CÁC TRỤ CỘT CÙNG NHAU XEM PHIM
Chương 17
Tác giả: 云墨色
Link: https://mengmengda387.lofter.com/post/30a3dc1d_2ba5b5203?incantation=rzdf23o1KzSc---
⚠️ OOC
⚠️Có thiết lập riêng
Chín trụ cột cùng nhau xem nguyên tác Kimetsu no yaiba, cắt nối biên tập, kịch truyền thanh,. . . cái gì cũng xem hết (chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ!)
Tuyến thời gian là một năm trước cuộc họp trụ cột đầu tiên trong phim (nên họ đang xem tương lai, nhưng tôi sẽ bỏ qua những phần nội dung không liên quan đến các trụ cột)
Ngốc nghếch vui vẻ, thỉnh thoảng có chút xíu nghiêm túc
Một vài bug của nguyên tác sẽ có góc nhìn chủ quan.
Các tình tiết đều dựa theo nguyên tác.
Giyuu không bị ghét!!!—
Gia tộc Rengoku, những kiếm sĩ tồn tại để bảo vệ người khác, truyền thống này đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ. . .
Tổ tiên của tôi đã làm thế, phụ thân của tôi cũng làm thế.
Nên tôi sẽ gánh vác sứ mệnh của gia tộc, để những sinh mệnh yếu đuối thơ ngây không phải đau buồn khi được sinh ra trên thế gian này.
Vì bảo vệ người khác mà hi sinh bản thân, hoàn thành sứ mệnh vinh quang, đây vốn là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Thế nhưng. . .
〖Ngài Rengoku, ngài có đang nghe tôi nói không?〗
〖Rengoku đại nhân, ngài không sao chứ?〗
〖Đại ca ơi – tôi làm cháy mất CPU của anh rồi hả?!!〗
“A?” Nghe giọng nói lo lắng hốt hoảng của Shiro, Rengoku Kyojuro ngẩng đầu nhìn nó.
“CPU. . .là cái gì?” Anh hỏi.
〖Ngài có thể tạm hiểu là bộ phận dùng để suy nghĩ trong não ấy.〗
“Vậy à.” Rengoku Kyojuro cứng lại chốc lát, sau đó hơi cong môi, chỉ vào đầu mình, nở một nụ cười quen thuộc, “Yomoya, nó vẫn còn ổn lắm.”
Không hổ là đại ca.
Nghe giọng nói tràn đầy sức sống như thường, Shiro cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Rengoku Kyojuro gật đầu, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Sức mạnh của Thượng huyền tam. . .ở mức nào?”
〖Trong tình huống bình thường thì một thượng huyền có thể đấu lại ba đại trụ.〗
〖Sức mạnh của ba hạng đầu vượt trội hẳn so với ba hạng dưới.〗
Rengoku Kyojuro sững sờ, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, khuôn mặt anh tối đi.
Thực lực chênh lệch nhiều đến vậy sao?
“Cậu vừa nói là trong tình huống bình thường, vậy tức là chúng tôi có thể dùng những cách không bình thường để đối phó với thượng huyền?”
Sau khi chú ý tới điểm mù trong câu nói của đối phương, Rengoku Kyojuro kích động hỏi lại.
“Có cách để chúng tôi mạnh lên trong thời gian ngắn, đúng không?”
Shiro im lặng một lát mới tiếp tục.
〖Quả thật có cách để khiến mọi người nhanh chóng đề cao thực lực, nhưng điều kiện cực kì hà khắc, chỉ với sức một mình ngài thì không thể làm được, hơn nữa. . .phải trả một cái giá rất đắt.〗
〖Trước mắt tôi chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi.〗
Rengoku Kyojuro ngỡ ngàng, có vẻ chưa thể lí giải hay tiếp nhận được tin tức này.
Nhưng không sao, có cách là được rồi, dù điều kiện có khó khăn cỡ nào chúng ta cũng sẽ cố gắng làm được.
“Vậy. . .còn cách nào khác để đánh bại thượng huyền không?” Sau vài giây suy tư, Rengoku Kyojuro lại nghĩ ra cách khác để thử, “Không chỉ dựa vào sức mạnh ấy.”
〖Lời của ngài quả thật nhắc tôi nhớ ra một cách.〗
〖Thượng huyền tam có một người vợ. . .chắc là cô ấy có thể giúp ngài.〗
“Vợ?!” Rengoku Kyojuro giật mình trước lượng thông tin khổng lồ này, “Cô ấy cũng là thượng huyền quỷ à?”
〖Không phải quỷ, cô ấy là vợ của gã lúc còn là người, tất nhiên cũng là con người.〗
“Yomo. . .vậy sao?” Rengoku Kyojuro cúi đầu đăm chiêu.
