Chương 8
Chương 8================
Trận mưa cuối cùng của mùa hạ Ánh sáng mờ từ chiếc đèn trần loang lổ vết ố như máu khô trên nền trắng, chảy dài xuống sàn gạch xám nhạt. Bên ngoài, cơn mưa đã ngớt, chỉ còn lác đác vài giọt rơi nặng nề xuống lòng đường, vang lên âm thanh đơn độc giữa đêm vắng, không khí ẩm thấp lùa vào khe cửa hé mở, mang theo mùi đất ướt tơi xốpMùi của sự lạnh lẽo và cũ kỹ.Cận Khinh Ca sau năm mươi roi tàn độc đã sớm không còn ý thức. Thân thể nhỏ bé rã rời, nằm bất động dưới cơn mưa như xác lá bị quên lãngKhông ai nhìn đến, không một ai giang tay cứu lấy.Giữa dòng người đang túa đi trong hỗn loạn vì mưa, chỉ có hai bóng lưng dứt khoát lách qua, từng bước nặng trĩu mà vội vã.Tống Yên Nhiên và Lưu Doanh, mỗi người một bên khuỵu gối bên cơ thể ướt đẫm không còn chút sức nặng của Khinh Ca, bàn tay họ run rẩy chạm vào hơi thở mỏng manh kia, như sợ chỉ cần chạm nhẹ thôi là cô sẽ vỡ tan thành nghìn mảnh vụn.Vô vàn câu chữ lúc này đều trở nên vô nghĩa, không cần nói gì, cũng chẳng còn gì để nóiBởi sự thật đã sớm bị bóc trần đến đáng sợPhòng y tế trong trường đã đóng cửa. Dưới cơn mưa tàn, ba thân ảnh nhỏ bé dìu dắt nhau trên con đường loang nước, chênh vênh như ba cái bóng lạc giữa thế giới quá rộng lớn.11:30 đêm.Cận Khinh Ca tỉnh lạiKhông tiếng động, không một cử chỉ giật mình, nàng im lặng tựa hồ một cái xác chết vẫn còn chưa nhắm mắtĐôi mắt mở ra trống rỗng nhìn trần nhà loang vàng và rồi chậm rãi nhắm lại, như thể sự tỉnh táo vừa rồi là sai lầmTừng mảnh ký ức lục tục kéo về, như bầy quạ đen sà xuống trí óc còn đang bỏng rát. Nhục nhã, đau đớn, tủi hờn. Mỗi tiếng cười khi nãy, mỗi ánh nhìn dửng dưng của đám đông đều như lưỡi dao rạch nát từng tế bào trong người nàngMột cú ngã trong lễ trưởng thànhMột màn thị uy tàn bạo trước toàn trườngVới một người vừa bước qua mười tám tuổi, đó không chỉ là tổn thương, mà là dấu khắc không phai của sự tàn nhẫnNhưng Cận Khinh Ca không có quyền lựa chọn.Nàng phải bò. Phải trườn. Như một loài bò sát bị lột da mà vẫn phải sống, vẫn phải ngẩng đầu, vẫn phải sống.Tuyệt đối không được bỏ cuộc.Góc phòng là hai dáng người co ro ngồi im như hai pho tượngTống Yên Nhiên, cô bạn học bá nổi tiếng, giờ đầu tóc rối bời, gò má hằn dấu vết nước mưa đã khô. Cô nàng gục mặt lên thành giường, vai run nhẹ theo từng hơi thở đứt đoạnBên kia, Lưu Doanh ngồi lặng trước chiếc bàn nhỏ, hai tay đan siết vào nhau đến trắng bệch, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía vô định như thể đang cố tìm một câu trả lời mà thế giới này chưa bao giờ có.Một tiếng ho khẽ.Hai người bật dậy, không kịp nói gì, không cần hỏi han.Chỉ có ánh mắt, là ánh mắt của sự phẫn nộ, đau lòng và bất lực, cách cả hai nhìn Cận Khinh Ca như thể chính họ cũng vừa trải qua buổi hành hình ấyCận Khinh Ca khẽ nhếch môi. Một nụ cười khô cứng, không tròn vẹn. Nhưng đủ để trấn an hai người duy nhất còn sót lại bên cạnh nàng trong cuộc đời nàyRằng nàng vẫn còn thở, vẫn còn ở đây, và sẽ tiếp tục chiến đấu.Dù biết rằng con đường phía trước sẽ còn đầy roi vọt và bóng tối, nhưng nàng hiểu được nàng không còn đơn độc, nàng có bạn đồng hành...Vẫn là một ngày trong tuần, sân trường cao trung vẫn như cũ nhiều người đi đến, cơn mưa chiều qua đã tạnh nhưng bầu trời vẫn bị phủ một lớp mây xám tro nặng nề, ánh nắng bị che lấp, chỉ còn lại một chút sáng nhạt lạnh lẽo rọi xuống những con đường còn loang ướtKhông khí như thể vẫn chưa kịp gột rửa đêm qua, vẫn còn vương lại đâu đó mùi tanh tưởi của bất công và nhục nhã, vẫn còn vương đâu đó hình ảnh trơ trọi dưới màn mưa của nữ sinh Cận Khinh Ca ấyhành lang vốn ồn ào nay trở nên im lặng một cách bất thường, tin tức về việc Cận Khinh Ca bị phạt đến ngất xỉu giữa sân trường như một mồi lửa được đốt nóng, nhanh chóng thiêu cháy mọi ánh nhìn hiếu kỳ lẫn lương tâm lương thiện hiếm hoi còn sót lạiMột vài học