TruyenHHH.com

Cấm ngôn

Chương 9

juliekohana

Lâm Tranh hơn nửa ngày chưa uống giọt nước nào, bụng đói cồn cào nhưng chẳng dám làm gì. Từ khi bị giam trong căn phòng này, bọn bắt cóc liên tục canh chừng cậu, chỉ cần cậu động đậy tí thôi thì một là ăn đạp vào bụng, hai là bị ăn bạt tai. Có một lần vì lực đạp quá mạnh, Lâm Tranh cùng ghế ngồi ngã nhào xuống đất, đầu đập mạnh đến mức cậu có thể lập tức cảm nhận dòng chất lỏng ấm nóng chảy ra từ tóc mình, trượt vào cổ áo.

Bọn bắt cóc kéo chân ghế vực cậu dậy, Lâm Tranh hoa hết cả mắt, phải mất một lúc sau mới dần có lại ý thức, bên tai lần nữa nghe thấy tiếng bước chân bọn chúng.

Từ khi báo cảnh sách đến giờ, đã mấy tiếng trôi qua nhưng lực lượng cảnh sát vẫn chưa định ra vị trí chính xác của bọn bắt cóc. Di động Lâm Tranh được tìm thấy trong một dải cây xanh phía ngoại ô thành phố, có lẽ không lâu sau khi bị bắt cóc, điện thoại liền bị vứt đi. Bọn bắt cóc này không sử dụng điện thoại thông minh, nên chỉ cần tháo pin và SIM ra, thì vẻn vẹn một cái tin nhắn để tìm ra vị trí bọn chúng, dù là cảnh sát đầu ngành thành phố cũng là nhiệm vụ hết sức khó khăn. Vì thế, muốn tìm ra bọn bắt cóc, chỉ có thể bắt tay vào việc theo dõi các khu vực lân cận trường học, giám sát mỗi con đường, rồi lại kiểm tra từng giao lộ cao tốc.

Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, mà phương pháp tìm người này không khác gì mò kim đáy biển.

Lần trước, Phong Duật Minh trong một buổi gặp gỡ các nhà cung cấp thì hay tin con gái Châu Kỳ qua đời. Khi ấy hắn chẳng để tâm nhiều, bây giờ còn không nhớ rõ lúc đó ai là người kể ra chuyện này. Thời gian cấp bách, sau khi báo cảnh sát xong, hắn lập tức phái người điều tra hành tung gần đây của Châu Kỳ.

Lý Dược cử người đi, hai giờ sau đã nhận được phản hồi.

Châu Kỳ ba năm nay cùng cặp con gái sinh đôi sống trong dãy phòng trọ gần bệnh viện Liên minh Thành phố. Hai đứa bé cùng lúc mắc khối u ác tính, nên ba cha con mỗi ngày đều đi đi lại lại giữa bệnh viện và nhà trọ. Ngoài chuyện đó ra, Châu Kỳ dường như không hề đi khỏi khu vực bệnh viện, điều tra cũng không thấy chỗ nào bất thường.

Phong Duật Minh nhíu mày: "Vậy con gái ông ta đâu? Chôn chỗ nào?"

Lý Dược: "Chúng tôi điều tra được Châu Kỳ khoảng thời gian này chỉ quanh quẩn tại bệnh viện Liên minh, khi con gái mất một tháng trước đã bỏ đi, cụ thể đi đâu không ai rõ. Ông ta để chạy chữa cho con mà mượn tiền hết bạn bè đến người thân, bọn họ muốn trốn cũng không kịp. Vậy nên có thể nói trong hai ba năm này, ngoại trừ hai đứa con gái, ông ta căn bản không liên hệ với bất kì ai. Người của ta vẫn đang cố gắng liên lạc người thân và bạn bè cũ của ông ta, xem có lấy được thêm thông tin nào khác không."

Phong Duật Minh: "Đã hỏi qua từng nhà cung cấp có mặt ở khách sạn Nam Tinh tháng trước chưa?"

Lý Dược: "Đều đã tỉ mỉ hỏi qua, trong số đó có ông chủ Phương cách đây không lâu vô tình chạm mặt Châu Kỳ. Châu Kỳ chỉ báo tin con gái mình qua đời cho ông ta, còn lại không nói gì thêm. Hai người từ lúc ấy cũng không còn gặp nữa."

