TruyenHHH.com

Byjx Edit Mua Phi Thuy


Mùa hè ở Du Thành luôn kéo dài đằng đẵng, nhưng mùa Thu lại đi qua rất vội vã, vừa lững thững đến vào cuối tháng Mười, chỉ ở lại cùng lắm là ba bốn mươi ngày, đã lại vội vàng bị trận rét đầu mùa vào cuối tháng Mười Một đuổi đi. Dì Tiết giúp cậu sắp xếp lại tủ quần áo, quần short, áo thun ngắn tay đều được xếp gọn lại cất lên tầng trên, đổi bằng quần áo mùa thu được đặt vào ngăn giữa dễ lấy nhất.

Mẹ vẫn không trở về thăm cậu như trước, phí sinh hoạt chuyển tới không hiểu vì sao lại giảm một phần ba, nhưng Vương Nhất Bác cũng không buồn hỏi tại sao, dù sao cậu cũng không tiêu hết. Như một hành động phản kháng việc mình bị lãng quên, thời gian của các cuộc gọi video giữa cậu và ba mẹ ngày càng ngắn hơn, nội dung các cuộc trò chuyện cũng ngày càng nhạt nhẽo, mà ba mẹ ở trước camera dường như cũng càng ngày càng bất cẩn, trong những câu chuyện thỉnh thoảng sẽ lộ ra một chút ý tứ, nói công việc làm ăn của người Hoa ở Mỹ không dễ dàng. Từ những lời nói của ba mẹ, Vương Nhất Bác có thể suy đoán được, việc làm ăn của ba mẹ cậu có lẽ có chút vấn đề.

Đối với chuyện này, cậu cũng không hề cảm thấy khủng hoảng, nếu hai bàn tay trắng có thể đưa họ trở lại cuộc sống đạm bạc bình thường nhưng ấm áp, vậy cũng chưa hẳn không phải là chuyện tốt. Nhưng cậu biết điều đó là không thể, ba mẹ cậu đều đã có gia đình riêng của mình, bọn họ không thể nào quay trở về cuộc sống trong quá khứ được nữa.

Trước đây khi nghĩ đến điều này, cậu sẽ đều âm thầm buồn bã thật lâu, nhưng bây giờ tựa như đã dần chết tâm. Mẹ không về thăm mình dường như cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm; ba không quan tâm mình, vậy thì cứ để ông ấy tùy ý vậy đi. Vương Nhất Bác dần phát hiện ra rằng, con người luôn có khả năng lãng quên rất mạnh mẽ, cho dù là nỗi đau chia lìa với những người thân yêu nhất, một ngày nào đó cũng sẽ phai nhạt.

Cậu dồn hết tâm sức vào việc học, vội vàng, gấp rút, cuối cùng trong vòng một tháng cũng hoàn thành việc bổ sung xong kiến thức lớp 8. Nền tảng đã được đặt vững chắc, học kiến thức mới cũng nhanh hơn trước, tuy chưa thể đạt mức xuất sắc, nhưng cậu tin tưởng mình rất nhanh có thể đuổi kịp tiến độ của lớp.

Sự tin tưởng này là do Tiêu Chiến trao cho cậu, có đôi khi cậu cũng sẽ hoài nghi mình có thật sự lợi hại như vậy hay không, có phải bị Tiêu Chiến tâng bốc quá rồi không? Nhưng hiệu quả tẩy não của những viên đạn bọc đường thật sự không thể xem thường, cuối cùng, cậu cũng thật sự tin những gì Tiêu Chiến nói: "Em có thể làm được, em đặc biệt thông minh, chỉ cần em cố gắng nỗ lực, chắc chắn sẽ không thua kém bất kỳ kẻ nào." Những lời động viên đó khiến cậu luôn nỗ lực chăm chỉ học tập hơn bao giờ hết, hy vọng có thể chứng tỏ bản thân, đồng thời cũng không muốn làm Tiêu Chiến thất vọng. Nhưng trong thâm tâm cậu, nhìn từ khoảng thời gian bọn họ ở chung mà nói, Vương Nhất Bác biết rằng công sức mà bản thân cậu bỏ ra không là gì so với những gì Tiêu Chiến phải đánh đổi.

