TruyenHHH.com

Byjx Edit Mua Phi Thuy


Vương Nhất Bác trở về phòng thay đồ để thay quần áo, Tiêu Chiến đứng canh ở cửa, thuận tiện nhắn tin cho bà chủ nói mình có việc phải đi trước. Đột xuất thất hẹn với người khác, hơn nữa còn là thất hẹn với sếp, vốn không phải phong cách làm việc của anh - nhưng mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, anh rất sợ nếu để Vương Nhất Bác đi một lần nữa, mình sẽ không bao giờ tìm lại được gia hỏa kia.

Cũng may Giản Băng không hỏi gì nhiều.

Lúc hai người đi tới cửa biệt thự, Vương Nhất Bác hỏi: "Hôm nay các anh đi team building sao?"

"Là sinh nhật con trai của sếp anh, mọi người đều đến đây cổ vũ."

"Ồ. Chi phí ở đây rất cao." Thanh niên nói thêm, "Công ty của anh nhất định là rất nổi tiếng nhỉ?"

"Cũng xem như vậy, là một trong những công ty thuộc top 10 công ty thiết kế trong nước, nếu không, anh cũng sẽ không chọn công ty này."

"Anh quả nhiên đã làm công việc thiết kế mà mình yêu thích, bây giờ có phải đã là thiết kế sư rồi không?"

"Trợ lý."

"Làm tốt sẽ có cơ hội trở thành thiết kế sư thực thụ đúng không?"

Tiêu Chiến không thể nhịn được nữa: "Vương Nhất Bác!"

Thanh niên thấp thỏm quay mặt sang: "Vâng?"

"Người cần hỏi lúc này nên là anh mới đúng nhỉ? Em đã hỏi bốn câu rồi, còn anh vẫn chưa hỏi câu nào đâu!"

"Ò."

Lúc này Vương Nhất Bác đặc biệt giống một con chó nhỏ, ngay cả khi đã là người trưởng thành, đôi mắt kia vẫn hệt như mắt của một con chó con.

"Bây giờ em muốn đi đâu?" Tiêu Chiến hỏi, "Định bắt đầu nhận đơn hàng ship nữa sao?"

"Hôm nay không nhận đơn." Thanh niên đáp, "Định đến bệnh viện Du Tây."

"Bệnh viện?" Anh đột nhiên căng thẳng, "Em không thoải mái sao?"

"Không phải em" Vương Nhất Bác lắc đầu, "Là dì Tiết."

"Dì Tiết... là dì trước kia nấu ăn trong nhà em phải không?"

"Vâng." Thanh niên nói: "Dì Tiết hôm nay đi chạy thận nhân tạo, mỗi lần chạy xong dì ấy đều có chút không thoải mái, em phải đưa dì ấy về nhà."


Mỗi chiều thứ Ba, thứ Năm và thứ Bảy, dì Tiết đều phải đến bệnh viện chạy thận nhân tạo. Người bạn đời nằm liệt giường lâu năm của dì đã qua đời vào bốn năm trước, để trả nợ, dì Tiết đã mở một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, mỗi ngày đều thức dậy từ nửa đêm làm bánh bao để kịp bán vào giờ sáng. Có lẽ là vì làm việc quá độ nên thân thể không thể chịu đựng nổi, hai năm trước dì được chẩn đoán nhiễm trùng đường tiết niệu, buộc phải thường xuyên đi chạy thận nhân tạo để duy trì sự sống.

Đây là những điều Vương Nhất Bác nói cho anh biết trên đường đi, đợi đến khi anh nhìn thấy dì Tiết trong phòng chạy thận nhân tạo, những lời này ngay lập tức hiển hiện trước mắt dưới không gian ba chiều với gương mặt sưng phù, làn da xám xịt, hơi thở vẩn đục... của dì Tiết. Dì Tiết chăm chú nhìn anh hồi lâu, cuối cùng cũng không dám nhận, chỉ cẩn thận hỏi: "Là Chiến Chiến sao...?"

Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh dì, nhìn những vết kim chi chít do truyền máu trên tay dì, niềm cảm thương xen lẫn với khổ sở liên tục dâng lên trong lòng: "Dì Tiết," Anh thấp giọng đáp: "Là con."

"Đứa trẻ ngoan, con trở về thăm ba mẹ sao?"

"Con đã hoàn thành nghiên cứu sinh, tốt nghiệp rồi, vừa về nước vào cuối tháng Sáu, đã tìm được việc làm." Tiêu Chiến dừng lại một chút, nhấn mạnh: "Sau này sẽ ở lại đây luôn."

"Tốt, tốt." Dì Tiết khẽ nâng mu bàn tay anh lên, tựa như có chút kích động: "Trở về là tốt rồi!"

"Sức khỏe của dì..."

"Dì không sao, chưa chết ngay được. Bác sĩ nói trong phòng này có những người đã chạy thận hơn hai mươi năm rồi." Dì Tiết ngữ khí cởi mở nói: "Dì cảm thấy mình có sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, sống đến tám mươi tuổi là đủ vốn rồi."

"Người tốt nhất định sẽ được đền đáp xứng đáng!" Tiêu Chiến nói: "Dì sẽ không có chuyện gì đâu ạ."

Dì Tiết cười gật đầu, lại hỏi: "Hai anh em các con làm sao gặp được nhau vậy? Lúc trước dì có hỏi về con, Nhất Bác còn nói nó không có tin tức gì của con cả."

"Em ấy đã xóa tất cả thông tin liên lạc của con, đương nhiên sẽ không có tin tức gì của con rồi."

Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Dì Tiết cầm lấy chén trà uống một ngụm, nói với Vương Nhất Bác: "Nguội rồi, đi lấy thêm cho dì chút nước nóng đi."

Chờ sau khi thanh niên rời đi, dì Tiết mới hỏi: "Các con có phải còn chưa nói chuyện rõ ràng với nhau không?"

Tiêu Chiến cúi đầu không nói gì, nhưng có lẽ đã bị biểu tình bán đứng, dì Tiết thở dài một tiếng, lại nói: "Nhất Bác đứa trẻ này, cũng là một đứa dù có bị đánh gãy răng cũng chỉ nói đau bụng. Kỳ thật, nó cũng vừa mới về nước không bao lâu, còn chưa tới nửa năm."

Tiếu Chiến cả kinh, "Con chỉ nghe em gái con nói, em ấy đã chuyển trường chuyển nhà, thì ra cũng là xuất ngoại sao?"

"Chỉ một tuần sau khi con ra nước ngoài, nó đã được cha mẹ tìm người đưa về Mỹ."

"Tại sao? Làm sao em ấy có thể đồng ý?" Ban đầu không phải vì yêu cầu quyết liệt của Vương Nhất Bác mà cậu mới được đưa về nước sao?

"Ba nó ở Mỹ bị người ta kiện, nghe nói là bị nghi ngờ lừa đảo gì đó, nên mới bị kiện. Luật sư nói rằng nếu có một đứa trẻ ở bên người để nuôi dưỡng, ông ta sẽ được kết án nhẹ hơn. Ba thằng bé ở trong điện thoại khóc lóc nói gì đó, đã lâu mới thấy ông ta gọi điện thoại nói chuyện với Nhất Bác lâu như vậy, khiến cho thằng bé mềm lòng, mới đồng ý quay về."

Năm đó cuối cùng tin nhắn chia tay anh gửi đi kia vẫn không nhận được hồi âm, lúc đầu Tiêu Chiến còn tưởng rằng Vương Nhất Bác đang giận dỗi, trách mình không nói trước một tiếng liền ra đi, nhưng anh cũng không biết phải giải thích thế nào, vì thế cũng không gửi thêm tin nhắn nào nữa. Đợi đến khi anh đã ổn định ở Úc, định liên lạc với đối phương, lại phát hiện tin nhắn đã không thể gửi đi được nữa.

