TruyenHHH.com

Cai Gia Cua Su Vun Dap

Chương 5

Đúng ngày hẹn, Lý Gia Hân phá lệ diễn xuất cực kỳ tròn vai, bà đích thân đến nhận hàng, lần thứ hai đặc chân vào nơi này của Triệu Lệ Dĩnh còn không quên mang theo một túi bánh, cảm nhận của các nhân viên chính là chả khác buổi ăn cuối cùng là mấy

-Người đến rồi?

Triệu Lệ Dĩnh từ trên tầng cao đi xuống, Lý Gia Hân có thể thấy được quầng thâm dưới mắt nàng rất rõ ràng, tuy có phủ qua một lớp phấn nhưng chung quy không che chắn được bao nhiêu, còn có hình như sút cân thì phải, lại thác loạn xuyên đêm, tụ tập cùng những người không ra gì...

Cho rằng bản thân có chút tài cáng liền sinh hoạt phúng túng, không hề kiêng kỵ điều gì

Trong vô thức Lý Gia Hân bật ra câu nói kinh điển

-Ngươi vất vả rồi, cảm ơn ngươi...

Triệu Lệ Dĩnh mấy ngày thiếu ngủ, chân trái chân phải va nhau đùng đùng,l ời quan tâm của Lý Gia Hân là thứ mà hai mươi tám năm qua nàng khao khát có được,hôm nay cũng là đã được nghe rồi.....

Kinh hỷ đây chính là kinh hỷ

-Là trách nhiệm của con..., người không cần câu nệ..

Nhận thấy bản thân có chút thất thố, Lý Gia Hân trấn tĩnh lại tâm tình, ánh mắt bà hướng đến túi to trong tay Triệu Lệ Dĩnh

-Đây là thành phẩm của ngươi?

-Vâng, Tiểu Hoa giúp Lý tổng mở ra đi

Lý Gia Hân tao nhã khoanh tay, tựa vào thành bàn, bà cũng là muốn nhìn một chút tiểu tạp chủng này có năng lực đến mức nào, quả nhiên khi bộ tách trà cùng bác đĩa được đặc ra bên ngoài, đáy mắt Lý tổng bình thường luôn cao ngạo liền tránh không được một tia tán thưởng

Dùng màu xanh coban làm chủ đạo, hoa văn trang nhã, kiểu cách pha trộn giữa hiện đại và cổ đại..., quả thật rất đẹp, vô thúc Lý Gia Hân cho rằng mang muốn quà này tặng cho Lý lão gia cùng Lý phu nhân thì hai vị lão nhân gia sẽ cỡ nào vui vẻ

-Người thấy có cần chỉnh sửa gì không?

Triệu Lệ Dĩnh giờ phút này chả khác trẻ con đang khoe thành tựu của mình cho phụ huynh, trong chờ một lời khen tặng

-Được rồi, Emi mang đi....

Lý Gia Hân thu lại tán thưởng trong mắt, đạt được mục đích một giây dư thừa điều không lộ ra, trực tiếp quay về trạng thái ghét bỏ như xưa

Công phu diễn xuất của Hàn Tuyết chính là được chân truyền từ mẫu thân này....

-Còn có vì cô không phải nghệ nhân chính thống được đào tạo, nếu dùng danh nghĩa của cô và cửa hàng này sẽ ảnh hưởng đến Lý thị, do đó ta chính là muốn sở hữu tác phẩm này..., nói cho ta một cái giá?

Thân thể Triệu Lệ Dĩnh khẽ lão đão, không thể để nàng chìm đắm trong mê muội này một lúc nữa được sao? Nhanh như vậy đã mất rồi, khóe môi cắn răng nặn ra nụ cười khuynh thành của mình

-Ngươi mang về đi, đây là quà sinh thần lần trước con thiếu người....

Lý Gia Hân nhíu mày nhìn chằm người trước mặt, khóe môi lạnh lùng cong lên nụ cười khích bát

-Ngươi là nghỉ chỉ vào cửa hàng này có thể sống khỏe, tự cao tự đại....

