Burageki Quai Nhan
Một hòn đảo phủ bởi màu xanh lá cây nằm giữa đại dương, những dãy núi hiểm trở, cây cối trên đảo xanh tốt um tùm. Chiếc thuyền giảm dần tốc độ, một tên trên thuyền hướng tới nơi giam giữ cô, đá mạnh vào cửa quát lớn: " Đứng lên."
Hắn túm lấy cô xốc lên như nắm cổ một con gà con, theo sát có vài ba tên khác đi cùng. Chúng đạp cô ngã sấp xuống bãi cát rồi nhìn nhau cười lớn.
Trên bãi cát đã có một chiếc xe chờ từ lâu, ngoài cô ra thì chỉ có người trên thuyền chừng ba mươi tuổi mặc bộ vest. Hắn bước tới gần cửa xe, ngồi ở phía sau. Cô bị đưa lên xe nhưng không phải ghế dành cho người ngồi mà cô bị nhét ở dưới cốp xe.Ôtô chạy uốn lượn trên đảo, bên trong có ba người đàn ông.
"Món hàng hôm nay giá bao nhiêu?". Tên lái xe nghiêng đầu hỏi người ngồi sau.
" $40,000." Người kia là tên đã bước xuống thuyền cùng cô, hắn hờ hững nói: "Dù sao cũng chết, mua đắt không có lời, tiền đâu dễ kiếm."
"Cược không?" Tên tài xế quay sang tên bên cạnh thách thức.
"Nửa ngày."
"Chưa đầy 1 tiếng thôi"
"Hừ". Người phía sau cười lạnh một tiếng: " Chán sống rồi hả? Nếu để cô ta biết, các chú lấy cô ta ra làm trò cười, không sợ bị chém chết sao?"
"Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chán lắm, lâu lâu mới có một lần, cho tụi em chơi tí."
"Làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không đến mạng muốn giữ cũng không được."Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người phía sau.
Tên bên cạnh nhìn tên lái xe: " Hy vọng lần này sẽ không bị..., để chúng ta còn có dịp vui đùa."
" Đúng vậy. Lấy nội tạng con nhỏ đem bán cũng không phải là không có lời. Nhưng trông cũng khá xinh đấy." tên lái xe nói.
Biệt thự trên núi dần hiện ra, cửa chính tự động mở, tốc độ xe giảm dần từ từ đi tới. Một tên xuống mở cốp xe lôi cô ra, vặn mạnh tay cô, thấp giọng nói: " Nếu không muốn chết quá nhanh, tốt nhất câm miệng."Vòng vèo một hồi, cô bị túm chặt lôi đi về phía cánh cửa chính.
" Rầm" Tiếng cửa bằng kim loại nặng trịch mở ra, tên đó đẩy cô về phía trước, theo sau là tên mặc vest.
Khi cánh cửa được mở ra, một mùi tanh nồng nặc chạy xộc vào mũi cô, đưa tay lên bịt mũi mình lại, cô cố gắng thở bằng miệng. Tên mặc vest cũng nhăn mày, quay mặt đi, cố hít một hơi thật dài rồi bước tới.
Cô không biết rõ mình đang ở đâu, bị lôi đi vòng vòng, đang đi thì ngừng lại.
Thật lâu sau, cô nghe được giọng nói cẩn trọng từ ai đó phát ra: "Ông chủ chuyển lời với cô, ngày ấn định sẽ là 12 và 27. Ngoài ra, ông có tặng cô món đồ chơi mới."
Không có tiếng trả lời.
Giống như đây đã thành thói quen, tiếp tục nói: "Chúng tôi không quấy rầy cô, thứ tư tuần sau chúng tôi lại đến."
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lập tức có người tháo còng tay cho cô, tiếng bước chân dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng khóa cửa. Cô đứng chôn chân tại chỗ, cô biết rằng mình chỉ là món đồ chơi. Nghe ngóng xung quanh vẫn im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cô bất động đứng đó, không lên tiếng. Cô căn bản không biết rõ đây là đâu, tay chân chết lặng, đầu ngón tay nắm chặt lại. Bước tiếp theo chính là địa ngục, cô đang chờ đợi địa ngục nuốt chửng cô.
Đứng chờ suốt một thời gian dài.
Dạ dày cô đau quặn lại, cơn đói khát tiếp tục tra tấn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người, không mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho sức chịu đựng của cô giảm sút, cô lưu luyến ánh sáng của mặt trời. Có lẽ về sau cô sẽ sống trong bóng tối, ánh sáng mặt trời là thứ xa xỉ với mình.Thời gian từng giây từng phút cứ thể trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân của cô mỏi nhừ, tuy rằng không có xiềng chân còng tay nhưng cô không dám đi lại. Không biết đã qua một hay hai tiếng, hoặc có thể lâu hơn, cô mơ màng không nhớ nổi, trong đầu hỗn loạn không ngừng.
Không ai đến bắt cô đi nhưng cứ đứng một mình thế này cũng là một loại tra tấn. Cuối cùng, không thể chịu nổi, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhìn xung quanh vẫn im lặng. Cô không biết đây là loại trò chơi gì, hay là tên ác ma đang ở đó không xa, 'thưởng thức' bộ dạng thảm hại của cô, đùa giỡn sức chịu đựng sau đó là ăn thịt cô? Một trò chơi theo kiểu mèo vờn chuột.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô không thể chịu nổi việc chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào. Cô đã dần dần thích nghi với cái mùi tanh ấy, nhưng cái mùi đó nó làm cô liên tưởng đến...
