TruyenHHH.com

Busted Fanfiction Running Man Ngoai Truyen

(Cảnh báo: Phần này khá dài, nhưng đừng ăn hay uống bất kỳ thứ gì cả. Đọc đến cuối bạn sẽ biết tại sao. :)))))))))))))) )


_ Nằm vùng á? _ Jae Wook nhíu mày. _ Tôi không có vấn đề gì, nhưng lũ nhóc đâu có kinh nghiệm nằm vùng đâu?

_ Chính vì thế nên tôi mới cần anh đấy, thám tử Ahn Jae Wook. _ K mỉm cười. _ Anh thấy ổn với việc nhường quyền chỉ huy cho thám tử Ahn Jae Wook trong nhiệm vụ này chứ, thám tử Yoo Jae Suk?

_ Vâng, tôi ổn ạ. _ Jae Suk lơ đãng gật đầu, mắt không rời tập tài liệu vừa được in ra. Cậu ta có vẻ có hứng thú với vụ án này, và nó thực sự là một dấu hiệu không tốt.

_ Những người khác thấy sao?

_ Uhm... _ Se Jeong giơ tay lên. _ Ở đây ghi là tiệc cosplay, có phải cosplay mà tôi đang nghĩ tới không ạ?

_ Tôi không biết cô đang nghĩ tới cái gì, thám tử Kim Se Jeong, nhưng nếu cô hiểu cosplay theo đúng nghĩa nó được ghi trong từ điển, thì đúng vậy, chính là "cosplay" đấy.

_ Cosplay là gì? _ Jae Wook hỏi Se Jeong. Cô bé cười ngượng, ngập ngừng một chút, rồi nói:

_ Kiểu...hóa trang ấy ạ.

Min Young lấy điện thoại ra, gõ gõ gì đó, rồi chuyển sang cho Jae Wook xem. Vừa mới nhìn, đôi lông mày của vị cựu đặc vụ đã nhíu chặt lại, rồi càng xem, khuôn mặt anh càng tối sầm như thể bầu trời đang chuẩn bị nổi bão.

_ Ông bảo bọn trẻ mặc mấy thứ như này đi loanh quanh giữa ổ tội phạm á hả? _ Anh trừng mắt nhìn K, gằn giọng. K tỏ vẻ hơi ngạc nhiên, trước khi bật cười, nói:

_ Hình như anh hiểu nhầm gì đó rồi, thám tử Ahn Jae Wook. Người duy nhất trực tiếp đột nhập vào là anh, còn các thành viên khác sẽ làm nhiệm vụ hỗ trợ.

Toàn bộ không khí trong phòng đột nhiên đông cứng.

_ ...Cái gì cơ?

_ Như anh đã nói đấy, họ hoàn toàn chẳng có kinh nghiệm gì, tôi cũng không dám để họ "mặc mấy thứ như này đi loanh quanh giữa ổ tội phạm", vậy nên anh, người duy nhất có kinh nghiệm, sẽ phải làm việc đó.

_ Ồ, ở đây có ghi này. _ Jae Suk cất tiếng, như muốn đổ thêm dầu vào lửa. _ Tiếc quá, bọn em chỉ được ngồi ở văn phòng thôi, không đi hỗ trợ anh được. Anh cố lên nhé, Hyeongsa - nim.

_ Cố cái đầu cậu! Cậu đi mà cố! _ Jae Wook đập bàn. Jong Min vội nắm vai giữ anh lại, vuốt vuốt lưng anh hạ hỏa trước khi anh lao vào túm cổ áo tên đội trưởng thiếu đòn ở đầu bàn.

_ Bình tĩnh, hyung. _ Cậu nói. _ Chỉ là mặc một bộ cosplay đi loanh quanh một lúc thôi mà, không có gì đâu. Cứ kệ nó rồi tập trung vào nhiệm vụ là được ạ.

_ Jong Min - oppa nói đúng đấy ạ. _ Soo Young cũng chêm vào. _ Nói là cosplay chứ không phải bộ nào cũng tệ đâu. Anh đừng lo, bọn em sẽ chọn một bộ thật đẹp cho anh.

_ ...

_ Ah, chủ đề cosplay là "càng điên càng tốt" này. Hyeongsa - nim, hay anh mặc đồ chú hề rồi làm tóc Einstein đi.

Mặc kệ mấy đứa em can ngăn, Jae Wook vơ lấy cái bút trên bàn và ném thẳng về phía Jae Suk.

___________


Tạ ơn trời, tạ ơn trời, sau một hồi tìm hiểu, hóa ra bữa tiệc quỷ quái đó không yêu cầu phải hóa trang thành thứ gì đó quá kỳ quái, mà nó chỉ là một phần của cuộc thi thôi. Jae Wook hoàn toàn có thể mặc một bộ đồ bình thường có yếu tố cosplay, rồi có mặt ở đó như một người chơi dự thính.

