TruyenHHH.com

[Cảm hứng lịch sử] LÚC BIẾT XUYÊN KHÔNG THÌ ĐÃ MUỘN!

Chương 107: Bất phân thắng bại

mattienratngon


Giữa tháng 6 mới qua giờ Thìn trời đã nắng như đổ lửa. Tôi đứng dưới lọng hầu Sạ mà mồ hôi nhễ nhại, lau qua lau lại mấy lượt ướt đẫm cả tay áo. Sạ có vẻ cũng không dễ chịu gì hơn, ngồi hơi nghiêng người để gió tạt sang chỗ tôi nữa. Cung nga kia ra sức phẩy quạt lông ngỗng dễ thường còn mạnh bạo hơn cả lúc người ta quạt thóc. Tôi khịt mũi, cúi xuống thấp thì thầm:

"Khai Phong Vương, người thử nói xem trận này ai thắng?"

Sạ nhìn qua nhìn lại vài lượt, chép miệng:

"Ta với chị cược không? Ta đặt cửa La Đạc."

Tôi nheo mắt về phía xa nhìn mái đầu bạc trắng của ông bạn đang lừng lững đi tới, lắc đầu:

"Không cược."

Đương nhiên là chẳng dại gì đi cược với thằng bé này cả. Sạ lắm mưu nhiều kế, chỉ cần lơ là một khắc thì tiền dành dụm của tôi coi như lại nướng hết vào trò đen đỏ. Yêu quý sinh mệnh mình vẫn cứ là tránh xa cha con họ Lê này vẫn hơn.

Chuyện tiếp sứ thần mỗi năm mỗi khác. Trước là để nhận thư từ thiên triều, sau là để hai bên qua lại thăm dò lẫn nhau. Hồi Đại Hành hoàng đế vẫn còn đang tại vị, nhà Tống cử Lý Giác sang. Năm đó Quốc tử giám bác sĩ(1) làm sứ thần thì đố thơ đố chữ(2), năm nay Thiệu Việp là Duyên biên an phủ sứ(3) sang thì lại thi thố võ nghệ đầu tiên.

Long Đĩnh đi đón Thiệu Việp, viện cớ mải luyện võ nên bị thương không quỳ để nhận thư thiên triều được. Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Việp kia chẳng hài lòng, nay nhân lúc thiết yến thì quay sang làm khó nước Nam một chút. Nói dễ nghe là "giao lưu võ nghệ", nói cho đúng thì là "tranh tài cao thấp" còn nói trắng ra thì chắc chắn là chẳng còn cơ hội nào hơn để thăm dò thực lực đối phương rồi.

Tôi đứng một bên tay bóc quả chuối đưa cho Sạ, mắt không rời khỏi người đàn ông lực lưỡng đeo cung trên vai đang thong dong cưỡi ngựa quay trở lại điểm xuất phát. Cuộc so tài này đã đi được quá nửa, thực lực của nhà Tống quả thật không thể nào đùa được. Đại Cồ Việt binh lính thiện chiến, không ít lần giành được chiến thắng nhưng để xét riêng về cung thủ hay kỵ binh thì chưa chắc đã là điểm mạnh. Tính riêng về kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung người Tống có vẻ nhỉnh hơn. Đất Hoa Hạ thảo nguyên mênh mông, nhiều đứa trẻ lớn lên trên lưng ngựa, thuần thục tất thảy còn hơn rành mặt chữ.

Trong ngàn người thuần thục chọn trăm người giỏi sung quân.

Trong trăm người giỏi lại chọn chục người ban chức tước.

Trong chục người đấy lại chọn ra một người cùng đi sứ.

Phô trương sức mạnh, khẳng định sự trấn áp của thiên triều, vỗ an những vùng biên viễn xa xôi.

Tôi không thấy yên lòng lắm. Mới mở đầu mà Thiệu Việp đã cho thấy dã tâm của mình, bức thư vua Tống gửi cho Long Đĩnh kia càng có tới tám, chín phần là đe doạ người non trẻ mới giành được ngôi báu. Vậy thì La Đạc không được phép thua, nếu không chỉ e không chỉ danh dự Đại Cồ Việt không thể vãn hồi mà ngay cả chuyện binh đao sắp tới cũng khó mà lường trước được.

Mặt trời càng lúc càng trở nên chói chang. Cái nắng Tháng 6 gay gắt đến độ nhìn xa có thể trông thấy ảo ảnh mờ mờ loang loáng. Trống dồn lên từng nhịp, người cầm cờ phất nhanh mấy bận nghe vun vút trong không khí, hô to kết quả. Tôi đứng nép vào phía bên trong lọng của Sạ, cúi xuống thì thầm:

"Người xem, tên người Tống kia quả thật khá quá, cưỡi ngựa nhanh như vậy mà vẫn có thể bắn trúng tận 9 bia liền."

Sạ đột nhiên sa sầm mặt mày, lầm bầm:

"Vẫn trượt một cái, để xem La Đạc đã."

Tôi chỉ biết cầu nguyện.

Về khả năng bắn cung của La Đạc, tôi không hề có mảy may nghi ngờ y. Vốn dĩ lần đó nếu không bị rắn cắn y hoàn toàn có thể trở thành "trạng nguyên" kỳ cung khảo rồi. Ngay sau khi được thăng chức trở thành Kinh lược vùng Hoan Châu, vừa vỗ yên dân chúng trở về Hoa Lư thì La Đạc đã bị triệu gấp vào kinh, kịp lúc tham gia lần so tài với sứ thần này. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kỹ năng kết hợp cưỡi ngựa bắn cung của La Đạc thì tôi chưa từng thấy qua.

Bên này tôi lo lắng cho ông bạn nối khố đến độ trống ngực đánh thùm thụp, bên kia Thiệu Việp tỏ bộ đắc ý hài lòng. Đoán chừng Việp kia chẳng thèm bỏ La Đạc vào mắt. Tôi trông mái đầu bạc ngất ngưởng ngồi trên lưng ngựa mà không biết nên khóc hay nên cười.

Tiếp sứ thần không phải trò đùa, đùa là mất đầu như chơi.

Tiếng trống nhanh, dồn dập lần nữa lại vang lên không ngớt. La Đạc thúc ngựa, con ngựa lồng lên khiến cả một vùng bụi mù trắng xoá không trông rõ hình hài. La Đạc tiến nhanh về hồng tâm thứ nhất. Tôi còn chưa kịp định hình thì đã có tiếng hô to, dõng dạc:

"Hồng tâm thứ nhất, không trúng!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com