Cảnh sát thông qua địa điểm trên điện thoại Lâm Tranh và dữ liệu giám sát từng đoạn đường, chỉ có thể phỏng đoán đại khái ba hướng mà kẻ bắt cóc sẽ đi nếu rời khỏi thành phố. Tuy nhiên, bất kì đoạn đường nào ở cao tốc Hỗ Ninh cũng đều có khả năng dẫn đến vị trí của bọn chúng.

Vậy nên trước mắt vẫn chưa có tiến triển gì.

Trong tay Phong Duật Minh là 3 va li kim loại, bên trong chứa ba triệu tiền mặt. Hắn hiện tại ngoại trừ chờ đợi ra cũng không còn cách nào khác.

Năm giờ chiều, điện thoại Phong Duật Minh nhận được một tin nhắn.

—— Tao muốn thêm 10 triệu tiền chuộc.

Phong Duật Minh nhìn qua đội trưởng Trần của cục cảnh sát, "Trước tiên tôi muốn xác minh Lâm Tranh không có chuyện gì."

Đội trưởng Trần: "Anh muốn nói chuyện với hắn?"

Phong Duật Minh: "Để tôi thử xem. Một khi kết nối rồi, các anh có thể định vị được phải không?"

Đội trưởng Trần lập tức chỉ đạo cấp dưới làm việc, nghiêm túc trả lời: "Nếu như vị trí của bọn bắt cóc quá hẻo lánh và trạm phát sóng xung quanh cũng không nhiều thì không định vị được. Nhưng nếu anh kéo dài thời gian cuộc gọi, bọn tôi sẽ thử tìm cách."

Phong Duật Minh hồi âm tin nhắn kia: Tiền không thành vấn đề, nhưng tôi muốn nghe giọng Lâm Tranh.

Trước khi lên kế hoạch cho vụ bắt cóc này, Châu Kỳ đã có sẵn chuẩn bị, ông ta biết làm thế nào để cảnh sát không nhanh chóng phát hiện ra mình. Vốn dĩ ông ta định sau chín giờ sẽ gửi tin nhắn cho Phong Duật Minh chỉ đi hướng nào, thế nhưng hành động bạo lực ban nãy của mình đối với Lâm Tranh khiến đồng bọn ông ta là Hạ Cường nổi lên nghi ngờ. Hạ Cường là kẻ có tiền án trộm cắp, Châu Kỳ trả cho gã 2 triệu thù lao để phụ mình bắt cóc Lâm Tranh, bởi ông ta không thể một thân một mình chế ngự hai chú cháu Lâm thị, bắt buộc cần có người giúp. Hạ Cường vốn tưởng Châu Kỳ chỉ muốn kiếm tiền, nào ngờ ông ta lại ra tay quá tàn nhẫn với Lâm Tranh, gã cảm thấy người đàn ông này thực chất chính là muốn giết người. Gã ta nao núng muốn rút lui, Châu Kỳ không còn cách nào khác phải tăng thù lao lên năm triệu, thế nên mới có cái tin nhắn gửi Phong Duật Minh kia.

Châu Kỳ hiểu rõ địa điểm hẻo lánh này của mình, cho dù cùng Phong Duật Minh nói chuyện điện thoại, miễn sao không vượt quá một phút thì cảnh sát cũng chẳng tài nào tìm ra; về phần Lâm Tranh đang bị mình bịt mắt đánh cho chết dở sống dở, mở miệng nói một hai chữ chắc không thành vấn đề. Hạ Cường bên cạnh nhìn ông ta, Châu Kỳ do dự vài giây, sau đó đồng ý với điều kiện của Phong Duật Minh.

Ông ta liếc sang Lâm Tranh đang hôn mê, đi đến giật băng keo dán miệng cậu ra, dùng sức lay đầu rồi đặt điện thoại bên tai cậu, quát lớn: "Nói chuyện!"

Phong Duật Minh nghe tiếng hít thở yếu ớt ở đầu dây bên kia, giọng khàn đi: "Tiểu Tranh?"

Lâm Tranh nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơn đau toàn thân bỗng nhiên trỗi dậy làm cậu không tài nào chịu nổi. Lâm Tranh cắn môi, kiềm nén hít vào một hơi, sau đó không đầu không đuôi đáp: "Tôi ngửi thấy mùi hoa cải vàng."

