TruyenHHH.com

Byjx Edit Mua Phi Thuy


Một giờ trước.

Vương Nhất Bác đến phòng tập nhảy của Miracle lần cuối cùng để tìm Triệu Dục, không phải vì Phó Thiến Như mấy ngày nay liên tục gọi cho cậu bảy tám cuộc điện thoại, gửi hơn ba mươi tin nhắn Weibo nhưng cậu không những không trả lời còn xóa thông tin liên lạc của đối phương; cũng không phải vì cậu muốn đến để cáo biệt ai, cáo biệt chỉ dành cho những người được gọi là bạn bè hoặc chiến hữu với nhau, mà ở nơi này cậu không có bất kỳ ai như thế cả; càng không phải bởi vì nửa tháng lương còn chưa được thanh toán, chính xác mà nói, thì là mười ba ngày, nhưng Triệu Dục nhất định sẽ lấy lý do chưa đến nửa tháng mà từ chối thanh toán.

Cậu đã quyết định rời khỏi nơi mà không hiểu vì sao lại mang hận ý với mình này, cho nên những thứ này hoàn toàn không còn quan trọng nữa. Hôm nay cậu đến chỉ với mục đích muốn cùng người bạn cũ bình tĩnh nói chuyện một chút, hy vọng Triệu Dục đừng gây khó dễ với Hồ Phong và Galaxy nữa.

Trước khi đến nơi, Vương Nhất Bác vẫn còn đang nghĩ, Triệu Dục đột nhiên mất bình tĩnh như vậy có phải là bởi vì cậu không nói một tiếng đã gia nhập đoàn đội của Hồ Phong hay không. Galaxy và Miracle từng gặp nhau nhiều lần trong các cuộc thi lớn nhỏ những năm gần đây, Miracle thua nhiều hơn thắng, việc cậu lựa chọn gia nhập với đối thủ cạnh tranh khẳng định ít nhiều cũng khiến Triệu Dục cảm thấy mất mặt. Cho nên chỉ cần cậu giải thích rõ ràng chuyện này, khiến Triệu Dục bình tĩnh lại một chút, có lẽ cậu ta sẽ không còn chèn ép Hồ Phong và Galaxy nữa.

Suy cho cùng, giữa bọn họ chưa bao giờ có thâm cừu đại hận gì, mặc dù sau này không còn là bạn bè nữa, nhưng cũng không cần phải xem nhau như kẻ thù. Cậu từng nghe được một đạo lý, nói rằng ác ý không cần phải có lý do, nó sẽ nảy sinh trong lòng một số người mà không cần bất cứ nguyên nhân nào. Cậu không thể đồng cảm được với đạo lý này, vì thế cũng từ chối tin vào điều đó.

Cho đến tận lúc rời khỏi văn phòng của Triệu Dục, kỳ thật cậu vẫn không thể lý giải được rốt cuộc là vì lý do gì? Mặc dù rất không muốn tin, nhưng cậu vẫn buộc phải tin loại ác ý như vậy thật sự tồn tại.

Sau khi cậu đứng ở trước bàn làm việc nói rõ mục đích mình đến nơi này, Triệu Dục liền hỏi: "Là Hồ Phong sai cậu đến à?"

Vương Nhất Bác nói không phải: "Chuyện giữa chúng ta không liên quan gì đến anh Phong, tôi chỉ hy vọng có thể giải tỏa hiểu lầm giữa chúng ta, giải thích một cách rõ ràng, tôi đến Galaxy đơn giản chỉ là lựa chọn nghề nghiệp, Hồ Phong cho tôi mức độ tự do cao hơn, mà tôi, chỉ muốn được nhảy."

Triệu Dục lại cười nhạo nói: "Làm sao cậu biết không liên quan gì đến hắn? Tôi đã nhìn hắn không vừa mắt từ lâu rồi."

"Quan hệ cạnh tranh giữa các đối thủ chỉ là ở trên sân khấu, cậu dùng thủ đoạn này với người khác dưới sân khấu, là trái với tinh thần của Street Dance."