Tiêu Chiến giúp cậu soạn đề cương ôn tập, phân loại các bài tập phù hợp từ dễ đến khó. Mỗi tuần dành ít nhất sáu tiếng để giảng bài cho cậu, đó là còn chưa kể thời gian sửa bài tập, kiểm tra đột xuất, cổ vũ tinh thần, bấm đồng hồ tính giờ... Mà những thứ này, đều là Tiêu Chiến tranh thủ lấy ra thời gian trong quá trình ôn thi kỳ thi căng thẳng nhất của cấp 3. Nếu như không có cậu, Tiêu Chiến đã có thể dành nhiều thời gian hơn để ôn thi, làm càng nhiều đề và hẳn là cũng sẽ đạt thành tích tốt hơn.

Ngoài chuyện học hành, sự quan tâm của Tiêu Chiến dành cho cậu còn thâm nhập vào các phương diện khác như cơm ăn, áo mặc, chốn ở, phương tiện đi lại*. Ở trước mặt cảnh sát nói cậu là em trai mình, hóa ra không phải chỉ là nói suông. Vương Nhất Bác một mặt cảm thấy rất ấm áp vì được quan tâm, vì thế càng cảm kích, lưu luyến đối phương hơn. Mặt khác, cậu lại mơ hồ cảm thấy bất an, thậm chí có chút lo lắng, sốt ruột, cậu không muốn mình vĩnh viễn chỉ là bên đòi hỏi, cậu cũng muốn cho đi, muốn vì Tiêu Chiến mà làm chút gì đó, cũng muốn để Tiêu Chiến nhìn ra giá trị của mình.

(*Ăn, mặc, ở, đi: bốn nhu cầu cơ bản của con người trong tháp nhu cầu Maslow.)

Nhưng Tiêu Chiến không thiếu thứ gì cả.

Nhân duyên của Tiêu Chiến rất tốt, mỗi lần gặp nhau ở trường, bên cạnh anh luôn có vài người bạn đi cùng, nói nói cười cười, đánh đánh nháo nháo. Còn cậu, nếu như Lâu Giai Hào và Triệu Dục không rảnh, cậu chỉ có thể một mình ăn cơm, chơi bóng, uống nước. Phó Thiến Như thường đến tìm cậu, nhưng cậu không muốn tiếp xúc quá nhiều với con gái.

Tiêu Chiến cũng rất độc lập, cuộc sống sinh hoạt và học tập đều có trật tự rõ ràng, thuận tiện cũng còn có thể quan tâm đến Tiêu Nhược, bây giờ lại có thêm một người là cậu, nhưng dường như mọi chuyện vẫn được sắp xếp đâu ra đấy. Trời mưa to sẽ đưa dù, nhiệt độ hạ xuống sẽ nhắc nhở mặc thêm áo ấm, sau khi tập thể dục xong sẽ mua đồ uống, là những việc mà các nam sinh thường làm cho đối tượng thầm mến của mình trong lớp. Nhưng cậu đều không tìm được cơ hội để làm, thay vào đó, thường sẽ là Tiêu Chiến hỏi cậu có cần dù không, đã mặc thêm áo ấm chưa, và nhắc cậu ít uống nước đá, vì như thế không tốt cho dạ dày.

Cậu ăn cơm mẹ Tiêu nấu, uống trà đen ướp lạnh Tiêu Nhược đưa, tiếp nhận việc Tiêu Chiến dạy phụ đạo và bổ túc kiến thức cho mình, mỗi ngày đều suy nghĩ xem có thể báo đáp gia đình họ như thế nào. Hai người phụ nữ trong nhà dường như cũng không khó chiều lòng, cậu mua cho mẹ Tiêu một chiếc khăn len và kiếm được cho Tiêu Nhược một tấm ảnh có chữ ký của thần tượng mà cô bé yêu thích từ Ebay, duy chỉ có Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không biết nên mua đồ gì mới thích hợp.

