TruyenHHH.com

Cam On Anh Hanbin

Chỉ còn vài ngày nữa là debut, Tempest chuẩn bị bước vào cuộc sống của một nhóm nhạc thần tượng. Họ bắt đầu với lịch trình dày đặc: phỏng vấn, chụp hình, luyện tập không ngừng nghỉ cho những sân khấu đầu tiên. Cuộc sống bận rộn đến mức thời gian ngủ cũng trở thành một thứ rất xa xỉ. Nhưng giữa vòng xoáy công việc ấy, có một thứ vẫn luôn tồn tại – tình anh em giữa bảy người. 

Mỗi buổi sáng, cả nhóm đều phải dậy sớm. Thời gian ngủ chỉ vỏn vẹn vài tiếng đồng hồ. Nhiều lúc, họ phải ăn vội trên xe, make-up ngay trên đường đi. Hanbin, như thường lệ, luôn là người dậy sớm nhất để chuẩn bị đồ ăn sáng. Cậu luôn cố gắng chăm sóc họ bằng những bữa ăn nóng hổi.

Nhưng bản thân Hanbin không cho phép bản thân lơ là dù chỉ một chút. Cậu luôn là người rời phòng tập muộn nhất. Cậu luyện tập vũ đạo không ngừng nghỉ, dù mồ hôi chảy ròng ròng, cậu vẫn bỏ qua vì sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến nhóm. Có những ngày cậu luyện tập đến mức quên cả ăn, chỉ uống một chai nước rồi tiếp tục nhảy. Các thành viên dần nhận ra Hanbin càng lúc càng gầy đi, nhưng cậu vẫn cười:

   - “Anh ổn mà. Các em yên tâm nha”

Nếu như trước đây, mọi người còn giữ khoảng cách với Hanbin thì bây giờ mọi thứ đã khác.

Hyuk thường là người kéo Hanbin lại, ép cậu phải nghỉ ngơi một chút.

    - “ Anh Hanbin, anh không ăn thì sao có sức mà luyện tập?” - Hyeongseop hay nhắc nhở cậu đừng làm việc quá sức.

   - “ Anh Hanbin, em biết anh chăm chỉ, nhưng cơ thể cũng cần nghỉ ngơi mà.” - Eunchan, người từng kiệt sức vì tập luyện, hiểu hơn ai hết cảm giác mệt mỏi đến mức không đứng vững. Cậu thường để ý Hanbin, thậm chí có hôm còn pha sữa nóng đặt trước cửa phòng cậu vào ban đêm.

Ngay cả Hwarang – người từng xa cách Hanbin nhất – cũng lo lắng không kém. Mỗi khi thấy Hanbin có dấu hiệu mệt mỏi, Hwarang sẽ đặt một chai nước trước mặt anh rồi bắt anh nghỉ mới được tập tiếp.

Trước ngày debut, Taerae hốt hoảng khi thấy Hanbin ngồi gục trong góc phòng tập, hơi thở nặng nhọc, gương mặt trắng bệch.

   - "Anh Hanbin! Anh Hanbin! Anh có sao không?!"

Nghe tiếng hét của Taerae, các thành viên lập tức chạy đến. Hyuk chạm vào trán Hanbin, cau mày:

   - "Anh sốt rồi! Anh đã ăn gì chưa?"

Hanbin im lặng. Cậu chưa ăn gì cả.

Mọi người đỡ cậu dậy, định đưa cậu về kí túc xá.

- “Ơ… Anh ổn. Chỉ còn một lần nữa thôi, anh muốn luyện cho đến khi...”-Hanbin hốt hoảng

   - “Không có 'lần nữa' nào cả! Anh nhìn lại mình đi! Gầy đi bao nhiêu rồi? Mắt trũng sâu, tay lạnh ngắt. Anh đang dằn vặt bản thân hay gì vậy?” - Hwarang nghiêm giọng, bước tới.

Không ai nói thêm lời nào, chỉ nhanh chóng đưa cậu về ký túc xá. Hwarang dìu cậu, Lew tìm thuốc, Taerae pha nước ấm, còn Hyuk nấu cháo. Nhưng điều khiến tất cả ngạc nhiên nhất là... Hanbin vẫn cố gắng gượng dậy.

   - "Anh không sao… bọn em cũng tập mà …"

   - "Anh nghĩ bọn em muốn thấy anh kiệt sức thế này à? Anh phải nghỉ ngơi!" - Hyuk ngay lập tức ấn cậu xuống giường, giọng nghiêm nghị

Hanbin sững lại. Lew thở dài, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định:

   - "Anh không cần phải cố gắng một mình. Còn bọn em mà, anh hiểu không?"

   - " Anh Hanbin... Đừng gồng mình nữa nha. Tụi em không thích thấy anh mệt mỏi đâu." - Hwarang nhăn mặt

Không khí bỗng nhiên im lặng. Các thành viên ngập ngừng, rồi lần lượt gật đầu.

   - " Anh cứ dựa vào bọn em đi. Đừng tự chịu đựng một mình nữa." -  Hyeongseop ngượng ngùng cười, giọng nhỏ xíu.

   - "Anh phải hứa không được tập luyện quá sức nữa." - Eunchan vỗ nhẹ vai Hanbin

   - "Đúng đó! Nếu anh còn làm vậy, em sẽ báo với quản lý!" - Taerae nhanh nhảu tiếp lời

Hanbin nhìn những người trước mặt mình—những người từng xa lánh cậu, nhưng giờ lại lo lắng cho cậu hơn ai hết. Hanbin cảm thấy trái tim mình được chữa lành rất nhiều. 

   - "Anh hứa. Cảm ơn mọi người." - Cậu khẽ cười, gật đầu

   - " Cảm ơn gì chứ, chúng ta là gia đình mà." - Lew kết lại bằng một câu đơn giản, nhưng khiến Hanbin suýt bật khóc.

Cậu cụp mắt, cắn nhẹ môi để kiềm nén cảm xúc. Một làn sóng ấm áp trào dâng trong lồng ngực. Cậu nghĩ về những tháng ngày cô đơn đã qua, về những đêm thức trắng trong phòng tập vắng lặng, về cú sốc bị loại khỏi I-LAND, về những lần một mình bật khóc nơi đất khách. Và rồi, cậu nhận ra, mình đã thực sự tìm thấy mái nhà mới.

   - "Cảm ơn... cảm ơn vì đã cho anh được làm một phần trong gia đình này." - Hanbin bật cười, giọng run run.

Kể từ hôm ấy, Hanbin ngủ rất ngon giấc. Không còn mộng du, không còn những hành động trong vô thức, chỉ còn lại những giấc mơ đẹp đẽ - nơi có những người em, những người bạn, những người đồng đội đang nắm tay cậu, bước đi trên con đường đầy ánh sáng phía trước.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com