Không đúng, thượng huyền quỷ toàn sống mấy trăm năm rồi cơ mà? Vợ thời còn là người sao có thể sống đến tận bây giờ được.
Hay. . .cô ấy giống Sabito, cũng là. . .
Không đợi Rengoku Kyojuro kịp ngẫm kĩ, một tiếng gầm phẫn nộ đã vang lên ngay bên cạnh anh.
“Chuyện gì vậy hả, ánh sáng lúc nãy suýt làm mù mắt ông đây rồi!”
Shinazugawa Sanemi dụi mắt, bực bội phàn nàn.
Những người khác cũng dần tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá xung quanh lần nữa.
Rengoku Kyojuro lặng lẽ liếc qua biểu cảm của mọi người, mặc dù mơ hồ nhưng vẫn coi như bình tĩnh, xem ra họ đã quên hết những thông tin liên quan đến “Chuyến tàu vô hạn” rồi.
Cũng coi như là chuyện tốt, chắc vậy. . .
〖Xin lỗi, vừa rồi hệ thống bị trục trặc nên mới phát sinh tình huống bất ngờ, sau này tôi sẽ cố gắng tránh lặp lại.〗
“Đồ khốn, lần sau phải chú ý hơn đấy.” Uzui Tengen lười biếng ngáp dài, phát ra lời cảnh cáo không có tính uy hiếp.
“Xem xong quá khứ của Tomioka rồi, tiếp theo chúng ta sẽ xem cái gì?” Nói đến đây, Iguro Obanai còn cố tình nhìn sang Tomioka Giyuu.
Sao tên này vẫn không có biểu cảm gì vậy hả. . .
Iguro Obanai bực bội.
〖Sau đây mời các vị xem một đoạn phim nhẹ nhàng để an ủi nội tâm sóng gió nhé.〗
“Nhẹ nhàng. . .à?”
【Cánh bướm đơn độc – Gửi đến người không cười】
Màn hình lại sáng lên, đập vào mắt là khu rừng trúc xanh tươi tốt, qua kẽ lá có thể trông thấy không trung cao vời vợi.
Gió nhẹ thổi qua, tiếc lá xào xạc như đang hát, anh thanh niên tóc đen và cậu thiếu niên tóc đỏ xuất hiện.
【“Nên nghỉ ngơi rồi.” Thấy Tanjiro nằm bẹp trên đất, Tomioka Giyuu vươn tay đỡ cậu dậy.
“Vâng, anh Giyuu.” Tanjiro đáp.
Thủy trụ - Tomioka Giyuu tiến hành phần huấn luyện ngay trong rừng trúc này.
Đại trụ đặc huấn bắt đầu từ chỗ Âm trụ - Uzui Tengen và chấm dứt ở chỗ Thủy trụ - Tomioka Giyuu, nhưng bây giờ mới chỉ có một mình Tanjiro đến được tận đây.】
Đọc đến dòng chữ “Đại trụ đặc huấn”, Rengoku Kyojuro không khỏi u sầu tiếc nuối, nhưng thấy Tomioka Giyuu chịu tham gia thì mắt anh lại sáng rực lên.
Xem ra tương lai Tomioka có thể cởi bỏ khúc mắc, vực dậy bản thân rồi.
“A, Tanjiro giỏi quá, là người đầu tiên đi đến cuối đó!” Kanroji Mitsuri vui vẻ vỗ tay, chân thành mừng cho Tanjiro.
“Ha, coi như có tí bản lĩnh.” Shinazugawa Sanemi quay mặt đi, bĩu môi.
Uzui Tengen thấy tên mình xuất hiện, hài lòng gật gù: “Bổn đại gia là người đầu tiên, có thể thông qua thử thách của tôi chắc chắn toàn tinh anh, nhóc Kamado không tệ đâu nha, ha ha ha ha!”
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào nichirin của Kamado Tanjiro.
“Rengoku này, tôi vẫn thấy cái tsuba này giống của cậu lắm.” Uzui Tengen nghiêng đầu ngó tới ngó lui chiếc tsuba ngọn lửa, “Hay nó chính là cái của cậu?”
Thấy Uzui Tengen sắp nhận ra tsuba đến nơi, mồ hôi lạnh của Rengoku Kyojuro suýt chảy xuống tận cằm, anh nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh.
“Không phải vừa nói rồi à? Tsuba kiểu này ở nhà tôi có cả đống luôn đó!” Rengoku Kyojuro cười vang, tự tin khẳng định, “Với lại tsuba của tôi mà tôi lại không nhận ra chắc?” (đúng là không nhận ra được thật)
Dứt lời anh vội cúi đầu, tránh đối diện với Uzui Tengen.
Anh không quen nói dối đâu. . .
Nhất là các đồng đội của mình, họ toàn là bậc thầy trong giới đọc biểu cảm đấy.
“Ừm. . .”
