[ C.Ver ] Đừng nói với anh ấy tôi vẫn còn yêu
Q1 - Chương 9.1 : Khi tình yêu trôi dạt
Bạn bè hỏi em, anh có ưu điểm gì mà khiến em thất điên bát đảo như thế? Em có thể trả lời ngay không cần suy nghĩ, liệt kê hết điều này đến điều khác mãi không có hồi kết. Nhưng khi họ hỏi, khuyết điểm của anh là gì? Em lại suy nghĩ thật lâu, thật lâu, cuối cùng chỉ có thể mỉm cười trả lời là anh không cần em! Trong lòng em, đó chính là khuyết điểm lớn nhất của anh.Lộc Hàm tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc, chỉ cần Nhiệt Ba không ầm ĩ, anh đều cảm thấy vui vẻ. Lần trước anh và Hướng Thần đi Hoàn Quang thương lượng dự án hợp tác nhưng bị Trương Hàn chơi một vố, anh ta để hai người chờ mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại còn tỏ ra dửng dưng, không có ý định hợp tác với Quảng Vũ. Lộc Hàm đã từng tìm hiểu qua tính cách của Trương Hàn, biết anh ta xưa nay không bao giờ chịu để bản thân bị tổn thất nên anh không trực tiếp hạ giá thành mà trái lại, tiếp tục đợi anh ta ra quyết sách cuối cùng. Quả nhiên, sau đó không lâu, khi Lộc Hàm quay lại đó lần thứ hai thì thái độ của Trương Hàn đã bớt căng thẳng hơn nhiều. Anh đưa ra giá hợp lý, Trương Hàn cuối cùng cũng chấp nhận.Báo giá cao hơn khá nhiều so với tưởng tượng của Thân Thiệu An. Quảng Vũ có thể dựa vào danh tiếng của Hoàn Quang nên giá cả không thành vấn đề, ký được hợp đồng với Hoàn Quang là coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi.Lúc này công việc thuận lợi, toàn bộ nhân viên trong công ty đều tỏ ra rất hăng say, hoàn toàn tin tưởng vào viễn cảnh tương lai của công ty. Thân Thiệu An thấy mọi người làm việc nghiêm túc, hết giờ làm liền mời mọi người đi uống rượu, đương nhiên chẳng ai chê bai món hời ấy.Lộc Hàm vốn không muốn đi, cuối tuần này Nhiệt Ba sẽ tới chỗ anh, quan hệ giữa hai người hiện giờ đã hòa hợp, anh không muốn phá hỏng lần nữa. Hơn nữa, từ sau khi giảng hòa, Nhiệt Ba tỏ ra rất yên phận, rất nghe lời khiến anh không khỏi tự ngẫm có phải bản thân đã dành quá ít thời gian cho cô hay không.Lộc Hàm vừa mới từ chối đã bị mọi người phản bác. Anh là "công thần" của dự án hợp tác lần này, không thể không đi ăn mừng. Lộc Hàm nhìn về phía Thân Thiệu An, vốn nghĩ anh ta sẽ nói đỡ cho mình vài câu, nhưng Thân Thiệu An lại làm như không nghe thấy anh nói. Lộc Hàm không biết phải làm sao, đồng nghiệp lại nhất quyết nói nếu anh không đi thì quá coi thường mọi người, cuối cùng anh đành phải đồng ý.Hướng Thần lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ.Lộc Hàm gọi điện cho Địch Lệ Nhiệt Ba nói tối nay anh sẽ về muộn, dặn cô đi ngủ sớm, không cần chờ anh.Dự án hợp tác lần này thuận lợi, mọi người phải tăng ca cũng cảm thấy bõ công. Thân Thiệu An cũng thấu hiểu suy nghĩ của nhân viên, rất hào phóng mời họ tới ăn ở khách sạn nổi tiếng nhất trong thành phố. Khó có dịp tất cả tụ tập đông đủ, mọi người vừa tán gẫu vừa uống rượu, không ít người đã bị chuốc say.Tiệc tan, Thân Thiệu An thu xếp người đưa những đồng nghiệp bị say về nhà. Lục Dĩnh nhìn lướt qua Hướng Thần, phụ nữ với nhau, đôi khi chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư đối phương. Lục Dĩnh kéo tay Thân Thiệu An: "Cô gái kia hình như cũng say rồi, anh đưa người ta về đi!".Thân Thiệu An thấy vừa rồi Hướng Thần uống khá nhiều, liền chạy tới dìu cô. Lúc sau quay đầu lại, anh đã thấy Lục Dĩnh đang đỡ Lộc Hàm. Thân Thiệu An do dự xem có nên tới ngăn cản em mình hay không, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại cho rằng Lục Dĩnh dù hay làm những việc hoang đường nhưng vẫn còn biết chừng mực, hiểu được cái gì nên, cái gì không, vì thế anh làm ngơ như không thấy.Lộc Hàm được Lục Dĩnh dìu lên xe, không biết còn đủ tỉnh táo hay không, chỉ thấy anh quay sang nói với cô địa chỉ nhà mình. Giúp Lộc Hàm ngồi vào ghế sau rồi, Lục Dĩnh mới bắt đầu khởi động xe. Cô quan sát anh qua kính chiếu hậu, sắc mặt anh đỏ bừng, dù vậy, cả người anh vẫn toát lên vẻ phong độ nhanh nhẹn, khác biệt một trời một vực với