sinh lén lút liếc nhau, thì thầm như sợ sự thật có thể kéo theo trách nhiệmMột số khác cười nhạt, chặc lưỡi:"Làm lớn chuyện quá rồi...""Cô ta cũng đâu phải người tử tế gì..."Nhưng có những ánh mắt, từ một số ít thầy cô và học sinh, bắt đầu mang màu sắc khácNó ám ảnh và lặng lẽ.Vì vào cái khoảnh khắc ấykhoảnh khắc một người con gái mười tám tuổi gục xuống giữa màn mưa trong tiếng cười lạnh của đám đông, có điều gì đó đã gãy, đã đổ vỡ từ trong nhận thức của bọn họ mà chính mình chưa kịp nhận raMột vết rạn trong nhận thức về đúng sai, về danh dự, về cách con người giết chết nhau bằng sự im lặngTin tức lớn như vậy không lý nào không loang đến nhà họ CậnPhòng khách rộng lớn vẫn mang mùi trầm hương sang trọng như mọi ngày, chỉ là hôm nay không khí nặng đến mức khiến người ta nghẹt thở, người làm điều tinh ý nhắc nhở chớ làm gì quá phận kiểu không có 'con ma chết thay'Đồng Thư Dao ngồi trên ghế sofa, đôi tay khẽ siết tách trà đến mức phần sứ trắng lằn một đường nứt mờ. Mắt bà ta nhíu lại sau khi nhận cuộc gọi ngắn từ giáo vụ vào sáng nay, nụ cười khẩy cứ thể nở rộ trên đôi môi được phủ một lớp son đỏ"Còn cả ngất xỉu giữa trường sao? Thân làm sai chịu phạt còn dám bày tỏ bản thân đáng thương ra sao?"Lạc Tư Dinh ngồi bên kia sofa, không nói gì, chỉ thản nhiên lướt điện thoại, ánh mắt nhàn nhạt như thể đang đọc tin về một người dưng, cô đã là tốt nghiệp đại học, tư tưởng cũng đã không còn như lúc trước, nhưng đối với Cận Khinh Ca chỉ là không trực tiếp gây khó dễ mà thôiCận Trì Khiêm không có mặt ở nhà. Ông vẫn đi công tác như thường lệ nhưng dù có mặt đi nữa, có lẽ ông cũng sẽ chỉ buông một câu:"Tự gây chuyện thì tự gánh lấy."Chỉ có một người...Ông nội Cận vừa nghe tin đã chống gậy từ thư phòng bước ra. Dáng người cương nghị của một bậc tướng lĩnh, ánh mắt vẫn lấp loáng sự nghiêm khắc đã quen thuộc bao năm nay"Một đứa con gái mà để người ta đánh đến ngất giữa sân trường? Thật mất mặt Cận gia."Ông trầm giọng lên tiếng, báo hiệu một cơn giông mới sắp đến"Tối nay, gọi nó về đây"Không ai hỏi rằng Cận Khinh Ca có đau không.Không một ai từng có ý nghĩ giúp Cận Khinh Ca tìm ra sự thậtKhông ai cảm thấy có lỗiVới họ, danh dự của gia tộc cao hơn cả sự sống của một con ngườiBuổi trưa, khi Cận Khinh Ca trở lại lớp học, không ai nói gìChỉ có vài ánh mắt lén lút nhìn trộm vết băng trắng quanh cổ tay và bả vai cô, thậm chí còn có không ít người trực tiếp quét đến sóng lưng dù phủ hai lớp áo vẫn có thể thấy rõ từng lằn roi dầy cộm nổi lên Và một vài người nén tiếng thở dài, hối hận là có nhưng họ biết đã muộn màng và vô dụng.Tống Yên Nhiên ngồi sát cạnh, im lặng đến mức ngay cả tiếng lật sách cũng như vọng ra từ nơi xa lắmLưu Doanh đổi chỗ ngồi đến phía sau cô, như một hàng chắn vô hìnhHai người họ chính là hàng bảo hộ cuối cùng của Cận Khinh CaVà Cận Khinh Ca vẫn ngồi đó, lưng hơi gom xuống vì cơn đau rát và ánh mắt nhìn bảng đen với từng dòng chữ đang ghi trên đó, không rõ ràng, mắt nàng đã ở mức độ đáng báo động..Không rơi một giọt nước mắt và cũng không cúi đầu.Nhưng sự trầm mặc trong nàng giống như ngọn gió lạnh quét qua một khu rừng đang khô khốc , không âm thanh, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến một trận cháy, thậm chí lan ra cả ngọn đồi Chiều muộn hoàng hôn đã nhanh chóng buông xuống phủ lên thành phố này một sắc cam đậm, Cận Khinh Ca không có sự lựa chọn, nàng đứng ở trạm xe buýt mỉm cười với hai người bạn rồi mới chậm rãi leo lên xe để về cái nơi gọi là 'nhà' ấy...Tống Yên Nhiên cùng Lưu Doanh nhìn theo bóng lưng chiếc xe buýt màu xanh đến khi khuất sau ngã rẽ mới xoay người bước đi, cả hai không ai nói gì, chỉ còn vài tháng nữa thôi bọn họ sẽ tốt nghiệp...