Cai Do Troi Danh Co Cu Doi Day
Chương 75 : Trở Về ( Phần 2 )Nó và mẹ ngồi chuyện trò một hồi, ánh mắt mẹ nó dần đổi hướng, nhìn về phía Vin.- Cậu ta là một người tốt phải không?_ Bà Chi Thủy cất giọng hỏi, đáp lại chỉ là tiếng im lặng của nó, không khẳng định cũng không phủ định. Nó liếc nhìn về phía hắn, mang theo chút bất mãn trong lòng. Nhưng rồi cũng theo chân mẹ bước về phía hắn.
- Cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi, tôi biết con bé có nhiều tật xấu, để cậu chịu thiệt thòi rồi._ Mẹ nó có ý cười trêu trọc. Nó chỉ biết đứng bên mà thầm oán trách. Bây giờ là sao đây? Mới đó đã bán đứng nó rồi, nó có tật xấu gì đâu chứ?
- Không sao đâu ạ, cháu biết cô ấy có nhiều tật xấu, dù có ngồi kể 3 ngày 3 đêm cũng không thể hết. Chỉ riêng chuyện tính tình không giống con gái đã đủ để không có ai rước rồi. Mà cũng chỉ có cháu mới đủ khả năng nuông chiều cô ấy thôi_ Vin nở nụ cười lưu manh giả danh Lưu Bị liếc nhìn nó, lại ngầm khẳng định. Vô cùng tiểu nhân đắc ý. Được lắm, thông đồng với mẹ ăn hiếp nó, chờ đấy xem nó xử lí hắn thế nào. Loại người này đúng là không thể chứa chấp mà, có cơ hội là bắt nạt nó ngay, sau này mà lấy hắn về nó ắt sẽ chết sớm, không được, phải tránh xa hắn ra ngay. Bà Diểm Thủy không nói gì thêm, tuổi trẻ thật sôi nổi, nhiệt huyết, với tình yêu cũng đầy tham vọng, chính bà cũng từng trải qua. Nhìn con mình ngày càng trưởng thành, có người bên cạnh chăm sóc bà cũng rất yên tâm. Nó so với đứa trẻ ngày ấy, đã khác rất nhiều.
- Được rồi Tiểu Long nữ, cũng không còn thời gian nữa, con mau về đi.
- Nhưng con.....
- Con muốn lưu lại đây mãi sao? Mau trở về đi, mọi người đang chờ con đấy_ Nó nhận ra trong mắt mẹ chứa đầy lưu luyến, nhưng nó vẫn phải trở về. Đây vốn chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu được, nó vẫn mong mình không tỉnh giấc. Mong giữa lại chút hạnh phúc này. Nó chỉ khẽ gật đầu, tiếp đó, đốm sáng đưa nó đến đây dần xuất hiện, bao phủ lấy nó và hắn. Quả nhiên chia li thật đau khổ, sau khi gặp lại vẫn phải rời xa. Dù là không can tâm, nhưng số phận vốn đã an bài thế. Có rất nhiều chuyện vượt qua tầm kiểm soát của con người, dù có muốn cũng không thể thực hiện được. . Vầng sáng nâng cơ thể hai người lên, nó nhìn lại nụ cười của mẹ, giữ lại chút hạnh phúc cuối cùng.
- Tiểu Long Nữ, con nhớ rõ, dù con làm điều gì mẹ vẫn luôn ủng hộ con, vì mẹ luôn tin con, luôn yêu con. Còn nữa, Vin , con thay ta chăm sóc nó được chứa.
- Được ạ, mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy_ Hắn ôm nó vào lòng, vầng sáng bao phủ lấy hai người họ rồi biến mất. Khu vườn giờ cũng chỉ còn nắng và gió, bóng người áo trắng cũng tan biến, đem theo một nụ cười trên môi.
Nó mở mắt tỉnh dậy, là căn phòng khi nãy nó rời đi, cha nó ngồi uống trà điềm nhiên trên bàn, còn Vin vẫn an yên chưa tỉnh, sao nó ghét sự bình thản của hai người này vậy nhỉ? Vậy là vô duyên vô cớ nó co chân một cước đạp hắn bay xuống giường.
- A con gái, đã tỉnh rồi sao? lại đây uống trà với cha, trà quý đấy_ Long Vương hồ hởi gọi nó lại.
- Lão già, có tin con đem đống trà sen bánh mật của người đi bỏ không? phiền quá
- Con gái, ta đã nói con đừng gọi ta là lão già mà, ta già hồi nào chứ?
