TruyenHHH.com

[CAII] Ngôi sao vô danh

Vol 1-8. Điềm báo: Dù tốt hay xấu. (1)

_ailhad_

"Taekjoo à! Này! Mau dậy đi, đã tám giờ rồi đấy."

Tiếng gọi thân thuộc đánh thức Kwon Taekjoo khỏi giấc ngủ sâu. Anh khẽ giật mình, trần nhà quen thuộc hiện ra trong tầm nhìn còn đang nhoè đi. Khuôn mặt của mẹ dần hiện ra ở một góc.

Kwon Taekjoo thở dài, uể oải nâng người ngồi dậy. Một tiếng rên khe khẽ bật ra. Mái tóc rối bù cũng bị anh dùng tay vuốt qua một cách lười biếng.

"Sao hôm nay con không đặt chuông báo thức thế? Không phải sắp trễ làm rồi sao?"

Mẹ đưa cho anh một cốc nước, trong giọng nói lộ rõ sự lo lắng. Anh không nói gì, chỉ im lặng nhận lấy rồi uống một ngụm dài.

"Hôm nay con đi làm muộn cũng được mà."

"Thật sao?"

"Vâng, con vừa đi công tác về."

"Trời ơi, làm ở đại sứ quán nước ngoài có khác, phúc lợi tốt thật nhỉ? Khác hẳn nơi trước đây con làm. Chắc vì vị trí này nhàn hơn nên mới vậy đúng không?"

"...Đúng là vậy."

Kwon Taekjoo nhanh chóng đi vào phòng tắm, chỉ kịp nói "Con đi rửa mặt đã." Nói dối mẹ chẳng dễ chút nào, lòng anh liền dâng lên cảm giác áy náy. Đối diện với ánh mắt của mẹ, anh chẳng thể nào thốt ra lời nói dối một cách tự nhiên được. Nếu bà biết bộ dạng nhếch nhác của anh sau khi vừa thoát khỏi Cuba, chắc mọi lời nói dối trước đây cũng đổ bể. Nhưng may thay, những vết thương trên người anh đã gần như đã lành hẳn trên đường trở về Hàn Quốc. Anh vốn có sức hồi phục tốt hơn người thường, vừa hay cũng là một điều may mắn.

Đã bốn ngày trôi qua kể từ khi Kwon Taekjoo trở về nhà.

Zhenya nói sẽ quay lại Nga một thời gian để xử lý những công việc còn lại với Matthias. Nhờ vậy, Kwon Taekjoo đã có thể nghỉ ngơi mà không bị ai quấy nhiễu.

Tuy nhiên, khi nhìn vào gương, khuôn mặt anh vẫn chẳng tươi tỉnh hơn là bao. Có lẽ vì những ngày cuối ở bên Zhenya, anh đã không hề được nghỉ ngơi đúng nghĩa.

Trước kia, Kwon Taekjoo luôn tự hào vì có thể ngay lập tức bắt tay vào những nhiệm vụ liên tiếp với thể lực dồi dào. Nhưng giờ đây, sau những đêm dài bên cạnh Zhenya, sức lực của anh như bị rút cạn, và cảm giác đó dai dẳng hơn anh nghĩ. Phải chăng anh cũng đang bước vào giai đoạn "lão hóa"?

Kwon Taekjoo ngáp dài, cầm lấy bàn chải đánh răng, vừa đánh vừa để đầu óc lơ đãng. Những ký ức về hành trình vừa qua như cuốn phim chậm rãi hiện lên trong tâm trí anh.

Một đêm nọ, Kwon Taekjoo và Zhenya lên chiếc trực thăng đã được chuẩn bị sẵn, rời khỏi hòn đảo của Matthias. Chiếc trực thăng đáp xuống một con tàu lớn đang đậu ngoài khơi.

Đó là một tàu chở hàng khởi hành từ Panama và đi qua Mexico đến Busan, Kwon Taekjoo nhớ lại. Khi trực thăng hạ cánh, con tàu đang băng qua Thái Bình Dương, sau khi rời cảng Manzanillo ở miền tây Mexico.

Từ đó, một cuộc hành trình dài 17 ngày bắt đầu. Thuyền trưởng và các thủy thủ trên tàu đều nghĩ rằng Kwon Taekjoo và Zhenya là những nhân viên bảo vệ mặc thường phục, do một công ty logistics quốc tế cử đến. Nhờ đó, cả hai không bị ép tham gia vào các công việc vặt vãnh trên tàu. Thậm chí khi mang vũ khí đi lại trong khoang cũng chẳng ai mảy may nghi ngờ.

Ngoại hình lạnh lùng và có phần đáng sợ của hai người họ cũng góp phần ngăn chặn bất kỳ sự can thiệp hay tò mò từ những người xung quanh. Thủy thủ đoàn, bất kể quốc tịch hay tuổi tác, đều tránh né họ. Ngay cả trong giờ ăn, khi Kwon Taekjoo và Zhenya xuất hiện, các thủy thủ thường nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi mà tránh đi. Bản thân việc bị nhân viên bảo vệ theo dõi đã là một điều không mấy thoải mái, chưa kể đến áp lực vô hình mà hai người tạo ra.

Những cuộc cãi vã nhỏ thường xảy ra giữa các thủy thủ trong chuyến hành trình dài, nhưng chúng không bao giờ kéo dài quá lâu. Mỗi khi Kwon Taekjoo hoặc Zhenya xuất hiện, tất cả đều rụt rè tản ra, giả vờ như không có chuyện gì.

