C Ver Thinh The Dich Phi Phan 1
Trải qua một phen đàm luận dài, Từ Hồng Vũ lúc này lưu lại một đống lớn chính sử bí sử, dã sử bàn giao nhắn nhủ Địch Lệ Nhiệt Ba có rảnh thì nhìn xem, sau đó mang theo Từ Hồng Ngạn ở trước mặt Địch thượng thư đang tâm thần bất định mà đi. Địch Lệ Nhiệt Ba chống lại ánh mắt phức tạp của phụ thân, hơi quỳ gối hành lễ, khoan thai trở lại Thanh Dật Hiên của mình nghiên cứu sách sử.Hôn sự của Địch Lệ Nhiệt Ba và Mặc Lộc Hàm định vào hai mươi tháng năm, nghe nói tháng năm là thời điểm tốt nhất. Nghe nói Địch Thượng Thư không hài lòng về ngày cưới lắm, dù sao chưa tính là ngày đặc biệt tốt hay hoàng đạo gì, hôn sự của Địch Oánh có tình huống đột xuất đã để Địch Thượng Thư tức giận không thôi, nếu cả hôn sự Địch Lệ Nhiệt Ba cũng xảy ra vấn đề gì, thì Địch San và Địch Lâm cũng không cần gả đi ra ngoài rồi. Nhưng mà Định Quốc Vương phủ và Từ gia kể cả bản thân Địch Lệ Nhiệt Ba đều không có ý kiến gì với ngày hoàng đạo, hơn nữa nếu như không chọn thời gian này, như vậy hôn kỳ ít nhất cũng phải trì hoãn đến tháng tám đi. Bởi vì tháng sáu và tháng bảy càng không thích hợp để cử hành hôn lễ. Mà vào thời điểm Địch Lệ Nhiệt Ba vừa gặp sự cố kia, vô luận là Định Quốc vương phủ hay Từ gia đều tuyệt đối sẽ không cho phép trì hoãn hôn kỳ như vậy. Cho nên Địch Thượng Thư có chút bất mãn thì cũng bị người bỏ qua rồi.Mới vừa đến giữa tháng năm, Địch Lệ Nhiệt Ba hoàn toàn chấm dứt cảnh sinh hoạt nhàn nhã. Thanh Dật Hiên vốn yên tĩnh cũng trở lên người đến người đi vô cùng náo nhiệt. Mỗi ngày đều có vô số đồ vật được đưa đến Thanh Dật Hiên, vô số sổ sách, tờ đơn Địch Lệ Nhiệt Ba đều phải tự mình xem qua. Dù cho có hai vị ma ma chỉ điểm hỗ trợ vẫn làm cho Địch Lệ Nhiệt Ba hơi mệt. Mà thời điểm mọi người trong kinh thành vẫn đang nhìn Địch gia, Từ gia cùng Định Quốc vương phủ không bị ảnh hưởng bởi lời đồn vẫn chuẩn bị hôn sự, vốn còn có chút bán tín bán nghi lời đồn kia, thời gian qua đi dần im lặng xuống."Thật hâm mộ Lệ nhi a, hôn lễ Định Quốc vương phủ nhất định là hôn lễ long trọng nhất trong gần mười năm nay rồi." Bên trong Thanh Dật Hiên, Mộ Dung Duẫn Nhi không hề để ý hình tượng ghé vào trên giường ôm tơ lụa nhất phẩm quý giá mà kêu lên.Địch Lệ Nhiệt Ba và Tần Mịch, Hoa Dĩnh ở một bên sửa sang lại sổ sách, cách đó không xa Địch San và Địch Lâm cũng đang ngồi yên lặng làm nữ công, ngoài cửa vẫn là tiếng người đến người đi huyên náo. Hoa Dĩnh đang nhìn sổ sách khẽ ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái nói: "Lệ nhi không phải mời người ta đến để hâm mộ ghen tỵ, có thời gian rảnh nói nhảm còn không bằng sang đây xem xem có cái gì giúp được cho đỡ bề bộn đi. Nhưng mà... ngươi nói không sai."Tần Mịch ở một bên vừa cầm theo bút ở trên sổ sách khắp nơi ghi ghi vẽ vẽ, vừa nói: "Vương phu nhân thật sự cũng không có ý định giúp ngươi quản lý hôn sự? Truyền ra ngoài đối với thanh danh của bà cũng không dễ nghe a."