TruyenHHH.com

Cấm ngôn

Chương 38

juliekohana

Lâm Tranh học lái xe sau giờ học nên không có thời gian ở cạnh bạn cùng lớp. Mãi đến khi Bạch Hi liên tiếp mấy ngày cuối tuần không ở trường, cậu mới nhận ra hai người kia đã làm hòa, hơn nữa so với trước đây còn dính nhau nhiều hơn. Bình thường lúc trước Bạch Hi sẽ ra ngoài tối thứ bảy, nhưng bây giờ ngay khi tan học vào chiều thứ sáu, Ngô Triết Thanh đã đến đón nó.

Lâm Tranh vẫn luôn tập lái vào cuối tuần, hôm nay cho phép bản thân nghỉ ngơi một bữa, cậu buồn chán bèn quyết định đột kích nhà Ngô Triết Thanh.

Sau khi bấm chuông hơn mười phút, Ngô Triết Thanh mới khoác áo ngủ ra mở cửa.

Lâm Tranh: "Mười một giờ rồi sao còn ngủ nữa."

Ngô Triết Thanh ngáp một cái: "Rồi mười một giờ chạy tới nhà tui kiếm đồ ăn hay gì?"

Lâm Tranh đỉnh đạc ngồi xuống sofa: "Ở trường chán quá, em muốn ăn cơm chiên anh nấu."

"Thiệt y như mắc nợ em vậy á. Thôi chờ chút, anh tắm xong anh nấu cho." Ngô Triết Thanh xoay người đi vào phòng tắm.

Lâm Tranh: "Bạch Hi còn ngủ hả?"

Ngô Triết Thanh: "Em vặn nhỏ âm lượng TV lại chút, nào có cơm anh sẽ gọi em ấy."

Lúc Ngô Triết Thanh rời giường thì Bạch Hi đã tỉnh, chỉ là cơ thể nó đau nhức không muốn nhúc nhích. Nghe thấy tiếng Lâm Tranh ngoài phòng ngủ, nó cố gắng ngồi dậy, cơ thể trần trụi dưới chăn; nó đưa tay xoa thắt lưng, cảm thấy ổn hơn một tí thì mặc đồ ngủ ra ngoài.

Hai người vừa xem TV vừa nói chuyện, Lâm Tranh hết sức bất mãn: "Từ lúc cậu yêu đương với ông Ngô Triết Thanh là tớ thành đồ bỏ luôn."

Bạch Hi bất đắc dĩ cười, đưa trái chuối đã bóc vỏ tới tay cậu.

Vì cuối tuần Bạch Hi ở lại nhà nên tủ lạnh nhà Ngô Triết Thanh đầy ắp thức ăn. Tuy tay nghề của y chỉ ở mức trung bình, nhưng để nấu một bữa ăn tại nhà không phải chuyện khó. Vô bếp hơn nửa tiếng, bữa trưa cuối cùng cũng được dọn lên.

Ba người ngồi quanh bàn ăn, Lâm Tranh vừa ăn vừa nói: "Ngô Triết Thanh, kĩ năng của anh hình như tiến bộ lên hẳn."

Ngô Triết Thanh: "Đương nhiên, có Bạch Hi để luyện tập mà."

Lâm Tranh cười: "Thôi được rồi ông ơi, cứ khoe ân ái để chọc em quạu hả."

Ngô Triết Thanh liếc nhìn Bạch Hi, mỉm cười: "Anh mới rước được người về nhà nên khá là phấn khởi."

Lâm Tranh giương mắt: "Ý anh là gì?"

Bạch Hi: "Tớ đã gặp cô chú cậu cách đây không lâu."

Lâm Tranh mở to mắt: "Rồi sao? Cô tớ chỉ dễ tính trước mặt tớ thôi, chứ ai gặp cô cũng đều sợ hết. Cô không làm khó cậu chứ?"

