TruyenHHH.com

Cẩm Nguyệt Như Ca

14. Cưỡi ngựa

DuNht34

"Ta à, chỉ là một người luyện ngựa thôi."

Thiếu nữ hai tay chắp sau lưng, còn cầm theo côn sắt, nghịch ngợm lắc lư, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Yến Yến?" Hòa Tuy ngẩn người, ngay sau đó nhỏ giọng trách mắng: "Con đang nói lung tung cái gì đấy?"

Hòa Yến cũng không để tâm đến Hòa Tuy, chỉ dán mắt vào Triệu công tử, nói: "Công tử có chịu không?"

Triệu công tử là một kẻ thương hoa tiếc ngọc, thiếu nữ này mặc dù che mặt, nhưng từ đôi mắt cũng có thể nhìn ra dung mạo không tệ, hơn nữa cũng không thể đưa tay đánh người đang cười, giọng nói nàng trong trẻo, thiết nghĩ chắc hẳn là một mĩ nhân, nếu đã là yêu cầu của mĩ nhân, gã cũng đành thuận theo.

"Cô nương không biết, ngựa này khó thuần, nếu vì vậy mà bị thương, tại hạ sẽ xót xa muôn phần." Gã thành tâm nhắc nhở, tự cảm thấy bản thân phong độ ngời ngời.

Nhưng gã vừa dứt lời, liền thấy thiếu nữ cười lên, ngay khoảng khắc đó, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, bộ quần áo đỏ thẫm giống như hoa bay lên, mang theo làn gió thơm ngát. Ngẩng đầu nhìn lại, Hòa Yến đã ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tay cầm dây cương.

Con ngựa đó vốn đang bị Hòa Tuy ghì lại, Hòa Tuy cũng không ngờ Hòa Yến sẽ đột nhiên lên ngựa, dây cương duộc tay, ngựa hoảng sợ, hí lên một tiếng dài, nhấc chân nhảy lên tại chỗ.

"Yến Yến——" Hòa Tuy kinh hãi kêu lên, Hòa Vân Sinh cũng giật nảy mình.

Hòa Yến vẫn ung dung, dứt khoát vứt dây cương, chỉ túm lấy bờm quanh cổ ngựa, giữ thật chặt, mặc cho ngựa dãy giụa mà không bị ngã, nàng thuận thế cúi người xuống, ghé sát tai ngựa, miệng kêu ùng ục phát ra một chuỗi âm thanh kì lạ.

Quái lạ là con ngựa dần dần không còn vùng vẫy nữa, vó ngựa nhảy lên cũng về vị trí ban đầu, nó từ từ bình tĩnh lại.

Đám người kinh ngạc.

"Yến Yến, xuống nhanh——" Hòa Tuy cuối cùng cũng thở phào, vội vã đưa tay về Hòa Yến, "Kẻo ngã."

Hòa Vân Sinh cuối cùng cũng hồi thần, thiếu niên cắn môi, mặt mày trắng bệch, giọng nói run run: "Ngươi... mau xuống đây! Không muốn sống nữa à?"

"Ha ha ha ha," Triệu công tử vẫn đang ngơ ngác đột nhiên bật cười, "Không ngờ cô nương lại là một cao thủ. Nếu đã như vậy," Gã cũng lên ngựa, "đấu với cô nương một trận xem sao?"

Quả thực rất có phong thái.

Hòa Yến mỉm cười, "Vậy công tử cẩn thận, ta nói rồi, ta là một người luyện ngựa." Nói xong câu này, nàng đưa tay vỗ mông ngựa một cái, con ngựa hất bụi mà chạy!

"Ngay cả roi ngựa cũng không cần?" Triệu công tử lẩm bẩm nói, lập tức quất roi, "Đi!"

Hai con ngựa chạy trên đường đua khói bụi cuồn cuộn, khiến đám đông trợn mắt há mồm.

Hòa Tuy chậm rãi quay đầu, nhìn Hòa Vân Sinh, Hòa Vân Sinh vội vàng thanh minh, "Đừng hỏi con, con cũng không biết tỷ ấy học cưỡi ngựa khi nào!"

Hòa Tuy như lạc vào trong mơ.

Con gái của ông, ông rõ nhất. Cầm kỳ thi họa thì biết chút đỉnh, ăn mặc chải chuốc thì là nhân tài, nhưng nhắc đến cưỡi ngựa múa kiếm, khoan nói đến thành thạo, chỉ nghe đến tên không trợn trắng mắt đã là may lắm rồi. Hòa Yến thích những quý công tử phong lưu thanh nhã, thích thưởng trà ngâm thơ dưới trăng ngắm hoa, những thứ thô thiển này, nàng tôn trọng nhưng không đụng tới, sợ sẽ phá hủy làn da mịm màng của nàng.

Nhưng tư thái lên ngựa của nàng thành thạo như thế, giống như đã sớm làm hàng trăm nghìn lần thành thói quen, thậm chí còn hơn cả người cha như ông. Con ngựa hoang đó dưới tay nàng lại ngoan ngoãn như mèo nhỏ, nàng thậm chí còn không dùng roi ngựa? Làm sao nàng làm được?

Hòa Tuy nhìn bóng người trên đường đua.

Con ngựa hoang Hòa Tuy không cách thuần hóa trong tay Hòa Yến nhanh nhẹn như gió, tư thái nàng hoàn mĩ, vì mặc váy dài không tiện, liền vén sang một bên, lộ ra quần bộ bên trong, nhưng không hề thô tục ngược lại còn mang một vẻ phóng khoáng khó tả.

