Cam Ngon
Sáng sớm, Lâm Tranh thức giấc vì lạnh. Dựa vào tảng đá để tỉnh táo, cậu nhìn xung quanh thấy đa số mọi người còn đang ngủ. Không khí trong lành nơi đỉnh núi khiến đầu óc người ta thật sảng khoái.
Lâm Tranh đứng trên tảng đá ngắm mặt trời mọc, nhớ đến tối qua ngay tại chỗ này cậu thấy một ngôi sao băng. Nhìn ai ai bên cạnh cũng cầu nguyện, cậu bắt chước làm theo. Chẳng biết trong số vô vàn điều ước kia, sao băng sẽ thành toàn cho điều ước của ai nhỉ. Bỗng có tiếng động phía sau lều, Lâm Tranh quay đầu lại, thấy người từ trong lều đi ra thì cười hỏi: "Nhiều muỗi quá hả?"An Tĩnh Gia duỗi người, uể oải đi tới chỗ Lâm Tranh, cười đáp: "Tớ từ nhỏ đã bị muỗi chê rồi."Mấy ngày trước, báo đài đưa tin sẽ có mưa sao băng vào đêm Thất Tịch, mà chỗ đẹp nhất để ngắm chúng chính là đỉnh Độc Giác ở lưng chừng núi Trường Minh. Lâm Tranh rủ Bạch Hi cùng Ngô Triết Thanh đi chung, nhưng cả hai lại đồng thời từ chối. Tình cờ An Tĩnh Gia và đám bạn cũng đang có ý định đi, gần tới giờ tan làm, cô bé gửi Wechat hỏi Lâm Tranh muốn đi không. Nhóm bạn trẻ này về cơ bản đều xuất thân từ gia đình giàu có giống bọn họ, vài người trong số đó còn từng gặp qua Lâm Tranh. Lâm Tranh nghĩ bụng đi một mình chả có gì vui, chi bằng đi chung với nhóm kia. TV dự báo mưa sao băng sau nửa đêm mới xuất hiện, lên núi sớm cũng chẳng thấy gì, thế là cả đám quyết định xem phim xong mới đi. Lâm Tranh gọi cho dì Chu báo tối không về. Mới đầu dì Chu cương quyết không đồng ý, nhưng vừa nghe cậu nói ở cạnh An Tĩnh Gia thì quay ngoắc một trăm tám mươi độ, không ngừng trêu cậu. Lâm Tranh không muốn giải thích nhiều, bởi dì Chu mà biết cậu ngủ trên núi thể nào cũng vọt tới Trường Minh túm cổ cậu về. Lúc cả nhóm lên đến đỉnh Độc Giác, trên bãi đất trống đã có không ít lều bạt, tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu đợi sao rơi. Dù thời gian sao băng rơi khá lâu nhưng mật độ sao lại không nhiều. Mọi người đợi hai, ba tiếng cũng chỉ thấy khoảng chừng được mười ngôi sao, cuối cùng đành phải chào thua trước cơn buồn ngủ, con gái về lều nghỉ, còn con trai ngủ gục ở mấy tảng đá. Phong cảnh trên núi sáng sớm không tồi, hai đứa ngồi ở đỉnh núi hóng gió, đợi tới khi cả nhóm ngủ dậy mới thu dọn đồ xuống núi.Lâm Tranh tối qua đã xin quản lí cho nghỉ nửa ngày, giờ còn 2 tiếng đến giờ nghỉ trưa, cậu tranh thủ về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chạy ù đến công ty. Mới xa trường chưa bao lâu mà kỳ thực tập đã sắp kết thúc rồi, cậu phải làm xong đống công việc quản lí giao cho mới an tâm rời đi được. ⋆✩⋆Lần thứ hai Lâm Tranh nhìn thấy Phong Duật Minh là vào đêm trước hôm khai giảng. Buổi sáng hôm ấy, lão Tiền đưa Lâm Tranh đến trường. Lâm Tranh cùng bạn chung phòng ra ngoài liên hoan, mãi đến tối khi sắp xếp hành lí, cậu mới phát hiện ra mình để quên laptop ở nhà. Trong một khoảnh khắc, Lâm Tranh không thể nhớ nổi mình nhét laptop nơi đâu, mà trong laptop lại có báo cáo thực tiễn của kỳ nghỉ cậu phải nộp vào năm học mới. Hết cách, Lâm Tranh đành nhờ lão Tiền đón mình về lại nhà.Khi Lâm Tranh bắt đầu đi học, ít nhất trong vòng