"Không hề. Mẹ anh căn bản không yêu cầu gì lớn lao với anh, còn Bạch Hi thì đúng kiểu con nhà người ta mà phụ huynh thích. Có điều mới đầu mẹ rất ngạc nhiên, nhưng sau khi bị anh thao túng tẩy não thì cũng chấp nhận rồi." Ngô Triết Thanh mặt đầy đắc ý, "Nhưng suy cho cùng thì vẫn nên cảm ơn Phong Duật Minh."

Nghe được cái tên này, tai Lâm Tranh lập tức dựng đứng: "Chú ấy thì liên quan gì?"

Ngô Triết Thanh: "Ba của Trình Vi, Trình Khang, sẽ gia nhập Lâm thị với tư cách Tổng giám đốc Marketing. Gần đây mẹ anh bận rộn thảo luận với Trình Khang về hôn nhân của Phong Duật Minh với Trình Vi, làm gì còn thời gian cho anh."

Lâm Tranh bị một cục cơm làm cho mắc nghẹn, mặt mày cậu đỏ bừng, không thể tin hỏi: "Kết hôn?! Hai người đó từ khi nào đã đến mức này!?"

Phản ứng của Lâm Tranh khiến Ngô Triết Thanh thấy kì quái, y ngạc nhiên nói: "Anh không rõ chi tiết, chỉ nghe mẹ nói vài ba câu hình như là do con gái ông cục trưởng nào ở thành phố mình đang theo đuổi Phong Duật Minh, Trình Khang sợ đêm dài lắm mộng nên mới lo giữ chặt lấy mẹ anh."

Lâm Tranh ném đũa cái 'bộp' xuống bàn rồi bực tức bỏ đi.

Lửa giận cùng sợ hãi đồng thời giằng xé trái tim Lâm Tranh. "Kết hôn" – hai chữ hệt như tin dữ từ trên trời rơi xuống, đáp ngay vào đầu cậu mà không miếng đệm đỡ nào. Làm sao chỉ trong một tháng ngắn ngủi mà thế giới đã đảo điên như thế? Không phải cậu không biết Trình Vi, chẳng qua Phong Duật Minh xưa nay chưa từng đề cập đến cô quá nhiều. Tất cả mọi thứ đều diễn ra như bình thường khiến cậu tin rằng cậu và Phong Duật Minh sẽ mãi sống như vậy cả đời.

Bọn họ là một cặp chú cháu lúc gần lúc xa. Khi cậu đi học thì Phong Duật Minh đi làm. Nếu không có người thứ ba thì sẽ chẳng có ai xen vào giữa bọn họ cả.

Cậu ép mình không về nhà vài tuần liên tục để có thể tránh mặt Phong Duật Minh, đem tâm tư mình giấu đi, miễn là cuộc sống không có gì thay đổi.

Nhưng cậu đâu ngờ rằng trong nhà sẽ xuất hiện một người phụ nữ khác. Phong Duật Minh lại sẽ cùng người ấy sống chung, quả thật điều đó chưa bao giờ nằm trong suy nghĩ của cậu.

Xe taxi chạy thẳng đến tập đoàn Lâm thị.

Sau khi đến văn phòng tổng giám đốc, trợ lý báo với Lâm Tranh rằng Phong Duật Minh không ở công ty.

Lâm Tranh: "Chú ấy đi đâu?"

Trợ lý: "Ừm, Phong tổng đi ăn cùng Trình tổng."

Lâm Tranh nghiến răng: "Bọn họ ăn ở đâu?"

Trợ lý: "Ở khách sạn ngay chỗ cổng vào công viên ạ."

Lâm Tranh quay người chạy về phía khách sạn, vì chạy quá nhanh nên khi đến quầy lễ tân cậu liền thở dốc, hỏi vị trí của phòng riêng xong là cậu chạy một mạch lên lầu không dừng lại.

Phong Duật Minh đang nói chuyện với Trình Khang thì cửa phòng đột ngột mở ra, chàng trai trẻ đã một tháng hơn hắn không gặp hung hăng bước đến chỗ hắn.

