But Maybe 19 00 Die With A Smile
làm gì có kẻ điên nào đứng giữa đường vào khuya mà hát đâu chứ? thậm chí tuyết còn đang không ngừng rơi kia kìa! có đó chứ. là một tên mê hát đến mức chẳng bận tâm đến việc cổ họng sẽ đau rát vào hôm sau. và một kẻ say đắm vào giọng hát của đối phương mà chấp nhận việc đôi tay dùng để vẽ tranh kiếm sống sẽ bỏng rát vào tối nay. còn điều gì đáng sợ hơn việc hai kẻ điên yêu nhau và nghĩ rằng ngày mai là tận thế vậy?
những câu chuyện gã đem lên sân khấu cũng chỉ đơn giản là các câu chuyện diễn ra thường ngày trong cuộc sống thôi. nhưng cách gã diễn đạt đã giúp khán giả biết thêm được một khía cạnh khác của câu chuyện. để nói về cơ duyên kim kwanghee gắn bó với công việc này thì chắc cũng do một phần tuổi thơ không được mấy suôn sẻ. ngay từ nhỏ ba mẹ anh vì bận chuyện kinh doanh nên thời gian để yêu thương người con trai không được nhiều. người mà cho gã tình thương nhiều nhất là bà ngoại. bà luôn kể cho gã nghe những điều tích cực trong cuộc sống. hình ảnh người phụ nữ có mái tóc bạc phơ cùng với nụ cười tươi luôn giữ trên mặt đã khắc sâu vào tâm trí của gã. có lần gã đem chuyện bà kể để nói cho ba mẹ nghe vào hôm sinh nhật của mình. ba mẹ của gã đã cười rất vui vẻ vậy nên trong một phút giây kim kwanghee đã nghĩ rằng sứ mệnh của gã chính là đem tiếng cười đến cho mọi người. thế nên gã đã bắt đầu viết nhật ký mỗi ngày để lưu giữ những khoảnh khắc mà bản thân đã trải qua. rồi đem những điều đó thêu dệt lên một bản nhạc hoàn hảo. sau khi giao lưu với khán giả xong, anh bắt đầu cất giọng hát. "không ai hứa hẹn ngày mai sẽ như thế nàocho nên anh sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm qua như thể đó là đêm cuối của đôi ta nếu thế giới này chấm dứt thì anh thật sự vẫn muốn ở bên emnếu bữa tiệc này kết thúc ngay bây giờ và thời gian của chúng ta trên thế gian này cũng chẳng còn thì anh chỉ muốn ôm em lâu hơn một chút và sẽ ra đi cùng với nụ cười trên môi và nếu thế giới này có lụi tàn thì anh chỉ muốn ở bên cạnh em giây phút ấy..." khi bài hát kết thúc cũng là lúc ánh đèn sân khấu tắt, kim kwanghee nhanh chóng rời sân khấu đến phía sau cánh gà. nơi mà có một người đang chăm chú xem gã trình diễn. à không, có lẽ gã đã đánh giá cao bản thân quá rồi vì cậu đã ngủ gục trên bàn lúc nào không hay. kim kwanghee không đánh thức cậu dậy mà cứ đứng đó ngắm cậu ngủ. một lúc sau kim dongbeom bỗng giật mình thức giấc, cậu nhìn xung quanh và mắt cậu tình cờ chạm mắt với gã. "anh không khó chịu khi tôi ngủ trong lúc anh đang trình diễn sao?" cậu lí nhí đầy xấu hỏ. "sao tôi lại phải khó chịu mới được? mỗi người có cách nghe âm nhạc khác nhau mà. nếu giọng hát của tôi có thể giúp cậu ngủ ngon thì đó là một vinh hạnh của riêng tôi." gã dịu dàng trấn an cậu. "và đặc biệt cảm ơn cậu vì đã đến đây." "ừm...vậy tối nay tôi có thể ngủ lại ở đây được không?" cậu lấy hết can đảm để hỏi. kim kwanghee bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cậu, nhưng rồi gã cũng đồng ý rất nhanh sau đó. kể từ ngày hôm đó, sân khấu của nhà hát lại có thêm một kẻ muốn làm quen với sàn nhà.