một tuần không cần phải nấu cơm, dì Chu thấy thế bèn xin nghỉ về thăm nhà, buổi trưa dọn dẹp xong liền rời đi.Sau khi cả hai về nhà, lão Tiền ở phòng khách dưới lầu lục lọi, còn Lâm Tranh đến phòng ngủ với phòng chiếu phim kiếm laptop, nhưng tìm mãi một hồi cũng không thấy đâu. Ngó thời gian đã trễ, Lâm Tranh nghĩ để lão Tiền ở lại tìm cũng không được gì, bèn nói: "Thôi bác về đi, để con tìm kĩ lại thử xem. Mai bác tới đón con đi học sớm là được."Lâm Tranh cẩn thận nhớ lại những nơi mình đã qua. Ba ngày trước là kết thúc đợt thực tập, ba ngày nay thì ở nhà viết báo cáo, ngoài phòng khách với phòng ngủ, Lâm Tranh cũng chỉ đi qua nhà kính trồng hoa và phòng chiếu phim, thế nào lại không thấy bóng dáng cái laptop nhỉ?Đem toàn bộ đèn phòng bật lên, Lâm Tranh lần nữa lục tung phòng khách, quyết tâm không để sót một ngóc ngách nào.Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, kết quả vẫn chỉ là con số không. Lâm Tranh lên lầu hai, khi chuẩn bị đi tới phòng ngủ của mình thì liếc mắt đến cuối hành lang, căn phòng nằm trong cùng kia là phòng ngủ của cha mẹ cậu, kể từ lúc họ mất, cậu cũng rất ít khi ghé vào. Hôm qua dì Chu mở cửa để dọn dẹp, Lâm Tranh thấy thế thì đi vô ngắm một vòng. Có khi nào để quên laptop ở trỏng không ta?Lâm Tranh quay người đi tới phòng ngủ của cha mẹ. Nói là phòng ngủ nhưng thực chất nó là một căn phòng rất lớn, vừa có phòng khách lẫn phòng làm việc, diện tích không hề nhỏ. Vừa bước vào cửa là một khung tranh cỡ đại treo ở phòng khách. Bức tranh dạ quang do cha của Lâm Tranh mua từ nước ngoài về vẽ chân dung một ngươi phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại có nét rất giống mẹ Lâm Tranh. Cha Lâm Tranh kết hôn muộn, phải vài năm sau ngày cưới mới có Lâm Tranh. Ông Lâm hết mực thương yêu đứa cháu bảo bối này. Thấy con trai tới tuổi trung niên hoàn toàn có thể đảm nhận công việc của mình, ông bèn từ từ ủy quyền và giao lại toàn bộ Lâm thị cho con trai với con dâu, còn bản thân toàn tâm toàn ý chăm cháu đích tôn. Trong trí nhớ của Lâm Tranh, cha mẹ cậu luôn rất bận, mười ngày nửa tháng không thấy mặt là chuyện bình thường nên cậu cũng không gần gũi với họ. Khi Lâm Tranh tám tuổi thì cha mẹ mất, phải rất lâu sau đó cậu mới hiểu được ý nghĩa của "qua đời" là gì. Nhiều năm qua đi, cậu ít khi nhớ đến họ. Vì thời gian ở cùng cha mẹ không nhiều, nếu không nhờ ông nội để hình cha mẹ mình trong phòng làm việc, e rằng cậu đã sớm quên mất họ trông ra sao.Phòng khách và phòng làm việc thông nhau, chỉ được ngăn cách bằng một cái kệ gỗ cao mỏng khắc hoa văn đặt ở giữa. Laptop của Lâm Tranh quả nhiên để ở trên bàn trong phòng làm việc. Cậu đi tới, tay vừa chạm vào laptop thì xung quanh đột ngột tối om.Ngẩng đầu ra cửa sổ, Lâm Tranh phát hiện đèn đường đều bị tắt, một màu đen kịt bao trùm không gian. Cúp điện rồi. Vì phút chốc không nhìn thấy bất cứ thứ gì, Lâm Tranh có chút hoảng loạn. Cậu ôm lấy laptop, nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình.Lúc cậu ngước lên, bức tranh dạ quang nơi phòng khách đang phát sáng trong bóng tối. Dung mạo người phụ nữ hiện lên rõ ràng, lẳng lặng nhìn Lâm Tranh, dáng vẻ như đang trách móc cậu. Những khuôn mặt trong ký ức mờ nhạt của Lâm Tranh thình lình hiện ra, nhưng tiếc thay chúng lại quá nhòe. Có lẽ Lâm Tranh thực sự không nhớ nổi diện mạo của mẹ mình. Nhưng người phụ nữ trên bức tường kia lại nhìn cậu với ánh mắt xa xăm quen thuộc, đôi mắt như hàm trách cậu sao có thể quên đi chính mẹ mình. Lâm Tranh nhìn bức họa, da gà tự nhiên nổi đầy mình, sau lưng như có tia lửa điện đánh vào, hai tay không tự chủ bắt đầu run rẩy. Ánh mắt người phụ nữ càng lúc càng đáng sợ. Hai chân cậu lạnh toát, thân thể bất động, muốn bỏ chạy nhưng không thể nhấc nổi chân. Bốn bề im ắng, mây đen dày đặc che lấp mặt trăng, trong đêm tối chỉ có bức tranh kia phát ra ánh sáng lạnh lẽo.Mồ hôi lạnh men theo trán Lâm Tranh chảy xuống, phía sau lưng áo cũng ướt đẫm. Cậu thở hổn hển, nhắm mắt không nhìn vào bức tranh. Phải một lúc sau khi chân có lại cảm giác, Lâm Tranh lập tức loạng choạng chạy ra ngoài, nhưng vì không thấy đường nên trên đường đi cậu va phải không ít thứ. Sau khi ra khỏi phòng cha mẹ, cậu theo cảm tính chạy ù về phòng ngủ của mình, vào đến nơi thì khóa trái cửa rồi vọt thẳng vô chăn. Chăn mùa hè rất mỏng, đắp trên người không hề có cảm giác an toàn. Lâm Tranh ép mình nhắm mắt ngủ, nhưng mắt vừa nhắm thì bức tranh dạ quang kia lại xuất hiện. Cậu xốc chăn lên, giương mắt nhìn phòng ngủ. Lúc mắt đã thích nghi với bóng tối, Lâm Tranh có thể nhìn thấy hình dạng của vài món nội thất. Đường nét tỉ mỉ của chúng trong đêm khiến chúng trông như một thực thể sống, mỗi một đóa hoa điêu khắc như đang vươn ra muốn nói chuyện cùng cậu.Cả người Lâm Tranh khẽ run, đầu tóc giật giật trong sợ hãi, cậu suýt không kiềm được tiếng la thất thanh. Đưa tay lên đầu giường mò lấy di động, Lâm Tranh từng ngón run rẩy lướt đến danh bạ. Cậu liên tục nuốt nước bọt, khi nhìn thấy cái tên 'Phong Duật Minh' liền không chần chừ nhấn vào.Từ hôm Thất Tịch tới giờ, Phong Duật Minh chưa hề gặp lại Lâm Tranh."Lâm Tranh?"Lâm Tranh mở miệng, giọng nói đầy sợ hãi, "Phong Duật Minh..."Nghe giọng Lâm Tranh có chút khác thường, tim Phong Duật Minh hẫng đi một nhịp, hắn lập tức đứng dậy: "Cậu ở đâu?"Lâm Tranh run rẩy, đáp: "Tôi, tôi ở nhà...""Chờ tôi." Phong Duật Minh nói xong liền ra khỏi văn phòng, đi tới chỗ thang máy.Cúp điện thoại, Lâm Tranh mở di động tính chơi game để phân tán sự chú ý, thế nhưng nhạc game bất thình lình vang lên chói tai, hoàn toàn phản đi tác dụng. Lâm Tranh đành vứt di động sang một bên, thu người vào trong chăn.Không biết trôi qua bao lâu, Lâm Tranh vẫn không ngủ được. Bên trong tấm chăn mỏng, hai mắt cậu thao láo, bên tai là tiếng thở nặng nhọc của bản thân qua từng phút từng giây. Bỗng Lâm Tranh nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô.Cậu lập tức mở chăn, nhảy tọt xuống giường, kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Chùm đèn pha ô tô chiếu đến chói mắt, Lâm Tranh giống như được cứu mạng, quay người chạy xuống dưới thật nhanh.Xe vẫn chưa tắt máy, Phong Duật Minh đã xuống xe. Hắn vừa mới vòng qua thân xe liền thấy cổng chính mở