Zhenya đặc biệt hay nổi cáu mỗi khi nghe tiếng ồn lớn bên ngoài, thường thì cậu sẽ đấm mạnh vào bức tường bên cạnh. Mỗi lần như vậy, không gian trên tàu ngay lập tức trở nên im ắng. Phần lớn những lần Zhenya nổi cáu là vì đang bận rộn làm tình, nhưng nếu có những lí do khác như bị đánh thức khỏi giấc ngủ, không biết cậu ta sẽ làm ra chuyện gì, rồi sẽ lại viện cớ là tự vệ chính đáng. Nghĩ lại thì, việc họ đến được Hàn Quốc mà không gây quá nhiều rắc rối kỳ thực đã là một phép màu rồi.

Nhờ thông báo trước cho Cơ quan Tình báo Quốc gia, Kwon Taekjoo và Zhenya không cần phải trải qua bất kỳ thủ tục nhập cảnh nào khi tàu cập cảng Busan. Dù có chút ồn ào, nhưng kết quả là anh đã hoàn thành nhiệm vụ và còn nhận được vài ngày nghỉ phép. Mọi chuyện diễn ra thuận lợi như thể đó chỉ là một giấc mơ. Nếu không có sự can thiệp của Zhenya, mọi thứ có lẽ đã không thể suôn sẻ như vậy. Ngẫm lại, những ngày họ cùng nhau trên hòn đảo xa lạ ở Mexico bỗng chốc trở nên mơ hồ, hệt như một giấc mộng không thực.

Kwon Taekjoo bước ra khỏi phòng tắm sau khi đã sắp xếp lại suy nghĩ và tắm rửa xong xuôi. Mẹ anh đã chuẩn bị sẵn bữa sáng, và anh không thể từ chối, đành im lặng ngồi vào bàn. Hơn mười món chính phụ lấp đầy bàn ăn, trong đó có cả món canh tương ớt đỏ rực khiến bụng anh bất chợt đói cồn cào.

"Mới sáng sớm sao mẹ nấu nhiều món vậy?"

"Một đứa nhóc suốt ngày than không thể sống thiếu cơm Hàn mà giờ phải xa nhà cả tháng trời, hẳn là con phải chịu cực khổ rồi. Con ăn uống có đầy đủ không? Từ lúc về là chỉ lo ngủ suốt, mặt mày thì xanh xao hẳn ra."

"Mẹ cũng thật là. Mặt mũi đàn ông thì có gì quan trọng chứ."

"Cái mặt mà con bảo không quan trọng ấy, giờ nhìn tệ hơn rồi đấy, đồ ngốc ạ. Hay là mẹ chuẩn bị thuốc cho con nhé?"

"Thôi nào mẹ, làm gì mà phải thuốc thang. Bữa cơm mẹ nấu mới là liều thuốc bổ tốt nhất."

Như mọi khi, Kwon Taekjoo khéo léo từ chối sự lo lắng của mẹ. Dù tỏ vẻ bực dọc, mẹ vẫn ân cần gắp cho anh một miếng cá được nướng kỹ, đặt lên chén cơm của anh. Kwon Taekjoo lặng lẽ múc một thìa cơm đầy và cho vào miệng. Hương vị thơm ngọt của cơm mới nấu kết hợp với vị mặn mà của cá nướng thật sự tuyệt vời. Anh húp một thìa canh tương ớt đậm đà, cơn khó chịu nơi dạ dày nhanh chóng tan biến.

"Ngon quá. Mẹ cũng ăn đi."

"Mẹ ăn rồi, chỉ qua loa thôi."

"Đừng ăn qua loa thế chứ mẹ."

"Con cứ thử lớn tuổi xem, ăn cơm đủ ngày ba bữa, muốn tiêu hóa được hết cũng không dễ đâu."

Mẹ vừa nói vừa gắp thêm miếng thịt kho vào chén của Kwon Taekjoo. Anh để ý thấy lần này trong món thịt kho không có quả ớt xanh mà mẹ thường cho vào. Điều này bắt đầu từ hơn một năm trước, khi Zhenya thử một quả ớt sau lời đảm bảo của Kwon Taekjoo rằng nó không cay, sau đó liền bị sặc đến phát nghẹn. Kể từ đó, mẹ anh không bao giờ cho thêm quả ớt nào vào nữa. Cho đến lúc này, anh chợt nhận ra Zhenya từ lâu đã trở thành một phần trong cuộc sống của mình như một lẽ tự nhiên.

"Món thịt kho này, ngài Đại sứ cũng rất thích."

Đang mải suy nghĩ, Kwon Taekjoo giật mình khi nghe mẹ nói. Anh vội dùng mu bàn tay che miệng để ngăn cơn ho bất chợt. Không hiểu chuyện gì, mẹ dịu dàng bảo anh ăn từ từ rồi đưa cho anh ly nước. Nhân tiện, bà cũng hỏi thăm tình hình của Zhenya.

"Không biết ngài Đại sứ có mệt mỏi gì sau chuyến công tác dài ngày không. Mà bao giờ ngài ấy về vậy?"

"Con cũng không rõ. Có lẽ là sau khi cậu ấy xong việc."

"Con là trợ lý mà lại không biết lịch trình của cấp trên à?"

"Chuyện cá nhân của người ta mà mẹ, làm sao con dám hỏi kỹ được. Chẳng lẽ soi luôn cả đời tư của người ta sao?"

"Người ở dưới thì phải nhạy bén, biết đoán ý sếp mà không cần hỏi chứ."