Có lẽ vì Rengoku Kyojuro chắc chắn quá, thành ra Uzui Tengen cũng không biết phải phản bác thế nào.
“Cũng phải, quả thật cậu sẽ không dễ dàng đưa tsuba của mình cho người khác.”
Uzui Tengen cuối cùng cũng bỏ qua chuyện tsuba, Rengoku Kyojuro thở phào, lén nhét nichirin khuất sâu dưới lớp haori.
Tính cảnh giác của đồng đội cao quá, thật sự không giấu nổi mà.
【“Các đại trụ trước chỉ đạo thế nào?” Tomioka Giyuu hỏi thăm, “Họ có nghiêm khắc lắm không?”
Nhắc đến chuyện này, Kamado Tanjiro không biết phải mở miệng kiểu gì.
Anh Shinazugawa ra tay siêu nặng, đấm vào cằm em một phát làm em ngất luôn, còn đánh sưng cả người em. . .
Cả anh Iguro, không biết tại sao ảnh giống anh Shinazugawa lắm luôn, đều ghét em, lại còn mở miệng ra chửi suốt. . .
Các đại trụ khác thì khá thân thiện, nhất là chị Kanroji và Tokito. . .
“Mặc dù mọi người đều rất nghiêm khắc, nhưng có thể trao đổi học hỏi với các mọi người nên em rất vui ạ!” Tanjiro hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lên.】
Đoạn này đã tiết lộ mối quan hệ của Tanjiro với hầu hết các trụ cột.
Nói thật, đa số họ có thể hiểu.
Ví dụ như Iguro Obanai và Shinazugawa Sanemi đều là những người có tính cách khá cứng rắn nên việc họ yêu cầu cao và đối đãi hậu bối hơi hà khắc thì cũng bình thường.
Còn Kanroji hoạt bát sáng sủa, lại giỏi giao tiếp với mọi người nên thái độ dịu dàng với Tanjiro cũng không phải vấn đề.
Nhưng mà. . .
Tokito rất thân thiện???Mọi người quay đầu nhìn thiếu niên tóc xanh đậm mặt vô cảm, thấy tất cả đều nhìn mình, cậu mất tự nhiên nhíu mày.
“Sao vậy?” Tokito Muichiro nghiêng đầu, nhưng mặt mũi không thay đổi tí ti nào.
Kamado Tanjiro thật sự không nhầm tên ai khác đấy chứ?
【“Anh Shinazugawa thích bột đậu đỏ hay mứt đậu đỏ ạ?” Kamado Tanjiro đột nhiên hỏi Tomioka Giyuu bên cạnh.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tomioka Giyuu sẽ lựa chọn im lặng bỏ qua câu hỏi này, nhưng sau vụ tâm sự lần trước thì anh đã chịu khó trò chuyện với mọi người hơn nhiều.
“Anh thích mứt đậu đỏ, nhưng có vẻ Shinazugawa thích bột đậu đỏ hơn.”
“Vậy sao, thế để đề phòng, lần sau gặp anh Shinazugawa chúng ta hãy mang cả hai loại ohagi theo đi ạ!”
Nói xong, Kamado Tanjiro lại tưởng tượng nếu có gặp lại Shinazugawa, cứ đối phương cáu là cậu nhanh chóng nhét một cái ohagi vào miệng hắn, không để hắn có cơ hội tức giận nữa!
Nghĩ đến đây, cả hai quay ra tán gẫu về Shinazugawa và ohagi thêm một lúc lâu.】
Trên màn hình Tomioka Giyuu và Tanjiro tám chuyện bao lâu thì ở bên ngoài Shinazugawa Sanemi cũng sôi máu nhìn Tomioka Giyuu bấy lâu.
Tại sao vậy, tại sao tương lai Tomioka Giyuu lại biết hắn thích ăn ohagi chứ hả?
Tomioka Giyuu thì cũng thôi, còn Kamado Tanjiro sao mà biết được?
Mình cũng chỉ có một cái sở thích nho nhỏ như thế, rốt cuộc tên khốn nào không quản được miệng để lộ ra ngoài!!!
“Ha ha ha ha, Shinazugawa, cậu xem, sao chuyện cậu thích ăn ohagi lại được lan truyền khắp nơi thế này? Ha ha ha!”
Uzui Tengen cười trên nỗi đau của người khác, chẳng ngờ vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt tràn đầy sát ý của ai kia.
“Uzui – ” Shinazugawa Sanemi gằn giọng chất vấn, “Có phải cái tên thích hóng hớt nhà anh kể ra không hả!”
Uzui Tengen sửng sốt, sau đó tủi thân nhìn hắn: “Oan uống ghê á, bây giờ cậu hỏi tôi thì tôi cũng chẳng đáp được, mà có phải chỉ mình tôi biết bí mật này của cậu đâu ~”
“Đúng vậy, trước khi rõ ràng mọi chuyện, chúng ta không nên nghi oan cho người tốt!”