ra, Lâm Tranh trong bộ đồ ngủ đang chạy về phía hắn. Phong Duật Minh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể lạnh lẽo trẻ trung kia đã nhào vào lòng hắn.Phong Duật Minh sững sờ vài giây rồi mới ôm lấy Lâm Tranh, tay đặt sau đầu cậu, cất giọng nói trấn an trong đêm tối: "Đừng sợ, tôi về rồi đây."Lâm Tranh dán mặt vào cổ Phong Duật Minh, ức đến muốn khóc: "Không phải nói phía đông ngoại ô có đường dây cấp điện riêng sao? Sao lại cúp điện lâu như thế chứ!"Nghe giọng nói ấm ức của Lâm Tranh, lòng Phong Duật Minh như nhũn ra. Ngón tay hắn luồn vào tóc cậu, dịu dàng đáp: "Tôi có xem tin tức lúc trên đường, họ nói đang kiểm tra nguyên nhân mất điện." Lâm Tranh bình tĩnh lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Cậu mím môi buông Phong Duật Minh ra, nửa cúi đầu lui về sau. Phong Duật Minh thấy thế thì mỉm cười, hắn rảo bước vô nhà, Lâm Tranh liền lập tức chạy theo.Phong Duật Minh dùng điện thoại soi sáng. Hắn đi đến Phòng Lâm Tranh, đứng cạnh giường nói: "Mau ngủ đi, mai còn đi học."Lâm Tranh giữ cánh tay hắn, vội la lên: "Chú đừng đi, chú cũng ngủ ở đây đi."Hai mắt cậu sáng ngời, dáng vẻ hùng hồn. Phong Duật Minh ngoảnh mặt đi, "...Tôi trông cậu ngủ."Lâm Tranh nhíu mày: "Vậy chú muốn đứng ở bên giường hả?"Phong Duật Minh: "..."Lâm Tranh ngồi xuống mép giường, ngước mặt nhìn hắn: "Giường to như này, chúng ta mỗi người nằm một bên nhé, được không?"Phong Duật Minh: "Đư..."Lâm Tranh vẻ mặt đau khổ: "Xin chú đó."Phong Duật Minh không thể nói không. Lấy một cái chăn mỏng trong tủ ra, Lâm Tranh đặt nó ở nửa giường bên kia, còn mình thì bò qua nửa giường còn lại, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười, "Ngủ thôi!"Phong Duật Minh trải chăn, nằm xuống nửa bên giường.Khoảng cách giữa hai người bằng một sải tay. Phong Duật Minh nghiêng người, đầu gối lên cánh tay, trong đêm tối nhìn vào đường nét khuôn mặt Lâm Tranh. Hắn biết hắn không thể buông bỏ Lâm Tranh. Thay vì hành hạ bản thân bằng cách gặp cậu mỗi ngày, hắn sẽ cố tránh xa cậu càng nhiều càng tốt, như vậy cũng là nhân từ đối với chính hắn. Nhưng làm vậy thì được gì? Phong Duật Minh tự giễu, đâu phải hắn mấy năm nay không ép bản thân phải tách khỏi Lâm Tranh. Nhiều năm trôi qua mà lòng hắn vẫn vẹn nguyên như cũ thì mười ngày này có làm nên cơm cháo gì. ⋆✩⋆Lâm Tranh dậy rất sớm, trong cơn mê man cậu cảm giác như mình đang ôm một vật vừa to vừa ấm. Cậu mở mắt ra, chứng kiến chính mình đang quấn lấy Phong Duật Minh như một con bạch tuộc. Lâm Tranh: "...."Cậu ngủ không ngon, cứ trở mình suốt. Mới tối qua cậu với hắn còn nằm xa cách, giờ tỉnh dậy da thịt đã dán vào nhau.Phong Duật Minh hô hấp đều đều, vẫn còn đang say ngủ. Lâm Tranh nín thở nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phong Duật Minh. Đường nét sắc cạnh, hốc mắt sâu cùng sóng mũi cao thẳng. Tim Lâm Tranh đập thình thịch, cậu thấy môi Phong Duật Minh khẽ động.Bất giác Lâm Tranh muốn đưa tay chạm vào mũi Phong Duật Minh. Tay vừa mới giơ lên, Phong Duật Minh đã mở mắt.Bốn mắt nhìn nhau, một đôi trong trẻo ẩm ướt, một đôi trầm tĩnh chậm chạp.Lâm Tranh nhất thời xấu hổ, nhảy dựng lên khỏi người Phong Duật Minh, vội vàng leo xuống giường xỏ dép lê rồi chạy thẳng đến phòng tắm rửa mặt.
