Ca Cua Em 18
Có vài khách phía trước, Y Na phải xếp hàng theo thứ tự. Trong lúc chờ tới mình thì có một nhóm thanh niên trai tráng xông vào. Nói là xông vào nhưng không hẳn, chẳng qua là có vài cậu miệng mồm nói không ngừng có chút ồn mà thôi.
Y Na không ngoái nhìn, chỉ im lặng đứng đó trên tay là ba bịch kotex. Cô lại chẳng ngại ngùng gì.
"Triều Ca, có phải hôm nay con nhóc Vi Vi tỏ tình mày không?" Một trong số đó bỗng đổi chủ đề đang bàn luận.
"Nhàm chán." Người bị chọc không trả lời chỉ cộc lốc đáp một câu.
Nhưng người kia lại không có vẻ sẽ buông tha. "Nhỏ đó xinh phết mà, hoa khôi khối mình nhé. Sao nào? Có phải có chút rung động không?" Tô Cận Bình hếch vào vai Triều Ca một cái, bộ dáng thật sự rất đáng đánh đòn.
Trần Lục Sâm cười cười nói: "Mày không hiểu Ca à, còn đi hỏi mấy câu ngu ngốc này."
"Đúng vậy, cái loại xinh mà não ngắn như nhỏ đó đến tao cũng không thể nào yêu." Hừ nói xong Lâm Uyên còn nhướng mắt khinh bỉ Tô Cận Bình một cái.
Tô Cận Bình á khẩu. Thế quái nào tự nhiên chính mình bị khinh bỉ như vậy chứ. Ngẫm nghĩ thì cũng đúng, nhỏ Vi Vi hình như ngoại trừ xinh đẹp ra, gia cảnh tốt thì còn gì nữa đâu. Nói nhỏ đó não ngắn lại chẳng sai chút nào.
Triều Ca lười phải chú ý tới mấy tên bạn tiếp tục đi kiếm đồ cần mua.
Mặc dù không muốn chú ý tới đám con trai ồn ào kia nhưng bọn họ nói lớn như vậy cô không muốn nghe cũng phải nghe. Mà cái người tên Triều Ca có lẽ rất được hoan nghênh ở trường nhỉ. Dựa vào cách nói chuyện của họ Y Na đoán tất cả chắc đều là học sinh trung học. Ở thành phố M có ba trường trung học nhưng có hai trường trọng điểm. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Trung học A vẫn nhỉnh hơn. Sắp tới cô sẽ nhập học trường đó. Tất cả đều theo sự sắp xếp của gia đình thôi, cô không cần phải nhọc tâm tính toán. Cô cảm thấy nơi nào cũng ổn thôi, vì với cô ở đâu cũng như nhau.
Mãi suy nghĩ vu vơ nên không để ý đã tới phiên mình. Đến khi cậu nhân viên thu ngân gọi lần nữa cô mới tỉnh hồn.
"Xin lỗi." Y Na đặt ba gói kotex màu xanh cực kỳ chói mắt trên quầy hơi ngại vì bản thân đã thất thần.
Nghe tiếng kêu tích tích từ máy quét mã vạch Y Na nhìn màn hình hiển thị, chẳng qua không biết làm gì nên quan sát vậy thôi. Sau đó theo bản năng cô lui về sau, không hề có tác nhân nào cả chỉ là cô tự nhiên làm theo phản ứng của cơ thể mình. Không ngờ phía sau từ lúc nào đã có người đứng mà cô không để ý đến.
Cô lùi về sau bước nhỏ nhưng vì người nọ đứng quá gần nên lưng cô đụng phải ngực anh.
Triều Ca cũng không phải tự nhiên đứng sát người ta như vậy, nhưng cửa hàng này khá nhỏ, khách khứa lại không ít đã có nhiều người xếp hàng phía sau thành ra đẩy anh lên tận đây.
Trước đó cũng không chú ý tới người phía trước, chỉ vô tình nhìn thấy mấy bịch xanh xanh trên quầy tính tiền, sau đó anh cụp mắt nhưng thật sự mùi hương nhè nhẹ từ cô gái trước mắt khiến anh không chú ý cũng không được. Rất dịu nhẹ và dễ chịu.