Kwon Taekjoo bĩu môi trước lời cằn nhằn của mẹ. Mẹ vốn ghét cay ghét đắng lối suy nghĩ kiểu quân đội của ông ngoại và bố, thế mà giờ đây cũng chẳng khác gì họ. Không biết là do thói quen đã ăn sâu, hay mẹ thực sự quý Zhenya đến nỗi bao giờ cũng đứng về phía cậu ta.

"Nhưng mà, ngài Đại sứ định tổ chức sinh nhật ở Nga à?"

Câu nói vu vơ của mẹ khiến anh dừng tay và liếc nhìn cuốn lịch để trên bàn. Lịch đã chuyển sang tháng Tám từ lúc nào. Còn đúng một tuần nữa là đến sinh nhật của Zhenya.

"... Trước đó chắc cậu ta sẽ về. Cậu ấy nói rằng sẽ về sớm rồi mà."

"Vậy à? Thế mẹ chuẩn bị một bữa tiệc sinh nhật cho ngài Đại sứ nhé?"

"Chỉ cần mua cái bánh kem là được rồi, làm gì mà phải tổ chức tiệc nữa mẹ?"

"Ôi trời, con thế mà cũng nói được. Ngài Đại sứ phải sống một mình nơi đất khách quê người, mà sinh nhật lại cô đơn thì tội nghiệp lắm. Chúng ta cũng có chút tình cảm với nhau rồi, phải mời ngài ấy đến ăn một bữa cơm ấm áp chứ."

Kwon Taekjoo thầm nghĩ, chẳng có cái gì là "đạo lý" trong chuyện này cả. Mẹ vốn dĩ lúc nào cũng lấy cớ, không sinh nhật thì cũng là dịp gì đó để gọi Zhenya đến nhà ăn uống thôi.

"Thôi được, con sẽ hỏi thử xem."

"Ừ, con nhớ bảo ngài ấy đừng ngại gì cả nhé."

"Cậu ấy đâu phải kiểu người hay ngại ngùng gì đâu. Gặp cậu ta bao lần rồi mà mẹ vẫn chưa hiểu tính hả?"

"Con đấy, lúc nào nói chuyện vô lễ với ngài Đại sứ, bao giờ cũng gọi 'cậu ta' với 'thằng đó' là sao?"

"Con chỉ nói vậy khi anh ấy không ở đây thôi mà..."

"Nói nhiều thành quen đấy, hiểu không?"

Mẹ lại đứng về phía Zhenya như mọi khi. Bà bảo rằng tất cả là vì lo cho Kwon Taekjoo, nhưng nếu mẹ biết anh cũng đã phải khổ sở với Zhenya như thế nào, liệu có còn bênh vực cậu ta nữa không? Thôi thì, biết ít vẫn tốt hơn. Anh hời hợt xin lỗi rồi tiếp tục ăn.

Nghĩ lại thì, đã bốn ngày trôi qua rồi mà vẫn không có tin tức gì từ Zhenya. Những gì anh đã nhắn nhủ kỹ lưỡng trước lúc chia tay, chẳng lẽ Zhenya đã quên rồi? Người ta hay nói "không có tin tức là tin tốt", nhưng với Zhenya thì điều đó hoàn toàn không đúng. Có lẽ Kwon Taekjoo sẽ phải chủ động liên lạc trước.

Sau khi ăn xong, Kwon Taekjoo vào phòng và vớ lấy điện thoại. Dù đã đoán trước nhưng anh vẫn thất vọng khi không thấy tên Zhenya trong danh sách cuộc gọi nhỡ.

Lại có chuyện gì xảy ra ở Nga nữa đây? Hay là lần này thật sự bị ông bố lôi ra ép cưới rồi? Hoặc tệ hơn, lệnh cấm xuất cảnh đã được ban hành vì chuyện ở Cuba, khi Zhenya đã giúp Kwon Taekjoo thoát thân?

Lúc nào cũng chỉ toàn khiến anh lo lắng mà. Anh chửi thầm, "Đồ thằng nhóc chết tiệt.", rồi nhấn nút gọi. Nhưng ngay trước khi tiếng chuông vang lên, anh đổi ý và quyết định gửi tin nhắn trước.

"Này."

"Vẫn còn ở Nga à?"

"Sao nào, đã thấy nhớ em rồi sao?"

Tin nhắn trả lời đến ngay lập tức, chứng tỏ Zhenya vẫn còn nguyên vẹn cả mười ngón tay để nhắn tin. Cái thằng nhóc chết tiệt!

"Bảo là sắp về mà."

"Ừ, sắp rồi."

"Sắp là khi nào?"

"Taekjoo, có chuyện gì sao? Sao hỏi kỹ thế? Đáng yêu thật đấy."

Gương mặt cười nham nhở của Zhenya hiện lên rõ mồn một trong đầu anh. Cơn giận bùng lên, anh định nhắn lại "Ai mà thèm nhớ chứ.", thì ngay lúc đó, màn hình điện thoại hiện thông báo cuộc gọi đến từ trụ sở chính.

***

Trước cửa phòng Cục trưởng, Kwon Taekjoo dừng lại, hít một hơi thật sâu. Báo cáo lên cấp trên luôn là bước cuối cùng để khép lại một nhiệm vụ. Nhưng vấn đề là hầu như lần nào cũng xảy ra rắc rối. Anh đoán lần này cũng không ngoại lệ, có lẽ sẽ phải viết bản tường trình nữa rồi đây. Dự cảm về tương này này đã quá quen thuộc, anh gõ cửa.

"Vào đi."