Không khí đặc quánh mùi thuốc súng, Triệu Lệ Dĩnh lo sợ người xung quanh vô cớ bị vạ lây, nàng liền hạ lệnh tiễn khách

-Người đã có thứ người muốn rồi, con không bồi tiếp người được nữa, phu nhân có thể về...

Lý Gia Hân cười lạnh quay gót không nói một lời, xoay người đi

Triệu Lệ Dĩnh nhìn bóng lưng ấy mà thở dài

Bà ấy vĩnh viễn chỉ mang cho chính nàng mỗi bóng lưng mà thôi...

-Vất vả mấy ngày rồi, hôm nay mọi người về nghỉ sớm đi..

Triệu Lệ Dĩnh thu lại bi thương, ấy lại bộ dạng cờ lơ phất phơ của mình cười đến vô lại

-Ta cũng là nhớ mấy tiểu tình nhân của mình a....

Trương Hàm Vận và Ninh Tịnh quen biết nhiều năm cùng Triệu Lệ Dĩnh, nhưng vẫn không hiểu nổi rốt cuộc nhân vật thấp bé như nàng sao lại va vào nữ vương cao ngạo của Lý thị, chưa kể người kia đối với nàng còn hơn thâm thù đại hận

Nếu ánh mắt có thể giết người chỉ e đám tang của Triệu Lệ Dĩnh đã sớm diễn ra mấy lần

Nhưng bọn họ điều biết nếu Triệu Lệ Dĩnh không muốn nói chính họ sẽ không hỏi

Sự ăn ý từ trong xương tủy

Tài năng của Triệu Lệ Dĩnh vốn không phải chuyện đùa, tác phẩm từ bàn tay của nàng vừa gửi đến đã nhận ngay vô vàn lời khen ngợi từ quốc vương Butan, văn bản hợp đồng hợp tác cũng nhanh chóng được thông qua, Lý thị dành được dự án này chính là tạo một con sóng mạnh trong giới thương nghiệp

Vị thế của Lý thị vốn đã bá chủ một phương, lại thêm Hàn Chân phía sau hậu thuẫn, lần này còn dành được dự án hợp tác giữa hai nước, khỏi phải nói cổ phiếu tăng đến mức nào

Sợ danh tiếng Triệu Lệ Dĩnh trong giới nghệ nhân không có, Lý Gia Hân dùng chút thủ thuật đem tác phẩm gắn lên người nghệ nhân Trác Quân, mà đối phương đối với của hời tự rơi xuống rất hài lòng mà đón nhận, lương tâm người làm nghề cơ bản không bằng lương tháng và tỷ tỷ nhân dân tệ là bao?

Vì để khen thưởng nhân viên trước một dự án tầm cỡ quốc tế như thế này, Lý Gia Hân quyết định tổ chức một buổi dã ngoại đơn giản, địa điểm chính là suối nước nóng ở Vân Nam, dành cho thành phần nồng cốt của dự án

Hàn Tuyết vốn dĩ không muốn đi nhưng thân là đại sứ du lịch lại còn là người quảng bá cho dự án lần này, sự có mặt của nàng chính là bắt buộc, mang một bộ dáng không mấy vui vẻ leo lên khoang VIP của máy bay

Đã là một đoạn thời gian nàng tuyệt đối không thể chạm mặt Triệu Lệ Dĩnh, điện thoại không được, đến nhà chỉ là thím Chu quanh co từ chối, khi biết tin đích thân mẹ đi tìm Triệu Lệ Dĩnh, nàng đã gấp đến cháy cả da đầu, chỉ sợ mẹ lại tổn thương em, nhưng không ngờ Triệu Lệ Dĩnh lại thỏa hiệp đã vậy còn có công lớn giúp Lý thị mang mối làm ăn này tới tay một cách dễ dàng

Liệu rằng giữa hai người có chút khởi sắc hay không?