Ở độ tuổi trưởng thành, Cận Khinh Ca chắc chắn có nhiều sự lựa chọn hơn thời điểm nàyĐúng vậy chỉ vài tháng nữa mà thôiCận Khinh Ca lên chân đi trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà chính, cõi lòng nàng không rõ mang tư vị gì, dù sao thì phía trước chờ đón nàng không phải loại chuyện nàng có thể tránh đượcPhòng khách được đốt đèn sáng trưng, mùi trầm hương thoảng qua trong không khí, gạch men láng bóng được người làm tỉ mỉ lau dọnSự trang trọng và sạch sẽ này nó tách biệt hoàn toàn với dáng vẻ chật vật của Cận Khinh Ca...Vừa qua cửa chính, Cận Khinh Ca thả chân trần đi trên nền gạch lạnh lẽo, ánh mắt nàng có chút lãng tránh với những người đạo mạo đang ngồi ở bên kia sofaNàng lãng tránh không phải vì sợ mà là nàng chán ghét....không muốn nhìn...Đồng Thư Dap ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm như máu đông, ánh mắt bà ấy vẫn luôn như vậy thể hiện sự khinh miệt cùng cựcÔng nội Cận ngồi ở vị trí chủ thượng, quải trưởng được ông nắm chặt trong tay, ánh mắt đục ngầu vì giận dữ xen vào đó là sự lạnh lẽo đến rợn ngườiCận Tư Dinh ngồi bên kia sofa, mái tóc màu nâu sữa được cô ta uốn cong phần đuôi, vô cùng hài hào với danh xưng mỹ nữ của chính mình, đôi mắt Cận Tư Dinh không nhìn chằm vào thân ảnh đang đến mà là tránh đi.., cô cũng quên mất lần gần nhất mình thấy Cận Khinh Ca là khi nào?Thân thể yếu ớt đó thật sự là của một người mười tám tuổi sao?Không ai hỏi xem nàng như thế nào, chỉ có một giọng nói ré lên, bén nhọn như dao từ Đồng Thư Dao"Thật phúc đức? Ta đã bỏ một khoản tiền đủ nhà trường im miệng cho việc làm ngu xuẩn của mày. Dù mày có chết trên sân trường, cũng chẳng ai thèm ngó xuống! nhưng nó sẽ làm bẩn sân trường của bọn họ, bẩn thanh danh của nhà chúng ta!"Dừng lại một chút, Đồng Thư Dao cười khẩy tiếp tục lên tiếng miệt thị"Chẳng ai muốn dây vào thứ rác rưởi. Thứ nghiệt chủng như mày... chỉ xứng làm một cái xác bị quẳng vào góc rác mà thôi, không người đến nhận!"Cận Khinh Ca đứng im lặng giữa căn phòng lớnÁnh đèn rọi thẳng xuống thân thể gầy guộc, bộ đồng phục ướt sũng ngày hôm chỉ kịp khô ráo nhưng vẫn vương mùi ẩm ướt, những dấu roi từ buổi chiều vẫn chưa kịp đóng vảy, giờ lại sắp có thêm vết mớiÔng nội Cận đón chiếc roi tre dài từ người quan gia, ánh mắt ông không có chần chừ càng không có thương xót, càng không hề nhớ đến người trước mặt ông ngày hôm qua đã bị đánh đến ngất xỉu...."Quỳ xuống!"Nàng vẫn không quỳ, chỉ đứng yên.Đôi mắt đen sẫm với hai tròng trắng đen phân minh chậm rãi ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ông ta, không van xin, không sợ hãi, không phản kháng, chỉ là một cái nhìn như thể hiện rằng chủ nhân của nó đã là một khối đá vô trị có thể tùy tiện mà đối đãiÔng nội Cận gầm lên như thể một con thú dữ đã bị chọc vào tự tôn mà nó luôn duy trì nhiều năm qua, roi trong tay cứ thế loạn xạ mà quất thẳng.Tiếng roi xé gió nhưng đồng thời xé tan lớp áo mỏng tang ấyVút...vút...vút...Ba roi đầu tiên rách vào bả vai, máu rịn ra theo mép áoNhưng Cận Khinh Ca không kêu, không rên, không co rút, nàng chỉ khẽ mím môi mà đứng im như pho tượngÔng nội Cận mắt trừng lớn liên tiếp vung roi đánh xuống, tùy tiện và loạn xạ không một địa phương xác định, vào lưng, rồi bên sườn, rồi bắp tay thậm chí ngực và mông điều không tránh khỏiMột... Hai... Ba...Mười chín...hai mươi sauBốn mươi..bốn mươi lăm.Roi chồng roi, miệng vết thương bị đánh đến bậc máy, thậm chí đã có một vài vệt thấm vào nền nhà lạnh ngắtNhưng Cận Khinh Ca vẫn không nhúc nhích, như một thân cây khô giữa cơn cuồng phong, kiên trì mà chống chọi dùng không ngừng bị gió phiêu dật Bất ngờ, Đồng Thư Dao hét lớn"Mày bị điên rồi à?! Sao mày không khóc? Không cầu xin?!!"Không ai chịu nổi im lặng ấy, sự im lặng chính là đáng sợ nhất lúc này....Vì Cận Khinh Ca không phản kháng, họ bỗng thấy mình nhỏ bé, tầm thường, như đang đánh vào một xác sống vậyNgay khoảnh khắc đó, Cận Tư Dinh bất ngờ tiến lên."