Anh vẫn cảm thấy có lẽ là do mình đã bị cho vào danh sách đen hoặc đã bị xóa, lại không nghĩ tới số điện thoại đó đã bị hủy bỏ.

"Vậy sau đó thì sao ạ?" Anh hỏi.

"Sau đó, ba thằng bé không phải ngồi tù, nhưng bị phạt rất nhiều tiền, việc làm ăn trong nhà cũng xem như hoàn toàn sụp đổ, học phí của Nhất Bác ở bên kia đều do mẹ thằng bé trả. Điểm thi Đại học của Nhất Bác không tệ, nhưng nộp đơn vào trường nào cũng bị đánh trượt, thằng bé nói với dì, là do nó không có quốc tịch Mỹ, còn là người da vàng, nên bị phân biệt đối xử."

"Cho nên, em ấy đã không học Đại học?"

"Có học Đại học cộng đồng gì đó, kết quả là năm ngoái mẹ nó cũng không có tiền để chi trả nữa. Bản thân thằng bé có một công việc bán thời gian, nhưng thu nhập vẫn không đủ để trả học phí, lại nghe nói đến chuyện dì bị bệnh, đứa nhỏ này liền bỏ học quay về. Rửa xe, đi giao đồ ăn, nhảy múa ở trung tâm thương mại..., nói muốn kiếm tiền giúp dì trả nợ. Đứa trẻ ngốc nghếch này..." Dì Tiết lau nước mắt: "Làm sao dì có thể nhận tiền của nó được? Số tiền nó đưa cho dì, dì đều giữ lại cả rồi, giữ lại để sau này cho nó lấy vợ, hiện tại sức khỏe của dì đã tốt hơn rồi, sớm muộn gì cũng có thể kiếm tiền được."

Cho nên trong suốt sáu năm mất liên lạc ấy, đối với Vương Nhất Bác mà nói, dì Tiết có phải chính là người duy nhất quan tâm cậu, bầu bạn với cậu và ở bên cậu không? Ở lúc cậu đau lòng, thất vọng và bất lực nhất, quan tâm chia sẻ với cậu không?

"Dì Tiết," anh nắm lấy bàn tay thô ráp mà mềm mại, cố nén chua xót nói: "Nếu dì có cần gì, cứ nói với con, con cũng có một số tiền, có thể giúp dì được."

"Con vừa mới đi làm có thể có bao nhiêu tiền chứ? Yên tâm đi, bây giờ chạy thận cũng được bảo hiểm y tế chi trả cả rồi, dì không thiếu tiền. Chỉ là đứa nhỏ Nhất Bác này," cảm giác đau lòng dường như lại quay về, dì Tiết nói: "Tuy rằng nó chưa từng nói ra, nhưng dì biết mấy năm nay nó sống rất khổ sở. Cha không thương mẹ không yêu, đến Đại học cũng chưa kịp học xong, thanh niên hai mươi mấy tuổi, có ai lại không muốn tận hưởng cuộc sống? Còn nó lại chỉ biết làm việc từ sáng đến đêm, hết việc này đến việc khác, khiến bản thân bận rộn y như con lừa kéo cối xay cũng không biết phải dừng lại nghỉ ngơi một chút. Con có thể trở về thật là tốt, con giúp dì khuyên nhủ nó một chút, nó vẫn luôn nghe lời con, nợ của dì không cần thằng bé phải trả, nhân lúc tuổi còn trẻ, để nó làm những chuyện nó thích đi."

Vương Nhất Bác đi lấy nước quay lại rồi, bọn họ cũng không nói chuyện nữa. Quá trình chạy thận khiến cho dì Tiết không được thoải mái lắm, hai người yên lặng cùng ngồi đợi một lát, sau khi kết thúc mới đón taxi đưa dì Tiết về nhà.

Tiêu Chiến mua chút thức ăn đã nấu chín làm cơm tối cho dì Tiết, dì Tiết kiên quyết không cho bọn họ ở lại nữa, vì thế hai người đành phải rời đi. Im lặng đi đến cổng tiểu khu, Tiêu Chiến hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu?"