Giọng của Cục trưởng Kwak vẫn bình thản như mọi khi. Thế nhưng, Kwon Taekjoo không khỏi thở dài một hơi trước khi bước vào phòng. Anh chỉnh lại giọng, rồi mở cửa bước vào. Cục trưởng Kwak vừa gạt tài liệu sang một bên, ánh mắt dần chuyển hướng nhìn về phía Kwon Taekjoo. Qua biểu cảm gương mặt, thật khó đoán được tâm trạng của ông ta.

Nếu như Phó Cục trưởng Im, người tiền nhiệm, là kiểu người xảo quyệt, thì Cục trưởng Kwak lại giống như một con chuột chũi. Ông trầm lặng, sâu sắc, nhưng phản ứng cực kỳ nhạy bén. Đây là kiểu cấp trên còn khó đối phó hơn cả.

Kwon Taekjoo cúi chào, rồi đứng thẳng trước bàn của ông ta.

"Ngài gọi tôi?"

"Ừ, nghỉ ngơi tốt chứ?"

"Vâng, nhờ sự chiếu cố của ngài."

"Không bị thương ở đâu chứ?"

"Như ngài thấy, tôi vẫn khỏe mạnh."

"Cậu thật chẳng biết cách kêu ca chút nào."

"Than thở cũng chẳng thay đổi được gì. Tôi đã tự học được điều đó khi làm việc tại Cơ quan Tình báo Quốc gia."

"Vậy cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình đang gánh nhiều việc hơn người khác à?"

"Công chức thì biết làm sao, cấp trên bảo làm gì thì phải làm nấy thôi."

Cục trưởng Kwak bật cười khẽ, sau đó khen ngợi sự đóng góp của Kwon Taekjoo.

"Dù sao cũng vất vả rồi. Chúng ta cũng đã tính đến khả năng Mỹ sẽ can thiệp, nhưng không ngờ họ lại hành động vô lý đến vậy. Suýt nữa thì đã mất đi một nhân tài đấy. Hình như phía bên kia cũng có chút tự trọng, lần này họ không phản đối gì."

"Họ chẳng có cơ sở nào để phản đối cả. Tôi chỉ đáp trả một cuộc tấn công để bảo vệ bản thân mà thôi."

"Đúng thế. Nếu tranh cãi về danh nghĩa thì chẳng bao giờ dứt. Mỹ đang lên án vụ náo loạn đêm hôm đó là việc chưa từng được báo cáo trước đây. Họ đổ lỗi rằng PMC hoạt động ngoài quyền kiểm soát của Chính phủ, và chúng chỉ làm vì lợi ích cá nhân. Ở Cuba, họ cũng đang cố gắng đóng khung vụ việc thành một hành động bộc phát của lính đánh thuê quốc tế. Bởi vì nếu họ thừa nhận rằng người bị tấn công đêm đó không phải là dân thường, thì mọi thứ sẽ chỉ càng tệ hơn. Nếu cái tên 'Electric Hammer' lộ ra, chỉ khiến dư luận chỉ trích thêm. Họ cũng chẳng muốn gây chiến toàn diện với chúng ta đâu."

Trước lợi ích quốc gia, sự hy sinh của một cá nhân luôn dễ dàng bị lãng quên. Lần này cũng không ngoại lệ. Kết quả là cả những hacker ở Cuba lẫn lính đánh thuê của Mỹ đều chỉ là những quân cờ bị lợi dụng và vứt bỏ.

Có lẽ số phận của Kwon Taekjoo cũng sẽ chẳng khác gì bọn họ.

"Dù sao thì, nhờ có cậu hoạt động ngầm mà chúng ta đã thu hồi được dữ liệu an toàn. Thiệt hại từ vụ rò rỉ cũng không lớn. Các cơ quan và doanh nghiệp bị tấn công báo lại rằng không còn nhận được yêu cầu tiền chuộc từ cracker nữa. Tất nhiên, đám hacker trẻ tuổi đó vẫn còn sống, nên có thể sau khi mọi chuyện lắng xuống, các cuộc tấn công từ Cuba sẽ lại bắt đầu. Nhưng hệ thống bảo mật đã được tăng cường ở cấp quốc gia, nên lần này không dễ gì chúng tấn công được như trước."

"... Đám hacker 'trẻ tuổi' sao?"

"À, có lẽ cậu chưa kịp nghe về chi tiết này. Nhóm hacker 'Electric Hammer', tất cả bọn chúng đều là trẻ con. Từ đứa con cả được báo đã chết, đứa con thứ mất tích, cho đến đứa út mắc bệnh phổi bẩm sinh."

"Cả ba đứa luôn sao?"

"Đúng vậy. Thật kỳ lạ, phải không? Một cặp vợ chồng hoàn toàn bình thường lại sinh ra những thiên tài như vậy. Chưa rõ Chính phủ Cuba làm cách nào phát hiện được năng lực của chúng, nhưng có vẻ họ đã giam giữ hai anh em dưới lòng đất, cưỡng ép chúng kiếm tiền từ việc hack. Họ hứa sẽ chữa khỏi bệnh cho đứa em út, đồng thời đặt lính canh để ép buộc chúng."

Trong đầu Kwon Taekjoo hiện lên hình ảnh cậu hacker nhỏ tuổi và cô bé bao giờ cũng đeo thiết bị trợ thở mà anh gặp dưới tầng hầm. Anh đã nghĩ rằng cô bé không liên quan đến tội ác này, vì thế, trong lúc phát tán khí ngủ để khống chế, anh đã tránh động vào ống thở của cô bé kia. Liệu anh có làm đúng chưa? Nghĩ lại thì, một đứa trẻ vô tội liệu có biết đến căn hầm đó không?

