Cam Ngon
Chiều thứ sáu, Lâm Tư Nhu đến trường đón Lâm Tranh. Lúc cậu từ phòng học chạy ra thì bất ngờ: "Cô? Sao cô lại tới đây?"Lâm Tư Nhu cười nói: "Mai sinh nhật con rồi, hôm nay cô đón con về chuẩn bị."Lâm Tranh: "Gọi đại ai tới đón con cũng được mà, cô đi chi cho cực."Lâm Tư Nhu vỗ nhẹ vai cậu: "Còn nói nữa hả. Duật Minh lo con vẫn còn giận nó rồi không chịu về nhà nên nhờ cô tới rước đây."Lâm Tranh: "Xì, con cũng đâu hẹp hòi như thế."Hai người lên xe, Lâm Tư Nhu hỏi: "Gửi hết thiệp mời cho bạn chưa con?"Lâm Tranh: "Dạ rồi. In nhiều quá hà, bạn con đâu nhiều dữ vậy." Lâm Tư Nhu: "Khoảng bao nhiêu người? Sáng mai cô cho xe đến rước."Lâm Tranh dựa lưng vào ghế rồi vươn vai: "Tầm 20 ạ."Lâm Tư Nhu nói tiếp: "Cô nghe Duật Minh nói hai đứa xảy ra tranh chấp, nhưng là chuyện gì thì cậu ấy không nói. Nếu con có nguyện vọng nào không tiện nói với Duật Minh thì có thể nói với cô."Lâm Tranh nghe cô mình nói xong, thầm nghĩ Phong Duật Minh xem như còn chút nhân tính; nếu cô cậu biết chuyện cậu đi bar, thể nào cũng sẽ cằn nhằn suốt cả tháng. Lâm Tranh: "Không có gì đâu cô, do con khó ở thôi."Lâm Tư Nhu quay sang nhìn Lâm Tranh, dịu dàng cười nói: "Có tiến bộ, biết nhận sai luôn."Lúc Lâm Tranh đặt chân vào trong sân, cảnh tượng thay đổi của Lâm gia làm cậu hoa mắt.Lâm Tư Nhu: "Cô vốn định tổ chức ở khách sạn, nhưng Duật Minh thấy bạn bè con đều là học sinh, không khí khách sạn lại tương đối trịnh trọng, chi bằng làm tại gia cho thoải mái. Vừa hay nhà mình có cái sân rộng, trang trí tuy hơi cực chút nhưng giờ con xem xem, có phải tốt hơn so với khách sạn không?"Lâm Tranh đi giữa từng dãy bàn, trong sân buông xuống lớp màn mỏng nhè nhẹ bay, đâu đâu cũng thấy rõ dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật"; dụng cụ ăn cùng ly rượu được bày biện ngăn nắp, bao bọc bởi tấm lồng chống bụi tinh xảo ở mặt trên. Chi tiết mỗi ngóc ngách vô cùng đẹp đẽ, ngẫu nhiên chọn một cái cũng toàn là lời chúc phúc thân mật. Ông nội Lâm Tranh, Lâm Vân Kình, là một người vô cùng chú trọng lễ nghi, mỗi đợt sinh nhật hay các dịp kỉ niệm đều chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng. Lâm Tranh lớn từng này rồi, trong ấn tượng của cậu, cứ mỗi một hai tháng thì trong nhà kiểu gì cũng có tiệc đoàn viên. Năm ngoái vì ông nội nằm viện, ở nhà còn mỗi cậu và Phong Duật Minh, mà quan hệ cả hai lại không mấy tốt đẹp nên cũng cố ý không tổ chức tiệc tùng gì nhiều.Ba mẹ Lâm Tranh mất khi cậu tám tuổi, bao năm qua cậu đều do một tay ông nội chăm sóc, ông từng li từng tí bù đắp sự cô đơn cho cậu. Năm ngoái trong nhà quạnh hiu đến mức Lâm Tranh thấy mình không khác gì trẻ mồ côi, sau khi lên đại học liền không chút do dự lựa chọn tạm trú ở trường. Cậu thích kết bạn, thích không khí náo nhiệt vây quanh mình.Lâm Tranh quay đầu lại, tươi cười nhìn Lâm Tư Nhu: "Con cảm ơn cô."Lâm Tư Nhu cũng cười với cậu, khoác vai cậu đi vào trong nhà: "Đừng chỉ cảm ơn mỗi cô, cô chỉ vận dụng lại kinh nghiệm hồi xưa tổ chức tiệc thành niên cho mấy thằng anh họ con thôi. Con nên cảm ơn Duật Minh, các chi tiết cùng ý tưởng đều là cậu ấy hoàn thiện hết. Cô cũng không ngờ cậu ấy nhọc lòng đến