Tuy vậy, thùng đồ mà K ship tới đã hoàn toàn vứt định nghĩa của sự "bình thường" ấy ra sọt rác.

_ K - nim, tôi có thể hỏi ngài tại sao lại có váy ở đây không?

Jae Wook nhìn mớ váy xòe váy cụp đính bèo nhún đủ màu sắc, xen giữa còn có một cái váy lấp lánh của dân quẩy, bằng ánh mắt ghê tởm đến tột cùng. Ánh mắt ấy cũng dành cho mấy bộ quần áo bó sát xanh đỏ mà nếu mặc vào anh chắc chắn sẽ trông giống hệt con bọ gậy biết nhảy múa. Rồi còn cả đống đồ trang điểm nữa. Tại sao cái bảng phấn mắt lại nhiều màu thế kia? Tại sao kem nền lại có màu xanh? Và cái son màu hồng cánh sen kia là sao?!

_ Thì đúng theo tiêu chí mà, Hyeongsa - nim. Càng điên càng tốt. _ Jae Suk nhe răng cười. Trên cổ cậu ta quấn một cái khăn lông màu vàng cam, được trang trí với cái đầu nhồi bông của một con mèo mang biểu cảm...ok, nó làm anh sợ.

_ Hyung, anh thấy bộ này thế nào ạ?

Jong Min đưa cho Jae Wook một bộ vest đính kim cương (giả) lấp lánh từ đầu đến chân, tỏa ra thứ ánh sáng có thể chọc mù mắt bất kỳ ai nhìn vào. Anh ném nó thẳng vào mặt cậu, cộng thêm một cú đạp vào mông khiến Jong Min phải bỏ chạy trong tiếng cười giòn giã.

_ Đây thì sao ạ? _ Hết Jong Min, đến lượt Sehun đưa đồ cho anh. Cậu nhóc rõ ràng đã bị tên đội trưởng thiếu đòn kia làm hư, vì bộ đồ cậu chọn thoạt nhìn thì rất bình thường, nhưng khi nhấc lên, anh mới thấy tay áo của chiếc áo xanh dương đã bị cắt thành một mớ tua rua, quần thì màu trắng, hơi bó, cho đến phần cổ chân thì loe ra.

Chính xác, nó là đồ để quẩy disco.

_ Yah Oh Sehun!

Sehun ngay lập tức chạy vụt ra sau lưng Jae Suk.

Đùa nghịch chán chê, lũ báo con nhà K bắt đầu nghiêm túc lựa chọn vì đã sắp đến giờ hành động. Cuối cùng, sau rất nhiều những bộ đồ bị quăng quật và rất nhiều tiếng quát của Jae Wook, họ quyết định chọn bộ đồ được đề cử bởi Soo Young: Một bộ quân phục hoàng gia màu trắng với quần, băng đeo và tay áo màu đỏ, trên ngực còn có một vài cái huân chương bằng kim loại (có từ tính, đã được xác nhận bởi tên thám tử cao kều đang cầm một thanh nam châm). Nó là bộ duy nhất Jae Wook đồng ý thử, và khi anh thay xong, thì cả đám đã vứt toàn bộ chỗ quần áo còn lại ra xó nhà ngay lập tức.

_ Whoa, oppa, anh đẹp trai quá đi mất!

_ Ngầu lắm luôn!

_ Soo Young có mắt thẩm mỹ ghê.

_ Em mà lại. ^^

_ Hyung, từ giờ anh mặc thế này luôn đi, đẹp quá.

_ Thôi ngay! Mấy cái đứa này! _ Jae Wook, với khuôn mặt đỏ bừng, quát lên. _ Phá xong rồi thì chuẩn bị đi, còn có một tiếng nữa thôi đấy. Lần này mà thất bại thì các người chết với tôi!

_ Vâng ạ ~

___________


Địa điểm diễn ra phi vụ này là một biệt thự thuộc sở hữu của một thiếu gia nhà tài phiệt (xin phép giấu tên, nhưng anh ta họ Jin), nổi tiếng với những buổi thác loạn có thể tiêu tốn đến hàng chục triệu Won. Việc đó không hề tốt cho đám dân đen nghèo khổ đang phải còng lưng ra gánh nợ để cống tiền cho chúng, nhưng ai còng chứ anh thì không còng, nên Jae Wook đếch quan tâm.

Cái anh quan tâm bây giờ, là 10 cân "mai thúy" chúng nó đang chứa trong căn nhà ấy.