đám ma men kia. Anh không phải người đàn ông tài giỏi duy nhất cô từng gặp, nhưng lại khiến cô không thể quên được. Anh đối với mọi người không phải luôn lạnh lùng nhưng hành động và lời nói đều giữ một khoảng cách phù hợp nhất định.Một người đàn ông như vậy, bạn gái của anh hẳn là rất hạnh phúc.Rồi sau nữa? Nếu cô là bạn gái của anh thì tốt biết bao!Suy nghĩ ấy xuất hiện trong đầu cô, khiến toàn bộ máu trong cơ thể cô cũng phải sôi sục. Cô vẫn lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt của anh, nếu anh là của cô, có phải rất tuyệt không? Lục Dĩnh mím môi, cho xe chuyển hướng.Trong khách sạn xa hoa nhất thành phố, Lộc Hàm tỉnh dậy, toàn bộ quần áo trên người đã bị cởi bỏ. Anh nhíu mày nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy xa lạ. Anh nhấc cánh tay lên, phát hiện một người phụ nữ đang nằm gối đầu lên tay mình. Lộc Hàm hoảng hốt nhìn Lục Dĩnh không mảnh vải che thân. Anh rất nhanh định thần lại, đẩy Lục Dĩnh ra khỏi người mình, nhặt quần áo lên và mặc vào.Lục Dĩnh uể oải vươn vai, nheo mắt nhìn theo Lộc Hàm: "Anh tỉnh rồi à?".Sắc mặt Lộc Hàm rất khó coi, anh không trả lời cô. Lục Dĩnh ngây người, chống một tay nâng đầu dậy: "Hôm qua anh uống nhiều quá, em đưa anh về... Chuyện sau đó, anh hẳn đã rõ" .Lộc Hàm là người lập công, đương nhiên bị chuốc rượu rất nhiều, đều là đồng nghiệp, anh không tiện từ chối ai. Anh mặc lại quần áo, mặc kệ bộ dạng khó coi, anh liếc nhìn Lục Dĩnh. Cô ta chợt rùng mình như bị tạt một chậu nước đá.Thấy anh một câu cũng không nói, chuẩn bị đi khỏi đây, Lục Dĩnh chủ động nói: "Anh định cứ thế bỏ đi ư? Chẳng lẽ không định chịu trách nhiệm với em?".Lộc Hàm lạnh lùng: "Tôi không biết mình phải chịu trách nhiệm gì với cô cả!". Dù uống say, dù không nhớ chính xác những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng anh biết rõ, anh sẽ không chạm vào Lục Dĩnh. Đối với phần lớn đàn ông mà nói, say rượu là chuyện cực kì thống khổ, chỉ sợ không thể yên ổn ngủ một giấc, những lúc như vậy mà làm những chuyện tốn hao thể lực có lẽ chỉ có cường đạo mà thôi. Anh nhận thấy bản thân mình không phải loại đàn ông đó."Anh... Em thật không ngờ anh là người như vậy!"Lộc Hàm thở dài: "Tôi biết cô là em họ của giám đốc Thân, cũng quý mến cô với tư cách đồng nghiệp. Nhưng mong cô hiểu rõ, nông nỗi trong giới hạn nhất định còn có thể được khoan dung, đừng có vượt quá giới hạn ấy, nhất là chuyện liên quan đến sự trong trắng của bản thân. Chuyện lần này tôi coi như chưa xảy ra, cũng không nói với người khác, mong cô tự biết nên làm gì cho đúng!" .Suy nghĩ của đàn ông và phụ nữ quá nhiên khác biệt rất lớn. Phụ nữ trong trường hợp này có lẽ sẽ chạy thật xa, sẽ mắng chửi. Còn với đàn ông, khi bị phụ nữ bày mưu hãm hại, chỉ cần mọi chuyện không quá ầm ĩ thì sẽ coi như không có vấn đề gì. Huống hồ, Lộc Hàm biết Lục Dĩnh gài bẫy cũng chỉ vì có tình cảm với anh. Anh thương hại cô, nhưng cái đó không liên quan gì đến tình yêu.Sắc mặt Lục Dĩnh biến đổi, khóe miệng không ngừng run: "Anh dám chắc không chạm vào người em?"."Tôi chắc chắn!"Đây là ba chữ cuối cùng anh để lại cho Lục Dĩnh.Lục Dĩnh nằm trên giường, ánh mắt bám theo Lộc Hàm cho tới khi bóng anh đã rời khỏi tầm nhìn, tiếng bước chân anh đã mất hẳn. Cô cảm thấy bản thân thực sự đã hết đường cứu chữa! Lộc Hàm nói những lời như thế với cô nhưng cô chẳng những không tức giận mà trái lại còn bị sự tự tin của anh làm cho say đắm.