thế."Chu Như Phân trìu mến đi tới trước mặt Lâm Tranh, sờ cánh tay cậu: "Để dì xem chút nào, ở trường tận mấy tháng có gầy đi miếng nào không."Lâm Tranh nhìn quanh phòng khách, hỏi: "Phong Duật Minh không có nhà hả dì?"Chu Như Phân: "Cậu Phong tối qua ngủ lại công ty, nghe nói Lâm thị gần đây đang bận thu mua một công ty IT nên nhiều việc lắm. Hôm nay cậu ấy có về hay không còn chưa biết nữa."Lâm Tư Nhu ăn cơm tối xong thì rời đi, Lâm Tranh chạy lên chạy xuống xem trang trí của từng phòng. Suy cho cùng thì Lâm Tranh vẫn còn nhỏ, làm sao kháng cự nổi mấy cái thứ lòe loẹt lấp lánh kia. Heo con năm trước mua về được dì Chu chăm sóc mấy tháng, thân hình giờ đã to gấp đôi, Lâm Tranh chật vật lắm mới ôm được nó lên. Nhưng ngày mai khách khứa đến nhiều, heo con không sạch sẽ thơm tho thì sao mà coi được; thế là Lâm Tranh bắt tay vào chà tắm cho heo con thật kĩ, một mảng lông cũng không để sót.⋆Tối hôm qua vì sợ ngủ quên, Lâm Tranh đã kĩ lưỡng đặt sẵn đồng hồ báo thức. Sáng sớm thức dậy, cậu quơ đại một bộ quần áo mặc vào người rồi ba chân bốn cẳng chạy xuống lầu.Chu Như Phân đang luộc mì trường thọ trong bếp, nghe tiếng Lâm Tranh thì hướng ra ngoài gọi: "Tiểu Tranh, mau tới ăn sáng."Lâm Tranh đi đến nhà bếp, Chu Như Phân đưa một tô mì đầy ụ cho cậu: "Sinh nhật vui vẻ."Lâm Tranh cười: "Con cảm ơn dì Chu."Lâm Tranh bưng tô mì đến chỗ bàn ăn, nghe tiếng mở cửa thì ngoảnh đầu lại, thấy Phong Duật Minh cầm thứ gì đó vào nhà.Chu Như Phân: "Cậu Phong, cậu về đúng lúc quá, đồ ăn sáng vừa mới nấu xong."Phong Duật Minh tới trước mặt Lâm Tranh, đặt túi vải trong tay vào cái ghế bên cạnh cậu, "Sinh nhật vui vẻ, Lâm Tranh. Đây là quà cho cậu."Lâm Tranh hào hứng: "Quà gì vậy chú?"Phong Duật Minh: "Mở xem thử đi."Lâm Tranh mở túi ra, là một bộ âu phục nam, phía dưới đáy túi còn có một đôi giày da.Phong Duật Minh: "Giờ cậu thành niên rồi, cũng đến lúc nên mặc thử âu phục."Lâm Tranh lấy bộ âu phục ra, chất vải trơn trượt mịn màng, nếp gấp phẳng phiu; lòng cậu chợt dâng lên một xúc cảm kì diệu, tựa như chỉ trong chớp mắt cậu từ thằng nhóc con biến thành một người đàn ông trưởng thành. Hơn chín giờ, khách sạn bắt đầu vận chuyển điểm tâm, đồ uống và bữa trưa đến Lâm gia. Đầu bếp bày biện bánh ngọt lên bàn ăn ngoài sân, khách khứa liên tục kéo đến, Phong Duật Minh đứng ở trong sân tiếp đón. Lâm Tranh mới đầu còn chịu đứng cạnh Phong Duật Minh chào khách, thế nhưng khi bạn bè mình đến liền lập tức chạy ù qua với bạn.Phong Duật Minh sau khi trò chuyện với một vị bà con xa xong, cầm ly vang đỏ qua chỗ đám Lâm Tranh.Bạn của Lâm Tranh vừa đụng độ Phong Duật Minh đầy sát khí ở quán bar hôm bữa, thấy hắn bước sang liền có chút xoắn quẩy. Phong Duật Minh nâng ly, tuy rằng khí thế áp bức vẫn tỏa ra mạnh mẽ, nhưng nét mặt so với hôm trước thì ôn hòa hơn nhiều."Hoan nghênh mọi người đến tiệc sinh nhật của Lâm Tranh. Các bạn học không phải căng thẳng, cứ xem đây như trường mình, thích chơi gì cũng được."Tất cả nâng ly uống cùng Phong Duật Minh. "Lâm Tranh!"Lâm Tranh quay đầu lại, An Tĩnh Gia trong bộ váy trắng xanh cách đó không xa trông như chồi non xanh mởn đầu xuân, xinh xắn và đáng yêu.An Tĩnh Gia đi đến trước mặt cả bọn, đưa hộp quà cho Lâm Tranh rồi nở nụ cười trong veo: "Sinh nhật vui vẻ!"Các bạn học bên cạnh đều nhìn cô bé, An Tĩnh Gia thường ngày hoạt bát vui tươi nay lại đỏ mặt hiếm thấy.Phong Duật Minh nhấp chút rượu xong thì sang bàn của mấy vị giám đốc đang ngồi.