Jae Wook từng là cảnh sát hình sự, chuyên phụ trách án giết người và tội phạm nguy hiểm. Anh không có phận sự gì với bên ma túy, nhưng vợ anh thì có, và thân là kẻ đã từng chứng kiến vợ mình suýt bị một thằng nghiện đâm chết, Jae Wook đã thề sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ dám cả gan đụng vào thứ chất cấm ấy. Đó là một trong số những lý do anh nhận nhiệm vụ, bên cạnh lý do chính là ông sếp độc tài không cho phép anh từ chối.

Vì bữa tiệc này có dính đến "hàng trắng", tất cả các vị khách đều bị kiểm tra rất kỹ trước khi được cho vào. Họ phải có giấy mời được trực tiếp gửi bởi Jin thiếu gia, bị soát người bằng máy quét kim loại, bị thu giữ tất cả các thể loại máy phát tín hiệu (điện thoại, tai nghe, smartwatch, etc), rồi còn phải đeo một cái vòng định vị chứa thông tin cá nhân. Vị cựu đặc vụ bắt đầu hiểu vì sao đến giờ đống "mai thúy" vẫn chưa bị phát hiện. Với quy trình nghiêm ngặt thế này, việc truyền thông tin ra ngoài là rất khó, những người biết chuyện thì đều là tòng phạm hoặc con nghiện nên chắc chắn sẽ không tiết lộ, còn nếu xuất hiện kẻ chống đối, chúng chỉ cần bí mật thủ tiêu là xong. Thần không biết, quỷ không hay, quá hoàn hảo cho một ổ tội phạm.

Nếu Hyun Joo ở đây, cô chắc chắn sẽ xử lý lũ này tới nơi tới chốn. Tuy nhiên, người ở đây lại là Jae Wook, nên anh sẽ xử lý chúng tới nơi tới chốn nhân danh vợ anh.

_ Giấy mời.

Vị cựu đặc vụ nhìn tay bảo vệ mặc đồ đen. Hắn cao bằng anh, nhưng vạm vỡ hơn rất nhiều, vừa nhìn đã biết là loại dùng sức để áp chế kẻ khác, như dự đoán từ bảo vệ của một căn nhà toàn lũ nghiện.

_ Ngài...Choi Jae Wook? _ Tay bảo vệ đọc tờ giấy mời (được K làm giả hoặc chôm từ một vị khách nào đó), rồi nhìn lại Jae Wook lần nữa. Anh đã được trang điểm để trông trẻ hơn, nhưng mặc dù có hai lợi thế là trình độ trang điểm thượng thừa của các nữ thám tử và khuôn mặt vốn đã không giống U40 của anh, thì Jae Wook vẫn không thể fake được ánh mắt. Ánh mắt anh quá trầm ổn và trưởng thành để có thể bằng lứa với Sehun chứ đừng nói là vào vai một cậu nhóc gen Z mới lớn, nghĩa là hoàn toàn lạc lõng trong căn biệt thự này.

May mắn - hoặc buồn cười - làm sao, thứ đã cứu cánh cho vị cựu đặc vụ lại chính là hai chữ "cosplay" mà anh đã nhất mực phản đối. Mấy tay bảo vệ có lẽ đã để ý bộ quân phục anh mặc và nghĩ anh chỉ đang quá nhập tâm vào nhân vật, nên chỉ anh đến điểm soát đồ mà không hỏi gì thêm. Jae Wook thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy là đã qua được một cửa.

Ở điểm soát đồ, anh đã phải bỏ điện thoại, đồng hồ và chìa khóa xe lại. K cũng đã đoán trước được điều này, nên trong số đồ nghề ông gửi tới có cả điện thoại, đồng hồ và một chiếc xe, tất cả đều không thể dò ra được người mua. Jae Wook cũng được cho biết các đường để thoát khỏi căn biệt thự nếu vạn nhất có bị phát hiện, bao gồm nơi để quần áo, nơi để thiết bị liên lạc, nơi để vũ khí, thậm chí là áo phao, hàm ý là dù anh có phi thân từ tầng bốn xuống con sông phía sau thì ông cũng có cách cứu.

Quả không hổ danh sếp nhà người ta trong truyền thuyết.

Xâm nhập được vào bên trong, Jae Wook bắt đầu đi xung quanh, dựa vào tấm bản đồ anh đã ghi nhớ để xác định những vị trí trọng yếu. Cũng may căn biệt thự này to nhưng không quá phức tạp. Anh nhanh chóng thu thập thiết bị liên lạc và máy quay mini được giấu sẵn ở một trong các nhà vệ sinh (một lần nữa, sếp nhà người ta), kích hoạt chúng rồi chờ kết nối.