Đêm qua cô dùng mọi cách dụ dỗ anh, không phải anh không động lòng, chỉ là khi anh tới gần cô, đôi mắt anh cau lại rồi đột ngột đẩy cô ra. Cô đành phải dùng những lời dối trá vừa rồi để lừa gạt anh, thế nhưng anh lại vô cùng tự tin nói với cô, hai người hoàn toàn không xảy ra chuyện gì. Kế hoạch của cô trong mắt anh thật nực cười, thật ấu trĩ.Ra khỏi khách sạn, Lộc Hàm ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nặng nề thở dài.Vì sao anh tự tin như vậy?Anh vẫn nhớ lần sinh nhật năm đó, cả cô và anh đều muốn tạo bất ngờ cho đối phương rồi cuối cùng lại thành công dã tràng. Anh quay về trường học, mời cơm bạn bè, giới thiệu Nhiệt Ba sau đó hai người ra ngoài thuê phòng trọ. Dù thời gian đã trôi qua lâu nhưng anh vẫn nhớ rõ phút giây ấy, sự mê hoặc của cô đánh một đòn chí mạng vào anh, lúc đó anh vẫn kiềm chế được, ngay cả chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc. Anh thầm nghĩ, hóa ra mình thật sự là một người đàn ông chịu đựng cám dỗ giỏi.Thời khắc ấy anh còn có thể đè nén bản thân, tôn trọng Nhiệt Ba, huống chi bây giờ năng lực tự kiềm chế của anh còn tốt hơn nhiều, hơn nữa, nằm bên cạnh anh lại là người phụ nữ mà anh không có hứng thú.Lộc Hàm bất đắc dĩ cười. Chợt nhớ ra vấn đề hiện tại, đêm qua anh không về, không biết Nhiệt Ba sẽ làm loạn đến thế nào?Nhưng ngoài ý muốn chính là, khi anh về tới nhà, Địch Lệ Nhiệt Ba không hề trách móc anh, ngược lại, cô còn tỏ ra thông cảm với anh. Trần Tử Hán chủ động nói với cô chuyện công ty tụ tập ra ngoài uống rượu mừng công, vì uống quá chén nên đồng nghiệp đưa về nhà họ. Anh không đề cập tới Lục Dĩnh, sợ cô lại miên man suy nghĩ, hơn nữa anh cũng không muốn nhắc tới nữa, chuyện như vậy dù sao anh cũng cảm thấy khó mở miệng.Tỉnh dậy sau cơn say, trong người khó chịu. Lộc Hàm tắm rửa xong liền đi nằm nghỉ.Bấy giờ Địch Lệ Nhiệt Ba mới thở dài, không phải cô không để tâm tới chuyện anh một đêm không về, chỉ là cô chợt nhận ra, tình cảm của hai người đã trở nên quá đỗi mong manh, vậy nên cô không muốn làm nó càng yếu dần thêm nữa.Cô cầm quần áo bẩn của anh mang đi giặt nhưng còn chưa tới máy giặt, bước chân cô khựng lại. Cô chậm chạp giơ tay ra, vuốt phẳng chiếc áo. Toàn thân cô run bắn lên. Một vết son môi còn rất mới...Địch Lệ Nhiệt Ba cắn chặt răng, thật sự muốn đi vào phòng ngủ gọi Lộc Hàm dậy hỏi cho ra nhẽ. Thế nhưng cô lại sợ hai người cãi vã, rồi chia tay... Cô không nỡ, cũng sợ anh sẽ rời xa cô.Cô lặng người đứng trước máy giặt, phát hiện giữa kẽ tay có một sợi tóc nhuộm. Cô ngồi xổm xuống, lặng lẽ khóc.Cô ở nhà đợi anh về, còn anh thì lại ở bên một người con gái khác. Cô phải làm sao đây? Cô sợ mất anh, nhưng không thể làm như không thấy những thứ bày ra trước mắt này.Địch Lệ Nhiệt Ba lần đầu tiên thấy bản thân đáng ghét như vậy, ngay cả dũng khi đi chỉ trích anh cũng không có, tình nguyện giả vờ tỏ ra bình thản. Trước đây cô ghét nhất những người phụ nữ như thế, vậy mà lúc này cô lại làm những chuyện mà chính bản thân căm ghét. Sao cô biến thành bộ dạng như vậy?Lộc Hàm bắt đầu nhận ra số lần Nhiệt Ba tới căn hộ của anh ngày càng nhiều, như vậy không vấn đề gì, chỉ có điều cô liên tục tra hỏi anh làm gì, đi đâu. Phần lớn anh đều trả lời cô, những lúc cảm thấy phiền muộn, anh sẽ không mở miệng, giả vờ như đã ngủ.Điều khiến Lộc Hàm khó chịu nhất chính là Địch Lệ Nhiệt Ba kiểm tra tin nhắn và nhật ký cuộc gọi, quá đáng hơn, cô còn gọi điện cho đồng nghiệp hỏi, xem nội dung anh và người kia nói có giống nhau hay không.Lộc Hàm rất chán nản, cảm giác lại giống như trước kia liên tục bị cô chất vấn, cô hỏi nhưng đâu có tin câu trả lời anh đưa ra. Trước mặt cô, anh dường như không có lấy một chút không gian tự do riêng.Lộc Hàm ủ rũ nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba: "Sao em phải kiểm tra điện thoại của anh?"."Em chỉ muốn biết anh thường xuyên gặp gỡ người nào mà thôi, chẳng lẽ như vậy cũng sai? Hay là anh cảm thấy em không có tư cách xen cuộc sống của anh?" Địch Lệ Nhiệt Ba ngừng lại một chút: "Anh sợ em kiểm tra như thế, có phải đã làm chuyện gì xấu rồi không?".Lộc Hàm bắt chéo hai tay trên thắt lưng, trước đây anh từng nói với cô nhiều lần, hai người yêu nhau mà không còn tin tưởng nhau chính là chuyện đáng sợ nhất trong tình yêu. Anh chưa bao giờ nghi ngờ cô, vì sao cô không thể dành lòng tin cho anh nhiều hơn một chút?"Nói đến cùng cũng chỉ là em không tin anh.""Nếu anh trong sáng thì đâu cần phải tức giận như thế? Có phải là anh đang sợ em tìm ra cái gì không?""Anh cứ tưởng em đã thay đổi, hóa ra vẫn vô lý như trước!"