Châu Kỳ lập tức cúp điện thoại, đem băng keo dán miệng cậu lại lần nữa, nắm tóc kéo cả người cậu lẫn ghế đứng lên, tức tối nói: "Không hổ là cháu của Lâm Vân Kình, thông minh quá, nhỉ?"

Vị trí huyện Gia Dụ khá xa xôi, kinh tế lại lạc hậu, trong huyện lấy nông lâm nghiệp làm chính, dân số cư trú cũng không nhiều. Châu Kỳ từng nhiều lần đến đây khảo sát cây cối, đương nhiên địa bàn huyện ra sao đều nắm rõ như lòng bàn tay. Trong thôn Tiểu Trại có một ruộng dầu cải lớn, xung quanh có không ít nhà gỗ nhỏ, trừ lúc thu hoạch dầu cải ra, bình thường gần như không ai đến đây.

Châu Kỳ cởi trói cho Lâm Tranh, đem ghế ném sang một bên, lôi cậu bỏ trốn. Khi ra đến cửa, Châu Kỳ dùng sức đạp một cái khiến Lâm Tranh trực tiếp từ trên cầu thang gỗ ngã xuống. Cầu thang không chỉ dốc và hẹp, mà phía hai bên còn có thanh gỗ dựng lên, lúc Lâm Tranh lăn xuống, đầu cùng lưng không ngừng đập vào hai bên thanh chắn, đến khi mặt đáp vào một bụi cỏ, Lâm Tranh hoàn toàn bất tỉnh.

Châu Kỳ đi đến cạnh Lâm Tranh, lôi tay cậu kéo lê lên xe không khác gì lôi một cái xác.

Ở phía bên kia, khi vừa nghe câu nói của Lâm Tranh, đội trưởng Trần của cục cảnh sát lập tức ra chỉ thị, một nửa cảnh lực sẽ toàn bộ ập đến vây quanh ngoài huyện Gia Dụ cách ba trăm km. Đồng thời, đội trưởng Trần cũng liên hệ với cục cảnh sát huyện Gia Dụ, nhờ cảnh sát địa phương cấp tốc triển khai tìm người.

Vì cuộc hội thoại chưa đến ba mươi giây nên lực lượng cảnh sát không cách nào định vị được. Thế nhưng bọn họ đã sớm xác định được ba hướng đi của bọn bắt cóc, nhờ manh mối của Lâm Tranh, đội trưởng Trần ngay lập tức loại trừ hai phương án không chính xác.

Hiện tại đang vào mùa dầu cải, hoa cải vàng mùi nhạt, nếu như trong không gian kín mà có thể ngửi được thì hiển nhiên xung quanh đó phải có ruộng dầu cải rất lớn. Bọn bắt cóc không muốn bị người khác chú ý, phương tiện đi lại ắt hẳn chỉ có thể là ô tô. Từ lúc Lâm Tranh bị bắt cho đến khi Phong Duật Minh nhận được tin nhắn đầu tiên, khoảng cách phỏng chừng năm tiếng đồng hồ, có khả năng quãng thời gian này chính là khi bọn bắt cóc đến nơi sau khi xuất phát từ Công đại. Bốn năm tiếng đi xe, lại còn có vườn dầu cải, qua tổng hợp và sàng lọc thông tin, thì nơi có khả năng nhất chính là thôn Tiểu Trại thuộc phía tây nam của huyện Gia Dụ.

Đội trưởng Trần sau khi sắp xếp xong, nhìn qua Phong Duật Minh: "Anh Phong, bây giờ chúng tôi lập tức đến huyện Gia Dụ. Trong lúc đó tôi vẫn sẽ giữ liên lạc với anh, nếu trước chín giờ chúng tôi chưa tìm được người, anh hãy cứ theo lời bọn bắt cóc lái xe đến cao tốc Hỗ Ninh."

Phong Duật Minh đứng dậy: "Tôi đi cùng các anh. Trước chín giờ tôi sẽ trở về."

Đội trưởng Trần: "Anh Phong, anh phải suy nghĩ cho kĩ. Trước mắt chúng ta chỉ dựa vào lời nói của Lâm Tranh để phán đoán, không cách nào bảo đảm nhất định sẽ tìm thấy người. Huống hồ nếu bọn bắt cóc ý thức được việc Lâm Tranh đã tiết lộ vị trí, thể nào cũng sẽ lập tức rời đi. Cách an toàn nhất bây giờ chính là đúng chín giờ gặp chúng, bọn tôi sẽ cử một đội cảnh lực đi theo và vây bắt theo kế hoạch."