Đủ rồi."Giọng nói của chị ấy không phải là đồng cảm, không phải là thương hại nhưng có gì đó run rẫy rất nhẹ nhàng, một tiếng inh lên trong buồng ngực rằng cái người đang chịu đánh chịu mắng trong suốt mười mấy năm qua kia vốn dĩ không có chút lỗi lầm gì..."Ông nội dừng tay được rồi! Tiếp tục đánh nó chỉ tốn sức mà thôi!"Ông nội Cận sững lại đôi chút, tay cầm roi cũng rung lên một trậnĐồng Thư Dao nhìn đứa con gái bà ta yêu thương đầy ngờ vực, cánh môi đỏ với ý định hét lên đã bị Cận Tư Dinh ngắt lời"Không phải sao? Đòn roi đối với nó còn thường xuyên hơn là gạo trắng, thân thể đó có còn biết đau sao?"Âm giọng Cận Tư Dinh vẫn bình ổn nhưng chỉ có cô biết, ngay khoảng khắc này cô đã hiểu được khắt nghiệt là viết như thế nào?Cận Khinh Ca khẽ động thân thể đau nhứt, nàng xoay đầu nhìn Tư Dinh một giây rất ngắnKhông phải thù hận sâu ngút trời càng không phải cảm kích vì lời vừa rồiChỉ là nàng hiểu được sự tồn tại của mình có phải đã được nhìn nhận giống như một con người hay không? Trời đã khuya, khí lạnh xồng xộc xông vào nhà kho bụi bặm, đồ đạc vẫn như vậy bị chất thành từng đống ngỗn ngang, nền xi măng loang lổBụng đói cồn cào, đầu nóng như thiêu, Cận Khinh Ca co người trong góc tối, cơn sốt làm tầm mắt nàng mờ đi từng chập, thân thể không ngừng run rẩy...Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng độngKhông lớn, không mạnh, chỉ là tiếng sột soạt khe khẽ như ai đó đang cọ vào cửa gỗ cũVà rồi một vật gì đó được đẩy nhẹ qua khe nhỏ gần chân cửa, với chút ý chí còn tỉnh táo Cận Khinh Ca vẫn lết người ra xem, dù từng ngón tay run lên vì lạnh và kiệt sứcLà một chiếc áo cũÁo khoác cũ, có thể nói là rất cũ, nhưng vẫn sạch sẽ, còn thoảng mùi nắng. Mùi hương quen thuộc mà nàng đã từng lướt ngang trên hành lang, trên cầu thang, trên cơ thể một người , là Cận Tư Dinh.Tim nàng bất giác co lạiKhông dám tin, cũng không dám phủ nhận, thậm chí còn hồ nghi chính mình vì sốt cao mà mê sảngKhi nàng kéo chiếc áo về, một viên thuốc nhỏ lăn ra từ trong túi áo ,được gói bằng giấy ăn, viên thuốc hạ sốt màu trắng, bình thường thôi, nhưng vào lúc này, nó giống như một lời nhắn không lờiVà phía dưới lớp áo, còn có một cái túi nylon nhỏ bên trong là một chiếc bánh bao hấp còn âm ấm.Nàng ngây người. Bụng đang đói đến phát run, khát đến cháy cổ họng. Không nghĩ nhiều, nàng cắn một miếngVị thịt ập đến đầu lưỡi. Mùi mỡ heo đã nguội, tanh và béo, trộn lẫn với mùi hành, thứ mà cơ thể nàng không thể tiêu hóa.Trong tích tắc, dạ dày bị vắt kiệt bỗng co rút, nàng nôn ra ngay bên cạnh.Là dịch vàng, nước chua và... một ít máu tươi.Khóe miệng rớm đỏ, mùi tanh nồng xộc thẳng lên óc.Nàng ôm bụng, cố không rên lên thành tiếng, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy áo khoác, chiếc áo duy nhất che được cái rét và giúp nàng chống cự qua đêm nayKhông biết là ai để lại. Nhưng trong đầu nàng, gương mặt lạnh lùng của Cận Tư Dinh hiện lên không dứt."Nếu là cô ấy... thì tại sao lại cho mình cái bánh này?""Nếu không phải... thì tại sao áo lại có mùi giống cô ấy đến vậy?"Trong hoài nghi chồng chất, ánh mắt nàng vẫn phẳng lặng không biểu lộ cảm xúc gìChỉ làTrong bóng tối đặc quánh, lần đầu tiên nỗi nghi hoặc không mang theo thù hận, mà là chút tàn dư của một cảm xúc không gọi tênCận Khinh Ca nhìn viên thuốc lăn lóc trên sàn, đã bám vào một ít bụi bẩnNàng không nuốt nổi chiếc bánh, nhưng vẫn thận trọng nhặt viên thuốc lên, lau qua loa bằng tay áo rồi cho vào miệng.Đắng, một viên thuốc được trực tiếp nuốt xuống cuống họng khô khốc mà không có lấy một ngụm nước lọcKhông biết là thuốc đắng hay lòng đắng.Nàng quay trở lại góc tường, dựa lưng vào chiếc bàn cũ kỹ đã mục bám đày mói mọt, kéo áo khoác che ngang đầu gối, chiếc áo rộng thùng thình nhưng lại vừa khít với sự trống rỗng trong ngực.Cận Khinh Ca không ngủ đượcNửa đêm, cơn sốt bốc lên tận ócCận Khinh Ca thiếp đi trong trạng thái mơ màng, bàn tay vẫn siết lấy vạt áo, như thể đó là sợi dây cuối cùng níu mình khỏi rơi vào hư vô