_ Power on. _ Một giọng nữ vang lên từ tai nghe. Nó khá rè, vẫn đủ để Jae Wook nghe được nội dung, nhưng anh không thể biết ai là người đang nói trong số ba nữ thám tử. Anh đoán là Min Young do cô là người được phân công ở lại.

_ Connected.

_ Oppa! Anh vào được trong rồi ạ?

_ Không thì anh lấy mấy cái này kiểu gì? _ Vị cựu đặc vụ làu bàu. _ Hình về chưa?

_ Rồi ạ. _ Một giọng nam đáp, lần này thì anh chắc chắn là Jae Suk, bởi vì cậu ta là người đàn ông duy nhất còn ở trong văn phòng. _ Anh đang trong một cái toilet, cửa màu trắng, sàn màu xám ghi, trên cửa có một tấm biển màu đỏ ghi "đừng bỏ giấy và vật dụng xuống bồn cầu".

_ Tốt rồi. _ Jae Wook đeo tai nghe lên. Nó có hình dạng như một chiếc khuyên tai nhỏ màu đen, nhưng anh không cần xỏ lỗ mới có thể đeo vì nó có nam châm. Nhìn nó thật đến nỗi nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra điều đó. _ Kwang Soo, Jong Min, Sehun, Se Jeong, Soo Young, vào vị trí chưa?

Năm người anh vừa nhắc lần lượt xác nhận. Nhiệm vụ lần này chỉ có mình Jae Wook phải xâm nhập vào, nhưng không có nghĩa là những người khác không có việc. Jae Suk và Min Young ở lại văn phòng hướng dẫn Jae Wook hành động, các thám tử khác chia nhau mai phục xung quanh, sẵn sàng lao vào hỗ trợ, còn riêng thám tử Sehun thì được giao cho nhiệm vụ quan trọng nhất: Hướng dẫn Jae Wook cách nói chuyện sao cho giống một chàng trai chỉ mới 26 chứ không phải đã 40 cái xuân xanh.

Chưa bao giờ anh cảm thấy hận cái khoảng cách thế hệ này như thế.

_ Giờ anh sẽ bắt đầu di chuyển. Mấy đứa nhớ cẩn thận, đừng để bị lộ. Sehun sẵn sàng chưa?

_ Rồi ạ.

Bên trong sảnh chính là một mớ hỗn loạn.

Do chủ đề của bữa tiệc là "càng điên càng tốt", hiển nhiên địa điểm tổ chức cũng phải được set up theo style này, hay chính xác hơn, là chả có cái style mẹ gì cả. Tất cả mọi thứ đều rối tung hết vào nhau, từ màu sắc cho tới chất liệu, cứ như thể họ để một đứa con nít năm tuổi trộn lung tung tất cả những thứ đồ trang trí họ tìm được rồi ném lên tường vậy.

Cảnh đã loạn như thế, người còn loạn hơn gấp nhiều lần. Jae Wook cảm tưởng như mình vừa lạc vào một cái trại tâm thần, nơi người ta nếu còn sống đều không điên nặng thì cũng điên nhẹ. Anh có thể liệt kê một vài kẻ như vậy vừa lượn qua trước mặt mình: Một người đàn ông to cao vạm vỡ, râu ria xồm xoàm, tay đầy lông, chân không wax, nhìn rất ra dáng nam nhi đại trượng phu, nhưng lại mặc cái váy lấp lánh của dân quẩy Jae Wook đã từng thấy ở văn phòng, chỉ khác là có thêm họa tiết da báo. Chưa kể, ông ta...cô ta...uh...người đó còn đội một bộ tóc giả màu nâu đỏ uốn xoăn gợn sóng, làm một bộ nail chà bá lửa, và thoa son màu hồng cánh sen. Một tổ hợp trang phục mà Jae Wook từ chối dây vào dưới mọi hình thức.

Về phía nữ...cứ tạm xét nhân vật bên trên là nam đi, thì về phía nữ, chúng ta có một nàng báo xinh đẹp, và báo ở đây là báo xịn chứ không phải báo ẩn dụ như đám nào đấy. Nàng báo này có một body cực kỳ chuẩn, không hề độn cũng không hề fake bất kỳ thứ gì. Vì sao anh biết? Vì cô ta không có mặc đồ.

Nghiêm túc đấy.

Từ khi cô nàng đó xuất hiện, Jae Wook đã phải cố gắng hết sức tránh không để camera bắt được hình cô ta. Mấy đứa nhỏ đều đã đủ tuổi trưởng thành, còn uống rượu được rồi, nhưng...không, không là không.