-Là ngâm suối nước nóng?

Trương Bích Thần có chút luống cuống khi hai cặp mặt, bốn con ngươi điều chiếu đến nàng, như thể muốn phanh thây xẻ thịt nàng vậy?

-Có....có gì quái lạ sao?

Giọng điệu yếu ớt phản kháng của thiên hậu danh tiếng, nếu để người khác nghe được có bao nhiêu bi hài, nhưng đối diện với ba người bạn từ thời quấn tã đã giao du với nàng thì nửa điểm đáng thương điều không có

Nam nhân duy nhất trong số bốn người, thân cao trên 1m80, gương mặt góc cạnh đầy anh khí, ngũ quan sắc bén như dao cạo, cái nhìn lạnh lùng tựa thể quỷ sai địa ngục đang vẫy vẫy tay mời gọi

Để có bộ dạng hung thần ác sát này chính là do từ nhỏ trong nhóm bạn chỉ có mỗi Lâm Canh Tân là nam nhân, hắn đương nhiên đảm nhiệm bảo hộ ba cô bạn, sau này lớn lên lại theo con đường vì dân phục vụ, trở thành một thanh tra cao cấp của đội điều tra đặc nhiệm, vẻ ngoài cùng rắn rỏi thêm mấy phần

Thu lại hết sát khí trên người, Lâm Canh Tân có chút bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Trương Bích Thần mà lên tiếng

-Ngâm suối nước nong cũng không cần lận lội đến tận đây mà ...

-Cậu cảm thấy chính mình có quá nhiều thời gian rãnh rỗi sao?

Lần này lên tiếng là một nữ nhân dáng người không quá cao, mái tóc ngắn ngang vai màu nâu sáng làm nổi bậc dung mạo thanh tú của nàng,tuy nhiên lại khá lạnh lùng

Dương Tử, bác sĩ xuất sắc khoa ngoại thần kinh của bệnh viện Trung Ương, từ lúc làm nghề đến hiện tại số ca phẫu thuật của nàng chưa từng có tiền lệ thất bại, nàng hiện tại chính là ngôi sao sáng chói của bầu trời y khoa

Nàng so với mấy người bạn này tương đối chính chắn hơn nhiều lần, nàng có vẻ trầm ổn của nam nhân nhưng cũng không đánh mất chút nữ tính ít ỏi của mình

-Dĩnh bảo, cậu lên tiếng giúp mình một chút....

Trương Bích Thần bị hai người này công kích không phản bác nổi liền quay sang nhân vật duy nhất im lặng từ nãy đến giờ, kết quả chỉ muốn chỉ tay lên trời mà mắng xối xả

Cái thiên gì a, vừa đặc mông xuống đã ngủ đến quên trời quên đất là sao

Sự chú ý của hai còn lại điều hướng đến bộ dạng ngủ gật của Triệu Lệ Dĩnh, đúng là có thể ngủ trong mọi hoàn cảnh, sảnh khách sạn náo động như vậy còn có bao nhiêu người qua lại, vẫn có thể an giấc e là chỉ có mỗi Triệu Lệ Dĩnh mà thôi

-Mình đi nhận phòng..

Dương Tử vốn là muốn phản kháng resort này nhưng nhìn dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng kia của Triệu Lệ Dĩnh liền dằn xuống, miễn cưỡng mà đi nhận phòng, tất nhiên khi Dương Tử lướt qua, Trương Bích Thần có cảm giác một tầng da của mình vừa bị ánh mắt kia lột xuống

-Tôi đến nhận phòng?

Dương Tử hướng lễ tân đưa ra danh tự của Trương Bích Thần, nàng hoàn toàn không để ý bên cạnh phía sau kính râm chính là đôi mắt nhìn nàng kinh ngạc

Hàn Tuyết đương nhiên nhận biết Dương Tử, nàng càng biết cả sơ yếu lý lịch của cô nàng này, phàm những chuyện liên quan đến Triệu Lệ Dĩnh, Hàn Tuyết điều ở trong bóng tối mà điều tra qua, nàng đối với nhóm bạn thân của em gái là hiếu kì cực lớn...