˚ ༘ ⋆。˚ 🎬 ˚ ༘ ⋆。˚🍿⋆.ೃ࿔*:・
những câu chuyện gã đem lên sân khấu cũng chỉ đơn giản là các câu chuyện diễn ra thường ngày trong cuộc sống thôi. nhưng cách gã diễn đạt đã giúp khán giả biết thêm được một khía cạnh khác của câu chuyện. để nói về cơ duyên kim kwanghee gắn bó với công việc này thì chắc cũng do một phần tuổi thơ không được mấy suôn sẻ. ngay từ nhỏ ba mẹ anh vì bận chuyện kinh doanh nên thời gian để yêu thương người con trai không được nhiều. người mà cho gã tình thương nhiều nhất là bà ngoại. bà luôn kể cho gã nghe những điều tích cực trong cuộc sống. hình ảnh người phụ nữ có mái tóc bạc phơ cùng với nụ cười tươi luôn giữ trên mặt đã khắc sâu vào tâm trí của gã. có lần gã đem chuyện bà kể để nói cho ba mẹ nghe vào hôm sinh nhật của mình. ba mẹ của gã đã cười rất vui vẻ vậy nên trong một phút giây kim kwanghee đã nghĩ rằng sứ mệnh của gã chính là đem tiếng cười đến cho mọi người. thế nên gã đã bắt đầu viết nhật ký mỗi ngày để lưu giữ những khoảnh khắc mà bản thân đã trải qua. rồi đem những điều đó thêu dệt lên một bản nhạc hoàn hảo. sau khi giao lưu với khán giả xong, anh bắt đầu cất giọng hát. "không ai hứa hẹn ngày mai sẽ như thế nàocho nên anh sẽ yêu em nhiều hơn ngày hôm qua như thể đó là đêm cuối của đôi ta nếu thế giới này chấm dứt thì anh thật sự vẫn muốn ở bên emnếu bữa tiệc này kết thúc ngay bây giờ và thời gian của chúng ta trên thế gian này cũng chẳng còn thì anh chỉ muốn ôm em lâu hơn một chút và sẽ ra đi cùng với nụ cười trên môi và nếu thế giới này có lụi tàn thì anh chỉ muốn ở bên cạnh em giây phút ấy..." khi bài hát kết thúc cũng là lúc ánh đèn sân khấu tắt, kim kwanghee nhanh chóng rời sân khấu đến phía sau cánh gà. nơi mà có một người đang chăm chú xem gã trình diễn. à không, có lẽ gã đã đánh giá cao bản thân quá rồi vì cậu đã ngủ gục trên bàn lúc nào không hay. kim kwanghee không đánh thức cậu dậy mà cứ đứng đó ngắm cậu ngủ. một lúc sau kim dongbeom bỗng giật mình thức giấc, cậu nhìn xung quanh và mắt cậu tình cờ chạm mắt với gã. "anh không khó chịu khi tôi ngủ trong lúc anh đang trình diễn sao?" cậu lí nhí đầy xấu hỏ. "sao tôi lại phải khó chịu mới được? mỗi người có cách nghe âm nhạc khác nhau mà. nếu giọng hát của tôi có thể giúp cậu ngủ ngon thì đó là một vinh hạnh của riêng tôi." gã dịu dàng trấn an cậu. "và đặc biệt cảm ơn cậu vì đã đến đây." "ừm...vậy tối nay tôi có thể ngủ lại ở đây được không?" cậu lấy hết can đảm để hỏi. kim kwanghee bất ngờ trước câu hỏi đột ngột của cậu, nhưng rồi gã cũng đồng ý rất nhanh sau đó. kể từ ngày hôm đó, sân khấu của nhà hát lại có thêm một kẻ muốn làm quen với sàn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com