CÁC TRỤ CỘT CÙNG NHAU XEM PHIM
Chương 39
Tác giả: 云墨色
Link: https://mengmengda387.lofter.com/post/30a3dc1d_2ba9978e5?incantation=rzln3uflMYSC---
⚠️ OOC
⚠️Có thiết lập riêng
Chín trụ cột cùng nhau xem nguyên tác Kimetsu no yaiba, cắt nối biên tập, kịch truyền thanh,. . . cái gì cũng xem hết (chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ!)
Tuyến thời gian là một năm trước cuộc họp trụ cột đầu tiên trong phim (nên họ đang xem tương lai, nhưng tôi sẽ bỏ qua những phần nội dung không liên quan đến các trụ cột)
Ngốc nghếch vui vẻ, thỉnh thoảng có chút xíu nghiêm túc
Một vài bug của nguyên tác sẽ có góc nhìn chủ quan.
Có sửa đổi một số thành phần nội dung nguyên tác, nếu thấy có phần nào không giống nguyên tác xin hãy đi theo nội dung của fic này, cân nhắc trước khi đọc.
Giyuu không bị ghét!!!—
Mắt thấy chính Tokito Muichiro cũng không nói thêm được thông tin nào có ích, mọi người đành ôm tâm trạng nghi ngờ mà xem tiếp.
【Trái ngược với cuộc sống không khác gì nô bộc của đệ đệ Tsugikuni Yoriichi, huynh trưởng Tsugikuni Michikatsu được phụ thân chọn làm người thừa kế thì nhận sự giáo dục trọng điểm, bồi dưỡng thành một đứa trẻ cực kì tài giỏi.
Tình cảnh bi thảm của Tsugikuni Yoriichi khiến Tsugikuni Michikatsu cảm thấy đệ đệ thật đáng thương.
Thế là Tsugikuni Michikatsu bắt đầu cãi lời phụ thân, lén lút đến căn phòng ọp ẹp chơi với đệ đệ, dành cho đệ đệ tình yêu thương của trưởng bối.】
“Lại có người đang nói chuyện trong đầu tôi.” Tokito Muichiro nâng cằm, hai mắt ảm đạm bất ngờ sáng lên, “Hắn nói với tôi, hắn muốn bảo vệ đệ đệ.”
“Phải liều mạng luyện tập, trở thành gia chủ mạnh mẽ nhất, mới có thể được phụ thân công nhận, sau đó, không để Yoriichi, tiếp tục chịu khổ nữa.”
Nhân lúc chưa quên, Tokito Muichiro nhanh chóng nói hết những lời nghe được cho mọi người biết.
Mọi người ồ lên.
“Xem ra đây là tiếng lòng của ngài Michikatsu, là anh em ruột thịt với ngài Yoriichi, tất nhiên cũng có chung dòng máu với Tokito rồi.”
Rengoku Kyojuro vẫn tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Tsugikuni Michikatsu cũng nhiều thêm mấy phần tán thưởng.
Kanroji Mitsuri gật đầu, hai má ửng đỏ: “Ngài Michikatsu thật là tốt bụng quá đi, dù bị phụ thân phản đối vẫn muốn đến tìm ngài Yoriichi.”
“Tình huynh đệ kiểu mẫu này!” Uzui Tengen nheo đôi mắt đỏ sậm, đầu tiên là liếc sang Rengoku Kyojuro bên trái, sau đó liếc tiếp Shinazugawa Sanemi bên phải, cười đầy thâm ý.
【Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không bao lâu sau, Tsugikuni Michikatsu đã bị phụ thân phát hiện và đánh cho một trận nhớ đời, suýt điếc luôn tai trái.
Nhưng kể cả thế, Tsugikuni Michikatsu vẫn yêu thương đệ đệ như cũ, vẫn thừa dịp phụ thân không chú ý để đến gặp Yoriichi.
Một buổi tối nọ, Tsugikuni Michikatsu cầm theo cây sáo được chế tác thô sơ chạy đến trước cửa phòng Yoriichi.
“Nếu nhớ huynh, hoặc là cần huynh đến giúp, đệ cứ thổi cây sáo này, huynh sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh đệ.” Khuôn mặt còn sưng tím của Tsugikuni Michikatsu rạng rỡ nụ cười.】
“Ôi. . .ngài Michikatsu thật sự quá tốt. . .”
