Anhxtanh, 4/7/2017
Sáng, trời trong xanh, đầy nắng và gió. Tôi thong dong chạy chiếc xe đạp màu hường phấn, đeo sau lưng cây đàn ghi-ta màu trắng mà bố mua cho từ mấy tháng trước lận. Giờ có người dạy không tính phí, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ. Lại là một anh chàng ấm áp và dễ gần nữa. Cứ vừa đi vừa tủm tỉm cười vì niềm vui vừa được khai phá, tôi cảm thấy dường như cuộc sống của mình tràn ngập hạnh phúc. Dáo dác nhìn quanh sân trường một hồi, tôi tìm kiếm hình bóng anh. Cái bóng cao cao, gầy gầy nhưng vững chãi, bờ vai rộng với cái dáng ngồi ôm đàn trông lãng tử nhẹ nhàng chạm vào mắt tôi. Mỉm cười, có vẻ như hàng cây dài cùng những băng ghế đá là nơi tuyệt vời để anh chơi đàn thì phải. Tôi bước nhanh về phía anh. - A, anh Quân. Chào anh ạ! - Bây giờ mới đến hả? Anh đợi em nửa tiếng rồi đấy - Em xin lỗi, tại em đi xe đạp nên cũng hơi lâu. - Anh đùa chút thôi, ngồi xuống đây anh dạy cho vài đường cơ bản. Cứ thế, anh dạy tôi từng chút một. Từ vị trí đặt ngón cho đến phần nhấn nhịp, anh nhẹ nhàng, ân cần đem lại cho tôi. Dưới bầu trời tháng 7 của thủ đô Hà Nội, tôi nhận thấy có một chút nắng đang len lỏi trong trái tim mình. Tôi còn nhận ra, hình như trong ánh nắng mới ấy, thấp thoáng có nụ cười của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com