Những kẻ địch anh phải đối mặt tại hiện trường đôi khi vượt quá mọi dự đoán. Đôi lúc, người anh phải khống chế là phụ nữ, người già, hoặc như lần này, là trẻ vị thành niên. Mỗi lần như vậy, anh đều lấy nhiệm vụ và trách nhiệm của mình làm lý do: Vì đất nước, vì ngăn chặn thiệt hại lớn hơn. Nếu không tự hợp lý hóa như vậy, anh sẽ không thể giữ mình lạnh lùng được.

Lần này liệu có gì khác? Không, chẳng có gì khác. Nhưng anh đã tỏ ra thương cảm một cách không cần thiết. Dĩ nhiên, mục tiêu của chiến dịch này chỉ là thu hồi dữ liệu bị rò rỉ. Trong quá trình đó, việc xảy ra đụng độ với nhóm hacker là điều không thể tránh khỏi, nhưng không bắt buộc phải tiêu diệt chúng. Thực tế, hai anh em mà Kwon Taekjoo đã cứu không phải là những kẻ khủng bố nguy hiểm, và họ cũng không chống cự mạnh. Việc tha mạng cho họ cũng không gây ra vấn đề nghiêm trọng đối với an ninh quốc gia. Vậy thì, tại sao cảm giác khó chịu này cứ mãi đeo bám anh? Anh cứ hoài chất vấn bản thân nhưng vẫn không thể hiểu rõ sự khó chịu đang dày vò mình.

"Trong lần này, những dữ liệu mà cậu thu thập được có một số tài liệu khá thú vị."

Cục trưởng Kwak chuyển chủ đề.

"Có vẻ như hoạt động của 'Electric Hammer' lớn hơn ta tưởng. Chúng không chỉ nhắm vào đất nước mình mà còn có cả Thái Lan, Nga, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên, và Nhật Bản. Khi giải mã các dữ liệu thu giữ tại hiện trường, có vô số thông tin cao cấp ở mức bí mật quốc gia. Đến cả những biến động bất thường ở Bắc Triều Tiên mà Cục Tình báo Quốc gia còn chưa nắm được."

Kwon Taekjoo nhìn vào chiếc máy tính bảng mà Cục trưởng Kwak đưa ra. Một bức ảnh của một người đàn ông trung niên chiếm trọn màn hình. Liệu người này có phải là người Hàn Quốc? Hay là quan chức phía Bắc Triều Tiên? Anh chuyển ánh mắt về phía Cục trưởng, như để hỏi thêm.

"Park Jungho. Ông ta là một nhà sinh vật học của Bắc Triều Tiên. Nghe nói ông ta đã dành cả đời để nghiên cứu về hệ sinh thái và vi sinh vật ở núi Bạch Đầu. Tháng này, ông ta sẽ đến Vladivostok với tư cách là một nhà nghiên cứu."

*Núi Bạch Đầu hay Baekdu (백두) là ngọn núi nằm giữa Bắc Triều Tiên và Trung Quốc.

"Đó chỉ là vỏ bọc, còn mục đích thực sự là gì?"

"Thú thật, tôi cũng chưa biết chính xác. Chỉ có thể suy đoán. Nghe nói ngay khi Park Jungho đến Vladivostok, ông ta sẽ có một cuộc họp bí mật với 'RosTek', công ty quốc phòng lớn nhất của Nga, và công ty dược phẩm nhà nước 'Pharmzashita'. 'RosTek' chuyên nghiên cứu và phát triển công nghệ quân sự. 'Pharmzashita' thuộc Bộ Khoa học Sinh học của Nga. Có điều gì đó mờ ám ở đây, phải không? Nghe nói các đặc vụ của Bộ An ninh Quốc gia Bắc Triều Tiên sẽ đồng hành cùng Park Jungho. Đặc biệt là người này."

Cục trưởng Kwak lướt sang trang bên. Ngay lập tức, một bức ảnh của một người đàn ông mặc quân phục Bắc Triều Tiên xuất hiện. Dựa vào quân hàm trên mũ và huy chương trên ngực, có vẻ như đây là một sĩ quan cấp cao.

"Người này là ai?"

"Shin Young Il. Ông ta là Cục trưởng Cục Tác chiến Bộ Tổng tham mưu Bắc Triều Tiên. Thế nào, có thể hình dung ra chưa?"

Một nhà sinh vật học từ Bắc Triều Tiên bỗng dưng bí mật gặp gỡ công ty dược phẩm quốc doanh của Nga. Công ty dược này, 'Pharmzashita', gần đây đã thu hút sự chú ý của cộng đồng quốc tế khi mua một lượng lớn kali iodide, một loại thuốc làm giảm tích tụ phóng xạ trong cơ thể con người. Điều này có liên quan đến các cuộc thử nghiệm hạt nhân của Nga.

Giống như hầu hết các công ty nhà nước, 'Pharmzashita' cũng sẽ tuân theo chỉ thị của Chính phủ, vì vậy cuộc gặp gỡ giữa các nhà sinh vật học Bắc Triều Tiên có thể được coi là ý muốn của Điện Kremlin. Sự hiện diện của 'RosTek', nơi phát triển công nghệ quân sự của Nga, cùng với một sĩ quan chỉ huy các hoạt động quân sự của Bắc Triều Tiên trong lần gặp ấy khiến mọi thứ trở nên đáng ngờ hơn. Rõ ràng, hai quốc gia đã có mối quan hệ quân sự lâu dài và việc này thật sự không thể được nhìn nhận theo hướng tích cực.