Cô chậm rãi lột tấm vải đen trùm đầu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt. Cô tháo nốt dải băng đen bịt mắt, từ từ khẽ mở hai mắt để dần thích ứng với ánh sáng. Sau khi thích ứng, cô mở to đôi mắt, ngay sau đó, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Cô đang nhìn thấy cái gì? Trong một khoảnh khắc cô tưởng mình nhìn thấy Thần chết với lưỡi hái trên tay.Trong căn phòng không chỉ có mình cô, còn có vài người đang nằm bất động trên mặt đất không biết là sống hay đã chết. Khắp tường, nền đất và thậm chí cả bàn ghế cũng chỉ có một màu, nếu ai lần đầu bước vào thì sẽ nghĩ chủ nhân nó thích màu đỏ.
Cách đó không xa, có một người con gái đang nằm trên ghế. Mái tóc xõa dài đen bóng, đôi bàn tay thả lỏng xuống ra ngoài hai bên tay vịn của ghế nhuốm đầy một màu đỏ, trên người chỉ khoác một cái áo mỏng, dưới ánh nắng chói lóa có thể thấy được thân thể người đó khá mảnh mai nhưng cái làm cô chú ý là cái áo, nó có những vệt màu đỏ, màu của ....máu.
Cô tự trách bản thân sao không ngất xỉu ngay được hay chỉ cần quay lại lúc cô chưa tháo băng bịt mắt, thà rằng cô chỉ ngửi thấy mùi, nhưng bây giờ cả căn phòng làm cô ám ảnh. Lúc này cô mới hiểu được ý nghĩa của lời cảnh cáo trước khi bước vào tòa nhà. Cô thở dài, máu trong cơ thể như đóng băng lại, toàn thân lạnh toát.
Từ từ nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dài của cô, cô ta lạnh lùng liếc nhìn cô rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm kiếng lớn trước mặt, coi cô như không tồn tại.
Nỗi sợ hãi của cô dần dần biến mất, cô nghĩ, dù là người hay quái vật thì có gì khác biệt. Ngay cả đến con người còn có tâm địa như ác ma, thì bây giờ cô có nhìn thấy quái vật có gì là kì lạ. Bản thân cô cũng chỉ là món đồ chơi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô sẽ giống những người đang nằm dưới đất kia. Chết trong tay một quái vật, so với việc cô bị bắt cóc cũng như nhau.
Được một lúc, có hai người đàn ông bước vào mang theo một cái cáng, dù cao to, lực lưỡng nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động nào, có lẽ họ sợ làm kinh động đến người đang nằm dài trên ghế kia. Hai người khẽ cúi đầu chào về phía cô gái rồi đi đến chất những thân xác đẫm máu kia lên cáng, lấy trong áo cái khăn, họ lau dọn những vệt máu vương vãi trên sàn, tường và trên bàn ghế, quá trình dọn dẹp chỉ vọn vẹn trong vòng vài phút, họ nhanh chóng khiêng cái cáng ra ngoài, từ đầu đến cuối, cả hai người đều không mảy may nhìn lấy cô, chắc họ nghĩ không sớm thì muộn cô cũng sẽ giống đám người kia,nằm trên cáng để họ khiêng ra ngoài nên không việc gì phải quan tâm.
Người kia ở ngay trước mắt, cô thực không có hứng thú nhìn tiếp, cô quay đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài tấm kính là bể bơi lớn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, óng ánh lên màu bạc bắt mắt. Bên cạnh là vườn hoa rộng lớn, những cây to lớn như tùng, bách đều được trồng ở đây.
Những cây hoa cảnh thì đầy đủ chủng loại, đa dạng về màu sắc. Trong vườn hoa có đủ màu sắc, màu xanh của lá cây, màu đỏ, hồng, vàng của hoa. Nổi bật là cây anh đào, bộ rễ to khỏe, tán cây cũng rất rộng che mát cả một khoảng sân.
Phóng tầm mắt ra xa hơn, bức tranh màu xanh của thiên nhiên hiện lên rõ rệt.
Cô gái nằm ở trên chiếc ghế dài nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời, thi thoảng lại vặn vẹo thân mình làm lộ ra những vết sẹo, dài có, ngắn có trên bụng và cả bên sườn.
Lá cây đung đưa trước gió, ngồi dưới đất, cô cảm thấy khát cháy cổ họng, nhưng không dám cử động, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên bình của cô đã xáo trộn hoàn toàn, tựa như trời long đất lở, giờ phút này, cô hiểu được nếu chỉ sơ sảy hành động hồ đồ, cô sẽ chết rất thảm.
Ánh sáng mặt trời cũng dịu lại, cô gái bỗng nhiên đứng dậy. Toàn thân cô đóng băng, đến ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Cô không dám nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt lảng sang hướng khác, tự dối mình rằng mình không nhìn thấy người kia và người kia cũng không thấy mình. Cô gái lướt qua cô rồi rẽ sang lối khác ra ngoài. Cô thở phào một hơi, tự trấn an bản thân để bình tĩnh trở lại.
Cơn khát tiếp tục hành hạ cô, kiềm chế không được, vội vàng đứng lên đi tới bàn, kê vòi ấm trà vào miệng uống vài ngụm, mặc dù khát nhưng cô không dám tham lam, nhanh chóng đặt ấm trà về vị trí cũ.