Địch Lệ Nhiệt Ba bật người đứng dậy, ấm ức nói: "Em vô lý, vậy thì anh nói cho em biết, phải thế nào mới là có lý? Nhắm một mắt mở một mắt để anh qua lại với người phụ nữa khác ư? Giả vờ rằng anh vẫn còn quan tâm em như trước ư? Tự lừa dối bản thân rằng anh chưa từng lừa gạt em ư?"."Cái gì mà phụ nữ khác?" Lộc Hàm tức giận. Rốt cuộc anh đã hiểu những gì bạn học từng nói, đàn ông đôi khi đi lăng nhăng bên ngoài thực ra là vì bị bạn gái bức, ngày nào cũng bị bạn gái càu nhàu bên tai rằng mình qua lại với người phụ nữ khác, nếu người đàn ông mà còn không làm thật thì quả là đã uổng phí hoàn nghi của bạn gái mình rồi."Đến tận bây giờ anh vẫn còn lừa gạt em, anh cho rằng em là kẻ ngu si phải không? Đêm hôm nọ anh không về nhà, có phải đã ở bên cạnh người con gái khác không? Hai người đã làm những gì? Đó là Hướng Thần phải không? Anh và cô ta đến khách sạn, là cô ta dụ dỗ anh phải không, thực ra anh không muốn đi..."Lộc Hàm cắt ngang cô: "Em đừng có cả ngày nghi ngờ anh như thế được không? Chẳng lẽ anh không đáng để em tin tưởng?"."Tin? Anh muốn em tin anh cái gì? Anh không muốn thôi việc ở Quảng Vũ, anh biết em không thích Hướng Thần nhưng vẫn duy trì liên lạc với cô ta... Em thật sự không biết anh nghĩ cái gì nữa. Anh đã thay đổi rồi, trước đây anh không bao giờ lừa gạt em như thế." Nước mắt cô từng giọt rơi xuống. Cô không muốn khóc, vì sao lần nào cũng là cô phải khóc, vì sao lần nào cũng là cô phải đau khổ. "Anh nói đi, mau nói anh không lừa gạt em, không qua lại với người khác đi!"Lộc Hàm lặng lẽ nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, đột nhiên anh cảm thấy anh đã sai lầm. Anh cho rằng cô khóc, anh phải thương yêu cô, nhưng giờ mới phát hiện, chính sự thương yêu ấy đã đẩy anh và cô đi tới vực thẳm. Hiện tại với những lần trước kia hoàn toàn giống nhau, anh ngỡ rằng rồi hai người sẽ tốt đẹp như lúc đầu, có thể vui vẻ bên nhau, nhưng anh không ngờ, giữa họ, ngay cả sự tin tưởng cũng chẳng còn.Cô không hề tin anh. Dù anh không làm bất cứ chuyện gì, cô cũng sẽ nghĩ ra vô số chuyện, hễ anh phủ nhận là cô lại nghĩ rằng anh lừa dối cô.Lộc Hàm thực sự đã đánh mất sự kiên nhẫn vốn có xưa kia. Trọng tâm cuộc sống của anh không còn là Nhiệt Ba nữa, anh không muốn hằng ngày phải nghe cô càu nhàu, không muốn nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của cô.Thân Thiệu An nói đúng, anh không nên mềm lòng!"Địch Lệ Nhiệt Ba, chúng ta chia tay thôi. Có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau!"Địch Lệ Nhiệt Ba mở to hai mắt nhìn anh, nhưng rồi cô mỉm cười: "Câu này anh đã giữ trong lòng lâu lắm rồi phải không? Chia tay với em rồi anh có thể công khai ở bên cạnh cô ta phải không? Đấy chính là lý do anh muốn chia tay với em phải không?".Lộc Hàm thở dài mệt mỏi: "Tùy em muốn nghĩ sao thì nghĩ!".Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn bóng lưng anh, không đuổi theo. Có lẽ chúng ta không nên ở bên nhau! Sau lúc ban đầu anh không nói với em câu đó? Vì sao đợi đến khi em đã toàn tâm toàn ý yêu anh, anh mới nói?Không chỉ có phủ nhận hiên tại, mà ngay cả quá khứ cũng bị phủ nhận...Địch Lệ Nhiệt Ba biết rõ như vậy, chỉ cần cô cãi cọ với anh, anh sẽ không lưu luyến mà nói lời chia tay, sẽ bỏ lại cô một mình mà đi.Cô cố gắng đè nén nỗi buồn, cố gắng đối xử thật tốt với anh, vậy mà anh chẳng buồn dành cho cô một cái quay đầu. Chỉ một câu chia tay đã đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ giữa hai người.Cô quá ngốc, ngốc nghếch đi níu giữ tình yêu đã biến chất này.Ban đầu cãi nhau chỉ là vì một vài chuyện nhỏ nhặt mới nghe đã buồn cười, sau đó càng ngày càng nhiều, chỉ cần bất đồng ý kiến một chút, tâm trạng không thoải mái một chút là đã sẵn sàng cãi vã, nhìn thấy đối phương liền cảm thấy bực mình. Người này nói người kia thay đổi, đem hiện tại so sánh với quá khứ đẹp đẽ lại càng khó có thể chấp nhận được, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ "biệt ly".