Tặng một bộ đồ làm đẹp? Quá bình thường! Quần áo và giày dép? Quá thô tục! Mặt dây chuyền, đồng hồ? Quá kỳ quặc, hơn nữa, đắt tiền như vậy nhất định sẽ bị trả lại.

"Em đang nghĩ đi đâu đấy hả?" Tiêu Chiến gõ bàn hỏi.

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, có phải đề này không làm được không?"

"Ồ." Cậu vẫn chưa đọc đề: "Để em thử lại xem sao..."

"Vậy vừa rồi em đang làm cái gì vậy hả?" Tiêu Chiến ném cây bút lên bàn, nói: "Vẻ mặt này của em, anh đã quá quen thuộc rồi! Mỗi lần Tiêu Nhược YY mấy idol Hàn Quốc hào nhoáng của mình, con bé luôn có vẻ mặt ngu ngốc này."

Vương Nhất Bác: "....."

"Em cũng có idol à?" Tiêu Chiến hỏi: "Là con gái?"

"Không có..."

"Không phải idol, vậy chính là đối tượng thầm mến." Tiêu Chiến nói, "Bản chất cũng tương tự như nhau."

Cậu đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng như thiêu như đốt, nhưng trong lòng lại có chút ảo não nghĩ sao anh lại có thể nói nhăng nói cuội như vậy được chứ, chuyện này với yêu thầm thì có liên quan gì.

"Em không có đối tượng thầm mến nào cả." Cậu nói.

"Sao anh lại không tin được nhỉ?" Tiêu Chiến cười tủm tỉm, vẻ mặt có chút ngứa đòn: "Nói ra đi để anh đoán một chút, xem người đó là ai nào?"

Nói thì nói, ai sợ ai?

"Sinh nhật anh là ngày nào?" Vương Nhất Bác hỏi, "Em muốn tặng anh một món quà, nhưng không biết nên tặng gì."

"Thật đúng là không phải đối tượng thầm mến ha." Tiêu Chiến cười nói, "Không cần, em đã tiêu rất nhiều tiền để mua quà tặng cho mẹ anh và Tiêu Nhược rồi, bức ảnh có chữ ký kia rất đắt, đúng không?"

"Không đắt, thứ em không thiếu nhất chính là tiền, thứ duy nhất em có cũng chỉ có tiền."

"Thiếu gia, phu nhân đã rời khỏi nhà ba ngày, người bảo ta chuyển lời cho ngươi, xin lập tức dừng ngay cuộc nói chuyện kiểu Versailles* của ngươi lại."

(*Raw: 凡尔赛言论 - modified từ cụm từ 凡尔赛文学 - là một cụm từ thông dụng thường được sử dụng trên internet, ý chỉ người sử dụng ngôn ngữ vô tình thể hiện sự ưu việt của mình ra bên ngoài.)

Vương Nhất Bác: "...."

Tiêu Chiến che miệng cười khúc khích, đôi mắt sáng ngời, tựa như một tiểu hồ ly xinh đẹp, khiến cho cậu không dám nhìn lâu hơn, chỉ đành quay mặt đi, hỏi: "Cho nên, sinh nhật anh rốt cuộc là ngày nào vậy?"

"Đã qua rồi." Tiêu Chiến nói: "Anh thực sự không cần bất kỳ món quà nào, ngoài bài tập môn tiếng Anh, nếu em có thể đạt điểm chuẩn ở tất cả các bài kiểm tra tháng, thì đó chính là món quà tốt nhất dành cho anh rồi."

"Kỳ thi tháng lần sau, em nhất định sẽ vượt qua."

Tiêu Chiến vươn tay ra, cười nói: "Được, tin em, nào."

Đây là có ý muốn đập tay với cậu, nhưng Vương Nhất Bác thực sự cảm thấy hành động này quá mức ấu trĩ, cho nên cậu chỉ ngồi im không nhúc nhích, Tiêu Chiến liền mạnh mẽ kéo tay cậu, mạnh mẽ mở ra, mạnh mẽ đập một cái, sau đó nở một nụ cười đắc ý: "Yeah!"

Vương Nhất Bác: "..."



