắm mắt xuôi tay, quay đầu nhìn lại cả kiếp người cũng không thấy ân hận hay tiếc nuối. Giờ thì xin người hãy giảng cho thần đôi điều về chữ "Vong" đi.- Chữ "Vong" thuộc bộ "Đầu" (亠), được tạo thành bởi ba nét, nghĩa là mất đi, là tiêu tán, là bị tận diệt đến ngọn cỏ cũng chẳng còn lưu dấu vết. Hình phạt lớn nhất đối với một con người hẳn là "vong quốc diệt tộc". Nỗi đau lớn nhất của một người con là "phụ mẫu vong thân". Bản thân chữ này cả hình lẫn âm đều không đẹp. Thơ văn có sử dụng chữ "Vong" không phải khóc lóc đưa tiễn người đã khuất thì cũng là than van oán thán số kiếp bi ai. Nói chung là một chữ ẩn tàng điềm gở.Tsukimi-no-miya đưa bàn tay búp măng nhỏ nhắn của mình lên che đi chữ Hán xui xẻo trên tay Tử Đằng Công Tử, đoạn lén liếc nhìn người thầy học trẻ tuổi của mình. Gã dưỡng tử nhà quan Sadaiben nở nụ cười điềm đạm, đặt quân bài xuống nền nhà, bên cạnh một bông hoa Anh Đào vẫn còn nguyên vẹn năm cánh, rồi mới rành rọt trình bày ý kiến của mình.- Những điều Nhị Hoàng Tử nói đều không sai, nhưng nghe qua cũng đủ hiểu, rằng chúng phần nào xuất phát từ định kiến của ngài đối với chữ "Vong". Riêng với bản thân thần đây thì chẳng có chữ Hán nào là xấu cả, mỗi chữ đều mang ý nghĩa và vẻ đẹp của riêng nó. Thân xác tiêu vong có thể khiến cây cối nở hoa đơm trái. Vương triều cũ suy vong rồi mới có thể mở ra một thời đại mới. Đó là cách thế giới này phát triển, tịnh tiến không ngừng. Tựa hồ một mũi tên, một khi đã rời khỏi dây cung thì chỉ có thể lao về phía trước. Nền móng còn sót lại của những ngôi thành cổ đổ nát đến ngàn năm vẫn sẽ kể mãi câu chuyện về những kỷ nguyên huy hoàng. Thanh kiếm Kusanagi vẫn hát mãi bản hùng ca về chiến công hiển hách của Susanoo-no-mikoto trước Orochimaru. Trong trang sử của nước Sở dường như có dòng máu của nàng Ngu Cơ đang chảy. Nếu chỉ vì chút ác cảm mà gieo tiếng xấu, há chẳng phải giống như dân Ngô mất nước do mệnh trời lại đi oán trách Tây Thi hay sao? Vả lại...Tử Đằng Công Tử kéo tay áo lên, dùng ngón trỏ thanh thoát vẽ một chữ "Tâm" (心) bên dưới chữ "Vong" trên lá bài màu trắng.- Dứt bỏ trái tim này thì mới có thể quên đi. Đây cũng là "Vong" (忘) , nhưng lại là "Vong"của bộ "Tâm" (心). Thần bỗng nhớ về một bài waka của nàng Ono-no-komachi như sau:"wa ga mi kosoaranu ka to nomitadoraruretoubeki hito niwasurareshi yori"("Thân ta ắt hẳnNay đã vong rồiHoang mang ngập lốiVì người yêu dấu Đã lãng quên ta")Giọng Tử Đằng Công Tử khi ngâm khúc waka như tiếng sóng rì rầm tâm sự chuyện thiên trường địa cửu của thế gian. Tiểu Hoàng Tử lim dim đôi mắt. Linh hồn cậu như đang được ru hời giữa muôn trùng sóng biếc, để rồi dần chìm sâu vào giấc mơ của một con cá nhỏ. Con cá lại mơ về mặt trăng tròn đầy. Cảm xúc mãnh liệt trỗi dậy khiến cậu không khỏi buột miệng cảm khái:- Ví von tình cảnh bị người thương lạnh nhạt bỏ bê với cái chết, chẳng phải là quá đáng thương hay sao?- Luôn cảm thấy bất an trong tình yêu là một đặc quyền của phụ nữ. Chính vì họ mong manh đến nhường ấy nên mới thật dễ thương.Rồi hắn bỗng trầm giọng, nói tiếp.- Nhưng một khi đã thành bậc quân chủ thì ngài chớ nên để bản thân rơi vào lưới tình. "Mỹ nhân khuynh thành" vốn là lời nguyền từ thời thượng cổ. Hậu nhân nghe tích xưa có trách cứ thì cũng nên trách hôn quân vô đạo.