Địch Lệ Nhiệt Ba cười nhạt nói: " Mặt khác Lão thái thái lại cho thêm không ít đồ cưới, hai ngày này bà ta còn đang không thoải mái. Nói là Tứ muội ở Lê vương phủ bị bệnh, muốn đi qua chiếu cố. Sáng sớm đã chạy đi ra ngoài rồi." Đối với cái này thì Mộ Dung Duẫn Nhi xì mũi coi thường, "Ai nghe nói qua con gái vừa xuất giá chưa đến một tháng mà mẹ lại cứ ba ngày chạy tới chiếu cố hay sao? Nhưng mà.. Địch Oánh sẽ không thực sự bị bệnh chứ? Những ngày này rõ ràng cũng không thấy nàng ta trở về diễu võ dương oai." Hoa Dĩnh nhướn mày cười nói: "Vậy cũng phải có cái tiền vốn để diễu võ dương oai . Nếu Lê Vương đối tốt với nàng nói không chừng có thể trở về kể một tí tân hôn của nàng ta hạnh phúc như thế nào đấy. Nhưng bây giờ nghe nói Tê Hà công chúa hàng ngày quấn quýt lấy Lê Vương. Nàng ta không thành oán phụ khuê phòng cũng đã không tệ rồi."Tần Mịch lắc đầu, nàng không có hứng thú với mấy cái tin tức nho nhỏ này, ngược lại càng quan tâm hôn sự bản thân Địch Lệ Nhiệt Ba hơn. " Thật không biết Vương phu nhân nghĩ như thế nào đấy. Định Quốc vương phủ đến đưa bao nhiêu sính lễ mọi người biết rõ. Cho dù Địch gia thêm một tí thì bà ta cũng không thiệt, bà ta náo như vậy còn không phải là ném đi mặt mũi Địch gia?" Hoa Dĩnh nói: "Ngươi cũng không phải không biết Vương phu nhân xuất thân như thế nào. Cho dù bây giờ bà ta là chính thất của Địch đại nhân, chủ trì hôn sự của Lệ nhi thì thân phận của bà cũng không đủ, đến lúc đó chỉ sợ vẫn là Địch lão phu nhân tự mình ra mặt rồi. Đúng rồi, Định Quốc vương phủ bên kia cũng không có nữ quyến có thể làm chủ, Nhiệt Ba, Định Vương có đề ra ai làm chủ tại Định Quốc vương phủ?"Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Vốn là Trưởng công chúa Chiêu Dương có ý tứ này. Nhưng mà tuy Định Vương gọi Chiêu Dương công chúa là cô cô, nhưng nghe nói luận bối phận nhưng thật ra cũng ngang hàng đấy. Cho nên trưởng Chiêu Dương công chúa có ý thỉnh Đại trưởng công chúaHi Phúc .""Oa nha..." Mộ Dung Duẫn Nhi kinh hô một tiếng, suýt nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Thấy tầm mắt mọi người đều hướng về phía nàng, Mộ Dung Duẫn Nhi ha ha cười nói: "Đại trưởng công chúa Hi Phúc a... Đó là cô cô tiên hoàng a. Coi như là tiền Định Vương cũng phải cung kính xưng hô một tiếng hoàng tỷ. Nghe nói đại trưởng công chúa Hi Phúc năm nay đã bảy mươi lăm rồi." Tần Mịch gật đầu nói: "Trên thực tế nếu như không phải lần hôn sự này của Lệ nhi, ta đã quên vị công chúa này còn tại thế rồi. Nghe nói vị công chúa này từ lúc hơn hai mươi năm trước đã mặc kệ thế sự rồi. Không nghĩ tới lần này rõ ràng có thể đi ra vì Định Vương làm chủ hôn lễ."Hoa Dĩnh khoát tay cười nói: "Cũng không có gì kỳ lạ hiếm thấy, tổ phụ ta đã từng nói qua lúc trước tiểu bối mà Đại trưởng công chúa thích nhất là Định Vương. Lúc Định Vương sinh ra thì Đại trưởng công chúa còn ôm hắn nữa đấy. Nghe nói lúc trước Định Vương gặp chuyện không may gần như chỉ còn nửa cái mạng, cũng là Đại trưởng công chúa không ngại cực khổ ngày đêm chăm sóc đấy. Tóm lại, Định Vương sẽ thỉnh Đại trưởng công chúa đến chủ trì hôn lễ, đủ thấy thành ý với A Lệ rồi." Mộ Dung Duẫn Nhi cười híp mắt nói: "Cho nên ta nói, hôn lễ Lệ nhi đại khái xem như hôn lễ long trọng nhất trong mười năm nay rồi. Nghe nói vài quốc gia quyền quý khác cũng tới tham gia hôn lễ này đấy."Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Định Vương phủ hôn lễ có quan hệ gì với quyền quý nước khác?""A Lệ! Ngươi chớ coi thường uy tín Định Quốc vương phủ. Định Quốc vương phủ danh tiếng trăm năm trải rộng tứ phương cũng không đủ. Trên cơ bản các quốc gia phụ thuộc Đại Sở đều có quen biết với Định Quốc vương phủ."Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Ta hiểu được. Bọn họ đến để chế giễu đấy." Hậu nhân duy nhất Định Quốc vương phủ uy phong hiển hách, hiện giữ chức Định Quốc vương là một cái phế nhân ngồi trên xe lăn, còn có chuyện gì có thể làm cho các đám quyền quý quốc gia bọn họ cao hứng hơn đây? Chỉ sợ hoàng tộc các quốc gia cảm thấy hứng thú với hôn lễ hơn Đại Sở thay đổi một hoàng đế một tí. Mọi người đã trầm mặc một lát, không khỏi thở dài. Đúng vậy, những quốc gia kia đặc phái viên nhao nhao đến đây khẳng định không phải là chúc mừng Định Vương đại hôn, mà là đến đây xem hậu nhân duy nhất Định Quốc vương phủ đã yên lặng bảy năm đến cùng có bộ dáng chán nản gì, rốt cục còn có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ hay không."Lệ nhi..."Địch Lệ Nhiệt Ba không để ý khoát tay nói: "Không có chuyện gì lớn đâu. Tại kinh thành Đại Sở bọn hắn còn có thể làm gì ta hay sao? Các ngươi có rảnh lo lắng những thứ này còn không bằng tranh thủ thời gian giúp ta sửa sang lại những vật này cho tốt, ngày mai Nhị cữu mẫu muốn xem qua." Địch Lệ Nhiệt Ba đau đầu nhìn danh mục sổ sách quà tặng trước mắt. Hiện tại mới biết được số Ả rập chữ cái, phục thức ký sổ gì gì đó thật tốt a. Nhưng bây giờ không phải là thời điểm làm náo động, đợi về sau đến Định Quốc vương phủ có rất nhiều thời gian chậm rãi sửa sang lại. Hoa Dĩnh và Tần Mịch không nói gì nhìn sổ sách còn hơn phân nửa trước mắt, vô lực cúi đầu. Sau khi về nhà nhất định phải đi theo mẫu thân học tập chưởng gia nhiều hơn nữa mới được, nhưng thứ đồ đạc quỷ quái này cũng quá nhiều rồi.Địch Lâm và Địch San ở một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm, vừa hâm mộ vừa đồng tình Địch Lệ Nhiệt Ba. Nhưng cũng biết phương diện này chính mình không nói được cài gì, chỉ có thể dựng thẳng lỗ tai lên cúi đầu cố gắng làm việc.."Ồ?" Vốn đang hữu khí vô lực té ở trên giường, Mộ Dung Duẫn Nhi đột nhiên nhảy dựng lên phóng tới một bên mở cửa sổ. Thò thân thể ra ngoài nhìn quanh cả buổi mới nghi hoặc thu trở về, vẻ mặt mê mang khó hiểu.Hoa Dĩnh nhìn nàng nói: "Làm sao vậy? Ngoài cửa sổ có đồ vật gì sao?"Mộ Dung Duẫn Nhi lắc đầu, nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn không nói thêm gì. Địch Lệ Nhiệt Ba cười yếu ớt nói: "Ta vừa mới giống như nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có