Cô nhìn qua tấm kính thủy tinh, thấy người đó đang nhìn mình, cô nhanh chóng trở lại chỗ cũ. Cô ngồi xuống, ôm chặt chân, cả người run rẩy. Cho đến khi trời tối, cũng không thấy ai, đèn trong biệt thự sáng lên, căn phòng nhỏ gần hồ bơi cũng mở đèn, theo góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng đó, thi thoảng thấy bóng của người xuất hiện.
Trong không khí bỗng có mùi vị của thức ăn, tuy không hấp dẫn nhưng lại dấy lên cơn đói khát của cô. Cô thấy có người tiến vào căn phòng đó mang theo một giỏ chứa thức ăn. Hóa ra là muốn tự mình nấu ăn. Người đó lên tiếng gọi: "Geki."
Có thể sống trong biệt thự xa hoa đến như vậy, địa vị của người đó không hề bình thường. Cô nhìn thấy cô ta xuống cầu thang đi ra ngoài, đèn bếp cũng được bật sáng lên.
Trời tối đen lại, rất nhiều những ngôi sao sáng lấp lánh, trăng hình lưỡi liềm mờ nhạt, tựa như treo ở một góc của bầu trời. Màn đêm thật yên tĩnh, tại bụi cỏ, có tiếng dế vang lên ríu rít gọi nhau. Không khí vào ban đêm có phần lạnh lẽo, cô ngồi dưới đất ôm chặt bả vai đang run run, trái tim của cô như tảng băng đang dần tan chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Toàn khu biệt thự chìm vào yên tĩnh, có lẽ cô ta đã ngủ rồi.
Cô đi tới vòi nước gần bể bơi, mở nước lau sạch khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy những bức tường cao lớn vây quanh khu biệt thự, khung cảnh bên ngoài ra sao, cô không biết được. Trong lòng cô đầy đau xót, nước mắt rơi xuống, cô che miệng, không dám phát ra tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt này không thể so sánh với nỗi đau mà bố mẹ cô phải chịu, hiện tại bản thân mình đang ở đâu, cô cũng không biết được
Vì từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, khi uống nước cảm thấy bụng trướng rất khó chịu, cái lạnh của dòng nước khiến bụng cô đau. Cô thèm muốn được ăn chén cháo nóng hoặc cơm chứ không cần thịt cá, chỉ muốn ăn những thứ có thể lấp đầy dạ dày đang trống rỗng.
Quá đói, cô quyết định đứng lên, đi xung quanh biệt thự. Nhà bếp rất lớn, bày trí đơn giản nhưng đồ dùng rất hiện đại không thiếu thứ gì, quan trọng là cửa sổ không khóa. Mặc dù không mở đèn nhưng cô vẫn nhìn thấy trên bàn là đồ ăn. Đồ ăn được bày la liệt trên đó đã đánh tan sự sợ hãi của cô, cởi chiếc giày cao gót màu vàng, kiễng chân, dồn toàn bộ sức lực để nhảy lên bám vào thành cửa sổ. Cô nhanh chóng leo vào trong bếp.
Cô cẩn thận dò dẫm từng bước đi, sợ phát ra tiếng động. Đúng là ăn trộm, lúc nào cũng trong tâm trạng bất an.
Trên mặt bàn, cô nhìn thấy túi bánh mì nướng, miệng bánh đã được mở, ăn còn hơn 1 nửa, trong tủ lạnh chắc sẽ có nhiều đồ ăn nhưng cô không dám mở sợ kinh động đến mọi người. Cô lấy túi bánh mì nướng, ngồi xổm xuống sàn nhà ăn ngấu nghiến. Bộ dáng hệt như con chuột đói lâu ngày đi trộm thức ăn.
Tạm thỏa mãn cơn đói, cô lại lẳng lặng trèo ra ngoài bằng cửa sổ.
Thực tế, cửa phòng bếp không khóa, hầu hết các căn phòng trong biệt thự cũng không khóa. Dĩ nhiên, chẳng ai dám bước chân vào đây nếu không được phép.
Trở lại vườn hoa, không khí yên tĩnh đến phát sợ. Không ồn ào như chốn đô thị, nếu nơi này trở thành khu du lịch, thì đây quả là nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt. Chỉ là lúc này cô không có hứng thú. Cô cuộn mình vào một góc trong căn phòng, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy trong ánh sáng chói lóa của mặt trời, đôi mắt của cô hơi sưng đỏ, chân tay đều mỏi rã rời, cô vươn người một cái rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi đứng lên, ngồi vào chiếc ghế đối diện hồ bơi.
Nếu như người kia biết cô đang ngồi trên ghế, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Tiếng chim chóc hót vang, mới đầu có chút sợ hãi sau đó lại líu ríu không ngừng, những cành cây rung động theo gió. Mặt trời chiếu rọi ánh bình minh, cửa phòng được mở, cô gái kia bước ra. Cô nghe được tiếng đẩy cửa vội đứng lên, hai tay nắm chặt có chút bất an. Cô gái nghiêng đầu nhìn cô mang theo sự chán ghét, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Tại sao vẫn còn ở đây?"
Khuôn mặt người kia thâm trầm, im lặng đứng quan sát cô.
Hai chân cô nặng như đeo chì, sợ hãi nhìn người đối diện. Cô gái chừng cỡ tuổi cô, ngũ quan rõ ràng, lông mi dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thân hình tuy khá ốm nhưng lại rắn chắc tự nhiên.
Chỉ tiếc lúc này cô nào có tâm tư để 'thưởng thức' vẻ đẹp kia, sau lưng cô mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: "Tôi ... tôi ... chỉ là tìm ... cô .... cô."