Phong Duật Minh kiên quyết: "Tôi với các anh cùng đến huyện Gia Dụ."

Đội trưởng Trần không chậm trễ, gọi đến một nhóm người, cùng Phong Duật Minh tới ga đường sắt cao tốc.

Châu Kỳ lôi Lâm Tranh lên xe, Hạ Cường ngồi ở ghế lái, giọng nói hơi run rẩy: "Giờ đi đâu?"

Hạ Cường cùng Lâm Tranh không thù không oán, gã chỉ đơn giản thèm muốn một khoản kếch xù, nhưng trong tình huống lúc này, e là tiền không thấy đâu mà đã bị cảnh sát tóm. Gã không muốn vào sở cảnh sát chỉ vì một món tiền còn chưa nắm trong tay.

Châu Kỳ ngay từ đầu không hề muốn số tiền ba triệu kia, kế hoạch của ông ta chỉ là lợi dụng Lâm Tranh để dụ Phong Duật Minh ra mặt, sau đó đưa tiền cho Hạ Cường cút đi, mà trước khi tóm được Phong Duật Minh thì địa điểm lý tưởng nhất để ẩn náu chính là huyện Gia Dụ. Còn về phần mình, từ ngày con gái qua đời, cái mạng này ông ta cũng chẳng thiết tha nữa, chỉ là trước khi chết, ông ta không muốn bỏ qua cho Phong Duật Minh.

Vài năm trước, xưởng gia công của Châu Kỳ xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hơn mười người bị thương, cần phải bồi thường một số tiền lớn, cộng thêm cơ sở vật chất của nhà xưởng bị thiệt hại, hi vọng duy nhất lúc bấy giờ của Châu Kỳ chính là hợp đồng với Lâm thị. Thế nhưng Phong Duật Minh không chút cả nể, đem bảy tám năm hợp tác cứ thế mà chấm dứt; Châu Kỳ phút chốc rơi vào nợ nần, dù có bán hết tài sản thì vẫn còn thiếu nợ bên ngoài đến mấy trăm nghìn. Họa vô đơn chí, cặp sinh đôi nữ nhà Châu Kỳ ngay sau đó lại bị chẩn đoán ung thư, chi phí hóa trị khổng lồ khiến ông ta qua một đêm đầu liền bạc trắng.

Những năm qua, cuộc sống của Châu Kỳ hết sức khó khăn, hai đứa con gái là niềm hi vọng để ông ta gắng gượng. Hai đứa mất đi cũng là lúc Châu Kỳ hoàn toàn sụp đổ.

Châu Kỳ quay đầu lại nhìn Lâm Tranh đang co quắp phía sau, khi xưa có vài lần ông ta từng gặp qua vị tiểu thiếu gia của Lâm thị này, cao quý đẹp đẽ, bộ dạng ngây thơ không nhiễm bụi trần, chẳng ai nỡ lòng ghét bỏ. Ấy vậy mà Lâm Tranh của bây giờ hai má sưng vù rách da, trên trán lại nổi một tụ máu to khiến người khác phải sợ hãi, phía sau lớp áo quần khẳng định chỉ toàn vết thương.

Hai đứa con gái sinh đôi của ông ta cũng rất đáng yêu, nếu như lúc trước đủ tiền chữa bệnh, có khi bây giờ lại đang học đại học như Lâm Tranh, vô lo vô âu mà trưởng thành.

Châu Kỳ đột nhiên cảm thấy muốn chết quách đi cho xong, đến tận hôm nay, ông ta không yêu tiền tài, cũng chẳng có nguyện vọng gì đặc biệt, chỉ là muốn chấm dứt mối hận xưa. Châu Kỳ bảo Hạ Cường dừng xe rồi quay đầu nhìn Lâm Tranh, Hạ Cường cũng làm giống ông ta, Châu Kỳ thừa dịp gã không chú ý liền dùng con dao đập vào gáy gã, Hạ Cường ngay lập tức ngất trên tay lái. Châu Kỳ xuống xe, kéo gã từ ghế lái ra ngoài rồi vất vào bụi cỏ cao nửa người ở ven đường. Hạ Cường muốn tiền, nhưng Châu Kỳ lại muốn mạng người, chỉ vì một câu nói của Lâm Tranh mà kế hoạch bị phá vỡ, Châu Kỳ không dám chắc Hạ Cường có thể tiếp tục nghe lời mình không, vì vậy phải gạt bỏ gã đi.