"Tinh thần của Street Dance?" Triệu Dục cười chế giễu, như thể cậu đang kể một câu chuyện cười nào đó: "Vương Nhất Bác, cậu có thể đừng mãi sống trong lý tưởng sống của cậu được không? Có thể mở to mắt mà nhìn vào thế giới thực được không? Cậu biết những năm qua có bao nhiêu Dancer âm thầm giở trò bẩn thỉu sau lưng không? Cậu có biết từng có người bỏ chất cấm vào ly nước của các thành viên trong đội của chúng tôi, khiến chúng tôi bị hủy bỏ tư cách thi đấu không? Cậu có biết có bao nhiêu nhóm nhảy âm thầm đút tiền cho trọng tài để giành chức quán quân không?"

"Tôi không hề nghi ngờ những gì cậu nói. Có một số người, bất kể là nhảy múa, ca hát, chạy đua, bơi lội hay chỉ đơn giản là ngồi trong văn phòng, làm chuyện gì cũng đều có thể nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, nhưng Hồ Phong không phải loại người như vậy, cho nên cậu nhắm vào anh ấy là không có đạo lý."

"Có vẻ cậu hiểu rất rõ về hắn nhỉ, cũng đúng thôi, các cậu quen nhau đã lâu như vậy rồi kia mà." Triệu Dục mỉa mai nói: "Khi còn nhỏ hắn trấn lột tiền của Lâu Giai Hào trong hẻm, cậu còn đánh nhau với hắn; chúng ta tham gia thi đấu hắn còn giơ ngón giữa lên với chúng ta, quả thật là dáng vẻ của một người đàng hoàng."

"Tôi thừa nhận rằng khi còn nhỏ, anh ấy không ra làm sao cả, nhưng con người đều sẽ thay đổi." Cậu nhìn Triệu Dục một thân trang phục thời thượng, chỉ một chiếc đồng hồ đeo tay cũng có giá mười tháng lương của cậu, thản nhiên nói: "Cậu cũng thay đổi rồi, không phải sao?"

"Cậu thì không thay đổi à?"

"Tôi cũng đã thay đổi." Vương Nhất Bác nói: "Nếu là tôi của sáu năm trước, lúc cậu đưa Hợp đồng, tôi khẳng định sẽ không thèm đọc mà đã ký luôn rồi."

Triệu Dục nhún nhún vai: "Cho nên tất cả mọi người đều đã thay đổi, có vấn đề gì sao?"

"Vấn đề là, cậu không nên dùng thủ đoạn thấp hèn để chèn ép đối thủ."

Triệu Dục mím môi gật gật đầu, như thể đã nghĩ thông suốt điều gì đó: "Cho nên, ngoại trừ chuyện bắt nạt cậu khi còn nhỏ, một Hồ Phong không có bất kỳ giao tình gì trong mắt cậu bây giờ là một anh hùng hảo hán, còn tôi làm bạn với cậu bảy năm, lại là một tên tiểu nhân bỉ ổi, đúng không?"

"Tôi không nói vậy, cũng không có ý định đánh giá nhân phẩm của cậu, thấp hèn là nói những gì cậu đã làm vời Hồ Phong và Galaxy những ngày gần đây, chẳng lẽ từ này là tôi dùng sai rồi sao? Vậy tôi đổi một từ khác." Vương Nhất Bác nói: "Bẩn thỉu? Đê tiện? Không cần mặt mũi? Tiếng Trung của tôi không giỏi bằng cậu, hay là cậu muốn nghe tiếng Anh? Shameless, brazen, dirty, impudent*..."

(*) Trơ trẽn, trâng tráo, bẩn thỉu, tráo trở/vô liêm sỉ.

"Vương Nhất Bác." Triệu Dục lạnh lùng ngắt lời cậu, quai hàm căng ra bừng bừng lửa giận: "Đây là thái độ cầu xin người khác của cậu sao?"