"Thuê một căn phòng." Thanh niên nói: "Không xa nơi này lắm."

"Căn nhà kia của gia đình em..."

"Bán rồi. Ba em bị kết án gian lận thương mại và phải bồi thường cho người ta rất nhiều tiền."

Tiêu Chiến dừng một chút, lại hỏi: "Anh có thể đến chỗ em ngồi một lát được không?"

"Hả......?" Bộ dạng của Vương Nhất Bác giống như bị đánh cho trở tay không kịp, "Vậy..."

"Không tiện sao? Còn có người khác nữa à?"

"Ờ..., ừm..."

"Bạn gái?"

"Không phải!" Thanh niên lập tức trả lời, "Là... em cùng với những người khác thuê chung một căn hộ."

"Em thuê chung với mấy người?"

Vương Nhất Bác lại ấp úng nửa ngày, mới nói: "Năm người."

"Năm người? Cho thuê nhà theo nhóm?"

Thanh niên gật gật đầu, "Hai cặp vợ chồng mỗi cặp sống trong một phòng ngủ, một dì giúp việc sống trong phòng làm việc."

"Còn em, em ở chỗ nào?" Tiêu Chiến hỏi.

"Em ở phòng khách." Chó con thậm chí còn toét miệng cười: "Làm trưởng phòng."

Tiêu Chiến trong im lặng lại một lần nữa cảm nhận cơn đau chân thật trong lòng, đó là một loại cảm xúc hỗn tạp giữa bất lực cùng phẫn nộ, bất lực là bởi vì anh không biết làm cách nào để đến gần cậu.

"Anh cũng thuê một căn hộ gần công ty, là một căn hộ duplex, trên lầu cũng không có ai ở, hay là, em chuyển đến đó đi."

"Không cần không cần, em ở bên kia cũng tốt rồi." Thanh niên liên tiếp xua tay: "Bởi vì buổi sáng em là người đầu tiên rời nhà, buổi tối cũng là người cuối cùng quay về, cho nên ở phòng khách sẽ không phiền đến người khác. Hơn nữa, phần lớn thời gian em đều ở bên ngoài, chỉ cần một chiếc giường để ngủ cũng đủ rồi."

"Nhà anh cũng có phòng khách."

"Thật sự không cần, cảm ơn Chiến ca."

Phẫn nộ là bởi vì, Vương Nhất Bác căn bản không cho phép anh tới gần.

"Được rồi, anh cũng không miễn cưỡng ép buộc em." Tiêu Chiến lấy điện thoại ra, dùng giọng điệu ra lệnh: "Thêm wechat."

Lúc anh nói bằng giọng điệu như vậy, Vương Nhất Bác sẽ không dám phản bác, bất kể có tình nguyện hay không, đều sẽ ngoan ngoãn làm theo. Nhưng lúc này anh đang tức giận, cho nên không tình nguyện thì như thế nào? Anh cũng sẽ giả vờ như không nhìn ra.

Sau khi thêm wechat xong, Tiêu Chiến lại nói: "Số điện thoại báo danh."

"136...."

Lưu xong dãy số này, Tiêu Chiến lập tức nhấn gọi, nghe thấy điện thoại của Vương Nhất Bác quả nhiên đổ chuông rồi, lúc này mới yên tâm cất điện thoại đi.

"Số điện thoại của anh em cũng có rồi, có việc cứ gọi cho anh."

"Ò, được."

"Nhưng em căn bản sẽ không gọi, đúng không?"

Vương Nhất Bác ngước mắt nhìn anh, ánh mắt ướt sũng, rất nhanh lại dời tầm mắt đi.

"Số điện thoại của anh vẫn chưa từng thay đổi, em có số của anh, mấy năm nay vì sao chưa bao giờ liên lạc với anh? Tại sao trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không nói cho anh biết?"

Thanh niên im lặng một lúc, mới thấp giọng nói: "Không có gì đáng để chia sẻ."