Trận mưa cuối cùng của mùa hạ Ánh sáng mờ từ chiếc đèn trần loang lổ vết ố như máu khô trên nền trắng, chảy dài xuống sàn gạch xám nhạt. Bên ngoài, cơn mưa đã ngớt, chỉ còn lác đác vài giọt rơi nặng nề xuống lòng đường, vang lên âm thanh đơn độc giữa đêm vắng, không khí ẩm thấp lùa vào khe cửa hé mở, mang theo mùi đất ướt tơi xốpMùi của sự lạnh lẽo và cũ kỹ.Cận Khinh Ca sau năm mươi roi tàn độc đã sớm không còn ý thức. Thân thể nhỏ bé rã rời, nằm bất động dưới cơn mưa như xác lá bị quên lãngKhông ai nhìn đến, không một ai giang tay cứu lấy.Giữa dòng người đang túa đi trong hỗn loạn vì mưa, chỉ có hai bóng lưng dứt khoát lách qua, từng bước nặng trĩu mà vội vã.Tống Yên Nhiên và Lưu Doanh, mỗi người một bên khuỵu gối bên cơ thể ướt đẫm không còn chút sức nặng của Khinh Ca, bàn tay họ run rẩy chạm vào hơi thở mỏng manh kia, như sợ chỉ cần chạm nhẹ thôi là cô sẽ vỡ tan thành nghìn mảnh vụn.Vô vàn câu chữ lúc này đều trở nên vô nghĩa, không cần nói gì, cũng chẳng còn gì để nóiBởi sự thật đã sớm bị bóc trần đến đáng sợPhòng y tế trong trường đã đóng cửa. Dưới cơn mưa tàn, ba thân ảnh nhỏ bé dìu dắt nhau trên con đường loang nước, chênh vênh như ba cái bóng lạc giữa thế giới quá rộng lớn.11:30 đêm.Cận Khinh Ca tỉnh lạiKhông tiếng động, không một cử chỉ giật mình, nàng im lặng tựa hồ một cái xác chết vẫn còn chưa nhắm mắtĐôi mắt mở ra trống rỗng nhìn trần nhà loang vàng và rồi chậm rãi nhắm lại, như thể sự tỉnh táo vừa rồi là sai lầmTừng mảnh ký ức lục tục kéo về, như bầy quạ đen sà xuống trí óc còn đang bỏng rát. Nhục nhã, đau đớn, tủi hờn. Mỗi tiếng cười khi nãy, mỗi ánh nhìn dửng dưng của đám đông đều như lưỡi dao rạch nát từng tế bào trong người nàngMột cú ngã trong lễ trưởng thànhMột màn thị uy tàn bạo trước toàn trườngVới một người vừa bước qua mười tám tuổi, đó không chỉ là tổn thương, mà là dấu khắc không phai của sự tàn nhẫnNhưng Cận Khinh Ca không có quyền lựa chọn.Nàng phải bò. Phải trườn. Như một loài bò sát bị lột da mà vẫn phải sống, vẫn phải ngẩng đầu, vẫn phải sống.Tuyệt đối không được bỏ cuộc.Góc phòng là hai dáng người co ro ngồi im như hai pho tượngTống Yên Nhiên, cô bạn học bá nổi tiếng, giờ đầu tóc rối bời, gò má hằn dấu vết nước mưa đã khô. Cô nàng gục mặt lên thành giường, vai run nhẹ theo từng hơi thở đứt đoạnBên kia, Lưu Doanh ngồi lặng trước chiếc bàn nhỏ, hai tay đan siết vào nhau đến trắng bệch, đôi mắt cậu nhìn thẳng về phía vô định như thể đang cố tìm một câu trả lời mà thế giới này chưa bao giờ có.Một tiếng ho khẽ.Hai người bật dậy, không kịp nói gì, không cần hỏi han.Chỉ có ánh mắt, là ánh mắt của sự phẫn nộ, đau lòng và bất lực, cách cả hai nhìn Cận Khinh Ca như thể chính họ cũng vừa trải qua buổi hành hình ấyCận Khinh Ca khẽ nhếch môi. Một nụ cười khô cứng, không tròn vẹn. Nhưng đủ để trấn an hai người duy nhất còn sót lại bên cạnh nàng trong cuộc đời nàyRằng nàng vẫn còn thở, vẫn còn ở đây, và sẽ tiếp tục chiến đấu.Dù biết rằng con đường phía trước sẽ còn đầy roi vọt và bóng tối, nhưng nàng hiểu được nàng không còn đơn độc, nàng có bạn đồng hành...Vẫn là một ngày trong tuần, sân trường cao trung vẫn như cũ nhiều người đi đến, cơn mưa chiều qua đã tạnh nhưng bầu trời vẫn bị phủ một lớp mây xám tro nặng nề, ánh nắng bị che lấp, chỉ còn lại một chút sáng nhạt lạnh lẽo rọi xuống những con đường còn loang ướtKhông khí như thể vẫn chưa kịp gột rửa đêm qua, vẫn còn vương lại đâu đó mùi tanh tưởi của bất công và nhục nhã, vẫn còn vương đâu đó hình ảnh trơ trọi dưới màn mưa của nữ sinh Cận Khinh Ca ấyhành lang vốn ồn ào nay trở nên im lặng một cách bất thường, tin tức về việc Cận Khinh Ca bị phạt đến ngất xỉu giữa sân trường như một mồi lửa được đốt nóng, nhanh chóng thiêu cháy mọi ánh nhìn hiếu kỳ lẫn lương tâm lương thiện hiếm hoi còn sót lạiMột vài học sinh lén lút liếc nhau, thì thầm