Có vẻ như lý do Cục trưởng Kwak gọi Kwon Taekjoo đến đây cũng nằm trong bối cảnh này. Kwon Taekjoo không vòng vo, xác nhận ý định của ông.

"Vậy có nghĩa là ông muốn tôi đến Vladivostok để xem những gì đang diễn ra?"

Cục trưởng Kwak không đáp lại mà chỉ mỉm cười, nụ cười mang ý nghĩa sâu xa.

"Trước khi đi, có một điều cần phải xác nhận rõ ràng. Đại sứ Nga tại Hàn Quốc, Yevgeny Vissarionovich Bogdanov, đúng chứ?"

Cái tên mà Kwon Taekjoo không thể ngờ tới lại được Cục trưởng nhắc đến. Anh cảm thấy cơ thể mình cứng lại, nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

"Vâng, ngài nói đi."

"Như cậu đã biết, gia tộc Bogdanov là một trong những nhân vật quyền lực nhất ở Nga. Có thể nói, họ tham gia vào mọi hoạt động mà Nga thực hiện. Người anh trai của đại sứ, Vadim Vissarionovich Bogdanov, là một trong những người thân cận nhất của Tổng thống và hiện đang giữ vị trí cố vấn tại 'RosTek'. Nghe nói, khách sạn mà những nhân vật Bắc Triều Tiên đến Nga lần này sẽ ở cũng do gia tộc họ điều hành."

Kwon Taekjoo im lặng. Một gia đình có vị thế như vậy, anh không thể nào đưa ra lời biện hộ. Chỉ có điều, anh cảm thấy lo lắng không biết Zhenya có biết gì về cuộc gặp gỡ bí mật đó hay không, hoặc liệu cậu có dính dáng đến việc này hay không.

"Chẳng phải Đại sứ Nga đã xuất hiện tại hiện trường trong chiến dịch Cuba gần đây nhất sao?

Cục trưởng Kwak đột ngột hỏi. Giọng nói của ông có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đó cũng gần như là một lời khiển trách. Sự can thiệp của một nhà ngoại giao nước ngoài vào hoạt động bí mật của Cơ quan Tình báo Quốc gia chắc chắn là một vấn đề có thể bị chỉ trích bất cứ lúc nào. Đúng hơn, đó không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai Zhenya can thiệp, có vẻ như cậu đã bị theo dõi khá lâu rồi.

"Không hiểu sao người đó lại liên tục giúp đỡ cậu. Có phải chỉ vì mối quan hệ cá nhân, thiện chí như cậu từng giải thích không? Mặc dù cho đến giờ, sự can thiệp của cậu ấy có lợi cho chúng ta, nhưng thật lòng mà nói, tôi không vui chút nào. Một khi mọi việc đã rối ren thì khó mà kiểm soát được. Nhất là những vấn đề liên quan đến ngoại giao. Hơn nữa, lần này không thể dễ dàng gộp vào lời biện hộ 'tình cờ đi ngang qua và tham gia'. Vì giờ cậu ta đã liên quan đến sự vụ lần này rồi, hiểu chứ?"

Cho tới tận bây giờ, Kwon Taekjoo chưa từng tiết lộ bất kỳ thông tin liên quan đến công việc nào cho Zhenya. Lần nào cũng là thằng nhóc đó tìm ra rồi bám theo anh.

Thế nhưng, anh cũng chẳng có lý do nào để cảm thấy oan ức. Suy cho cùng, đúng là Kwon Taekjoo đã nhận sự giúp đỡ từ Zhenya, và chỉ mới cách đây không lâu, anh còn cảm thấy yên tâm khi thấy cậu đến cứu mình. Dần dần, anh đã quen với việc Zhenya xuất hiện bất ngờ trong các nhiệm vụ của anh. Thậm chí, anh đã bắt đầu dựa dẫm vào cậu hơn, dù cho cậu thậm chí còn không phải là đồng đội của anh.

Nếu như bị buộc tội như trưởng phòng Im trước đây, rằng anh cấu kết với nhà ngoại giao Nga để đánh cắp bí mật quốc gia, thì Kwon Taekjoo không có cách nào để bào chữa. Điều đó không chỉ ảnh hưởng đến Kwon Taekjoo, mà còn đe dọa đến cả Zhenya.

Kwon Taekjoo thở dài, siết chặt tay thành nắm.

"Tôi hiểu ý ngài. Tôi sẽ không để cậu ấy can thiệp vào công việc nữa. Xin ngài hãy yên tâm."

"Thật sự có thể tin tưởng cậu không?"

"Được ạ."

"Tốt thôi. Dù cậu biết cách làm việc, nhưng hãy nhớ chỉ hoạt động trong phạm vi có thể khắc phục. Vụ Cuba trước đó khá nguy hiểm..."

"Vâng. Tôi xin lỗi."

"Được rồi. Hôm nay cậu có thể về. Khi nào có thông tin cụ thể hơn về kế hoạch, tôi sẽ gọi cậu lại."

"Vâng, cảm ơn ngài."

Sau khi cúi đầu chào, Kwon Taekjoo rời khỏi phòng. Anh vẫn giữ một nét mặt điềm tĩnh, nhưng ngay khi cánh cửa phòng Cục trưởng đóng lại, một tiếng thở dài bật ra. Ngực anh như chùng xuống, nặng nề thắt lại.