- Thế nhưng ta thấy họ chỉ thêu dệt mọi chuyện để đổ hết tội lỗi lên đầu nữ nhân.- Ngài nói đúng vấn đề rồi đấy, thưa Hoàng Tử. Chính vì thế thần mới nói, rằng phụ nữ thật đáng thương. Ngài nên quan tâm và thương yêu họ.- Chuyện đó không cần ngươi nhắc.- Và cả chữ "Vong" nữa. Ngài đã có thêm chút thiện cảm nào với nó chưa ạ? - Tử Đằng Công Tử thì thầm với cậu học trò thuộc dòng dõi quyền quý của mình.- Thật ra thì...ta thấy nó có chút đáng thương. - Tiểu Hoàng tử ngập ngừng đáp.- Giờ chúng ta qua một phần đặc biệt nhé. Ở đây chúng ta có ba chữ: "Nguyệt", "Vương" và "Vong" . Nếu giờ đem ghép chúng lại thì sẽ thành ra chữ gì nào?Tsukimi-no-miya trầm ngâm suy ngẫm một hồi, rồi hồ hởi reo lên.- Là chữ "Vọng" (望).- Đúng rồi đấy ạ. Nhị Hoàng Tử quả nhiên là tinh tường, nhạy bén.Tử Đằng Công Tử vỗ tay tán thưởng. Dù Tiểu Hoàng Tử sau đó liền lớn tiếng phê bình con trai nhà quan Sadaiben đã tâng bốc quá lời, nhưng lời khen tặng của hắn khiến cậu không khỏi cảm thấy lâng lâng vui sướng.- Thưa Hoàng Tử, Vọng là Hy Vọng, và đồng thời cũng là Tuyệt Vọng. Là trông ngóng đêm ngày, nhưng cũng mang nghĩa là oán trách. Là tiến tới, là hướng về, nhưng cũng là nhìn ngắm từ đằng xa. Cấu tạo của nó vẽ lên khung cảnh một vị vua nhìn vầng trăng của mình biến mất vào trong đám mây mờ. Buồn mà đẹp là bản chất của "Vọng", ngài có nghĩ thế không?- Phụ Hoàng đã từng dạy cho ta. "Vọng Nguyệt" (望月) có nghĩa là đêm rằm, bởi ai rồi trong cuộc đời mình cũng sẽ có lúc ngóng đợi ánh trăng tròn. Đôi khi còn chẳng vì lý do gì cả.- Bệ Hạ quả nhiên là một bậc quân vương sâu sắc vô cùng. Thần thật sự vô cùng ngưỡng mộ.Lời tán tụng của Tử Đằng Công Tử dành cho Thiên Hoàng nghe rất đỗi chân thành, không hề gợn chút mảy may dối trá. Trong đôi mắt quỷ dị của hắn chan chứa một thứ cảm xúc không thể gọi tên.- Buổi học của chúng ta đến đây là kết thúc. Hôm nay Nhị Hoàng Tử đã thể hiện vô cùng xuất sắc. Giờ thì thần có bài tập về nhà cho ngài đây.Vừa nghe tới "bài tập về nhà", chàng Hoàng Tử nhỏ liền kêu lên đầy thảng thốt:- Hả? Bài tập về nhà ư? Không phải là chép năm mươi trang "Tứ Thư Ngũ Kinh" đấy chứ?- Không đâu ạ. Thần không giống với Semishiki sama đâu ạ. Thần cũng ghét trò tập chép lắm. Mà nói là bài tập về nhà cũng không đúng. Đây là việc mà thần cần Nhị Hoàng Tử chiếu cố cho thần.- Nhờ ta chiếu cố ư?- Dạ phải, thưa Hoàng Tử. Ngài cũng thấy là bộ bài này là do thần tự chuẩn bị, nhưng do tài hèn sức mọn nên chỉ có thể viết được vài chữ Hán lên thôi, chứ chẳng nghĩ ra thơ phú gì hay ho để điểm xuyết thêm cho chúng cả. Nay thần nhận thấy Nhị Hoàng Tử tư chất quá là thông minh đĩnh ngộ. Liệu ngài có thể viết cho thần mấy vần thơ lên mặt sau của những lá bài này không ạ? Là thơ của thi nhân hay do ngài tự sáng tác đều được cả. Không, phải nói là nếu là do ngài viết tặng thì đúng là phước phần của hạ thần đây. Mong được Hoàng Tử rộng lòng chiếu cố ạ.Nói tới đây, hắn cúi đầu hành lễ với cậu. Tử Đằng Công Tử đã khẩn thiết cầu xin đến thế thì Tiểu Hoàng Tử cũng chả phải là một vị chủ tử lòng dạ sắc đá. Cậu nhanh chóng chấp nhận lời khẩn cầu của hắn, và còn cam đoan là sẽ hoàn thành trọn vẹn ba mươi sáu lá bài trước buổi học tiếp theo vào hai ngày tới.