Kanroji Mitsuri nhìn bé Michikatsu mặt mũi chưa hết sưng lại vẫn vui vẻ nói chuyện với em trai, không nén nổi đau lòng, suýt thì bật khóc luôn.
“Có một người anh tốt như ngài Michikatsu chắc đã là chút hạnh phúc ít ỏi thời thơ ấu của ngài Yoriichi rồi.”
Rengoku Kyojuro bình tĩnh nhìn người đàn ông suýt nữa đánh hỏng tai Tsugikuni Michikatsu.
“Sao có thể ra tay nặng nề như thế với con mình chứ?” Anh vừa khó hiểu vừa phẫn nộ lắc đầu, “Không phải ông ta rất yêu thương ngài Michikatsu à?”
Uzui Tengen, Shinazugawa Sanemi và Iguro Obanai thì vẫn bình thường, thậm chí còn cảm thấy ‘mọi chuyện đều trong dự kiến’.
Nghe Rengoku Kyojuro bất bình, họ không khỏi lắc đầu cười nhạo đối phương.
“Rengoku à, cậu vẫn còn trẻ lắm ~ dùng cái não thông minh này nghĩ kĩ xem. . .” Uzui Tengen gõ gõ ngón trỏ lên đầu Rengoku Kyojuro, “Một kẻ có thể giết chết cốt nhục của mình mà chẳng đắn đo gì, cậu còn mong ông ta biết viết hai chữ ‘tình thân’ nữa cơ à?”
Hắn ngẩng đầu, cười càng thêm mỉa mai.
“Đối với ông ta, vợ con chỉ là công cụ nối dõi tông đường, chấn hưng gia tộc thôi.”
“Chắc cậu cũng không có ‘tình cảm đặc biệt’ gì với đôi đũa ăn cơm của mình đâu nhỉ ~”
Lời thô ý thật.
Rengoku Kyojuro sửng sốt, anh mím môi cúi đầu, không nói gì nữa
− là do mình quá ngây thơ, lại tưởng “xem trọng” cũng giống như “yêu thương” vậy.
Vốn nghĩ rằng ngài Michikatsu được thiên vị, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, ngài ấy thật ra cũng khó khăn không kém gì ngài Yoriichi. . .
Đều là tượng Phật đất qua sông – chính thân mình còn không lo được.
Ánh mắt mình vẫn còn hạn hẹp lắm. . .
Nghĩ thế, Rengoku Kyojuro cũng nhìn gia chủ gia tộc Tsugikuni với ánh mắt phẫn hận.
Kẻ phá hoại hạnh phúc ấu thơ của con trẻ, tội không thể tha thứ.
“Ngài Yoriichi vẫn không có biểu cảm gì nhỉ.” Kochou Shinobu bất đắc dĩ lắc đầu, “Vừa không nói chuyện cũng không thích cười.”
Cô biết, vị kiếm sĩ truyền thuyết của Sát quỷ đoàn không thể là ‘đồ câm điếc’ trong miệng đám người hầu kẻ hạ, nhưng sự lặng im của ngài ấy giống như là. . .
Không hợp với thế gian ồn ã này vậy.
Tokito Muichiro nghiêng đầu nghi hoặc.
Nhưng hắn. . .rõ ràng đang nói chuyện mà.
Cậu xoa lên ngực mình
− cảm giác ấm áp từ sâu thẳm tâm hồn này, chính là tình yêu hắn dành cho huynh trưởng của mình.
Tokito Muichiro không có kí ức chẳng khác nào một con rối gỗ, cậu không có cảm xúc, cũng không nhận ra được sự quan tâm người khác dành cho mình.
Thế nhưng giờ phút này cậu vẫn cảm thấy được, cái gì là ‘đau lòng’, cái gì là ‘muốn bảo vệ’.
Đây chính là những thứ trước kia cậu chưa bao giờ biết.
Dù mất đi tất cả kí ức, nhưng không hiểu sao Tokito Muichiro lại tin rằng, người thân của cậu, chắc chắn rất yêu thương cậu.
Mình không nên quên, nhưng. . .làm thế nào mới nhớ ra được đây?
Ngay khi Tokito Muichiro ngổn ngang tơ lòng, một giọng nói đột ngột vang lên trong tai cậu
− “Sự tồn tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa của sự tồn tại ư?”