_ Chào, ngài tướng quân. _ Tuy vậy, vì một lý do nào đó, cô nàng người báo đã để ý tới anh. _ Anh đẹp trai thật, nhưng nhìn lạ quá. Lần đầu tới à?

Jae Wook khẽ cựa quậy người, cố gắng tránh ra khi cảm nhận cô ta đang xâm phạm không gian cá nhân của mình. Anh thích những cô gái mạnh mẽ, cá tính - vợ anh chẳng hạn - nhưng bạo đến mức này thì khiến anh thấy sợ nhiều hơn là thích.

_ Vâng, đây là lần đầu tôi tới. _ Vị cựu đặc vụ nở nụ cười công nghiệp.

_ Hmm ~ Anh bao nhiêu tuổi rồi?

Bốn mươi.

_ Hai mươi sáu.

_ Thật á? _ Nàng báo ngạc nhiên. _ Trông chẳng giống chút nào, tôi còn tưởng anh bằng tuổi bố tôi cơ.

_ Tôi cũng thường nghe mọi người nói vậy. _ Bên tai Jae Wook vang lên một tràng cười. Anh gửi lại chủ nhân của tiếng cười đó một câu chửi thề thầm lặng. _ Còn cô thì sao?

_ Bàn tuổi với phụ nữ là bất lịch sự lắm nhé. _ Nàng báo bĩu môi. _ Nhưng may cho anh đấy, vì tôi còn trẻ, mới 22 thôi.

_ ...Xin lỗi. _ Anh chớp mắt. _ Cô vừa bảo cô bao nhiêu tuổi cơ?

_ Hai mươi hai. Tôi sinh năm 2000, kém anh bốn tuổi.

Jae Wook có thể cảm giác đầu mình đang nóng lên bừng bừng.

2000?

Thằng nhóc họ Jin đó dám lôi một đứa trẻ vào cái chỗ này?! Lại còn bắt con bé ăn mặc như thế nữa?!

_ Hyeongsa - nim, bình tĩnh đi ạ. Cô ấy đủ tuổi trưởng thành rồi.

_ Hyung, nói theo em. "Trông cô ngon lành hơn so với tuổi của mình đấy".

Toàn bộ đường truyền im lặng trong thoáng chốc.

_ Vãi cả nồi...

_ Sehun ah, chút nữa nói chuyện riêng nhé.

_ Bọn trẻ giờ bạo vậy à?

_ Sao anh lại hỏi em? :)

_ Các người có thể im đi được không? :)

Jae Wook nguyền rủa một tiếng trong bụng. Tí về chúng mày chết với anh.

_ Ngài tướng quân?

_ Khụ. _ Vị cựu đặc vụ đằng hắng một tiếng. _ Trông cô...trưởng thành hơn so với tuổi đấy.

Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng kêu ai oán. Anh vờ đưa tay chỉnh áo, gõ một phát lên camera nạt lại. Anh mày có vợ rồi!

_ Anh chê tôi già chứ gì? _ Nàng báo bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi.

_ Không, tôi đang muốn nói rằng...cô rất đẹp. _ Jae Wook lí nhí ở đoạn cuối, mặt đỏ bừng như quả cà chua. Tuy vậy, dường như biểu cảm đó của vị cựu đặc vụ đã làm nàng báo thỏa mãn, cô bật cười một cái, đưa tay vòng qua cánh tay anh, kéo anh sát vào người mình.

_ Ngài tướng quân của chúng ta thật đáng yêu. _ Cô nháy mắt, và "ngài tướng quân" đã phải gồng toàn bộ cơ trên cơ thể để không bỏ chạy. _ Tôi thích ngài rồi đấy. Ngài có vui lòng trở thành người hộ tống của tôi tối nay không?

_ Hộ tống?

Jae Wook nhìn quanh. Số lượng cặp đôi trong buổi tiệc cũng khá nhiều, nhưng người độc thân và nhóm lớn cũng không ít. Chưa kể, không một đôi nào ở đây cho anh cảm giác "tiểu thư/công tử và người hộ tống", nên anh không hiểu ý cô gái này là gì khi bảo anh "hộ tống" cô.

_ Hộ tống tôi tới buổi tiệc thực sự.

Nàng báo tiếp tục mỉm cười, tuy vậy, nụ cười của cô đã phủ lên thêm một tầng ẩn ý, nhìn hao hao nụ cười thường xuất hiện trên mặt Yoo Jae Suk khi cậu ta chuẩn bị đi tự hủy. Nó khiến da gà Jae Wook nổi rần rần, bởi vì 99.99% số lần cậu ta cười kiểu ấy, kết quả đều không tốt đẹp một tí nào.

_ Hyung, buổi tiệc "thực sự" có thể là nó đấy.