- Không bút mực nào thể hiện được lòng biết ơn của thần dành cho Nhị Hoàng Tử lúc này. Giờ chúng ta hãy thu dọn, rồi cho phép thần tiễn ngài về điện nhé.***Trước khi cả hai cùng rời phòng học, Tử Đằng Công Tử lấy đôi dép của mình cho Tsukimi-no-miya đi tạm. "Nếu ngài không thấy phiền", hắn lịch sự nói trước khi giúp cậu xỏ chân vào dép. Kích thước của đôi dép to gấp đôi bàn chân cậu, nhưng không hiểu sao lại tạo cảm giác hết sức an tâm nơi Hoàng Tử bé. Thu xếp mọi thứ xong xuôi, cả hai cùng lên đường về lại cung điện Ánh Trăng. Lúc hai thầy trò đi ngang qua một gốc cây Mộc Lan, Tiểu Hoàng Tử bỗng giơ tay lên cao vẫy chào ai đó khiến cho Tử Đằng Công Tử không khỏi thắc mắc.- Ngài đang vẫy tay với ai thế ạ?- À, là Tam Công Chúa, em gái của ta. Điện của em ấy ở đằng kia kìa.Từ miệng Tử Đằng Công Tử bật kêu lên một tiếng đầy ẩn ý, rồi gã con trai nhà quan Sadaiben quay sang nhìn như bị thôi miên về phía tấm kichou màu lá Phong đỏ thắm cùng họa tiết hình bươm bướm được thêu bằng chỉ vàng óng ánh. Thấy thái độ đáng ngờ của hắn, Tiểu Hoàng Tử liền gằn giọng răn đe.- Đừng mơ mộng những chuyện viển vông nhé. Sẽ không bao giờ có chuyện ta và Phụ Hoàng gả muội ấy cho ngươi đâu.- Thần không có ý nghĩ phạm thượng thế đâu ạ. - Tử Đằng Công Tử cười khổ thanh minh. -Chỉ là thần có cảm giác là đã từng gặp công chúa trước đây rồi.- Vậy mà ngươi dám bảo là không có ý gì? Rõ ràng là đang gián tiếp buông lời tán tỉnh muội ấy còn gì?- Ngài lại nói oan cho thần rồi đấy. Xin hãy đặt chút lòng tin nơi thần đi ạ.- Chừng nào ngươi bớt bày trò tà ma thì hãy nói tới chuyện lòng tin với ta nhé.Trong lúc cả hai mải "luận bàn" về chủ đề lòng tin thì chân đã bước tới trước "Nguyệt Quang" điện lúc nào chẳng hay. Vừa nhác thấy bóng áo choàng của bà Omi, Tử Đằng Công Tử lập tức dừng lại, kính cẩn thưa chuyện với vị tiểu chủ. - Thần chỉ có thể tiễn người đến đây thôi vì ở cầu thang có rải muối ạ.Tiểu Hoàng Tử nhìn trân trối vào gương mặt trắng bệch của gã đàn ông bên cạnh.- Ngươi sợ muối ư? - Thần không còn cách nào khác. - Hắn chua chát nói. - Đôi dép đó, lúc nào ngài cho người mang tới chỗ thần cũng được ạ.Dứt lời, Tử Đằng Công Tử chắp tay cáo từ, rồi quay lưng bước đi vội vã trước ánh mắt vẫn chưa hết ngỡ ngàng của Tiểu Hoàng Tử. *** Tối hôm đó, Tsukimi-no-miya vừa ngắm vầng trăng khuyết bén ngót như cái lưỡi hái của nàng thôn nữ treo bên ngoài cửa, vừa trầm mặc nghĩ về tất cả những chuyện đã xảy ra trong buổi sáng hôm nay. Thật sự dưỡng tử của quan Sadaiben dạy dỗ không tệ chút nào. Thậm chí, cậu phải thú thực, rằng ngồi học với hắn thú vị gấp hàng trăm, à không, hàng nghìn lần việc ngồi nghe ông thầy Ve Sầu ngày xưa tụng đi tụng lại mấy bài trong "Kinh Thi". Nghĩ tới đó, Tiểu Hoàng Tử liền đem bộ bài trắng toát ra, rồi miệt mài tìm cho bằng được lá bài có ghi chữ "Vọng" trong số ba mươi sáu lá. Chẳng hiểu sao, cậu lại nhớ tới tình tiết hồn ma của nàng công chúa gặp gỡ vị anh hùng tới từ phương xa dưới vầng trăng sáng vằng vặc trong quyển truyện do chính tay mẹ cậu chắp bút. Thế là, vị Hoàng Tử nhỏ liền lấy nghiêng ra mài mực, rồi cầm bút lông lên múa những nét uyển chuyển, mềm mại lên mặt phía sau của quân bài. "Đêm trăng trònGặp người trong mộngTay áo ướtLà do suối lệ sầuHay bởi ánh trăng trong?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com