Đôi mắt của cô gái chớp chớp, lông mi đung đưa trong gió tựa cánh bướm, sâu trong mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Loại im lặng này khiến cô sợ hãi, lồng ngực đập liên hồi, luống cuống mở miệng nói: "Cô ... chào cô ... tôi tên Yuki."
Cô gái không nói gì, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lãnh đạm.
Gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh nghe xào xạc khiến người khác sợ hãi. Môi cô run run, thần kinh căng như dây đàn, cô cắn chặt răng, dồn hết dũng khí nói: "Tôi sẽ không xâm phạm lãnh địa của cô, tôi có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ tôi sẽ làm việc nhà cho cô, lau nhà, quét nhà, rửa chén, tôi có thể làm tất cả."
Sự khẩn trương của cô, người kia nhìn thấy rõ, trong đôi mắt sợ hãi còn chứa sự kì vọng.
Yuki bước đến trước mặt Geki, cô sợ hãi, chân run rẩy.
Nhận thấy khuôn mặt người kia dịu hơn trước, không có ý tức giận, thần kinh cô nới lỏng ra, cô cố gắng mỉm cười, vì vẫn còn sợ nên nụ cười khẽ giật giật: "Cô rất đặc biệt, tôi có thể gọi cô là Geki không?".
Yuki nhớ rõ người mang đồ ăn đến lần trước gọi cô ấy bằng cái tên này.
Geki xoa cằm, xoay người đi ra bể bơi. Cô thấy sự im lặng của Geki có chút sợ hãi nhưng so với khuôn mặt ác ma của đám bắt cóc kia thì cái trước mặt vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều. Cho đến lúc này, Geki chưa có hành động nào tổn hại đến cô.
Việc Yuki có trong biệt thư hay không, đối với Geki đều không ảnh hưởng gì.
Yuki suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau. Geki nằm trên chiếc ghế dài, thoải mái thư giãn. Yuki liền đứng bên cạnh, cô muốn tìm chủ đề để nói, cân nhắc cẩn thận, vài lần định mở miệng nói, khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng vẫn không dám phát ra thành tiếng.
Có lẽ Geki là người thích im lặng, cô ta tựa lưng vào ghế hai mắt ngắm nhìn bầu trời. Có người đứng bên cạnh, rõ ràng là phá vỡ bầu không khí, quét mắt liếc nhìn Yuki rồi ngồi dậy, không lên tiếng, đi vào trong phòng.
Yuki còn đang suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, thì thấy cô ta đi ra, trên tay cầm thức ăn, để trên chiếc bàn nhỏ màu trắng dưới mái vòm trắng, nhìn cô rồi đưa mắt ra hiệu thức ăn này cho cô.
Cô đi đến bể bơi tiếp tục nằm trên ghế.
"Không cần đứng cạnh tôi."
Cuối cùng cũng nói chuyện, Yuki kinh ngạc, giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng, cô ngây người một giây rồi sau đó chạy tới chỗ chiếc bàn đặt thức ăn. Cô ấy không thích cô, nhưng cũng không ghét cô.
Thái độ này của Geki khiến Yuki thấy dễ thở hơn, cô ấy cho cô đồ ăn, chứng tỏ không phải là người xấu, không làm khó cô.
"Cảm ơn" Yuki ngẩng mặt lên nói với thái độ chân thành. Sau đó xoay người ngồi vào chiếc bàn, vừa ăn bánh quy vừa nhìn cô ấy từ xa.
Geki có thói quen sống một mình, không thích giao tiếp cùng người khác. Sự xuất hiện của Yuki giống như tảng đá phá vỡ sự yên tĩnh của cô.
Yuki thích bánh quy có vị bơ, loại điểm tâm này cô cũng có thể làm được, nếu ở đây, làm việc đổi lại bữa ăn, cũng không tệ. Với tình hình hiện tại, không thể để cô ấy đuổi mình ra ngoài. Qua bức tường kia, chính là địa ngục.
Geki thích ánh nắng ấm áp của ban chiều, không thích người lạ. Hàng tháng vẫn có người tới, không làm gì cả, chỉ làm bao cát cho cô, hay nói đúng hơn là kiểm tra xem cô có lụt nghề hay không.
Mặc kệ ai tới, mặc kệ trai gái, tất cả đối với Geki chỉ như hình nộm, ồn ào, không biết tại sao những người tới đây đều rất ồn ào, nhưng sau khi 'chơi đùa' với cô xong thì tất cả im thin thít, nằm bất động một chỗ .
Cô rất muốn nói, im hết đi, các người thật ồn ào.
Không thể chịu được tiếng ồn ào, đôi khi vì quá tức giận, không nhịn được, có người bị đánh đến không ra hình người.
Vừa hay, cô gái này không ầm ĩ.
Bầu trời tối dần, cô đi vào phòng, Yuki lập tức đứng lên, ra trước mặt cô, cười nhạt: "Geki, cảm ơn cô đã cho tôi đồ ăn, có việc gì cần tôi làm không?".
Cô ấy lạnh lùng nhìn cô: "Không có gì."
Hắn túm lấy cô xốc lên như nắm cổ một con gà con, theo sát có vài ba tên khác đi cùng. Chúng đạp cô ngã sấp xuống bãi cát rồi nhìn nhau cười lớn.
Trên bãi cát đã có một chiếc xe chờ từ lâu, ngoài cô ra thì chỉ có người trên thuyền chừng ba mươi tuổi mặc bộ vest. Hắn bước tới gần cửa xe, ngồi ở phía sau. Cô bị đưa lên xe nhưng không phải ghế dành cho người ngồi mà cô bị nhét ở dưới cốp xe.Ôtô chạy uốn lượn trên đảo, bên trong có ba người đàn ông.