Tokito Muichiro nhắm mắt, thì thào tự hỏi.
【Nhưng, tất cả mọi sự tốt đẹp đã hoàn toàn tan vỡ vào năm họ bảy tuổi. . .
Sáng sớm hôm ấy, Tsugikuni Michikatsu vẫn tập kiếm với sư phụ trong sân như mọi khi.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào Tsugikuni Yoriichi đã lặng lẽ đứng sau gốc cây ngay gần đó khiến Michikatsu giật mình sững lại.
Nhưng chuyện bất ngờ hơn còn ở phía sau, đệ đệ chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với bất cứ ai ấy đột ngột cất lời.
“Nguyện vọng của huynh trưởng là trở thành kiếm sĩ mạnh nhất đất nước sao?” Tsugikuni Yoriichi hỏi, “Vậy đệ muốn trở thành kiếm sĩ đứng thứ hai.”
Nói xong, cậu nở nụ cười, đó là lần đầu tiên cậu mỉm cười chân thành thật tâm với một người.】
Mọi người đều bị nét cười phát ra từ tận đáy lòng ấy thu hút.
Dù trong lòng họ biết rõ tiền bối Tsugikuni Yoriichi không phải “đồ câm điếc” hay là “kẻ vô dụng”, nhưng khi nghe ngài ấy nói chuyện, thấy ngài ấy mỉm cười, họ vẫn không khỏi ngẩn ngơ
− thì ra đứa trẻ thơ ngây này vẫn luôn ghi khắc mỗi một cử chỉ quan tâm người khác dành cho mình, cũng dùng cách riêng của bản thân để hồi đáp họ.
Trong khi mọi người đang cảm động vì tình anh em nhà Tsugikuni, Tokito Muichiro lại nhíu chặt lông mày, dạ dày cậu quặn lên.
Rõ ràng vừa nãy còn là dòng nước ấm áp dịu êm, nhưng sao bây giờ lại biến thành. . .
Ghê tởm đến mức buồn nôn thế này?
【Tsugikuni Michikatsu dại ra, hắn không dám tin đệ đệ lúc nào cũng dính chặt lấy mẫu thân, đệ đệ sẽ bị đưa lên chùa khi tròn mười tuổi lại dám ảo tưởng trở thành kiếm sĩ giống như mình.
Thật là nực cười, đúng là sự sỉ nhục của một kiểm sĩ.
Nhất là nụ cười kia.
Buồn nôn thật đấy. . .】
“???”
“Đợi. . .đợi đã?” Kanroji Mitsuri kinh ngạc trước sự thay đổi bất thình lình của Tsugikuni Michikatsu, “Tôi cảm thấy ước mơ của ngài Yoriichi rất tốt cơ mà, tại sao tự dưng ngài Michikatsu lại ghét ngài Yoriichi?”
Cô cứ tưởng ngài Michikatsu sẽ vui mừng vì đệ đệ mình tìm được mục tiêu cuộc đời chứ.
Cuối cùng thì Tokito Muichiro cũng nhớ ra mình phải nói cho mọi người nghe tiếng lòng của hai anh em Tsugikuni, cậu cố chịu đựng cảm giác khó ở, nhấc mắt thuật lại:
“Tăng lữ là tăng lữ, kiếm sĩ là kiếm sĩ, một kẻ chỉ biết làm nũng với mẫu thân sao có thể cầm kiếm chiến đấu được?”
Nghe những lời này, Rengoku Kyojuro hoàn hoàn tỉnh ngộ.
Là con trai trưởng trong gia tộc kiếm sĩ giống như Tsugikuni Michikatsu, anh đã hiểu tại sao đối phương lại thay đổi như vậy.
“Từ nhỏ ngài Michikatsu đã được dạy dỗ theo chế độ cấp bậc nghiêm ngặt của võ sĩ đạo.” Rengoku Kyojuro nghiêm túc giải thích, “Mặc dù chuyện này không liên quan đến nhân cách cá nhân, nhưng nó đã làm lung lay những gì ngài Michikatsu được giáo dục từ nhỏ, đồng thời cũng động chạm đến sự bất bình đẳng ở thời kì đó.”
“Đối với người vẫn còn giữ tư tưởng phong kiến thì đây đúng là một sự xúc phạm.”
Những người khác cũng hiểu được tâm lí của đối phương.