Lâm Tranh đứng trên tảng đá ngắm mặt trời mọc, nhớ đến tối qua ngay tại chỗ này cậu thấy một ngôi sao băng. Nhìn ai ai bên cạnh cũng cầu nguyện, cậu bắt chước làm theo. Chẳng biết trong số vô vàn điều ước kia, sao băng sẽ thành toàn cho điều ước của ai nhỉ. Bỗng có tiếng động phía sau lều, Lâm Tranh quay đầu lại, thấy người từ trong lều đi ra thì cười hỏi: "Nhiều muỗi quá hả?"An Tĩnh Gia duỗi người, uể oải đi tới chỗ Lâm Tranh, cười đáp: "Tớ từ nhỏ đã bị muỗi chê rồi."Mấy ngày trước, báo đài đưa tin sẽ có mưa sao băng vào đêm Thất Tịch, mà chỗ đẹp nhất để ngắm chúng chính là đỉnh Độc Giác ở lưng chừng núi Trường Minh. Lâm Tranh rủ Bạch Hi cùng Ngô Triết Thanh đi chung, nhưng cả hai lại đồng thời từ chối. Tình cờ An Tĩnh Gia và đám bạn cũng đang có ý định đi, gần tới giờ tan làm, cô bé gửi Wechat hỏi Lâm Tranh muốn đi không. Nhóm bạn trẻ này về cơ bản đều xuất thân từ gia đình giàu có giống bọn họ, vài người trong số đó còn từng gặp qua Lâm Tranh. Lâm Tranh nghĩ bụng đi một mình chả có gì vui, chi bằng đi chung với nhóm kia. TV dự báo mưa sao băng sau nửa đêm mới xuất hiện, lên núi sớm cũng chẳng thấy gì, thế là cả đám quyết định xem phim xong mới đi. Lâm Tranh gọi cho dì Chu báo tối không về. Mới đầu dì Chu cương quyết không đồng ý, nhưng vừa nghe cậu nói ở cạnh An Tĩnh Gia thì quay ngoắc một trăm tám mươi độ, không ngừng trêu cậu. Lâm Tranh không muốn giải thích nhiều, bởi dì Chu mà biết cậu ngủ trên núi thể nào cũng vọt tới Trường Minh túm cổ cậu về. Lúc cả nhóm lên đến đỉnh Độc Giác, trên bãi đất trống đã có không ít lều bạt, tất cả mọi người đều đang ngẩng đầu đợi sao rơi. Dù thời gian sao băng rơi khá lâu nhưng mật độ sao lại không nhiều. Mọi người đợi hai, ba tiếng cũng chỉ thấy khoảng chừng được mười ngôi sao, cuối cùng đành phải chào thua trước cơn buồn ngủ, con gái về lều nghỉ, còn con trai ngủ gục ở mấy tảng đá. Phong cảnh trên núi sáng sớm không tồi, hai đứa ngồi ở đỉnh núi hóng gió, đợi tới khi cả nhóm ngủ dậy mới thu dọn đồ xuống núi.Lâm Tranh tối qua đã xin quản lí cho nghỉ nửa ngày, giờ còn 2 tiếng đến giờ nghỉ trưa, cậu tranh thủ về nhà tắm rửa thay quần áo rồi chạy ù đến công ty. Mới xa trường chưa bao lâu mà kỳ thực tập đã sắp kết thúc rồi, cậu phải làm xong đống công việc quản lí giao cho mới an tâm rời đi được. ⋆✩⋆Lần thứ hai Lâm Tranh nhìn thấy Phong Duật Minh là vào đêm trước hôm khai giảng. Buổi sáng hôm ấy, lão Tiền đưa Lâm Tranh đến trường. Lâm Tranh cùng bạn chung phòng ra ngoài liên hoan, mãi đến tối khi sắp xếp hành lí, cậu mới phát hiện ra mình để quên laptop ở nhà. Trong một khoảnh khắc, Lâm Tranh không thể nhớ nổi mình nhét laptop nơi đâu, mà trong laptop lại có báo cáo thực tiễn của kỳ nghỉ cậu phải nộp vào năm học mới. Hết cách, Lâm Tranh đành nhờ lão Tiền đón mình về lại nhà.Khi Lâm Tranh bắt đầu đi học, ít nhất trong vòng một tuần không cần phải nấu cơm, dì Chu thấy thế bèn xin nghỉ về thăm nhà, buổi trưa dọn dẹp xong liền rời đi.Sau khi cả