Nhưng ngoại trừ tấm lưng phẳng phiêu được chiếc áo hoodie quá cỡ bao phủ thì chẳng thấy gì thêm. Cảm thấy mình nhìn phía sau người ta như vậy cũng không tốt. Đành liếc mắt nhìn lung tung, thấy đám bạn đang đứng chờ ngoài cửa. Tô Cận Bình lại chọc ghẹo con gái người ta nữa rồi. Anh cười cười bất đắc dĩ. Khi định trở lại tầm mắt về phía trước thì người nọ không biết vô tình hay cố ý mà lui ra sau. Còn chưa kịp phản ứng đã nâng tay đỡ cô.
Cả hai đều cùng lúc giật mình.
Y Na vội xoay người nhìn anh xin lỗi. Không những đụng vào người ta mà còn giẫm lên giày của người ta. Đúng là không còn gì để nói.
"Xin lỗi."
Lúc nhìn rõ cặp mắt màu xám khói kia, trong vài giây Triều Ca đã thất thần. Khi anh hoàn hồn thì cũng là lần thứ hai Y Na nói "Xin lỗi."
Lúc ngẩng mặt nhìn rõ người mà mình đã mạo phạm, cô không thốt được lời nào.
Khuôn mặt anh tuấn tú, làn da không quá trắng nhưng cũng không phải màu lúa mạch nam tính. Tuy vậy vẫn không hề làm giảm đi hoocmon nam đang rực cháy trên người anh.
Anh rất cao, cô đoán chắc tầm mét tám lăm hoặc thậm chí là hơn vì cô chỉ đứng tới vai của anh. Nhớ ra không thể nhìn người ta chằm chằm như vậy cô vội cụp mắt.
Không nghe anh đáp lại cô còn tưởng anh tức giận vì bị người khác mạo phạm.
Khi lấy hết dũng khí mở miệng xin lỗi lần nữa thì người nọ cũng đáp lại: "Không sao."
Giọng nói này… hóa ra là Triều Ca mà mấy cậu học sinh lúc nãy trêu chọc. Thầm nghĩ với tướng mạo đó thảo nào hoa khôi cũng mê mẩn.
Tính tiền xong Y Na thoáng nhìn anh một giây gật đầu rồi nhanh chân rời đi. Cũng chẳng rõ vì sao chỉ là anh vô ý nhìn mình thôi mà tim cô bỗng đập nhanh hơn bình thường.
May mắn cô đeo khẩu trang nếu không với khuôn mặt ửng đỏ, hơi nóng này chắc chắn không thể che giấu được.
Có chút bất lực vì sự khác lạ của mình, cứ vậy mà mơ hồ về tới biệt thự.
Y Na không ngoái nhìn, chỉ im lặng đứng đó trên tay là ba bịch kotex. Cô lại chẳng ngại ngùng gì.
"Triều Ca, có phải hôm nay con nhóc Vi Vi tỏ tình mày không?" Một trong số đó bỗng đổi chủ đề đang bàn luận.
"Nhàm chán." Người bị chọc không trả lời chỉ cộc lốc đáp một câu.
Nhưng người kia lại không có vẻ sẽ buông tha. "Nhỏ đó xinh phết mà, hoa khôi khối mình nhé. Sao nào? Có phải có chút rung động không?" Tô Cận Bình hếch vào vai Triều Ca một cái, bộ dáng thật sự rất đáng đánh đòn.
Trần Lục Sâm cười cười nói: "Mày không hiểu Ca à, còn đi hỏi mấy câu ngu ngốc này."
"Đúng vậy, cái loại xinh mà não ngắn như nhỏ đó đến tao cũng không thể nào yêu." Hừ nói xong Lâm Uyên còn nhướng mắt khinh bỉ Tô Cận Bình một cái.
Tô Cận Bình á khẩu. Thế quái nào tự nhiên chính mình bị khinh bỉ như vậy chứ. Ngẫm nghĩ thì cũng đúng, nhỏ Vi Vi hình như ngoại trừ xinh đẹp ra, gia cảnh tốt thì còn gì nữa đâu. Nói nhỏ đó não ngắn lại chẳng sai chút nào.
Triều Ca lười phải chú ý tới mấy tên bạn tiếp tục đi kiếm đồ cần mua.
Mặc dù không muốn chú ý tới đám con trai ồn ào kia nhưng bọn họ nói lớn như vậy cô không muốn nghe cũng phải nghe. Mà cái người tên Triều Ca có lẽ rất được hoan nghênh ở trường nhỉ. Dựa vào cách nói chuyện của họ Y Na đoán tất cả chắc đều là học sinh trung học. Ở thành phố M có ba trường trung học nhưng có hai trường trọng điểm. Nếu đặt lên bàn cân so sánh thì Trung học A vẫn nhỉnh hơn. Sắp tới cô sẽ nhập học trường đó. Tất cả đều theo sự sắp xếp của gia đình thôi, cô không cần phải nhọc tâm tính toán. Cô cảm thấy nơi nào cũng ổn thôi, vì với cô ở đâu cũng như nhau.