“Nói trắng ra là vấn đề của gia đình và xã hội.” Shinazugawa Sanemi hung hăng phun nước miếng, “Đúng là kinh tởm!”
“Vậy là trước kia ngài Michikatsu yêu thương ngài Yoriichi cũng xuất phát từ lòng thương hại của ‘kẻ mạnh’ với ‘kẻ yếu’ thôi sao?” Kochou Shinobu nhíu mày tiếc nuối.
Tomioka Giyuu chớp chớp mắt, chậm chạp nói.
“Có lẽ cũng không phải tất cả, mà còn vì. . .”
Nói đến đây, anh lại bắt đầu do dự, dường như đang tự hỏi có nên tiếp tục hay không.
“Vì gì?” Iguro Obanai trừng mắt nhìn anh.
Cái tên này, hoặc là nói năng khó nghe, hoặc là nói một nửa rồi dừng, úp úp mở mở làm người khác tò mò
− đúng là không thể chấp nhận được!
Nghe Iguro Obanai chất vấn, Tomioka Giyuu khựng lại, rồi cũng đành nói nốt những lời trong lòng: “Nếu thật sự không có chút yêu thương nào thì sẽ không mạo hiểm, bất chấp nguy cơ bị phụ thân đánh chết để đến gặp đệ đệ đâu.”
Vừa nghe thấy thế, mọi người cũng rơi vào trầm tư.
【Từ đó về sau, mỗi lần Michikatsu luyện kiếm cùng sư phụ, Yoriichi đều sẽ lúc ẩn lúc hiện xung quanh họ, cũng khẩn cầu sư phụ dạy cho mình vài chiêu.
Dưới sự bám dính dai dẳng, cuối cùng sư phụ chuyên dạy Michikatsu cũng đành đưa cho Yoriichi một thanh kiếm gỗ và truyền miệng vài câu về cách cầm kiếm và kiến thức cơ bản, sau đó hài hước bảo cậu thử tấn công mình xem.
Nhưng thật không thể ngờ được, Yoriichi lần đầu tiên vung kiếm, chỉ cần bốn chiêu đã giành chiến thắng tuyệt đối.
Đến tận lúc này, Michikatsu mới biết, đệ đệ mình tưởng cần được bảo vệ che chở ấy mới thật sự là thiên tài.
Cũng từ ngày đó, Yoriichi không còn nói ‘muốn trở thành kiếm sĩ’ nữa.
Vì cậu không thích cảm giác vung kiếm vào người khác.】
Một người trưởng thành thân thủ nhanh nhẹn, đối diện với một đứa trẻ mới bảy tuổi mà lại chẳng khác nào tấm bia ngắm sống.
Càng khủng khiếp hơn khi đây mới là lần đầu đứa trẻ ấy cầm kiếm, chỉ dựa vào khẩu quyết và kĩ xảo vừa học được.
Thiên phú quá mức mạnh mẽ, năng lực đã đạt đến đỉnh cao.
Không hổ là kiếm sĩ trong truyền thuyết, không hổ là ngài Tsugikuni Yoriichi!
“Quá giỏi! Thật sự là quá mạnh!”
Ngay cả người kiêu ngạo như Shinazugawa Sanemi cũng phải vỗ tay khen ngợi thực lực của ngài Yoriichi.
“Chỉ có người vĩ đại như vậy mới xứng đáng dẫn dắt Sát quỷ đoàn dọn sạch ác quỷ!”
Chứ không phải thằng ranh Kamado chật vật mãi không biết dùng kiếm đâu.
Một thằng nhãi ranh yếu ớt mà dám cưỡi lên đầu họ, còn nói cái gì mà không có nó dẫn dắt thì Sát quỷ đoàn không thể thắng được Muzan. . .
Đùa gì chứ?!
Nhưng trong lúc cảm khái thực lực mạnh mẽ của ngài Yoriichi, họ cũng không khỏi lo lắng chuyện khác
− trận đấu này đả kích nội tâm ngài Michikatsu nặng nề quá mức rồi đó
− cố gắng bao năm của ngài ấy chẳng khác nào trò cười trước mặt đệ đệ như thần linh kia
Nếu cứ tiếp tục thế này, “tình anh em” lung lay sắp đổ của họ liệu còn duy trì được bao lâu nữa đây?