Rengoku Kyojuro bật cười giảng hòa: “Đúng rồi, hay lúc nào ra ngoài chúng ta đi ăn ohagi nhé, vừa nghe Tomioka và nhóc Kamado thảo luận mà tôi cũng thèm quá!”
“Vâng vâng!” Kanroji Mitsuri lập tức phụ họa, “Em cũng muốn ăn thử món anh Shinazugawa thích nữa, chắc chắn là rất ngon!”
“Ohagi, u ~ ma ~ i ~”
Rengoku Kyojuro vui vẻ rung đùi.
Có lẽ trong suy nghĩ của anh, trên thế giới này không có món gì mà không “umai” hết.
Tomioka Giyuu thì nhíu mày, sau đó như hạ quyết tâm làm một việc rất trọng đại, anh hít sâu, đi đến trước mặt Shinazugawa Sanemi, đôi mắt lam cụp xuống.
“Shinazugawa, sau khi rời khỏi đây chúng ta cùng đi ăn ohagi đi.” Tomioka Giyuu bình tĩnh mở lời, nhưng đầu ngón tay khẽ run đã bán đứng anh.
Liệu có đồng ý không? Liệu Shinazugawa có đồng ý không?
Shinazugawa Sanemi sửng sốt, hắn há miệng, nửa muốn nói nửa lại không, mãi không thốt được lời nào.
“Ừm.” Sau thời gian dài do dự, cuối cùng hắn cũng nghẹn ra được một chữ.
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn ngủi nhưng đã là bước tiến đột phá trong mối quan hệ của hai người rồi.
Xem ra qua sự kiện lần này, tâm tình của Tomioka sáng sủa hơn nhiều lắm, còn chủ động trò chuyện với người khác nữa, thật là may mắn.
Kochou Shinobu mừng thầm.
【“Nghe nói em bị cấm tiếp xúc với Shinazugawa, sao vậy?” Không biết tại sao Tomioka Giyuu đột ngột đổi đề tài, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm.
“Aaa, chuyện này thì, tại em chọc giận anh Shinazugawa, sau đó xảy ra một trận loạn đấu luôn. . .Tóm lại phức tạp lắm ạ, nhưng bây giờ thì em tỉnh táo rồi.”
Tomioka Giyuu bày tỏ mình có thể hiểu được.
“Anh cũng thường xuyên làm Shinazugawa tức giận, nhưng bình thường thì cậu ấy cũng giận sẵn mà.”
“Hơn nữa cách đây không lâu anh cũng từng bị cấm tiếp xúc với Shinazugawa.”
“A? Anh Giyuu cũng bị?” Tanjiro giật mình.
Mới chỉ là cậu với anh Shinazugawa đánh nhau thôi mà đã hỗn loạn lắm rồi, không biết hai đại trụ mâu thuẫn thì phải đến mức nào. . .thật không dám tưởng tượng!
Trông bộ dạng hoảng hốt của Tanjiro, Tomioka Giyuu thở dài: “Hôm đấy bọn anh không cãi nhau, nhưng Shinazugawa vẫn giận, không chỉ Shinazugawa mà mọi người đều lạ lùng hết. . .”
Anh ngẩn người, ánh mắt lơ đãng không hướng về phía rừng trúc, mà phiêu du trên bầu trời cao xanh thẳm.
“Chuyện cũng nửa năm trước rồi – ”】
“A, anh Tomioka với anh Shinazugawa lại đánh nhau nữa!” Kanroji Mitsuri bất đắc dĩ.
Quả thật, nếu không có trải nghiệm bất ngờ này, hai người chưa xóa bỏ hiểu lầm đó chắc chắn sẽ còn như nước với lửa lâu lắm.
Rengoku Kyojuro miễn cưỡng trấn an: “Ít nhất thì. . .nhà cửa, người qua lại, phố xá và tài sản của Sát quỷ đoàn cũng chưa hư hao gì.”
“Nhưng nếu nghĩ theo hướng tiêu cực.” Iguro Obanai nheo mắt, khóe môi cong lên dưới lớp băng vải, “Thằng ranh Kamado kia đánh nhau với Shinazugawa đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho Sát quỷ đoàn rồi đấy.”
Rengoku Kyojuro, Kanroji Mitsuri:. . . . . .
Kochou Shinobu cạn lời nhìn màn hình.
Cũng không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
(Chương tiếp theo, mời xem các trụ cột tìm cách chọc cười Giyuu)
Link: https://mengmengda387.lofter.com/post/30a3dc1d_2ba5b5203?incantation=rzdf23o1KzSc---
⚠️ OOC
⚠️Có thiết lập riêng
Chín trụ cột cùng nhau xem nguyên tác Kimetsu no yaiba, cắt nối biên tập, kịch truyền thanh,. . . cái gì cũng xem hết (chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ, chỉ có chín trụ!)