Dương Tử ở đây lẽ nào...?

Câu hỏi của Hàn Tuyết nhanh chóng được trả lời, bộ dạng của Triệu Lệ Dĩnh mặc nhiên cho nam nhân cỗng lên tiến vào thang máy đập vào mắt của Hàn Tuyết, nàng cư nhiên nhớ đến lời mà mẹ luôn nói, em gái có cuộc sống rất loạn?

Cõi lòng sinh ra khó chịu vô hình

Mệt mỏi cả mấy ngày trời,lại thêm áp lực đè nặng,vừa được trút xuống Triệu Lệ Dĩnh gần như người máy hết pin, cả thân thể mềm oặt nằm dài trên giường, thân thể nàng xưa nay cường tráng mạnh mẽ, hiếm khi ốm yếu vặt vãnh, thật không ngờ lần này một lần lại kéo đến cơn sốt gần 40 độ, Dương Tử chỉ hận không thể dùng nhiệt kế nhét vào đầu của nàng..

-Cậu nhìn mình như vậy là sao chứ? Mình còn chưa chết mà..

Triệu Lệ Dĩnh biếng nhác lăn lộn trên giường, đầu nàng quả thật có ngàn ông sao đang bay bay xung quanh nhưng vẫn không quen trêu ghẹo vài câu, hỏa khí của Dương Tử lớn như vậy còn không sợ liên lụy chúng sinh

-Tốt nhất là sốt đến bại não luôn đi...

Dương Tử độc mồm phun ra một câu, nàng lần nữa kiểm tra thân nhiệt của Triệu Lệ Dĩnh, trong lòng thả xuống một quả tạ, cơ bản đã hạ ít nhiều....

-Đây mà là lời của bác sĩ nên nói sao?

Dương Tử cười lạnh, nàng quăng lấy khăn mặt được nhúng qua nước nóng đến trên mặt Triệu Lệ Dĩnh

-Ngoan ngoãn một chút, nếu không đừng trách mình..

Triệu Lệ DĨnh rất hợp tác mà ngậm chặt mồm, im lặng nằm nghỉ ngơi

Đến ngày thứ hai, cơn sốt đã cơ bản lui đi, chỉ có thân thể hư nhược của Triệu Lệ Dĩnh có chút không thoải mái, tuy nhiên nàng rất biết điều, ba người kia không phải lúc nào cũng có thời gian mà đi nghỉ dưỡng, chính mình không thể phá hoại

-Cháo trắng?

Triệu Lệ Dĩnh trừng mắt nhìn chén cháo nhạt nhẽo trước mắt nàng, còn trước mắt ba người kia chính là sơn hào hải vị, mỹ vị nhân gian, đây là cái quái gì chứ?

-Bệnh nhân khẩu vị điều không tốt, ăn thanh đạm một chút sẽ có lợi hơn cho tiêu hóa..

Dương Tư nhàn nhã cắt một đường trên miếng sườn cừu của nàng, động tác tao nhã như muốn nói nếu Triệu Lệ DĨnh còn có ý kiến, nàng rất có tâm đem Triệu Lệ Dĩnh thành miếng thịt cừu mà cắt xuống...

Phụt...hâhhaha

Cả Trương Bích Thần lẫn Lâm Canh Tân điều không cho Triệu Lệ Dĩnh mặt mũi trực tiếp cười to thành tiếng, trong nhóm bạn này chỉ có Dương Tử - đạo mạo pháp sư mới có khả năng thu phục tiểu yêu họ Triệu này mà thôi....

-Dĩnh bảo, em nên ăn thanh đạm một chút đi,...