Trong đầu Lâm Tranh lúc này tràn ngập suy nghĩ 'Phong Duật Minh sắp kết hôn rồi, Phong Duật Minh sắp kết hôn rồi', khoang ngực cậu phập phồng dữ dội như muốn nổ tung. Cậu không quan tâm Trình Khang đang ở đó, chỉ tiến thẳng tới trước mặt Phong Duật Minh, hai mắt đỏ hoe: "Phong Duật Minh, tôi không cho phép chú kết hôn."

Phong Duật Minh cùng Trình Khang đồng thời sửng sốt.

Phong Duật Minh phản ứng trước tiên, hắn đứng dậy, cau mày nhìn cậu: "Lâm Tranh, không được xằng bậy."

Nói xong thì kéo tay Lâm Tranh.

Lâm Tranh dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt bất mãn biểu tình: "Tôi không cho phép chú cưới Trình Vi."

Phong Duật Minh cau mày, hắn thấy viền mắt Lâm Tranh dần dần ươn ướt, chiếc cằm nhỏ run rẩy như thể cậu sẽ òa khóc trong giây tiếp theo.

Suy đoán mà hắn luôn cố gắng phớt lờ lần nữa được thức tỉnh. Ánh mắt bướng bỉnh của Lâm Tranh khiến hắn không thể né tránh.

Phong Duật Minh trước kia không muốn tin, giờ muốn lừa gạt chính mình cũng không phải chuyện dễ.

Trình Khang thấy cả hai căng thẳng bèn đứng lên, nói: "Phong tiên sinh, vậy tôi về công ty trước. Chú cháu hai người cứ từ từ đàm luận nhé."

Chú cháu.

Hai chữ này khiến lưng Lâm Tranh bỗng run lên. Mới nãy cậu lao đến với lửa giận ngút trời, đấm đá khắp nơi, toàn thân thêu đốt, hiện tại lại như đột ngột rơi vào hầm băng.

Cậu bây giờ đang làm gì vậy? Cậu ầm ĩ cái gì chứ?

Lâm Tranh nắm chặt ngón tay thành nắm đấm, bả vai run rẩy dữ dội, cậu ép mình phải rũ mắt xuống, môi dưới giật nhẹ vài giây mới thốt ra hai chữ: "Xin lỗi."

Nói xong thì quay người lao ra ngoài.

Phong Duật Minh nhìn bóng lưng kia, hắn vừa bàng hòang, vừa mừng rỡ, vừa ảo não, vừa tự trách, đủ loại cảm xúc dâng trào cùng một lúc. Cho dù đã sống hơn ba mươi năm, chuyện gì cũng đã kinh qua, thế nhưng lúc này thật không dễ để hắn lấy lại tinh thần nhanh chóng.

Vì sao lại như thế?

Trình Khang muốn nói gì đó để cắt dòng suy nghĩ của Phong Duật Minh, nhưng điện thoại trên bàn của Phong Duật Minh đột ngột đổ chuông.

Phong Duật Minh nhấc máy.

"Phong tổng, dự án địa ốc Dụ Hoa vừa nãy xảy ra vụ sập giàn giáo, có người thương vong, chính phủ đã cử người đến và yêu cầu anh mau chóng đến hiện trường."

Phong Duật Minh: "Tôi lập tức qua ngay."

⋆✩⋆

Lâm Tranh trực tiếp bắt xe về thẳng nhà. Chu Như Phân nhìn thấy vẻ mặt cậu thì sốt ruột không thôi: "Xảy ra chuyện gì vậy con? Ai chọc con giận? Nói cho dì Chu nghe."

Lâm Tranh hít mũi, đẩy Chu Như Phân ra: "Dì Chu, con muốn đi ngủ, dì đừng lo cho con."

Chu Như Phân nhìn cậu thất thần lên lầu, trong lòng cảm thấy bất an, bà lập tức gọi điện cho Phong Duật Minh.

