Ca Phe Sua Da
"không hẳn"Nhỏ Kim trả lời rất đơn giản,mrồi nó bắt đầu vặn ga, hôm nay hình như nó chạy xe nhanh hơn bình thường thì phải.Minh Thư cảm thấy hơi sợ sợ, lỡ chọc trúng cái nó không thích thì nó hết cứu chắc luôn."Tao làm mày giận hả? xin lỗi mày nhé""Tao bình thường"Rõ là cái Kim đang nhộn nhạo trong lòng, chuyện cũng chỉ mới qua thôi và nó thì chẳng muốn nhắc lại chút nào.Nó thầm nghĩ, giá như nó đừng gặp Đăng thì tốt quá rồi. Nhưng ông trời trớ trêu với nó quá, cho nó gặp được người nó thực sự thích, nhưng người đó lại là một gã tồi.--------------Cái Kim tình cờ gặp Đăng lần đầu tiên vào cuộc thi Olympic cấp tỉnh.Đăng rất giỏi, giỏi hơn cả học sinh ưu tú của trường chuyên nó học, giỏi hơn vô số đứa khác trong tổ chuyên toán.Nó giỏi, nó đẹp, chỉ với sự xuất hiện của nó đã khiến bao đứa con gái mê muội, bao thằng con trai ganh tỵ, nói chung nó là một bản thiết kế hoàn hảo.Nhưng cái Kim chưa từng để tâm đến, bởi thằng Đăng lúc đó gan lắm, gan đến nỗi cướp đi cả giải nhất của nhỏ bạn nó-con Dung nổi tiếng giỏi toán nhất nhì lớp chuyên.Con Dung vì thế mà ức chế lắm, mặc dù giải nhất không phải chỉ có một, nhưng nó vẫn trượt vì điểm của thằng nhóc Đăng khốn nạn quá cao, cao đến nỗi bảng điểm toán trong kì thi Olympic năm ấy có sự chênh lệch rất lớn, rồi thêm cái tính ẩu ẩu của cô bạn, thế là nó trượt giải như chơi thôi.Ấn tượng lần đầu nhỏ Kim nhìn thấy Đăng không nhiều, chỉ đơn thuần như những người khác, tại tai nó bận nghe nhỏ Dung kế bên nói xấu liên lỉ chứ chả có tình yêu sét đánh gì ở đây cả.Cứ như thế kết thúc buổi lễ, học sinh trường nào cũng bắt đầu lên xe trở về trường nấy, nhanh quá nên nó còn chả kịp chào tạm biệt nhỏ Thư nữa.Ở kế bên, nhỏ Dung vẫn xì xồ thằng Đăng, nó cũng tức tức, tại nó biết thực lực nhỏ Dung cao hơn nó, vượt cả mấy đứa ở Biên Hòa nữa.Vậy mà lúc nào nó cũng chôn mạng ở trong góc phòng, không viết truyện thì cũng làm poster, vẽ tranh này nọ chai lọ, xong đêm thì học bài như con chó, đôi khi cái Kim cũng không hiểu nhỏ Dung nghĩ cái quái quỷ gì trong đầu.----------Sau kì thi, cuộc sống của hai đứa tại phòng trọ thay đổi hẳn, cả hai đứa bận bịu cho kì thi Olympic cấp quốc gia, bận bịu ôn thi cuối kì, bận chạy deadline, leo rank theo từng ngày một.Cái cảm giác chạy deadline ở trường chuyên nó không chịu nổi, nó tính năm sau quay về Thanh Bình học.Nó mệt rồi."Tao mệt quá mày ơi, chắc năm sau tao về Thanh Bình học"Cái Kim thở dài não nề nói với nhỏ Dung đang cắm mặt vào máy tính bên cạnh."Cái gì vậy? mày tính chuyển á? thôi tao xin, bữa giờ con này chưa nói xấu gì mày đâu nhé""Tao mệt lắm, chạy deadline không nổi mày ơi""Không, mày phải ở lại cho tao, sao mày nỡ lòng nào bỏ tao lại đây hảaaaaaaa"Sau bao nhiêu nỗ lực của nhỏ Dung, cái Kim vẫn trở về quê như thường, nó thấy cả năm nay nó tiêu hao tài nguyên của bố mẹ nó nhiều rồi, chưa kể nhà nó cũng không hẳn dư dả như nhà nhỏ Dung, với lại nguyên nhân lớn nhất vẫn là nó chẳng muốn sống chơi vơi thế này nữa...Ngày ngày phải chạy, quên ăn quên ngủ, nó phải đi làm thêm, phải đi học, phải ôn bài và học bài cho bằng bạn bằng bè, đối với cái sức nó học không nổi.Thế là nó trở thành con nhóc tự ti, thậm chí nó gần chạm đến tự kỉ rồi.