Lâm Canh Tân trực tiếp biểu lộ thức ăn của mình ngon như thế nào bằng việc không ngừng cảm khái về độ mềm của miếng bò, vị tuyệt hảo của nước sốt

-Thịt miềm như vậy, cả sốt này nữa,....sao có thể ngon như vậy chứ?

Triệu Lệ Dĩnh chép miệng, nuốt xuống một ngụm nước bọt..., thật quá đáng

-Ăn nhiều vào, cẩn thận nghẹn chết đi cảnh sát Lâm...

Triệu Lệ Dĩnh gằn mạnh từ chữ, điều từ kẽ răng thoát ra

Bốn người mỗi người một câu, đem bàn ăn trở nên nhộn nhịp, vang cả một góc phòng, điều là mỹ nam mỹ nữ ngồi cạnh nhau, chưa kể còn có Trương Bích Thần tiểu thiên hậu ngồi đó, nếu không phải resort được thắt chặt an ninh thì không biết có bao nhiêu náo động

-Là Hàn lão sư a....

Giữa buổi ăn, ánh mắt TRương Bích Thần phát sáng như đèn led về hướng hồ bơi ngoài kia, chất giọng kinh đỉnh của diva vang lên mạnh mẽ

-Hàn lão sư?

Ba người còn lại điều hướng ánh mắt theo chiều ngón tay của TRương Bích Thần, Dương Tử quanh năm sống ẩn dật đối với Hàn Tuyết chỉ cảm thấy yêu thích tác phẩm của cô, là một người hâm mộ qua đường điển hình, Lâm Canh Tân là nam nhân đương nhiên đối với một người xinh đẹp, bá khí như Hàn Tuyết cũng đôi lần tìm hiểu, mà Trương Bích Thần chính là người hâm mộ điên cuồng, chỉ hận không thể lao ra mà túm lấy thần tượng mà thôi

-Một thiên hậu ngồi đây, một ảnh hậu ngoài kia, resort này vận khí thật lớn a....

Triệu Lệ Dĩnh vừa nhìn thấy Hàn Tuyết liền rất muốn co chân trốn đi, nàng đương nhiên tránh được lần nào hay lần đó, hiện tại nàng chưa hề có đối sách để cùng Hàn Tuyết gặp mặt

Người chị này nàng thật sự rất muốn nhưng nàng vẫn phải lý trí hiểu rằng vị Lý tổng kia sẽ chẳng đơn giản bỏ qua nếu nàng năm lần bảy lượt lơ đi lời của bà ấy....

Giữa mẹ và em gái không hoàn toàn cùng huyết thống, khỏi phải nói cũng biết Hàn Tuyết sẽ chọn ai...

-Chúng ta có đi ngâm suối không?

Triệu Lệ Dĩnh hiếm khí hào hứng đề xuất dịch chuyển, những người còn lại cũng rất tự nhiên mà đứng dậy, nhưng là người tính không bằng trời tính, giây phút Triệu Lệ Dĩnh đứng lên lại hữu ý chạm phải ánh mắt lạnh thấu xương của Lý Gia Hân

Trái đất quả nhiên hình tròn....

Nàng cắn răng tỏ ra không quen biết, bước chân thẳng thóm lướt qua người bà ấy, khỏi phải nói hành động này khiến Lý Gia Hân chấn động ra sao?

Tiểu tạp chủng còn có khí lực này?

Từ lúc ngâm suối đến cơm tối, Triệu Lệ Dĩnh điều không quá hào hứng, nàng vạn lần cũng không nghỉ tùy tiện đến một nơi lại có thể chạm được bà ấy..., nhân sinh của nàng sao lại đáng thương đến như vậy chứ?

-Này, tối nơi ngoài phố có lễ hội ánh sáng, chúng ta ra đó xem đi...

Trương Bích Thần là người ham vui đương nhiên không muốn bỏ qua dịp tốt này

-Ta không ý kiến, hai người thì sao?