"Tôi không cầu xin cậu."

"Vậy cậu đến đây làm gì? Để giáo dục tôi về love and peace à?" Triệu Dục hỏi: "Vậy thì xin lỗi nhé, tôi ăn tối đã không còn phải ngồi bàn của trẻ em từ lâu rồi."

Vương Nhất Bác tiến lại gần hai bước, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống đối phương nói: "Nếu như cậu có ý kiến gì với tôi, có thể đến tìm tôi, đừng kéo người khác vào. Có bản lĩnh thì cậu cứ đánh bại tôi trên sân khấu đi."

"Muốn khích tướng sao?" Triệu Dục khẽ mỉm cười, nói: "Thứ tôi muốn, tôi nhất định sẽ đoạt được, về phần cách thức và quá trình, cậu không thể quản được."

"Phó sư tỷ nói với tôi cô ấy dự định đi Thượng Hải để phát triển." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, "Những thứ cậu muốn, chưa chắc đã có được tất cả, đúng chứ?"

Giống như bị cậu một đao đâm thẳng vào yếu huyệt của mình, Triệu Dục đột nhiên đứng bật dậy, Vương Nhất Bác còn tưởng rằng mình sẽ lập tức ăn một đòn, nhưng Triệu Dục lại chỉ chống hai tay lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng nhắc đến cô ấy, cậu không đủ tư cách!"

Lúc còn nhỏ bọn họ cao ngang nhau, hiện giờ vẫn vậy, cho nên có thể nhìn thẳng vào đối phương, trực tiếp đem tất cả cảm xúc đâm vào đáy mắt đối phương bằng con đường ngắn nhất.

"Đó là một trong những lý do tại sao cậu ghét tôi. Nhưng Triệu Dục, tôi và sư tỷ chưa từng có bất kỳ quan hệ nào vượt mức bạn bè, sáu năm nay tôi hoàn toàn biến mất xung quanh các người, cho nên cô ấy không nhìn đến cậu không liên quan gì đến tôi, rốt cuộc cậu đang hận cái gì?"

"Đúng vậy, tôi hận cậu." Triệu Dục gật đầu: "Cậu biết rõ cô ấy thích mình mà còn giả vờ yêu đương với cô ấy, lợi dụng cô ấy để thoát khỏi những lời đồn đại. Tiêu Chiến vừa mới chân trước ra nước ngoài, cậu chân sau liền lập tức nói chia tay với cô ấy, cậu có biết cô ấy phải mất bao lâu mới thoát ra được không? Tôi hận cậu không thật tâm đối đãi với cô ấy, hận cậu chiếm được trái tim cô ấy lại không biết quý trọng, điều khiến tôi hận nhất chính là, cậu lúc nào cũng luôn bày ra dáng vẻ vô tội, lúc nào cũng tỏ vẻ thanh cao, mãi mãi là dáng vẻ của kẻ đứng ngoài cuộc!"

"Người tôi thích không phải là cô ấy, cô ấy luôn biết rõ điều đó. Tôi trân trọng tình bạn của tôi với cô ấy, cũng nhiều lần nhấn mạnh sự thật này. Giả vờ yêu đương là đề nghị của cô ấy, tôi thực sự không nên đồng ý, nhưng lúc đó cô ấy biết tất cả chỉ là giả, cũng biết điều đó không bao giờ có thể trở thành sự thật."

"Cho nên, cậu mặc nhiên thừa nhận rằng cô ấy sẽ không tổn thương gì?"

Vương Nhất Bác sững sờ, trầm giọng nói: "Tôi thừa nhận đây là một hành động ngu ngốc, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này."

Triệu Dục cười khinh thường: "Cậu chỉ quan tâm đến Tiêu Chiến, đối với cảm nhận của người khác, cậu không hề bận tâm cũng không muốn bận tâm, đây cũng là một loại ích kỷ. Vương Nhất Bác, cậu có biết cậu rất ích kỷ, chỉ biết đến bản thân mình không?"