Tuyến thời gian là một năm trước cuộc họp trụ cột đầu tiên trong phim (nên họ đang xem tương lai, nhưng tôi sẽ bỏ qua những phần nội dung không liên quan đến các trụ cột)
Ngốc nghếch vui vẻ, thỉnh thoảng có chút xíu nghiêm túc
Một vài bug của nguyên tác sẽ có góc nhìn chủ quan.
Các tình tiết đều dựa theo nguyên tác.
Giyuu không bị ghét!!!—
Gia tộc Rengoku, những kiếm sĩ tồn tại để bảo vệ người khác, truyền thống này đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ. . .
Tổ tiên của tôi đã làm thế, phụ thân của tôi cũng làm thế.
Nên tôi sẽ gánh vác sứ mệnh của gia tộc, để những sinh mệnh yếu đuối thơ ngây không phải đau buồn khi được sinh ra trên thế gian này.
Vì bảo vệ người khác mà hi sinh bản thân, hoàn thành sứ mệnh vinh quang, đây vốn là chuyện đáng để kiêu ngạo.
Thế nhưng. . .
〖Ngài Rengoku, ngài có đang nghe tôi nói không?〗
〖Rengoku đại nhân, ngài không sao chứ?〗
〖Đại ca ơi – tôi làm cháy mất CPU của anh rồi hả?!!〗
“A?” Nghe giọng nói lo lắng hốt hoảng của Shiro, Rengoku Kyojuro ngẩng đầu nhìn nó.
“CPU. . .là cái gì?” Anh hỏi.
〖Ngài có thể tạm hiểu là bộ phận dùng để suy nghĩ trong não ấy.〗
“Vậy à.” Rengoku Kyojuro cứng lại chốc lát, sau đó hơi cong môi, chỉ vào đầu mình, nở một nụ cười quen thuộc, “Yomoya, nó vẫn còn ổn lắm.”
Không hổ là đại ca.
Nghe giọng nói tràn đầy sức sống như thường, Shiro cuối cùng cũng có thể yên lòng.
Rengoku Kyojuro gật đầu, sau đó nghiêm mặt hỏi: “Sức mạnh của Thượng huyền tam. . .ở mức nào?”
〖Trong tình huống bình thường thì một thượng huyền có thể đấu lại ba đại trụ.〗
〖Sức mạnh của ba hạng đầu vượt trội hẳn so với ba hạng dưới.〗
Rengoku Kyojuro sững sờ, trong lòng không biết đang tính toán cái gì, khuôn mặt anh tối đi.
Thực lực chênh lệch nhiều đến vậy sao?
“Cậu vừa nói là trong tình huống bình thường, vậy tức là chúng tôi có thể dùng những cách không bình thường để đối phó với thượng huyền?”
Sau khi chú ý tới điểm mù trong câu nói của đối phương, Rengoku Kyojuro kích động hỏi lại.
“Có cách để chúng tôi mạnh lên trong thời gian ngắn, đúng không?”
Shiro im lặng một lát mới tiếp tục.
〖Quả thật có cách để khiến mọi người nhanh chóng đề cao thực lực, nhưng điều kiện cực kì hà khắc, chỉ với sức một mình ngài thì không thể làm được, hơn nữa. . .phải trả một cái giá rất đắt.〗
〖Trước mắt tôi chỉ có thể tiết lộ đến đây thôi.〗
Rengoku Kyojuro ngỡ ngàng, có vẻ chưa thể lí giải hay tiếp nhận được tin tức này.
Nhưng không sao, có cách là được rồi, dù điều kiện có khó khăn cỡ nào chúng ta cũng sẽ cố gắng làm được.
“Vậy. . .còn cách nào khác để đánh bại thượng huyền không?” Sau vài giây suy tư, Rengoku Kyojuro lại nghĩ ra cách khác để thử, “Không chỉ dựa vào sức mạnh ấy.”
〖Lời của ngài quả thật nhắc tôi nhớ ra một cách.〗
〖Thượng huyền tam có một người vợ. . .chắc là cô ấy có thể giúp ngài.〗
“Vợ?!” Rengoku Kyojuro giật mình trước lượng thông tin khổng lồ này, “Cô ấy cũng là thượng huyền quỷ à?”
〖Không phải quỷ, cô ấy là vợ của gã lúc còn là người, tất nhiên cũng là con người.〗
“Yomo. . .vậy sao?” Rengoku Kyojuro cúi đầu đăm chiêu.
Không đúng, thượng huyền quỷ toàn sống mấy trăm năm rồi cơ mà? Vợ thời còn là người sao có thể sống đến tận bây giờ được.
Hay. . .cô ấy giống Sabito, cũng là. . .