như sợ sự thật có thể kéo theo trách nhiệmMột số khác cười nhạt, chặc lưỡi:"Làm lớn chuyện quá rồi...""Cô ta cũng đâu phải người tử tế gì..."Nhưng có những ánh mắt, từ một số ít thầy cô và học sinh, bắt đầu mang màu sắc khácNó ám ảnh và lặng lẽ.Vì vào cái khoảnh khắc ấykhoảnh khắc một người con gái mười tám tuổi gục xuống giữa màn mưa trong tiếng cười lạnh của đám đông, có điều gì đó đã gãy, đã đổ vỡ từ trong nhận thức của bọn họ mà chính mình chưa kịp nhận raMột vết rạn trong nhận thức về đúng sai, về danh dự, về cách con người giết chết nhau bằng sự im lặngTin tức lớn như vậy không lý nào không loang đến nhà họ CậnPhòng khách rộng lớn vẫn mang mùi trầm hương sang trọng như mọi ngày, chỉ là hôm nay không khí nặng đến mức khiến người ta nghẹt thở, người làm điều tinh ý nhắc nhở chớ làm gì quá phận kiểu không có 'con ma chết thay'Đồng Thư Dao ngồi trên ghế sofa, đôi tay khẽ siết tách trà đến mức phần sứ trắng lằn một đường nứt mờ. Mắt bà ta nhíu lại sau khi nhận cuộc gọi ngắn từ giáo vụ vào sáng nay, nụ cười khẩy cứ thể nở rộ trên đôi môi được phủ một lớp son đỏ"Còn cả ngất xỉu giữa trường sao? Thân làm sai chịu phạt còn dám bày tỏ bản thân đáng thương ra sao?"Lạc Tư Dinh ngồi bên kia sofa, không nói gì, chỉ thản nhiên lướt điện thoại, ánh mắt nhàn nhạt như thể đang đọc tin về một người dưng, cô đã là tốt nghiệp đại học, tư tưởng cũng đã không còn như lúc trước, nhưng đối với Cận Khinh Ca chỉ là không trực tiếp gây khó dễ mà thôiCận Trì Khiêm không có mặt ở nhà. Ông vẫn đi công tác như thường lệ nhưng dù có mặt đi nữa, có lẽ ông cũng sẽ chỉ buông một câu:"Tự gây chuyện thì tự gánh lấy."Chỉ có một người...Ông nội Cận vừa nghe tin đã chống gậy từ thư phòng bước ra. Dáng người cương nghị của một bậc tướng lĩnh, ánh mắt vẫn lấp loáng sự nghiêm khắc đã quen thuộc bao năm nay"Một đứa con gái mà để người ta đánh đến ngất giữa sân trường? Thật mất mặt Cận gia."Ông trầm giọng lên tiếng, báo hiệu một cơn giông mới sắp đến"Tối nay, gọi nó về đây"Không ai hỏi rằng Cận Khinh Ca có đau không.Không một ai từng có ý nghĩ giúp Cận Khinh Ca tìm ra sự thậtKhông ai cảm thấy có lỗiVới họ, danh dự của gia tộc cao hơn cả sự sống của một con ngườiBuổi trưa, khi Cận Khinh Ca trở lại lớp học, không ai nói gìChỉ có vài ánh mắt lén lút nhìn trộm vết băng trắng quanh cổ tay và bả vai cô, thậm chí còn có không ít người trực tiếp quét đến sóng lưng dù phủ hai lớp áo vẫn có thể thấy rõ từng lằn roi dầy cộm nổi lên Và một vài người nén tiếng thở dài, hối hận là có nhưng họ biết đã muộn màng và vô dụng.Tống Yên Nhiên ngồi sát cạnh, im lặng đến mức ngay cả tiếng lật sách cũng như vọng ra từ nơi xa lắmLưu Doanh đổi chỗ ngồi đến phía sau cô, như một hàng chắn vô hìnhHai người họ chính là hàng bảo hộ cuối cùng của Cận Khinh CaVà Cận Khinh Ca vẫn ngồi đó, lưng hơi gom xuống vì cơn đau rát và ánh mắt nhìn bảng đen với từng dòng chữ đang ghi trên đó, không rõ ràng, mắt nàng đã ở mức độ đáng báo động..Không rơi một giọt nước mắt và cũng không cúi đầu.Nhưng sự trầm mặc trong nàng giống như ngọn gió lạnh quét qua một khu rừng đang khô khốc , không âm thanh, nhưng chắc chắn sẽ dẫn đến một trận cháy, thậm chí lan ra cả ngọn đồi Chiều muộn hoàng hôn đã nhanh chóng buông xuống phủ lên thành phố này một sắc cam đậm, Cận Khinh Ca không có sự lựa chọn, nàng đứng ở trạm xe buýt mỉm cười với hai người bạn rồi mới chậm rãi leo lên xe để về cái nơi gọi là 'nhà' ấy...Tống Yên Nhiên cùng Lưu Doanh nhìn theo bóng lưng chiếc xe buýt màu xanh đến khi khuất sau ngã rẽ mới xoay người bước đi, cả hai không ai nói gì, chỉ còn vài tháng nữa thôi bọn họ sẽ tốt nghiệp...