Mãi suy nghĩ vu vơ nên không để ý đã tới phiên mình. Đến khi cậu nhân viên thu ngân gọi lần nữa cô mới tỉnh hồn.
"Xin lỗi." Y Na đặt ba gói kotex màu xanh cực kỳ chói mắt trên quầy hơi ngại vì bản thân đã thất thần.
Nghe tiếng kêu tích tích từ máy quét mã vạch Y Na nhìn màn hình hiển thị, chẳng qua không biết làm gì nên quan sát vậy thôi. Sau đó theo bản năng cô lui về sau, không hề có tác nhân nào cả chỉ là cô tự nhiên làm theo phản ứng của cơ thể mình. Không ngờ phía sau từ lúc nào đã có người đứng mà cô không để ý đến.
Cô lùi về sau bước nhỏ nhưng vì người nọ đứng quá gần nên lưng cô đụng phải ngực anh.
Triều Ca cũng không phải tự nhiên đứng sát người ta như vậy, nhưng cửa hàng này khá nhỏ, khách khứa lại không ít đã có nhiều người xếp hàng phía sau thành ra đẩy anh lên tận đây.
Trước đó cũng không chú ý tới người phía trước, chỉ vô tình nhìn thấy mấy bịch xanh xanh trên quầy tính tiền, sau đó anh cụp mắt nhưng thật sự mùi hương nhè nhẹ từ cô gái trước mắt khiến anh không chú ý cũng không được. Rất dịu nhẹ và dễ chịu.
Nhưng ngoại trừ tấm lưng phẳng phiêu được chiếc áo hoodie quá cỡ bao phủ thì chẳng thấy gì thêm. Cảm thấy mình nhìn phía sau người ta như vậy cũng không tốt. Đành liếc mắt nhìn lung tung, thấy đám bạn đang đứng chờ ngoài cửa. Tô Cận Bình lại chọc ghẹo con gái người ta nữa rồi. Anh cười cười bất đắc dĩ. Khi định trở lại tầm mắt về phía trước thì người nọ không biết vô tình hay cố ý mà lui ra sau. Còn chưa kịp phản ứng đã nâng tay đỡ cô.
Cả hai đều cùng lúc giật mình.
Y Na vội xoay người nhìn anh xin lỗi. Không những đụng vào người ta mà còn giẫm lên giày của người ta. Đúng là không còn gì để nói.
"Xin lỗi."
Lúc nhìn rõ cặp mắt màu xám khói kia, trong vài giây Triều Ca đã thất thần. Khi anh hoàn hồn thì cũng là lần thứ hai Y Na nói "Xin lỗi."
Lúc ngẩng mặt nhìn rõ người mà mình đã mạo phạm, cô không thốt được lời nào.
Khuôn mặt anh tuấn tú, làn da không quá trắng nhưng cũng không phải màu lúa mạch nam tính. Tuy vậy vẫn không hề làm giảm đi hoocmon nam đang rực cháy trên người anh.
Anh rất cao, cô đoán chắc tầm mét tám lăm hoặc thậm chí là hơn vì cô chỉ đứng tới vai của anh. Nhớ ra không thể nhìn người ta chằm chằm như vậy cô vội cụp mắt.
Không nghe anh đáp lại cô còn tưởng anh tức giận vì bị người khác mạo phạm.
Khi lấy hết dũng khí mở miệng xin lỗi lần nữa thì người nọ cũng đáp lại: "Không sao."
Giọng nói này… hóa ra là Triều Ca mà mấy cậu học sinh lúc nãy trêu chọc. Thầm nghĩ với tướng mạo đó thảo nào hoa khôi cũng mê mẩn.
Tính tiền xong Y Na thoáng nhìn anh một giây gật đầu rồi nhanh chân rời đi. Cũng chẳng rõ vì sao chỉ là anh vô ý nhìn mình thôi mà tim cô bỗng đập nhanh hơn bình thường.
May mắn cô đeo khẩu trang nếu không với khuôn mặt ửng đỏ, hơi nóng này chắc chắn không thể che giấu được.
Có chút bất lực vì sự khác lạ của mình, cứ vậy mà mơ hồ về tới biệt thự.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com