"Sinh nhật anh trai tôi sao?" Ngày hôm sau ở trường, Tiêu Nhược xác nhận với cậu: "Là ngày 5 tháng 10, đã qua rồi."

Thì ra thật sự đã qua rồi...

"Cậu muốn tặng quà cho anh ấy?" Tiêu Nhược nói, "Có thể chờ đến năm mới."

"Năm mới?"

"Ừm, hàng năm lớp bọn họ đều tổ chức tặng quà cho nhau vào ngày đầu năm mới, nếu lúc đó cậu muốn tặng gì cho anh ấy, cũng sẽ không đường đột."

Cũng có lý, hơn nữa còn hơn một tháng nữa mới đến Tết dương lịch, cũng đủ thời gian cậu chọn quà.

Vương Nhất Bác hài lòng nói cảm ơn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lại hỏi: "Tại sao cậu lại dùng từ 'đường đột'?"

"Bởi vì tôi nghĩ cậu đang cố gắng làm cho chuyện này trông có vẻ tự nhiên hơn một chút." Tiêu Nhược đáp.

Cậu vẫn không hiểu, "Chuyện này là không tự nhiên sao?"

"Vốn là chuyện rất tự nhiên, tựa như cậu tặng khăn quàng cổ cho mẹ tôi, tặng bức ảnh có chữ ký của idol của tôi cho tôi vậy.... Cảm ơn nha! Tôi đã mua một khung ảnh huỳnh quang màu xanh lá cây để lồng tấm ảnh vào, sau đó chụp lại và đăng nó lên weibo, các cô gái trong fandom của tôi đều hâm mộ muốn chết luôn, tôi còn nói đó là món quà của một anh chàng xinh đẹp tặng cho tôi, để các cô ấy càng thêm ganh tị nhiều hơn..."

"Dừng lại!" Giờ học sắp bắt đầu, cậu không thể không ngắt lời đối phương: "Cậu có thể quay lại chủ đề vừa rồi được không?"

"Ồ, chủ đề vừa rồi... Đang nói đến gì rồi nhỉ?"

Vương Nhất Bác: "..."

"Tự nhiên!" Tiêu Nhược vỗ đùi một cái, nhớ ra: "Chuyện tặng quà này thật ra rất tự nhiên, nhưng vì sao khi tặng cho anh trai tôi, cậu nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp?"

Vương Nhất Bác bị câu hỏi của cô làm cho bối rối: "Tại sao?"

Tiếu Nhược mỉm cười bí hiểm, "Để tôi nghĩ thử một chút đã." Cô gái nói, "Nghĩ xong liền nói cho cậu biết."

Giao tiếp với con gái quả nhiên rất mệt mỏi, Vương Nhất Bác tức giận đưa ra kết luận, cậu chỉ có thể từ từ một mình suy nghĩ, cuối cùng nghĩ đến đau cả đầu nhưng vẫn không thể nghĩ ra nguyên nhân vì sao.



Buổi tối khi về đến nhà, cơn đau đầu của cậu càng trầm trọng hơn, có thể là do lúc đi trên đường bị trúng gió. Đồ ăn khuya dì Tiết làm, cậu cũng không ăn được bao nhiêu, thật sự không có khẩu vị.

"Con không khỏe sao?" Dì Tiết hỏi: "Gần đây đang có dịch cảm cúm, có phải con bị cảm lạnh rồi không?"

Cậu cảm thấy cả người lạnh run, đầu óc choáng váng, lòng bàn tay có chút nóng, nhưng chỉ lắc đầu nói mình không sao: "Có lẽ là do bữa tối ăn nhiều quá, cho nên không đói lắm ạ."

"Vậy dì cất vào tủ lạnh trước, lát nữa con học bài mà thấy đói bụng thì lấy ra cho vào lò vi sóng hâm nóng lên rồi hãy ăn nhé."

Dì Tiết thu dọn bàn ăn, chuẩn bị ra về, trước khi về còn dặn dò cậu nếu trong người không thoải mái thì gọi cho dì, Vương Nhất Bác gật đầu đồng ý.