"Món hàng hôm nay giá bao nhiêu?". Tên lái xe nghiêng đầu hỏi người ngồi sau.
" $40,000." Người kia là tên đã bước xuống thuyền cùng cô, hắn hờ hững nói: "Dù sao cũng chết, mua đắt không có lời, tiền đâu dễ kiếm."
"Cược không?" Tên tài xế quay sang tên bên cạnh thách thức.
"Nửa ngày."
"Chưa đầy 1 tiếng thôi"
"Hừ". Người phía sau cười lạnh một tiếng: " Chán sống rồi hả? Nếu để cô ta biết, các chú lấy cô ta ra làm trò cười, không sợ bị chém chết sao?"
"Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này chán lắm, lâu lâu mới có một lần, cho tụi em chơi tí."
"Làm việc gì cũng phải hết sức cẩn thận, nếu không đến mạng muốn giữ cũng không được."Giọng nói lạnh lùng phát ra từ người phía sau.
Tên bên cạnh nhìn tên lái xe: " Hy vọng lần này sẽ không bị..., để chúng ta còn có dịp vui đùa."
" Đúng vậy. Lấy nội tạng con nhỏ đem bán cũng không phải là không có lời. Nhưng trông cũng khá xinh đấy." tên lái xe nói.
Biệt thự trên núi dần hiện ra, cửa chính tự động mở, tốc độ xe giảm dần từ từ đi tới. Một tên xuống mở cốp xe lôi cô ra, vặn mạnh tay cô, thấp giọng nói: " Nếu không muốn chết quá nhanh, tốt nhất câm miệng."Vòng vèo một hồi, cô bị túm chặt lôi đi về phía cánh cửa chính.
" Rầm" Tiếng cửa bằng kim loại nặng trịch mở ra, tên đó đẩy cô về phía trước, theo sau là tên mặc vest.
Khi cánh cửa được mở ra, một mùi tanh nồng nặc chạy xộc vào mũi cô, đưa tay lên bịt mũi mình lại, cô cố gắng thở bằng miệng. Tên mặc vest cũng nhăn mày, quay mặt đi, cố hít một hơi thật dài rồi bước tới.
Cô không biết rõ mình đang ở đâu, bị lôi đi vòng vòng, đang đi thì ngừng lại.
Thật lâu sau, cô nghe được giọng nói cẩn trọng từ ai đó phát ra: "Ông chủ chuyển lời với cô, ngày ấn định sẽ là 12 và 27. Ngoài ra, ông có tặng cô món đồ chơi mới."
Không có tiếng trả lời.
Giống như đây đã thành thói quen, tiếp tục nói: "Chúng tôi không quấy rầy cô, thứ tư tuần sau chúng tôi lại đến."
Vẫn không có tiếng trả lời.
Lập tức có người tháo còng tay cho cô, tiếng bước chân dần biến mất, tiếp theo đó là tiếng khóa cửa. Cô đứng chôn chân tại chỗ, cô biết rằng mình chỉ là món đồ chơi. Nghe ngóng xung quanh vẫn im lặng đến mức cô có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.
Cô bất động đứng đó, không lên tiếng. Cô căn bản không biết rõ đây là đâu, tay chân chết lặng, đầu ngón tay nắm chặt lại. Bước tiếp theo chính là địa ngục, cô đang chờ đợi địa ngục nuốt chửng cô.
Đứng chờ suốt một thời gian dài.
Dạ dày cô đau quặn lại, cơn đói khát tiếp tục tra tấn cô. Ánh sáng mặt trời chiếu trên người, không mạnh mẽ nhưng cũng khiến cho sức chịu đựng của cô giảm sút, cô lưu luyến ánh sáng của mặt trời. Có lẽ về sau cô sẽ sống trong bóng tối, ánh sáng mặt trời là thứ xa xỉ với mình.Thời gian từng giây từng phút cứ thể trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân của cô mỏi nhừ, tuy rằng không có xiềng chân còng tay nhưng cô không dám đi lại. Không biết đã qua một hay hai tiếng, hoặc có thể lâu hơn, cô mơ màng không nhớ nổi, trong đầu hỗn loạn không ngừng.
Không ai đến bắt cô đi nhưng cứ đứng một mình thế này cũng là một loại tra tấn. Cuối cùng, không thể chịu nổi, hai chân cô mềm nhũn, ngã ngồi xuống, nhìn xung quanh vẫn im lặng. Cô không biết đây là loại trò chơi gì, hay là tên ác ma đang ở đó không xa, 'thưởng thức' bộ dạng thảm hại của cô, đùa giỡn sức chịu đựng sau đó là ăn thịt cô? Một trò chơi theo kiểu mèo vờn chuột.
Thời gian cứ thế trôi qua, cô không thể chịu nổi việc chờ đợi cái chết đến bất cứ lúc nào. Cô đã dần dần thích nghi với cái mùi tanh ấy, nhưng cái mùi đó nó làm cô liên tưởng đến...
Cô chậm rãi lột tấm vải đen trùm đầu xuống, ánh sáng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt. Cô tháo nốt dải băng đen bịt mắt, từ từ khẽ mở hai mắt để dần thích ứng với ánh sáng. Sau khi thích ứng, cô mở to đôi mắt, ngay sau đó, cô lấy tay bịt chặt miệng mình lại.
