TruyenHHH.com

Byjx Edit Mua Phi Thuy


Sau hành động nghĩa hiệp vào đêm hôm đó, Vương Nhất Bác và Lâu Giai Hào thực sự đã trở thành bạn bè. Tiêu Chiến thường xuyên có thể thấy hai người họ vui vẻ cùng ăn uống, chơi bóng, hoặc cùng nhau mua đồ ăn vặt ở trường. Nếu họ tình cờ gặp nhau, Lâu Giai Hào sẽ luôn vẫy tay chào anh từ xa: "Học trưởng Tiêu Chiến!" một cách cực kỳ thân thiện, nhưng Vương Nhất Bác lại chỉ giương mắt nhìn anh, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

Một tuần sau đó, nhóm hai người đã biến thành ba người, Tiêu Chiến phát hiện lại có thêm một cậu bé khác gia nhập với nhóm của họ. Cậu bé này hình như cũng là học sinh của trường cấp 2. Sau đó, Tiêu Chiến thông qua Tiêu Nhược biết được, đó là Triệu Dục lớp 9 Sáu, cũng là một người yêu thích thể thao, có lẽ là được Lâu Giai Hào giới thiệu cho làm quen với Vương Nhất Bác, vừa gặp đã thân.

"Triệu Dục có một nhóm chơi trượt ván, thứ Bảy hàng tuần bọn họ đều đến một địa điểm cố định để luyện tập, vì thế, cũng kéo Vương Nhất Bác theo." Tiêu Nhược đã nói như vậy.

Xem ra thiếu niên dần vượt qua giai đoạn khó khăn của một người mới đến, bắt đầu kết bạn ngày càng nhiều, Tiêu Chiến rất mừng cho cậu, cho rằng hiện giờ tâm trạng của cậu chắc là đã tốt hơn rất nhiều.

"Ngoài giờ học thật sự rất vui vẻ, nhưng vừa lên lớp mặt mày liền ủ rũ." Tiêu Nhược nói: "Cậu ấy không thể hoàn thành bài tập về nhà của mình. Tuần trước, cậu ấy chỉ được có hơn 300 điểm trong bài kiểm tra tổng hợp, tiếng Anh được trọn vẹn 150 điểm, còn lại chia cho năm môn, anh tự tính mà xem."

Vãi, Tiêu Chiến kinh ngạc, mỗi môn chỉ đạt 30 điểm?

"Không phải là vì môn Toán cấp trung học cơ sở ở bên Mỹ quá đơn giản đấy sao? Cậu ấy thậm chí còn không thể đọc hiểu sách giáo khoa của chúng ta." Tiêu Nhược bất lực nói: "Em muốn giảng cho cậu ấy, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu."

"Cậu ta không phải có mấy người bạn mới à?" Tiêu Chiến hỏi: "Lâu Giai Hào cũng có thể phụ đạo cho cậu ta."

"Quên chuyện đó đi." Tiêu Nhược lập tức nói, "Anh nghĩ một người đứng thứ ba từ dưới lên có thể phụ đạo cho người đứng thứ hai từ dưới lên sao? Để cuối cùng cả hai cùng đội sổ à?"

Tiêu Chiến: "..."

Có lẽ Vương Nhất Bác cũng không dám để Lâu Giai Hào phụ đạo cho mình nên mới tìm Triệu Dục, người có thành tích ở mức khá.

Một ngày nọ, trong giờ nghỉ giao lao giữa giờ, Tiêu Chiến mang cơm tối đến cho em gái, trông thấy bọn họ mỗi người cầm một chiếc ván trượt, đang đứng ở hành lang nói chuyện. Lúc đến gần, nghe được nội dung câu chuyện là đang nói về hàm số nghịch biến. Hai thiếu niên cầm ván trượt cool ngầu đang vò đầu bứt tóc thảo luận: "Đồ thị đi qua góc phần tư thứ nhất và thứ ba thì là hàm nghịch biến."; "Diện tích hình chữ nhật tạo bởi trục tung của trục tọa độ và đường tròn là giá trị tuyệt đối K." . Hình ảnh này quá mức buồn cười, khiến Tiêu Chiến không khỏi nhìn thêm vài lần, cho đến khi hai đứa trẻ đều chú ý đến anh.

