TruyenHHH.com

Ca Phe Sua Da

Chiều cùng ngày tôi có tiết phụ đạo môn hoá nên phải chuẩn bị rời đi từ sớm, trời thì nắng chang chang, nắng muốn cháy da cháy thịt nhưng mà vì đam mê nên có chết cũng phải đi cho bằng được.

"Em chào thầy"

Tôi cười cười, thầy cũng vui vẻ lắm, trông chill cực với đống hồ sơ dày ơi là dày.

Tôi cũng ngồi xuống ghế luôn, hôm nay tôi tới hơi sớm nên hiện tại chẳng có ai cả.

"Thư,xem trước đề đi"

"Dạ"

Tôi đón nhận đề hoá từ tay thầy. Ôi cái nhiệt độ này đã bao nhiêu lâu rồi tôi chưa trải qua nhỉ?ôi nó ấm gì đâu á, chẳng có lạnh lẽo như đề của thầy Sơn giấu tên.

Lát sau, bọn trong chuyên hoá cũng tới đông đủ, ngồi kín phòng học, năm nay tôi và Bảo Anh ngồi cùng nhau, tôi còn thấy Kiều Anh nữa, cậu ta ngồi ngay đằng sau bàn tôi.

"Chào Thư!"

"Ờ..chào Kiều Anh!"

Tôi nở nụ cười xã giao cho có rồi quay lên vì quá mỏi cổ.

----------------

Dạo gần đây con nhỏ Kiều Anh lạ lắm, cứ cái gì tôi làm, cứ thứ gì tôi thích là y như rằng nó thích giống tôi.

Nghe lạ phết nhỉ?cứ như nó muốn trở thành bản sao của tôi, hoặc nó muốn tiếp cận tôi.

Tôi thì chưa bao giờ thích một người lạ đột nhiên chen ngang vào cuộc sống của tôi quá mức như thế, nhất là khi tôi thấy bản thân không hợp với nó cho lắm.

Tóm lại là nó khả nghi vãi. Nhưng thôi, tôi cũng không rảnh để điều tra thêm hay nói gì thêm về vấn đề này nữa.

"Rồi, các em lấy đề ra ôn bài nè!"

Giọng thầy Trường Thành hô to, thầy vô tay vài cái giúp chúng tôi tập trung hơn và giao một xấp đề cho nhỏ Bảo Anh đi phát, trông nó cầm đề khổ sở chưa kìa.

----------------

Mọi chuyện sẽ rất bình thường nếu như con Kiều Anh không làm như thế.

Không,tính ra người không bình thường là tôi mới đúng ý, tại việc đó cũng bình thường thôi mà.

Chiều nay sau khi tôi bước ra khỏi phòng hoá, anh Thanh cũng vừa học phụ đạo tin xong, anh ta chạy đến phòng hoá làm tôi tưởng anh ta muốn nói gì đó với tôi nhưng không, anh ta lại gần Kiều Anh và đưa cho cậu ta xấp đề ôn môn tin học nâng cao dành cho mấy đứa chuyên tin.

"Anh Thanh!!!"

Tôi kéo anh ta lại góc trống trong sân sau khi Kiều Anh rời đi, tôi nhanh chóng chụp lấy cổ áo khiến chiến thần Phạm Hữu Thế Anh không thể làm gì hơn ngoài việc cầu xin tôi thả anh ta ra.

"Em có chuyện muốn hỏi"

"Rồi rồi thả ra đi, thả ra rồi hỏi gì thì hỏi"

Anh ta thở dốc, tôi thì bắt đầu đi luôn vào vấn đề.

"Con Kiều Anh muốn xin vào chuyên tin à?bình thường nó có học chuyên môn gì ngoài hoá đâu?"

Tôi nghi hoặc nhìn anh Thanh.

"Ừ, nó muốn đổi môn chuyên, từ hoá sang tin học"

"Anh biết lí do vì sao không?"

Tôi thắc mắc hỏi.

"Anh mày không biết, nhưng mà trông nó khả nghi lắm, lúc nào cũng bám rịt lấy mày như cuộn băng keo ấy"

"Thế mới đáng chú ý đó"

Tôi ngồi xuống ghế đá gần đó,thở dài.