Ở độ tuổi trưởng thành, Cận Khinh Ca chắc chắn có nhiều sự lựa chọn hơn thời điểm nàyĐúng vậy chỉ vài tháng nữa mà thôiCận Khinh Ca lên chân đi trên con đường lát sỏi dẫn vào nhà chính, cõi lòng nàng không rõ mang tư vị gì, dù sao thì phía trước chờ đón nàng không phải loại chuyện nàng có thể tránh đượcPhòng khách được đốt đèn sáng trưng, mùi trầm hương thoảng qua trong không khí, gạch men láng bóng được người làm tỉ mỉ lau dọnSự trang trọng và sạch sẽ này nó tách biệt hoàn toàn với dáng vẻ chật vật của Cận Khinh Ca...Vừa qua cửa chính, Cận Khinh Ca thả chân trần đi trên nền gạch lạnh lẽo, ánh mắt nàng có chút lãng tránh với những người đạo mạo đang ngồi ở bên kia sofaNàng lãng tránh không phải vì sợ mà là nàng chán ghét....không muốn nhìn...Đồng Thư Dap ngồi vắt chéo chân trên ghế sopha, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm như máu đông, ánh mắt bà ấy vẫn luôn như vậy thể hiện sự khinh miệt cùng cựcÔng nội Cận ngồi ở vị trí chủ thượng, quải trưởng được ông nắm chặt trong tay, ánh mắt đục ngầu vì giận dữ xen vào đó là sự lạnh lẽo đến rợn ngườiCận Tư Dinh ngồi bên kia sofa, mái tóc màu nâu sữa được cô ta uốn cong phần đuôi, vô cùng hài hào với danh xưng mỹ nữ của chính mình, đôi mắt Cận Tư Dinh không nhìn chằm vào thân ảnh đang đến mà là tránh đi.., cô cũng quên mất lần gần nhất mình thấy Cận Khinh Ca là khi nào?Thân thể yếu ớt đó thật sự là của một người mười tám tuổi sao?Không ai hỏi xem nàng như thế nào, chỉ có một giọng nói ré lên, bén nhọn như dao từ Đồng Thư Dao"Thật phúc đức? Ta đã bỏ một khoản tiền đủ nhà trường im miệng cho việc làm ngu xuẩn của mày. Dù mày có chết trên sân trường, cũng chẳng ai thèm ngó xuống! nhưng nó sẽ làm bẩn sân trường của bọn họ, bẩn thanh danh của nhà chúng ta!"Dừng lại một chút, Đồng Thư Dao cười khẩy tiếp tục lên tiếng miệt thị"Chẳng ai muốn dây vào thứ rác rưởi. Thứ nghiệt chủng như mày... chỉ xứng làm một cái xác bị quẳng vào góc rác mà thôi, không người đến nhận!"Cận Khinh Ca đứng im lặng giữa căn phòng lớnÁnh đèn rọi thẳng xuống thân thể gầy guộc, bộ đồng phục ướt sũng ngày hôm chỉ kịp khô ráo nhưng vẫn vương mùi ẩm ướt, những dấu roi từ buổi chiều vẫn chưa kịp đóng vảy, giờ lại sắp có thêm vết mớiÔng nội Cận đón chiếc roi tre dài từ người quan gia, ánh mắt ông không có chần chừ càng không có thương xót, càng không hề nhớ đến người trước mặt ông ngày hôm qua đã bị đánh đến ngất xỉu...."Quỳ xuống!"Nàng vẫn không quỳ, chỉ đứng yên.Đôi mắt đen sẫm với hai tròng trắng đen phân minh chậm rãi ngước lên, lần đầu tiên nhìn thẳng vào ông ta, không van xin, không sợ hãi, không phản kháng, chỉ là một cái nhìn như thể hiện rằng chủ nhân của nó đã là một khối đá vô trị có thể tùy tiện mà đối đãiÔng nội Cận gầm lên như thể một con thú dữ đã bị chọc vào tự tôn mà nó luôn duy trì nhiều năm qua, roi trong tay cứ thế loạn xạ mà quất thẳng.Tiếng roi xé gió nhưng đồng thời xé tan lớp áo mỏng tang ấyVút...vút...vút...Ba roi đầu tiên rách vào bả vai, máu rịn ra theo mép áoNhưng Cận Khinh Ca không kêu, không rên, không co rút, nàng chỉ khẽ mím môi mà đứng im như pho tượngÔng nội Cận mắt trừng lớn liên tiếp vung roi đánh xuống, tùy tiện và loạn xạ không một địa phương xác định, vào lưng, rồi bên sườn, rồi bắp tay thậm chí ngực và mông điều không tránh khỏiMột... Hai... Ba...Mười chín...hai mươi sauBốn mươi..bốn mươi lăm.Roi chồng roi, miệng vết thương bị đánh đến bậc máy, thậm chí đã có một vài vệt thấm vào nền nhà lạnh ngắtNhưng Cận Khinh Ca vẫn không nhúc nhích, như một thân cây khô giữa cơn cuồng phong, kiên trì mà chống chọi dùng không ngừng bị gió phiêu dật Bất ngờ, Đồng Thư Dao hét lớn"Mày bị điên rồi à?! Sao mày không khóc? Không cầu xin?!!"Không ai chịu nổi im lặng ấy, sự im lặng chính là đáng sợ nhất lúc này....Vì Cận Khinh Ca không phản kháng, họ bỗng thấy mình nhỏ bé, tầm thường, như đang đánh vào một xác sống vậyNgay khoảnh khắc đó, Cận Tư Dinh bất ngờ tiến lên."Đủ rồi."Giọng nói của chị ấy không phải là đồng cảm, không phải là thương hại nhưng có gì đó run rẫy rất nhẹ nhàng, một tiếng inh lên trong buồng ngực rằng cái người đang chịu đánh chịu mắng trong suốt mười mấy năm qua kia vốn dĩ không có chút lỗi lầm gì..."