_ Được. _ Vị cựu đặc vụ mỉm cười. _ Tôi không biết buổi tiệc thực sự của các cô như nào, nhưng nghe có vẻ vui, ít nhất là vui hơn chỗ này.

_ Vậy thì đi thôi. Tôi bảo đảm với anh, anh chắc chắn sẽ không thấy chán đâu.

___________


Đúng như lời nàng báo ấy nói, Jae Wook hoàn toàn không thấy chán khi bước vào buổi tiệc thực sự của họ.

Buổi tiệc thực sự bắt đầu khi chuông đồng hồ điểm 11 giờ, ngay tại khu sảnh nơi họ đứng. Các vị khách, ngoại trừ vài gương mặt ngơ ngác, có vẻ đều hiểu chuyện gì sắp diễn ra. Họ đứng dẹp về hai bên cầu thang, để chừa lối đi với thảm đỏ ở giữa, ai nấy đều nhìn lên chiếc cầu thang lớn với ánh mắt mong chờ. Ngoại lệ duy nhất là nàng báo vẫn đang ôm tay Jae Wook. Cô cũng nhìn cầu thang, tuy nhiên, anh cảm giác cô vẫn đặt một nửa sự chú ý của mình vào anh, và việc đó khiến anh không thể không cảnh giác.

Đột nhiên, toàn bộ đèn vụt tắt. Jae Wook chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì một ánh đèn bật lên, chiếu thẳng vào chiếc cầu thang chính. Tại nơi đó đã xuất hiện một người đàn ông khoảng trên dưới 30 tuổi, trong bộ vest trắng và chiếc áo khoác to đùng phủ lông chim màu hồng khiến anh liên tưởng tới Doflamingo trong One Piece (vợ anh thích hắn, anh thì không). Kiểu xuất hiện màu mè này chứng tỏ cậu ta chính là chủ nhân bữa tiệc, đại thiếu gia của gia tộc họ Jin, kẻ mà đội thám tử K đang phải truy bắt.

Đại thiếu gia Jin bắt đầu bài diễn văn chào khách. Jae Wook không để tâm lắm, anh nhìn ngó xung quanh, quan sát những người phục vụ đang bận rộn chạy vòng vòng. Theo thông tin họ nhận được, đại thiếu gia Jin đang tích trữ trong căn biệt thự này 10 cân heroin. Anh không nghĩ hắn sẽ dùng toàn bộ cho một bữa tiệc, nhưng, cứ giả sử hắn định chuốc thuốc toàn bộ khách, thì hắn sẽ dùng phương pháp nào?

_ Em nghi là rượu. _ Giọng Min Young vang lên trong tai nghe, tiếp theo là giọng Jae Suk:

_ Em cũng nghĩ là rượu. Trong hóa đơn mua hàng của đại thiếu gia Jin có ba thùng champagne, nhưng nãy giờ không thấy có phục vụ rượu. Khả năng tí nữa sẽ có màn nâng ly, anh cẩn thận nhé.

Jae Wook khẽ cười. Gì chứ giả vờ uống rượu thì là nghề của anh rồi.

_ Anh đang nghĩ gì vậy? _ Nàng báo đột nhiên lên tiếng, khiến anh giật bắn mình, vội chỉnh lại cảm xúc.

_ Đại thiếu gia Jin nhìn giống Doflamingo thật. _ Anh nói, và cô bật cười.

_ Đại thiếu gia Jin, huh. _ Cô nói bằng tông giọng châm biếm, gần như cùng lúc với những tiếng ồn ào đang vang lên từ trong tai nghe của anh. Jae Wook nhíu mày, theo bản năng rút tay ra khỏi tay cô gái, tuy nhiên, cô đã giữ lại. _ Đừng nào, ngài tướng quân. Ngài không muốn bị bại lộ đâu, đúng không?

_ Bại lộ gì cơ?

_ Anh đã gọi anh ấy là "đại thiếu gia Jin", nhưng có vẻ anh không biết một điều, đại thiếu gia Jin chỉ gửi lời mời trực tiếp tới những người anh ấy quen, và một trong những điều kiện để vào là, nhớ này, có partner. Anh là người duy nhất tôi không nhận ra, và cũng là người duy nhất không có partner đi theo khi vào cửa. Nào, nói tôi nghe partner của anh đâu?

Sh*t.

_ Hyung, nói theo em. _ Giọng Sehun vang lên, giống như tấm phao cứu sinh quăng xuống khi anh đang bắt đầu chìm. _ Người đó đến trễ, chắc lúc vào bị lạc đường rồi. Tôi đang định đi tìm đây.

_ Người đó đến trễ, chắc lúc vào bị lạc đường rồi. Tôi đang định đi tìm đây.