Vương Nhất Bác nhếch khóe miệng với anh, Triệu Dục liền hỏi: "Quen biết à?"

Không đợi Vương Nhất Bác trả lời, Lâu Giai Hào từ lớp bên cạnh chạy ra, hô to: "Học trưởng!"

Triệu Dục có chút bất ngờ, "Cậu cũng quen anh ấy sao?"

"Đây là học trưởng Tiêu Chiến, người đã cứu chúng tôi." Lâu Giai Hào rất tự hào: "Anh ấy là lão đại của tôi."

"Võ học kỳ tài", Vương Nhất Bác yên lặng bổ sung, "Là một đại lão."

Triệu Dục mang theo ánh mắt vừa nghi hoặc vừa sùng bái, đánh giá anh từ trên xuống dưới, sau đó lễ phép nói: "Xin chào, đại lão!"

Tiêu Chiến: "..."

Anh hắng giọng một chút, vô cùng lạnh nhạt phất tay: "Miễn lễ, miễn lễ, cứ tiếp tục thảo luận về hàm nghịch biến đi."

"Các cậu đang ôn hàm nghịch biến sao? Cái này tôi biết rất rõ," Lâu Giai Hào đắc ý nói: "Tôi vừa bị mẹ bắt chép phạt một trăm lần Cos(A+B) = sinAcosB + cosAsinB xong."

Vương Nhất Bác mờ mịt nhìn về phía Triệu Dục: "Đây là công thức hay là khẩu lệnh vậy?"

Triệu Dục cũng không chắc chắn: "Không phải sin (A+B) hay là cos (A-B) sao?"

Tiêu Chiến lặng lẽ lau mồ hôi, nói: "Cái mà cậu nói là hàm lượng giác..."

Ba anh thợ thuộc da chíp hôi hợp lại có lẽ cũng không thể trở thành Gia Cát Lượng* được.

(*Raw: 三个臭皮匠应该是没能合并成为诸葛亮 - nói lái của câu 三个臭皮匠, 赛过诸葛亮 - ý chỉ ba người bình thường hợp lại cũng có thể hơn Chu Cát Lượng, ca ngợi trí tuệ tập thể, nhưng câu của Chiến thì ngược lại.)

Nửa tháng sau, vào một ngày thứ Bảy, trong một chuyến đến thăm gia đình học sinh lớp 9 thường lệ của trường Trung học cơ sở, Tiêu Chiến nhìn thấy một giáo viên bước vào căn hộ của Vương Nhất Bác ở đối diện, chỉ ở lại chưa đến hai mươi phút, sau đó đến gõ cửa nhà mình, sắc mặt không được tốt lắm.

Là giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Nhược, họ Ngô, cũng từng là giáo viên chủ nhiệm của Tiêu Chiến, cô là một giáo viên cực kỳ giàu kinh nghiệm, cũng rất có trách nhiệm.

Cô khen ngợi sự tiến bộ trong học tập của Tiêu Nhược thời gian gần đây, đồng thời cũng bày tỏ sự kỳ vọng của mình vào việc cô bé sẽ thi được vào lớp chọn của trường Trung học phổ thông.

Chỉ một nửa số học sinh của trường cấp 2 Du Thành có thể tiếp tục học lên cấp 3 tại trường, số còn lại phải học ở mấy trường kém hơn một chút. Với thành tích của Tiêu Nhược, việc tiếp tục ở lại và học lên cấp 3 Du Thành - không có vấn đề gì lớn, nhưng muốn được vào lớp chọn thì cần phải cố gắng hơn rất nhiều.

Có điều, ba mẹ Tiêu chưa bao giờ có bất kỳ áp lực nào ở phương diện này, họ luôn cho rằng hai đứa con của mình chỉ cần cố gắng hết sức để xứng đáng với chính bản thân mình là tốt rồi, không yêu cầu họ nhất định phải vào được Thanh Hoa, Bắc Đại để mang lại vẻ vang cho gia đình. Cô Ngô thực sự đánh giá rất cao thái độ này của hai người, đặc biệt là sau tin tức năm ngoái về hai học sinh ở các trường trung học khác nhảy lầu tự tử vì không thể chịu nổi áp lực học tập. Thành tích học tập đương nhiên quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ qua sức khỏe tâm thần của đứa trẻ, mỗi học sinh nên được cha mẹ quan tâm chăm sóc, bao dung và khẳng định để trưởng thành.

Nói đến chuyện này, cô Ngô liền không nhịn được mà chuyển chủ đề đến Vương Nhất Bác, nụ cười cũng không còn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Thằng bé là một đứa trẻ ngoan, tính tình không xấu, chỉ là quá thu mình, quá khép kín, quá thiếu tự tin." Cô Ngô nói: "Xét cho cùng, nó nhận được quá ít tình yêu thương từ cha mẹ, quá ít sự chăm sóc của gia đình. Tôi chỉ gặp mẹ thằng bé một lần vào ngày thằng bé chuyển đến trường, bà ấy vội vội vàng vàng nói rằng mình phải ra sân bay gấp, để lại thằng bé cho tôi giống như quẳng lại một thứ đồ gì đó, chỉ biết đưa tiền. Đứa con mình dứt ruột đẻ ra lại không quan tâm, mặc kệ cho giáo viên quản, chị nói xem, tôi có thể nói gì?"

Mẹ Tiêu phụ họa: "Tôi nhìn thằng bé cũng cảm thấy không đành lòng. Bên cạnh không có ai thân thích, nó sẽ cô đơn biết bao. Tôi cũng bảo Tiểu Chiến gọi nó qua nhà ăn cơm, nhưng cuối tuần trước hình như nó không có ở nhà."

"Vâng, nếu anh chị có thể quan tâm thằng bé nhiều hơn một chút thì tốt quá, bà con xa không bằng láng giềng gần mà." Cô Ngô thở dài: "Ba mẹ thằng bé đều đã có gia đình mới ở bên Mỹ, mà gia đình mới nào thằng bé cũng không thể ở cùng được, ở trường lại bị những đứa trẻ da trắng bắt nạt, vì thế mới bị ba mẹ nó gửi về nước. Haizzz, chương trình học tập quá khác biệt, tôi cũng dành thời gian phụ đạo thêm cho thằng bé, nhưng thời gian có hạn, cũng chỉ như muối bỏ biển."

Tiêu Chiến nghe đến đau lòng, anh dường như đã hiểu vì sao đứa trẻ kia lại bật tất cả các đèn trong nhà, cũng chợt nhận ra, lúc trả lời câu hỏi về chuyện này, Vương Nhất Bác tránh từ "nhà", thay bằng "chỗ ở".

Đối với thiếu niên mà nói, khái niệm về một ngôi "nhà" có lẽ từ lâu đã không còn nữa rồi. Ba mẹ cậu đưa cậu đến thế giới này, nhưng sau đó lại ly hôn, mỗi người lại có gia đình riêng, khiến cậu trở nên dư thừa.

"Cô Ngô, cô đừng lo lắng, chúng em sẽ quan tâm cậu ấy hơn." Vốn dĩ anh chỉ là đang nghe lén cuộc nói chuyện giữa giáo viên chủ nhiệm của em gái với mẹ mình, lúc này lại không nhịn được mà lên tiếng: "Về chuyện học hành, em sẽ tranh thủ thời gian giúp cậu ấy, em có thể phụ đạo cho cậu ấy các môn học ở lớp, không sao đâu ạ."

Tiêu Chiến cảm giác được ánh mắt kinh ngạc của em gái, nhưng anh cũng không sửa miệng, tiếp tục nói: "Cô yên tâm ạ, em sẽ sắp xếp thời gian hợp lý để không ảnh hưởng đến việc ôn thi của mình."

Mẹ bày tỏ sự ủng hộ đối với việc này, cô Ngô đương nhiên cũng rất vui mừng, nói rất nhiều lời cảm kích và động viên anh, đến khi chuyến thăm hỏi kết thúc đã là hoàng hôn.

Giáo viên chủ nhiệm vừa đi, Tiêu Nhược liền hỏi anh: "Anh Hai, những điều anh vừa nói, là thật sao?"

"Đương nhiên, anh trai của em nói được làm được!"

"Không phải anh không cho em chơi với cậu ấy sao?" Tiêu Nhược cười hì hì nói: "Nghe cô Ngô kể về gia cảnh của người ta, khiến anh 'hā tè tòng tòng' rồi đúng không?"