"Vương Nhất Bác." Anh nói: "Anh sẽ không ép buộc em phải gọi điện thoại cho anh, như vậy rất không có ý nghĩa. Nhưng sau này nếu anh gọi cho em, em không được phép không nghe máy. Nếu anh nhắn tin, cũng không được phép không hồi âm. Những chuyện anh hỏi, em phải thành thật trả lời, có thể làm được không?"

Chó con gật đầu: "Có thể."

"Bây giờ em đi đâu?"

"Đến câu lạc bộ dạy nhảy, dạy mấy bạn nhỏ học street dance."

"Ở đâu vậy?"

"Tầng sáu Joy City, câu lạc bộ khiêu vũ HFI."

"Dạy đến mấy giờ?"

"Năm giờ ba mươi."

"Sau đó thì sao? Sẽ nhận đơn ship thức ăn mang đi?"

"Ừm...."

"Xong rồi lại đi rửa xe?"

"Ò..."

"Vậy em đi đi." Tiêu Chiến làm động tác gọi điện thoại: "Liên lạc lại sau."

Liên lạc lại sau có nghĩa là... bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc?

Những chuyện trước kia đều đã nói rõ ràng, Tiêu Chiến hẳn là không còn gì muốn biết từ mình đâu nhỉ?

Cho nên nếu bây giờ lại còn liên lạc, có phải có chút kỳ cục không?

Hay là chờ thêm vài ngày nữa hãy liên lạc thì tốt hơn?


"Thầy ơi!" Đứa trẻ năm tuổi ở hàng đầu - Quả Quả - giơ tay gọi lớn: "Con muốn đi đại tiện!"

Vương Nhất Bác vội vàng dẫn đứa trẻ ra khỏi lớp học: "Ba con đâu?"

"Ba con và mẹ con lên lầu xem phim rồi."

Còn rất biết quản lý thời gian, Vương Nhất Bác đành phải nhờ em gái ở quầy lễ tân hỗ trợ trông chừng lớp học, tự mình đưa Quả Quả đi vệ sinh.

Đứa trẻ ở bên trong xử lý, cậu đứng bên ngoài canh chừng, còn phải phụ trách thỏa mãn sự ham học của bạn nhỏ.

"Thầy ơi, tại sao trên tay thầy lại có nhiều băng dán như vậy?" Quả Quả hỏi: "Là lúc nhảy bị thương sao?"

Vương Nhất Bác chạm vào những miếng băng dán cá nhân kia, mảnh ngoài cùng đã bắt đầu quăn lại: "Không phải tất cả." Cậu đáp.

"Mẹ con thấy thầy bị thương nhiều như vậy, cứ không nỡ để cho con học." Quả Quả nói: "Mẹ thầy nhất định cũng rất thương thầy, đúng không?"

Vương Nhất Bác cười cười, "Học street dance ít nhiều cũng sẽ bị thương, giống như học trượt băng sẽ bị ngã, học bơi sẽ bị sặc nước vậy."

"Ba con cũng nói y như thế. Ba còn nói, những vết sẹo chính là huân chương của nam nhân, mỗi lần ba bị thương, đều muốn mẹ phải thổi thổi, thổi thổi vài lần xong liền hết đau."

Vương Nhất Bác: "...."

"Thầy ơi, thầy có bạn gái không?"

"Không có..."

"Vậy thầy mau tìm một người đi, có người thổi thổi cho thầy, thầy sẽ không bị đau nữa."

Cậu không nhịn được lại mỉm cười, nhưng cảm giác hoàn toàn không giống nụ cười khi nãy.

"Được, thầy sẽ nhanh chóng tìm."

"Thầy ơi..."

"Con nhanh xử lý cho xong đi, làm sao lại hỏi nhiều như vậy chứ?"

"Con đã xong rồi."

Vương Nhất Bác đi vào giúp bạn nhỏ vệ sinh sạch sẽ, Quả Quả vẫn tiếp tục hỏi: "Thầy ơi, thầy thích con gái như thế nào? Có phải sẽ có mái tóc dài và đôi mắt to giống như mẹ con không?"