Cậu ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn lại: "Cho nên cậu chụp lén tôi và Tiêu Chiến, sau đó đưa ảnh lên mạng nội bộ của trường và điều khiển tiết tấu mấy trò bát quái trên đó, phải không?"

Trong đôi mắt đen của Triệu Dục lập tức hiện lên một tia kinh ngạc và hoảng, nhưng rất nhanh đã biến mất, cậu ta lần nữa trấn định lại, không phải là loại trấn định kiểu 'tìm được lý do phản bác', mà là kiểu 'lười phủ nhận'.

"Cậu phát hiện ra khi nào?"

"Vừa mới đây." Vương Nhất Bác nói.

Triệu Dục thản nhiên cười cười: "Vậy vì sao đột nhiên lại đặt nghi ngờ lên đầu tôi?"

Nụ cười lạnh nhạt và dáng vẻ thờ ơ không quan tâm của cậu ta khiến cho người ta không thể kìm nén được cơn giận, Vương Nhất Bác nghe thấy giọng nói căng thẳng và gay gắt vì tức giận của mình: "Lộ trình hàng ngày của tôi và Tiêu Chiến chỉ nói cho cậu và Lâu Giai Hào biết, mà bức ảnh chụp trong bệnh viện có một phần tư góc đầu của Lâu Giai Hào, người chụp ảnh không thể tự chụp mình được như vậy, đương nhiên không phải là cậu ấy, lúc đó tôi đã nghĩ đến chuyện này, nhưng tôi không muốn nghi ngờ bạn mình. Mãi cho đến cách đây không lâu, tôi nói với cậu rằng tôi đang sống ở nhà của Tiêu Chiến, cậu nói cậu mừng cho tôi, bởi vì cậu đã sớm biết tôi thích anh ấy. Năm đó nhà trường đã xóa topic kia, hơn nữa còn tăng cường giám sát các phát ngôn trên diễn đàn, nhưng những lời đồn đại kia vẫn không hề lắng xuống, giống như có một đôi bàn tay vô hình trong bóng tối vẫn đang dẫn dắt dư luận, cho đến khi tôi và sư tỷ giả vờ yêu đương, đột nhiên không có ai bàn tán nữa, đôi tay kia cũng không còn tiếp tục làm mưa làm gió. Bởi vì chủ nhân của nó không muốn những lời tục tĩu như vậy nhằm vào người mình thích, vì thế mới quyết định thu tay lại."

Triệu Dục cười gật gật đầu, biểu tình vậy mà lại rất tán thưởng: "Thiến Như nói rất đúng, kỳ thật cậu không hề ngốc chút nào."

"Tại sao cậu..." Khí quản vì phẫn nộ mà thắt lại, Vương Nhất Bác siết chặt nắm đấm, cố nén cơn bức xúc muốn đấm vỡ gương mặt trước mắt: "Tại sao lại phải làm chuyện này?"

"Bởi vì tôi ghét cậu." Triệu Dục hơi nghiêng người, tiến đến gần cậu hơn một chút, hơi thở nóng hổi trong lúc nói chuyện phả lên mặt cậu: "Những thứ tôi phải vất vả liều mạng cố gắng hết sức mới có thể miễn cưỡng với tới được, cậu lại luôn dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì? Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được Thiến Như tham gia câu lạc bộ trượt ván, nhưng ngay khi cậu vừa xuất hiện đã lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của cô ấy, dựa vào cái gì? Muốn trách, phải trách cậu đã chọc đến tôi. Có một ngày tôi đến khu vực trường cấp ba để gặp Thiến Như, ở trong nhà vệ sinh nghe thấy cậu làm nũng với Tiêu Chiến, wow, tôi thật sự choáng váng, thì ra người nổi tiếng trong mắt toàn thể giáo viên và học sinh trong trường, cũng có thứ cầu mà không được. Tôi liền nghĩ nếu đã như vậy, không bằng cũng để cho cậu nếm thử tư vị buộc phải chia xa với người mình thích, mỗi người một ngả đi."