Nhưng cậu sao lại có thể không biết xấu hổ mà gọi cho dì được? Dì Tiết chỉ được mẹ cậu thuê đến để nấu nướng cho cậu, ngoài thời gian làm việc đã định, dì không có bất cứ nghĩa vụ hay trách nhiệm phải chăm sóc cậu. Dì đã làm rất nhiều việc, cũng nguyện ý chuyện trò với cậu, đối xử với cậu như với một người lớn, lo lắng cậu sẽ chán ngán những món ăn mình làm, vì thế luôn cố gắng thay đổi các món ăn, tránh trùng lặp. Với vai trò là một người làm việc theo giờ, dì Tiết đã đủ tận tâm, cũng rất có trách nhiệm rồi. Huống hồ, trong nhà dì còn có một người bạn đời bán thân bất toại cần được chăm sóc. Cho nên, cho dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể đêm hôm lại gọi điện kêu dì tới.

Vương Nhất Bác sờ sờ trán mình, cảm thấy không quá nóng, nhưng lòng bàn tay cậu lại rất nóng, vì thế, cậu lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cơ thể, 37 độ 8, quả nhiên là bị cảm lạnh rồi.

Thuốc cảm từng uống lúc ở Mỹ chắc chắn không thể mua được ở trong nước, cậu lấy từ trong tủ y tế ra một hộp Ibuprofen, Bạch Gia Hắc (Acetaminophen Pseudo Mefen) và Sài hồ (một loại thuốc hạ sốt Đông Y), xem hướng dẫn sử dụng, hình như tất cả đều có công dụng hạ sốt, nhưng Vương Nhất Bác không biết loại nào là tốt nhất, nếu uống tất cả cùng lúc thì hiệu quả có tốt hơn hay không? Vì thế, cậu liền lên mạng tìm hiểu thông tin, đáp án thu được chính là chỉ có thể dùng một trong ba loại.

Cậu chọn ibuprofen - loại có bao bì đẹp nhất, sau khi uống một viên cùng với nước đun sôi để nguội, cảm giác đau nhức toàn thân và xương khớp liền xuất hiện, tư thế ngồi khiến cậu không thoải mái, vì thế chỉ có thể nằm nghiêng trên giường tiếp tục đọc sách.

Điện thoại di động đặt bên gối, thủy chung im lặng không tiếng động, giống như một cánh cửa ngăn cách cậu và thế giới bên ngoài, ngoài cửa không có ai để ý đến cậu, cũng sẽ không ai tới gõ cửa, hỏi cậu có ở nhà không, đang làm gì... Đầu óc cậu choáng váng, mí mắt trĩu nặng, những con số trên sách đang lần lượt bay lên, hoàn toàn không đọc được chữ nào. Cậu gấp sách lại, cuộn mình cố gắng chống chọi với cơn đau nhức từ trong xương, vừa nhắm mắt lại thì nghe thấy tiếng điện thoại rung lên.

Nếu ba mẹ tìm cậu, sẽ luôn trực tiếp gọi cho cậu thay vì gửi tin nhắn; Lâu Giai Hào và Triệu Dục vừa về đến nhà đã bị tịch thu điện thoại; còn Tiêu Chiến, bình thường sẽ chỉ tán gẫu với cậu vào cuối tuần, cho nên tin nhắn này nếu không phải là ngân hàng chào mời mở thẻ tín dụng thì chính là China Mobile mời cậu lắp đặt ADSL. Vương Nhất Bác xoay người lại không thèm nhìn vào điện thoại, chỉ muốn thật nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nhưng chưa tới nửa phút sau, lại có thêm một tin nhắn nữa được gửi đến, hơn nữa còn là hai tin.

Cậu nhắm mắt lại, thò tay ra cầm lấy điện thoại di động ở sau đầu, vậy mà lại là tin nhắn của Tiêu Chiến gửi tới.

[Tén tèn ten, kiểm tra đột xuất.]

[Em có ở đó không? Em đang làm gì?]

[Tốt nhất đừng để anh phát hiện em đang chơi game đấy.]