"Em thề là em ghét mấy đứa giống vậy cực, khó chịu thật chứ"

"Sao?nó tính thi vào tổ của ông S đó cưng, xem ra sau này còn gặp mặt nhiều nhiều"

"Em không mong nó đậu xíu nào luôn á trời, người gì mà, hừ"

"Mày khó tính quá rồi đó. Có khi do duyên trời định thôi, mày cứ phải làm quá lên, vậy thôi nhé, anh mày đi học thêm toán đây"

"Biết rồi đi đi mệt quá"

Tôi bị quạu quá nên bỏ về nhà luôn, Kiều Anh thì kệ mẹ Kiều Anh, mệt quá không thèm nghĩ nữa.

Rồi tôi bỏ về nhà và đi ngủ luôn.

----------------

"Ơ Thư?mày không dậy đi học môn tin à?"

Mẹ tôi vừa trở về sau phi vụ làm ăn nào đó và thấy tôi đang ngồi thơ thẩn ăn bánh quy.

Trí nhớ của mẹ rất tốt, nên tôi vội check lại lịch học ngay, quả nhiên là có tiết lúc 4h nhưng mà giờ 5h rồi còn đâu.

"Chết cha...trễ tận nửa tiếng rồi"

"Có ai ở nhà không ạ?"

Giọng thầy Sơn vang to bên ngoài, tôi bụm miệng sợ hãi.

"Mẹ, cứu con với!!"

Lần này chết chắc luôn rồi!

Kiểu gì cũng năm vòng sân, huhu.

"Mày im, để tao ra nói nó"

Nói rồi mẹ tôi bước ra, chào thầy Sơn với giọng thảo mai vô cùng tận.

"Thầy đến tìm ai ạ?"

"À, tôi đến tìm Thư ấy mà, nay tôi bận nên 4h không có mặt ở trên trường dạy nó được nhưng mà quên nhắn với nó"

"À...nhỏ Thư nhà em vừa ngủ quên á thầy, nên là không sao đâu thầy"

Trời ạ...có cần nói tôi ngủ quên không?huhuhu thầy giết con mất mẹ ơi TT-TT

"Vậy à,thế thì cứ nói nó lên trường nha, cám ơn Ngọc nhiều"

"Có gì mà phải khách sáo chứ!"

Mẹ tôi cười rồi gọi to.

"Trốn làm gì cho mất công, ra rồi lo mà đi học đi con!!!!mày có trốn đến mai đuợc đâu mà trốn hoài!"

Má nó tôi thề là lần này chính là một trong những lần nhục nhã nhất trong đời tôi.

---------------

Khi biết được sự thật vì sao, tôi tá hoả nhận ra mình bị "úp sọt" một cách vô cùng dễ thương, một trăm điểm.

"Lí do mà thầy không lên trường lúc 4h được là do soạn đề để úp sọt em mệt quá nên ngủ quên. Vì thế nên Thư làm hai đề kiểm tra một lượt luôn nhé"

Hiện tại trông thầy cute cực, nếu như trên bàn tôi không có bài kiểm tra.

Má,ngủ quên là do nghiệp nó quật chứ bộ, thế mà cũng phải...mà thôi đi, tôi không thèm chấp với những con người như ông ta, không!

"Dạ"

Tôi gật gù, nhìn thầy cầm cặp tôi đi mà lòng thở than.

"Thư, chuẩn bị tổ mình có bạn mới đó!"

Hôm nay ổng bị sao vậy?ngủ quên rồi tái kiếp hay gì?đây có phải thầy Trường Sơn không ạ?

"Kiều Anh đúng không thầy?"

Tôi hỏi.

Thầy chỉ nhìn vào máy tính, cười cười.
"Có thể"

Tự nhiên tôi cảm thấy trời đất sụp đổ tại chỗ luôn, tôi không còn lời nào để nói nữa.

Ngay lúc ấy, một bóng hình lướt qua đời tôi, một bóng hình quen thuộc. Là thằng Trường Long chứ ai.

Và....

"Chị Thư ơi em thích chị nhất trên đời~"

Wtf hôm nay hai anh em nhà này bị vấn đề gì à?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com