_ Haha, thật là một lý do đáng yêu. _ Nàng báo bật cười. _ Vậy thì, hãy nhắn tin bảo người đó tới đây đi. Tôi sẽ chờ cùng anh. Nếu trong năm phút nữa người đó chưa có mặt, anh biết chuyện gì sẽ-

_ Oppa!

Jae Wook cảm nhận một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, bắt đầu từ bàn tay vừa đặt lên vai anh.

Cái giọng này...là anh nhầm hay nó nghe giống...

_ Oppa, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Thiệt tình, đông quá đi mất.

Vị cựu đặc vụ, bằng những cử động chầm chậm như một cỗ máy bị hỏng, quay về hướng giọng nói trầm quá mức cần thiết kia vừa vang lên. Anh hoàn toàn không muốn đối diện với nó một chút nào, nhưng vì nhiệm vụ, và vì tính mạng anh, anh buộc phải nhìn người đó rồi nở một nụ cười tươi tắn.

_ Oh, đến rồi đấy...à...

Trước mặt anh lúc này là một người con gái. Một người con gái cao hơn anh nửa cái đầu, với bốn chi dài cơ bắp phủ một lớp lông tơ mềm mại. Cô mặc một chiếc đầm họa tiết da báo xen lẫn với những phần vải tối màu đính nhũ lấp lánh, làm nổi bật lên đôi tay rám nắng khỏe khoắn và mái tóc nâu đỏ mềm mại, uốn lọn xoăn nhẹ thả xuống vai. Khuôn mặt cô mới chính là tuyệt phẩm. Nó to hơn bàn tay anh một chút, được trang điểm nhẹ nhàng với phấn nhũ bao quanh đôi mắt tròn xoe, một lớp phấn hồng dịu dàng phủ lên đôi gò má cao sắc bén, cái mũi gấp khúc hơi nở ra khi cô cười, và đôi môi dày mềm mại được thoa một lớp son màu đỏ tím. Khuôn mặt ấy sau này đã xuất hiện trong rất nhiều giấc mơ của Jae Wook cũng như các thám tử khác, khiến anh phải bật dậy vào giữa đêm với lưng áo ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt mà đến hơn một tuần sau, họ mới có thể gác sang một bên để nghiêm túc làm việc với chủ nhân nó.

Khuôn mặt...của thám tử Lee Kwang Soo.

Jae Wook chết đứng ngay tại chỗ.

_ Oppa, ai đây ạ? _ Kwang Soo hất đầu về phía nàng báo cũng đang mở to mắt nhìn cậu, bĩu môi tỏ vẻ chán ghét. Jae Wook nhận ra thằng em anh đánh son tràn viền. _ Unnie, chị có thể bỏ tay ra khỏi chồng tôi không? Chị đang quấy rối anh ấy đấy.

Nàng báo chớp mắt, mãi mới lấy lại được hồn. Cô ngước lên, nhìn Jae Wook bằng ánh mắt không tin nổi.

_ Đây...là vợ anh ạ?

Vị cựu đặc vụ siết chặt tay, dồn toàn lực vào cơ cổ, ép nó nâng đầu anh lên rồi hạ xuống.

_ Đây, cô ấy...đến rồi. _ Anh nói. _ Giờ thì ổn rồi chứ?

_ À...vâng... _ Nàng báo buông tay anh ra, từ từ lùi lại. _ Vậy thì...chúc hai người vui vẻ.

Dứt lời, cô quay lưng rời đi, khuôn mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm nghi ngờ thế giới.

_ Hyung-

_ Đừng. _ Jae Wook đưa tay lên, cản Kwang Soo nói tiếp. _ Đừng...nói gì cả. Để mặt cậu tránh xa anh ra.

Mặt Kwang Soo dài ra như cái thuổng, càng khiến Jae Wook từ chối nhìn. Anh quay mặt đi, lùi ra sau lưng cậu, đưa tay bấm vào tai nghe để gọi các thám tử khác.

_ Jae Suk ah, thế nào rồi? Giờ anh phải làm gì?

_ ...

_ Jae Suk ah.

_ Ah. À...uhm...xem nào...giờ phải làm gì nhỉ?

_ Yah. :)

_ À ừ, đúng rồi. Kwang Soo yah, cậu lấy được mẫu chưa?

_ Rồi ạ.

Jae Wook quay lại, vừa kịp nhìn thấy Kwang Soo rút từ khe ngực áo ra một túi nhỏ chứa thứ bột trăng trắng. Anh lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục nói chuyện với Jae Suk hòng quên đi cảnh tượng hãi hùng anh vừa nhìn thấy.

_ Quay thì sao?