hai về nhà, lão Tiền ở phòng khách dưới lầu lục lọi, còn Lâm Tranh đến phòng ngủ với phòng chiếu phim kiếm laptop, nhưng tìm mãi một hồi cũng không thấy đâu. Ngó thời gian đã trễ, Lâm Tranh nghĩ để lão Tiền ở lại tìm cũng không được gì, bèn nói: "Thôi bác về đi, để con tìm kĩ lại thử xem. Mai bác tới đón con đi học sớm là được."Lâm Tranh cẩn thận nhớ lại những nơi mình đã qua. Ba ngày trước là kết thúc đợt thực tập, ba ngày nay thì ở nhà viết báo cáo, ngoài phòng khách với phòng ngủ, Lâm Tranh cũng chỉ đi qua nhà kính trồng hoa và phòng chiếu phim, thế nào lại không thấy bóng dáng cái laptop nhỉ?Đem toàn bộ đèn phòng bật lên, Lâm Tranh lần nữa lục tung phòng khách, quyết tâm không để sót một ngóc ngách nào.Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, kết quả vẫn chỉ là con số không. Lâm Tranh lên lầu hai, khi chuẩn bị đi tới phòng ngủ của mình thì liếc mắt đến cuối hành lang, căn phòng nằm trong cùng kia là phòng ngủ của cha mẹ cậu, kể từ lúc họ mất, cậu cũng rất ít khi ghé vào. Hôm qua dì Chu mở cửa để dọn dẹp, Lâm Tranh thấy thế thì đi vô ngắm một vòng. Có khi nào để quên laptop ở trỏng không ta?Lâm Tranh quay người đi tới phòng ngủ của cha mẹ. Nói là phòng ngủ nhưng thực chất nó là một căn phòng rất lớn, vừa có phòng khách lẫn phòng làm việc, diện tích không hề nhỏ. Vừa bước vào cửa là một khung tranh cỡ đại treo ở phòng khách. Bức tranh dạ quang do cha của Lâm Tranh mua từ nước ngoài về vẽ chân dung một ngươi phụ nữ, mà người phụ nữ đó lại có nét rất giống mẹ Lâm Tranh. Cha Lâm Tranh kết hôn muộn, phải vài năm sau ngày cưới mới có Lâm Tranh. Ông Lâm hết mực thương yêu đứa cháu bảo bối này. Thấy con trai tới tuổi trung niên hoàn toàn có thể đảm nhận công việc của mình, ông bèn từ từ ủy quyền và giao lại toàn bộ Lâm thị cho con trai với con dâu, còn bản thân toàn tâm toàn ý chăm cháu đích tôn. Trong trí nhớ của Lâm Tranh, cha mẹ cậu luôn rất bận, mười ngày nửa tháng không thấy mặt là chuyện bình thường nên cậu cũng không gần gũi với họ. Khi Lâm Tranh tám tuổi thì cha mẹ mất, phải rất lâu sau đó cậu mới hiểu được ý nghĩa của "qua đời" là gì. Nhiều năm qua đi, cậu ít khi nhớ đến họ. Vì thời gian ở cùng cha mẹ không nhiều, nếu không nhờ ông nội để hình cha mẹ mình trong phòng làm việc, e rằng cậu đã sớm quên mất họ trông ra sao.Phòng khách và phòng làm việc thông nhau, chỉ được ngăn cách bằng một cái kệ gỗ cao mỏng khắc hoa văn đặt ở giữa. Laptop của Lâm Tranh quả nhiên để ở trên bàn trong phòng làm việc. Cậu đi tới, tay vừa chạm vào laptop thì xung quanh đột ngột tối om.Ngẩng đầu ra cửa sổ, Lâm Tranh phát hiện đèn đường đều bị tắt, một màu đen kịt bao trùm không gian. Cúp điện rồi. Vì phút chốc không nhìn thấy bất cứ thứ gì, Lâm Tranh có chút hoảng loạn. Cậu ôm lấy laptop, nhanh chóng quay về phòng ngủ của mình.Lúc cậu ngước lên, bức tranh dạ quang nơi phòng khách đang phát sáng trong bóng tối. Dung mạo người phụ nữ hiện lên rõ ràng, lẳng lặng nhìn Lâm Tranh, dáng vẻ như đang trách móc cậu. Những khuôn mặt trong ký ức mờ nhạt của Lâm Tranh thình lình hiện ra, nhưng tiếc thay chúng lại quá