Hắn chỉ biết lặng lẽ ngồi dậy, nghe cuộc đọ khẩu của hai cha con nào đó.
- Sao rồi, sau khi gặp mẹ tâm tình đã tốt hơn chưa? Con có quyết định của mình chưa?
- Mẹ nói ủng hộ con, tin tưởng con, vì thế nên con sẽ tiếp tục trả thù, không phải con cố chấp, mà con không thể tha thứ cho Lâm Tử Vĩ, cha, cha sẽ không cản con chứ?
Nó đưa mắt thăm dò, Long Vương chỉ nhấp nhẹ ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên như đã biết trước, vẫn không trả lời. Lúc sau mới chấp thuận, với bản tính của con gái mình, ông có khuyên nữa, khuyên mãi, khuyên đến hộc máu nó cũng chẳng nghe. Chi bằng để nó tự quyết, coi như giúp nó trưởng thành hơn.
- Khoan đã, con có chuyện muốn hỏi? Cha, tại sao Lâm Tử Vĩ từ một người phàm lại có sức mạnh kì lạ như vậy? Hơn nữa lại có phần hắc ám ma quái. Ông ta rút cục tu luyện từ đâu mà thành?_ Hắn lúc này mới lên tiếng, đây cũng là điều hắn băn khoăn từ lâu. Long Vương nhìn hắn một lượt thầm đánh giá. Đứa trẻ này càng lớn càng ưa nhìn, thông minh khôn khéo, hỏi đúng trọng điểm. Lại còn... khoa đã... lại còn... cha??? Ta có thêm thằng con lớn tồng ngồng như vậy hồi nào? Oan uổng quá mà. Long Vương và nó bây giờ mới để ý cách xưng hô của hắn có chút.... đều nhất loạt dùng một ánh mắt liếc về phía Hắn 0_0...
- Cha, không phải chứ, cha ra ngoài vui vẻ với ai đến nỗi có con rơi bên ngoài vậy?_ nó bất mãn quát, hai tay khua múa đe dọa.
- Con gái, không có mà, ta thật sự không biết, tên ngốc nhà cậu, mau giải thích đi chứ, nếu không, nó xử ta tại chỗ bây giờ.
Long Vương oán trách gọi hắn, không phải chứ, Nó , em có phải thông minh quá rồi không? Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, nghĩ thế nào lại thành hắn là con riêng của cha mình. Thật phục nó luôn rồi. Hai cha con nhà này có phải tưởng tượng hơi thái quá rồi không? Lại nhìn bộ dạng bà la sát của nó hắn chỉ biết thở dài. Hắn đắc tội gì với ai mà lại đem lòng yêu con nhỏ trời đánh này nhỉ, bất quá bộ dạng hung hãn hiện tại của nó khiến hắn thấy có chút đáng yêu ( Anh này điên thật rồi = =)
- È hèm, mẹ em anh cũng gọi một tiếng mẹ rồi, cha em tất nhiên anh cũng phải gọi thế, dù sao sớm hay muộn cũng phải gọi.
- Ý anh là sao?
- Thì sớm hay muộn em chẳng gả cho anh không phải sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 1
- Đừng có mơ nhé_ Phản kháng
- Không phải khi còn nhỏ em đồng ý rồi sao? Công chúa Long Cung lại dám nuốt lời_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 2
- Đấy là lúc nhỏ, không tính_ Tiếp tục phản kháng
- Mẹ em đã giao em cho anh rồi, muốn làm con gái bất hiếu sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 3
- Đấy là...là..._ Phản kháng vô hiệu. Nó câm họng, chẳng biết nên nói gì, đành dùng ánh mắt uy hiếp cầu cứu cha nó, vô vàn khẩn thiết. Đừng gả nó vào tay tên lưu manh này, sao có thể để con gái bảo bối của cha bị hắn hắn hiếp suốt ngày chứ, mặc dù con có thể một cước đá bay hắn, nhưng hắn mặt dày vô sỉ, cha muốn con đá bay hắn bao nhiêu lần đây. Nếu cha không bảo vệ con, đừng trách con cho cái Long cung này thành Vong cung đấy.
Nhận được sự cầu cứu của con gái yêu, kèm theo sự uy hiếp qua ánh mắt, lại thêm nó là bảo bối được ông cưng chiều, sao có thể nói gả là gả? Gọi ông một tiếng cha mà xong sao, đừng có hòng, công ta chăm hoa, đến khi hoa nở để các ngươi ngắt dễ vậy sao?