Anh không phải không biết về gia thế của Zhenya. Anh hiểu rõ họ đã xây dựng được sự giàu có và quyền lực ngày nay như thế nào. Zhenya, với tư cách là một thành viên trong gia đình, cũng đã góp phần mở rộng tầm ảnh hưởng của gia đình cậu. Dẫu vậy, anh vẫn chấp nhận cậu. Anh không nghĩ cậu là người tốt. Chỉ là cậu vẫn đang giữ khoảng cách với dòng tộc của mình, và những hành động xấu xa của gia tộc Bogdanov không ảnh hưởng đến lợi ích của Kwon Taekjoo trong thời điểm này, nên anh đã phớt lờ đi.

Thực sự mà nói, anh đã không có thời gian để cân nhắc về điều này. Trong những tình huống cực đoan, cảm xúc ập đến như một cơn bão, khiến Kwon Taekjoo chỉ biết bất lực đành để bị cuốn trôi. Đó là lần đầu tiên trong đời, anh đưa ra quyết định dựa trên trái tim mình thay vì lý trí. Liệu có phải anh đã quá chủ quan rồi chăng?

Trái ngược với những lo lắng hiện tại, cuộc họp bí mật giữa Bắc Triều Tiên và Nga có thể sẽ không mang lại kết quả gì. Chỉ đơn giản là hai quốc gia có thể kết thúc ở việc chia sẻ thông tin mới mà thôi. Nếu như thỏa thuận của họ không đe dọa đến sự an toàn của Hàn Quốc, thì không có lý do gì để Kwon Taekjoo phải cảm thấy băn khoăn.

Tuy nhiên, một phần trong anh vẫn cảm thấy không thoải mái. Khi có Zhenya bên cạnh, khả năng gặp phải những vấn đề tương tự lại càng cao. Kwon Taekjoo vẫn tiếp tục làm việc vì Hàn Quốc, và khi gốc gác của Zhenya lại từ Nga, thì đó lại trở thành một vòng quẩn quanh mà anh chẳng thể nào thoát ra. Anh cũng không phải không dự đoán được điều này. Anh đã chấp nhận Zhenya mặc dù đã biết mọi thứ, nhưng sao giờ lại thấy nặng lòng đến thế?

"Đại sứ Nga tại Hàn Quốc, Yevgeny Vissarionovich Bogdanov, đúng chứ?"

Ngay từ đầu, anh không nên để cho trụ sở biết về Zhenya. Anh không nên để họ biết rằng Zhenya đang giúp đỡ mình. Zhenya luôn tự ý can thiệp vào công việc của anh, đây là việc không thể tùy tiện để lộ ra cho bất kỳ ai.

Dù vậy, vì không thể ngăn cản Zhenya, anh lại trong mối quan hệ thân thiết với cậu một cách ngây thơ, với niềm tin rằng cậu sẽ không bao giờ phản bội mình. Nhưng chắc chắn, việc nhận được cảnh báo từ Cục trưởng Kwak là điều hợp lý.

Vì cả bản thân Zhenya và chính mình, anh không thể để cậu tự do hành động vì anh được nữa. Càng dính líu vào công việc của anh, thì tình hình của Zhenya càng trở nên khó khăn. Giờ đây, anh cần phải cảnh giác hơn.

"Haa... tỉnh táo lại đi, Kwon Taekjoo. Cái gì mà lại điên cuồng vì yêu đương thế này?"

Anh bất an lắc đầu, cố gắng dằn lòng lại. Đúng lúc đó, từ phía sau có tiếng gọi.

"Tiền bối!"

Quay đầu lại, anh thấy Yoon Jong Woo đang vẫy tay ở cuối hành lang. "Ô.", anh nghĩ rồi quay người về phía cậu. Yoon Jong Woo cũng nhanh chóng chạy lại gần Kwon Taekjoo.

"Anh suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy? Em gọi anh nãy giờ mà anh không nghe thấy sao?"

"Có không? Xin lỗi nhé."

"Nghe nói Cục trưởng đã gọi anh. Anh đang trên đường đi gặp ông ấy à?"

"Ừ."

"Có phải anh bị chấn thương nhiều không?"

"Anh có mệt lắm không?"

"Bộ nghĩ bao giờ anh cũng bị mắng chắc?"

"Không phải vậy, nhưng sao trông sắc mặt anh không tốt lắm nhỉ? Nghe nói trong suốt thời gian nghỉ anh chỉ ngủ thôi. Anh chưa hồi phục hẳn đúng không? Thời gian đúng là chẳng chừa ai, kể cả anh cũng không thoát nổi."

"Thoát cái gì chứ, cái thằng kia."

Kwon Taekjoo giả vờ đá vào mông của Yoon Jong Woo. Yoon Jong Woo diễn nét lố lắng bắt đầu né người sang một bên, hưởng ứng trò đùa của anh. Cứ như vậy, Yoon Jong Woo liên tục né đòn, cho đến khi bị Kwon Taekjoo khóa đầu, cuối cùng cậu cũng phải tuyên bố đầu hàng. Sau một hồi quậy phá, anh đã quên béng đi không biết mình đang suy nghĩ gì.

"Ối tiền bối ơi, nhẹ tay một chút. Cổ em sẽ gãy mất!"

"Đàn ông con trai gì mà yếu đuối thế!"

"Người có thể bẻ gãy cổ mấy gã đô con chỉ bằng một tay mà nói câu đấy nghe có lọt tai không? Giờ anh mới đúng là Kwon Taekjoo mà em biết, bao giờ cũng lạnh lùng khắc nghiệt."