------------Cái Kim về quê, crush năm nào của nó cũng vô đại học rồi, vụt xa khỏi tầm mắt nó, cảm giác nó lúc biết tin cứ buồn buồn, tại nó hiểu nó chẳng thể chờ những cái nó không bao giờ sở hữu được.Nhưng cái này đi thì cái khác sẽ đến, giống như khi crush cũ nó đi thì một anh chàng đẹp trai lại xuất hiện trong cuộc đời nó, mà thằng đó chẳng ai khác ngoài thằng Đăng.Lần đầu tiên gặp lại nó lúc về quê là trong một lần nhỏ Kim đi bán hàng cho mẹ, lúc đó nó mới tình cờ biết Đăng là khách quen của bố mẹ nó.Ngay cả bố mẹ Đăng, chị Đăng cũng thường xuyên lui tới đây, thế là nó vô duyên vô cớ bị gán ghép với Đăng.Cứ hằng sáng sớm, vào khoảng tầm tám giờ sáng nó sẽ thấy cái xe điện pega màu đen quen thuộc dừng chân tại cửa hàng của mình, sẽ là cậu con trai với mái tóc như gà bới chó dựt bước vô, lần thì mua cải bắp, lần thì mua cà rốt, lần thì mua ít, lần mua nhiều, cứ như vậy Đăng từ một thằng không biết gì về chợ (huỵch toẹt ra là ngu đi chợ vãi) thì nó đã trở thành một trong những con dân đi chợ sành sỏi nhất."Hôm nay bắp cải lên giá à"Đăng cầm cái bắp cải trên tay, nhìn Kim thật lâu, lâu ơi là lâu."Ừ? tính chặt chém à?"Nhỏ Kim cười cười, chặt ai chứ chặt nó nó lại chặt cho đứt cổ.Lại nói, lí do nó với thằng Đăng bị ghép đôi, không phải vì trai xinh gái đẹp gì, chẳng qua là do Đăng và nó đều có cái mồm lí lẽ cùn, cùn trong cùn luôn mới chịu."Không, tao là đàn ông, sao chấp mày được. Mày là con gái, xứng đáng được nghe những lời mật ngọt thôi"Cái Kim nghe xong cứng đờ, tính đáp trả lại nó nhưng mà khi nó định nói thì Đăng nói thêm."Thầy bảo thế đó!"Nó ngây ngô cười, mà chẳng biết rằng cái nụ cười giẻ rách đấy lại khiến nhỏ Kim ấn tượng.Ấn tượng của nhỏ Kim không phải kiểu như sao băng, nó kiểu mưa dầm thấm lâu, gạo lâu ngày cũng nấu thành cơm.Nên là mỗi khi nó thích ai, nó sẽ thích lâu ơi là lâu, tại hình bóng người nó thích sẽ từ từ ăn mòn não của nó, chiếm não nó nhiều hơn.Thằng Đăng mặc dù chả biết gì về tình yêu, nhưng nó có cái miệng như cái tổ ong ấy, ngọt ngào như mật khiến ai cũng phải xiêu lòng.Rồi một buổi tối nọ, lúc nhỏ Kim đang ăn cơm cùng bố, nó rón rén hỏi."Nếu giờ con yêu thì sao bố?""Lành mạnh thì tao chấp nhận""Ủa? con tưởng bố bảo lớn rồi yêu chứ?""Mày con tao, tao hiểu. Mày có phải đám giặc giời cứ tối đến đi cháy phố ngoài đường đâu mà lo"Bố tôi uống ngụm nước to thật to, kêu một tiếng đã đời rồi hỏi nhỏ Kim."Mày thích thằng Đăng đúng không? nếu là nó thì sao chả được, nó giỏi mà"Trong bậc phụ huynh thì bố tôi cũng thuộc hàng khó tính, nhưng hôm nay bố lại thong thả một cách kì quặc."Chắc thế""Đang hè mà, thử ngỏ lời tìm hiểu xem, tranh thủ moi kiến thức của nó nữa. Nó là học sinh ưu tú ở Hà Nội đó nhé, không giỡn đâu" Thoáng chốc, cái Kim cũng hiểu vì sao thằng Đăng giỏi thế, ra là gốc gác ngoài đó thì phải giỏi thôi chứ sao.Rồi tình cờ ngày hôm sau, thằng Đăng cũng tỏ tình với nó, nó đương nhiên chấp nhận, cả ba tháng hè yêu nhau, nó chỉ toàn dùng để dạy Đăng những cái cơ bản nhất trong tình cảm, nó chưa bao giờ nghĩ một trap boy như Đăng lại có thể nguk ngok đến thế.Nhưng,chính cái lúc nó dạy Đăng cách yêu, cách thương rồi, nó mới nhận ra được từ "yêu" bên trong Đăng giản dị đến mức nó gần như coi nhẹ.Nó biết Đăng không hiểu, không sành sỏi việc yêu nhưng nó cảm thấy cả hai cần thời gian suy nghĩ lại, nó cần thời gian thư giãn lại để có thể mở lòng tha thứ, còn Đăng cần thời gian để cảm nghiệm lại tình cảm của chúng nó.Thế mà bằng cách nào đó Đăng lại nghĩ đó là lời chia tay rồi tự hủy hoại bản thân đến đáng báo động.Quả nhiên là cái đồ ngốc nhất thế gian.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com