Link: https://mengmengda387.lofter.com/post/30a3dc1d_2ba9978e5?incantation=rzln3uflMYSC---
⚠️ OOC
⚠️Có thiết lập riêng
Chín trụ cột cùng nhau xem nguyên tác Kimetsu no yaiba, cắt nối biên tập, kịch truyền thanh,. . . cái gì cũng xem hết (chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ!)
Tuyến thời gian là một năm trước cuộc họp trụ cột đầu tiên trong phim (nên họ đang xem tương lai, nhưng tôi sẽ bỏ qua những phần nội dung không liên quan đến các trụ cột)
Ngốc nghếch vui vẻ, thỉnh thoảng có chút xíu nghiêm túc
Một vài bug của nguyên tác sẽ có góc nhìn chủ quan.
Có sửa đổi một số thành phần nội dung nguyên tác, nếu thấy có phần nào không giống nguyên tác xin hãy đi theo nội dung của fic này, cân nhắc trước khi đọc.
Giyuu không bị ghét!!!—
Mắt thấy chính Tokito Muichiro cũng không nói thêm được thông tin nào có ích, mọi người đành ôm tâm trạng nghi ngờ mà xem tiếp.
【Trái ngược với cuộc sống không khác gì nô bộc của đệ đệ Tsugikuni Yoriichi, huynh trưởng Tsugikuni Michikatsu được phụ thân chọn làm người thừa kế thì nhận sự giáo dục trọng điểm, bồi dưỡng thành một đứa trẻ cực kì tài giỏi.
Tình cảnh bi thảm của Tsugikuni Yoriichi khiến Tsugikuni Michikatsu cảm thấy đệ đệ thật đáng thương.
Thế là Tsugikuni Michikatsu bắt đầu cãi lời phụ thân, lén lút đến căn phòng ọp ẹp chơi với đệ đệ, dành cho đệ đệ tình yêu thương của trưởng bối.】
“Lại có người đang nói chuyện trong đầu tôi.” Tokito Muichiro nâng cằm, hai mắt ảm đạm bất ngờ sáng lên, “Hắn nói với tôi, hắn muốn bảo vệ đệ đệ.”
“Phải liều mạng luyện tập, trở thành gia chủ mạnh mẽ nhất, mới có thể được phụ thân công nhận, sau đó, không để Yoriichi, tiếp tục chịu khổ nữa.”
Nhân lúc chưa quên, Tokito Muichiro nhanh chóng nói hết những lời nghe được cho mọi người biết.
Mọi người ồ lên.
“Xem ra đây là tiếng lòng của ngài Michikatsu, là anh em ruột thịt với ngài Yoriichi, tất nhiên cũng có chung dòng máu với Tokito rồi.”
Rengoku Kyojuro vẫn tươi cười rạng rỡ, ánh mắt nhìn Tsugikuni Michikatsu cũng nhiều thêm mấy phần tán thưởng.
Kanroji Mitsuri gật đầu, hai má ửng đỏ: “Ngài Michikatsu thật là tốt bụng quá đi, dù bị phụ thân phản đối vẫn muốn đến tìm ngài Yoriichi.”
“Tình huynh đệ kiểu mẫu này!” Uzui Tengen nheo đôi mắt đỏ sậm, đầu tiên là liếc sang Rengoku Kyojuro bên trái, sau đó liếc tiếp Shinazugawa Sanemi bên phải, cười đầy thâm ý.
【Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, không bao lâu sau, Tsugikuni Michikatsu đã bị phụ thân phát hiện và đánh cho một trận nhớ đời, suýt điếc luôn tai trái.
Nhưng kể cả thế, Tsugikuni Michikatsu vẫn yêu thương đệ đệ như cũ, vẫn thừa dịp phụ thân không chú ý để đến gặp Yoriichi.
Một buổi tối nọ, Tsugikuni Michikatsu cầm theo cây sáo được chế tác thô sơ chạy đến trước cửa phòng Yoriichi.
“Nếu nhớ huynh, hoặc là cần huynh đến giúp, đệ cứ thổi cây sáo này, huynh sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh đệ.” Khuôn mặt còn sưng tím của Tsugikuni Michikatsu rạng rỡ nụ cười.】
“Ôi. . .ngài Michikatsu thật sự quá tốt. . .”