Phong Duật Minh vừa đến hiện trường tai nạn, nghe Chu Như Phân nói xong thì nhanh chóng trả lời: "Dì Chu, nếu cậu ấy muốn ngủ thì cứ để cậu ấy ngủ. Sau khi xong việc cháu sẽ về gặp cậu ấy."

Lâm Tranh đi lên lầu hai, lúc đi ngang qua thư phòng của Phong Duật Minh thì đột nhiên muốn bước vào.

Phòng làm việc của Phong Duật Minh không khóa, vặn nhẹ nắm cửa là đã mở ra.

Lâm Tranh đến gần giá sách, nhìn vào những cuốn sách cùng tác phẩm nghệ thuật trên đó.

Phong Duật Minh am hiểu nghệ thuật, những đồ trang trí hắn chọn đều rất trang nhã; Lâm Tranh nhìn từng cái, từng cái rồi đi đến phía sau bàn làm việc. Cậu chạm vào lưng ghế, tưởng tượng ra dáng vẻ Phong Duật Minh bình thường hay ngồi đây làm việc. Cậu đi đến chỗ ghế ngồi rồi ngồi xuống, hai chân cong lên, ôm đầu gối co ro vào giữa ghế.

Cảm giác như đang được bao bọc trong vòng tay của Phong Duật Minh.

Lâm Tranh tựa đầu vào lưng ghế, nhìn thấy một cây bút để kí tên được đặt ở bên phải bàn, đó là món quà sinh nhật năm ngoái cậu tặng cho Phong Duật Minh. Lâm Tranh đột nhiên nhớ ra sinh nhật Phong Duật Minh sắp đến rồi. Thời gian qua cậu không về nhà, mỗi khi nghĩ đến Phong Duật Minh là đều tận lực tìm cách dời đi sự chú ý, ngày qua ngày bận bịu đấu tranh với bản thân khiến cậu gần như quên mất chuyện sinh nhật hắn.

Nhưng bây giờ trong lòng cậu vô cùng khó chịu, không có tâm trí để nghĩ phải tặng hắn quà gì.

Lâm Tranh điều chỉnh tư thế, dựa sát vào ghế rồi nhắm mắt thiếp đi.

Hãy để cho cậu ngủ ở đây một lát.

Khi cậu tỉnh dậy, cậu sẽ về trường học, Phong Duật Minh nếu muốn kết hôn thì cứ kết hôn đi.

Bởi trên đời này làm gì có chuyện cháu trai ngăn cản chú mình kết hôn đâu.

Khi ngày ấy đến, cậu sẽ rời khỏi ngôi nhà này, sẽ không bao giờ gặp lại Phong Duật Minh nữa.

Trời tối, Phong Duật Minh xử lí vụ tai nạn ở công trường xong liền trực tiếp nói lão Tiền đưa về nhà.

Vẻ mặt của Lâm Tranh trưa nay như một tảng đá lớn đè lên tim hắn. Niềm vui nhen nhóm chưa bao lâu thì lồng ngực đã nặng trĩu đến mức không thở được.

Nếu Lâm Tranh bị hắn làm cho lạc lối, hắn có chết vạn lần cũng không thể nào chuộc tội.

So với ai khác, hắn hiểu rõ Lâm Vân Kình đã dành bao nhiêu tâm huyết cho Lâm Tranh, đặt bao nhiêu kì vọng vào đứa cháu này. Lâm Tranh lớn lên trong môi trường được bao bọc, tương lai vô cùng xán lạn. Cậu sẽ trở thành chủ tịch của Lâm thị, sẽ được mọi người tôn trọng, hạnh phúc mỹ mãn, chứ không phải bị người khác chỉ trỏ sau lưng.

Phong Duật Minh dựa vào ghế sau nhắm mắt trầm ngâm, hắn chợt nhớ về cái đêm mất điện trong kì nghỉ hè, khi Lâm Tranh run rẫy dựa dẫm trong lồng ngực hắn.

Lúc đó hắn chẳng nghĩ nhiều, nhưng bây giờ lại nhận ra một điều bất thường.