Ông nội dừng tay được rồi! Tiếp tục đánh nó chỉ tốn sức mà thôi!"Ông nội Cận sững lại đôi chút, tay cầm roi cũng rung lên một trậnĐồng Thư Dao nhìn đứa con gái bà ta yêu thương đầy ngờ vực, cánh môi đỏ với ý định hét lên đã bị Cận Tư Dinh ngắt lời"Không phải sao? Đòn roi đối với nó còn thường xuyên hơn là gạo trắng, thân thể đó có còn biết đau sao?"Âm giọng Cận Tư Dinh vẫn bình ổn nhưng chỉ có cô biết, ngay khoảng khắc này cô đã hiểu được khắt nghiệt là viết như thế nào?Cận Khinh Ca khẽ động thân thể đau nhứt, nàng xoay đầu nhìn Tư Dinh một giây rất ngắnKhông phải thù hận sâu ngút trời càng không phải cảm kích vì lời vừa rồiChỉ là nàng hiểu được sự tồn tại của mình có phải đã được nhìn nhận giống như một con người hay không? Trời đã khuya, khí lạnh xồng xộc xông vào nhà kho bụi bặm, đồ đạc vẫn như vậy bị chất thành từng đống ngỗn ngang, nền xi măng loang lổBụng đói cồn cào, đầu nóng như thiêu, Cận Khinh Ca co người trong góc tối, cơn sốt làm tầm mắt nàng mờ đi từng chập, thân thể không ngừng run rẩy...Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng độngKhông lớn, không mạnh, chỉ là tiếng sột soạt khe khẽ như ai đó đang cọ vào cửa gỗ cũVà rồi một vật gì đó được đẩy nhẹ qua khe nhỏ gần chân cửa, với chút ý chí còn tỉnh táo Cận Khinh Ca vẫn lết người ra xem, dù từng ngón tay run lên vì lạnh và kiệt sứcLà một chiếc áo cũÁo khoác cũ, có thể nói là rất cũ, nhưng vẫn sạch sẽ, còn thoảng mùi nắng. Mùi hương quen thuộc mà nàng đã từng lướt ngang trên hành lang, trên cầu thang, trên cơ thể một người , là Cận Tư Dinh.Tim nàng bất giác co lạiKhông dám tin, cũng không dám phủ nhận, thậm chí còn hồ nghi chính mình vì sốt cao mà mê sảngKhi nàng kéo chiếc áo về, một viên thuốc nhỏ lăn ra từ trong túi áo ,được gói bằng giấy ăn, viên thuốc hạ sốt màu trắng, bình thường thôi, nhưng vào lúc này, nó giống như một lời nhắn không lờiVà phía dưới lớp áo, còn có một cái túi nylon nhỏ bên trong là một chiếc bánh bao hấp còn âm ấm.Nàng ngây người. Bụng đang đói đến phát run, khát đến cháy cổ họng. Không nghĩ nhiều, nàng cắn một miếngVị thịt ập đến đầu lưỡi. Mùi mỡ heo đã nguội, tanh và béo, trộn lẫn với mùi hành, thứ mà cơ thể nàng không thể tiêu hóa.Trong tích tắc, dạ dày bị vắt kiệt bỗng co rút, nàng nôn ra ngay bên cạnh.Là dịch vàng, nước chua và... một ít máu tươi.Khóe miệng rớm đỏ, mùi tanh nồng xộc thẳng lên óc.Nàng ôm bụng, cố không rên lên thành tiếng, nhưng bàn tay vẫn siết chặt lấy áo khoác, chiếc áo duy nhất che được cái rét và giúp nàng chống cự qua đêm nayKhông biết là ai để lại. Nhưng trong đầu nàng, gương mặt lạnh lùng của Cận Tư Dinh hiện lên không dứt."Nếu là cô ấy... thì tại sao lại cho mình cái bánh này?""Nếu không phải... thì tại sao áo lại có mùi giống cô ấy đến vậy?"Trong hoài nghi chồng chất, ánh mắt nàng vẫn phẳng lặng không biểu lộ cảm xúc gìChỉ làTrong bóng tối đặc quánh, lần đầu tiên nỗi nghi hoặc không mang theo thù hận, mà là chút tàn dư của một cảm xúc không gọi tênCận Khinh Ca nhìn viên thuốc lăn lóc trên sàn, đã bám vào một ít bụi bẩnNàng không nuốt nổi chiếc bánh, nhưng vẫn thận trọng nhặt viên thuốc lên, lau qua loa bằng tay áo rồi cho vào miệng.Đắng, một viên thuốc được trực tiếp nuốt xuống cuống họng khô khốc mà không có lấy một ngụm nước lọcKhông biết là thuốc đắng hay lòng đắng.Nàng quay trở lại góc tường, dựa lưng vào chiếc bàn cũ kỹ đã mục bám đày mói mọt, kéo áo khoác che ngang đầu gối, chiếc áo rộng thùng thình nhưng lại vừa khít với sự trống rỗng trong ngực.Cận Khinh Ca không ngủ đượcNửa đêm, cơn sốt bốc lên tận ócCận Khinh Ca thiếp đi trong trạng thái mơ màng, bàn tay vẫn siết lấy vạt áo, như thể đó là sợi dây cuối cùng níu mình khỏi rơi vào hư vô
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com