Địch Lệ Nhiệt Ba từ đầu tới cuối chưa bao giờ nghĩ cô và Lộc Hàm lại đi tới bước đường này. Cô muốn trở thành vợ anh, nhưng vì sao lại khó như vậy? Cô không thể làm ngơ trước những việc vụn vặt kia, còn anh ngay cả dỗ dành cô cũng không muốn, ánh mắt nhìn cô không còn yêu thương chiều chuộng như xưa, hết lần này tới lần khác chê trách cô vô lý, không hiểu chuyện, thậm chí trên mặt anh còn tỏ rõ sự chán ghét.Cô không muốn xin lỗi anh, cô cho rằng mình không làm gì sai. Sau nhiều lần Dương Mịch làm công tác tư tưởng, Địch Lệ Nhiệt Ba mới chịu gọi điện cho Lộc Hàm, thế nhưng anh không nghe máy, cô lại càng phẫn nộ, tiếp tục cố chấp như trước, mỗi ngày đều gọi điện, gửi tin nhắn, thậm chí đi tìm anh. Cuối cùng Lộc Hàm không chịu được phải thay số điện thoại.Lần đầu tiên Địch Lệ Nhiệt Ba cảm thấy lo sợ. Dù Lộc Hàm đã mấy lần nói chia tay nhưng cô chưa bao giờ cho rằng hai người sẽ chia tay thật sự, tình cảm bao nhiêu năm như thế đâu thể nói chia là chia, nói từ bỏ là từ bỏ. Anh không chịu gặp cô, không nghe điện thoại của cô, thậm chí cô còn ngồi đợi ngoài cửa công ty anh đến mỏi nhừ hai chân cũng vẫn không thấy anh. Lê đôi chân tê nhức rời đi, hóa ra cô chẳng là gì trong thế giới của anh, anh đã thật sự không cần cô nữa rồi. Nước mắt của cô, nỗi buồn của cô, anh sẽ không bao giờ để tâm tới nữa, cũng sẽ không đau lòng vì cô nữa.Vẫn còn may là Lộc Hàm không hề lấy lại chìa khóa nhà mà cô giữ. Cô thậm chí còn nghĩ, nếu như căn hộ này không phải đã ký hợp đồng thuê hai năm thì có lẽ anh đã lập tức chuyển đi nơi khác.Sau khi bị tổn thương nên mới hiểu ra, cô yêu anh nhiều hơn anh yêu cô, vì thế anh mới dễ dàng nói chia tay, còn cô lại không dám.Cô một mình năm trên chiếc giường hai người họ từng nằm chung, quá khứ lại hiện về rõ ràng trước mắt.... Anh giảng bài cho cô, ngồi bên cô dưới gốc cây trong sân trường, đưa cô đi dạo phố, cùng cô trốn học đến quán net... Một Lộc Hàm hết mực đối xử tốt với cô như vậy, sao có thể để mặc cô một mình trong gian nhà lạnh lẽo này?Năm nhất đại học, vì muốn tới gặp anh trong ngày sinh nhật của anh mà cô đã phải ngồi xe đường dài, nôn mửa đến dạ dày rỗng tuếch, nhưng lúc ấy cô thấy rất đáng, bởi vì cô đã gặp người mà cô muốn gặp nhất, người mà cô nhận định cả đời này sẽ nắm tay cô không buông.Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện đã xảy ra chỉ là một giấc mơ chính cô tưởng tượng ra? Vì sao hiện giờ chỉ còn lại một mình cô nhớ? Vì sao lúc xa nhau, cô vẫn nghĩ tới những ưu điểm của anh, còn trong lòng anh, cô từ lâu đã là một người đầy rẫy khuyết điểm?Địch Lệ Nhiệt Ba ôm gối khóc, nhưng không dám khóc thành tiếng. Bây giờ sẽ chẳng có ai đến dỗ dành cô, cũng chẳng có ai vì cô mà đau lòng nữa... Cô nghĩ không ra, vì sao quá khứ vui vẻ như vậy mà hiện tại lại trở thành như thế này.Cô khóc đến lúc ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại, tóc dán trên mặt, gối đầu sũng nước mắt. Cô ngây người trở dậy, đi vào toilet, trong gương là một cô gái trông rất thảm hại, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, quầng mắt thâm sì, chẳng khác nào vừa mới từ địa ngục chui lên.Địch Lệ Nhiệt Ba giơ tay lên xoa mặt, hóa ra cô tệ hại đến mức này, thảo nào mà anh không cần cô nữa.Cô gọi điện quấy rầy đồng nghiệp của Lộc Hàm rất nhiều lần mới hỏi được số điện thoại mới của anh, nhưng mấy ngày sau cô cũng không có dũng khí gọi đi. Cô bóng gió hỏi thăm người khác về tình hình của anh, đồng nghiệp của anh cũng rất thoải mái nói cho cô biết sắp đi công tác cùng Hướng Thần, còn dặn cô không nên gọi điện làm phiền anh lúc này.Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn di động, ngay cả khóc cũng không còn sức lực nữa. Suy đoán của cô hoàn toàn chính xác, giữa anh và Hướng Thần có mối quan hệ vượt quá mức bình thường, lẽ ra cô nên sớm nghĩ tới. Trước đây, anh một mực tránh xa Hướng Thần chẳng qua là vì cô không thích Hướng Thần, còn hiện tại, anh đã không còn quan tâm tới cảm nhận của cô nữa rồi.