Hốc mắt đột nhiên nóng lên, mọi thứ trước mắt ngay lập tức nhòe đi, lồng ngực phập phồng đau đớn, cậu cảm thấy vừa tủi thân, vừa ấm áp.

[Em không có chơi game, em đang ngủ.]

Tiêu Chiến: [Mới 9 giờ 30 đã đi ngủ?!]

Cậu không muốn thừa nhận mình vừa khóc, thật không có tiền đồ! Chỉ là bị cảm sốt mà thôi, trước kia cho dù toàn thân bị thương đau đớn cậu cũng chưa từng khóc bao giờ. Cậu đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào, một tin nhắn khác đã được gửi tới.

Tiêu Chiến: [Có phải không thoải mái không?]

[Bị cảm một chút, đã uống thuốc rồi.]

Vừa nhấn gửi đi, cậu đã bắt đầu hối hận, hối hận vì mình không nên thành thật như vậy, làm vậy có lẽ có thể đổi lấy một câu: "Vậy em nghỉ ngơi cho thật tốt!" Nhưng cậu còn chưa muốn kết thúc cuộc trò chuyện...

Cậu cầm điện thoại di động, thấp thỏm chờ đợi, nhưng không đợi được tin nhắn tiếp theo, mà là tiếng gõ cửa. Đối phương không lên tiếng, nhưng dường như cậu có thể nghe được giọng nói từ thế giới bên ngoài cánh cửa truyền đến.

Em có ở đó không, em đang làm gì vậy?

Cậu chạy lon ton ra mở cửa, đón được đôi mắt dịu dàng lại quan tâm kia, Tiêu Chiến mặc một bộ đồ ngủ tay dài màu xám nhạt, động tác nhanh đến mức không đợi sự cho phép của cậu đã vội đưa tay lên sờ trán cậu: "A," anh nhíu mày: "Em bị sốt rồi."

"Đã uống thuốc rồi."

Vương Nhất Bác, vì sao mày lại nói câu này? Không còn câu nào khác để nói sao?

"Uống thuốc gì?"

"Ibuprofen."

"Ồ, cái đó cũng được." Chiến nói, "Vậy em đi ngủ đi, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Cậu "Ừm" một tiếng, nhưng vẫn đứng im không nhúc nhích, thầm bổ sung: "Chân đau, xương khớp cũng đau, không ngủ được."

"Mở cửa có gió lùa, vào nhà trước đi." Tiêu Chiến nói xong liền cùng cậu vào phòng, đóng cửa lại hỏi: "Vậy anh ở lại với em một lát nhé?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói: "Được ạ."

"Vậy em lên giường nằm đi, đừng để bị gió nữa."

Cậu ngoan ngoãn chui vào trong chăn, Tiêu Chiến sờ sờ ly nước đặt trên bàn, lạnh ngắt, anh bất mãn nói: "Bị cảm còn uống nước lạnh sao? Sắp sang mùa Đông rồi đó, phụ vương!"

Ra ngoài đun nước xong quay vào, Tiêu Chiến ngồi xuống bên cạnh chiếc tủ đầu giường, một tay chống trên đùi, nghiêng đầu nhìn cậu, hỏi: "Bây giờ còn chỗ nào không thoải mái nữa không?"

"Đau đầu, đau chân." Còn có, rất buồn ngủ, nhưng cậu không nói tiếp.

"Ngủ một giấc dậy là ổn rồi." Tiêu Chiến nói, "Để anh mở mấy bản nhạc ru ngủ cho em nhé?"

"Không muốn."

"Vậy anh hát cho em nghe một bài thì sao?"

"Bài gì vậy?"

"Tiểu tiểu tử, ngồi trên bậc..."

"Không muốn!"

"Vậy em muốn cái gì?" Tiêu Chiến tức giận hỏi: "Em thật khó hầu hạ! Yêu tinh phiền phức!"

"Anh đổi bài khác đi." Cậu nói, "Em muốn nghe "Bảo bối, bảo bối."

------

Cún con bệnh rồi, mama già cũng bệnh luôn, nên hnay tôi chỉ cố gắng làm đc Mưa, k có Bão đâu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com