Kanroji Mitsuri nhìn bé Michikatsu mặt mũi chưa hết sưng lại vẫn vui vẻ nói chuyện với em trai, không nén nổi đau lòng, suýt thì bật khóc luôn.
“Có một người anh tốt như ngài Michikatsu chắc đã là chút hạnh phúc ít ỏi thời thơ ấu của ngài Yoriichi rồi.”
Rengoku Kyojuro bình tĩnh nhìn người đàn ông suýt nữa đánh hỏng tai Tsugikuni Michikatsu.
“Sao có thể ra tay nặng nề như thế với con mình chứ?” Anh vừa khó hiểu vừa phẫn nộ lắc đầu, “Không phải ông ta rất yêu thương ngài Michikatsu à?”
Uzui Tengen, Shinazugawa Sanemi và Iguro Obanai thì vẫn bình thường, thậm chí còn cảm thấy ‘mọi chuyện đều trong dự kiến’.
Nghe Rengoku Kyojuro bất bình, họ không khỏi lắc đầu cười nhạo đối phương.
“Rengoku à, cậu vẫn còn trẻ lắm ~ dùng cái não thông minh này nghĩ kĩ xem. . .” Uzui Tengen gõ gõ ngón trỏ lên đầu Rengoku Kyojuro, “Một kẻ có thể giết chết cốt nhục của mình mà chẳng đắn đo gì, cậu còn mong ông ta biết viết hai chữ ‘tình thân’ nữa cơ à?”
Hắn ngẩng đầu, cười càng thêm mỉa mai.
“Đối với ông ta, vợ con chỉ là công cụ nối dõi tông đường, chấn hưng gia tộc thôi.”
“Chắc cậu cũng không có ‘tình cảm đặc biệt’ gì với đôi đũa ăn cơm của mình đâu nhỉ ~”
Lời thô ý thật.
Rengoku Kyojuro sửng sốt, anh mím môi cúi đầu, không nói gì nữa
− là do mình quá ngây thơ, lại tưởng “xem trọng” cũng giống như “yêu thương” vậy.
Vốn nghĩ rằng ngài Michikatsu được thiên vị, nhưng bây giờ nhìn lại mới thấy, ngài ấy thật ra cũng khó khăn không kém gì ngài Yoriichi. . .
Đều là tượng Phật đất qua sông – chính thân mình còn không lo được.
Ánh mắt mình vẫn còn hạn hẹp lắm. . .
Nghĩ thế, Rengoku Kyojuro cũng nhìn gia chủ gia tộc Tsugikuni với ánh mắt phẫn hận.
Kẻ phá hoại hạnh phúc ấu thơ của con trẻ, tội không thể tha thứ.
“Ngài Yoriichi vẫn không có biểu cảm gì nhỉ.” Kochou Shinobu bất đắc dĩ lắc đầu, “Vừa không nói chuyện cũng không thích cười.”
Cô biết, vị kiếm sĩ truyền thuyết của Sát quỷ đoàn không thể là ‘đồ câm điếc’ trong miệng đám người hầu kẻ hạ, nhưng sự lặng im của ngài ấy giống như là. . .
Không hợp với thế gian ồn ã này vậy.
Tokito Muichiro nghiêng đầu nghi hoặc.
Nhưng hắn. . .rõ ràng đang nói chuyện mà.
Cậu xoa lên ngực mình
− cảm giác ấm áp từ sâu thẳm tâm hồn này, chính là tình yêu hắn dành cho huynh trưởng của mình.
Tokito Muichiro không có kí ức chẳng khác nào một con rối gỗ, cậu không có cảm xúc, cũng không nhận ra được sự quan tâm người khác dành cho mình.
Thế nhưng giờ phút này cậu vẫn cảm thấy được, cái gì là ‘đau lòng’, cái gì là ‘muốn bảo vệ’.
Đây chính là những thứ trước kia cậu chưa bao giờ biết.
Dù mất đi tất cả kí ức, nhưng không hiểu sao Tokito Muichiro lại tin rằng, người thân của cậu, chắc chắn rất yêu thương cậu.
Mình không nên quên, nhưng. . .làm thế nào mới nhớ ra được đây?
Ngay khi Tokito Muichiro ngổn ngang tơ lòng, một giọng nói đột ngột vang lên trong tai cậu
− “Sự tồn tại của mình rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
“Ý nghĩa của sự tồn tại ư?”
Tokito Muichiro nhắm mắt, thì thào tự hỏi.