"Những gì cậu ta đã trải qua đáng được thông cảm và giúp đỡ, nhưng anh đưa ra quyết định này dựa trên những cân nhắc hợp lý." Tiêu Chiến nghiêm nghị nói: "Anh nghĩ kỹ rồi, thay vì để em lén lén lút lút hôm nay đưa nước, ngày mai đưa sữa cho cậu ta, lấy danh nghĩa 'đoàn kết hữu ái' để lấy lòng trai đẹp, không bằng để đích thân anh làm, không chỉ giúp cậu ta học hành mà còn sát sao giám sát hai đứa, ngăn chặn chuyện yêu sớm."

"Đây là chuyện siêu tốt nha, anh, anh quá tuyệt vời!" Tiêu Nhược giơ ngón cái lên tán thưởng: "Vậy bắt đầu từ tối hôm nay luôn đi, mẹ đã làm bánh trứng và cháo trứng bắc thảo, mời cậu ấy đến ăn tối nhé?"

Mẹ Tiêu cười nói: "Mẹ thấy được đấy, mẹ cũng làm khá nhiều."

Tiêu Chiến ngẩn ra, sau đó chỉ huy em gái: "Em đi gọi đi!"

"Không biết tại sao, mỗi lần em nói chuyện với cậu ấy, nhìn khuôn mặt tuấn tú đó là ngay lập tức muốn yêu sớm." Tiêu Nhược vừa thẹn thùng vừa vui vẻ: "Vậy em đi gọi cậu ấy nha."

"Đứng yên đó!" Tiêu Chiến lập tức lên tiếng cảnh cáo, "Không được nhúc nhích, để anh đi!"

Ngày nào cũng đau tim! Anh vừa oán thầm vừa thay giày, đột nhiên nhớ đến thứ Bảy tuần trước lúc đến gõ của nhà Vương Nhất Bác, cậu không có nhà, vì thế quay đầu lại hỏi: "Có phải nhóm trượt ván của bọn họ tập luyện vào chiều thứ Bảy không?"

"Hình như là vậy." Tiêu Nhược cũng nhớ tới chuyện này: "Nghe nói bọn họ góp tiền thuê sân tập trong nhà thi đấu, vì thế cố định thời gian mỗi tuần."

Vậy thì, khả năng cao là thiếu niên vẫn không có ở nhà, tập luyện xong đi ăn với bạn học là chuyện đương nhiên.

"Nhưng anh vẫn nên qua đó thử xem, lỡ đâu cậu ấy đang ở nhà thì sao." Tiêu Nhược nói: "Anh, anh gõ cửa lâu một chút, nếu không người ta có thể cho rằng đó là người giao hàng chuyển phát nhanh."

Phục thật! Tin chắc rằng em chưa từng quan tâm đến anh trai mình như vậy đâu! Tiêu Chiến tức giận đi ra khỏi nhà, không ôm nhiều hy vọng, bước đến gõ cửa nhà 503 vài lần. Quả nhiên, không có ai trả lời, cũng không có ánh đèn thoát ra từ khe cửa.

Đúng là không có ở nhà.

"Biết rõ mình không theo kịp bài tập về nhà, thì phải dành nhiều thời gian để làm hơn chứ!" Anh đứng đó giáo huấn với không khí: "Biết cậu rất cao hứng vì có thêm bạn bè, nhưng dành cả buổi chiều rong chơi bên ngoài có phải là quá xa xỉ rồi không hả? Thời gian đó có thể làm được rất nhiều bài tập đó!"

Mặt trời dần lặn về hướng Tây, bầu trời ngoài cửa sổ ngập trong ráng chiều đỏ rực, gió phả vào mặt mang theo chút mát mẻ, giống như đã thật sự sang Thu.