Đến gần trưa, đầu bếp đẩy bánh kem từ nhà bếp đi ra. Phong Duật Minh đứng giữa sân gửi lời cảm ơn đến mọi người, Lâm Tranh tiến tới cạnh bánh kem, Lâm Tư Nhu mỉm cười nhìn cậu: "Con ước đi, Lâm Tranh."Lâm Tranh ước xong, đem bánh đã được đầu bếp cắt ra phân chia cho khách.Ngô Triết Thanh nhận lấy bánh, tiện tay chuyền cho Bạch Hi, Bạch Hi vậy mà quay sang chỗ khác, tự mình đi lấy miếng khác.Lâm Tranh ngậm lấy nĩa nhựa trong miệng, buồn bực nhìn hai người họ: "Hai người sao đó?"Bạch Hi bưng bánh đi tìm Triệu Hàm tán gẫu. Ngô Triết Thanh kéo Lâm Tranh qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Gia cảnh nhà Bạch Hi em biết không?"Lâm Tranh: "Em chỉ biết điều kiện nhà cậu ấy không tốt lắm, còn cụ thể mức nào thì cậu ấy không nói."Ngô Triết Thanh: "Hai ngày trước anh qua nhà thằng bạn chơi, tình cờ gặp Bạch Hi đang làm gia sư cho em nó."Lâm Tranh khó hiểu: "....thế thì bình thường mà."Ngô Triết Thanh bất lực đáp: "Anh cũng thấy vậy! Nhưng không hiểu sao Bạch Hi sau bữa đó bơ anh luôn, anh bó chiếu."Lâm Tranh chỉ tay vào người y: "Chắc chắn anh đã làm gì đắc tội cậu ấy rồi. Bạch Hi không phải người vô lí."Ngô Triết Thanh thầm nghĩ 'cậu ấy với em thì có lí, nhưng với anh thì cực kì vô lí'. Ngô Triết Thanh biết tính mình cà lơ phất phơ, mỗi lần gặp Bạch Hi đều ít khi nói chuyện cho đàng hoàng, nhưng vốn dĩ đây là cách y giao tiếp với bạn bè rồi, có giỡn cợt cũng không để tâm nhiều. Lần trước, Ngô Triết Thanh qua nhà bạn thân bởi nó viện cớ bệnh mà mấy tháng không gặp anh em. Lúc vừa vào cửa, y thấy Bạch Hi sơ mi trắng cùng quần âu trông vô cùng đáng yêu thuần khiết đang đứng ở phòng khách. Không hiểu sao đầu y lúc đó như chập mạch, tự nhiên đi nói với thằng bạn mình một câu: "Hay quá ha, trốn tụi tao nửa năm, hóa ra là bận giấu người đẹp trong nhà."Sắc mặt Bạch Hi ngay lập tức khó coi; Ngô Triết Thanh biết mình lỡ miệng, liền cong đuôi đi giải thích với Bạch Hi cả nửa ngày. Kết quả tới tận hôm nay, Bạch Hi vẫn một mực lạnh nhạt với y. Ngô Triết Thanh xưa nay chưa từng ăn nói khép nép với cha mình, y là con thứ ba trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều là mọi người phải tập quen với y; giờ thành ra nông nỗi này, y tự thấy bản thân mình chắc đã đạt level thượng thừa nào rồi.Lâm Tư Nhu từ xa thấy hai đứa chụm đầu nhỏ to, lặng lẽ đi từ phía sau vỗ mạnh lên vai Ngô Triết Thanh: "Bắt được người rồi nhé, hôm nay nhất định phải về nhà với mẹ mấy ngày đó." "Cái ——" Ngô Triết Thanh bị giật mình, ly rượu trong tay quơ trúng tay áo Lâm Tranh, chữ 'đụ' chưa kịp chửi thì đã thấy người sau lưng là mẹ mình, y thở hắt một hơi: "Mẹ ghét con thì cứ nói thẳng, con cút liền trong một nốt nhạc cho mẹ luôn, chứ ai đời to đầu thế này mà bị hù chết thì có phải oan ức quá không."Lâm Tư Nhu: "Ui giời, chuyện hai đứa bây bí mật tới nỗi vỗ vai một cái là đủ hù chết rồi hả?"