【Nhưng, tất cả mọi sự tốt đẹp đã hoàn toàn tan vỡ vào năm họ bảy tuổi. . .
Sáng sớm hôm ấy, Tsugikuni Michikatsu vẫn tập kiếm với sư phụ trong sân như mọi khi.
Đột nhiên, không biết từ lúc nào Tsugikuni Yoriichi đã lặng lẽ đứng sau gốc cây ngay gần đó khiến Michikatsu giật mình sững lại.
Nhưng chuyện bất ngờ hơn còn ở phía sau, đệ đệ chưa bao giờ mở miệng nói chuyện với bất cứ ai ấy đột ngột cất lời.
“Nguyện vọng của huynh trưởng là trở thành kiếm sĩ mạnh nhất đất nước sao?” Tsugikuni Yoriichi hỏi, “Vậy đệ muốn trở thành kiếm sĩ đứng thứ hai.”
Nói xong, cậu nở nụ cười, đó là lần đầu tiên cậu mỉm cười chân thành thật tâm với một người.】
Mọi người đều bị nét cười phát ra từ tận đáy lòng ấy thu hút.
Dù trong lòng họ biết rõ tiền bối Tsugikuni Yoriichi không phải “đồ câm điếc” hay là “kẻ vô dụng”, nhưng khi nghe ngài ấy nói chuyện, thấy ngài ấy mỉm cười, họ vẫn không khỏi ngẩn ngơ
− thì ra đứa trẻ thơ ngây này vẫn luôn ghi khắc mỗi một cử chỉ quan tâm người khác dành cho mình, cũng dùng cách riêng của bản thân để hồi đáp họ.
Trong khi mọi người đang cảm động vì tình anh em nhà Tsugikuni, Tokito Muichiro lại nhíu chặt lông mày, dạ dày cậu quặn lên.
Rõ ràng vừa nãy còn là dòng nước ấm áp dịu êm, nhưng sao bây giờ lại biến thành. . .
Ghê tởm đến mức buồn nôn thế này?
【Tsugikuni Michikatsu dại ra, hắn không dám tin đệ đệ lúc nào cũng dính chặt lấy mẫu thân, đệ đệ sẽ bị đưa lên chùa khi tròn mười tuổi lại dám ảo tưởng trở thành kiếm sĩ giống như mình.
Thật là nực cười, đúng là sự sỉ nhục của một kiểm sĩ.
Nhất là nụ cười kia.
Buồn nôn thật đấy. . .】
“???”
“Đợi. . .đợi đã?” Kanroji Mitsuri kinh ngạc trước sự thay đổi bất thình lình của Tsugikuni Michikatsu, “Tôi cảm thấy ước mơ của ngài Yoriichi rất tốt cơ mà, tại sao tự dưng ngài Michikatsu lại ghét ngài Yoriichi?”
Cô cứ tưởng ngài Michikatsu sẽ vui mừng vì đệ đệ mình tìm được mục tiêu cuộc đời chứ.
Cuối cùng thì Tokito Muichiro cũng nhớ ra mình phải nói cho mọi người nghe tiếng lòng của hai anh em Tsugikuni, cậu cố chịu đựng cảm giác khó ở, nhấc mắt thuật lại:
“Tăng lữ là tăng lữ, kiếm sĩ là kiếm sĩ, một kẻ chỉ biết làm nũng với mẫu thân sao có thể cầm kiếm chiến đấu được?”
Nghe những lời này, Rengoku Kyojuro hoàn hoàn tỉnh ngộ.
Là con trai trưởng trong gia tộc kiếm sĩ giống như Tsugikuni Michikatsu, anh đã hiểu tại sao đối phương lại thay đổi như vậy.
“Từ nhỏ ngài Michikatsu đã được dạy dỗ theo chế độ cấp bậc nghiêm ngặt của võ sĩ đạo.” Rengoku Kyojuro nghiêm túc giải thích, “Mặc dù chuyện này không liên quan đến nhân cách cá nhân, nhưng nó đã làm lung lay những gì ngài Michikatsu được giáo dục từ nhỏ, đồng thời cũng động chạm đến sự bất bình đẳng ở thời kì đó.”
“Đối với người vẫn còn giữ tư tưởng phong kiến thì đây đúng là một sự xúc phạm.”