Cô đang nhìn thấy cái gì? Trong một khoảnh khắc cô tưởng mình nhìn thấy Thần chết với lưỡi hái trên tay.Trong căn phòng không chỉ có mình cô, còn có vài người đang nằm bất động trên mặt đất không biết là sống hay đã chết. Khắp tường, nền đất và thậm chí cả bàn ghế cũng chỉ có một màu, nếu ai lần đầu bước vào thì sẽ nghĩ chủ nhân nó thích màu đỏ.
Cách đó không xa, có một người con gái đang nằm trên ghế. Mái tóc xõa dài đen bóng, đôi bàn tay thả lỏng xuống ra ngoài hai bên tay vịn của ghế nhuốm đầy một màu đỏ, trên người chỉ khoác một cái áo mỏng, dưới ánh nắng chói lóa có thể thấy được thân thể người đó khá mảnh mai nhưng cái làm cô chú ý là cái áo, nó có những vệt màu đỏ, màu của ....máu.
Cô tự trách bản thân sao không ngất xỉu ngay được hay chỉ cần quay lại lúc cô chưa tháo băng bịt mắt, thà rằng cô chỉ ngửi thấy mùi, nhưng bây giờ cả căn phòng làm cô ám ảnh. Lúc này cô mới hiểu được ý nghĩa của lời cảnh cáo trước khi bước vào tòa nhà. Cô thở dài, máu trong cơ thể như đóng băng lại, toàn thân lạnh toát.
Từ từ nhắm mắt lại, nghe được tiếng thở dài của cô, cô ta lạnh lùng liếc nhìn cô rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu qua tấm kiếng lớn trước mặt, coi cô như không tồn tại.
Nỗi sợ hãi của cô dần dần biến mất, cô nghĩ, dù là người hay quái vật thì có gì khác biệt. Ngay cả đến con người còn có tâm địa như ác ma, thì bây giờ cô có nhìn thấy quái vật có gì là kì lạ. Bản thân cô cũng chỉ là món đồ chơi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, cô sẽ giống những người đang nằm dưới đất kia. Chết trong tay một quái vật, so với việc cô bị bắt cóc cũng như nhau.
Được một lúc, có hai người đàn ông bước vào mang theo một cái cáng, dù cao to, lực lưỡng nhưng bước đi lại rất nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động nào, có lẽ họ sợ làm kinh động đến người đang nằm dài trên ghế kia. Hai người khẽ cúi đầu chào về phía cô gái rồi đi đến chất những thân xác đẫm máu kia lên cáng, lấy trong áo cái khăn, họ lau dọn những vệt máu vương vãi trên sàn, tường và trên bàn ghế, quá trình dọn dẹp chỉ vọn vẹn trong vòng vài phút, họ nhanh chóng khiêng cái cáng ra ngoài, từ đầu đến cuối, cả hai người đều không mảy may nhìn lấy cô, chắc họ nghĩ không sớm thì muộn cô cũng sẽ giống đám người kia,nằm trên cáng để họ khiêng ra ngoài nên không việc gì phải quan tâm.
Người kia ở ngay trước mắt, cô thực không có hứng thú nhìn tiếp, cô quay đầu nhìn xung quanh. Bên ngoài tấm kính là bể bơi lớn, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, óng ánh lên màu bạc bắt mắt. Bên cạnh là vườn hoa rộng lớn, những cây to lớn như tùng, bách đều được trồng ở đây.
Những cây hoa cảnh thì đầy đủ chủng loại, đa dạng về màu sắc. Trong vườn hoa có đủ màu sắc, màu xanh của lá cây, màu đỏ, hồng, vàng của hoa. Nổi bật là cây anh đào, bộ rễ to khỏe, tán cây cũng rất rộng che mát cả một khoảng sân.
Phóng tầm mắt ra xa hơn, bức tranh màu xanh của thiên nhiên hiện lên rõ rệt.
Cô gái nằm ở trên chiếc ghế dài nhàn nhã hưởng thụ ánh sáng mặt trời, thi thoảng lại vặn vẹo thân mình làm lộ ra những vết sẹo, dài có, ngắn có trên bụng và cả bên sườn.
Lá cây đung đưa trước gió, ngồi dưới đất, cô cảm thấy khát cháy cổ họng, nhưng không dám cử động, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cuộc sống yên bình của cô đã xáo trộn hoàn toàn, tựa như trời long đất lở, giờ phút này, cô hiểu được nếu chỉ sơ sảy hành động hồ đồ, cô sẽ chết rất thảm.
Ánh sáng mặt trời cũng dịu lại, cô gái bỗng nhiên đứng dậy. Toàn thân cô đóng băng, đến ngay cả thở cũng trở nên khó khăn.
Cô không dám nhìn thẳng vào người kia, ánh mắt lảng sang hướng khác, tự dối mình rằng mình không nhìn thấy người kia và người kia cũng không thấy mình. Cô gái lướt qua cô rồi rẽ sang lối khác ra ngoài. Cô thở phào một hơi, tự trấn an bản thân để bình tĩnh trở lại.
Cơn khát tiếp tục hành hạ cô, kiềm chế không được, vội vàng đứng lên đi tới bàn, kê vòi ấm trà vào miệng uống vài ngụm, mặc dù khát nhưng cô không dám tham lam, nhanh chóng đặt ấm trà về vị trí cũ.
Cô nhìn qua tấm kính thủy tinh, thấy người đó đang nhìn mình, cô nhanh chóng trở lại chỗ cũ. Cô ngồi xuống, ôm chặt chân, cả người run rẩy. Cho đến khi trời tối, cũng không thấy ai, đèn trong biệt thự sáng lên, căn phòng nhỏ gần hồ bơi cũng mở đèn, theo góc nhìn của cô chỉ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng đó, thi thoảng thấy bóng của người xuất hiện.