Lâm Canh Tân nhấp một ngụm coffee ánh mắt đảo quanh Dương Tử cùng Triệu Lệ Dĩnh, mà đồng nhất vẻ lang thang trên mây của Triệu Lệ Dĩnh thu hút Dương Tử

-Này, lại sốt nữa à?

Bả vai bị một lực vừa phải nắm lấy, Triệu Lệ Dĩnh thu lại u ám trên mặt, nàng có công phu diễn xuất cũng không tệ, tức khắt liền híp mắt đồng ý

-Đi, đương nhiên là đi rồi.....

Bốn người chuẩn bị đơn giản, bắt taxi liền đi phố Tây dạo chơi, nếu biết Triệu Lệ Dĩnh đi chuyến này xém vong mạng, Dương Tử sẽ cực lực phản đối

Chung quy, chuyện tương lai vẫn là không biết trước được bao nhiêu....

Lý Gia Hân từ chiều đã tách đoàn người, bà một mình đi đến khu bỏ hoang của thành phố này, bước chân điều mấy lần muốn quay về nhưng nội tâm mạnh mẽ không cho phép nữ vương cao ngạo lùi bước

Là một người cầu toàn, Lý Gia Hân tuyệt đối không cho phép cuộc sống hoàn hảo của mình bị một vết nhơ, mà chuyện của Triệu Đằng cùng sự hiện diện của Triệu Lệ Dĩnh chính là vết bẩn mãi không tẩy rửa được

Nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, không biết xác xuất hắn ta đang nắm chuyện liên quan đến Triệu Đằng là bao nhiêu phần trăm, nhưng bà vẫn không buông được tảng đá lớn này, chỉ có thể cắn răng mà đi đến điểm hẹn

Hiện tại, bà âm thầm trách cứ chính mình ngu ngốc, nếu tìm Hàn Tuyết thương lượng, hoặc gọi điện cho Hàn Chân, tình cảnh này đã không diễn ra

Chính mình lại cư nhiên bị bắt cóc.....

-Lý tổng, không nghỉ bà như vậy lại có thể bắt mẫy, là do ta lo xa hay bà vốn quá ngu xuẩn ?

Nam nhân hung trợn, phả từng làn thuốc trắng lợn lờ trong không khí, Lý Gia Hân bị trói ngồi trên ghế gỗ, xung quanh nhà bỏ hoang này hoàn toàn vắng vẻ, muốn kêu cứu là không thể nào, dù trống ngực inh inh đập mạnh, cốt khí bà vẫn rất cao ngạo, nửa điểm sợ hãi điều không hiện trong mắt

-Nói đi, các người muốn bao nhiêu tiền?

-Tiền? Đương nhiên ông muốn, nhưng quan trọng vẫn là hợp đồng mà Lý tổng đang nắm, ta muốn được chuyển nhượng?

Nam nhân vừa dứt tiếng, Lý Gia Hân không hề kiềm chế mà khinh miệt cười to

-Hèn hạ, cạnh tranh không lại còn dùng phương thức ti tiện này? Nói, ai sai các người? Thủ đoạn đến thế ?

-Vốn nghe nói Lý tổng khí thế như nữ vương, hôm nay giáp mặt quả là không sai, to mồm được gì? Ngoan ngoãn giao ra có thể tránh nổi đau xác thịt...

Nam nhân tiến đến với thanh gỗ trên tay, Lý Gia Hân có chút run rẩy vô hình, rất nhanh mắt cơ thể theo phản xạ tự nhiên mà nhắm nghiền mắt

-Dừng tay...

Âm thanh vang dội nổ lên, Triệu Lệ Dĩnh cơ hồ hét một tiếng xé rách cả dây thanh quản, trời biết nàng vừa rồi có bao nhiêu sợ hãi, vốn muốn ẩn thân tìm cơ hội cứu người, mà đám côn đồ này lại muốn động thủ, nàng không thể chết sống mà trốn nữa

Vốn dĩ nàng nên cùng ba người kia đi dạo phố, kết quả bắt gặp bộ dạng kì quái của Lý Gia Hân, tâm tính nàng không một chút yên liền tách nhóm đi theo...