một con chim nhỏ xanh biếc bay qua, Duẫn Nhi cũng nhìn thấy?" Mộ Dung Duẫn Nhi mở trừng hai mắt, ảo não nói: "Đúng vậy a, ta nhìn thấy một con chim nhỏ thật xinh đẹp. Ai biết chờ ta đến cửa sổ lại không thấy rồi." Tần Mịch bật cười, che miệng nói: "Chim bay nhanh như vậy, làm sao có thể đợi ngươi." Hoa Dĩnh nhìn liếc qua nàng, "Ngươi chừng nào thì yêu thích chim chóc đến vậy? Thực yêu thích thì nhờ cha ngươi giúp ngươi bắt một con, bằng không thì mua một con chim xinh đẹp là được rồi. Làm gi mà phải kinh ngạc như vậy.""Ta thích." Mộ Dung Duẫn Nhi ngẩng đầu lên khuôn mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo lại nằm lên trên giường, thuận tiện không để lại dấu vết trừng mắt với Địch Lệ Nhiệt Ba. Địch Lệ Nhiệt Ba mím môi cười, Mộ Dung Duẫn Nhi nghe thấy được cái gì nàng đươc nhiên biết rõ. Mấy ngày nay luôn luôn thấy một ít người kỳ quái không đi cửa chính bái phỏng Địch phủ, nhưng đều bị người Mặc Lộc Hàm phái tới âm thầm bảo hộ cho ném ra ngoài. Nhưng mà giữa ban ngày xông vào cũng là hiếm thấy."Tiểu thư, Thế tử Trấn Nam vương Tây Lăng phái người đưa tới hạ lễ, chúc tiểu thư và Định Vương đại hôn chi hỉ." Ngoài cửa, tổng quản Địch phủ tự mình đến đây bẩm báo.Địch Lệ Nhiệt Ba cau mày nói: "Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng? Tặng lễ không phải là trực tiếp đưa đến Định Quốc Vương phủ sao?" Tổng quản cung kinh nói: "Thế tử Trấn Nam Vương nói phần lễ này là Tây Lăng cố ý vì Định Quốc vương phi tương lai chuẩn bị đấy, cho nên phải trực tiếp đưa đến trong tay tiểu thư mới thể hiện được thành ý Tây Lăng quốc.""Bây giờ Thế tử Trấn Nam Vương đang ở chỗ nào? Phụ thân có đó không? Địch Lệ Nhiệt Ba hỏi."Ở đại sảnh, lão gia vừa trở về chính sảnh tiếp khách." Tổng quản nói.Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu, "Ta đã biết, thỉnh phụ thân và Thế tử Trấn Nam Vương chờ một chút. Ta ra liền."Tổng quản cáo lui, Mộ Dung Duẫn Nhi lo lắng lôi kéo Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "A Lệ, ngươi đi ra ngoài cẩn thận một chút. Gã Thế tử Trấn Nam Vương này chỉ sợ lai giả bất thiện." Địch Lệ Nhiệt Ba nâng mi, phương diện này đối với nhóm khuê tú kinh thành bọn họ hiểu rõ hoàn toàn xác thức không nhiều lắm. Mộ Dung Duẫn Nhi khi còn nhỏ thường theo Mộ Dung tướng quân chinh chiến bên ngoài, nên biết nhiều hơn bọn họ một ít. Mấy người Thanh Loan hầu hạ Địch Lệ Nhiệt Ba thay quần áo thuận tiện trang điểm lại một lần nữa, Mộ Dung Duẫn Nhi đứng ở một bên nhắc tới những gì mình biết. "Trấn Nam Vương gia Tây Lăng là em ruột đương kim Hoàng đế Tây Lăng, cũng là danh tướng Tây lăng. Nhưng mà hai mươi năm trước hắn đã từng thua bởi phụ vương Định Vương, đó chính là thua trong tay Nhiếp chính vương Mặc Lưu Danh. Khi đó cha ta vẫn chỉ là một giáo úy nho nhỏ, nghe cha ta nói một trận chiến Trấn Nam Vương bại thật thê thảm, ở trong loạn quân còn gãy một cánh tay. Sau đó Trấn Nam Vương từng nhiều lần phái người ám sát Nhiếp chính vương, nhưng đều sắp thành lại bại. Ngươi cũng biết... Nhiếp chính vương chết rồi, nếu như Trấn Nam Vương mang thù..." Mối thù này cũng chỉ có thể ghi tạc trên thân nhi tử và con dâu Mặc Lưu Danh, là trên người nàng cùng Mặc Lộc Hàm."Cho nên, Thế tử Trấn Nam Vương tới để bới móc hay sao?" Khuôn mặt Tần Mịch tái trắng đi, bất an nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba nói: "Chúng ta có cần phái người đi thông báo Định Vương không?"Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu nói: "Không cần, có lẽ Định Vương rất nhanh sẽ biết được. Hơn nữa, như thế nào thì Thế tử Trấn Nam Vương cũng không có khả năng đến khó xử một nữ tử khuê phòng. Vậy cũng quá mất thể diện của Tây Lăng quốc và Trấn Nam Vương rồi." Cho dù muốn bới móc cũng phải hướng về phía Mặc Lộc Hàm mới đúng, các nàng còn chưa có thành thân đây này. Nhìn trong gương thấy đã thu thập thỏa đáng, Địch Lệ Nhiệt Ba đứng lên nói: "Ta đi trước nhìn xem. Các ngươi ở lại chỗ này đợi ta." Mộ Dung Duẫn Nhi vượt lên trước đứng ở bên người Địch Lệ Nhiệt Ba, kiên định nói: "Ta đi cùng ngươi. Dĩnh nhi và Mịch nhi lưu lại." Địch Lệ Nhiệt Ba có chút dở khóc dở cười, "Duẫn Nhi, ta không phải đi chiến đấu." Mộ Dung kiên trì nói: "Mặc kệ, cho dù lặng lẽ đi theo ngươi cũng được. Vạn nhất gã Thế tử Trấn Nam kia có mưu đồ làm loạn gì thì ta cũng có thể cứu ngươi."Trước công chúng ở Đại Sở lại có mưu đồ gây rối với Định Vương phi tương lai? Cũng chỉ có Mộ Dung nghĩ ra. Hoa Dĩnh phất phất tay nói: "Được rồi, Lệ nhi ngươi mang Duẫn Nhi đi thôi. Nàng ta chỉ muốn xem náo nhiệt thôi." Mộ Dung Duẫn Nhi mới không quản các nàng thấy thế nào đâu, cao hứng ôm cánh tay Địch Lệ Nhiệt Ba. "Đi mau đi mau!""Phụ thân." Đi vào đại sảnh Địch Lệ Nhiệt Ba mới phát hiện tổng quản bẩm báo thật sự quá không cẩn thận rồi. Nàng còn tưởng rằng chỉ có một mình phụ thân và khách nhân, không nghĩ tới cùng ngồi còn có Mặc Cảnh Lê và Địch Oánh. Mộ Dung Duẫn Nhi ném cho nàng một cái ánh mắt "Tại sao chỗ nào đều có hắn". Địch Lệ Nhiệt Ba bất đắc dĩ cười cười với nàng, tiến lên hướng Địch Thượng Thư chào một tiếng. Ở trước mặt người ngoài Địch Thượng Thư vô cùng cam tâm tình nguyện sắm vai một người cha tốt yêu thương con gái đấy, vẻ mặt yêu thương đối với Địch Lệ Nhiệt Ba cười nói: "Lệ nhi đến rồi, Mộ Dung tiểu thư đã đến?" Mộ Dung Duẫn Nhi bĩu môi cười nói: "Vãn bối không mời mà tới, kính xin bá phụ thứ lỗi." Địch Thượng Thư cười nói: "Ở đâu, Lệ nhi có bằng hữu tốt như Mộ Dung tiểu thư, bổn quan rất vui mừng. Lệ nhi, Mộ Dung tiểu thư, vị này chính là Thế tử Trấn Nam Vương Tây Lăng quốc."Hai người lúc này mới đưa mắt nhìn sang nam tử trẻ tuổi ngồi ở một bên. Tây Lăng quốc ở phía tây bắc Đại Sở, dân phong cũng không giống Đại Sở lắm. Nhưng có một điểm thú vị, Tây Lăng trong nước tự xưng là Đại lăng, mà gọi Đại Sở là Đông Sở. Mà Đại Sở lại gọi đối phương Tây Lăng tự xưng Đại Sở. Chỉ là xưng hô bên ngoài cũng có thể thấy được hai nước đó luôn một mực không hòa thuận lớn như thế nào. Thế