Vương Nhất Bác nhìn Triệu Dục, không khỏi cảm thấy bội phục, thật giống như khi bạn ngưỡng mộ những kẻ thích đóng vai nạn nhân trên thế giới này, bất kể bọn họ đã từng tổn thương bạn như thế nào, họ luôn có thể đổ mọi tội lỗi lên đầu bạn, như thể chính bạn là người dùng dao đe doạ, ép họ phải làm những chuyện xấu xa đồi bại kia vậy.

"Hiện giờ ai mới là người buộc phải chia ly với người mình thích đây, Triệu lão bản?"

Triệu Dục hung hăng nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt nham hiểm: "Thiến Như không thích tôi, tôi nhận thua. Nhưng tôi vẫn hận cậu, tính tình tôi không tốt, nếu đã hận người nào, nhất định sẽ muốn chơi hắn tới cùng, khiến cho kẻ đó phải phủ phục dưới chân tôi mới thôi, với cậu cũng thế, với Hồ Phong cũng vậy. Một kẻ nửa mù chữ, cha không thương mẹ không yêu từ Mỹ trở về, cùng với một tên còn chưa tốt nghiệp nổi trường trung học dạy nghề, có cha sinh không có mẹ dạy, du thủ du thực lăn lộn ngoài đường, cũng xứng tranh giành với tôi sao? Cậu muốn cầu xin tôi thu tay, đừng mơ!"

"Tôi đã nói, tôi không cầu xin cậu." Vương Nhất Bác hờ hững trả lời: "Tính tình của tôi vẫn ổn, người khác đối tốt với tôi, tôi cũng sẽ đối tốt với họ. Nhưng nếu có ai đó nhất định muốn ỷ thế hiếp người, tôi cũng sẵn sàng tiếp đón, cho đến khi hắn không thể ở trước mặt tôi nói ra những lời cay độc nữa mới thôi."

"Vậy chúng ta cứ chờ xem. À phải rồi," Triệu Dục mỉm cười nói: "Đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện cũng nên nói cho cậu biết, lần thi đấu Street Dance khi chúng ta còn nhỏ, à, chính là cái lần cậu nhảy được một nửa thì giày bị hỏng đó," Triệu Dục dừng lại một chút, như thể cố ý, như thể khoe khoang: "Là tôi làm."

"Quả nhiên chẳng có gì đáng phải kinh ngạc." Vương Nhất Bác nói, "Sư tỷ không để cậu vào mắt, tôi một chút cũng không hề ngạc nhiên, bởi vì ít nhất cô ấy vẫn là người ngay thẳng."

Nụ cười trào phúng trên mặt Triệu Dục trong phút chốc trở nên cứng ngắc, phảng phất như đại não đã kích hoạt những cảm xúc khác, nhưng cơ mặt lại không cách nào kịp thời đưa ra phản ứng.

Điện thoại di động rung lên trong túi, Vương Nhất Bác liếc nhìn Triệu Dục một lần cuối cùng, như thể đang nhìn một đống rác rưởi, bên ngoài tuy có vẻ huy hoàng nhưng bên trong lại bốc mùi hôi thối.

Sau đó cậu rời khỏi phòng làm việc trang trí hoa lệ này, ra hành lang nhận điện thoại của Tiêu Chiến.

"Anh à."

--

Đoạn cuối của chương này nối với đoạn cuối của chương trước, sử dụng một chút bút pháp hồi tưởng để viết, có lẽ các bạn vẫn có thể thấy rõ ràng nhỉ? Kể từ khi đọc được một cmt của ai đó trên Q trạm nói rằng tôi viết "Bất tử" khá lộn xộn, cho nên có chút lo lắng...

(Với tôi thì An Tĩnh viết quá đỉnh rồi!

"Bất tử" bên nhà cô Iceberg9785 - cho ai chưa biết.)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com