- Dù sao Tiểu Long Nữ cũng là bảo bối mà ta cưng chiều. Không thể nói gả là gả. Ta cũng chưa từng ép nó, vì vậy tùy ý nó quyết định. Mà dù nó đồng ý, cũng chưa chắc ta đồng ý_ Long Vương lấy lại uy nghiêm, cao giọng nói. Nó hí hửng núp sau bóng cha mà đắc ý. Hắn dám làm càng, mới đó đã ăn nói lung tung, đòi đem nó về? Đừng có mơ. Nó còn chưa xác lập mối quan hệ rõ ràng với hắn mà.
- Vậy cha, chuyện của Lâm Tử Vĩ là sao_ Sực nhớ ra, nó vội hỏi.
- Hử, chuyện của hắn, tốt nhất đến hỏi lão Ngọc Hoàng thối đó, hỏi ta làm gì? Mau đến tìm lão ta mà làm phiền đi, thật là, nghĩ lại thấy tức_ Long Vương phẩy tay khó chịu rồi quay lưng bỏ đi một cách vô trách nhiệm. Chỉ tội cho hai kẻ nào đó còn không kịp tiêu hóa với kiểu phủi áo bay đi đành ngồi như phỗng mà thôi. Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, cảm tưởng có một đàn quạ đen bay qua đầu. Cái tính ương bướng, tùy tiện của nó nhất định học từ người cha này mà ra.
- Được rồi, còn ngồi đó nữa, mau về thôi, mọi người hẳn đang chờ đấy_ Nó đứng dậy, dứt khoát bước đi
- Em... thât sự sẽ không lấy anh sao?
- Đây là trọng điểm hả ?
- Trả lời đi, có lấy không
- Bà mày không thích, hỏi nhiều
- Có chịu không thì bảo
- Đi khám tai đi, nói không rồi đấy thôi.......
Hình như MyMy thật sự quay về bản chất thật của mình rồi, thật tội cho KhánhKhánh . ( MyMy rùi còn KhánhKhánh nữa hay ghê ^''^ )____________ Tại nhà Seny___________
Nó từ trên xe bước xuống, vẫn cái bộ dạng cái bang gọi bằng cụ, đầu tóc rối mù, váy áo dính cát, ướt đẫm nước mưa, mắt vẫn còn quầng thâm, suýt nữa thì hù cho Mun phải nhập viện. Vậy là mặc kệ con bạn nó như thế nào, Mun nhất quyết tống nó vào phòng tắm. Sau đó... hình như không có sau đó...
- Cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi, tôi biết con bé có nhiều tật xấu, để cậu chịu thiệt thòi rồi._ Mẹ nó có ý cười trêu trọc. Nó chỉ biết đứng bên mà thầm oán trách. Bây giờ là sao đây? Mới đó đã bán đứng nó rồi, nó có tật xấu gì đâu chứ?
- Không sao đâu ạ, cháu biết cô ấy có nhiều tật xấu, dù có ngồi kể 3 ngày 3 đêm cũng không thể hết. Chỉ riêng chuyện tính tình không giống con gái đã đủ để không có ai rước rồi. Mà cũng chỉ có cháu mới đủ khả năng nuông chiều cô ấy thôi_ Vin nở nụ cười lưu manh giả danh Lưu Bị liếc nhìn nó, lại ngầm khẳng định. Vô cùng tiểu nhân đắc ý. Được lắm, thông đồng với mẹ ăn hiếp nó, chờ đấy xem nó xử lí hắn thế nào. Loại người này đúng là không thể chứa chấp mà, có cơ hội là bắt nạt nó ngay, sau này mà lấy hắn về nó ắt sẽ chết sớm, không được, phải tránh xa hắn ra ngay. Bà Diểm Thủy không nói gì thêm, tuổi trẻ thật sôi nổi, nhiệt huyết, với tình yêu cũng đầy tham vọng, chính bà cũng từng trải qua. Nhìn con mình ngày càng trưởng thành, có người bên cạnh chăm sóc bà cũng rất yên tâm. Nó so với đứa trẻ ngày ấy, đã khác rất nhiều.
- Được rồi Tiểu Long nữ, cũng không còn thời gian nữa, con mau về đi.
- Nhưng con.....