Đúng thế, cô làm sao so bì được với Hướng Thần? Hướng Thần dịu dàng, hiểu lòng người, gia thế cũng tốt, ai lấy được cô ấy chẳng phải bớt đi được ba mươi năm phấn đấu ư?Có phải những lúc cô và Lộc Hàm cãi nhau thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên anh nhỏ nhẹ an ủi anh hay không? Có phải những lúc cô quấy rầy anh thì Hướng Thần vẫn luôn ở bên cạnh yêu thương anh hay không?Nếu đã như vậy, màn thua thảm hại của cô có thể lý giải được rồi.Địch Lệ Nhiệt Ba tìm hiểu lịch bay của Lộc Hàm, có được thông tin rồi cô lại trầm mặc, cô sẽ đến ngăn cản anh ư? Làm thế có lẽ anh sẽ cho rằng cô bị điên mất. Chẳng những cô làm không nổi mà còn khiến anh càng thêm ghét cô mà thôi.Cô phẫn nộ đập vỡ toàn bộ đồ trang trí trong nhà, đập vỡ cả chiếc bình sứ và bộ ấm chén cô mua... Dù sao thì bày ở đây cũng chẳng có ai thưởng thức.Đập vỡ tất cả rồi, cô vẫn không cam lòng. Vì sao trong đoạn tình cảm này chỉ có cô đau, chỉ có cô phải khóc lóc thảm thương như vậy? Cô không phục.Cô lấy di động ra, nhìn dãy số mới kia hai giây, quyết định gọi đi.Chuyến đi công tác chung với Lộc Hàm lần này là do chính Hướng Thần cố gắng giành lấy. Từ sau lần Thân Thiệu An đưa cô về nhà, quan hệ giữa cô và Thân Thiệu An tốt lên rõ rệt. Lúc cô đưa ra quyết định này, Thân Thiệu An chỉ thờ ơ hỏi: "Có đáng không?".Nếu như mọi người biết rằng, người đàn ông kia là giấc mộng cô đã theo đuổi từ cấp ba cho tới giờ, có lẽ sẽ không ai hỏi cô câu đó. Chỉ cần có liên quan đến anh, câu trả lời của cô luôn là "yes".Đáp án nghe mới thật nực cười làm sao! Cô cũng đã từng nghĩ, cô dành tình cảm sâu nặng cho Lộc Hàm bao nhiêu năm trời như vậy có lẽ chỉ là vì cô chưa có được anh. Thế nhưng, chỉ có bản thân cô mới biết, mỗi lần nhìn thấy anh, trái tim cô đập rộn rã đến mức nào. Nếu đó còn không được gọi là tình yêu thì là cái gì?Chỉ còn chừng hơn mười phút nữa là bắt đầu vào làm thủ tục lên máy bay. Hướng Thần và Lộc Hàm đang ngồi chờ. Thời gian này tâm trạng anh có vẻ bất ổn, nếu không đờ người ra nhìn điện thoại thì sẽ vùi đầu vào công việc. Hướng Thần biết rõ là vì quan hệ giữa anh và Địch Lệ Nhiệt Ba nảy sinh vấn đề.Nói cô không cảm thấy may mắn thì nhất định là giả. Trong lòng cô thầm nghĩ, đây chính là thời cơ cho mình.Hướng Thần chăm chú quan sát sắc mặt của Lộc Hàm, bất giác nhoẻn cười, cuối cùng cô cũng có cơ hội được ở với anh. Chợt tiếng chuông di động vang lên, Hướng Thần có dự cảm không lành.Giọng nói không chút khách khí của Địch Lệ Nhiệt Ba vang lên trong điện thoại: "Hướng Thần, đưa di động cho Lộc Hàm, tôi có chuyện cần nói với anh ấy".Hướng Thần muốn phản bác, dựa vào cái gì mà cô phải nghe lời Địch Lệ Nhiệt Ba? Cô hoàn toàn có thể tắt máy ngay lập tức, thế nhưng, dù cô có hèn mọn dành tình cảm cho Lộc Hàm thì nội tâm cô cũng vẫn đầy kiêu ngạo. Người kiêu ngạo chẳng đáng phải dùng tới thủ đoạn ti tiện ấy.Hướng Thần nhìn sang bên cạnh.Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình, Lộc Hàm quay lại: "Sao thế?".Cô đưa di động cho anh: "Điện thoại của cậu".Lộc Hàm hoài nghi nhận lấy. Nghe thấy giọng Nhiệt Ba, anh vừa giật mình vừa tức giận. Hướng Thần ngồi bên cạnh yên lặng quan sát Lộc Hàm. Anh đối với người khác luôn dùng thái độ xa cách, không bao giờ biểu hiện như lúc này. Nghĩ vậy, trong lòng cô lại dâng lên sự chua xót, cô ghen tỵ với người có thể khiến anh tức giận như thế.Câu đầu tiên mà Địch Lệ Nhiệt Ba nói với anh chính là: "Lộc Hàm, anh dám đi, em sẽ chết cho anh xem!".Lộc Hàm phẫn nộ đến mức muốn quăng điện thoại đi: "Em thôi ấu trĩ đi được không?"."Càng hay phải không, em chết đi sẽ có thể giúp hai người được ở bên nhau." Nói xong, cô dập máy.Bàn tay cầm điện thoại của Lộc Hàm nổi gân xanh. Nhìn sắc mặt anh hiện giờ, tốt nhất đừng ai dây vào.Hướng Thần thở dài, dự cảm của cô quả nhiên là linh nghiệm. "Đến giờ rồi, mình đi...".Lộc Hàm đưa điện thoại cho Hướng Thần: "Cậu gọi cho giám đốc bảo tớ có việc gấp, không thể đi công tác được, xin lỗi...".Nói xong, anh lập tức đứng dậy rời khỏi sân bay.Hướng Thần nắm lấy di động còn vương hơi ấm của anh, khóe môi mấp máy. Cô vốn muốn nói với anh, Địch Lệ Nhiệt Ba chỉ đang dùng thủ đoạn lừa anh quay về, cách đó phụ nữ ai cũng biết. Nhưng cô không nói, anh cũng chẳng nghe lời cô, thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà anh cũng bị mắc lừa.Lộc Hàm vừa xuống taxi liền chạy lên căn hộ, tốc độ nhanh đến mức hoàn toàn có thể tham gia vào cuộc thi chạy nước rút 800 mét ở đại học. Anh thậm chí còn không muốn mở cửa, trực tiếp dùng chân đạp mạnh lên cánh cửa không được, sau đó mới tìm chìa khóa. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy cách thức dùng khóa kiểu cũ này thật phiền phức.Lộc Hàm xông vào trong nhà, tim giật thót khi nhìn thấy dưới sàn vung vãi mảnh vỡ. Anh chạy vào nhà tắm, không biết giẫm phải cái gì, bàn chân đột nhiên đau buốt nhưng anh cũng không bận tâm.Nhà tắm không có người, anh lại đạp tung cửa phòng ngủ ra.Địch Lệ Nhiệt Ba nằm trên giường, nằm rất yên tĩnh, chỉ có những giọt nước mắt lặng lẽ chảy trên mặt. Cô không suy nghĩ tới việc liệu anh có về anh không, vừa trông thấy anh, cô nhoẻn cười. Nụ cười giữa màn nước mắt khiến khuôn mặt cô trở nên méo mó kỳ lạ.Lộc Hàm vốn đã sợ hãi đến mức tim đập chân run, bây giờ trông thấy cô bình thường như vậy, chợt cảm thấy sự lo lắng của mình đúng là trò hề. Anh phẫn nộ: "Em cảm thấy chơi đùa kiểu này vui lắm đúng không?"."Em..." Giọng nói của anh khiến cô hoảng sợ."Thấy anh bỏ công việc vì em, em cảm thấy mình rất lợi hại phải không? Biến anh trở thành thằng ngu, em vui lắm phải không?"Địch Lệ Nhiệt Ba cắn môi: "Chẳng lẽ anh mong em tự sát? Chết trước mặt anh?".Lộc Hàm tức giận tới cùng cực, anh cười lạnh: "Em làm cái gì có liên quan tới anh nữa sao? Chúng ta đã chia tay rồi!".Nói xong, anh lập tức quay đầu bỏ đi.Nhiệt Ba sững người nhìn bóng anh xa dần. Đây là kết quả cô muốn ư? Bắt anh quay về, để rồi anh nhục mạ cô một trận ư? Không phải... Cô không muốn... Vì sao lại trở thành như vậy?Cô chỉ còn biết khóc, bây giờ, thật sự sẽ không còn ai đến an ủi cô nữa rồi.Lộc Hàm chủ động xin được đi Hiệp Dương khảo sát. Dù Thân Thiệu An đã cảnh cáo anh điều kiện ở đó rất kém, nhiều trang thiết bị còn chưa đổi mới, nhưng Lộc Hàm rất kiên quyết. Thân Thiệu An khuyên không được cũng đành chấp thuận, hơn nữa nơi đó không có ai tình nguyện đi, nếu như Lộc Hàm đi thì lại càng ghi điểm trong mắt mọi người, một tháng sau trở về anh có thể công khai đề bạt Lộc Hàm mà không bị người khác dị nghị.Tin tức Lộc Hàm sẽ đi Hiệp Dương hôm sau đã truyền khắp công ty. Hai người chịu chấn động mạnh nhất là Hướng Thần và Lục Dĩnh.Trước khi đi, Lộc Hàm đã tìm Hướng Thần nói chuyện. Cuộc nói chuyện ấy đã triệt để giết chết hy vọng của Hướng Thần. Cô còn muốn Thân Thiệu An điều cô đi cùng Lộc Hàm, nếu như anh ta không đồng ý, cô dọa sẽ thôi việc ở Quảng Vũ.Về phần Lục Dĩnh, chuyện đầu tiên cô làm là đi tìm anh họ. Cô ngồi trước bàn làm việc của Thân Thiệu An: "Anh, em phải đi Hiệp Dương!". Cô không nói là "muốn", mà là "phải".Thân Thiệu An cười, không phải cười nhạo cô em gái của mình, mà là cười vì sức hấp dẫn của Lộc Hàm có thể khiến cho đám con gái phải thần điên bát đảo như vậy."Anh nói cho em biết, đây không phải là chuyện em mang ra đùa giỡn."Lục Dĩnh lập tức cắt ngang: "Anh nghe em nói hết đã. Trong mắt mọi người, em là một cô tiểu thư nông nổi vô trách nhiệm. Thật sự em cũng rất muốn biết, rốt cuộc tình cảm em dành cho Lộc Hàm liệu có phải chỉ là nhất thời hứng thú hay không. Em đã suy nghĩ ba ngày nay, cuối cùng cũng rõ ràng, em rất nghiêm túc. Không phải vì không có được anh ấy mà em không cam tâm, đây chỉ là tâm tư của một cô gái muốn có được trái tim người đàn ông mình thích mà thôi. Em nghĩ kỹ rồi, em phải đi Hiệp Dương, em muốn nỗ lực một lần. Anh, em đến chỉ để nói với anh một tiếng thôi".Nói cách khác, dù Thân Thiệu An không đồng ý, cô cũng sẽ tự mình đi.Thân Thiệu An lắc đầu bắt đắc dĩ: "Tùy em, đừng khóc lóc quay về là được".Lục Dĩnh bừng bừng khí thế. Lần đầu tiên trong đời cô vì một người đàn ông mà đi đến một nơi xa xôi như vậy, nhưng cô rất vui, niềm vui không giống