tử Trấn Nam Vương thân hình cao to cường tráng, ngũ quan thâm thúy như đao khắc góc cạnh rõ ràng. Địch Lệ Nhiệt Ba rất rõ ràng thấy ánh mắt hắn mơ hồ mang theo màu tím đen. Nghe nói con mắt của hoàng thất Tây Lăng đều là màu rám nắng, vị thế tử này tướng mạo tinh tường cho thấy hắn cũng không phải huyết thống thuần túy Tây Lăng. "Bái kiến Thế tử." Cho dù là Mộ Dung Duẫn Nhi tùy tiện, nhưng trước mặt đặc phái viên ngoại tộc bề ngoài vẫn thể hiện lễ tiết đúng mực.Ánh mắt của Thế tử Trấn Nam Vương không hề cố kỵ đánh giá hai người, rất nhanh liền buông tha Mộ Dung Duẫn Nhi chuyển ánh mắt đến trên người Địch Lệ Nhiệt Ba, sau nửa ngày mới nói: "Định Quốc vương phi, Mộ Dung tiểu thư, không cần đa lễ. Tại hạ Lôi Đằng Phong."Lôi, là họ Tây Lăng quốc. không có ngôn ngữ chướng ngại, rất tốt.Địch Thượng Thư nhìn Thế tử Trấn Nam Vương khí thế phi phàm trước mắt, lại nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba ho nhẹ một tiếng nói: "Lệ nhi, Thế tử cố ý đến đưa cho con hạ lễ đấy."Địch Lệ Nhiệt Ba gật đầu nói: "Đa tạ Thế tử. làm phiền Thế tử cố ý đi một chuyến, hi vọng Đại Sở có thể làm cho thế tử cảm thấy như ở nhà mình."Lôi Đằng Phong cười vang nói: "Đương nhiên, Tiểu Vương yêu thích phong cảnh Đại Sở cũng đã lâu, nhất định sẽ từ từ du lãm một phen. Người tới, đưa lên lễ vật bản thế tử chuẩn bị vì Định Quốc vương phi." Nhẹ nhàng vỗ tay, hai thị vệ nam tử từ từ đi vào, một người trong đó bưng một cái hộp gỗ khắc hoa. Nhìn chiều rộng và chiều dài cái hộp kia, Địch Lệ Nhiệt Ba đã có chút cảm giác không tốt đẹp. Phần lễ vật này đại khái không phải lễ vật bình thường rồi. Lôi Đằng Phong làm thủ thế, một nam tử khác lĩnh mệnh mở hộp gỗ ra, một hồi hàn khí lạnh thấu xương bay đến trước mặt. Sắc mặt Địch Thượng Thư trầm xuống, đứng dậy trầm giọng nói: "Thế tử! Ngươi đây là có ý gì?"Lôi Đằng Phong nâng mi, khó hiểu mà nói: "Đây là phụ vương và bá phụ tiểu vương tự mình vì Định Quốc vương phi tuyển lễ vật, có cái gì không đúng sao?"Địch Thượng Thư nói: "Tiểu nữ đại hôn sắp tới, ngươi đến đưa một thanh kiếm là có ý gì?" Kiếm chính là hung khí, điềm xấu. Bên trong hộp gỗ khắc hoa tinh xảo để một thanh kiếm có phong cách cổ xưa. Dù cho vẫn còn trong vỏ cũng vẫn như cũ có thể cảm nhận được hàn quang và sát khí lạnh thấu xương kia, điều này hiển nhiên là một thanh tuyệt thế bảo kiếm đã rèn luyện qua biển máu."Đây chính là tệ quốc và phụ vương vì biểu hiện thành ý cố ý tìm lễ vật. Hay là... các vị thật sự nhìn không ra lai lịch của thanh kiếm này?" Lôi Đằng Phong không đếm xỉa tới ôm ngực, giống như cười mà không cười nhìn mọi người trước mắt. Nghe ra trong miệng hắn ẩn chứa khinh miệt, Mặc Cảnh Lê mày kiếm nhíu lại một cái, đứng dậy nhìn về phía thanh kiếm trong cái hộp kia. Trong lòng Mộ Dung Duẫn Nhi khẽ động, có chút chần chờ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba một cái."Đây là.... Lãm Vân!" Một lát sau, Mặc Cảnh Lê trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com