- Con muốn lưu lại đây mãi sao? Mau trở về đi, mọi người đang chờ con đấy_ Nó nhận ra trong mắt mẹ chứa đầy lưu luyến, nhưng nó vẫn phải trở về. Đây vốn chỉ là một giấc mơ, nhưng nếu được, nó vẫn mong mình không tỉnh giấc. Mong giữa lại chút hạnh phúc này. Nó chỉ khẽ gật đầu, tiếp đó, đốm sáng đưa nó đến đây dần xuất hiện, bao phủ lấy nó và hắn. Quả nhiên chia li thật đau khổ, sau khi gặp lại vẫn phải rời xa. Dù là không can tâm, nhưng số phận vốn đã an bài thế. Có rất nhiều chuyện vượt qua tầm kiểm soát của con người, dù có muốn cũng không thể thực hiện được. . Vầng sáng nâng cơ thể hai người lên, nó nhìn lại nụ cười của mẹ, giữ lại chút hạnh phúc cuối cùng.
- Tiểu Long Nữ, con nhớ rõ, dù con làm điều gì mẹ vẫn luôn ủng hộ con, vì mẹ luôn tin con, luôn yêu con. Còn nữa, Vin , con thay ta chăm sóc nó được chứa.
- Được ạ, mẹ đừng lo, con sẽ chăm sóc tốt cô ấy_ Hắn ôm nó vào lòng, vầng sáng bao phủ lấy hai người họ rồi biến mất. Khu vườn giờ cũng chỉ còn nắng và gió, bóng người áo trắng cũng tan biến, đem theo một nụ cười trên môi.
Nó mở mắt tỉnh dậy, là căn phòng khi nãy nó rời đi, cha nó ngồi uống trà điềm nhiên trên bàn, còn Vin vẫn an yên chưa tỉnh, sao nó ghét sự bình thản của hai người này vậy nhỉ? Vậy là vô duyên vô cớ nó co chân một cước đạp hắn bay xuống giường.
- A con gái, đã tỉnh rồi sao? lại đây uống trà với cha, trà quý đấy_ Long Vương hồ hởi gọi nó lại.
- Lão già, có tin con đem đống trà sen bánh mật của người đi bỏ không? phiền quá
- Con gái, ta đã nói con đừng gọi ta là lão già mà, ta già hồi nào chứ?
Hắn chỉ biết lặng lẽ ngồi dậy, nghe cuộc đọ khẩu của hai cha con nào đó.
- Sao rồi, sau khi gặp mẹ tâm tình đã tốt hơn chưa? Con có quyết định của mình chưa?
- Mẹ nói ủng hộ con, tin tưởng con, vì thế nên con sẽ tiếp tục trả thù, không phải con cố chấp, mà con không thể tha thứ cho Lâm Tử Vĩ, cha, cha sẽ không cản con chứ?
Nó đưa mắt thăm dò, Long Vương chỉ nhấp nhẹ ngụm trà, vẻ mặt thản nhiên như đã biết trước, vẫn không trả lời. Lúc sau mới chấp thuận, với bản tính của con gái mình, ông có khuyên nữa, khuyên mãi, khuyên đến hộc máu nó cũng chẳng nghe. Chi bằng để nó tự quyết, coi như giúp nó trưởng thành hơn.
- Khoan đã, con có chuyện muốn hỏi? Cha, tại sao Lâm Tử Vĩ từ một người phàm lại có sức mạnh kì lạ như vậy? Hơn nữa lại có phần hắc ám ma quái. Ông ta rút cục tu luyện từ đâu mà thành?_ Hắn lúc này mới lên tiếng, đây cũng là điều hắn băn khoăn từ lâu. Long Vương nhìn hắn một lượt thầm đánh giá. Đứa trẻ này càng lớn càng ưa nhìn, thông minh khôn khéo, hỏi đúng trọng điểm. Lại còn... khoa đã... lại còn... cha??? Ta có thêm thằng con lớn tồng ngồng như vậy hồi nào? Oan uổng quá mà. Long Vương và nó bây giờ mới để ý cách xưng hô của hắn có chút.... đều nhất loạt dùng một ánh mắt liếc về phía Hắn 0_0...
- Cha, không phải chứ, cha ra ngoài vui vẻ với ai đến nỗi có con rơi bên ngoài vậy?_ nó bất mãn quát, hai tay khua múa đe dọa.
- Con gái, không có mà, ta thật sự không biết, tên ngốc nhà cậu, mau giải thích đi chứ, nếu không, nó xử ta tại chỗ bây giờ.