Châu Kỳ tiếp tục phóng xe về một hướng khác. Ông ta nắm rất rõ địa bàn huyện Gia Dụ, biết nơi nào cách xa địa điểm hiện tại và thích hợp để ấn nấp nhất.

Nhóm Phong Duật Minh ra khỏi ga đường sắt cao tốc thì cảnh sát huyện Gia Dụ đã chờ sẵn bên ngoài. Đội trưởng Trần cùng thuộc hạ lên xe, Phong Duật Minh chỉ vào chiếc xe việt dã đậu bên cạnh: "Tôi sẽ lái chiếc này theo sau mọi người."

Xe việt dã được Lý Dược bố trí ngay khi Phong Duật Minh khởi hành. Đối với chuyện giải cứu con tin, cảnh sát đương nhiên chuyên nghiệp hơn nhiều so với hắn; hắn đi theo chỉ vì muốn được thấy Lâm Tranh càng sớm càng tốt, lỡ như Châu Kỳ chó cùng rứt giậu, ít nhất khi hắn ở đây, có khả năng vẫn còn đàm phán được, bởi dù sao người mà Châu Kỳ nhắm đến không ai khác ngoài hắn. Tuy nhiên trước mắt hành động ra sao nhất định phải do cảnh sát sắp xếp.

Phong Duật Minh luôn một mạch đi theo sau xe cảnh sát, khi băng qua đoạn đường đất thì bắt gặp một chiếc xe van đang chạy trên con đường khác phía bên kia sông. Phong Duật Minh theo bản năng quay lại nhìn, chẳng biết vì sao trong lòng lại nảy sinh một luồng cảm giác kì lạ. Huyện Gia Dụ có rất nhiều hồ nước, giữa các con đường đều có nước ngăn qua, nhìn trái nhìn phải, trên ba bốn con đường song song đều liên tục là những con xe tải chở hàng lăn bánh. Vị trí hiện tại của bọn họ cách thôn Tiểu Trại một đoạn đường dài lái xe, cảnh sát địa phương huyện Gia Dụ một tiếng trước đã có mặt ở thôn Tiểu Trại để điều tra. Cho thời điểm này, mặc dù đã kiểm tra nghiêm ngặt các xe ra khỏi thôn, thế nhưng vẫn không gặp được đám Châu Kỳ. Nếu như chiếc xe khi nãy Phong Duật Minh thấy là do Châu Kỳ lái, khả năng cao ông ta đã vòng sang đường khác để không bị cảnh sát phát hiện. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán vô căn cứ của Phong Duật Minh, nếu yêu cầu đội trưởng Trần quay đầu đuổi theo, lỡ như làm chậm trễ việc cứu viện sẽ hối hận không kịp. Phong Duật Minh lái xe đi thẳng thêm mấy phút, trong lòng càng lúc càng bất an, liền dứt khoát quay đầu xe lại, đuổi theo chiếc van kia.

Sợ đánh rắn động cỏ, Phong Duật Minh không dám đi quá gần, suýt chút mất dấu mấy lần. Cuối cùng, chiếc xe van cua vào một rừng cây, Phong Duật Minh không tài nào vào được đành chấp nhận dừng lại. Một chiếc van chạy vào trong rừng không phải quá kì lạ sao?

Phong Duật Minh nghĩ xong thì quyết định xuống xe, dọc theo dấu vết xe van để lại đi vào sâu bên trong. Đi tầm hơn một nghìn mét, Phong Duật Minh phát hiện chiếc xe kia đang dừng bên ngoài một căn nhà gỗ. Phong Duật Minh hơi thất vọng, không chừng đây chỉ là xe của kiểm lâm, là do hắn trông gà hóa cuốc.

Đang lúc định rời đi, bỗng nhiên từ khóe mắt Phong Duật Minh lóe lên một tia màu vàng ngay cạnh cửa nhà gỗ.

Đó là mấy đóa cải vàng bị bóp nát.

Sắc trời đã tối, trong rừng chỉ còn ánh trăng mờ ảo, nếu sắc vàng không chói lọi như vậy sẽ rất khó chú ý tới. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com