Trong không khí bỗng có mùi vị của thức ăn, tuy không hấp dẫn nhưng lại dấy lên cơn đói khát của cô. Cô thấy có người tiến vào căn phòng đó mang theo một giỏ chứa thức ăn. Hóa ra là muốn tự mình nấu ăn. Người đó lên tiếng gọi: "Geki."
Có thể sống trong biệt thự xa hoa đến như vậy, địa vị của người đó không hề bình thường. Cô nhìn thấy cô ta xuống cầu thang đi ra ngoài, đèn bếp cũng được bật sáng lên.
Trời tối đen lại, rất nhiều những ngôi sao sáng lấp lánh, trăng hình lưỡi liềm mờ nhạt, tựa như treo ở một góc của bầu trời. Màn đêm thật yên tĩnh, tại bụi cỏ, có tiếng dế vang lên ríu rít gọi nhau. Không khí vào ban đêm có phần lạnh lẽo, cô ngồi dưới đất ôm chặt bả vai đang run run, trái tim của cô như tảng băng đang dần tan chảy, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Toàn khu biệt thự chìm vào yên tĩnh, có lẽ cô ta đã ngủ rồi.
Cô đi tới vòi nước gần bể bơi, mở nước lau sạch khuôn mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy những bức tường cao lớn vây quanh khu biệt thự, khung cảnh bên ngoài ra sao, cô không biết được. Trong lòng cô đầy đau xót, nước mắt rơi xuống, cô che miệng, không dám phát ra tiếng nấc, nhưng những giọt nước mắt này không thể so sánh với nỗi đau mà bố mẹ cô phải chịu, hiện tại bản thân mình đang ở đâu, cô cũng không biết được
Vì từ sáng đến giờ cô chưa ăn gì, khi uống nước cảm thấy bụng trướng rất khó chịu, cái lạnh của dòng nước khiến bụng cô đau. Cô thèm muốn được ăn chén cháo nóng hoặc cơm chứ không cần thịt cá, chỉ muốn ăn những thứ có thể lấp đầy dạ dày đang trống rỗng.
Quá đói, cô quyết định đứng lên, đi xung quanh biệt thự. Nhà bếp rất lớn, bày trí đơn giản nhưng đồ dùng rất hiện đại không thiếu thứ gì, quan trọng là cửa sổ không khóa. Mặc dù không mở đèn nhưng cô vẫn nhìn thấy trên bàn là đồ ăn. Đồ ăn được bày la liệt trên đó đã đánh tan sự sợ hãi của cô, cởi chiếc giày cao gót màu vàng, kiễng chân, dồn toàn bộ sức lực để nhảy lên bám vào thành cửa sổ. Cô nhanh chóng leo vào trong bếp.
Cô cẩn thận dò dẫm từng bước đi, sợ phát ra tiếng động. Đúng là ăn trộm, lúc nào cũng trong tâm trạng bất an.
Trên mặt bàn, cô nhìn thấy túi bánh mì nướng, miệng bánh đã được mở, ăn còn hơn 1 nửa, trong tủ lạnh chắc sẽ có nhiều đồ ăn nhưng cô không dám mở sợ kinh động đến mọi người. Cô lấy túi bánh mì nướng, ngồi xổm xuống sàn nhà ăn ngấu nghiến. Bộ dáng hệt như con chuột đói lâu ngày đi trộm thức ăn.
Tạm thỏa mãn cơn đói, cô lại lẳng lặng trèo ra ngoài bằng cửa sổ.
Thực tế, cửa phòng bếp không khóa, hầu hết các căn phòng trong biệt thự cũng không khóa. Dĩ nhiên, chẳng ai dám bước chân vào đây nếu không được phép.
Trở lại vườn hoa, không khí yên tĩnh đến phát sợ. Không ồn ào như chốn đô thị, nếu nơi này trở thành khu du lịch, thì đây quả là nơi nghỉ dưỡng vô cùng tốt. Chỉ là lúc này cô không có hứng thú. Cô cuộn mình vào một góc trong căn phòng, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh dậy trong ánh sáng chói lóa của mặt trời, đôi mắt của cô hơi sưng đỏ, chân tay đều mỏi rã rời, cô vươn người một cái rồi ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi đứng lên, ngồi vào chiếc ghế đối diện hồ bơi.
Nếu như người kia biết cô đang ngồi trên ghế, không biết sẽ có phản ứng như thế nào. Tiếng chim chóc hót vang, mới đầu có chút sợ hãi sau đó lại líu ríu không ngừng, những cành cây rung động theo gió. Mặt trời chiếu rọi ánh bình minh, cửa phòng được mở, cô gái kia bước ra. Cô nghe được tiếng đẩy cửa vội đứng lên, hai tay nắm chặt có chút bất an. Cô gái nghiêng đầu nhìn cô mang theo sự chán ghét, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Tại sao vẫn còn ở đây?"
Khuôn mặt người kia thâm trầm, im lặng đứng quan sát cô.
Hai chân cô nặng như đeo chì, sợ hãi nhìn người đối diện. Cô gái chừng cỡ tuổi cô, ngũ quan rõ ràng, lông mi dài, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng. Thân hình tuy khá ốm nhưng lại rắn chắc tự nhiên.