Không đợi Rengoku Kyojuro kịp ngẫm kĩ, một tiếng gầm phẫn nộ đã vang lên ngay bên cạnh anh.
“Chuyện gì vậy hả, ánh sáng lúc nãy suýt làm mù mắt ông đây rồi!”
Shinazugawa Sanemi dụi mắt, bực bội phàn nàn.
Những người khác cũng dần tỉnh táo lại, bắt đầu đánh giá xung quanh lần nữa.
Rengoku Kyojuro lặng lẽ liếc qua biểu cảm của mọi người, mặc dù mơ hồ nhưng vẫn coi như bình tĩnh, xem ra họ đã quên hết những thông tin liên quan đến “Chuyến tàu vô hạn” rồi.
Cũng coi như là chuyện tốt, chắc vậy. . .
〖Xin lỗi, vừa rồi hệ thống bị trục trặc nên mới phát sinh tình huống bất ngờ, sau này tôi sẽ cố gắng tránh lặp lại.〗
“Đồ khốn, lần sau phải chú ý hơn đấy.” Uzui Tengen lười biếng ngáp dài, phát ra lời cảnh cáo không có tính uy hiếp.
“Xem xong quá khứ của Tomioka rồi, tiếp theo chúng ta sẽ xem cái gì?” Nói đến đây, Iguro Obanai còn cố tình nhìn sang Tomioka Giyuu.
Sao tên này vẫn không có biểu cảm gì vậy hả. . .
Iguro Obanai bực bội.
〖Sau đây mời các vị xem một đoạn phim nhẹ nhàng để an ủi nội tâm sóng gió nhé.〗
“Nhẹ nhàng. . .à?”
【Cánh bướm đơn độc – Gửi đến người không cười】
Màn hình lại sáng lên, đập vào mắt là khu rừng trúc xanh tươi tốt, qua kẽ lá có thể trông thấy không trung cao vời vợi.
Gió nhẹ thổi qua, tiếc lá xào xạc như đang hát, anh thanh niên tóc đen và cậu thiếu niên tóc đỏ xuất hiện.
【“Nên nghỉ ngơi rồi.” Thấy Tanjiro nằm bẹp trên đất, Tomioka Giyuu vươn tay đỡ cậu dậy.
“Vâng, anh Giyuu.” Tanjiro đáp.
Thủy trụ - Tomioka Giyuu tiến hành phần huấn luyện ngay trong rừng trúc này.
Đại trụ đặc huấn bắt đầu từ chỗ Âm trụ - Uzui Tengen và chấm dứt ở chỗ Thủy trụ - Tomioka Giyuu, nhưng bây giờ mới chỉ có một mình Tanjiro đến được tận đây.】
Đọc đến dòng chữ “Đại trụ đặc huấn”, Rengoku Kyojuro không khỏi u sầu tiếc nuối, nhưng thấy Tomioka Giyuu chịu tham gia thì mắt anh lại sáng rực lên.
Xem ra tương lai Tomioka có thể cởi bỏ khúc mắc, vực dậy bản thân rồi.
“A, Tanjiro giỏi quá, là người đầu tiên đi đến cuối đó!” Kanroji Mitsuri vui vẻ vỗ tay, chân thành mừng cho Tanjiro.
“Ha, coi như có tí bản lĩnh.” Shinazugawa Sanemi quay mặt đi, bĩu môi.
Uzui Tengen thấy tên mình xuất hiện, hài lòng gật gù: “Bổn đại gia là người đầu tiên, có thể thông qua thử thách của tôi chắc chắn toàn tinh anh, nhóc Kamado không tệ đâu nha, ha ha ha ha!”
Vừa nói hắn vừa nhìn chằm chằm vào nichirin của Kamado Tanjiro.
“Rengoku này, tôi vẫn thấy cái tsuba này giống của cậu lắm.” Uzui Tengen nghiêng đầu ngó tới ngó lui chiếc tsuba ngọn lửa, “Hay nó chính là cái của cậu?”
Thấy Uzui Tengen sắp nhận ra tsuba đến nơi, mồ hôi lạnh của Rengoku Kyojuro suýt chảy xuống tận cằm, anh nuốt nước bọt, giả vờ bình tĩnh.
“Không phải vừa nói rồi à? Tsuba kiểu này ở nhà tôi có cả đống luôn đó!” Rengoku Kyojuro cười vang, tự tin khẳng định, “Với lại tsuba của tôi mà tôi lại không nhận ra chắc?” (đúng là không nhận ra được thật)
Dứt lời anh vội cúi đầu, tránh đối diện với Uzui Tengen.
Anh không quen nói dối đâu. . .
Nhất là các đồng đội của mình, họ toàn là bậc thầy trong giới đọc biểu cảm đấy.
“Ừm. . .”