nhòe. Có lẽ Lâm Tranh thực sự không nhớ nổi diện mạo của mẹ mình. Nhưng người phụ nữ trên bức tường kia lại nhìn cậu với ánh mắt xa xăm quen thuộc, đôi mắt như hàm trách cậu sao có thể quên đi chính mẹ mình. Lâm Tranh nhìn bức họa, da gà tự nhiên nổi đầy mình, sau lưng như có tia lửa điện đánh vào, hai tay không tự chủ bắt đầu run rẩy. Ánh mắt người phụ nữ càng lúc càng đáng sợ. Hai chân cậu lạnh toát, thân thể bất động, muốn bỏ chạy nhưng không thể nhấc nổi chân. Bốn bề im ắng, mây đen dày đặc che lấp mặt trăng, trong đêm tối chỉ có bức tranh kia phát ra ánh sáng lạnh lẽo.Mồ hôi lạnh men theo trán Lâm Tranh chảy xuống, phía sau lưng áo cũng ướt đẫm. Cậu thở hổn hển, nhắm mắt không nhìn vào bức tranh. Phải một lúc sau khi chân có lại cảm giác, Lâm Tranh lập tức loạng choạng chạy ra ngoài, nhưng vì không thấy đường nên trên đường đi cậu va phải không ít thứ. Sau khi ra khỏi phòng cha mẹ, cậu theo cảm tính chạy ù về phòng ngủ của mình, vào đến nơi thì khóa trái cửa rồi vọt thẳng vô chăn. Chăn mùa hè rất mỏng, đắp trên người không hề có cảm giác an toàn. Lâm Tranh ép mình nhắm mắt ngủ, nhưng mắt vừa nhắm thì bức tranh dạ quang kia lại xuất hiện. Cậu xốc chăn lên, giương mắt nhìn phòng ngủ. Lúc mắt đã thích nghi với bóng tối, Lâm Tranh có thể nhìn thấy hình dạng của vài món nội thất. Đường nét tỉ mỉ của chúng trong đêm khiến chúng trông như một thực thể sống, mỗi một đóa hoa điêu khắc như đang vươn ra muốn nói chuyện cùng cậu.Cả người Lâm Tranh khẽ run, đầu tóc giật giật trong sợ hãi, cậu suýt không kiềm được tiếng la thất thanh. Đưa tay lên đầu giường mò lấy di động, Lâm Tranh từng ngón run rẩy lướt đến danh bạ. Cậu liên tục nuốt nước bọt, khi nhìn thấy cái tên 'Phong Duật Minh' liền không chần chừ nhấn vào.Từ hôm Thất Tịch tới giờ, Phong Duật Minh chưa hề gặp lại Lâm Tranh."Lâm Tranh?"Lâm Tranh mở miệng, giọng nói đầy sợ hãi, "Phong Duật Minh..."Nghe giọng Lâm Tranh có chút khác thường, tim Phong Duật Minh hẫng đi một nhịp, hắn lập tức đứng dậy: "Cậu ở đâu?"Lâm Tranh run rẩy, đáp: "Tôi, tôi ở nhà...""Chờ tôi." Phong Duật Minh nói xong liền ra khỏi văn phòng, đi tới chỗ thang máy.Cúp điện thoại, Lâm Tranh mở di động tính chơi game để phân tán sự chú ý, thế nhưng nhạc game bất thình lình vang lên chói tai, hoàn toàn phản đi tác dụng. Lâm Tranh đành vứt di động sang một bên, thu người vào trong chăn.Không biết trôi qua bao lâu, Lâm Tranh vẫn không ngủ được. Bên trong tấm chăn mỏng, hai mắt cậu thao láo, bên tai là tiếng thở nặng nhọc của bản thân qua từng phút từng giây. Bỗng Lâm Tranh nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô.Cậu lập tức mở chăn, nhảy tọt xuống giường, kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài. Chùm đèn pha ô tô chiếu đến chói mắt, Lâm Tranh giống như được cứu mạng, quay người chạy xuống dưới thật nhanh.Xe vẫn chưa tắt máy, Phong Duật Minh đã xuống xe. Hắn vừa mới vòng qua thân xe liền thấy cổng chính mở ra, Lâm Tranh trong bộ đồ ngủ đang chạy về phía hắn. Phong Duật Minh còn chưa kịp phản ứng, cơ thể lạnh lẽo trẻ trung kia đã nhào vào lòng hắn.Phong Duật Minh