Chỉ tiếc lúc này cô nào có tâm tư để 'thưởng thức' vẻ đẹp kia, sau lưng cô mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, một lúc lâu sau, cô run rẩy nói: "Tôi ... tôi ... chỉ là tìm ... cô .... cô."
Đôi mắt của cô gái chớp chớp, lông mi đung đưa trong gió tựa cánh bướm, sâu trong mắt toát lên vẻ trầm tĩnh, không chút cảm xúc. Loại im lặng này khiến cô sợ hãi, lồng ngực đập liên hồi, luống cuống mở miệng nói: "Cô ... chào cô ... tôi tên Yuki."
Cô gái không nói gì, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt lãnh đạm.
Gió thổi qua lá cây, tạo ra âm thanh nghe xào xạc khiến người khác sợ hãi. Môi cô run run, thần kinh căng như dây đàn, cô cắn chặt răng, dồn hết dũng khí nói: "Tôi sẽ không xâm phạm lãnh địa của cô, tôi có thể làm rất nhiều việc. Ví dụ tôi sẽ làm việc nhà cho cô, lau nhà, quét nhà, rửa chén, tôi có thể làm tất cả."
Sự khẩn trương của cô, người kia nhìn thấy rõ, trong đôi mắt sợ hãi còn chứa sự kì vọng.
Yuki bước đến trước mặt Geki, cô sợ hãi, chân run rẩy.
Nhận thấy khuôn mặt người kia dịu hơn trước, không có ý tức giận, thần kinh cô nới lỏng ra, cô cố gắng mỉm cười, vì vẫn còn sợ nên nụ cười khẽ giật giật: "Cô rất đặc biệt, tôi có thể gọi cô là Geki không?".
Yuki nhớ rõ người mang đồ ăn đến lần trước gọi cô ấy bằng cái tên này.
Geki xoa cằm, xoay người đi ra bể bơi. Cô thấy sự im lặng của Geki có chút sợ hãi nhưng so với khuôn mặt ác ma của đám bắt cóc kia thì cái trước mặt vẫn còn tốt đẹp hơn nhiều. Cho đến lúc này, Geki chưa có hành động nào tổn hại đến cô.
Việc Yuki có trong biệt thư hay không, đối với Geki đều không ảnh hưởng gì.
Yuki suy nghĩ một hồi rồi đi theo sau. Geki nằm trên chiếc ghế dài, thoải mái thư giãn. Yuki liền đứng bên cạnh, cô muốn tìm chủ đề để nói, cân nhắc cẩn thận, vài lần định mở miệng nói, khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng vẫn không dám phát ra thành tiếng.
Có lẽ Geki là người thích im lặng, cô ta tựa lưng vào ghế hai mắt ngắm nhìn bầu trời. Có người đứng bên cạnh, rõ ràng là phá vỡ bầu không khí, quét mắt liếc nhìn Yuki rồi ngồi dậy, không lên tiếng, đi vào trong phòng.
Yuki còn đang suy nghĩ không biết nên làm như thế nào, thì thấy cô ta đi ra, trên tay cầm thức ăn, để trên chiếc bàn nhỏ màu trắng dưới mái vòm trắng, nhìn cô rồi đưa mắt ra hiệu thức ăn này cho cô.
Cô đi đến bể bơi tiếp tục nằm trên ghế.
"Không cần đứng cạnh tôi."
Cuối cùng cũng nói chuyện, Yuki kinh ngạc, giọng của cô ấy rất nhẹ nhàng, cô ngây người một giây rồi sau đó chạy tới chỗ chiếc bàn đặt thức ăn. Cô ấy không thích cô, nhưng cũng không ghét cô.
Thái độ này của Geki khiến Yuki thấy dễ thở hơn, cô ấy cho cô đồ ăn, chứng tỏ không phải là người xấu, không làm khó cô.
"Cảm ơn" Yuki ngẩng mặt lên nói với thái độ chân thành. Sau đó xoay người ngồi vào chiếc bàn, vừa ăn bánh quy vừa nhìn cô ấy từ xa.
Geki có thói quen sống một mình, không thích giao tiếp cùng người khác. Sự xuất hiện của Yuki giống như tảng đá phá vỡ sự yên tĩnh của cô.
Yuki thích bánh quy có vị bơ, loại điểm tâm này cô cũng có thể làm được, nếu ở đây, làm việc đổi lại bữa ăn, cũng không tệ. Với tình hình hiện tại, không thể để cô ấy đuổi mình ra ngoài. Qua bức tường kia, chính là địa ngục.
Geki thích ánh nắng ấm áp của ban chiều, không thích người lạ. Hàng tháng vẫn có người tới, không làm gì cả, chỉ làm bao cát cho cô, hay nói đúng hơn là kiểm tra xem cô có lụt nghề hay không.
Mặc kệ ai tới, mặc kệ trai gái, tất cả đối với Geki chỉ như hình nộm, ồn ào, không biết tại sao những người tới đây đều rất ồn ào, nhưng sau khi 'chơi đùa' với cô xong thì tất cả im thin thít, nằm bất động một chỗ .
Cô rất muốn nói, im hết đi, các người thật ồn ào.
Không thể chịu được tiếng ồn ào, đôi khi vì quá tức giận, không nhịn được, có người bị đánh đến không ra hình người.
Vừa hay, cô gái này không ầm ĩ.
Bầu trời tối dần, cô đi vào phòng, Yuki lập tức đứng lên, ra trước mặt cô, cười nhạt: "Geki, cảm ơn cô đã cho tôi đồ ăn, có việc gì cần tôi làm không?".
Cô ấy lạnh lùng nhìn cô: "Không có gì."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com