Có lẽ vì Rengoku Kyojuro chắc chắn quá, thành ra Uzui Tengen cũng không biết phải phản bác thế nào.
“Cũng phải, quả thật cậu sẽ không dễ dàng đưa tsuba của mình cho người khác.”
Uzui Tengen cuối cùng cũng bỏ qua chuyện tsuba, Rengoku Kyojuro thở phào, lén nhét nichirin khuất sâu dưới lớp haori.
Tính cảnh giác của đồng đội cao quá, thật sự không giấu nổi mà.
【“Các đại trụ trước chỉ đạo thế nào?” Tomioka Giyuu hỏi thăm, “Họ có nghiêm khắc lắm không?”
Nhắc đến chuyện này, Kamado Tanjiro không biết phải mở miệng kiểu gì.
Anh Shinazugawa ra tay siêu nặng, đấm vào cằm em một phát làm em ngất luôn, còn đánh sưng cả người em. . .
Cả anh Iguro, không biết tại sao ảnh giống anh Shinazugawa lắm luôn, đều ghét em, lại còn mở miệng ra chửi suốt. . .
Các đại trụ khác thì khá thân thiện, nhất là chị Kanroji và Tokito. . .
“Mặc dù mọi người đều rất nghiêm khắc, nhưng có thể trao đổi học hỏi với các mọi người nên em rất vui ạ!” Tanjiro hưng phấn đến nỗi hai mắt sáng lên.】
Đoạn này đã tiết lộ mối quan hệ của Tanjiro với hầu hết các trụ cột.
Nói thật, đa số họ có thể hiểu.
Ví dụ như Iguro Obanai và Shinazugawa Sanemi đều là những người có tính cách khá cứng rắn nên việc họ yêu cầu cao và đối đãi hậu bối hơi hà khắc thì cũng bình thường.
Còn Kanroji hoạt bát sáng sủa, lại giỏi giao tiếp với mọi người nên thái độ dịu dàng với Tanjiro cũng không phải vấn đề.
Nhưng mà. . .
Tokito rất thân thiện???Mọi người quay đầu nhìn thiếu niên tóc xanh đậm mặt vô cảm, thấy tất cả đều nhìn mình, cậu mất tự nhiên nhíu mày.
“Sao vậy?” Tokito Muichiro nghiêng đầu, nhưng mặt mũi không thay đổi tí ti nào.
Kamado Tanjiro thật sự không nhầm tên ai khác đấy chứ?
【“Anh Shinazugawa thích bột đậu đỏ hay mứt đậu đỏ ạ?” Kamado Tanjiro đột nhiên hỏi Tomioka Giyuu bên cạnh.
Nếu là trước kia, chắc chắn Tomioka Giyuu sẽ lựa chọn im lặng bỏ qua câu hỏi này, nhưng sau vụ tâm sự lần trước thì anh đã chịu khó trò chuyện với mọi người hơn nhiều.
“Anh thích mứt đậu đỏ, nhưng có vẻ Shinazugawa thích bột đậu đỏ hơn.”
“Vậy sao, thế để đề phòng, lần sau gặp anh Shinazugawa chúng ta hãy mang cả hai loại ohagi theo đi ạ!”
Nói xong, Kamado Tanjiro lại tưởng tượng nếu có gặp lại Shinazugawa, cứ đối phương cáu là cậu nhanh chóng nhét một cái ohagi vào miệng hắn, không để hắn có cơ hội tức giận nữa!
Nghĩ đến đây, cả hai quay ra tán gẫu về Shinazugawa và ohagi thêm một lúc lâu.】
Trên màn hình Tomioka Giyuu và Tanjiro tám chuyện bao lâu thì ở bên ngoài Shinazugawa Sanemi cũng sôi máu nhìn Tomioka Giyuu bấy lâu.
Tại sao vậy, tại sao tương lai Tomioka Giyuu lại biết hắn thích ăn ohagi chứ hả?
Tomioka Giyuu thì cũng thôi, còn Kamado Tanjiro sao mà biết được?
Mình cũng chỉ có một cái sở thích nho nhỏ như thế, rốt cuộc tên khốn nào không quản được miệng để lộ ra ngoài!!!
“Ha ha ha ha, Shinazugawa, cậu xem, sao chuyện cậu thích ăn ohagi lại được lan truyền khắp nơi thế này? Ha ha ha!”
Uzui Tengen cười trên nỗi đau của người khác, chẳng ngờ vừa quay đầu đã bắt gặp đôi mắt tràn đầy sát ý của ai kia.
“Uzui – ” Shinazugawa Sanemi gằn giọng chất vấn, “Có phải cái tên thích hóng hớt nhà anh kể ra không hả!”