Những người khác cũng hiểu được tâm lí của đối phương.
“Nói trắng ra là vấn đề của gia đình và xã hội.” Shinazugawa Sanemi hung hăng phun nước miếng, “Đúng là kinh tởm!”
“Vậy là trước kia ngài Michikatsu yêu thương ngài Yoriichi cũng xuất phát từ lòng thương hại của ‘kẻ mạnh’ với ‘kẻ yếu’ thôi sao?” Kochou Shinobu nhíu mày tiếc nuối.
Tomioka Giyuu chớp chớp mắt, chậm chạp nói.
“Có lẽ cũng không phải tất cả, mà còn vì. . .”
Nói đến đây, anh lại bắt đầu do dự, dường như đang tự hỏi có nên tiếp tục hay không.
“Vì gì?” Iguro Obanai trừng mắt nhìn anh.
Cái tên này, hoặc là nói năng khó nghe, hoặc là nói một nửa rồi dừng, úp úp mở mở làm người khác tò mò
− đúng là không thể chấp nhận được!
Nghe Iguro Obanai chất vấn, Tomioka Giyuu khựng lại, rồi cũng đành nói nốt những lời trong lòng: “Nếu thật sự không có chút yêu thương nào thì sẽ không mạo hiểm, bất chấp nguy cơ bị phụ thân đánh chết để đến gặp đệ đệ đâu.”
Vừa nghe thấy thế, mọi người cũng rơi vào trầm tư.
【Từ đó về sau, mỗi lần Michikatsu luyện kiếm cùng sư phụ, Yoriichi đều sẽ lúc ẩn lúc hiện xung quanh họ, cũng khẩn cầu sư phụ dạy cho mình vài chiêu.
Dưới sự bám dính dai dẳng, cuối cùng sư phụ chuyên dạy Michikatsu cũng đành đưa cho Yoriichi một thanh kiếm gỗ và truyền miệng vài câu về cách cầm kiếm và kiến thức cơ bản, sau đó hài hước bảo cậu thử tấn công mình xem.
Nhưng thật không thể ngờ được, Yoriichi lần đầu tiên vung kiếm, chỉ cần bốn chiêu đã giành chiến thắng tuyệt đối.
Đến tận lúc này, Michikatsu mới biết, đệ đệ mình tưởng cần được bảo vệ che chở ấy mới thật sự là thiên tài.
Cũng từ ngày đó, Yoriichi không còn nói ‘muốn trở thành kiếm sĩ’ nữa.
Vì cậu không thích cảm giác vung kiếm vào người khác.】
Một người trưởng thành thân thủ nhanh nhẹn, đối diện với một đứa trẻ mới bảy tuổi mà lại chẳng khác nào tấm bia ngắm sống.
Càng khủng khiếp hơn khi đây mới là lần đầu đứa trẻ ấy cầm kiếm, chỉ dựa vào khẩu quyết và kĩ xảo vừa học được.
Thiên phú quá mức mạnh mẽ, năng lực đã đạt đến đỉnh cao.
Không hổ là kiếm sĩ trong truyền thuyết, không hổ là ngài Tsugikuni Yoriichi!
“Quá giỏi! Thật sự là quá mạnh!”
Ngay cả người kiêu ngạo như Shinazugawa Sanemi cũng phải vỗ tay khen ngợi thực lực của ngài Yoriichi.
“Chỉ có người vĩ đại như vậy mới xứng đáng dẫn dắt Sát quỷ đoàn dọn sạch ác quỷ!”
Chứ không phải thằng ranh Kamado chật vật mãi không biết dùng kiếm đâu.
Một thằng nhãi ranh yếu ớt mà dám cưỡi lên đầu họ, còn nói cái gì mà không có nó dẫn dắt thì Sát quỷ đoàn không thể thắng được Muzan. . .
Đùa gì chứ?!
Nhưng trong lúc cảm khái thực lực mạnh mẽ của ngài Yoriichi, họ cũng không khỏi lo lắng chuyện khác
− trận đấu này đả kích nội tâm ngài Michikatsu nặng nề quá mức rồi đó
− cố gắng bao năm của ngài ấy chẳng khác nào trò cười trước mặt đệ đệ như thần linh kia
Nếu cứ tiếp tục thế này, “tình anh em” lung lay sắp đổ của họ liệu còn duy trì được bao lâu nữa đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com