Hắn không chắc chắn tình cảm mà Lâm Tranh dành cho hắn xuất phát từ sự gần gũi giữa người thân, hay là từ cảm xúc ngây ngô sau mối tình đầu.

Nếu là cái đầu tiên, vậy thì chỉ cần một chút dẫn dắt, Lâm Tranh sẽ sớm tỉnh ngộ. Nhưng nếu là cái thứ hai...Phong Duật Minh thực không dám nghĩ nữa.

Sau khi về đến nhà, Phong Duật Minh hỏi dì Chu: "Lâm Tranh còn ngủ à dì?"

Chu Như Phân: "Lúc về là nó lên thẳng lầu hai, tới giờ cũng chưa xuống nữa."

Phong Duật Minh: "Cháu lên xem cậu ấy một chút, dì đi nấu cơm tối đi, cũng không còn sớm nữa."

Phong Duật Minh lên lầu hai, cửa thư phòng hắn hé mở, hắn quay đầu lại thì thấy Lâm Tranh đang ngủ say trên ghế làm việc.

Phong Duật Minh đi khẽ, chậm rãi tiến tới chỗ Lâm Tranh. Hắn cúi người xuống muốn bế cậu về phòng ngủ, nhưng nhìn thấy cặp lông mày nhíu lại của Lâm Tranh, lòng hắn bỗng chua xót. Hắn chẳng bao giờ ngờ rằng có một ngày, chính hắn lại là người làm Lâm Tranh buồn bã.

Lâm Tranh tựa hồ như cảm nhận được, đôi mi cậu khẽ động, mơ màng mở mắt ra. Khuôn mặt Phong Duật Minh gần trong gang tấc nhất thời khiến cậu không biết đây là thực hay mơ, chỉ muốn tham lam nhìn hắn.

Phong Duật Minh như bị ác linh chiếm hữu, hắn chậm rãi tiến gần đến môi Lâm Tranh, hơi thở cả hai hòa quyện vào nhau. Lâm Tranh không hề chớp mắt, cậu sốt sắng nhìn hắn, trong đôi mắt nhóm lên ngọn lửa nhỏ ham muốn.

Xung động trong lòng Phong Duật Minh gần như muốn tràn khỏi cổ họng. Hắn chỉ cần hé môi một chút thôi là có thể chạm vào đôi môi mềm mại của Lâm Tranh. Thời khắc yên tĩnh, Phong Duật Minh cau mày, hắn đột nhiên bật dậy, sải bước ra khỏi thư phòng.

"PHONG DUẬT MINH!"

Lâm Tranh từ trên ghế nhảy xuống, vì ngủ trong tư thế vặn vẹo khá lâu khiến hai chân cậu tê dại, mới đáp đất liền ngã xuống. Cậu vừa xoa chân vừa cắn răng đứng lên, chạy ra ngoài.

Phong Duật Minh mặt ủ rũ nhanh chóng xuống lầu, sải chân như gió đi ra sân. Hắn vào ô tô, khởi động máy rồi bẻ mạnh vô lăng ra ngoài.

Lâm Tranh chạy ra khỏi nhà chỉ kịp thấy đuôi xe đang phóng đi.

Cậu lập tức đuổi theo vài bước, nhìn thấy xe biến mất ở góc đường thì quay người đến ga-ra để lấy một chiếc xe khác.

Chu Như Phân bị dọa đến hồn bay phách lạc. Bà không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra chặn đầu xe, "Tiểu Tranh! Xuống xe mau!"

Lâm Tranh thấy Chu Như Phân dang hai tay ra mới sực tỉnh lại.

Cậu ngồi ở ghế thở dốc, nâng kính xe lên để ngăn cách giọng nói của dì Chu.

Thời điểm Phong Duật Minh suýt hôn cậu khi nãy, ánh mắt hắn vô cùng thẳng thắn nóng bỏng, đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn được hàm ý trong đó. Vậy là trước nay không phải cậu tưởng bở, cảm giác của cậu không hề sai, Phong Duật Minh rõ ràng thích cậu!

Đồ khốn!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com