"Không phải trước đây tôi không hoan nghênh cậu đến nhà làm khách, chẳng qua là lo lắng nha đầu Tiêu Nhược kia không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp. Bây giờ tôi tới mời cậu, cũng không phải bởi vì nghe xong câu chuyện của cậu mà thương hại cậu. Được rồi, tôi thừa nhận tôi có chút 'hā tè tòng tòng', nhưng cuộc sống của mỗi người đều nằm trong lòng bàn tay của chính mình, chỉ cần cậu không bỏ cuộc, cuối cùng nhất định có thể gặt hái được kết quả tuyệt vời. Đợi đến khi cậu đủ trưởng thành, đủ mạnh mẽ, cậu sẽ tạo ra một thế giới của riêng mình, và sẽ được quyền tự lựa chọn thay vì chỉ được lựa chọn bởi người khác."

Tiêu Chiến nhìn hoàng hôn, âm thầm cân nhắc một lúc, lại nói: "Vừa rồi tôi có chút xúc động, aizzz, con người tôi chỗ nào cũng tốt, chỉ là rất dễ mềm lòng, thật phiền quá đi! Nhưng lớn tiếng cũng đã lớn tiếng rồi, thằng nhóc cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp, nếu không cải thiện được thành tích, tôi sẽ rất mất mặt đấy. Còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, không được phép để ý em gái tôi, nếu để xảy ra chuyện gì, lão đại tôi đây nhất định sẽ dạy cậu cách làm người. Có điều, tôi cảm thấy cậu hẳn không phải là một đứa trẻ xấu xa, tuy rằng cái mặt có chút đáng ghét, nhưng cũng khá dễ thương. Thật ra em gái tôi nói tôi thích cậu cũng không phải hoàn toàn nói dối cậu, nếu cậu đồng ý, tôi cũng có thể làm bạn với cậu."

Anh là người không thể che giấu bất cứ điều gì trong lòng, nếu không có người phù hợp để tâm sự, anh sẽ nói chuyện với không khí như thế này. Xả xong rồi, Tiêu Chiến đang định về nhà, kết quả vừa xoay người, liền nghe thấy phía sau cạch một tiếng, cửa mở ra.

Anh máy móc quay đầu lại, nhìn thấy thiếu niên đầu tóc bù xù với đôi mắt còn ngái ngủ, đang đứng ở cửa, anh mở to hai mắt, kinh hãi đến lắp bắp: "Cậu cậu cậu..., cậu ở nhà sao?"

"Ừm." Vương Nhất Bác chậm chạp gật gật đầu: "Đang học Toán, mệt quá liền ngủ quên mất..."

Chắc là vừa mới tỉnh dậy, phải không? Cậu không nghe thấy những lời tôi nói, đúng không? Thiên địa ơi, Phật tổ ơi, ít nhất là đừng để cậu ta nghe thấy những từ kỳ quái như "hā tè tòng tòng", "dễ thương", "tôi thích cậu" gì đó được không?

Anh lo lắng hỏi: "Tôi gõ cửa, cậu có nghe thấy không?"

Thiếu niên lại gật đầu: "Nghe thấy rồi."

Tiêu Chiến hóa đá, "Vậy sao cậu không mở cửa sớm hơn hả?"

"Tôi sợ anh chưa nói xong, mở cửa sẽ ngắt lời anh." Vương Nhất Bác chớp chớp đôi mắt cún con, hỏi: "Hā tè tòng tòng* có nghĩa là gì?"

Tiêu Chiến: "..."

(Raw: 哈特痛痛 - pinyin Hā tè tòng tòng - bốn chữ này cũng là tên chương, có nghĩa là đau lòng. "Hā tè" đồng âm với 'Heart' trong tiếng Anh - vì câu hỏi cuối cùng của con cún con nên tôi quyết định để pinyin ở tất cả các câu có dùng từ này, nhằm gây bất ngờ. Có ai bất ngờ k? Haha.)

--------------

Hiện giờ vẫn còn trong giai đoạn tò mò và có thiện cảm (mức độ tình bạn), không phải là kiểu phóng đại nhất kiến chung tình.

Editor: thú thật là kiến thức về hàm lượng giác, kể từ sau khi TN cấp 3 vào 26 năm trước tôi đã trả hết cho Thầy CN rồi, nên hnay dịch đến đoạn đấy tôi như kiểu đang đọc một ngôn ngữ mà mình k hề biết đến. Sau khi gg một lúc lâu nhưng tôi vẫn k quyết định đc cái nào mới là đúng 😅😅😅. Nên nếu ai phát hiện sao sót có thể cmt giúp để tôi sửa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com