_ Nãy Kwang Soo có chụp ảnh, còn vid thì K - nim đang lọc rồi ạ. Em không biết có được cảnh nào không, nhưng hai người phải rời đi ngay. Cô gái kia vẫn chưa hết nghi ngờ, hai người ở lại đó quá nguy hiểm. Min Young, em quan sát bản đồ đi, anh sẽ nhìn camera. Jong Min, cậu chuẩn bị xe, chờ đón Jae Wook - hyung và Kwang Soo. Những người còn lại rút về. Mọi người hiểu việc cần làm chưa?

_ Rồi ạ.

_ Rồi ạ.

_ Rồi.

_ Được, triển khai đi. Đúng 12 giờ chúng ta sẽ tập hợp tại văn phòng.

Quá trình đào thoát, bằng một cách nào đó, rất dễ dàng. Jae Wook và Kwang Soo gần như chỉ đi thẳng một đường ra cửa sau, không hề bị ai cản trở, kể cả bảo vệ. Vị cựu đặc vụ có hai giả thuyết. Một, cô nàng báo hoa kia đã nhúng tay vào vụ này. Hai, họ đã bị "cô nàng" cao kều đi cùng anh dọa cho chạy hết. Anh sẽ cố nghĩ là trường hợp đầu tiên.

Chờ họ bên ngoài là chiếc xe bảy chỗ của đội thám tử K, được cầm lái bởi Jong Min. Jae Wook, do đã có kinh nghiệm với kỹ lái xe rất bất ổn của Kim Jong Min, ngay lập tức đuổi cậu xuống ghế hành khách để trèo lên lái. Và thế là, chuyến xe không một tiếng nói chuyện của ba vị thám tử khởi hành, thẳng tiến về văn phòng đội thám tử K.

___________


Chờ đợi Jae Wook, Jong Min và Kwang Soo ở văn phòng là một khoảng tĩnh mịch, cùng khuôn mặt cứng đờ của năm thám tử còn lại. Sự căng thẳng này cũng xuất hiện trên chiếc xe cậu vừa xuống, nên Kwang Soo không thể hiểu nổi. Rõ ràng nhiệm vụ đã thành công, còn cậu và Jae Wook trở về an toàn kia mà? Họ đang căng thẳng vì chuyện gì vậy? Thiếu ngủ sao?

_ Mẫu đây ạ.

Không muốn chọc điên người thiếu ngủ, Kwang Soo lấy từ chiếc túi nhỏ được khâu vào sau ngực váy ra một gói "hàng trắng" được đóng cẩn thận trong túi zip, đặt xuống bàn. Nó đã có sẵn ở đó khi cậu trấn lột được bộ này từ người đàn ông (ừ thì, anh ta đi vệ sinh ở toilet nam, và anh ta có "hàng", nên cứ coi như anh ta là đàn ông đi) cậu bắt gặp trong toilet. Cậu dùng kìm điện đánh ngất anh ta theo bản năng vì không muốn bị phát hiện, nhưng khi đã nghĩ được thông rồi, cậu lại cảm thấy may mắn, vì với chiều cao này, người đàn ông lực lưỡng đó gần như là người duy nhất cậu có thể dùng được đồ, mặc dù cậu phải Google để biết cách mặc áo ngực, và phải trộm đồ của một chị gái khác để trang điểm.

Chợt, Kwang Soo cảm giác bầu không khí có vẻ căng hơn. Cậu nhìn lên, thì thấy bảy thám tử còn lại đang trợn tròn mắt nhìn mình, khiến cậu bất giác rụt người lại, hai tay vòng qua ngực, xoa những nốt da gà nổi đầy trên cánh tay còn lại.

_ Uhm...vậy, có vấn đề gì nữa không ạ? _ Cậu thám tử cao kều ngập ngừng nói. _ Cho em đi thay đồ nhé, bộ này nó khá là-

_ Phụt.

Cắt ngang lời đề nghị của Kwang Soo là một âm thanh phụt khí nhỏ đến từ vị trí của đội trưởng Jae Suk. Anh bịt miệng mình lại, dường như đang cố đè nén thứ gì đó, nhưng đôi vai đang run lên bần bật đã tố cáo những gì anh đang che giấu.

_ Oppa, em thay mặt mọi người, xin lỗi anh. _ Min Young ngồi cạnh anh từ từ nhắm mắt, như thể đang đưa ra thư tuyệt mệnh. _ Chúng em nhịn hết nổi rồi.

Dứt lời, cô, cùng với các thám tử còn lại, gục đầu xuống, vừa đập bàn vừa cười ha hả trước khuôn mặt ngơ ngác của thám tử Lee Kwang Soo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com