mỗi lần mua được một món đồ hàng hiệu, mà là niềm hưng phấn không thể kiềm chế.Lục Dĩnh tới Hiệp Dương sau Lộc Hàm ba ngày. Lộc Hàm đã kịp thích ứng với nơi này, thấy Lục Dĩnh đến, anh cũng không có thái độ gì đặc biệt, nhưng dù sao cũng là đàn ông nên anh phải giúp đỡ cô nhiều thứ.Lục Dĩnh hoàn toàn không áp dụng tấn công triệt để như lúc đầu nữa. Cô đã nhận ra trước đây cô hành động thật sai lầm, lúc ấy anh còn chưa dứt khoát hẳn với bạn gái, cũng chưa nhận ra ưu điểm của cô. Bây giờ anh đã chia tay bạn gái rồi, nói cách khác anh đã độc thân, cô hoàn toàn có tư cách theo đuổi anh, anh cũng có thể thoải mái chấp nhận cô. Nhất định cô sẽ để anh thấy được điểm tốt của cô.Ở đây dù rất vất vả nhưng Lục Dĩnh không một câu than vãn, mọi chuyện đều đích thân làm, không sợ mệt, không sợ khổ. Những việc làm của Lục Dĩnh hoàn toàn lọt vào trong mắt của Lộc Hàm, nếu nói không có cảm giác gì thì rõ ràng là nói dối. Một cô tiểu thư sẵn sàng tới đây chịu cực nhọc, hằng ngày không thể trang điểm, không thể mặc quần áo đẹp nhưng Lục Dĩnh rất kiên trì.Gặp phải những chuyện không hiểu, Lục Dĩnh đều hỏi Lộc Hàm. Cô che giấu tâm tư của mình, dần dần phát hiện ra hiệu quả cao hơn cô tưởng tượng, bởi vì mới qua mấy ngày, thái độ của Lộc Hàm với cô đã không còn cách xa như ở công ty nữa. Cô hỏi gì anh cũng nhiệt tình giải đáp, hơn nữa còn rất kỹ càng, dường như sợ cô chưa hiểu. Thỉnh thoảng anh sẽ chủ động hỏi cô có cần giúp gì hay không, nếu như công việc của cô không thể hoàn thành đúng hạn, anh sẽ giúp đỡ.Tình hình phát triển theo chiều hướng rất tốt.Điều Lục Dĩnh thấy thỏa mãn nhất chính là hiện giờ có thể nói chuyện phiếm với Lộc Hàm.Ở đây không chỉ có điều kiện sống không tốt mà đường cũng khó đi, xe lắc lư liên tục. Trên đường trải toàn là đá và cát, nghe nói phải một thời gian nữa mới được tu sửa lại.Nhưng đổi lại, bầu không khí ở đây khá trong lành, non xanh nước biếc, đi bộ một đoạn là sẽ gặp được những bãi cỏ xanh tươi khiến người ta vừa nhìn đã muốn ngồi xuống nghỉ ngơi.Lục Dĩnh phát hiện ra một sở thích thú vị của Lộc Hàm, lúc rảnh rỗi anh sẽ ra đây nằm xuống bãi cỏ, lấy hai tay làm gối đầu, lặng yên nhìn bầu trời. Cho dù là hình ảnh một Lộc Hàm lười nhác như vậy, Lục Dĩnh vẫn rất thích anh. Anh tốt hơn tất cả những cậu ấm môn đăng hậu đối với cô, tốt hơn tất cả những kẻ đã từng theo đuổi khi cô còn đi học. Hóa ra đây chính là cảm giác bị mê hoặc.Lục Dĩnh đi tới gần, ngồi xổm xuống cạnh anh, tươi cười: "Nhìn bộ dạng này của anh khá giống với phong cách tiểu thanh tân[1] thịnh hành bây giờ".[1] Tiểu thanh tân: Ban đầu là cụm từ chỉ phong cách âm nhạc Indie Pop, dần dần trở thành một xu hướng độc lập ăn sâu vào trong cả các lĩnh vực nghệ thuật khác như văn học, điện ảnh, chụp ảnh... Hiện nay, tiểu thanh tân còn để gọi tên cách sống vui tươi, trẻ trung, lành mạnh của một bộ phận thanh niên châu Á, đặc biệt là ở Trung Quốc.Lộc Hàm chợt cười: "Tôi tưởng bây giờ đang chuộng phong cách đại thúc[2] chứ!".[2] Kiểu đàn ông trưởng thành, chín chắn.Lục Dĩnh ngồi bệt xuống: "Bây giờ người ta thích hoài niệm, tiểu thanh tân đương nhiên là được ưa chuộng hơn rồi. Anh cứ xem mấy bộ phim thanh xuân đang hot hiện nay là biết ngay thôi"."Tôi rất ít xem phim." Lộc Hàm không hề ngại, không xem phim cũng chẳng phải tội gì lớn, hơn nữa anh cũng cảm thấy, hoài niệm chuyện cũ của mình là đã đủ rồi, hà tất phải xem phim, chuyện thanh xuân của người khác đâu có liên quan gì tới mình."Vì sao? Em thích xem phim lắm, nhất là thể loại này, rất sâu sắc!"Lộc Hàm cười: "Không có lý do, chỉ cảm thấy không có hứng thú thôi. Bảo tôi ngồi mấy tiếng đồng hồ để xem phim không bằng đưa bản thiết kế cho tôi làm việc".Lục Dĩnh bật cười: "Chắc là môn Ngữ văn anh học kém lắm nhỉ!"."Tinh mắt thật đấy! Ngay cả chuyện đó mà cô cũng nhìn ra. Đúng là tôi học Văn rất kém, à không, phải nói là, kém nhất trong các môn học. Khi còn học cấp ba suốt ngày bị giáo viên Ngữ văn chê."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com