Áo khoác Lâm Tranh bị dính rượu vang, cậu vỗ lưng Ngô Triết Thanh: "Hai người cứ từ từ nói chuyện nha, em đi thay đồ cái."Lâm Tranh về phòng mình, cởi áo khoác ra, đang chuẩn bị đi vào phòng đồ lấy bộ quần áo mới thì tầm mắt đáp trúng túi giấy trên sofa. Đó là món quà sinh nhật sáng nay Phong Duật Minh tặng cậu, một bộ âu phục màu trắng.Ma xui quỷ khiến, Lâm Tranh tới chỗ sofa, đem bộ âu phục trải ra ghế. Cậu tưởng tượng bộ dạng bản thân lúc khoác lên mình bộ âu phục kia, càng nghĩ càng thấy phấn khích, chi bằng mặc hẳn vào luôn. Lâm Tranh thay nguyên bộ xong thì đứng trước gương soi toàn thân. Nhìn phong cách quen thuộc thường ngày trong chốc lát đổi sang kiểu khác, Lâm Tranh cũng phải tự cảm thán vẻ lịch lãm của bản thân.Nhận thấy vẻ đẹp trai đã chuẩn không cần chỉnh, Lâm Tranh ngẩng đầu hài lòng, đi xuống lầu trong bộ tây trang mới tinh.Phong Duật Minh đang nói chuyện phím cùng một người trung niên, tầm mắt hướng về phía biệt thự, lúc ngẩng đầu lên uống rượu liền bắt gặp bộ dạng Lâm Tranh từ trong bước ra.Thiếu niên nhẹ nhàng xinh đẹp, từ bậc tam cấp hai ba bước nhảy xuống, vì là lần đầu tiên mang giày da nên khi tiếp đất phải nhăn mũi một cái."Phong tổng?" Người trung niên thấy Phong Duật Minh thất thần nhìn về phía trước, liền mở miệng gọi hắn.Lâm Tranh một thân trắng tinh đi đến chỗ bạn học, biến mất khỏi tầm nhìn của Phong Duật Minh.Phong Duật Minh hơi híp mắt, ngón tay vô thức vuốt nhẹ miệng ly rượu, sau đó hắn dời tầm mắt đi, quay lại cuộc trò chuyện dang dở vừa rồi. ⋆✩⋆Tiệc sinh nhật kéo dài đến tận bốn, năm giờ chiều mới kết thúc, khách khứa lần lượt nối đuôi nhau về. Lâm Tranh sau khi tiễn bạn xong thì cùng Phong Duật Minh vô viện điều dưỡng.Bác sĩ điều trị chính thường cách vài ngày sẽ thông báo tình hình cho người nhà Lâm gia. Ông Lâm mặc dù còn hôn mê nhưng tín hiệu sinh tồn rất khả quan. Dịch vụ chăm sóc ở bệnh viện tư nhân cũng đâu ra đó, mọi thứ tốt hơn nhiều so với thời điểm vừa nhập viện. Phong Duật Minh để Lâm Tranh một mình trong phòng cùng ông nội tâm sự, còn mình sang phòng nghỉ bên cạnh đọc tạp chí. Liên tục hơn nửa tháng, mỗi ngày đều ngủ chưa đến bốn tiếng, hôm nay xem như đã mỹ mãn giải quyết xong một việc trọng đại, Phong Duật Minh chống tay đỡ đầu, rất nhanh liền thiếp đi.Lâm Tranh thao thao bất tuyệt, kể một mạch cho ông nội nghe cảm xúc của mình trong những ngày qua. Đến khi nỗi lòng giải tỏa xong xuôi, nhìn thời gian thì thấy đã sắp mười giờ, Lâm Tranh đứng dậy sang phòng bên cạnh tìm người, phát hiện Phong Duật Minh đang ngủ trên ghế sofa.Phong Duật Minh trong ấn tượng của Lâm Tranh không khác gì một cỗ máy tinh xảo, hiếm khi giận hờn cũng như vui vẻ, lại càng chẳng biểu lộ ra vẻ mệt nhọc. Hắn luôn có thể hoàn thành tất cả công việc một cách kĩ lưỡng, giống như chẳng cần ngủ hay cần nghỉ ngơi vậy. Thế nhưng Phong Duật Minh của lúc này, đầu nghiêng qua một bên, dưới mắt hiện rõ quầng thâm, lông mày nhíu lại biểu thị sự mệt mỏi. Lâm Tranh không nỡ đánh thức hắn, cậu rón rén đi đến một cái sofa khác, ngồi vào ghế tắt tiếng di động đi rồi chơi game.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com