Cậu thuận miệng đối phó, nhưng bạn nhỏ lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối: "Đáng tiếc, mẹ đã kết hôn với ba con rồi, không thể chia cho thầy được."

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười đưa người về lớp học, lên lớp xong lại quét dọn vệ sinh rồi cùng em gái lễ tân đứng ở cửa phát ra ba trăm tờ rơi, sau đó thay quần áo chuẩn bị nhận đơn giao hàng. Đúng lúc này, một tin nhắn được gửi đến điện thoại.

Tiêu Chiến: [Tan ca rồi thì đến quán ăn Quảng Đông đối diện câu lạc bộ khiêu vũ.]

Cậu không hiểu gì khoác túi xách đi tới phía đối diện, vừa vào cửa đã thấy Tiêu Chiến đang ngồi ở bên trong vẫy tay với mình.

"Anh, sao anh lại ở đây...?"

"Đến tìm em ăn cơm." Tiêu Chiến chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Ngồi đi. Đồ ăn sẽ lên liền bây giờ, em ăn nhanh một chút, như vậy sẽ không nhận nhầm đơn."

Cậu chỉ đành ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng vẫn cảm thấy mình đồng ý có vẻ hơi nhanh: "Anh, anh không cần phải cố ý mời em ăn cơm đâu."

"Em cho rằng anh chỉ mời không như vậy à?"

"Hả?"

"Lần sau em mời lại anh." Tiêu Chiến nói: "Người trưởng thành phải biết có qua có lại. Hoành thánh tôm tươi có ăn không?"

"Ò, được," cậu nâng chén lên đón lấy: "Cảm ơn!"

Lớp băng dán cá nhân ở dưới cùng gần cườm tay đã hoàn toàn mất đi độ dính, phần bên dưới đã tách ra khỏi da, treo lơ lửng ở đó. Vương Nhất Bác mấy lần dùng tay dán nó lại, nhưng miếng dán lại tiếp tục rời ra. Vết thương còn chưa hoàn toàn kết vảy, nhưng đã không còn chảy máu nữa, cậu cầm đũa định tiếp tục ăn, lại nghe Tiêu Chiến nói: "Đưa tay qua đây."

Vài giây sau, một miếng băng dán cá nhân mới đã được dán lên miệng vết thương kia, Tiêu Chiến thậm chí còn thuận tay vẽ một con heo lên trên bằng chiếc bút dùng để gọi món.

Vương Nhất Bác muốn nói cảm ơn nhưng trong nháy mắt lại nghẹn ngào không nói ra lời. Rất nhiều người cậu ngỡ rằng sẽ không bao giờ có thể gặp lại, rất nhiều chuyện cậu đều cho rằng sẽ không bao giờ xảy ra nữa, cậu thật sự không được xem là người có vận khí tốt, nhưng có đôi khi, cậu lại cảm thấy mình chính là người may mắn nhất trên đời.

"Tự mình cũng có thể thổi thổi." Tiêu Chiến đột nhiên lên tiếng.

"Hả?" Cậu nhanh chóng hồi phục tinh thần từ sau cú sốc cảm xúc ngắn ngủi: "Gì cơ?"

"Bị thương cũng có thể tự mình thổi thổi, không nhất định phải tìm bạn gái tóc dài mắt to." Tiêu Chiến thản nhiên nói: "Người trưởng thành phải học cách tự chữa lành."

-------

05.08.2023

Chúc Vương Nhất Bác sinh nhật vui vẻ! "Tuổi 26 không ngại gió, không ngại mưa, làm một thiếu niên vui vẻ thuần túy, cũng làm một nam nhân gánh vác một khoảng trời!" - mượn lời chúc của Trạm phản hắc gửi tới Vương Nhất Bác đôi lời nhắn gửi!

Cuối tuần thường An Tĩnh sẽ k lên chương mới, tôi đi vắng mấy ngày nên nếu có chương mới cũng hẹn các cô thứ 5 tuần sau mới lên được nhé!

Cuối tuần vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com