"Cái thằng này, mới thăng cấp một chút đã lắm mồm thế?"

"Mỗi lần bị nói trúng tim đen là anh lại mắng em. Anh về rồi sao không ghé thăm em mà định đi luôn thế?"

"Ngày nào chẳng gặp bản mặt của cậu, ghé làm gì."

"Ôi trời, anh quá đáng thật đấy! Anh từng nói em là người duy nhất anh tin tưởng mà, hóa ra anh chỉ đến bên em lúc cần."

"Hôm nay tự dưng nhặng xị lên vậy? Bị say nắng à?"

Yoon Jong Woo bĩu môi, giả vờ tức giận.

"Em lo lắng thiệt mà. Sau tiếng nổ đó thì bị cắt đứt liên lạc, em còn tưởng anh gặp chuyện lớn rồi."

"Anh thì làm sao dễ chết thế được."

"Nhưng sau đó hai ngày liền không thấy anh đâu, cũng không có tin tức. Người ta bảo không có lính đánh thuê gốc Á nào bị bắt sống cả, làm sao em không lo cho được?"

"Chuyện đó... là có lý do mà..."

Kwon Taekjoo định giải thích nhưng rồi lại không nói nữa. Vụ nổ đã phá hủy thiết bị liên lạc khiến anh không thể liên lạc với trụ sở. Vấn đề là sau đó, thay vì tìm cách khác, anh lại dành suốt hai ngày chỉ để ở cùng Zhenya. Dĩ nhiên, nếu không có Zhenya, anh có lẽ đã bị cảnh sát Cuba bắt giam hoặc bị giết ngay tại chỗ, khi đó cơ hội liên lạc lại cũng chẳng còn.

"...Thôi, bỏ đi. Tất cả đều là nghiệp của anh, nghiệp chướng cả thôi."

"Đừng có làm những chuyện liều lĩnh như vậy nữa. Tiền bối cũng đâu có mười cái mạng, phải sống bớt liều lĩnh lại đi chứ."

Kwon Taekjoo gật đầu qua loa, vỗ nhẹ vai Yoon Jong Woo. Cậu ta vừa cằn nhằn vừa thở phì phò, nhưng chưa gì đã nhanh chóng hạ giọng, bình tĩnh lại. Nhìn cái cách Yoon Jong Woo bùng nổ rồi lại dịu xuống ngay khiến Kwon Taekjoo bật cười, thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Cái thằng này, cứ như bà vợ nhỏ của anh ấy."

Kwon Taekjoo cười khẩy, rồi bất ngờ xoa rối tung mái tóc của Yoon Jong Woo một cách thô bạo. Yoon Jong Woo vừa than vãn xong, bỗng nhiên dừng lại và đảo mắt liên tục quanh phòng. Kwon Taekjoo cũng theo phản xạ mà nhìn xung quanh.

"Sao? Có gì à?"

"Không, em chỉ đề phòng thôi."

"Đề phòng cái gì?"

"Dù có điên cỡ nào, cậu người Nga đó chắc không đến mức dám theo dõi trụ sở quốc gia đâu nhỉ?"

"Tự dưng nhắc đến thằng nhóc đó làm gì?"

"Cậu ta cứ trừng mắt với em mỗi khi tiền bối động vào em ấy, như muốn giết em luôn vậy. Ánh mắt cậu ta cứ như thể sẵn sàng chém người ngay tại chỗ."

"Nhưng cậu vẫn sống đấy thôi."

"Cậu ta nghe lời anh nên anh không thấy sợ thôi, nhưng anh có thể nói cậu ta đừng liên lạc với em nữa có được không?"

"Hai người có liên lạc à? Có vẻ nhóc đó muốn kết thân với cậu đấy."

"Trời ơi, em không muốn đâu!"

"Thế thì tự mà nói với cậu ta."

"Anh muốn em chết sớm sao?"

"Nếu không nói được thì cứ làm bạn. Biết đâu lại hợp nhau đấy."

Yoon Jong Woo nghiến chặt răng, nuốt nước bọt đầy căng thẳng. Hai nắm tay cậu run rẩy thấy rõ. Kwon Taekjoo thấy vậy thì thản nhiên cười khẩy:

"Cậu nghĩ nhóc đó nghe lời anh chắc?"

"Nếu không phải là tiền bối thì..."

"Anh chưa nói gì mà."

"Anh đâu có đọc được suy nghĩ của người khác."

"Đọc được đấy, anh mới học xong môn đó."

"Đừng nói dối."

Yoon Jong Woo liếc xéo Kwon Taekjoo đang cười cợt một cách bực bội.

"Thật sự không có chuyện gì chứ anh?"

"Sao cứ phải có chuyện gì mới được à? Thôi, nói nhiều làm gì. Lâu rồi, đi làm vài chén đi."

"Bây giờ á? Nhưng em vẫn chưa hết giờ làm mà."

"Nói là ra ngoài công tác đi. Có chuyện gì thì anh sẽ lo cho."

"Lo gì chứ. Kiểu gì chẳng bị gọi lên viết bản kiểm điểm cùng nhau."

"Cậu không tin anh à? Anh lo được cho cậu mà, yên tâm đi, đi thôi."

Kwon Taekjoo vòng tay qua cổ Yoon Jong Woo, kéo cậu đi dọc hành lang. Yoon Jong Woo giãy giụa một lúc, rồi nhanh chóng từ bỏ, thở dài: "Tiền bối định khao em món gì vậy?"

Nói thế nào nhỉ, dù sao thì họ vẫn là một cặp ăn ý đến lạ lùng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com