sững sờ vài giây rồi mới ôm lấy Lâm Tranh, tay đặt sau đầu cậu, cất giọng nói trấn an trong đêm tối: "Đừng sợ, tôi về rồi đây."Lâm Tranh dán mặt vào cổ Phong Duật Minh, ức đến muốn khóc: "Không phải nói phía đông ngoại ô có đường dây cấp điện riêng sao? Sao lại cúp điện lâu như thế chứ!"Nghe giọng nói ấm ức của Lâm Tranh, lòng Phong Duật Minh như nhũn ra. Ngón tay hắn luồn vào tóc cậu, dịu dàng đáp: "Tôi có xem tin tức lúc trên đường, họ nói đang kiểm tra nguyên nhân mất điện." Lâm Tranh bình tĩnh lại, bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ. Cậu mím môi buông Phong Duật Minh ra, nửa cúi đầu lui về sau. Phong Duật Minh thấy thế thì mỉm cười, hắn rảo bước vô nhà, Lâm Tranh liền lập tức chạy theo.Phong Duật Minh dùng điện thoại soi sáng. Hắn đi đến Phòng Lâm Tranh, đứng cạnh giường nói: "Mau ngủ đi, mai còn đi học."Lâm Tranh giữ cánh tay hắn, vội la lên: "Chú đừng đi, chú cũng ngủ ở đây đi."Hai mắt cậu sáng ngời, dáng vẻ hùng hồn. Phong Duật Minh ngoảnh mặt đi, "...Tôi trông cậu ngủ."Lâm Tranh nhíu mày: "Vậy chú muốn đứng ở bên giường hả?"Phong Duật Minh: "..."Lâm Tranh ngồi xuống mép giường, ngước mặt nhìn hắn: "Giường to như này, chúng ta mỗi người nằm một bên nhé, được không?"Phong Duật Minh: "Đư..."Lâm Tranh vẻ mặt đau khổ: "Xin chú đó."Phong Duật Minh không thể nói không. Lấy một cái chăn mỏng trong tủ ra, Lâm Tranh đặt nó ở nửa giường bên kia, còn mình thì bò qua nửa giường còn lại, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười, "Ngủ thôi!"Phong Duật Minh trải chăn, nằm xuống nửa bên giường.Khoảng cách giữa hai người bằng một sải tay. Phong Duật Minh nghiêng người, đầu gối lên cánh tay, trong đêm tối nhìn vào đường nét khuôn mặt Lâm Tranh. Hắn biết hắn không thể buông bỏ Lâm Tranh. Thay vì hành hạ bản thân bằng cách gặp cậu mỗi ngày, hắn sẽ cố tránh xa cậu càng nhiều càng tốt, như vậy cũng là nhân từ đối với chính hắn. Nhưng làm vậy thì được gì? Phong Duật Minh tự giễu, đâu phải hắn mấy năm nay không ép bản thân phải tách khỏi Lâm Tranh. Nhiều năm trôi qua mà lòng hắn vẫn vẹn nguyên như cũ thì mười ngày này có làm nên cơm cháo gì. ⋆✩⋆Lâm Tranh dậy rất sớm, trong cơn mê man cậu cảm giác như mình đang ôm một vật vừa to vừa ấm. Cậu mở mắt ra, chứng kiến chính mình đang quấn lấy Phong Duật Minh như một con bạch tuộc. Lâm Tranh: "...."Cậu ngủ không ngon, cứ trở mình suốt. Mới tối qua cậu với hắn còn nằm xa cách, giờ tỉnh dậy da thịt đã dán vào nhau.Phong Duật Minh hô hấp đều đều, vẫn còn đang say ngủ. Lâm Tranh nín thở nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phong Duật Minh. Đường nét sắc cạnh, hốc mắt sâu cùng sóng mũi cao thẳng. Tim Lâm Tranh đập thình thịch, cậu thấy môi Phong Duật Minh khẽ động.Bất giác Lâm Tranh muốn đưa tay chạm vào mũi Phong Duật Minh. Tay vừa mới giơ lên, Phong Duật Minh đã mở mắt.Bốn mắt nhìn nhau, một đôi trong trẻo ẩm ướt, một đôi trầm tĩnh chậm chạp.Lâm Tranh nhất thời xấu hổ, nhảy dựng lên khỏi người Phong Duật Minh, vội vàng leo xuống giường xỏ dép lê rồi chạy thẳng đến phòng tắm rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com