Long Vương oán trách gọi hắn, không phải chứ, Nó , em có phải thông minh quá rồi không? Chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra được, nghĩ thế nào lại thành hắn là con riêng của cha mình. Thật phục nó luôn rồi. Hai cha con nhà này có phải tưởng tượng hơi thái quá rồi không? Lại nhìn bộ dạng bà la sát của nó hắn chỉ biết thở dài. Hắn đắc tội gì với ai mà lại đem lòng yêu con nhỏ trời đánh này nhỉ, bất quá bộ dạng hung hãn hiện tại của nó khiến hắn thấy có chút đáng yêu ( Anh này điên thật rồi = =)
- È hèm, mẹ em anh cũng gọi một tiếng mẹ rồi, cha em tất nhiên anh cũng phải gọi thế, dù sao sớm hay muộn cũng phải gọi.
- Ý anh là sao?
- Thì sớm hay muộn em chẳng gả cho anh không phải sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 1
- Đừng có mơ nhé_ Phản kháng
- Không phải khi còn nhỏ em đồng ý rồi sao? Công chúa Long Cung lại dám nuốt lời_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 2
- Đấy là lúc nhỏ, không tính_ Tiếp tục phản kháng
- Mẹ em đã giao em cho anh rồi, muốn làm con gái bất hiếu sao?_ Tái bản nụ cười lưu manh lần 3
- Đấy là...là..._ Phản kháng vô hiệu. Nó câm họng, chẳng biết nên nói gì, đành dùng ánh mắt uy hiếp cầu cứu cha nó, vô vàn khẩn thiết. Đừng gả nó vào tay tên lưu manh này, sao có thể để con gái bảo bối của cha bị hắn hắn hiếp suốt ngày chứ, mặc dù con có thể một cước đá bay hắn, nhưng hắn mặt dày vô sỉ, cha muốn con đá bay hắn bao nhiêu lần đây. Nếu cha không bảo vệ con, đừng trách con cho cái Long cung này thành Vong cung đấy.
Nhận được sự cầu cứu của con gái yêu, kèm theo sự uy hiếp qua ánh mắt, lại thêm nó là bảo bối được ông cưng chiều, sao có thể nói gả là gả? Gọi ông một tiếng cha mà xong sao, đừng có hòng, công ta chăm hoa, đến khi hoa nở để các ngươi ngắt dễ vậy sao?
- Dù sao Tiểu Long Nữ cũng là bảo bối mà ta cưng chiều. Không thể nói gả là gả. Ta cũng chưa từng ép nó, vì vậy tùy ý nó quyết định. Mà dù nó đồng ý, cũng chưa chắc ta đồng ý_ Long Vương lấy lại uy nghiêm, cao giọng nói. Nó hí hửng núp sau bóng cha mà đắc ý. Hắn dám làm càng, mới đó đã ăn nói lung tung, đòi đem nó về? Đừng có mơ. Nó còn chưa xác lập mối quan hệ rõ ràng với hắn mà.
- Vậy cha, chuyện của Lâm Tử Vĩ là sao_ Sực nhớ ra, nó vội hỏi.
- Hử, chuyện của hắn, tốt nhất đến hỏi lão Ngọc Hoàng thối đó, hỏi ta làm gì? Mau đến tìm lão ta mà làm phiền đi, thật là, nghĩ lại thấy tức_ Long Vương phẩy tay khó chịu rồi quay lưng bỏ đi một cách vô trách nhiệm. Chỉ tội cho hai kẻ nào đó còn không kịp tiêu hóa với kiểu phủi áo bay đi đành ngồi như phỗng mà thôi. Hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ, cảm tưởng có một đàn quạ đen bay qua đầu. Cái tính ương bướng, tùy tiện của nó nhất định học từ người cha này mà ra.
- Được rồi, còn ngồi đó nữa, mau về thôi, mọi người hẳn đang chờ đấy_ Nó đứng dậy, dứt khoát bước đi
- Em... thât sự sẽ không lấy anh sao?
- Đây là trọng điểm hả ?
- Trả lời đi, có lấy không
- Bà mày không thích, hỏi nhiều
- Có chịu không thì bảo
- Đi khám tai đi, nói không rồi đấy thôi.......
Hình như MyMy thật sự quay về bản chất thật của mình rồi, thật tội cho KhánhKhánh . ( MyMy rùi còn KhánhKhánh nữa hay ghê ^''^ )____________ Tại nhà Seny___________
Nó từ trên xe bước xuống, vẫn cái bộ dạng cái bang gọi bằng cụ, đầu tóc rối mù, váy áo dính cát, ướt đẫm nước mưa, mắt vẫn còn quầng thâm, suýt nữa thì hù cho Mun phải nhập viện. Vậy là mặc kệ con bạn nó như thế nào, Mun nhất quyết tống nó vào phòng tắm. Sau đó... hình như không có sau đó...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com