Uzui Tengen sửng sốt, sau đó tủi thân nhìn hắn: “Oan uống ghê á, bây giờ cậu hỏi tôi thì tôi cũng chẳng đáp được, mà có phải chỉ mình tôi biết bí mật này của cậu đâu ~”
“Đúng vậy, trước khi rõ ràng mọi chuyện, chúng ta không nên nghi oan cho người tốt!”
Rengoku Kyojuro bật cười giảng hòa: “Đúng rồi, hay lúc nào ra ngoài chúng ta đi ăn ohagi nhé, vừa nghe Tomioka và nhóc Kamado thảo luận mà tôi cũng thèm quá!”
“Vâng vâng!” Kanroji Mitsuri lập tức phụ họa, “Em cũng muốn ăn thử món anh Shinazugawa thích nữa, chắc chắn là rất ngon!”
“Ohagi, u ~ ma ~ i ~”
Rengoku Kyojuro vui vẻ rung đùi.
Có lẽ trong suy nghĩ của anh, trên thế giới này không có món gì mà không “umai” hết.
Tomioka Giyuu thì nhíu mày, sau đó như hạ quyết tâm làm một việc rất trọng đại, anh hít sâu, đi đến trước mặt Shinazugawa Sanemi, đôi mắt lam cụp xuống.
“Shinazugawa, sau khi rời khỏi đây chúng ta cùng đi ăn ohagi đi.” Tomioka Giyuu bình tĩnh mở lời, nhưng đầu ngón tay khẽ run đã bán đứng anh.
Liệu có đồng ý không? Liệu Shinazugawa có đồng ý không?
Shinazugawa Sanemi sửng sốt, hắn há miệng, nửa muốn nói nửa lại không, mãi không thốt được lời nào.
“Ừm.” Sau thời gian dài do dự, cuối cùng hắn cũng nghẹn ra được một chữ.
Mặc dù chỉ có một chữ ngắn ngủi nhưng đã là bước tiến đột phá trong mối quan hệ của hai người rồi.
Xem ra qua sự kiện lần này, tâm tình của Tomioka sáng sủa hơn nhiều lắm, còn chủ động trò chuyện với người khác nữa, thật là may mắn.
Kochou Shinobu mừng thầm.
【“Nghe nói em bị cấm tiếp xúc với Shinazugawa, sao vậy?” Không biết tại sao Tomioka Giyuu đột ngột đổi đề tài, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm.
“Aaa, chuyện này thì, tại em chọc giận anh Shinazugawa, sau đó xảy ra một trận loạn đấu luôn. . .Tóm lại phức tạp lắm ạ, nhưng bây giờ thì em tỉnh táo rồi.”
Tomioka Giyuu bày tỏ mình có thể hiểu được.
“Anh cũng thường xuyên làm Shinazugawa tức giận, nhưng bình thường thì cậu ấy cũng giận sẵn mà.”
“Hơn nữa cách đây không lâu anh cũng từng bị cấm tiếp xúc với Shinazugawa.”
“A? Anh Giyuu cũng bị?” Tanjiro giật mình.
Mới chỉ là cậu với anh Shinazugawa đánh nhau thôi mà đã hỗn loạn lắm rồi, không biết hai đại trụ mâu thuẫn thì phải đến mức nào. . .thật không dám tưởng tượng!
Trông bộ dạng hoảng hốt của Tanjiro, Tomioka Giyuu thở dài: “Hôm đấy bọn anh không cãi nhau, nhưng Shinazugawa vẫn giận, không chỉ Shinazugawa mà mọi người đều lạ lùng hết. . .”
Anh ngẩn người, ánh mắt lơ đãng không hướng về phía rừng trúc, mà phiêu du trên bầu trời cao xanh thẳm.
“Chuyện cũng nửa năm trước rồi – ”】
“A, anh Tomioka với anh Shinazugawa lại đánh nhau nữa!” Kanroji Mitsuri bất đắc dĩ.
Quả thật, nếu không có trải nghiệm bất ngờ này, hai người chưa xóa bỏ hiểu lầm đó chắc chắn sẽ còn như nước với lửa lâu lắm.
Rengoku Kyojuro miễn cưỡng trấn an: “Ít nhất thì. . .nhà cửa, người qua lại, phố xá và tài sản của Sát quỷ đoàn cũng chưa hư hao gì.”
“Nhưng nếu nghĩ theo hướng tiêu cực.” Iguro Obanai nheo mắt, khóe môi cong lên dưới lớp băng vải, “Thằng ranh Kamado kia đánh nhau với Shinazugawa đã tạo thành tổn thất nghiêm trọng cho Sát quỷ đoàn rồi đấy.”
Rengoku Kyojuro, Kanroji Mitsuri:. . . . . .
Kochou Shinobu cạn lời nhìn màn hình.
Cũng không biết lại xảy ra chuyện gì nữa.
(Chương tiếp theo, mời xem các trụ cột tìm cách chọc cười Giyuu)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com