Nếu biết đụng phải vấn đề này, nàng nên sớm nắm lấy Lâm Canh Tân đến đây

Nam nhân quắc mắt nhìn kẻ nào ngông cuồng đến thế, đàn em cùng nhất nhất tiến về dễ dàng chế trụ được Triệu Lệ Dĩnh, túm nàng như túm một con gà chết quẳng đến trước mặt đại ca

Lý Gia Hân nhìn Triệu Lệ Dĩnh ngoài ý muốn xuất hiện ở đây mà khó hiểu, nhưng với bộ não đã sớm bị nỗi hận với Triệu Đằng che lấp, bà cho rằng Triệu Lệ Dĩnh chính là đồng bọn

-Súc sinh, ngươi dám gài bẫy ta...?

-Con...

Triệu Lệ Dĩnh chật vật muốn đối mặt cùng Lý Gia Hân, muốn cứu bà nhưng vừa rồi lại ngoài sức tưởng tượng bị bà ấy xem như đồng bọn

Thật nực cười....

-Là người quen sao?

Nam nhân nhếch mắt đánh giá, chỉ với ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, mà nhan sắc của Triệu Lệ Dĩnh lại phi thường đẹp đẽ, chính là tiểu mỹ nhân dâng đến tận miệng hắn?

-Không quen, ta đã báo cảnh sát, họ sẽ đến nhanh thôi....

Triệu Lệ Dĩnh nén lại run sợ trong lòng, đối với nam nhân này mà lớn giọng,...

-Chuyện không liên quan mà ngươi muốn quản thì đừng trách ta

Khớp hàm bị bàn tay thô thiển của nam nhân vặn chặt lại, Triệu Lệ Dĩnh đau đến ứa nước mắt, Lý Gia Hân hiểu được tiểu tạp chủng này là không phải đồng bọn, còn có dáng vẻ ốm yếu của nó lại có lá gan ngang nhiên xông vào, là muốn cứu bà sao? Hay là muốn nộp mạng?

Trong lòng có chút ấm áp, nhưng nhanh chóng bị dọa cho hoảng sợ khi thanh gỗ to lớn kia từ trên sống lưng của Triệu Lệ Dĩnh không chút lưu tình đập xuống

Bốppp

Toàn bộ huyết sắt trên mặt Triệu Lệ Dĩnh điều bị rút cạn đi,mồ hôi lạnh tuôn ra như suối,hai chân vô lực ngã uỵch xuống nền đất

-Dừng tay, các người là muốn bắt ta không được tổn hại con bé...

Người ta nói đứng giữa sinh tử mẫu tính sẽ sản sinh, quả nhiên nhìn Triệu Lệ Dĩnh muốn hư thoát dưới đất, Lý Gia Hân từ trong tiềm thức gào lên như thế, không những khiến bọn bắt cóc hơi bất ngờ mà Triệu Lệ Dĩnh nằm đó cùng hơi mở to mắt

Mẹ là quan tâm mình a.....,một gậy này chịu không uổn chút nào....

-Sao nào Lý tổng có muốn thỏa thuận lại hay không? Kéo theo một người lót xác thì việc nhượng lại dự án dễ thở hơn nhiều đấy?