Triệu công tử không nhanh bằng nàng.

Triệu công tử có hơi nóng mắt.

Gã đến thao trường để khoe mẽ, chứ không phải để mất mặt. Vừa nãy Hòa Tuy làm gã rất vui, nhưng con nha đầu này làm sao vậy? Gã không thể thua một nữ nhân mà nữ nhân này còn cưỡi một ngựa điên chưa được thuần hóa, chẳng phải gã sẽ bị người người cười nhạo hay sao?

Tuyệt đối không thể!

Đột nhiên, Triệu công tử nổi lòng hiếu thắng, gã liền dùng sức quất vào thân ngựa, ngựa chịu đau, lao nhanh về phía trước, chớp mắt sẽ vượt qua Hòa Yến.

Đúng rồi, phải như vậy, nhìn bóng dáng Hòa Yến ngày càng gần, Triệu công tử không giấu nổi đắc ý, gã bảy tuổi học cưỡi ngựa, nhiều năm như vậy, sao có thể thua một nữ nhân?

Ngựa của gã cuối cùng cũng vượt qua Hòa Yến.

Triệu công tử cười to: "Cô nương, cô phải cố thêm nữa nhé!"

"Công tử đúng là dũng mãnh như thần," Giọng nói kinh ngạc của Hòa Yến vang lên, "Đây cũng là lần đầu tiên ta bị người khác đuổi kịp."

Trong khi nói chuyện, tay nàng đặt lên thanh côn sắt đang đung đưa, ngựa của Triệu công tử phía trước, ngựa nàng ở phía sau, nàng ngang nhiên cầm côn sắt đâm thẳng vào mông ngựa.

Ai cũng phát hiện ra điều lạ, chỉ trừ Triệu công tử trên lưng ngựa.

Con ngựa hoảng loạn, đột nhiên loạng choạng, Triệu công tử không kịp trở tay, duộc tay khiến dây cương rơi xuống. Ngay giây sau, con ngựa dưới thân không thèm nghe lời, lao nhanh về phía trước, Triệu công tử không biết phải làm sao, nắm vội lại dây cương nhưng hoàn toàn vô dụng.

"Dừng, dừng lại!" Gã kêu thảm thiết, bị xóc nảy trên lưng ngựa khiến gã hoa mắt chóng mặt.

Sau lưng truyền đến tiếng nói vội vã của nữ nhân, "Triệu công tử? Triệu công tử ngài còn ổn chứ?"

"Cứu... cứu cứu ta!" Triệu công tử bị dọa tới nỗi giọng nghẹn ngào, "Kêu nó dừng lại đi!"

Từ xa, Hòa Vân Sinh nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Sao con nghe cái tên họ Triệu kia hét cứu mạng vậy?"

Hòa Tuy giật mình nhìn về cuối đường đua, trong số hai con ngựa đang lao về phía họ, con ngựa của Triệu công tử ở phía trước nhưng tay gã không cầm roi ngựa mà thay vào đó lại nắm chặt dây cương kêu trời khóc đất. Hòa Yến sau lưng thì nói với theo, nhưng vẫn ngồi vững như Thái Sơn trên lưng ngựa?

"Ngựa của Triệu công tử hình như đang hoảng sợ." Hòa Tuy vội vàng đến chuồng dẫn ngựa ra "Ta đi hỗ trợ!"

"Công tử... công tử oái," mặt tiểu đồng tái lại "Ngài không thể có chuyện được!"

Triệu công tử khóc la inh ỏi trên lưng ngựa, giọng nói thảm thiết, Hòa Yến gãi gãi lỗ tai, ồn quá.

Tên tiểu tử ngông cuồng này, không dọa gã chết khiếp, nàng không tên Hòa Yến. Năm đó lính mới trong quân, không thiếu người tự cho mình ưu việt tài năng xuất chúng hơn người, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chấp nhận hiện thực. Thế gian này, núi cao còn có núi khác cao hơn, làm người vẫn phải khiếm tốn một chút mới tốt.

Đợi xem đủ rồi, khi nàng nhìn thấy Hòa Tuy bắt đầu dẫn ngựa từ xa qua đây, Hòa Yến mới vỗ mông ngựa một cái, khiến nó dừng lại, nàng phi thân xuống ngựa, nhanh như chớp, một tay cầm côn chắn ngang trước cổ ngựa của Triệu công tử, con ngựa đột nhiên bị cản lại, nó dừng chân, đứng yên tại chỗ. Hòa Yến giữ chặt dây cương, quát: "Hu——"

Con ngựa liền bình tĩnh lại.

Gió thổi khăn che mặt màu trắng lên, một thoáng lộ ra gương mặt của nữ tử, nhưng chớp mắt rất nhanh đã bị sương mù trắng che khuất.

"Được rồi." Nàng nhìn về tên nhóc đang khóc trên lưng ngựa nói: "Ngươi có thể xuống rồi, Triệu công tử."

"Hu hu——hu hu——"

Triệu công tử hu hu khóc nấc lên.

------Ngoài lề------

Yến Yến, cô nàng siêu ngầu [che mặt] chương sau ông cậu chính thức lên sàn~

-----------------

Du: Sai sót gì nhớ để lại lời nhắc, tiểu mĩ nữ sẽ sửa, đa tạ! Chúc quý dị đọc truyện vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com