Nam nhân cười cười, Triệu Lệ Dĩnh gượng đau siết chặt nắm đất trong lòng bàn tay, dứt khoác xoay mạnh người bỏ qua sống lưng đã sớm đau đến tê dại, một cách chuẩn xác niếm vào mắt mấy tên bắt cóc, nàng thầm cảm tạ trời lúc trước không uổng công luyện phóng tiêu

Bị tập kích mất ngờ đám nam nhân có chút nháo nhào,Triệu Lệ Dĩnh lợi dụng cơ hội cướp lấy thanh gỗ đánh loạn xạ vào đám người, nữ nhân sức có bao nhiêu mà Triệu Lệ Dĩnh vừa hạ cơn sốt nên cùng lắm chỉ là phủi bụi cho bọn chúng, rất nhanh đã bị tóm gọ, một tên không nhân nhượng đạp thẳng một cước vào bụng, đem Triệu Lệ Dĩnh văng xa mấy mét đập cái đùng vào tường

Tiếp đất cũng thả ra một ngụm máu, trời đất điều xoay đến điên đảo, Lý Gia Hân nhìn tình cảnh này mà gấp đến độ muốn bật hẳng người dậy, bà vốn cho rằng chính mình hận tiểu tạp chủng này ra sao?

Nhưng lại không nghỉ tận mắt chứng kiến cô ta vì mình thụ thương, Lý Gia Hân lại mang tư vị lo lắng này, như kiểu Hàn Tuyết chính là người đang nằm ở kia

-Ta chuyển cho các người là được chứ gi?

Nam nhân cười cười thu lại cước chân đang tẩn trên người Triệu Lệ Dĩnh, một phát xoay về hướng Lý Gia Hân cười đến vô lại

-Phải ngay từ đầu Lý tổng làm vậy có phải đỡ mất thời gian không?

Triệu Lệ Dĩnh từ trong mê mang nghe được liền bị dọa sợ, bình thường bà ấy đã xem mình là cừu nhân, bây giờ vì cứu mình mà Lý thị chịu tổn thất có phải là sẽ thảm hơn bao nhiêu lần đây

-Không...được....

-Tiểu mỹ nhân, ngươi thật thích lo chuyện bao đồng...

Lời hắn còn chứ nói xong đã bị tiếng súng vang lên bên ngoài, rất nhanh nhà hoang bị đặc vụ vây lấy, Triêu Lệ DĨnh an tâm nhìn bóng lưng cao ráo của Lâm Canh Tân đang tiến vào liền cứ thế nhắm nghiền mắt...

- Tiểu Tân, Dĩnh bảo cần đến viện ngay lập tức...

Dương Tử vọt chạy theo sau, cô bao giờ mới hết bị đứa bạn này gây phiền não?

- Được...

Với chức vụ của Lâm Canh Tân mà nói thì sau khi đạp cửa xông vào thì mọi sự chú ý điều đổ dồn lên "con cá chết" họ Triệu kia, ở một khắc này nếu không phải bọn họ đánh hơi nguy hiểm lùng sục định vị của Triệu Lệ Dĩnh thì mọi chuyện chỉ sợ đã muộn màng

Lâm Canh Tân đơn giản phân phó cho cảnh sát địa phương liền ôm bổng Triệu Lệ Dĩnh chạy đi băng băng, Dương Tử luống cuống theo sau, di động hoạt động hết công năng một bên liên hệ cùng bệnh viện, một bên lại nhắn tin cho Trương Bích Thần

Dương Tử hiện tại rất muốn đem tất cả mớ rắc rối này tính lên đầu tiểu thiên hậu kia....

Khi ba người rời đi bên đây Huệ Ánh Hồng liền vọt tới, bộ dạng gấp gáp vạn phần

- Sao rồi, Lý tổng?? Người không sao chứ??

Nhận được tin Huệ Ánh Hồng suýt chút là lên cơn cao huyết áp, tim đập ình ình như trống trận, sợ Hàn Tuyết lo lắng bà cũng không báo lại liền lập tức chạy đến,tổ tiên phù hộ Lý tổng gần như chưa tổn hại chút nào

- Ta không sao! Mau đến bệnh viện, Tiểu Dĩnh là cứu ta mà nguy hiểm...

- Sao chứ?

Huệ Ánh Hồng ngơ ngác hỏi lại, bà có nghe nhầm không? Từ miệng Lý tổng cao ngạo lại có thể thốt ra cái tên " Tiểu Dĩnh"???



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com